TruyenHHH.com

TUỔI THƠ QUA CHO TA CON NGƯỜI MỚI

Tôi vô tâm vô phế đúng vậy

bongtoingutri

Tôi không tim không phổi đúng vậy!

Chờ đợi một người, có thể quay đầu lại nhìn tôi đã cố gắng ra sao để có thể là cô gái hoàn hảo trong mắt người, cố gắng để có thể thay cô gái đã làm tổn thương người. Anh là ánh nắng trong em khuôn mặt anh không nổi bật ánh mắt buồn, em cũng chẳng hiểu mình thích anh vì điều gì. Có lẽ, em luôn nở nụ cười dù trong lòng rất buồn luôn mang chiếc mặt nạ hạnh phúc, anh cho em thấy một người mạnh mẽ nhưng cũng yếu ớt cần một người kề bên. Em thích anh từ ánh nhìn đầu dù em không tin vào tình yêu sét đánh, tìm thấy sự thoải mái khi bên anh không cần phải gượng cười không cần tỏ ra mình mạnh mẽ quên đi niềm đau mà em phải nhận khi tin lầm. Sâu trong đôi mắt bình tĩnh là sự u buồn, em muốn mình sẽ là niềm vui cho anh là nơi để anh buồn không cần nói em sẽ im lặng chờ đợi anh mở lòng.

Đợi chờ, chờ một người xem em là bạn xem em là em gái có thể cùng em khi em buồn có thể khóc mà không cần tỏ ra mạnh mẽ, anh chỉ im lặng bên em nhưng không thể cho em điều em muốn. Em tự hỏi mình đã đủ tốt để anh quên đi niềm đau mở cánh cửa của mình cho em bước vào chưa, bên anh tạo ra khoảng trời mới cùng anh tạo niềm vui nỗi buồn gác quá khứ kỉ niệm của anh cùng cô gái ấy vào quá khứ. Nhưng mà em đánh giá mình quá cao quên đi tình yêu mà anh dành cho cô gái ấy, thời gian bên anh khiến em quên đi mình trong lòng anh chẳng quan trọng như em nghĩ. Là em tự mình cho đi tự mình suy nghĩ tự mình tạo cho mình những suy nghĩ tốt đẹp, cứ nghĩ cho đi thật nhiều người đó sẽ biết không cần phải cho lại em thật nhiều mà chỉ cần cho em cơ hội để bước vào. Suy nghĩ luôn tốt nhưng sự thật cũng đau chẳng kém, là em không chấp nhận anh không thích em hay anh cố chấp mà không có kết quả dù nhận lại niềm đau anh vẫn không thể quên.

Em giấu tình cảm của mình vào kỉ niệm, tạo cho mình một chiếc mặt nạ mới hoàn hảo tạo cho mình những công việc như dài vô tận. Không để mình có thời gian để nghĩ về anh, tạo cho mình những mối quan hệ cùng những người bạn mới mà em còn chẳng biếc họ là ai. Thời gian của em trở nên chật chọi hết việc này đến việc khác, đến khi mệt mỏi vẫn nhớ ánh mắt buồn ấy làm sao quên được khi quá yêu. Em nghĩ mình có thể để người khác thay thế anh nhưng em không làm được, bắt người khác thay thế một người còn tàn nhẫn hơn việc từ chối trong im lặng. Em sợ mình đem một người trở thành một người, nhưng không ai giống ai cũng như em chẳng thay thế được người con gái anh từng rất yêu.

Cho mình thời gian để thực hiện cho mình niềm tin làm việc như công việc dài vô tận, em tạo ra một cô gái hay cười có chuyện gì cũng nói. Trở thành một cô gái vô tư bỏ lại bao nhiêu điều không vui bỏ lại cô gái từng rất thích anh vào quá khứ. Em cho mình nhìn cuộc sống một cách mới với bao màu sắc, cho mình tận hưởng làm việc mình thích ngổn ngang giữa bao nhiêu thứ mà vẫn có thể cười đến vô tâm không cần biết ra sao. Nhìn ánh nắng sớm là ngày mới bắt đầu, không lo không buồn không còn đau vì anh mà chỉ khi nhìn lại anh là người dạy cho em bài học mới.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com