TruyenHHH.com

Tuan Triet Chanbaek Abo 0x9fc Completed

22.

Phác Xán Liệt tắt điện thoại ném nó xuống ghế sofa quay sang nhìn mẹ mình, trong giọng nói không giấu nổi sự tức giận:

"Mẹ gây rắc rối với con chưa đủ sao mà còn gọi điện làm phiền tiểu Triết? Em ấy đâu có liên quan gì tới chuyện nhà ta?"

"Mẹ chỉ thích đứa bé đó nên muốn thông qua nó khuyên nhủ con một chút, con lại dám dùng cái giọng này nói chuyện với mẹ à?!"

"Thích?", Phác Xán Liệt tức đến mức bật cười "Chỉ cần là omega hẹn hò với con thì ai mà mẹ chẳng thích."

Người phụ nữ luống tuổi trang điểm đẹp đẽ lúc này lại cuồng nộ trong cơn giận dữ, son phấn trên gương mặt chẳng che giấu nổi những nếp nhăn của tuổi già:

"Đúng vậy thì sao, nói cho con biết, người duy nhất mẹ không vừa mắt là Biện Bạch Hiền! Nếu không có cậu ta thì gia đình chúng ta có thể tan nát như hiện tại à, Xán Liệt, con tại sao không chịu quên cậu ta đi?! Cưới một omega tốt, tiểu Triết cũng được mà ai cũng được, làm hòa với ông nội con và bác con, rút lại đơn--"

"Các người đều điên rồi.", Phác Xán Liệt không tin nổi lắc lắc đầu trốn tránh khỏi bàn tay đang cố nắm tay mình của mẹ, cổ họng nghẹn lại trước những lời ác độc này.

"Xán Liệt, con sao lại không chịu hiểu--"

"Người không chịu hiểu là các người!!", Phác Xán Liệt lùi lại, hai viền mắt đã ửng đỏ như máu "Gia đình chúng ta tan nát không phải vì cậu ấy, Bạch Hiền mới là người xui xẻo khi gặp phải gia đình chúng ta, mẹ có hiểu không? Ngay cả mẹ đấy, mẹ cũng không vô tội đâu, vậy mà mẹ còn có thể đổ lỗi cho cậu ấy sao?!"

Người phụ nữ bị chọc điên rồi, hai hàng nước mắt chảy dài trên má, bà cầm lấy túi xách đắt tiền bên cạnh mà điên cuồng đánh con mình:

"Thứ bất hiếu, chỉ vì người ngoài mà mày dám đối xử với cái nhà này như vậy à?!"

Phác Xán Liệt đứng im mặc cho bà đánh, đợi đến khi người phụ nữ đánh mệt rồi không động tay nữa mới nở nụ cười khô khốc:

"Nếu mẹ chỉ muốn nói với con chuyện này thì chúng ta không cần gặp nhau nữa đâu.", anh quay lưng mở cửa rời đi, còn quay đầu nói một câu cuối cùng "Đơn kiện con cũng sẽ không rút lại, đã dám làm sai... thì nên trả giá đi thôi."

Cánh cửa đóng sầm lại ngăn cách Phác Xán Liệt với hỗn loạn sau lưng, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm tối mịt, chẳng hiểu sao ở thời khắc mỏi mệt tới cùng cực này lại nhớ tới cái ôm dịu dàng cùng tiếng cười khúc khích của cậu ấy trong hồi ức.

Bạch Hiền, cả đời này cậu đều sẽ không tha thứ cho tớ phải không...

Biết làm sao bây giờ, tớ hiện tại thật sự nhớ cậu, rất rất nhớ cậu.


23.

Hội trường trang hoàng đầy hoa tươi và bóng bay, đâu đâu cũng thấy mấy nhóm người đang tụ tập lại nói chuyện râm ran hay những người nhân viên đang bận rộn chuẩn bị sắp xếp bàn tiệc. Trong không gian ngoại trừ tiếng trò chuyện vui vẻ còn có giai điệu vui tươi của "Marry you" khiến cho cả bầu không khí đều nhộn nhịp hẳn lên, Trương Triết Hạn chẳng nhịn được cũng nâng khóe môi, cả trái tim đều chìm trong cảm giác bình yên.

"Ai nha, Triết Hạn, lâu quá rồi không gặp."

Vai bị người vỗ một cái, Trương Triết Hạn quay người đối diện với nhóm bạn hồi cấp ba của mình, cũng nhiệt tình đáp lại mọi người:

"Lâu rồi không gặp."

"Còn đẹp trai hơn xưa nha, đúng là thành phần tinh anh của xã hội chúng ta mà.", mấy cô nàng lôi kéo nhau cười rúc rích trêu chọc anh, cũng không tồn tại cảm giác xa cách do ít khi gặp nhau "Tụi mình đi thôi, vào chụp ảnh với Văn Văn, chắc cậu ấy mong bọn mình lắm rồi."

Trương Triết Hạn gật đầu để mọi người kéo mình vào trong, thời gian gấp gáp nên họ chỉ nói chuyện qua loa với cô dâu chú rể được vài câu thì Đổng Tinh Văn đã phải tiếp mấy vị khách khác rồi, cuối cùng cả đám liền rủ nhau ra bàn tiệc ngồi trước.

Giờ lành gần tới, Đổng Tinh Văn một thân váy cưới trắng muốt xinh đẹp được bố mình dắt đi trên lễ đường phủ đầy hoa tươi, hai bên là hai cô gái phù dâu đi theo, còn có một bé con mặc váy hồng cầm giỏ hoa lon ton chạy theo, cảnh tượng đẹp đẽ tới mức khiến ai nhìn vào cũng phải ghen tị.

Trương Triết Hạn nâng mắt nhìn cô dâu chú rể ôm nhau trao một nụ hôn nồng nhiệt sau khi nói lời hẹn ước trăm năm, trong ánh mắt của anh lúc này được phủ đầy bởi sự dịu dàng, đâu đó còn xen lẫn cả chút ước ao.

Bọn họ thật may mắn, từ giờ về sau mỗi ngày đều được hạnh phúc bên nhau rồi.

"Cảm ơn mọi người đã tới chung vui nha.", nửa tiếng sau Đổng Tinh Văn một tay xách váy một tay cầm ly champagne tới bàn cười tít mắt, đứng bên cô là chú rể mặc vest đen lễ độ nở nụ cười "Mọi người tới đông thế này tớ vui lắm."

"Chúc hai cậu trăm năm hạnh phúc."

"Cảm ơn cảm ơn.", Đổng Tinh Văn uống cạn ly champagne, ánh mắt chạm tới Trương Triết Hạn liền nở nụ cười "Triết Hạn cũng tới à, lâu quá rồi không thấy cậu. Ơ mà...", cô nàng nhìn quanh mới tò mò hỏi "... cậu không đi với Cung Tuấn hả, vì nghe bảo hai cậu chung chỗ làm nên tớ mới gửi thiệp tới chỗ cậu đấy?"

Trương Triết Hạn trầm mặc trong phút chốc, chẳng biết hôm đó sau khi đưa được Cung Tuấn về nhà thì thiệp mời cưới đã bị anh ném đi đâu mất rồi... Mà nghĩ lại thì mời người yêu cũ tới đám cưới mình, chuyện này không phải rất ngại ngùng à?

"Cậu ấy... có chút việc bận."

"Ài, tiếc quá đi...", Đổng Tinh Văn tựa đầu vào vai ông xã nhà mình tiếc nuối chép miệng "Còn đang định nhân ngày hôm nay cảm ơn cậu ấy mà, nhờ cậu ấy mà tớ với ông xã mới ở bên nhau đó."

"Hả...", Trương Triết Hạn sửng sốt, ly rượu anh cầm trên tay bỗng chốc run lên suýt đổ.

"Thì thế này, giữa năm lớp 12 tớ quen ông xã, vì khi đó Cung Tuấn chơi thân với ông xã nên tớ mới nhờ cậu ấy làm quân sư tình yêu. Cậu ấy bán ông xã không thương tiếc luôn, nhờ thế đến cuối năm trước khi tớ đi du học mới may mắn mà tỏ tình thành công, sau đó bọn tớ yêu xa 4 năm trời liền.", Đổng Tinh Văn hào hứng kể lại chuyện xưa, cũng không lạ gì, người chìm trong tình yêu thì đều thích khoe khoang như vậy cả "Tiếc là sau khi về nước tớ không gặp cậu ấy nữa, hôm trước nhờ cô chủ nhiệm mới biết là cậu ấy về làm chung chỗ cậu đó."

Trương Triết Hạn trong đầu 'choang' một tiếng, cả thế giới xung quanh bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, anh thậm chí tưởng như mình không thở được.

"Khoan... cho nên vì thế năm đó mới có tin đồn cậu với Cung Tuấn có một chân à..."

"Có một chân gì cơ, Cung Tuấn không phải khi ấy hẹn hò với Triết Hạn sao, tớ có điên đâu mà chen vào làm người thứ ba?", Đổng Tinh Văn còn ngạc nhiên hơn "Ê, mà sao tớ không biết gì cái tin đồn này, các cậu giấu tớ như vậy mà coi được à?"

Tất cả mọi người đều bị chân tướng năm đó đánh cho choáng váng, nhưng người kinh ngạc nhất đương nhiên vẫn là Trương Triết Hạn lúc này cả người đờ đẫn như một con rối gỗ, trong đầu bắt đầu tua lại những ký ức mà anh luôn cố gắng quên ròng rã bảy năm qua.

Sao có thể chứ...

Sao có thể...

["Này, gần đây Cung Tuấn với hoa khôi lớp mình hay bí mật thập thò với nhau lắm, cậu nói xem bọn họ có phải... là chuyện kia...?"

"Có thể lắm nha, lớp trưởng xinh đẹp như thế, ai mà không động lòng chứ? Ai, chỉ tiếc cho Triết Hạn thôi..."

"Dào, cậu xem hai người họ tính cách có hợp nhau xíu nào đâu, có chia tay cũng chẳng phải chuyện lạ gì."]

[Tờ thông báo danh sách nhận học bổng được đóng dấu đỏ thẫm đính trên bảng đen, phía trên ghi Cung Tuấn, bên dưới lại ghi ba chữ Đổng Tinh Văn.]

["Anh nghĩ gì vậy, em không đi đâu hết, có anh ở đây rồi mà. Anh xem, nếu đỗ đại học ở Bắc Kinh thuê nhà ở khu này rẻ lắm, tụi mình ở chung được không--"]

["Triết Hạn, thế giới này rộng lớn lắm... đi rồi, sẽ quên được thôi."]

"Triết Hạn, cậu sao thế?"

"Không... không sao...", Trương Triết Hạn vội vã lắc đầu, dòng suy nghĩ như thủy triều ồ ạt hung hăng xông tới khiến anh lung lay sắp đổ, anh chợt phát hiện... hình như mình chưa bao giờ hiểu được Cung Tuấn cả.

Trong đầu anh hiện lên một thứ suy nghĩ vô cùng hoang đường, loại suy nghĩ mà anh chưa từng dám mong đợi dù là trong nhiều năm qua.

Nếu như năm đó.

Nếu như năm đó chân tướng thật sự của lời chia tay, lại không phải là những gì anh đã từng tưởng thì sao?


24.

Cung Tuấn đứng trước bàn làm việc của Phác Xán Liệt, nhìn xấp giấy tờ mà người kia đẩy tới trước mặt mình mà vẻ mặt vẫn bình thản đến khó tin:

"Chủ tịch, anh có ý gì vậy?"

"Ý trên mặt chữ.", Phác Xán Liệt ngả người ra ghế, hai tay đan nhau chống cằm nở nụ cười "Kết thúc hợp đồng, cậu muốn đền bù bao nhiêu tôi cũng có thể chi trả."

"Cho tôi một lý do."

"Tôi nghĩ lý do này cậu hiểu rất rõ."

Cung Tuấn lẳng lặng nhìn vẻ mặt thản nhiên của Phác Xán Liệt hồi lâu, sau đó khẽ thở dài bất đắc dĩ cười không thành tiếng:

"Anh không muốn tôi xen vào cuộc sống của anh ấy."

"Đúng thế.", Phác Xán Liệt nhẹ nhàng nở nụ cười "Kí hợp đồng với cậu là sai lầm của tôi, tôi cần có trách nhiệm giải quyết. Trưởng phòng Cung, nếu như cậu thật sự muốn tốt cho tiểu Triết thì tránh xa cuộc sống của em ấy một chút đi."

"Hai người vẫn chưa quay lại đúng không?"

Phác Xán Liệt ngẩn ra chưa hiểu ý cậu ta là gì, Cung Tuấn đã bình tĩnh tiếp lời:

"Hôm trước anh ấy bị đau dạ dày nhưng anh lại không biết, tôi là người đã đưa anh ấy trở về. Nếu hai người bên nhau tôi sẽ không xen vào, nhưng hiện giờ anh ấy là người độc thân, nếu anh ấy chịu tổn thương tôi có quyền lựa chọn bảo vệ anh ấy, dù là anh cũng không có tư cách ngăn cản.", Cung Tuấn kiên định thẳng thắn nói, chẳng hề giống với sự lặng lẽ hiền hòa thường ngày của anh chút nào "Anh có thể cưỡng chế kết thúc hợp đồng với tôi, nhưng anh không thể kiểm soát việc tôi gặp anh ấy."

Phác Xán Liệt kinh ngạc đần người ra một lát, sau đó khi đã hiểu được ý tứ trong lời nói của Cung Tuấn liền đưa tay chống trán khe khẽ bật cười.

"Anh cười gì chứ?"

"Cười cậu đó trưởng phòng Cung.", Phác Xán Liệt cười đủ rồi thu tay ngẩng đầu nhìn Cung Tuấn "Lời lẽ thâm tình nhưng lại chẳng nắm bắt được trọng điểm, hỏi sao em ấy lúc nào cũng tức giận với cậu."

"A?"

"Cung Tuấn a Cung Tuấn, cậu tại sao không hiểu chứ... kẻ địch của cậu chưa bao giờ là tôi cả.", đôi mắt của Phác Xán Liệt đen mà sâu thăm thẳm khiến người khác chẳng thể hiểu rõ tận cùng của nó liệu chứa đựng thứ cảm xúc gì "Kẻ địch mà cậu nên giành chiến thắng... là chính bản thân cậu của quá khứ kìa."

Cung Tuấn đờ người hai mắt mở lớn, ý của người này là...

"Tôi và tiểu Triết chưa từng bên nhau, mấy tin hẹn hò kia là do tôi và em ấy cùng nhau diễn kịch thôi; về phần tại sao diễn kịch thì sau này cậu tự mình hỏi em ấy đi.", Phác Xán Liệt nở nụ cười, ánh mắt bao dung như đang nhìn một kẻ ngốc cái gì cũng không biết "Mà không phải chỉ với tôi đâu, từ thời điểm 5 năm trước khi tôi quen em ấy đến giờ, tiểu Triết chưa từng hẹn hò cùng bất kì ai cả."

Lồng ngực Cung Tuấn đau nhói, anh thảng thốt siết chặt nắm tay, mùi vị nghẹn đắng trong cổ họng bắt đầu trào dâng.

"Kể cậu nghe một câu chuyện nhé, lần đầu tôi gặp tiểu Triết là khi em ấy uống say với câu lạc bộ âm nhạc hồi năm hai đại học. Trong cơn say em ấy nói mình đã yêu một người, yêu tới mức ngay cả tương lai sau này sẽ kết hôn ở nơi nào, có mấy đứa con cũng đã từng nghĩ tới, nhưng cuối cùng người đó lại vứt bỏ những lời hứa hẹn với em ấy ở sau lưng.

Tôi hỏi nếu vậy tại sao không tìm người khác, em ấy bảo em ấy không quên được, không muốn mang trái tim tràn ngập người cũ đi kiếm tìm hạnh phúc mới.

Sau đó tôi lại hỏi, người đó tốt như vậy sao, rồi cậu biết em ấy nói gì không?"

Cung Tuấn toàn thân run rẩy, hai viền mắt của anh đều đã cay nồng, trái tim tưởng như chết lặng bấy lâu càng ngày càng đau đến mức hít thở thôi cũng khó khăn, anh chỉ muốn ngay lúc này chạy trốn khỏi đây, bịt tai mình lại khỏi sự thật buồn đau ấy.

"Em ấy nói với tôi, không tốt chút nào, người đó là một tên khốn nạn, vì cái gì đối tốt với em ấy như thế rồi lại bỏ đi, bỏ đi rồi vẫn chẳng chịu buông tha để em ấy có thể quên đi mọi thứ."

Phác Xán Liệt thờ ơ tiếp tục nói, hoàn toàn bỏ mặc dòng cảm xúc hỗn loạn của người trước mặt mình:

"Cung Tuấn, cậu của quá khứ đã từng khiến em ấy yêu chết đi sống lại như thế, cậu nói xem... cậu của hiện tại lấy gì để chiến thắng chính mình đây?"

Cung Tuấn không biết, anh chưa từng biết đằng sau những lời đầy gai nhọn của người ấy lại toàn là những day dứt quẩn quanh hơn hai nghìn ngày đêm về điểm kết không ai mong muốn của bọn họ năm đó.

Dưới trận mưa kia anh nhớ hình như người ấy từng nghẹn ngào trong câm lặng mà chất vấn anh hai chữ 'tại sao', nhưng cổ họng anh ngay cả trong hiện tại cũng đau buốt vô lực chẳng thể nói thành lời.

"À đúng rồi, còn một chuyện nữa chưa kể, 5 năm nay tôi vẫn luôn thấy màn hình khóa của tiểu Triết có một con số đặt bên biểu tượng mặt trăng nhỏ và mấy ngôi sao.", gương mặt của Cung Tuấn nghe đến đây chợt tái nhợt, nhưng Phác Xán Liệt chẳng hề quan tâm "Lần gần đây nhất tôi nhìn thấy là một tuần trước thì phải, xem nào... 2492, tôi đoán cậu cũng biết con số này có ý nghĩa gì phải không?"

"Tôi biết...", Cung Tuấn khó khăn thì thào, cảm giác nghẹn ngào khiến giọng nói của anh cũng biến âm hoàn toàn "Là số ngày từ khi tôi và anh ấy chia tay."

"Bingo.", Phác Xán Liệt nâng khóe môi giơ ngón tay cái vẻ mỉa mai, sau đó đổi mặt hiền hòa tiếp tục nói "Những gì cậu muốn biết tôi đều đã nói cho cậu biết rồi, thế nào, đáp án này có phải khiến cậu rất vui vẻ không? Em ấy luôn đợi cậu chưa từng rời đi, chỉ cần cậu kiên trì theo đuổi thêm là sẽ bên nhau lần nữa rồi."

Cung Tuấn hai bàn tay siết chặt có thể nhìn rõ cả gân xanh, anh chưa từng hận chính mình nhiều như thế... vừa hận, lại vừa vô cùng đau lòng.

"Sao tôi có thể vui chứ?", anh thẫn thờ cười giễu "Chẳng vui chút nào cả..."

So với vô vọng chìm trong quá khứ như vậy, anh chỉ ước, chỉ ước giá mà anh ấy yêu người khác... chỉ cần anh ấy được hạnh phúc thì tốt rồi.

Phác Xán Liệt lẳng lặng nhìn người trước mặt mình hồi lâu, dù cậu ta không nói nhưng anh lại hiểu được ý nghĩa ẩn sau những lời ấy.

Người mình yêu bất hạnh thì chính mình sao có thể thấy vui vẻ chứ.

Anh lắc đầu khẽ cười một tiếng, thái độ so với thời điểm ban đầu đã hoàn toàn thay đổi:

"Tuy là trông cậu lúc này thảm hại đến mức chẳng đáng mặt alpha chút nào, nhưng thôi, tốt xấu gì cũng đã vừa mắt tôi hơn hẳn rồi.", Phác Xán Liệt cầm lấy xấp giấy tờ trên bàn nhét vào ngăn tủ, ngẩng đầu nói tiếp "Cậu về đi."

Cung Tuấn phải mất nửa phút mới hiểu được lời nói của Phác Xán Liệt, bản thân anh vẫn còn chưa vượt qua được sự thật bị giấu kín bấy lâu:

"Vậy chuyện hợp đồng--"

"Cho cậu một cơ hội.", Phác Xán Liệt cắt ngang "Tôi cũng hi vọng tiểu Triết có thể hạnh phúc, Cung Tuấn, tôi không biết cậu có thể thắng được chính mình của quá khứ không, nhưng tôi muốn biết khi đôi mắt em ấy một lần nữa được thắp lên ánh sáng sẽ là dáng vẻ gì."

Từ trước đến giờ đôi mắt Trương Triết Hạn chỉ trở nên ấm áp xán lạn vì một mình cậu, chuyện này người ngoài nhìn tới rõ ràng như thế, vậy mà cậu và em ấy đều chẳng hề hay biết, cứ cứng đầu ngu ngốc mà dằn vặt lẫn nhau.

Có lẽ từ trước đến giờ người rơi vào tình yêu đều là những kẻ ngốc, cậu cũng thế, mà em ấy cũng chẳng phải ngoại lệ.


================

Note:

Thôi đùa vui đủ rồi, ai lập hội đu tay ba tay bốn có thể giải tán nhé =]]]]]]]

Btw chào mừng anh B tới với bộ fic này của em :)))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com