Tuan Triet Nhat Ky Hoa Than
Trời quá nóng nực, tiểu công chúa quyết định mặc quần sooc.Công chúa sửa trường bào thành quần ngắn, thái tử vừa đọc báo vừa nhìn công chúa soi tới soi lui trước gương, rất bực, nhưng không dám chửi, mới hừ một tiếng, bắt đầu móc mỉa: Còn ra thể thống gì.Tiểu công chúa không thèm để ý: Nực chết được, chàng xem ta mặc có đẹp không. Rồi xoay một vòng cho thái tử xem, thái tử vẫn giận: Xem gì mà xem, đẹp chỗ nào chứ……Ờ thì cũng đẹp.Đùi công chúa rất đầy đặn, trắng mềm trơn láng, thái tử không rời mắt được, mới vẫy tay kêu công chúa lại, tiểu công chúa không thèm nhúc nhích: Mẹ nó chàng đang ra lệnh cho ai hả?Thái tử áp sát lại: Bảo bảo bảo bảo, em chịu mặc váy ngắn không?Tiểu công chúa: Biến ngay điNói chung là cứ vậy vậy một hồi, bạch nguyệt quang vác túi lớn túi nhỏ đi ngang qua Đông cung, vốn định chào hỏi tiểu công chúa một tiếng, thò đầu vào: ĐệtTiểu công chúa: ĐệtThái tử:…… ĐệtBạch nguyệt quang: Ta thấy hết rồiThái tử:? Mẹ nó sao không giống kịch bản? Đúng kịch bản thì cô phải nói không thấy gì hết, rồi chuồn lẹ chứ.Bạch nguyệt quang: Ta thấy là thấy đó, ể quần sooc của bảo sành điệu ghê, mua ở đâu vậy?Tiểu công chúa hớn hở chạy ra, cầm tay bạch nguyệt quang: Thật hả, mình cũng thấy đẹp, để mình cắt... À may một cái cho cậuBạch nguyệt quang: Được đó được đó, cậu may váy ngắn cho Simon nữa với.Tiểu công chúa: Không được, chân như củ mài ấy, cay mắt lắmBạch nguyệt quang: Đâu có, làm đi mà làm đi mà làm nhanh lên đi màThái tử:…… Mẹ nó đây là Đông cung của ta, vợ của ta, váy ngắn của taBạch nguyệt quang: Vậy á hả, vậy rồi saoTiểu công chúa: Má nó ai thèm mặc váy hảBạch nguyệt quang: Simon đóTiểu công chúa: À thế thì đượcThái tử phát hiện cơ hội làm ăn trong nỗi thương đau, thế là thái tử đi thương lượng với tư bản: Vậy đó vậy đó…… Ta thấy cái này sẽ đắt hàng lắmTư bản liếc trap boy đung đưa đôi chân kế bên, cạn lời: Chắc không đó?Thái tử: Má ui đừng nhìn tên này…… Vợ anh mặc nhìn đẹp lắmTư bản: Ồ! Vậy hả! Cho tôi ngắm với!Thái tử: Biến mẹ nó đi!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com