Tuanhang Lieu Som Mai Con Co Nang Tren Dau
đến tối cô lại phải về sài gòn. - anh đã rất vui khi em ở đây, nhưng ước gì em có thể ở với anh đến khi hai ta cùng về - anh ôm cô đứng trước cửa.- đừng như thế, công việc vẫn chờ em ngoài kia, còn lịch trình anh lại càng phải hoàn thành. anh quên là em còn giữ tâm tư của anh sao, không lấy đúng hạn là em cho người khác đó - cô chạm nhẹ lên chóp mũi anh.- trái tim anh dành cho em vậy mà em nỡ lòng nào đem cho người khác chứ - anh dụi vào cổ cô.- bắt đầu nhõng nhẽo rồi đấy -- không phải là nhõng nhẽo, mà là quá nhõng nhẽo... - anh thở dài.- thôi em đi nha, công tác xong lại về với em, có em chờ ở nhà - hằng nhỏ nhẹ an ủi.- thương người đẹp. về đừng bỏ bữa với phải uống thuốc đầy đủ nhé, em còn chưa hết bệnh đâu. - anh hôn hằng, rồi lại ôm thêm lần nữa.- em biết rồi, mà ngày mai anh nhớ chuyển lời chào mọi người giúp em. còn bây giờ người đẹp của anh ra sân bay đây - cô bước tới chiếc taxi, cho anh một nụ cười thật rạng rỡ, rồi cũng dần khuất đi trong đêm muộn.
———
đóng cửa lại, anh xoa nhẹ hai thái dương.- mệt quá... -khi hằng ở bên, anh làm việc bao nhiêu cũng thấy năng lượng, giờ cô không còn ở đây, cơn đau đầu của anh cứ liên tục đánh tan từng chút lý trí một.tựa lưng vào cạnh bàn, chỉ còn thứ ấy giúp anh đứng vững.- mình bị sao vậy nhỉ - anh choáng váng, hình ảnh trước mắt mở đi rồi lại rõ dần.- chắc không sao đâu - tuấn bước từng bước tới giường, ngã cả người mình xuống. may là anh không ngã xuống sàn.
———
tuấn dần khá lên, vơ tay lấy chiếc máy tính được gấp gọn. anh ghét phải viết gì đó quá lâu, hay theo khuôn khổ. đó là công việc hành chính, bắt buộc anh phải ngồi một chỗ, điều đó càng khiến anh không thích việc này. nhưng dạo nay ngoài đi quay cùng ekip, tuấn còn rất cố gắng làm một anh "nhân viên văn phòng" đúng nghĩa. anh cố gắng để khi về với hằng, anh có thể thoải mái say ngủ cùng nàng thơ ấy trong vòng tay, có thể dành cả ngày nghe nàng ấy nói chuyện,...có lẽ là vì một người mà làm cả ngàn điều mình không thích.ngày trước, từng có một chàng trai khẳng định.
———
- tuấn còn lâu mới dành hàng tiếng đồng hồ để ngồi im một chỗ, à không, chỉ năm phút thôi, tuấn cũng sẽ "chảy" ra mất. trừ gia đình tuấn ra, gần như không ai có thể ép buộc tuấn khoảng này cả -
———
vậy mà giờ chàng trai còn tự nguyện làm việc ấy. chắc đó là điều đương nhiên khi anh đã coi hằng thành gia đình của mình.trong nơi xa hoa mĩ lệ này, hiếm khi tìm được ai yêu mình thật lòng. anh cũng đã từng lưỡng lự, sợ rằng nói lời yêu nhầm người, lúc ấy mất cả tình lẫn bạn, ngày càng cách xa nhau. nhưng cuối cùng thành quả của sự thổ lộ dũng cảm ấy, là nguồn động lực khiến anh có thể ngồi sửa hàng trăm trang word - thứ anh không nghĩ mình sẽ sử dụng nó lâu đến thế.
———
sáng dậy, andy kiểm tra timeline công việc, thấy những phần cần chỉnh sửa văn bản đều đã hoàn thành.andy gọi điện cho cả công ty, nhưng không ai nhận mình làm hết. - không lẽ là ổng -andy ấn gọi được tầm hai phút thì đầu dây bên kia mới trả lời.- gì gọi sớm vậy... trưa mới đi mà - anh mơ màng.- mày làm mấy phần chỉnh word rồi đó hả, tao hỏi mọi người không ai làm hết -- ừ tao làm đấy, còn ai vào đây nữa -- trời ơi, mày làm cả phần việc cho mấy tháng sau luôn đó tuấn. cái này mày chỉ đợi sát nút mới kiểm tra, với bình thường kiểm được cỡ nửa trang là bỏ rồi, toàn đợi lúc họp bọn tao mới tóm tắt cho mày - - tao làm trước, để tao còn có thời gian rảnh cho việc khác -- việc gì mà có thể khiến hà anh tuấn ngồi xem hết tất cả những câu chữ này đây -- việc gì kệ tao chứ thằng này, thôi tao tắt máy đây, có gì trưa qua -- à nhưng mà lần này hằng theo nữa đúng không, để t biết t nói mấy bạn trợ lý đem thêm ô, hôm qua hai đứa mày dùng chung một cái làm tao mắc gớm quá -- khỏi, hằng về từ tối qua rồi, không còn lan tỏa tình yêu cho mày xem nữa đâu -- ủa... thôi cố lên, tao tin mày vượt qua được - andy nói đùa.- huhu - tuấn giả vờ khóc dù trong lòng buồn thật.- haha, cúp máy đi, tao và mọi người sẽ thay hằng chăm lo mày chu đáo -
———
anh ngủ được thêm chút nữa thì đến giờ quay. thay đồ rồi anh đi thẳng ra ngoài, phải vào rừng nên tuấn định để điện thoại ở phòng. nhưng có điều gì đó thôi thúc, cuối cùng anh quyết định về ngược lại lấy rồi sẽ nhờ trợ lý giữ sau."làm việc thật năng suất nhé chàng trai!!!"là tin hằng nhắn tới.- chắc là ông trời muốn mình thấy lời nhắn nhủ của hằng đây mà -anh thả tim, cũng không quên trả lời lại."chàng trai biết rồi, cô gái cũng vậy nhé!""chàng trai còn muốn nói gì với cô gái không"- à, quên mất - anh chợt nhận ra."yêu cô gái ❤️"
———
ở phương trời kia hằng nhận được lại tin, cảm thấy trong lòng vui hơn hẳn. có lúc chỉ cần biết anh vẫn ổn khi không có mình ở bên, cô đã hạnh phúc rồi.đôi khi tình yêu đơn giản hơn chúng ta nghĩ nhiều.
———
nhưng thật ra ngoài việc lo cho anh người yêu thì cũng vì cô đang rảnh tay trong lúc giải lao.nhắn cùng anh xong hằng liền chụp vài chiếc story lên instagram. nên ai mỗi lần lướt qua story cô luôn thấy cô rất vui vẻ, chẳng tỏ vẻ mệt mỏi gì cả, kể cả khi đó vừa diễn một show thật dài. giờ thì chắc ai cũng biết lý do tại sao hằng luôn "tươi" như vậy rồi.
———
tối muộn hai người lại gọi cho nhau.- sài gòn đằng ấy có bận lắm không? kể anh nghe nào - anh vẫn dịu dàng như mọi hôm. - hôm nay rất suông sẻ, nhưng lại nhớ anh nhiều hơn -- em cũng biết nhớ anh sao. đêm qua em còn mạnh mẽ hơn cả anh, trong khi đó là anh mém khóc luôn đấy -- thì tối qua anh mít ướt rồi, giờ đến em chứ, dù gì em cũng là... vợ anh mà - cô ngại ngùng nói.anh cười rồi cả hai cùng im lặng vài phút, hằng bỗng lên tiếng.- an yên của em là anh đó -anh cười khẽ, chắc em bé nhớ anh lắm rồi. - em cũng là "an" của anh đó. nơi em là nhà, nơi trăng là nhà -- anh nói làm em nhớ lúc anh đăng caption này lên face, mọi người "điên đảo" luôn -- anh chỉ công khai người yêu anh thôi, người ngoài có thế nào anh cũng không quan tâm. với cả tại hôm đấy có nàng nào giận anh vì anh "lỡ" yêu công việc hơn nàng ấy, thế là anh phải dỗ cả buổi, bao nhiêu chiếc bánh ngọt, bao nhiêu lời tỏ tình chỉ riêng nàng đó được nghe, mới khiến anh có thể ôm được nàng -- cô gái đấy sướng quá ha - hằng vờ hỏi.- đúng rồi. người đó còn rất xinh đẹp, lộng lẫy, và làm xao xuyến bao trái tim cả trai lẫn gái. nhưng cuối cùng con tim được cô gái hoàn hảo ấy giữ gìn chỉ có của hà anh tuấn thôi hihi -cô nghe xong cũng cười lớn vì đứa trẻ kia.- câu trước là người trưởng thành cái câu sau nói cười như trẻ mầm non thế đó hả -- mầm non này biết yêu em - hằng nói câu nào là anh nói lại câu đó, khiến cô không biết bắt bẻ thế nào nữa.- mà có khi nào đang nói chuyện với anh cái em cười đến ngất luôn không tuấn -- haha, lúc đấy anh sẽ hô hấp nhân tạo cho em rồi cười cùng em tiếp -- hay quá ha, thì ra chọc cười tui để thực hiện ý đồ xấu xa chứ gì -- mà dạo này anh hay cầm điện thoại ghê, không biết từ khi nào hành động vào facebook hay instagram trở thành việc làm hằng ngày của anh khi ở đây luôn rồi -- anh làm gì trên đó -- anh vào đó để xem em làm việc thế nào, nhưng mà... - - nhưng mà sao -- anh lên đó thấy những hình ảnh về em, nhưng đương nhiên anh cũng thấy những lời tiêu cực về em -- à, không sao đâu mà, em quen rồi - cô gượng cười thành tiếng.- anh đọc những lời đó tự nhiên lòng anh lại thấy buồn. em tuyệt vời đến vậy mà họ vẫn tìm cớ để nói không tốt về em. như hôm nay em làm vedette, vì các nhà thiết kế thấy được tài năng của em, và họ đã đặt niềm tin đúng người, em làm chủ bộ trang phục rất tốt, lúc đó anh càng thấy em xứng đáng với vị trí em được chọn. nhưng bên dưới ít nhiều vẫn có những lời chê trách -- tuấn của em đâu chịu quan tâm đến lời những người ghét mình nói, sao giờ lại chú trọng đến vậy. mà họ chỉ nói tới em thôi, còn không hề liên quan tới anh nữa -- vì anh thương em. bao năm qua em chịu nhiều thứ, anh chẳng biết làm gì, cũng chỉ biết thương em mà thôi... là anh thương em, hơn bản thân mình. -
———
anh và cô chia sẻ với nhau mọi điều. yêu, nhớ gì có đủ.cứ chút là anh lại nói.- yêu em -- thương em -và nhiều câu giống vậy nữa.rồi cuối cùng anh cũng kết thúc cuộc gọi bằng câu nói đầu tiên.- sài gòn đằng ấy ngủ ngon nhé. yêu sài gòn có em. -—————ngày sài gòn không anh, là ngày sài gòn có em biết nhớ nhiều thêm một chút.╰(*'︶'*)╯
———
đóng cửa lại, anh xoa nhẹ hai thái dương.- mệt quá... -khi hằng ở bên, anh làm việc bao nhiêu cũng thấy năng lượng, giờ cô không còn ở đây, cơn đau đầu của anh cứ liên tục đánh tan từng chút lý trí một.tựa lưng vào cạnh bàn, chỉ còn thứ ấy giúp anh đứng vững.- mình bị sao vậy nhỉ - anh choáng váng, hình ảnh trước mắt mở đi rồi lại rõ dần.- chắc không sao đâu - tuấn bước từng bước tới giường, ngã cả người mình xuống. may là anh không ngã xuống sàn.
———
tuấn dần khá lên, vơ tay lấy chiếc máy tính được gấp gọn. anh ghét phải viết gì đó quá lâu, hay theo khuôn khổ. đó là công việc hành chính, bắt buộc anh phải ngồi một chỗ, điều đó càng khiến anh không thích việc này. nhưng dạo nay ngoài đi quay cùng ekip, tuấn còn rất cố gắng làm một anh "nhân viên văn phòng" đúng nghĩa. anh cố gắng để khi về với hằng, anh có thể thoải mái say ngủ cùng nàng thơ ấy trong vòng tay, có thể dành cả ngày nghe nàng ấy nói chuyện,...có lẽ là vì một người mà làm cả ngàn điều mình không thích.ngày trước, từng có một chàng trai khẳng định.
———
- tuấn còn lâu mới dành hàng tiếng đồng hồ để ngồi im một chỗ, à không, chỉ năm phút thôi, tuấn cũng sẽ "chảy" ra mất. trừ gia đình tuấn ra, gần như không ai có thể ép buộc tuấn khoảng này cả -
———
vậy mà giờ chàng trai còn tự nguyện làm việc ấy. chắc đó là điều đương nhiên khi anh đã coi hằng thành gia đình của mình.trong nơi xa hoa mĩ lệ này, hiếm khi tìm được ai yêu mình thật lòng. anh cũng đã từng lưỡng lự, sợ rằng nói lời yêu nhầm người, lúc ấy mất cả tình lẫn bạn, ngày càng cách xa nhau. nhưng cuối cùng thành quả của sự thổ lộ dũng cảm ấy, là nguồn động lực khiến anh có thể ngồi sửa hàng trăm trang word - thứ anh không nghĩ mình sẽ sử dụng nó lâu đến thế.
———
sáng dậy, andy kiểm tra timeline công việc, thấy những phần cần chỉnh sửa văn bản đều đã hoàn thành.andy gọi điện cho cả công ty, nhưng không ai nhận mình làm hết. - không lẽ là ổng -andy ấn gọi được tầm hai phút thì đầu dây bên kia mới trả lời.- gì gọi sớm vậy... trưa mới đi mà - anh mơ màng.- mày làm mấy phần chỉnh word rồi đó hả, tao hỏi mọi người không ai làm hết -- ừ tao làm đấy, còn ai vào đây nữa -- trời ơi, mày làm cả phần việc cho mấy tháng sau luôn đó tuấn. cái này mày chỉ đợi sát nút mới kiểm tra, với bình thường kiểm được cỡ nửa trang là bỏ rồi, toàn đợi lúc họp bọn tao mới tóm tắt cho mày - - tao làm trước, để tao còn có thời gian rảnh cho việc khác -- việc gì mà có thể khiến hà anh tuấn ngồi xem hết tất cả những câu chữ này đây -- việc gì kệ tao chứ thằng này, thôi tao tắt máy đây, có gì trưa qua -- à nhưng mà lần này hằng theo nữa đúng không, để t biết t nói mấy bạn trợ lý đem thêm ô, hôm qua hai đứa mày dùng chung một cái làm tao mắc gớm quá -- khỏi, hằng về từ tối qua rồi, không còn lan tỏa tình yêu cho mày xem nữa đâu -- ủa... thôi cố lên, tao tin mày vượt qua được - andy nói đùa.- huhu - tuấn giả vờ khóc dù trong lòng buồn thật.- haha, cúp máy đi, tao và mọi người sẽ thay hằng chăm lo mày chu đáo -
———
anh ngủ được thêm chút nữa thì đến giờ quay. thay đồ rồi anh đi thẳng ra ngoài, phải vào rừng nên tuấn định để điện thoại ở phòng. nhưng có điều gì đó thôi thúc, cuối cùng anh quyết định về ngược lại lấy rồi sẽ nhờ trợ lý giữ sau."làm việc thật năng suất nhé chàng trai!!!"là tin hằng nhắn tới.- chắc là ông trời muốn mình thấy lời nhắn nhủ của hằng đây mà -anh thả tim, cũng không quên trả lời lại."chàng trai biết rồi, cô gái cũng vậy nhé!""chàng trai còn muốn nói gì với cô gái không"- à, quên mất - anh chợt nhận ra."yêu cô gái ❤️"
———
ở phương trời kia hằng nhận được lại tin, cảm thấy trong lòng vui hơn hẳn. có lúc chỉ cần biết anh vẫn ổn khi không có mình ở bên, cô đã hạnh phúc rồi.đôi khi tình yêu đơn giản hơn chúng ta nghĩ nhiều.
———
nhưng thật ra ngoài việc lo cho anh người yêu thì cũng vì cô đang rảnh tay trong lúc giải lao.nhắn cùng anh xong hằng liền chụp vài chiếc story lên instagram. nên ai mỗi lần lướt qua story cô luôn thấy cô rất vui vẻ, chẳng tỏ vẻ mệt mỏi gì cả, kể cả khi đó vừa diễn một show thật dài. giờ thì chắc ai cũng biết lý do tại sao hằng luôn "tươi" như vậy rồi.
———
tối muộn hai người lại gọi cho nhau.- sài gòn đằng ấy có bận lắm không? kể anh nghe nào - anh vẫn dịu dàng như mọi hôm. - hôm nay rất suông sẻ, nhưng lại nhớ anh nhiều hơn -- em cũng biết nhớ anh sao. đêm qua em còn mạnh mẽ hơn cả anh, trong khi đó là anh mém khóc luôn đấy -- thì tối qua anh mít ướt rồi, giờ đến em chứ, dù gì em cũng là... vợ anh mà - cô ngại ngùng nói.anh cười rồi cả hai cùng im lặng vài phút, hằng bỗng lên tiếng.- an yên của em là anh đó -anh cười khẽ, chắc em bé nhớ anh lắm rồi. - em cũng là "an" của anh đó. nơi em là nhà, nơi trăng là nhà -- anh nói làm em nhớ lúc anh đăng caption này lên face, mọi người "điên đảo" luôn -- anh chỉ công khai người yêu anh thôi, người ngoài có thế nào anh cũng không quan tâm. với cả tại hôm đấy có nàng nào giận anh vì anh "lỡ" yêu công việc hơn nàng ấy, thế là anh phải dỗ cả buổi, bao nhiêu chiếc bánh ngọt, bao nhiêu lời tỏ tình chỉ riêng nàng đó được nghe, mới khiến anh có thể ôm được nàng -- cô gái đấy sướng quá ha - hằng vờ hỏi.- đúng rồi. người đó còn rất xinh đẹp, lộng lẫy, và làm xao xuyến bao trái tim cả trai lẫn gái. nhưng cuối cùng con tim được cô gái hoàn hảo ấy giữ gìn chỉ có của hà anh tuấn thôi hihi -cô nghe xong cũng cười lớn vì đứa trẻ kia.- câu trước là người trưởng thành cái câu sau nói cười như trẻ mầm non thế đó hả -- mầm non này biết yêu em - hằng nói câu nào là anh nói lại câu đó, khiến cô không biết bắt bẻ thế nào nữa.- mà có khi nào đang nói chuyện với anh cái em cười đến ngất luôn không tuấn -- haha, lúc đấy anh sẽ hô hấp nhân tạo cho em rồi cười cùng em tiếp -- hay quá ha, thì ra chọc cười tui để thực hiện ý đồ xấu xa chứ gì -- mà dạo này anh hay cầm điện thoại ghê, không biết từ khi nào hành động vào facebook hay instagram trở thành việc làm hằng ngày của anh khi ở đây luôn rồi -- anh làm gì trên đó -- anh vào đó để xem em làm việc thế nào, nhưng mà... - - nhưng mà sao -- anh lên đó thấy những hình ảnh về em, nhưng đương nhiên anh cũng thấy những lời tiêu cực về em -- à, không sao đâu mà, em quen rồi - cô gượng cười thành tiếng.- anh đọc những lời đó tự nhiên lòng anh lại thấy buồn. em tuyệt vời đến vậy mà họ vẫn tìm cớ để nói không tốt về em. như hôm nay em làm vedette, vì các nhà thiết kế thấy được tài năng của em, và họ đã đặt niềm tin đúng người, em làm chủ bộ trang phục rất tốt, lúc đó anh càng thấy em xứng đáng với vị trí em được chọn. nhưng bên dưới ít nhiều vẫn có những lời chê trách -- tuấn của em đâu chịu quan tâm đến lời những người ghét mình nói, sao giờ lại chú trọng đến vậy. mà họ chỉ nói tới em thôi, còn không hề liên quan tới anh nữa -- vì anh thương em. bao năm qua em chịu nhiều thứ, anh chẳng biết làm gì, cũng chỉ biết thương em mà thôi... là anh thương em, hơn bản thân mình. -
———
anh và cô chia sẻ với nhau mọi điều. yêu, nhớ gì có đủ.cứ chút là anh lại nói.- yêu em -- thương em -và nhiều câu giống vậy nữa.rồi cuối cùng anh cũng kết thúc cuộc gọi bằng câu nói đầu tiên.- sài gòn đằng ấy ngủ ngon nhé. yêu sài gòn có em. -—————ngày sài gòn không anh, là ngày sài gòn có em biết nhớ nhiều thêm một chút.╰(*'︶'*)╯
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com