TruyenHHH.com

Tuan Triet Tinh Yeu Sai Lech






12.

Trương Triết Hạn không trả lời, chỉ cực kỳ yên lặng nhìn hắn.

Đôi mắt kia như thể chìm trong bóng đêm dày đặc nhất, không thể nhìn rõ cảm xúc, cũng không phân biệt được thái độ của anh.

Cung Tuấn bỗng khẩn trương một cách khó hiểu, hắn vô thức ngẫm lại xem vừa rồi mình có nói sai gì không, thận trọng co rúm lại nhìn Trương Triết Hạn.

Hắn há miệng, vừa định mở miệng nói gì đó để hòa hoãn lại bầu không khí, đã thấy Trương Triết Hạn hoàn hồn lại.

Cả người anh vẫn trong trạng thái căng thẳng đề phòng, vẻ mặt không đổi nhìn hắn, hỏi:

“Cung Tuấn, bây giờ anh lấy thân phân và lập trường gì để hỏi tôi câu này?”

Những lời này có chút bén nhọn, trái tim Cung Tuấn không hiểu sao như bị đâm vào.

Để che giấu sự mất tự nhiên của mình, hắn đành phải dời ánh mắt đi nơi khác, hơi cúi đầu, sững sờ trong giây lát.

Hắn đang nghĩ, hình như mỗi lần nói chuyện với Trương Triết Hạn, luôn luôn có bầu không khí căng thẳng như vậy.

Hắn không thể nào đoán chính xác được cảm xúc của Trương Triết Hạn, tựa như tất cả những gì hắn nói ra đều là sai, làm cái gì cũng đềukhông phải.

Lúc này, Alpha cấp S một lần nữa cảm nhận được sự thất bại không nói thành lời, đồng thời trong lòng cảm thấy bất an khó chịu. Nói cách khác, bình thường không một ai dám nói với hắn như vậy, cũng không ai có thể khiến hắn dè dặt như thế.

Hắn cũng chưa từng để ý đến cảm xúc của một người như vậy, nhưng người duy nhất mà hắn để ý đến, lại trả về cho hắn sự sắc bén nhất.

Hắn theo bản năng không thể tiếp nhận nó.

Sự bực bội và phẫn uất chực trào ra, hắn đành phải cắn răng nhịn xuống, mạnh mẽ đè nén sự bồn chồn không yên trong cơ thể.

Mà sau khi Cung Tuấn suy nghĩ một lúc, hắn phát hiện, câu hỏi này của Trương Triết Hạn, hắn không trả lời được.

Hắn vẫn luôn du tẩu trên còn đường danh lợi, những kẻ thường hay tới lui, tiếp xúc, có kẻ nào không phải hai mặt, có kẻ nào không là yêu ma mang khuôn mặt con người đâu? Thế nên, hắn đã sớm quen với việc dùng những lời lẽ hoa mỹ để có được cái mà mình muốn.

Nhưng trước mặt Trương Triết Hạn, đối mặt với một người thẳng thắn như vậy, tất cả kỹ xảo của Cung Tuấn đều trở nên vô dụng.

Giờ đây, hắn hệt như một thí sinh học lệch, những môn học trước đó đều có thể được điểm tối đa, bây giờ trước mặt Trương Triết Hạn, ngay cả một lời giải đầu tiên hắn cũng không thể nào viết ra được.

Đầu óc hắn trống rỗng, cũng không biết nên nói gì cho phải.

Càng hỏng bét hơn chính là, thái độ áp úng của hắn dường như càng khiến cho bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng, Trương Triết Hạn thấy hắn không trả lời được, lập tức quay người định rời đi.

Cung Tuấn đành phải vô thức gọi anh lại:

“Triết Hạn… Trương Triết Hạn, ây dà, đợi anh với, đợi anh nói hết đã…”

Hắn cau mày, không che giấu được nét hoảng sợ trên khuôn mặt, trong mắt mang theo chút buồn bã và ủy khuất, muốn vươn tay kéo Trương Triết Hạn, nhưng giữa chừng lại thu về.

Cũng may là Trương Triết Hạn vẫn còn có chút kiên nhẫn với hắn, quay người lại nhìn hắn lần nữa, hít vào một hơi, bình tĩnh nói:

“Cung tiên sinh, tôi không ngại nói thẳng với anh, sự thật giống như anh điều tra tôi, tôi đúng là đã kết hôn…Hiện tại, tôi vẫn yêu chồng tôi như cũ”

“Chuyện này tôi cũng không muốn giấu giếm anh làm gì, vì tôi chưa từng xem anh là anh ấy”

“Anh không liên quan chút nào đến anh ấy, đương nhiên là cũng không liên quan gì đến tôi”

“Bây giờ anh không nhớ được gì, mà lại vẫn muốn đến đây dây dưa với tôi”

“Cung tiên sinh, thực sự điều này rất không cần thiết, hiện tại anh không có lý do chính đáng, cũng không có lập trường gì để đến hỏi tôi câu này đâu”

Cung Tuấn như ngừng thở, mặt trắng bệch, những lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng.

Thấy cảm xúc của Cung Tuấn đã sắp không xong, nhưng Trương Triết Hạn vẫn tiếp tục nói:

“Nói thật, anh đã mạo phạm tôi rất nhiều lần rồi, tôi thấy rất phiền, tôi nghĩ chúng ta đừng nên gặp mặt nhau nữa…”

“Vì bây giờ anh…”

“Trương Triết Hạn”

Cung Tuấn vội vàng ngắt lời Trương Triết Hạn, rốt cục hắn không thể chịu đựng được nữa.

Hắn sợ phải tiếp tục nghe tiếp, sợ sẽ gặp ác mộng thêm một tháng nữa, giờ khắc này, hắn không quan tâm đến bất cứ điều gì, lần đầu tiên cảm tính điều khiển bộ não hắn, hắn nhìn thẳng vào mắt Trương Triết Hạn, khẩn thiết nói:

“Em không được tùy tiện đoán mò như vậy, Trương Triết Hạn, tuy rằng anh đã quên tất cả, nhưng anh, nhưng anh… vẫn bị em hấp dẫn, mấy tháng nay anh đều điên cuồng nhớ đến em! Anh chỉ muốn gặp em, được đến gần em thôi!”

Lời này quá thẳng thắn và lỗ mãng, thực sự ngoài dự kiến của Trương Triết Hạn.

Anh sững sờ tại chỗ, đôi mắt tròn xoe thoáng hiện lên sự ngạc nhiên xen lẫn luống cuống, nét mặt có hơi buông lỏng.

Cung Tuấn nhạy bén bắt lấy sơ hở kia, như thể bắt được tia hy vọng, hắn ngộ ra, hóa ra…

Hóa ra Trương Triết Hạn lại mềm lòng.

Beta trước mặt vẫn sẽ mềm lòng với hắn.

Bản năng săn mồi của Alpha cấp S lần nữa trỗi dậy, Cung Tuấn dường như đã trở lại vùng an toàn của mình, hắn có đủ cớ để bộc lộ tâm tình của mình.

Bởi vì cảm xúc yếu ớt chính là vũ khí tốt nhất của hắn vào lúc này.

Đột nhiên hắn không muốn mất thời gian nữa, rốt cục hắn cũng có cách mới để giải quyết vấn đề này.

Không sao cả, con dã thú trong lòng nói cho hắn biết, dù sao chỉ cần lấy được sự thương hại của người trước mặt, hắn có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.

Không có gì đáng ngại.

Giả vờ diễn một chút.

Trương Triết Hạn kiểu gì cũng sẽ mềm lòng.

Khi con thỏ mềm lòng, cũng là thời cơ của con thú dữ ra mặt.

“Anh không còn chút lý trí nào nữa, chỉ toàn nghĩ đến em, như đang lâm trọng bệnh vậy…”

Thần sắc Cung Tuấn có chút suy sụp, mắt đỏ hoe nhìn anh, tựa như muốn phát tiết ra hết những cảm xúc đang đè nén trong lòng.

“Em, em không thể cứ thế mà bỏ anh được… Triết Hạn, Trương Triết Hạn, em nhìn anh đi, em cho anh biết, trước kia anh là người như thế nào, em cho anh một cơ hội, một cơ hội để anh có thể bên em lần nữa, có được không?”

Đôi mắt hắn ướt sũng, vừa tủi thân vừa đáng thương, hệt như một chú cún nhỏ bị chủ bỏ rơi, ánh mắt vẫn nhìn về phía Trương Triết Hạn, nói ra tất cả tâm tư của mình không chút đắn đo.

Lúc nói đến những lời cảm động, hắn còn không biết được mình đang lừa dối đối phương hay tự lừa dối chính mình.

Hắn không biết liệu đó có phải là những cảm xúc tâm lý đang chờ cơ hội để lợi dụng bản năng sinh lý hay bản năng sinh lý là một sự ngụy trang khéo léo và có chủ ý của mình nữa.

Thật hay giả, giờ phút này ai có thể tranh luận rõ ràng đây?

Ngay cả bản thân Cung Tuấn cũng không biết rõ.

Nhưng hắn biết, hắn chỉ có duy nhất một mục đích, là hắn muốn đến gần Trương Triết Hạn, muốn lần nữa có được Trương Triết Hạn.

Hắn không muốn bị Trương Triết Hạn đối xử bằng ánh mắt lạnh lùng và thái độ thờ ơ như vậy, hắn thật sự không chịu nổi.

Quả thật Trương Triết Hạn đã mềm lòng, mặc dù anh vẫn không biểu hiện ra ngoài.

Nhưng có trời mới biết, lúc Cung Tuấn nói ra những lời kia, khi hắn vô thức dùng đôi mắt cún con nhìn anh, Trương Triết Hạn khó tránh khỏi hiện ra vẻ mặt nhu hòa.

Thậm chí Trương Triết Hạn còn giật giật ngón tay, suýt chút nữa là đưa tay ra theo thói quen, nâng gương mặt kia lên, bất đắc dĩ mở miệng dỗ dành hắn.

Suýt chút, suýt chút nữa thôi…

Bỗng nhiên Trương Triết Hạn siết chặt nắm tay, cố nhịn xuống, anh hít sâu một hơi để che đậy sự buông lỏng trong nội tâm mình, trong nháy mắt liền bình tĩnh lại.

Anh đã trải qua quá nhiều hy vọng, rồi lại vỡ vụn thành tuyệt vọng, nên anh đã thiết lập nên một cơ chế phòng thủ mạnh mẽ trong trái tim mình.

Anh ngước mắt đánh giá vẻ mặt Cung Tuấn, chỉ trong ba giây, liền nhìn thấu lớp ngụy trang ngu xuẩn của tên Alpha cấp S trước mặt mình.

Không ai biết rõ hơn anh khi Cung Tuấn yêu một người trông sẽ như thế nào, không ai hiểu rõ cảm xúc của Cung Tuấn hơn anh cả, rõ ràng vào lúc này đây, ngay cả bản thân Cung Tuấn cũng không hiểu rõ.

Nhưng Trương Triết Hạn lại thấy rất rõ ràng.

Bởi vì, chỉ có Trương Triết Hạn mới thấy được bộ dáng khi Cung Tuấn thuần túy yêu một người.

Đôi mắt anh lần nữa bình tĩnh trở lại, nhưng trái tim không còn đau đớn hay bất an nữa, trái lại anh có suy nghĩ mới, nghĩ đến không bằng dứt khoát tương kế tựu kế…

Bởi vì dù cảm xúc của Cung Tuấn có ba phần thật bảy phần giả đi nữa, Trương Triết Hạn cũng phải bắt lấy ba phần hy vọng kia.

Anh kiên định hạ quyết tâm.

Trương Triết Hạn xoay người, thẳng thắn đối diện với Cung Tuấn, bởi vì ba phần thật ấy, nên ánh mắt của anh dành cho Cung Tuấn ôn nhu chưa từng có.

Cơn gió đêm lại thổi qua, khiến cho những đóa hoa hồng xen lẫn cẩm tú cầu lay động, vài cánh hoa rơi xuống đất, hương hoa ngọt ngào thanh khiết, không biết đáy lòng ai đã bị gió thổi bay.

“Đồ ngốc…”

Trương Triết Hạn bước về trước hai bước, lẩm bẩm, ánh mắt anh rơi trên người Cung Tuấn, như thể đang cảm khái những hoài niệm đan xen.

Dường như anh đang cười, trong đáy mắt hiện lên nhiều tia cảm xúc phức tạp, nhưng lại cực kỳ nhu hòa, tựa như màn đêm đọng lại trên mặt hồ đen như mực, lại có chút ánh trăng nhàn nhạt gợn sóng.

Đây là ánh mắt khi nhìn người yêu của mình.

Lần đầu tiên Cung Tuấn trông thấy ánh mắt này của Trương Triết Hạn.

Trong nháy mắt đó, hắn mơ hồ cảm thấy mình bị chìm đắm trong hồ nước kia, xung quanh có những dây leo vô hình quấn chặt lấy hắn.

Nhưng lại không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy linh hồn như phiêu đãng, cảm xúc của hắn tựa hồ đều bị Trương Triết Hạn bắt lấy, không biết dẫn hắn đi đến nơi nào.

Xuyên qua mặt nước, xuyên qua ánh sáng, một góc ký ức bị đè nén được nâng lên.

Linh hồn hắn như quay về với quá khứ xa xưa, trong mỗi cảnh tượng vô tình lướt qua, mỗi một bức tranh, ánh mắt Trương Triết Hạn đều là như thế.

Toàn thân Cung Tuấn run rẩy, bản năng của hắn lần đầu tiên phát ra lời cảnh báo mãnh liệt.

Cánh báo hắn phải tỉnh táo trước ánh mắt Trương Triết Hạn, tỉnh táo với ánh mắt có thể hút chặt lấy linh hồn hắn.

Nhưng rất nhanh, ánh trăng xinh đẹp trong mắt anh liền biến mất, thay vào đó là sự xa cách và lãnh đạm của trước đây, cũng như sự điềm tĩnh khiến Cung Tuấn nhiều lần khó chịu.

“Em…”

Cung Tuấn mở to mắt kinh ngạc, lại vô thức siết chặt tay, nhưng không biết nói gì.

Vừa rồi hắn vẫn còn tự cảnh báo chính mình, không được rơi vào ánh trăng trong đôi mắt ấy.

Một giây sau, hắn lại hối hận, không muốn đánh mất ánh trăng dịu dàng kia.

Trương Triết Hạn cũng không để ý đến hắn, chỉ đưa tay nhận lấy bó hoa, anh đứng dưới ngọn đèn đường trong gió đêm, ánh sáng vỡ vụn rơi trên tóc, trải xuống vai anh, rồi lặng lẽ chìm vào đồng tử, anh khẽ thở dài, ngước mắt nhìn về phía Cung Tuấn.

“Cung Tuấn…”

Rõ ràng người trước mắt vẫn còn chút sững sờ, ngây ngốc nhìn anh, như thể chưa kịp phản ứng:

“Hả? Ơi…"

Trương Triết Hạn nhìn chăm chú vào hắn, tựa như đã quyết định, bình tĩnh nói:

“Được”

Cung Tuấn càng ngây ngốc hơn, trái tim phải ứng nhanh hơn bộ não, mà giờ đây đang đập điên cuồng vì Trương Triết Hạn.

Đầu óc hắn triệt để đứng máy.

Nhưng trái tim hắn vẫn đang đập mãnh liệt.

Trương Triết Hạn dường như bị thái độ này của Cung Tuấn chọc cười, mắt hơi cong lên, chỉ tiếc nụ cười này chỉ thoáng qua trong nháy mắt, rất nhanh vẻ mặt liền trở lại như cũ, anh nói:

“Anh nghe cho kỹ, tôi chỉ nói một lần thôi, tôi cho anh một cơ hội, tôi có thể nói cho anh biết, trong quá khứ anh là người như thế nào”

Anh dừng một chút, lại tiếp tục nói:

“Nhưng tôi có một điều kiện”

Cung Tuấn cuối cùng cũng đã hiểu.

Hắn kinh hỉ đến toàn thân phát run, đồng tử khẽ run lên, sống lưng cùng trái tim tê dại như bị điện giật, thậm chí hắn không khống chế được biểu cảm, nhiều lần không kiềm được giương khóe miệng.

Hắn không nghĩ tới Trương Triết Hạn có thể đồng ý nhanh như vậy, kinh hỉ tới quá đột ngột, đến mức hắn tự hỏi có phải mình đang nằm mơ không.

Nhưng tất cả những điều này rõ ràng không phải là một giấc mơ.

Bởi vì trong mơ, Trương Triết Hạn chưa từng dùng ánh mắt dịu dàng bình tĩnh như vậy nhìn hắn.

Cung Tuấn biết cơ hội của mình thật sự đến rồi, hắn cố ép mình bình tĩnh lại, gật đầu nói.

“Điều kiện gì? Em nói đi”

Chỉ thấy Trương Triết Hạn không nói thêm gì nữa, cầm bó hoa đứng giữa làn gió đêm, mỉm cười.









Nửa giờ sau.

Hoa hồng trắng và cẩm tú cầu được Trương Triết Hạn cắm vào bình, sau đó anh mang đôi dép lê hình mèo đi đến sô pha xem chương trình thể thao.

Rất nhanh, bụng anh phát ra tiếng kêu ục ục, anh nhịn không được quay đầu vào bếp, lớn tiếng hỏi:

“Cung Tuấn, anh xong chưa?”

Alpha cấp S mặc trên người bộ quần áo giá trị ít nhất cũng phải đến sáu chữ số, đang bận đun nước, đeo chiếc tạp dề hình samoyed trên người, vừa đánh trứng, vừa nhìn nước sôi trong nồi, thò đầu ra ngoài nói:

“Ấy, sắp rồi sắp rồi… Em đợi chút!”

Giữa hè, nhà bếp chỉ mở cửa sổ, không bật điều hòa nên có chút oi bức. Trong căn phòng bếp không tính là trống trải, hơi nóng từ các món xào nấu cũng đủ khiến người ta toát mồ hôi hột.

Alpha cấp S mặc một bộ âu phục không hợp với phòng bếp này, khí chất cao quý lạnh lùng đã trôi sạch sành sanh, hắn nóng đến nỗi đổ mồ hôi đầm đìa, lông mày nhíu chặt.

Nhưng hắn vẫn lưu loát thái thịt nấu cơm, bản năng đã nằm lòng khiến hắn rất nhanh làm xong ba món mặn một món canh chỉ trong một giờ.

Lúc hắn bưng thức ăn lên bàn, cởi tạp dề, vô thức gọi:

“Trương Triết Hạn, ra ăn cơm”

Kêu xong, tay dọn bát đũa của hắn khựng lại một chút, nhớ đến lần đầu tiên đến đây nấu cơm.

Vốn cho rằng một việc không hợp thói thường như thế sẽ chỉ xảy ra một lần mà thôi.

Không nghĩ tới, còn xảy ra lần thứ hai, mà trong ba tháng tới, còn sẽ xảy ra hàng trăm lần nữa.

Đúng, đây chính là điều kiện mà Trương Triết Hạn đưa cho hắn.

Trong vòng ba tháng, anh muốn ăn cơm do chính tay hắn nấu.

Thành thật mà nói, Alpha cấp S đã chuẩn bị tinh thần trước khi nghe điều kiện của anh, cho dù là Trương Triết Hạn muốn gì, xe thể thao đắt tiền tám con số, đồ trang sức, ngọc quý, căn biệt thự ở giữa khu ba…

Cung Tuấn nhanh chóng lướt qua những thứ đắt giá nhất mà hắn có thể cung cấp trong đầu, hoặc là những chuyện hắn có thể làm được cho anh với địa vị và khả năng của mình.

Khi đó, hắn tự nhận rằng mình hoàn toàn có thể thỏa mãn được điều kiện của Trương Triết Hạn.

Nhưng hắn không nghĩ tới, Trương Triết Hạn lại chỉ cần hắn nấu cơm trong ba tháng, trong căn nhà này, do chính tay hắn nấu.

Cung Tuấn ngẩn ra, sửng sốt hồi lâu, sau đó mới nghiêm túc khó tin hỏi anh:

“Chẳng lẽ em không muốn thứ khác à? Em không cần khách khí đâu, anh là một Alpha cấp S, có cái gì mà không thể cho em được?”

Thế nhưng Trương Triết Hạn chỉ nhìn hắn một cái.

Đó là ánh mắt hắn đã từng thấy qua, ánh mắt nhìn hắn hệt như nhìn một kẻ ngốc.

Cung Tuấn: ???

Không phải chứ! Chẳng lẽ người bình thường đều không muốn mấy thứ như hắn nói sao?!

Trương Triết Hạn không thèm đếm xỉa tới Cung Tuấn nữa, chỉ ôm hoa quay người nói một câu:

“Không cần thứ gì khác, chỉ cần cơm của anh, có đồng ý hay không?”

Cung Tuấn có cái gì mà không dám đồng ý chứ.

Thế là, thậm chí hắn còn không thay quần áo, vui vẻ đi theo Trương Triết Hạn vào nhà, lập tức chạy vào bếp nấu cơm cho anh.

Hôm nay, Trương Triết Hạn ăn ba bát cơm, quét sạch ba món ăn của hắn trên bàn.

Cuối cùng, anh còn cau mày nói:

“Cung Tuấn.. thức ăn này không đủ cay, ít ớt quá, ngày mai anh làm món gà cay và cá ninh ớt có được không?”

Thực tế là hắn đã cho đủ ớt, chí ít chóp mũi và môi của Trương Triết Hạn đều ửng đỏ, ánh mắt kia sáng lấp lánh khi nhìn sang, óng ánh như làn nước.

Cung Tuấn lập tức ngây ngẩn cả người, ngơ ngác gật đầu nói được.




Kể từ hôm đó, bất cứ khi nào Cung Tuấn rảnh rỗi, đều sẽ đến nhà nấu cơm cho anh.

Có lúc, vì để có thể ăn cùng với Trương Triết Hạn một bữa cơm, thậm chí hắn còn từ chối nhiều bữa tiệc tối của giới thượng lưu.

Khoảng thời gian đó, hắn như bị anh đầu độc vậy.

Trong đầu hắn toàn nghĩ hôm nay làm món gì cho Trương Triết Hạn đây, không biết món cá chưng tương hắn vừa lén học ở biệt thự tối qua có ổn không…

Sao Trương Triết Hạn còn chưa thức dậy, sao không trả lời tin nhắn của hắn? Bây giờ Trương Triết Hạn đang làm gì? Đang vừa chơi đàn vừa viết nhạc hay đang dạy trẻ con trong nhà thờ?

Trương Triết Hạn, Trương Triết Hạn…

Hắn nhớ đến sắp phát điên, khi nào mới có thể gặp được Trương Triết Hạn, muốn nấu cơm cho anh ăn, muốn nói chuyện với anh, muốn trông thấy anh cười…

À đúng rồi, bây giờ thỉnh thoảng Trương Triết Hạn sẽ cười với hắn.

Lần trước hắn nấu canh gà đổ mồ hôi đầm đìa, Trương Triết Hạn gặm một quả táo bước vào.

Lúc ấy Trương Triết Hạn đứng sau lưng hắn, không biết đang nghĩ gì, đôi mắt cong cong xinh đẹp, cười nói:

“Nhìn Tuấn Tuấn nhà chúng ta đổ mồ hôi kìa…”

Anh vừa nói vừa đưa tay rút một tờ khăn giấy, lau lên gáy Cung Tuấn, chính là vị trí của tuyến thể.

Khi đó, hô hấp của Cung Tuấn đột nhiên đình trệ, ánh mắt nóng bỏng cứng đờ, tính chiếm hữu của một Alpha cấp S cùng với mùi tin tức tố tuôn ra, ngay cả hàm răng hắn cũng không nhịn được nghiến chặt lại, ánh mắt ngay lập tức trầm xuống, hận không thể đẩy người này lên tường, cắn lên phần gáy của Beta rồi làm anh.

Nhưng khi hắn quay đầu nhìn Trương Triết Hạn, ngay lập tức ngây người, Trương Triết Hạn…

Đang cười với hắn, còn gọi hắn là Tuấn Tuấn.

Vào lúc đó, Cung Tuấn cảm thấy mình cách câu trả lời chính xác ngày một gần hơn, nên hắn phải cố đè nén lại những ham muốn thầm kín đó, bây giờ vẫn chưa phải lúc.

Hắn không thể, cũng không nên phá hủy ấn tượng của Trương Triết Hạn dành cho mình vào lúc này.

Đợi một chút, đợi chút nữa thôi…

Chờ thời cơ chín muồi, sẽ cho mày ăn đủ.

Hắn trấn an con dã thú đang gào thét trong lòng mình như thế.






Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com