Bạn nuốt một ngụm khí đắng khi đang đứng trước cánh cửa sắt đang đóng im lìm. Tơ tóc dựng cả lên sau gáy, mồ hôi lạnh chảy dọc hai thái dương khi bạn chuẩn bị bước vào phòng.
[ Hell raising, hair raising ]
Những ngón tay của bạn đặt lên cái tay nắm, nhẹ nhàng và thận trọng gạt nó xuống. Cánh cửa bắt đầu he hé mở ra trong khi tim bạn đập nhanh và mạnh trong lòng ngực.Đã từng có biết bao nhiêu người bị giết trong căn phòng này khi đang làm task rồi, nên bạn tự hỏi rằng liệu mình có sẽ là nạn nhân tiếp theo."Bình tĩnh nào. Sẽ ổn thôi mà." - Bạn cố gắng trấn an bản thân trong đầu. - "Dù có chuyện gì xảy ra, mình vẫn sẽ đối diện được!"[ I'm ready for the worst ]
Nhưng dù tỏ ra cứng rắn đến thế nào, khi vừa vào phòng Electrical, bạn lại cảm thấy sự sợ hãi lần nữa bao trùm lấy cơ thể. Bạn đành để cửa phòng mở toang ra thay vì đóng lại ra cho chắc ăn.Cạch... Cạch... Cạch...Trong mỗi bước đi vào trong, đế giày của bạn nhịp nhịp giẫm lên mặt sàn bằng sắt làm nó kêu lên khe khẽ nghe phát khiếp, chỉ làm cho sự lo lắng trong bạn càng thêm tăng cao. Mặt bạn đã trắng bệch như không còn một hột máu.
[ So frightening, face whitening
Fear that you can't reverse ]
Tuy đang lo lắng muốn phát sốt lên rồi, nhưng bạn biết mình vẫn phải thực hiện trách nhiệm của bản thân với cả đoàn thuyền. Sợ thì sợ, nhưng task thì vẫn phải làm.Bạn hít vào một hơi thật sâu, tiến tới hộp điện ở cuối phòng. Một trong những task cần làm của bạn là sửa lại các sợi dây điện để đảm bảo điện lực trên con tàu vẫn chạy bình thường. Bạn mở nắp hộp ra, bắt đầu làm việc của mình.Sửa được dây thứ nhất, chưa có chuyện gì xảy ra.Sửa xong dây thứ hai, cũng vẫn chưa có gì xảy ra.Khi tay đang cầm hai đầu của sợi dây điện thứ ba, bạn thấy vững dạ hơn một chút. Có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì thật. Bạn chỉ đang lo lắng quá thôi.Cứ thế, bạn tiếp tục làm task của mình, trong lòng dâng lên một chút sự yên tâm và nhẹ nhõm.Thật là ngây thơ.Bạn đã vui mừng quá sớm rồi.Rầm!!!Cạch!!!Bạn giật bắn người làm rơi sợi dây điện, khi quay đầu phắt lại thì phát hiện cánh cửa phòng đã bị đóng sầm lại.Ôi không....Sao lại thế này chứ.Không lẽ có ai đang đùa với bạn sao?!!Bạn chạy tới cố cạy mở cửa nhưng không được, phát hiện nó đã bị khoá từ bên ngoài. Sự hoảng sợ tột cùng lần nữa chiếm lấy lòng ngực bạn, ép chết sự yên tâm vừa nhú lên cách đây ít phút. Đầu óc bạn rối lên như một đống bùi nhùi, chẳng thể nghĩ thông được điều gì."Phải gọi cho mọi người!"Ý nghĩ đó bất ngờ vụt qua đầu bạn như ánh sáng chiếu qua lớp sương mù dày đặc. Giờ có hoảng loạn cũng chẳng giúp ích được gì! Bạn rút điện thoại ra định gọi cho các thuyền viên khác để cầu cứu. Nhưng...Không liên lạc được.Bạn cố hoạt động điện thoại, nhưng không thể. Nó đã bị mất kết nối, trên màn hình chỉ có một mảng xám bị nhiễu cùng tiếng rè không dứt.[ My phone has no signal
It's making my skin crawl
The silence is so loud ]
Bạn nhìn quanh phòng Electrical. Ánh đèn của phòng vẫn bật sáng trưng, chỉ có điều hơi nhấp nháy nhẹ. Dưới ánh đèn điện bạn có thể thấy chỉ có một mình bạn đang ở đây.Thật im lặng, im lặng đến mức bạn có thể nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của chính mình.Mọi thứ thật đáng nghi, thật đáng sợ.[ The lights spark and flicker
With monsters much bigger
Than I can control now ]
Không thể cầu viện từ bên ngoài, bạn chỉ có thể tự trông cậy ở bản thân thôi. Bạn cố tìm quanh chỗ mình đứng xem có gì dùng để cạy mở cửa được không.
Ngay lúc bạn đang trong tình thế dễ gặp nguy hiểm nhất do bị cô lập một mình, thì bạn nghe thấy những tiếng lạch cạch đến từ phía góc cuối phòng, giống như tiếng mở của nắp thông gió.Đôi đồng tử của bạn co thắt lại kinh hãi khi tưởng tượng đến trường hợp xấu nhất.[ Welcome to the panic room ]
Lần này không còn kiểm soát được bản thân nữa, bạn gào thét điên cuồng, đập cửa ầm ầm vừa cầu rằng sẽ có người nghe thấy và đến cứu bạn.Tiếng nắp cửa thông gió đóng sập xuống, liền sau đó là tiếng bước chân chậm rãi của một người. Người đó đi rất từ tốn, như thể đang doạ cho khiếp sợ con mồi của mình. Mỗi bước chân đến gần là lưỡi liềm của thần chết càng kề sát cổ bạn.[ Where all your darkest fears are gonna
Come for you, come for you ]
Tiếng gào thét cầu cứu của bạn mỗi lúc một lớn hơn. Bạn bắt đầu khóc vì sợ. Bạn không muốn chết! Bạn không muốn chết!!!- Này người bạn trẻ, cậu có biết la hét lúc đang gặp người khác là bất lịch sự lắm không?Tiếng la của bạn tắt ngấm. Bạn chết lặng, cả người đơ cứng không thể động đậy khi giọng nói đó vang lên sau lưng. Mặc dù không nhìn ra sau, nhưng bạn vẫn có thể cảm nhận được sát khí toả ra từ người đó.Người phía sau bạn đang nở một nụ cười rộng đến mang tai, hơi ngả người ra sau. Phần giữa bụng của họ bắt đầu tách ra để lộ cái miệng lớn lởm chởm những chiếc răng sắc như răng cưa, cùng một cái lưỡi đen nhọn hoắc ngúc ngoắc như con rắn.Bạn không thể thoát được nữa rồi.Bạn biết số phận của mình đã được an bài, y như những thuyền viên xấu số đã từng chết thảm trong căn phòng này trước đó.
[ Welcome to the panic room ]
Chiếc lưỡi đen nhọn lao tới đầu bạn nhanh như một mũi tên.[ You'll know I wasn't joking
When you see them too, see them too ]
Phập!!!
[ WELCOME TO THE PANIC ROOM ]
.
.
.
.
.
Tại phòng Cafeteria, các thuyền viên còn lại đang ngồi quanh một chiếc bàn ăn lớn.Thuyền trưởng White lướt mắt nhìn qua tất cả mọi người tại đây, điểm từng gương mặt một. Rồi y chợt nhíu mày, hỏi:- Black đâu rồi?- Chắc cậu ta đang đến. - Blue đảo mắt trả lời. - Cái cậu này lề mề thật!Yellow ngồi bên cạnh tất nhiên không hài lòng vì sự chậm trễ này.- Chúng ta không thể bắt đầu cuộc họp nếu chưa có đủ tất cả mọi người. - Hắn lên tiếng. - Để có sự công bằng cho tất cả thuyền viên.Những người còn lại cũng lộ vẻ bất mãn, chỉ là họ không nói gì. Chỉ có Red thì lộ vẻ chột dạ."Liệu Black có ổn không nhỉ?"Anh tự hỏi, vô thức hướng mắt nhìn sang cửa ra vào của phòng, những ngón tay đan lại với nhau đầy lo lắng.Mọi người còn chưa tới khu vực gần Trái Đất, mà trên tàu đã xảy ra chuyện rồi.
Cách đây vài ngày trước có Purple, Cyan và Brown lần lượt biến mất trên tàu một cách kỳ lạ. Mọi người lục sùng khắp nơi vẫn chẳng thấy tăm hơi của họ đâu. Cứ như... họ bốc hơi khỏi đây vậy. Cho nên anh đang sợ rằng chuyện xấu tương tự cũng sẽ xảy ra với Black.Một phút trôi qua.Hai phút trôi qua.
[ Still waiting, hands shaking
Maybe the coast will clear ]
Mười phút đã trôi qua, mọi người dường như không thể chịu đựng sự chờ đợi thêm nữa. Sự kiên nhẫn của cả đoàn đã bị tiêu sạch.Cuối cùng, White đứng dậy tuyên bố:- Chúng ta phải đi tìm thôi, chứ tôi không nghĩ cậu ta sẽ lết xác đến đây đâu. Tất cả mọi người tạm thời giải tán đi tìm Black!Có lẽ chỉ còn cách này thôi. Mọi người miễn cưỡng rời khỏi chỗ của mình, theo lệnh của thuyền trưởng mà tản ra khắp tàu để tìm người thuyền viên còn thiếu.Người thì đến phòng MedBay, kẻ thì xuống phòng O2. Riêng White thì quyết định đích thân đi tìm Black ở phòng Electrical, bởi ngoài y ra chẳng ai muốn đến đó cả.Con tàu vũ trụ này từng qua rất nhiều đời phi hành gia sử dụng, và hầu như không có người nào dám bén mảng tới đây. Đã từng có rất nhiều mạng người bị chết thảm trong phòng Electrical, bởi nơi này khá chật hẹp, lại dễ bị cô lập do có ít người lui tới.Tất nhiên khi bước vào phòng Electrical, White cũng bồn chồn lắm chứ. Nhưng với thế vị là một thuyền trưởng, y nhanh chóng lấy lại bản lĩnh, cẩn thận gạt nắm tay cửa phòng xuống.Cạch!Khi đã bước vào phòng, dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, y vẫn phải liên tục lẩm nhẩm trong miệng tự trấn an cho đỡ run người.Căn phòng tai tiếng này quả thật có nhiều ám khí, khiến bất kì ai đi ngang qua cánh cửa bên ngoài thôi cũng phải rùng mình khiếp sợ rồi, huống chi là bước thẳng vào trong, cảm giác y như bước vào tử địa!
- Black? Cậu có ở đây không?Vừa đi sâu hơn vào trong phòng, White ngước nhìn xong quanh vừa gọi.- Black ơi? Đừng đùa nữa, mau ra đây đi! Mọi người đang tìm cậu đấy!Cạch... Cạch...- Black?White quay phắt đầu lại khi nghe tiếng động ở phía sau, như thể có ai vừa bước vào.
[ But these voices, these strange noises
They followed me in here ]
Không có ai cả. Y lại quay đi, nghĩ rằng có lẽ mình nghe nhầm. Nhưng dù vậy, White vẫn cảm thấy sống lưng lạnh toát, như thể đang có ai... nhìn y vậy.Sau một hồi tìm kiếm trong phòng mà chẳng thấy ai, White thở hắt ra, lấy điện thoại để thông báo cho các thuyền viên khác. Nhưng khi bật điện thoại lên, White nhíu mày khi thấy màn hình chỉ tuyền một xám bị nhiễu cùng tiếng rè rè không dứt.
[ My phone has no signal
It's making my skin crawl
The silence is so loud ]
"Chẳng lẽ bị nhiễu liên lạc? Lát phải qua phòng Communication để xem có chuyện gì mới được."White nghĩ thầm như vậy trong khi đang cố tắt đi bật lại chiếc điện thoại, mong rằng nó sẽ sớm hoạt động bình thường trở lại.
[ The lights spark and flicker
With monsters much bigger
Than I can control now ]
Đèn phòng vẫn nhấp nháy phát sáng.Mọi thứ xung quanh người thuyền trưởng vẫn im lặng như tờ.Sẽ không có gì xảy ra đâu nhỉ?
[ Welcome to the panic room ]
Phập!!!Chiếc điện thoại tuột khỏi tay White, rơi đập xuống mặt sàn mà vỡ tan.Hai tay của y buông thõng xuống bên hông như bị gãy, đầu gối sụp xuống. Lẽ ra cả cơ thể sau đó phải ngã nhào ra sàn như thân cây bị chặt đổ, nhưng cái lưỡi đen nhọn hoắc vừa đâm xuyên qua đầu White giữ cơ thể y thẳng lên.
[ Where all your darkest fears are gonna
Come for you, come for you ]
Hung thủ đứng sau lưng nhanh chóng rút lưỡi lại, rồi dùng thân lưỡi quấn quanh cơ thể nhấc bổng White lên cao, ngay trên cái miệng lớn của mình, điều chỉnh sao cho đầu y chúi ngược xuống. Rồi nó bỏ nguyên cái xác vào miệng, nuốt chửng từ đầu đến chân.Tốc độ ăn và tiêu hoá con mồi nhanh đến kinh hoàng của nó khiến Yellow phải sợ đến ruột gan thắt chặt lại. Hắn lấy hai tay bịt miệng lại để đừng kêu lên, cảm thấy buồn nôn xanh cả mặt.Thật trớ trêu, Yellow vừa lớ ngớ bước vào phòng Electrical đã phải chứng kiến từ đầu đến cuối cảnh giết người và ăn thịt của con quái vật kia, cả lúc nó no nê khép cái miệng lớn lại, trở về hình dạng con người ban đầu. Từ lúc đó đến bây giờ, nó vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của hắn.Không ngờ con ác quỷ này đã trà trộn vào đoàn thuyền và giết chết từng người một, thế mà lại chẳng một ai mảy may nghi ngờ gì nó!
[ Welcome to the panic room
You'll know I wasn't joking
When you see them too, see them too ]
Phải báo cho mọi người gấp!Yellow từng bước lùi lại, tránh gây ra tiếng động nhất có thể. Khi hắn quay lưng lại bỏ chạy ra ngoài, do không chú ý nên vấp phải sợi dây điện lớn trên sàn.- Á!Yellow kêu lên, trượt chân ngã nhào xuống sàn. Ngay lúc đó, con quái vật đội lốt người quay phắt cái đầu nó 180 độ kêu cái "rắc" mà chẳng hề hấn gì.Chết tiệt, bị phát hiện rồi!Không chần chừ thêm một giây, Yellow vùng chạy lần nữa, hướng về phía cửa ra vào để lao ra ngoài. Hắn chạy rất nhanh, nhưng con quái vật còn nhanh hơn. Trước khi Yellow kịp đặt chân ra ngoài ngưỡng cửa, cái lưỡi đen dài của nó đã lao tới quấn lấy cổ hắn. Nó siết chặt lại khiến Yellow ngạt thở không thể kêu la, bị kéo mạnh ra phía sau.Chiếc lưỡi của con quái vật tuy nhìn khá mảnh nhưng lại rất khoẻ, y như sợi dây cước. Sau hơn một phút bị cái lưỡi đen siết chặt cổ, con mồi đã ngừng động đậy, tắt thở hoàn toàn. Nó lôi con mồi vào miệng nuốt chửng như đã làm với Black và White trước đó.
[ Welcome to the panic room ]
Khi đã xong bữa ăn, con quái vật trở lại hình dáng con người của nó, rồi thản nhiên bước ra ngoài phòng Electrical như chưa có chuyện gì xảy ra, trên miệng khẽ nở một nụ cười ma mị.Đã hạ xong ba con mồi, giờ chỉ còn ba con nữa để xử lý.Lại một cuộc họp khẩn cấp nữa, mọi người đều tập trung ở phòng Cafeteria. Lần này chỉ còn lại bốn người: Blue, Orange, Red và Green. Nhận thấy sự thiếu vắng này, Blue bực bội đập bàn:- Cái con mẹ?! Mấy cậu đi tìm kiểu gì mà giờ lạc cả thuyền trưởng và Yellow luôn rồi?!!Orange nhướng mày:- Cậu nói gì vậy Blue, chẳng phải khi nãy cậu còn đang đi cùng với Yellow sao?- Đâu có! Tôi chỉ đi cùng hướng với Yellow xuống phòng Storage, rồi cậu ta tách ra đi riêng sang phòng Electrical, còn tôi thì sang Communication.Bỗng Green bất ngờ lên tiếng:- Khoan! Hồi nãy tôi đang tìm Black trong phòng MedBay mà không thấy, thế là lấy điện thoại ra định báo cho mấy cậu nhưng không được do bị nhiễu sóng.- Điện thoại của tôi cũng vậy nè! - Red gật đầu đồng tình, rồi nói thêm. - Trong Communication có máy chủ kết nối tất cả sóng điện thoại, nếu nó bị hư thì chúng ta sẽ không thể gọi nhau.Lúc này, Orange liếc sang nhìn Blue đầy nghi hoặc:- Hay có khi nào đang ở trong phòng Communication, cậu phá máy làm nhiễu sóng điện thoại không Blue?Tự nhiên bị nghi ngờ, Blue tức điên lên phản bác:- Phá cái con khỉ! Tôi chẳng làm gì hết, vừa bước vào liếc quanh phòng rồi đi ra chứ có làm gì đâu!- Nếu vậy thì tại sao điện thoại của bọn tôi bị nhiễu? - Là... là do máy của các cậu là đồ dỏm, nên không dùng được! Chứ tôi không làm gì cả! - Blue nói bừa.Green nhíu mày:- Cậu ăn nói vô căn cứ như vậy thật đáng nghi đó nha. Hay cậu thật sự là người gây nhiễu sóng rồi...- Đáng nghi cái tổ cha nhà cậu ấy! - Blue văng tục. - Mấy cậu cũng đổ lỗi cho tôi vô căn cứ thế kia kìa, muốn nghi ngờ người ta thì tự xem lại bản thân trước đi!Orange, Red và Green nhìn nhau. Tên Blue này quạo thật rồi, nên họ không dám dây dưa với hắn, dù sự nghi hoặc của họ càn lúc càng tăng cao. Hay... hắn đang che giấu điều gì khỏi họ? Hoặc tệ hơn, hắn chính là nguyên nhân sự mất tích của các thuyền viên?Không, là họ nghĩ nhiều quá rồi.Cuối cùng, Orange tuyên bố:- Thôi được rồi, từ bây giờ cả bốn chúng ta sẽ ở bên nhau cho đến lúc tàu đến Trái Đất. Không ai được đi đâu nữa cho an toàn!Nghe Orange nói vậy, Green và Red đều gật đầu đồng tình. Blue không ra ý phản đối, dù hắn tỏ vẻ khó chịu ra mặt. Cả bốn người sau đó cùng di chuyển đến phòng Navigation để cầm lái con tàu.Orange nắm lái chính, còn Green và Red ngồi ở hai ghế lái phụ. Blue thì chỉ ngồi một chỗ, chống cằm nhìn họ với vẻ chán chường. Bầu không khí trong phòng chìm vào im lặng, nhưng ít ra mọi người đang yên tâm hơn khi đang ở cùng nhau.Sẽ không có vụ mất tích nào xảy ra nữa, đúng không?Ngồi cầm lái một hồi lâu, bỗng thấy khát nước quá, Red quay sang:- Blue này, cậu có thể lấy cho tôi chai nước trong phòng Cafeteria được không?- Cậu có tay có chân mà, tự đi lấy đi! - Blue vặc lại.Red chỉ tay lái mình đang cầm:- Nhưng tôi đang cầm lái. Cậu lấy giúp tôi đi mà, phòng cũng gần đây thôi nên sẽ không sao đâu!Blue đảo mắt, "tsk" một tiếng rồi đứng dậy bỏ đi.- Cảm ơn cậu nha! - Red nói với theo.Ra khỏi phòng Navigation, Blue một mình bước đi dọc hành lang vừa tức tối chửi rủa trong bụng.Đúng là một lũ phiền phức! Kỳ này về tới Trái Đất hắn phải yêu cầu đổi nhóm phi hành gia mới được. Cái bọn gì đâu mà cách mấy ngày lại mất dạng một người, đám còn lại thì toàn những đứa vô dụng!Tại phòng Cafeteria, vừa lấy được chai nước, Blue bỗng giật bắn người khi đèn phòng vụt tắt.- Lại cái mẹ gì nữa đây?! - Blue lầm bầm chửi đổng. - Tự nhiên cúp điện!Biết là ba người kia đang điều khiển tàu ở phòng Navigation, Blue phải tự thân đi sửa lấy điện. Hắn rút điện thoại ra, bật chế độ phát sáng rồi dùng nó để soi đường đến phòng Electrical.Tất nhiên hắn đã từng nghe danh về căn phòng "tử thần" này, nhưng Blue chẳng sợ. Hắn chỉ nhổ nước bọt, cho rằng đó là chuyện tầm phào vớ vẩn do bọn phi hành gia trước kia dựng lên để hù doạ những ma mới.Khi đến phòng Electrical, Blue mở cửa bước vào chẳng chút dè chừng. Hắn tiến tới chỗ hộp điện lớn gần đó, dùng đèn điện thoại soi sáng để sửa điện.Nhưng trong lúc hắn đang loay hoay với các mạch nối, từ phía sau bỗng phát ra tiếng động lạ, nghe như tiếng bước chân.Nghĩ là thuyền viên khác, không cần biết là ai, Blue chép miệng nói:- Nếu cậu đã vào đây thì mau giúp tôi sửa điện nhanh đi, còn về phòng Navigation nữa.- ...Không có tiếng trả lời.Blue phát bực tưởng người kia trêu ngươi mình, liền quay phắt lại. Ánh đèn của hắn vừa rọi lên người sau lưng, Blue giật bắn người làm rơi nó xuống đất.- What the f*ck??! Cậu bị cái quái gì vậy?? Sao người lại lấm lem máu thế kia?!Hắn la toáng lên. Nhưng người kia không trả lời. Nó chỉ cười, cười một cách man rợ, cười như một con dã thú vừa dồn được con mồi vào đường cùng. Nhưng trong bóng tối, Blue không thể nhìn thấy được nó.- Ê! Cậu bị gì thế hả?! Mau trả lời tôi coi!Blue đang quỳ dưới sàn lên tiếng, vừa sờ soạng trong bóng tối để tìm điện thoại. Lúc này, cánh cửa phòng Electrical bỗng đóng sầm lại khiến Blue thêm một phen hú hồn. Hắn quay sang mắng:- Sao tự nhiên đóng cửa?! Rảnh hơi quá à??? Mau qua giúp tôi tìm điện thoại cái!- Grừ...- Gừ gừ cái gì?Blue bỗng cảm thấy một bàn tay chộp lấy cổ mình kéo mạnh ra sau. Người đó ném mạnh hắn vào vách tường, khiến hắn đập mạnh đầu mà choáng váng.
[ There's no crying wolves now ]
- Đau!!! Đ*t mẹ, cậu điên à?!!
[ Cause the truth has settled in ]
- Này tôi không có giỡn nha! Đừng có hù tôi như thế! Hử? Sao cậu lại...
[ Hiding under goose down ]
- Đ* má, đ* má! Mày tránh xa tao ra!! Đừng có lại đây!!! Đ* má ai cứu tao với!!! MAU TRÁNH XA TAO RA!!!
TRÁNH XA TAO RA!!!
[ For your nightmare to begin ]
Đó là câu hét cuối cùng của Blue. Sau đó, hắn không còn nói gì được nữa. Bởi hắn đã nằm gọn trong bụng con quái vật kia rồi, cùng với Red cách đây vài phút.
.
.
.
.
.
Tại phòng Navigation, nhận ra những người đồng đội của mình đi lâu quá, Orange có hơi chột dạ. Nãy bị cúp điện đột ngột, Green và Red đã rời khỏi chỗ để đi tìm Blue, để nếu hắn có đang sửa điện ở Electrical thì tới hỗ trợ. Nhưng từ đó đến giờ đã gần nửa tiếng rồi, không biết họ có bị lạc hay xảy ra chuyện gì không!Orange liền cài cho tàu vào chế độ tự bay, rồi đứng dậy cầm điện thoại bật sáng. Anh sẽ đi tìm họ. Nhưng trước tiên anh phải đi sửa điện cái đã, chứ tối hù thế này làm sao thấy đường được!Cầm chiếc điện thoại là vật soi sáng duy nhất, anh lần mò tìm đường đi đến phòng Electrical.Đi băng qua phòng Shields, Orange quơ ánh sáng điện thoại qua lại vừa gọi thử:- Green? Cậu có ở đây không?...- Red? Đừng nói cậu định hù tôi đấy nha....- Blue? Mấy cậu mau ra đây đi, đừng có đùa với tôi nữa!Nhưng chẳng có ai trả lời anh. Sau một lúc kiểm tra, Orange bỏ ra ngoài đi tiếp.
[ There's no crying wolves now ]
Đi dọc theo hành lang, Orange chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của bản thân. Xung quanh thật im lặng, chẳng có lấy một tiếng động hay bóng người nào.Anh đi ngang qua phòng Communication, do phòng nhỏ nên chỉ đứng ở cửa cầm điện thoại soi đèn vào. Vẫn không thấy ai. Nhưng Orange đã không để ý rằng chiếc máy kết nối sóng trong phòng đã bị đập vỡ. Đó là nguyên nhân điện thoại của mọi người không thể gọi điện liên lạc được với nhau.Orange lại bỏ đi tiếp.
[ Cause the truth has settled in ]
Tới phòng Storage, phòng này rất rộng nên Orange phải lần mò đi một vòng. Anh vừa đi vừa ra sức gọi mọi người lần nữa:- Nè, tôi không có giỡn nha! Các cậu mau ra đây!...- Tôi báo cáo các cậu vi phạm luật bây giờ! Tôi làm thật đấy!Từ kêu gọi, Orange dần chuyển sang đe doạ khi những người đồng đội vẫn cứng đầu không chịu lộ diện. Anh cẩn thận nhìn xung quanh, ngó nghiêng phía sau các thùng đồ mong sẽ tóm được một thuyền viên nghịch ngợm nào đó trốn ở phía sau. Nhưng anh vẫn chẳng tìm thấy ai.Cuối cùng, khi đã đi hết vòng quanh và lục soát kĩ lưỡng mà vẫn không thấy ai, Orange đành bỏ ra cửa sau để đi đến căn phòng kế bên - phòng Electrical.
[ Hiding under goose down
For your nightmare to begin ]
Ánh sáng điện thoại rọi lên tấm biển gắn trên tường, kế bên cánh cửa. Orange nheo mắt đọc, rồi yên tâm khi biết mình đã đến đúng phòng Electrical.Lẽ ra anh đã bước vào ngay, nhưng không hiểu sao lại bắt đầu có chút chần chừ. Trước cánh cửa sắt đang đóng im lìm, nơi rất nhiều phi hành gia trước đó từng đứng trước khi bước vào phòng, Orange cảm thấy có chút hồi hộp. Anh đang lo sợ điều gì, hay đó chỉ là một phản ứng phổ biến với những phi hành gia trước khi vào phòng Electrical?Không. Anh không thể đứng mãi được. Phải nhanh chóng sửa điện rồi còn đi tìm mọi người!Những ngón tay của anh đặt lên cái tay nắm, nhẹ nhàng và thận trọng gạt nó xuống. Cánh cửa bắt đầu he hé mở ra trong khi tim anh đập nhanh và mạnh trong lòng ngực, khiến anh phải hít vào một hơi sâu để trấn tĩnh bản thân.Đã từng có bao nhiêu người bị giết trong căn phòng, nên Orange tự hỏi liệu mình có sẽ là nạn nhân tiếp theo?
[ Welcome to the panic room ]
- Có ai ở đây không?Bước vào trong phòng Electrical, Orange đã lên tiếng hỏi, với hy vọng sẽ có ai trả lời mình. Ai cũng được, là Green, Red hay Blue, hoặc may mắn là Black, White, Yellow và ba thuyền viên đã mất tích trước đây. Nhưng rồi anh thất vọng khi nơi này cũng lặng tanh.Orange không dám đóng cửa, mà cứ để mở toang ra. Để lát có ai tới thì họ sẽ vào cùng với anh mà không phải mở cửa, hay nếu xảy ra chuyện thì anh có thể thoát thân nhanh chóng.Nhưng Orange không biết rằng dù có thế nào anh cũng không thể thoát khỏi đây, một khi đã bước chân vào phòng Electrical, nơi được xem là tử địa của các phi hành gia trên tàu.
[ Where all your darkest fears are gonna
Come for you, come for you ]
Đặt bước chân đầu tiên, rồi đến bước thứ hai, thứ ba, mỗi bước tiến sâu vào trong là mỗi lần sự bồn chồn níu lấy chân anh thêm mạnh mẽ, khiến anh chỉ muốn rút lui. Thế mà cuối cùng, anh vẫn đến được cái hộp điện gần đó.Đến nước này rồi, còn rút lui cái gì nữa!
Dỡ nắp hộp điện ra, Orange dùng đèn rọi vào trong hộp để xem chỗ nào đang bị hỏng. Rồi anh bắt tay vào việc sửa dây điện và mạch nối, loay hoay với công việc hiện tại nên không chú ý đến những gì đang xảy ra xung quanh.
[ Welcome to the panic room ]
Orange không gặp mấy khó khăn trong việc sửa chỗ bị hỏng trong hộp điện. Nhưng khi anh vừa sửa xong và chuẩn bị bật công tắc lên, điện thoại của mình bất ngờ hết pin, đèn chiếu sáng nhấp nháy vài cái, mờ dần rồi tắt hẳn."Chết thật! Sao lại đúng lúc thế này?!" - Orange hoảng lên.Không có đèn rọi sáng, anh chỉ có thể cầu may mà mò tay trong hộp điện, với hy vọng sẽ vô tình chạm được nút công tắc.Tay anh rờ rẫm một hồi, thì chạm phải cái gì đó cứng cứng, vuông vuông. Đoán là công tắc bật điện, Orange liền ấn thử.
Tách!
Ánh đèn cuối cùng đã bật sáng khắp con tàu. Orange vui như tết, cứ cười mãi không thôi.
Và đó cũng là lần cuối cùng anh cười.
[ You'll know I wasn't joking
When you see them too, see them too ]
Phập!!!
[ Hell raising, hair raising
I'm ready for the worst ]
Con mồi cuối cùng đã bị hạ.Con quái vật vận áo phi hành gia màu lục đậm dùng chiếc lưỡi dài của nó quấn chặt lấy cái xác của Orange, nhấc bổng lên bỏ thỏm vào miệng nuốt chửng. Đã no nê, nó rống lên một tiếng thật lớn, vang vọng cả con tàu du hành vũ trụ mà giờ chỉ còn một mình nó đang đứng.Một dòng chữ màu đỏ máu hiện lên, đánh dấu sự thắng lợi của Imposter trong trò chơi này.
----------------------------
| V I C T O R Y |
----------------------------
Oneshot 10 (07.01.2021)
#Penna