TruyenHHH.com

Tuong Lam Cong Chua Alpha Nha Toi

Mở màn cho câu chuyện chàng học bá si tình chờ đợi chàng game thủ du học năm năm thật sự rất ấn tượng, khiến cho Hạ Tuấn Lâm cười mãi không thể dừng suýt chút nữa là sặc nước bọt. Còn định hỏi diễn biến tiếp theo thế nào, đã gặp nhau hay chưa, làm sao lại động lòng, mấy năm qua anh ta có từng sang đó thăm Đinh ca hay không, và ti tỉ ba ngàn câu hỏi khác mà Hạ Tuấn Lâm muốn hỏi, có điều lại bị cuộc gọi từ công chúa cắt ngang.

"Bây giờ em đang ở đâu?" Nghiêm Hạo Tường vừa nói vừa thở hổn hển, tiếng hơi thở ồ ồ khiến cho điện thoại như bị rè đi.

"Ở nhà ba mẹ em, anh sao thế?" Hạ Tuấn Lâm có chút hoang mang.

"Bây giờ anh tới đó, lát nữa gặp rồi nói sau nhé."

"Nghiêm Hạo Tường! Hộ giá đi!!!!"

Hạ Tuấn Lâm còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy tiếng gào thét của Lưu Diệu Văn bên kia đầu dây, thoáng giật mình. Sau đó thì công chúa nhà cậu cũng tắt điện thoại luôn rồi.

Xem ra tình hình có vẻ không khả quan lắm... Chị của Tiểu Tống hung dữ tới vậy sao?

"Sao thế? Công chúa của em đi hộ giá ai mà có vẻ căng thẳng thế kia?" Đinh Trình Hâm ngồi bên cạnh nghe loáng thoáng nội dung câu chuyện, ngờ vực hỏi.

"Một người bạn chung nhóm, chẳng biết yêu đương kiểu gì lại bị chị của đối phương gank tới tận trường đại học, ha ha ha." Hạ Tuấn Lâm rất không có nhân tính mà cười trên nổi đau của em nhỏ "Không biết Tường bảo tới đó có bị đánh lây hay không."

"Chậc, cậu ta đẹp trai như vậy, nếu trên mặt xuất hiện thêm năm ngón tay đỏ chói sẽ phí của trời lắm." Đinh Trình Hâm có hơi tiếc nuối chiếc nhan sắc hết sức nổi trội này của em rể tương lai.

"Em nghĩ không phải dấu tay đâu, cũng không hẳn là xuất hiện trên mặt..." Hạ Tuấn Lâm chớp chớp mắt lo âu "Chị gái người ta là Alpha đai đen nhị đẳng karate, dấu vết chắc là ở trên thân nhiều hơn đi..."

"... một cô gái lực điền hả?"

"Không, là một cô gái mang dáng vẻ lolita xinh xắn đáng yêu."

Con gái bây giờ đều mạnh mẽ thế nhỉ? Quả nhiên là không nên nhìn bề ngoài mà đánh giá, vẫn là bạn game của mình tốt hơn một chút, ít nhất là chất giọng dịu dàng, tính cách dịu dàng, gương mặt cũng dịu dàng nốt, không biết tối nay sẽ thế nào nhỉ? Có giống như tưởng tượng của mình dịu dàng từ trong ra ngoài không?

Nếu cậu ấy hầm hố hung dữ thì sao đây?

Nhưng đàn ông con trai hung dữ hầm hố đôi chút vẫn hợp lý hơn là con gái mà đúng không?

"Thật mong đợi được gặp công chúa của em, hy vọng thằng bé bình an vô sự."

Ba giờ chiều, rốt cuộc Nghiêm Hạo Tường cũng đến được nhà Hạ Tuấn Lâm, trên người mặc áo thun năng động kèm một chiếc áo khoác da khóa kéo, quần thể thao sọc chéo cùng giày Puma đen phong cách. Cả người đều là khí chất thanh niên tràn trề sức lực, tươi xanh mơn mởn.

Trông không giống vừa bị đánh cho lắm.

"Thế nào? Anh không sao đó chứ?" Hạ Tuấn Lâm thấy anh đến liền vọt tới hỏi, vừa hỏi vừa lột áo khoác trên người anh ra nhìn thử một lượt.

"Người không sao, nhưng mông đau quá." Nghiêm Hạo Tường lắc đầu, tay chà chà cái mông tội nghiệp của mình.

"Làm sao thế?" Hạ Tuấn Lâm ngơ ngác.

"Anh vừa đến đã thấy Văn Văn bị chặn trước cửa sân vận động của trường đại học X, còn chưa kịp nói gì đã bị chị của Tiểu Tống sút một quả bóng vào mông, suýt chút nữa bay đi luôn." Nghiêm Hạo Tường uất ức kể lại, tới giờ vẫn còn thấy tâm hồn nhỏ bé này bị tổn thương.

Con gái gì mà mạnh bạo quá đi mất!

Anh làm sao có thể đánh con gái chứ? Nghiêm Hạo Tường lúc đó ôm mông nhảy dựng, hình tượng nam sinh lạnh lùng điềm tĩnh trôi đi mất. Hình tượng có thể gầy dựng lại được, nhưng còn đau mông thì là việc không thể nhịn có biết không?

"Chị, có gì từ từ nói có được không ạ?" anh xoa mông mấy cái, lại nghĩa khí đứng chắn trước mặt Lưu Diệu Văn.

"Cậu là ai?" Tống Tư Hàm đứng yên nhìn anh một lượt, thấp giọng hỏi.

"Em là bạn của Lưu Diệu Văn."

Thấy chị gái lại co chân sắp đá thêm quả bóng khác, Nghiêm Hạo Tường vội vàng nói thêm "Cũng là bạn của Tiểu Tống, bọn em là một nhóm chơi chung ạ."

"Tới đây làm gì?" Tống Tư Hàm hỏi tiếp.

"Chị ơi, có thể ngồi xuống nói chuyện một chút không?" Nghiêm Hạo Tường liếc nhìn tên đầu xỏ bên cạnh mình, cất giọng giải vây.

"Nếu có người đến trước cửa nhà cậu, cưỡng hôn em trai cậu, cậu có đồng ý ngồi xuống nói chuyện hay không?" Tống Tư Hàm cũng không phải người không chịu nói lý, nhưng  cô không đáp ứng ngay mà chỉ hỏi lại một câu như thế.

Nghiêm Hạo Tường rất muốn nói nếu có người đến cưỡng hôn em trai mình, anh sẽ cười ba ngày ba đêm không ngừng. Thằng ranh đấy không chọc phá người ta thì thôi, sao phải lo cho nó?

Nhưng hiện tại anh đến đây với mục đích muốn giúp Lưu Diệu Văn giải thích rõ với chị của Tiểu Tống đành cắn răng dối lòng "Đương nhiên là không, hơn nữa em còn đánh mạnh tay hơn chị."

Lưu Diệu Văn "..."

Ê, hộ giá hay tiếp tay cho kẻ địch vậy?

"Nhưng tiếc rằng hai người họ đều là bạn của em, em cũng không thể trơ mắt nhìn mà đúng không chị? Hay là thử nói chuyện xem có hiểu lầm gì không đã nhé?"

"Là bạn cậu không chịu nói, không thể trách tôi vô lý được."

Nghiêm Hạo Tường co chân đá mông Lưu Diệu Văn đang đứng ngốc bên cạnh "Cậu còn thừ người ra đó làm gì?"

Lưu - đang loading mạch não - Diệu Văn bị đá bay mất suy nghĩ, lúng túng nhìn chị gái trước mắt "Chị, hôm đó em không đúng, nhưng..."

Cậu nói được một nửa lại im bặt, cố gắng tìm lời thích hợp để nói rõ đầu đuôi.

Trước hôm họ cãi nhau hai ngày, Lưu Diệu Văn có hẹn Tống Á Hiên ra ngoài, bởi vì cậu chần chừ khá lâu nên vệ tinh xung quanh Tống Á Hiên đã mạnh dạng dần, có người tiếp cận rồi. Một bông hoa xinh đẹp vạn người mê mẫn, cậu không nhanh chân thì tôi đi trước, mất lượt là do cậu, không thể trách người khác được đúng chứ?

Có người tặng chocolate thượng hạng rồi.

Có người tặng trang sức đá quý rồi.

Thậm chí có người bao cả resort năm sao mời bông hoa này nghỉ dưỡng.

Tất cả những thứ đó Lưu Diệu Văn đều làm được, còn có thể hơn như thế, nhưng cậu nhóc Alpha này lại không làm. Cậu thừa biết Tống Á Hiên không thích những việc vô nghĩa ấy. Vốn đã chuẩn bị xong mọi thứ, Lưu Diệu Văn có thể đường đường chính chính tỏ tình bông hoa đẹp nhất trong lòng mình, không ngờ giữa đường lại nhảy ra một đống phiền toái.

Bởi vì những Alpha khác đều bị Tống Á Hiên ngó lơ, cậu chỉ đặc biệt ưu ái một mình Lưu Diệu Văn cùng vài anh em trong nhóm mà thôi, thế nên trời sinh bản tính xấu xa ăn không được liền phá cho hôi, tìm cách phá đám chia rẽ.

Ha ha ha trông có giống kịch bản phim tình yêu máu chó không cơ chứ?

Dạo gần đây đâu chỉ có Tống Á Hiên là có vệ tinh bao vây, bên kia còn có một vài Omega tiếp cận Lưu Diệu Văn, một trong số đó trông có vẻ rất đứng đắn, những lần gặp mặt Alpha mục tiêu gần như đều là cơ hội 'vô tình', khiến cho Lưu Diệu Văn không có cách nào nghi ngờ người ta cố ý tìm mình.

Tuổi trẻ phóng khoáng, Lưu Diệu Văn là kiểu người thoải mái kết giao bạn bè, chỉ cần đừng có ý đồ muốn day dưa cưa cẩm hắn đều vui vẻ gật đầu làm bạn.

Thế là sập bẫy vào tay một Omega 'chính trực', 'vô mưu' kia. Hôm ấy Lưu Diệu Văn cực kỳ háo hức đến chỗ hẹn trước, ôm một bầu trời hường phấn trong lòng muốn tạo cho Tống Á Hiên một bất ngờ. Quả nhiên khi Tống Á Hiên đến thật sự nhận được bất ngờ.

Cậu nhìn thấy một kẻ xa lạ nhón chân hôn môi Lưu Diệu Văn.

Cậu ngẩn người hồi lâu, rốt cuộc xoay người quay về nhà. Lưu Diệu Văn không hề phòng bị đã bị cưỡng hôn, còn là một cái hôn như chuồn chuồn lướt nước khiến hắn như không tin vào mắt mình. Hắn vội đẩy người nọ ra, trong tầm mắt trước mặt chỉ còn lại một bóng lưng quen thuộc đang thong thả rời khỏi chỗ này.

"Hiên Nhi!"

"Lưu Diệu Văn..."

Người nọ còn muốn gây vướng bận liền bị tin tức tố của Alpha trước mặt dọa cho mềm nhũn hai chân, không tự chủ mà ngã xuống sàn gỗ lạnh lẽo.

Đây là lần đầu tiên Lưu Diệu Văn dùng tin tức tố tấn công người khác, thậm chí còn là một Omega.

Có thế mới biết, ngày thường Lưu Diệu Văn hòa đồng cởi mở, khiêm tốn thu tin tức tố của mình lại tránh ảnh hưởng người xung quanh chứ không phải tin tức tố của hắn quá bình thường không ai khiếp sợ. Lần này tận mắt chứng kiến, đích thân trải nghiệm, người nọ sợ là đến cuối đời cũng không dám xuất hiện trước mặt Lưu Diệu Văn lần nữa.

Alpha có thiên tính thu phục Omega, có thể rung động trước Omega, nhưng tuyệt đối đừng chọc giận họ. Nhất là những Alpha giỏi kiềm chế như Lưu Diệu Văn. Thu phục người khác là đặc tính vốn có, không thể kiềm chế trước một người là dục vọng, dục vọng khi thỏa mãn sẽ dễ dàng bỏ qua mọi chuyện, có điều một khi đã nảy sinh ác ý thì không chắc Alpha sẽ bỏ qua, tổn hại đến đối tượng của hắn càng sẽ nhận lấy hậu quả khôn lường.

Lưu Diệu Văn ném cho người nọ ánh nhìn chết chóc, sau đó nhanh chân đuổi theo Tống Á Hiên.

Tối hôm đó bọn họ cãi nhau một trận.

Tống Á Hiên trách Lưu Diệu Văn tại sao không giữ khoảng cách với người khác.

Lưu Diệu Văn trách Tống Á Hiên tại sao không chịu tin mình.

Hai người càng nói càng không có điểm dừng, kết quả là cãi đến nổi không thể nhìn mặt nhau, chiến tranh lạnh liên tục hai ngày.

Chiều hôm đó Lưu Diệu Văn quyết định từ bỏ cái tôi của bản thân, từ bỏ sự kiêu ngạo vốn là bản tính của một Alpha đến tìm Tống Á Hiên, hy vọng hai người có thể bình tĩnh nói chuyện. Nhưng có vẻ Tống Á Hiên không có ý định bỏ qua chuyện này, cậu vẫn cực kì không hài lòng về cảnh tượng đêm hôm trước.

Thế là lại diễn ra một màn cãi nhau nảy lửa.

Lưu Diệu Văn bảo Tống Á Hiên trẻ con ương bướng.

Tống Á Hiên tát Lưu Diệu Văn vì dám cưỡng hôn mình, nói bản thân hối hận vì tin lời hắn.

"Quả nhiên là Hiên Nhi bao che cho cậu, tôi hỏi thế nào cũng nhất quyết không nói chuyện nhìn thấy cậu và người khác hôn môi, chỉ bảo hai người cãi việc vặt." Tống Tư Hàm nghe xong tâm trạng cũng không khá hơn, ngược lại còn muốn bùng nổ.

"Em không có hôn môi với người khác mà!" Lưu Diệu Văn oan ức khóc thét, người nọ chỉ hôn lướt qua, nào để cho hắn có cơ hội phản kháng chứ.

"Có biết tại sao tôi đuổi theo cậu hay không?" Tống Tư Hàm không quan tâm chuyện có hôn thật hay không, trầm giọng đổi sang chuyện khác.

"Chị muốn trút giận cho Hiên Nhi." Lưu Diệu Văn cúi đầu nhỏ giọng.

Thời điểm Lưu Diệu Văn cúi đầu nói xong chỉ nghe thấy một tiếng 'bụp', sau đó là một quả bóng ào ào bay tới, may mà hắn lanh lẹ xoay mông lại đỡ, nếu không với cái lực sút này mà để quả bóng kia đâm vào vị trí quan trọng dưới rốn ba tất thì chết mất. Nghiêm Hạo Tường đứng hóng chuyện cũng bị vạ lây, bóng tròn đập vào mông Lưu Diệu Văn liền đổi hướng dội sang chỗ anh, oanh oanh liệt liệt đáp lên bờ mông còn lại.

Đm!

Đây là cái loại nghiệp chướng gì?

Ăn hai quả rồi đó!

Có còn tình người không thế hả?

Hai anh em chí cốt ôm mông nhảy cẩn lên. Alpha cái gì? Enigma cái gì? Đau thì phải làm gì đó cho hết đau đã, còn lại tính sau.

"Nếu không phải Hiên Nhi coi trọng cậu thì tôi đây cũng lười quản. Có phải cậu thấy thằng bé trước nay đều ngoan ngoãn hiền lành đúng không? Cho rằng thằng bé dễ tính thế nào cũng được?" Tống Tư Hàm cau mày tỏ vẻ tức giận "Hiên Nhi chỉ dễ dãi với những thứ không thuộc về nó, có hiểu không?"

Lưu Diệu Văn đần mặt ra, khiến cho Nghiêm Hạo Tường đến hộ giá nhìn mà sốt cả ruột, nhịn không được lại co chân đá thêm một cái "Không hiểu thì về nhà ôm mẹ khóc đi!"

Lưu Diệu Văn "..."

"Hiên Nhi không thích chia sẻ đồ của mình với người khác, cậu tự mà ngẫm." Tống Tư Hàm để lại một câu cuối cùng sau đó rời đi, đã nói đến mức này rồi cậu ta còn không thông suốt thì cứ như lời thằng bé bên cạnh nói đi, về nhà ôm mẹ mà khóc, thả Hiên Nhi nhà tôi ra cho đẹp trời.

"Không thích chia sẻ?" đợi Tống Tư Hàm đi rồi Lưu Diệu Văn tự mình lẩm bẩm "Nhưng tôi đâu có bắt cá hai tay, chia sẻ gì chứ?"

Nghiêm Hạo Tường kéo cao hai khóe miệng, hết sức bình tâm mà giảng giải "Cậu không bắt cá hai tay, nhưng cậu giao thiệp rộng, ngay cả Omega cũng thoải mái kết giao, cậu nói xem làm gì có người nào thích người yêu mình thân thiết với người khác?"

"Cậu không đề phòng Omega khác đã là một cái tội rồi biết không? Còn là tội cực nặng, đổi lại tôi là Tiểu Tống thì cậu đã quay vào ô mất lượt rồi ạ."

"..."

"Đm, vẫn đần thế à?" miệng ngoan xinh yêu của Nghiêm Hạo Tường giật giật mấy cái, thở dài vuốt mũi "Vậy tôi hỏi cậu, Tiểu Tổng bị người khác hôn cậu thấy sao?"

"Đương nhiên là đánh kẻ nào dám làm vậy rồi!"

"Tại sao?" chân mày Nghiêm Hạo Tường dựng lên.

"Người của tôi, tôi sao có thể cho người khác bỡn cợt được?" mặt mày Lưu Diệu Văn hung dữ lên hẳn.

"Đấy, hiểu chưa? Cậu không thích người khác động vào người của mình thì Tiểu Tống cũng vậy thôi, tại sao cậu lại không hiểu chuyện đơn giản này thế nhỉ?" bộ dạng Nghiêm Hạo Tường bất lực vô cùng, sao lại có thể ngốc nghếch đến thế?

"Thế Hiên Nhi cũng có thể đánh người kia mà..."

"... Người ta lịch thiệp, ai mà chợ búa như cậu? Hơn nữa cậu là Alpha, năng lực khống chế mối quan hệ xung quanh không tốt thì trách ai bây giờ? Ngộ nhỡ một ngày nào đó ra ngoài lại thấy cậu và Omega khác hôn nhau thì sao? Cậu còn dám hỏi Tiểu Tống tại sao không tin mình à? Có tin tôi đấm chớt cậu không?"

Bản thân mình không đủ năng lực để người ta tin tưởng còn hỏi ngược lại tại sao ư?

"... Nói thì nói, anh hung dữ như vậy làm gì?"

"Hôm nay đổi lại là Hạ Nhi đến xem cậu có toàn thây hay không. Tôi thấy hay là cậu về nhà ôm mẹ khóc đi, tư duy yêu đương của cậu nông cạn quá ai mà chịu nổi!"

Nghiêm Hạo Tường tức đến trợn mắt, trước đây thấy cậu ta quan hệ rộng, xã giao rất tốt, đối với điểm này anh khá ngưỡng mộ Lưu Diệu Văn. Nhưng bây giờ khác rồi, ngốc quá còn đòi yêu đương với ai?

"Nói lại lần nữa, không một ai có thể bình tâm nhìn người yêu của mình thân thiết với người khác hết, việc lần này tôi đứng về phía Tiểu Tống, cậu còn không mau đi hối lỗi với cậu ấy thì câu chuyện tình yêu của hai người đến cả búp non cũng không có chứ đừng nói đến chớm nở nhé."

"..."

"Không thì cứ như tôi vừa bảo đấy, về nhà ôm mẹ khóc đi."

Nghiêm Hạo Tường vẫn còn đang suýt xoa hai cánh mông tội nghiệp của mình, nói xong liền đạp Lưu Diệu Văn một cái cho bỏ tức rồi lôi điện thoại ra gọi điện cho người yêu, chuẩn bị công cuộc bày tỏ thái độ bức xúc vì lần hộ giá này.

"Nghiêm Hạo Tường! Hộ giá điii!!!"

Công chúa còn chưa kịp nói tạm biệt người yêu đã nghe thấy tiếng hét chói tai của anh em tốt, vừa ngoái đầu lại nhìn liền bị dọa hết hồn. Đm, đó không phải Thử Tiêu của Tiểu Tống hả? Sao lại có mặt ở đây vậy? Còn giống như tên lửa mà bắn tới chỗ hai người họ, bộ dạng hình như không được hòa ái lắm....

Nghiệp chướng Lưu Diệu Văn gây ra quả thật to như Ngũ Hành Sơn vậy, còn bắt bổn thiếu gia đây gánh cùng nữa!!!

Hạ Tuấn Lâm nghe xong mà khóe môi giật đùng đùng, xoắn tay áo đòi đi tìm Lưu Diệu Văn tính sổ. Nghiêm Hạo Tường vừa bị chó đuổi chạy mấy cây số sắp sập nguồn rồi, hiện tại chỉ muốn ôm người yêu sạc pin mà thôi, nào có hơi sức mà hộ tống tiểu gia hỏa này đi tính số nữa chứ. Thế nên lúc Đinh Trình Hâm vừa tạm biệt bạn game xong xuống lầu đã bị thồn một đống cơm chó thượng hạng, cả người cứng đơ không biết nên đi tiếp hay quay về phòng gào thét bạn game mau đến đón mình...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com