TruyenHHH.com

Tung Doa Bot Song

Chương 89: Ngoại truyện 1

Bà Lộ muỗn dẫn Vân Đóa đi xem nhà, lúc này Vân Đóa mới biết Đường Nhất Bạch đã nhờ mẹ đi tìm nhà chuẩn bị cho đám cưới. Cô có chút cảm động nhưng khi nhìn thấy nhà thì cô lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

"Biệt, biệt thự ấy ạ?"

"Ừ, Đậu Đậu đã nhắc nhở dì phải tìm được biệt thự có bể bơi." Bà Lộ nói xong, cười như không cười liếc nhìn cô một cái.

"Khụ." Vân Đóa có chút ngượng ngùng.

Đây là một khu biệt thự xa hoa, ở vùng ngoại thành, không xa khu tập luyện của Đường Nhất Bạch, bên cạnh là đường cao tốc nên giao thông rất thuận tiện. Chủ nhà trước đây đầu tư cổ phiếu nên liên lụy đến cả gia đình, nhất định không chịu cắt thịt của công ty để quay vòng vốn nên đành phải bán nhà cửa. Bởi vì cần tiền gấp nên giá cả rất phải chăng... Nhưng điều kiện tiên quyết là phải có tiền mặt.

Biệt thự là một tòa nhà có vườn, nhà hai tầng, diện tích gần 500 mét vuông. Tầng hầm ngầm có rạp chiếu phim mini, có bể bơi, bên cạnh bể bơi là nhà tắm hơi. Bể bơi dài 12m, rộng 3m, có lắp đặt thiết bị rất đẹp, hai đầu hình trứng, cả bể bơi như một đường băng nho nhỏ, vách tường màu lam, có thể tưởng tượng được khi bên trong đầy nước sẽ xanh thẳm như biển.

Bên cạnh bể bơi có một đài hoa sen, một vòi hoa sen treo trên vách tường, xung quanh không có bất kỳ vật gì che lấp.

Vân Đóa nhìn bể bơi vừa xa hoa vừa xinh đẹp này, trước mặt tự động thay thế bằng một đống nhân dân tệ, cô nuốt nước miếng hỏi người môi giới đứng bên: "Căn nhà này bao nhiêu tiền."

Người môi giới mỉm cười nói: "1800 vạn."

Giọng nói Vân Đóa hơi run run: "Sao, mắc thế?"

"Đây đã là giá tốt nhất rồi, nếu như không phải muốn cầm tiền mặt thì cô có ra giá hai nghìn vạn họ cũng không bán."

Bà Lộ không ngừng bới móc: "Sao bể bơi lại bẩn như vậy, thiết bị lắp đặt cũng khó coi chết đi được... Thiết bị ở đây cũng sắp được mười năm rồi. Xung quanh cũng không được, nhìn được mỗi hoa viên, nhưng hoa viên trồng cái gì thế kia? Cây táo à! Mặc dù táo rất bổ máu nhưng tôi không phải cường điệu chứ cây táo rất khó nhìn!... Cái gì, tặng đồ dùng trong nhà hả? Ai cần chứ, Baroque giờ chỗ nào cũng có, anh cảm thấy tôi không có tiền mua gỗ lim hả?"

(Baroque: một phong cách nghệ thuật điển hình cho văn hóa châu Âu)

Thái dương người môi giới bắt đầu đổ mồ hôi, muốn giải thích nhưng bà Lộ lại phất tay không để ý tới anh ta, kéo Vân Đóa đi: "Thôi, xem lại."

Lúc này điện thoại người môi giới vang lên, anh ta đi tới bên cạnh nghe điện thoại.

Vân Đóa lặng lẽ nói: "Dì à, nếu như không thích thì chúng ta không mua cái này nữa, cháu cũng thấy măc quá..."

Dì Lộ cười: "Ai nói không thích? Nhà này mua thì không thiệt, dù sau này không cần thì sang tay cũng có thể kiếm tiền. Lúc ấy đầu tư sau."

Vân Đóa há to miệng: "Vậy vừa rồi dì..."

"Ngốc quá, dì đang ép giá."

Vân Đóa cũng biết hạ thấp giá trị ngôi nhà là cách ép giá, nhưng lần đầu cô thấy một người diễn như thật vậy... Cô suy nghĩ một chút nói: "Dì, có đủ tiền không?"

"Cũng tạm, bây giờ Đậu Đậu là siêu sao rồi, bóc lột nó thêm vài lần là đủ."

Nói đến đây, Vân Đóa không nhịn được nhớ tới ngày đó Đường Nhất Bạch về nước, sân bay vô cùng ồn ào. Cô cũng bay cùng chuyến với anh, lúc ấy phóng viên và fan ở ngoài rất tấp nập, quả thực cô không đành lòng nhớ lại. Có đám phóng viên đi tìm cô để phỏng vấn, may mà cô đã có tình báo nên cải trang lẩn trốn.

Bây giờ, nhân khí của Đường Nhất Bạch ở trong nước không chỉ tăng lên một bậc so với trước kia, anh có thực lực, lại có sắc đẹp, hình tượng khỏe mạnh, anh không thiếu chủ đề để nói tới... Phí đại diện của anh mỗi ngày một tăng giá. Nhờ phước của anh mà những ngày này cô cũng bị mọi người chụp ảnh, ảnh chụp được đặt treo ở chỗ công cộng, được công chúng bình phẩm từ đầu đến chân. Có người nói cô xinh, có người nói cô xấu, còn có người nói sức thưởng thức của anh kém. Vân Đóa nhìn thấy thì hơi tự ti, Đường Nhất Bạch ôm lấy cô rồi hôn lên mặt cô, chụp một bức ảnh tự sướng. Bức ảnh tự sướng nhìn rõ mặt Vân Đóa và Đường Nhất Bạch, cô kinh ngạc vì mình lại có thể có một bức ảnh tự sướng như vậy. Anh nhanh chóng gửi lên weibo và đăng trạng thái: Vợ của anh là xinh đẹp nhất!

Gửi xong thì anh dùng tài khoản "Phóng viên Vân Đóa" gửi lời bình: Chồng em cũng là người đẹp trai nhất! [Hôn nhẹ]

Vân Đóa kinh ngạc, hơn nữa cô còn rất cảm động. Cô chỉ có chút tự ti đó mà anh đã nhận ra, hơn nữa còn dùng cách này để cổ vũ cô.

Thiệt là, chỉ cần người mình yêu cảm thấy cô xinh đẹp nhất là được rồi, những cái nhìn của người khác đều chỉ là mây bay.

Phía dưới bình luận đều là 'Người độc thân nhận được 10000 điểm tổn thương."

"Vân Đóa, nghĩ gì thế? Vân Đóa?" Dì Lộ khẽ đẩy cô.

"A, dì." Vân Đóa thu hồi suy nghĩ: "Cháu đang muốn nói, nếu tiền không đủ thì chỗ cháu có một chút..."

Bà Lộ vui vẻ, có chút hăng hái nhìn cô: "Cháu có bao nhiêu?"

"Hơn bảy mươi vạn."

Bà Lộ rất kinh ngạc: "Sao cháu có nhiều tiền thế? Ba mẹ cho à?"

"Không phải, ba mẹ cháu còn không biết chuyện Đường Nhất Bạch mua nhà cưới, cháu cũng vừa mới biết."

"Vậy thì tiền ở đâu ra?"

"Tiền thắng cá cược ạ" Lúc ở nước Anh, cháu thấy công ty đặt cược để tỷ lệ của Đường Nhất Bạch là 1 chọi 35. Cháu dùng hơn hai ngàn bảng Anh trên người cược Đường Nhất Bạch thắng quán quân, cuối cùng bọn họ thưởng cho cháu hơn bảy vạn bảng Anh, tương đương với bảy mươi vạn nhân dân tệ." Vừa nhắc tới điều này, Vân Đóa có chút đắc ý, không chỉ là kiếm tiền mà còn không mất mặt.

Bà Lộ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bà trầm mặc nhìn Vân Đóa, giống như muốn xuyên qua khuôn mặt mà nhìn thấu linh hồn cô. Vân Đóa bị nhìn thì có chút khẩn trương hỏi: "Sao thế ạ? Có phải cháu cá cược làm dì không vui ạ?"

"Không phải." Bà Lộ cười cười: "Dì chỉ cảm thấy rất thú vị. Lúc đặt cược cháu khẳng định Đậu Đậu sẽ thắng sao?"

Vân Đóa lắc đầu: "Cháu chỉ tức quá thôi."

Bởi vì tức quá nên đem hơn hai ngàn bảng Anh đặt vào một hi vọng xa vời sao? Bà Lộ không hiểu được nhưng mà ít nhất điều này thể hiện sự quan tâm của Vân Đóa với Đậu Đậu, bởi vì cô bé này không phải là người dễ dàng hành động theo cảm tính.

Bà Lộ nói: "Tiền cháu cứ giữ đi, con gái nên có chút tiền gửi ngân hàng, hoặc mua xe cho mình."

"Có phải là ít không? Ba mẹ còn cho cháu ít đồ cưới..."

Bà Lộ cười vỗ đầu cô: "Đồ cưới đương nhiên mang tới sau khi gả, cháu gấp gáp muốn gả tới thế sao?"

Vân Đóa bị bà nói đỏ cả mặt.

Người môi giới nói xong đi tới, nói với bà Lộ: "Chị à, 1780 vạn, đây là giá thấp nhất rồi, việc này tôi nói thì không được, chủ căn nhà muốn giá này, thiếu một đồng cũng không bán."

"1750, nhiều hơn nữa tôi cũng không mua."

Hai người cứ như vậy, người môi giới còn muốn khuyên thì bà Lộ đã khoát tay chặn lại: "Chúng ta xem lại một chút."

Sau khi ra ngoài, Vân Đóa có chút nghi ngờ: "Sao chúng ta không mua?"

"Mua, nhưng mà không phải bây giờ."

Sau khi trở về, bà Lộ phái ba Đường giả làm một người khác đi xem ngôi nhà đó, sau đó sảng khoái đồng ý giá 1800 vạn của người môi giới, hơn nữa lấy lý do chuẩn bị tiền mà kéo dài vài ngày, đến lúc ký hợp đồng thì cho người ta leo cây.

Chủ nhà quá thiếu tiền, có thể xuất ra nhiều tiền mặt để mua như thế không được vài người, vất vả lắm mới có hi vọng thì lại bay mất. Nhìn thấy công ty sắp chết đói thì ông đành phải bảo người môi giới liên hệ với bà Lộ.

Bà Lộ vẫn nói: "1750 vạn, nhiều hơn tôi cũng không mua."

Lần này người môi giới cũng đồng ý.

***

Căn nhà nhanh chóng hoàn thành thủ tục sang tên. Nhà này trước kia vẫn có người ở nên đồ dùng có sẵn, nơi cần sửa sang cũng không nhiều lắm. Ý của bà Đường là xem ý nguyện của hai người trẻ tuổi mới suy nghĩ xem có nên mua thêm đồ dùng khác không.

Đối với cây táo trong vườn, bà Lộ nhìn rất chướng mắt, vì vậy chặt đi trồng cây quế, bên cạnh hàng rào thì trồng nhiều hoa hồng. Còn lại là dọn dẹp, bể bơi đã lâu không dùng, là nơi cần quét dọn nhiều nhất, thiết bị làm sạch vẫn tốt không cần phải đổi.

Đến lúc căn nhà chuẩn bị xong thì bà Lộ bảo Vân Đóa đưa Đường Nhất Bạch đến xem nhà.

Đường Nhất Bạch xin nghỉ nửa ngày, Vân Đóa lấy xe của dì Lộ đến nơi huấn luyện đón anh. Ở cửa lớn có vài phóng viên, lén lén lút lút, lúc Đường Nhất Bạch đi ra, bọn họ điên cuồng chụp ảnh.

Hẹn hò với vị hôn thê, tâm tình Đường Nhất Bạch rất tốt, nhưng mà vừa đi tới gần cửa xe, anh có chút buồn bực.

Ở cửa sổ xe ghế lái phụ, có khuôn mặt một con chó thâm tình nhìn anh.

Đường Nhị Bạch: "..."

Đường Nhất Bạch: "..."

Anh đành ngồi vào ghế sau, làm khuôn mặt ông chồng cô đơn lẻ loi.

Nhưng dưới ánh mắt của những phóng viên thì sự việc không đơn giản chỉ là một việc chuyển vị trí, trong chuyện này chắc chắn có thâm ý. Các phóng viên vừa chụp ảnh vừa nghĩ sẵn tiêu đề trong đầu: Tình cảm của Đường Nhất Bạch và vị hôn thê có rạn nứt, thậm chí không muốn ngồi ghế phụ... vân vân..

Đường Nhất Bạch đóng kỹ cửa, duỗi cánh tay ra vuốt đầu Vân Đóa, hỏi: "Vì sao lại dẫn nó theo?"

"Nó không muốn ở nhà một mình, nhất định muốn theo em." Thật ra nguyên nhân chủ yếu là dù Nhị Bạch là con chó ngốc nhưng rất biết làm mặt dễ thương, Vân Đóa lại dễ dàng mềm lòng, nó làm mặt dễ thương vài cái thì cô liền dẫn nó theo.

Kế hoạch hẹn hò hoàn hảo lại có một con chó cản trở, điều này làm Đường Nhất Bạch có chút buồn bực, không cam lòng vuốt đầu cô. Anh thò đầu ra giữa hai cái ghế, Vân Đóa hiểu ý quay mặt qua hôn anh.

Xe chạy nhanh trên đường cao tốc, chỉ một lát thì bọn họ đã đến nơi. Nhị Bạch vừa nhìn thấy vườn thì rất vui vẻ, Vân Đóa mang theo nó đi một vòng trên bãi cỏ, nó cũng lưu lại chút vật kỷ niệm ở trên đó.

Sau đó Vân Đóa mang theo Đường Nhất Bạch đi xem phòng. Phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ, phòng sách, phòng trẻ con... Vừa đi, Vân Đóa vừa nói: "Bây giờ những đồ dùng này đều không dùng tới, dì nói, nếu anh không thích thì chúng ta sẽ đổi."

"Cũng được, em thích thế nào thì chúng ta sẽ sửa như thế."

Đôi mắt Vân Đóa chớp lên, cố ý nói: "Em thích viền ren, chúng ta treo đầy viền ren trong các phòng nhé!"

Đầu Đường Nhất Bạch đầy vạch đen, xoa cánh tay nổi đầy da gà: "Chúng ta... có thể đổi cái khác không..."

Vân Đóa cười hì hì rồi dẫn Nhị Bạch xuống lầu.

Xuống tầng hầm, nhìn rạp chiếu phim gia đình, rồi bọn họ đi tới bể bơi bên cạnh. Bể bơi được quét dọn rất sạch sẽ, Vân Đóa biết anh mua nhà rất để ý tới bể bơi, có lẽ sẽ muốn xuống bơi cho nên hôm nay đã xả nước. Quả nhiên Đường Nhất Bạch đứng trên bờ, đôi mắt sáng ngời nhìn nước trong bể bơi, bắt đầu cởi quần áo, cởi sạch cho tới khi còn mỗi quần bơi.

Vân Đóa cùng Nhị Bạch đứng sau lưng nhìn anh, dáng người của anh đẹp tới mức xem bao lần cũng không chán. Cô không nhịn được nhớ tới cảm xúc khi tay cô di chuyển trên người anh... Ngừng ngừng ngừng, không được nghĩ tới những cảm xúc kia!

Đường Nhất Bạch giơ cánh tay lên, hai tay chụm lại, nhẹ nhàng nhảy vào trong bể, giống như một chú cá bạc trở mình trong nước, bọt nước bắn lên.

Đột nhiên, Nhị Bạch kêu lớn về phía bể bơi, Vân Đóa cho rằng nó bị dọa nên xoay người xoa đầu nó, ai ngờ nó nhân cơ hội này tránh khỏi cô, nhảy vọt vào trong nước.

Vân Đóa có chút kỳ quái, Nhị Bạch ghét nước nhất, bình thường tắm cũng đều không vui, làm sao lại đột nhiên nhảy xuống? Chẳng lẽ vì sợ hãi nên choáng váng?

Đường Nhất Bạch cũng có chút không hiểu, dừng lại quay đầu nhìn nó.

Nhị Bạch nhanh chóng bơi đến bên cạnh anh, ngậm cánh tay anh dùng sức kéo về.

Vân Đóa hiểu ra: "Nó nghĩ anh bị chết đuối nên xuống cứu anh đấy!"

Đường Nhất Bạch dở khóc dở cười, lại có chút cảm động. Anh vẫn nghĩ rằng Nhị Bạch chán ghét anh lắm, không ngờ tới thời khắc mấu chốt nó nguyện ý xả thân cứu giúp. Nhưng mà bây giờ anh không muốn bị nó kéo về, vì vậy anh đảo khách thành chủ, xách Nhị Bạch bơi một vòng trong nước, dùng thực lực chứng minh anh trai của nó chắc chắn không bị chết đuối.

Nhị Bạch ỉu xìu bò lên bờ, có cảm giác bi thường như 'bị cả thế giới lừa gạt'.

Đường Nhất Bạch ở trong hồ bơi, khoát tay lên thành, ngửa đầu cười nhìn Vân Đóa: "Em có muốn thử một chút không?"

Vân Đóa lắc đầu: "Em không biết bơi..."

"Không sao, anh dạy cho em."

"Nhưng mà em không mang đồ bơi."

Anh cười không có ý tốt: "Vậy thì đừng mặc."

Khuôn mặt Vân Đóa đỏ lên, nude để lặn, nghĩ thôi đã thấy xấu hổ... Cô không nhìn anh, đầu lắc như trống bỏi: "Dù sao không có đồ bơi thì em sẽ không xuống nước."

"Có đồ bơi thì em sẽ xuống nước sao?"

"Ừ."

"Được, trong túi của anh có đấy, em đi lấy đi."

"..." Thì ra đang chờ cô nói!

Vân Đóa đành phải mở balo của anh ra, cô tìm thấy một cái túi, mở túi ra, bên trong là một bộ áo tắm bikini màu đỏ.

Bi...ki...ni...

Hơn nữa lại là màu sắc phong tao như vậy!

Cô cầm lấy hai mảnh vải, không biết phải làm thế nào.

Đường Nhất Bạch cười híp mắt thưởng thức khuôn mặt hồng hồng của cô, anh nói: "Đừng ngại, đâu phải anh chưa từng thấy em không mặc gì ——"

Cô vội vàng cắt đứt lời anh: "Không cho nói nữa!"

"Vậy em mau thay nhanh rồi xuống."

Cô trốn trong góc phòng thay áo tắm, áo tắm này lại rất vừa với người cô.

Đường Nhất Bạch nhìn Đóa Đóa của anh mặc bikini đi tới. Làn da của cô trắng mịn như ngọc, áo tắm màu đỏ mặc trên người cô như cánh hoa nở rộ. Những cô gái bình thường cao 1m67 có thể nói là không cao không thấp, nhưng khung xương của cô rất nhỏ cho nên dáng người có vẻ khá gầy, vòng eo nhỏ xíu mềm mại, hai tay anh có thể nắm lấy, đôi chân thon dài thẳng tắp, lúc đi đường cong mềm mại nhẹ nhàng lắc lư. Đường Nhất Bạch nhìn thấy thì máu nóng trong người dâng lên, máu mũi gần như muốn trào ra.

Cô đứng cạnh bể bơi, khi ánh mắt nóng rực của anh thổi qua thì cô hơi run lên.

Đường Nhất Bạch nhẹ giọng dỗ cô: "Xuống đây."

Vân Đóa đỏ mặt ngồi xổm xuống, định từ từ đi vào trong nước, không ngờ anh nhân lúc cô vừa ngồi xổm xuống thì cầm lấy cánh tay cô kéo xuống.

Cô thét lên một tiếng kinh hãi, ngã vào trong nước.

Nước bể man mát kích thích vào da thịt, cô luống cuỗng đạp nước. Cánh tay của anh vòng qua nách, ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng nói bên tai: "Có anh ở đây, đừng sợ."

Vân Đóa cũng bình tĩnh hơn. Trên thực tế cô biết rõ chiều sâu của cái bể này không thể làm cô chết đuối, vừa rồi cô chỉ luống cuống quá. Nhưng mà... bây giờ cô bị anh ôm, bàn chân hoàn toàn lơ lửng, không thể chạm tới đáy, không có cảm giác an toàn chút nào.

Vân Đóa: "Anh thả em ra trước đi."

"Không thả."

Đường Nhất Bạch kéo cô bơi ra xa xa, Vân Đóa có cảm giác như đang bị anh bắt cóc. Cô vươn tay vịn lên tay anh, sốt ruột duỗi chân: "Này này này, anh làm gì thế?"

Thật ra Đường Nhất Bạch chỉ muốn cách xa Nhị Bạch một chút. Đang hẹn hò với vị hôn thê ở bể bơi, cuối cùng bên cạnh bờ lại có một con Husky trừng mắt tò mò nhìn, đúng là... rất muốn đâm mù mắt chó của nó...

Anh đưa cô tới giữa bể bơi, đưa lưng về phía Nhị Bạch, sau đó lộn lại thân thể của cô. Hai người mặt đối mặt, không đợi Vân Đóa nói chuyện, anh cúi đầu hôn cô. Nụ hôn nóng bỏng mà ẩm ướt, dần dần cướp đoạt lý trí của cô.

Sau khi hôn xong, đôi mắt Vân Đóa ngập nước, vô lực vịn lấy anh, "Không phải dạy bơi lội sao? Anh dạy như thế à?"

Anh thở hổn hển, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Ừ, trước để xem hoạt động của phổi."

... Nói có lý nhỉ!

Vân Đóa: "Vậy anh nói bây giờ em phải làm cái gì?"

"Em muốn học bơi gì?"

"Giống như anh đi."

Đường Nhất Bạch nói qua một chút về bơi tự do, nghe thì cũng không phải khó lắm, Vân Đóa nghe xong nhưng đến lúc làm thì lại khác. Cô giống như con vịt rối loạn đạp nước vài cái. Đường Nhất Bạch sợ cô sặc nước, vội vàng vớt cô lên.

Anh vịn bờ eo của cô, cười nhẹ nói: "Ngốc."

"Là thầy giáo, không phải anh nên khích lệ em một chút sao..."

"Được, hôn một cái."

Anh hôn cô, từ từ đưa hai người cùng trầm mình xuống mặt nước. Ở dưới nước Vân Đóa nhắm mắt lại, cả thế giới là một màu đen, nước ở mọi nơi, ngăn lấy cái mũi cô, cô không dám hô hấp, phổi căng phồng khó chịu. Cô cảm thấy bất an, vịn bờ vai anh từ từ lại gần. Cả thể giới chỉ còn lại cánh môi mềm mại, khoang miệng ấm áp của anh.

Anh vịn cô trở lại mặt nước thì cô thở dốc: "Anh, anh đang dạy em bơi lội đấy à?"

Đương nhiên không phải! ~\(≧▽≦)/~

Đường Nhất Bạch tránh không đáp, nghiêm trang nói: "Bây giờ thử bơi tự do hơi khó với em, em học bơi ếch trước đi.

Vì vậy sửa thành bơi ếch. Đây không phải là thế bơi chuyên nghiệp của Đường Nhất Bạch, nhưng mà dạy Vân Đóa cũng dư dả. Anh đứng trước mặt vịn lấy cánh tay cô, để cô luyện chân theo động tác. Nhìn đường cong được bao vây dưới quần bơi màu đỏ cùng với đôi chân dài nhỏ trắng nõn, anh nuốt nước miếng một cái.

Vân Đóa luyện tập rất nghiêm túc. Trước mặt cô là lồng ngực Đường Nhất Bạch, mặt nước phập phồng vỗ nhẹ lên lồng ngực anh. Vẻ đẹp như thể ở phía trước giống như khích lệ cô, cô quẫy chân không ngừng, không biết mệt mỏi.

"Em bơi thế nào?" Cô hỏi như tranh công.

Nhưng mà câu trả lời của anh lại như một chậu nước lạnh: "Chả tốt gì cả."

"Thầy à, thầy lại quên khích lệ em rồi!"

"Đóa Đóa."

"Hả?"

"Em bơi rất kém, anh rất thất vọng."

"Này!"

"Cho nên bây giờ em cởi áo tắm ra cho anh, anh không muốn cho em mượn nữa!"

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com