Tuan Triet Chanbaek Abo 0x9fc Completed
33.Ánh nắng chiếu xuống nhảy nhót trên mi mắt khiến Phác Xán Liệt choàng tỉnh khỏi giấc ngủ, phát hiện bản thân vậy mà đã dựa người bên cửa ra ban công ngủ cả một đêm dài.Anh ngơ ngẩn chạm lên gương mặt, chẳng chút khó khăn chạm tới dấu vết nước mắt chảy dài còn đọng lại từ đêm qua, suy nghĩ thế nào lại đột nhiên khẽ bật cười không thành tiếng.Tuy là chỉ trong một giấc mộng ngắn ngủi... nhưng cuối cùng cậu ấy cũng chịu trở về rồi.Phác Xán Liệt lẳng lặng nhìn những tia nắng đầu ngày mới đang chơi đùa trên mặt đất, chẳng nhịn được mà giống như trong giấc mơ khẽ vươn tay muốn bắt lấy chút ấm áp; chỉ là cố gắng đến thế nào thì lòng bàn tay anh vẫn như cũ trống không.Này Bạch Hiền, cậu nói xem... lần tiếp theo tớ có thể nhìn thấy cậu là khi nào nhỉ?[Nếu như là để gặp lại cậu, tớ chẳng ngại lang thang tìm kiếm đến điểm tận cùng của vũ trụ này.]
34."Hạn Hạn là đồ ngốc... ghét Hạn Hạn..."Cung Tuấn đang uống cà phê trong phòng nghỉ nghe thấy tiếng lầm bầm này từ ngoài cửa thì thiếu chút nữa rơi vào thảm trạng sặc cà phê, anh vừa nén cơn ho khù khụ mà đặt cốc cà phê xuống bàn vừa mở cửa phòng ra, phát hiện giọng nói non nớt này phát ra từ một nhóc con nhỏ tuổi xinh xẻo đang bĩu môi ôm sổ vẽ đi trên hành lang."Này em nhỏ.""Dạ?", nhóc con đang bận giận dỗi nhưng vẫn chịu đứng lại lễ phép đáp lời Cung Tuấn khi được hỏi tới, có thể thấy là được dạy dỗ rất tốt."Bố mẹ của em đâu, sao lại ở một mình thế này? Nhỡ bị người xấu bắt đi thì sao, để anh tìm bố mẹ giúp em nhé?""Em không về đâu!", đứa bé vừa nghe thấy lời đề nghị trả về cho bố mẹ đã xù lông vội vàng phản đối "Hạn Hạn xấu lắm, Xán Xán cũng xấu, em không muốn gặp hai người đó!"Cung Tuấn nếu ban đầu chỉ là nghi ngờ thì nghe tới đây có thể đoán được rồi... đây là đứa bé trong lời kể của Phác Xán Liệt hôm trước à?Anh thở dài không kích thích nhóc con thêm nữa mà gật gật đầu xuôi theo ý kiến của đứa bé, thôi hiện tại đang rảnh rỗi thì trông trẻ giúp Trương Triết Hạn một lát vậy:"Được, không gặp thì không gặp, em có muốn ngồi nghỉ một lát không? Phòng này có điều hòa mát lắm, em còn đi lung tung trong công ty có thể sẽ bị người xấu bắt mất đó.", anh hơi khom người cười tươi với nhóc con, vừa nói vừa chỉ vào trong phòng nghỉ.Bé Mỡ ngẫm nghĩ đánh giá một hồi thấy anh trai này có vẻ không phải người xấu mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý, Cung Tuấn mỉm cười lùi lại để nhóc con đi vào rồi kéo ghế để đứa bé ngồi chơi. Nhóc con ngoan ngoãn cảm ơn một tiếng rồi mới ngồi xuống, vẻ mặt vẫn phụng phịu giận dỗi chẳng thay đổi gì so với hồi nãy.Cung Tuấn buồn cười cũng kéo ghế ngồi bên cạnh, lấy từ khay bánh kẹo trên bàn mấy cái kẹo hoa quả nho nhỏ đưa cho nhóc:"Em có muốn ăn kẹo không?""Xán Xán dặn không được ăn đồ người lạ...", bé con lắc lắc đầu nhất định không nhận, dáng vẻ phụng phịu ngoan ngoãn lúc này trông dễ thương tới mức Cung Tuấn bị chọc cười:"Em hết giận Xán Xán rồi à, giờ còn chịu nghe lời như vậy?""Chuyện này... chuyện này với chuyện đó khác nhau mà... Em còn giận lắm đó, trừ khi... trừ khi em được dỗ dành hết giận, còn không thì em không về đâu!", nhóc con phồng cả hai má lên, rất nhiệt tình thể hiện sự kiên định với quan điểm của mình."Được được, anh không bắt em về mà... À sao em lại giận dỗi hai người đó thế, kể anh nghe được không?""Chỉ... chỉ kể với mình anh thôi đó, anh không được kể với người khác, anh hứa thì em mới kể.""Anh hứa, nè, ngoắc tay luôn.", Cung Tuấn bật cười giơ ngón út ngoắc tay thề thốt với nhóc, trẻ con bây giờ cũng tính toán thật đấy.Bé Mỡ nhận được cái ngoắc tay mới chịu tin tưởng bắt đầu kể, càng nghĩ nhóc lại càng giận, hai má phúng phính vì giận dỗi mà càng phồng lên, nhìn sao cũng chỉ thấy một bầu trời dễ thương:"Tại... tại Xán Xán mãi không chịu làm hòa với Bạch Bạch nên Bạch Bạch không chịu tới chơi với em nữa... em nói Xán Xán xấu thì Hạn Hạn lại tức giận, khi nãy còn nặng lời với em...", nhóc con uất ức phụng phịu nói "... em nói đâu có sai, đều tại Xán Xán mà...""Bạch Bạch?", cái tên lạ lẫm này khiến Cung Tuấn quên luôn cả trọng tâm câu chuyện, không nén được tò mò hỏi lại "Bạch Bạch là ai vậy?""Vì anh chịu nghe em kể chuyện nên em mới cho anh xem đấy.", nhóc con mở cuốn sổ vẽ mình đang ôm trong ngực, mấy bức vẽ của nhóc quý lắm đó, không phải ai cũng có thể xem đâu "Đây là em vẽ Bạch Bạch nè, Bạch Bạch tốt lắm luôn—"Mà Trương Triết Hạn sốt vó chạy đi tìm đứa bé khắp cả công ty cũng giờ này đi tới bên phòng nghỉ, nghe được giọng nói non nớt của nhóc con đang lanh lảnh kể về 'Bạch Bạch' trái tim đang treo cao mới tạm yên ổn, mấy bước chân hùng hổ vào phòng ngay khi nhìn thấy Cung Tuấn với đứa nhóc đang chụm đầu vào nhau bên sổ vẽ liền khựng lại:"Cậu –""Anh tới rồi à?", Cung Tuấn mỉm cười trỏ vào nhóc con lúc này cả người đã rúm lại khi chứng kiến mặt lạnh của Trương Triết Hạn "Làm lành với thằng bé đi, nhóc còn giận anh lắm đó.""Hạn Hạn...", nhóc con nói giận dỗi vậy thôi chứ lúc thấy Trương Triết Hạn tức giận cũng hoảng chết rồi "Em...""Em thật là, có biết anh lo lắng lắm không hả?", Trương Triết Hạn trái lại chẳng hề nổi giận với đứa bé, anh chỉ khom người vội vã ôm nhóc con vào lòng mình vỗ về "Lần sau đừng không nói lời nào mà bỏ đi chứ, nhỡ em xảy ra chuyện gì thì anh biết làm sao đây?""Em...", bé con thấy anh lo cho mình giọng nói cũng hơi nghẹn lại, hai mắt bắt đầu rưng rưng giơ hai cánh tay nhỏ bé ôm lấy anh "Em xin lỗi...""Anh cũng xin lỗi vì khi nãy đã nặng lời, bé Mỡ đừng giận anh nữa, hửm?""Dạ, không giận Hạn Hạn, Hạn Hạn tốt nhất..."Cung Tuấn lắc đầu buồn cười nhìn hai người một lớn một nhỏ nhanh chóng làm lành trong một nốt nhạc, anh vươn vai đứng dậy tính không làm phiền nữa mà rời đi, nhưng còn chưa ra tới cửa đã bị Trương Triết Hạn gọi lại:"Cậu... có đang rảnh không?""Có thể nói là rảnh đi.", Cung Tuấn ngạc nhiên quay lại nhìn anh "Sao thế?""Rảnh thì đi theo tôi một lát.", Trương Triết Hạn thả nhóc con xuống đất rồi cầm lấy bàn tay nhỏ xíu của đứa bé chuẩn bị dắt về phòng mình, khi ngẩng đầu nhìn đối phương trong ánh mắt anh đã hiển hiện những cảm xúc phức tạp khó có thể diễn tả thành lời.Cung Tuấn cũng không phản đối khẽ gật đầu, đợi khi Trương Triết Hạn rời khỏi phòng nghỉ thì lẳng lặng đi sau anh ngắm nhìn những bước chân ngắn ngủn của nhóc con, khung cảnh hòa hợp một lớn một nhỏ này khiến khóe môi anh không nhịn được cong lên, suy nghĩ trong đầu đã lạc tới tận phương trời nào.
35."Xin lỗi, để cậu đợi lâu."Cung Tuấn ngẩng đầu khỏi bản kế hoạch cho sản phẩm mới anh vừa tiện tay lấy được trên bàn, mỉm cười với Trương Triết Hạn đang đi tới ngồi xuống đối diện với mình:"Không sao, anh dỗ nhóc con ngủ xong chưa?""Ừ, thằng nhóc ngủ rồi.", Trương Triết Hạn thở dài cầm cốc trà uống một ngụm, hồi lâu sau mới bắt đầu nói tiếp "Thật ra gọi cậu tới cũng không có gì... chuyện khi nãy cậu đã nghe tới đâu thế?""Tới đoạn thằng bé thích 'Bạch Bạch' nhiều thế nào.""Đứa nhóc này thật là...", anh khẽ lắc đầu "Chuyện gì cũng dám bô bô kể, ngồi thêm một lát nữa chắc đủ để cậu đào hết tiểu sử nhà Phác Xán Liệt ra mất."Cung Tuấn nhẹ nhàng đặt bản kế hoạch lại vị trí cũ, không nén được hiếu kì hỏi:"Người tên 'Bạch Bạch' trong lời kể của thằng bé... là ai vậy?""Cậu nghe tới đó rồi mà còn không hiểu à?", Trương Triết Hạn nở nụ cười, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ "Còn có thể là ai chứ, người yêu của Phác Xán Liệt đấy.""Người... người yêu?""Ừ, từ hồi tôi quen bọn họ ở trường đại học thì cả hai đã thành đôi vài năm rồi, trong trường bọn họ nổi tiếng lắm, còn có cả fanclub riêng nữa.", Trương Triết Hạn không giấu được sự hoài niệm trong mắt khi nhớ về khoảng thời gian xa cách ấy "Ai bảo bọn họ xứng đôi quá, Biện Bạch Hiền khi đó là học bá toàn năng trong trường, Phác Xán Liệt tuy thời đại học trẻ trâu không ra thể thống gì nhưng gương mặt với gia thế lại chẳng tệ, chỉ cần hai người đứng cạnh nhau thôi đã vui mắt vui tai rồi.""Anh ấy có vẻ là người rất tốt...""Đương nhiên là tốt.", Trương Triết Hạn buồn cười "Nói Biện Bạch Hiền là người hoàn hảo nhất tôi từng gặp cũng chẳng sai đâu, muốn tài có tài muốn sắc có sắc, muốn tính tình tốt cũng có tính tình tốt, khuyết điểm duy nhất khi đó của anh ấy chỉ có cái danh người yêu Phác Xán Liệt thôi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chỉ mình Phác Xán Liệt mới có thể mỗi ngày đều kiên trì bám đuôi anh ấy, cách thức ở chung của hai người này tuy hơi ngu ngốc một chút... mà quan trọng gì chứ, anh ấy thích là được rồi."Cung Tuấn chẳng khó khăn gì từ lời nói của đối phương mà phác họa nên một bức tranh mờ nhạt về mối quan hệ của hai người kia, anh thậm chí cảm thấy có chút ngưỡng mộ...Dù loại suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong phút chốc mà thôi."Đã yêu nhau như vậy tại sao bọn họ lại chia tay?"Trương Triết Hạn trước câu hỏi này sửng sốt một chút nhìn Cung Tuấn, chẳng báo trước khẽ lắc lắc đầu bật cười thành tiếng:"Ai bảo cậu là hai người đó chia tay?""Nhưng nếu không phải chia tay... tại sao thằng bé lại nói Biện Bạch Hiền giận chủ tịch Phác nên mới không trở về?""À, nói anh ấy không trở về cũng không sai.", Trương Triết Hạn ngừng cười, trong đôi mắt dần bị bao phủ bởi sự buồn thương lặng lẽ "Về làm sao được nữa chứ, người đó đã mất từ ba năm trước rồi mà.""Hả?", Cung Tuấn kinh ngạc đến mức nhất thời không kịp phản ứng, anh trân trân giương mắt nhìn vẻ mặt bình thản của đối phương, những lời muốn nói tới khóe môi đều nghẹn lại chẳng thể thoát ra được.Trương Triết Hạn không đáp lại ngay, anh nhớ lại đêm mưa tầm tã năm đó mà Phác Xán Liệt gọi điện tới, trong tiếng khóc vỡ nát của anh ấy phải khó khăn lắm mới nghe nổi mấy chữ 'Bạch Hiền mất rồi'."Anh ấy gặp tai nạn giao thông.", Trương Triết Hạn khóe môi khẽ cong nhưng chẳng có chút vui vẻ nào "Chết vì tai nạn giao thông thảm lắm, anh ấy còn chẳng chờ nổi xe cứu thương đến... người rõ ràng đẹp như vậy khi mất đi thậm chí còn chẳng được lành lặn, đúng là ý trời trêu ngươi mà.""Tại sao lại...""Cậu biết chuyện tôi và Phác Xán Liệt thật ra không hẹn hò rồi nhỉ?", Trương Triết Hạn bỗng nhiên đổi chủ đề, Cung Tuấn nghe vậy cũng không tính giấu diếm anh mà thành thật nói:"Chủ tịch Phác có nói với tôi là hai người diễn kịch, nhưng tôi không biết cụ thể hơn.""Anh ấy còn gọi cậu tới kể chuyện này?", Trương Triết Hạn nhíu mày, đối diện với ánh mắt vô tội của đối phương thì đành bỏ qua ngừng truy cứu sâu hơn "Thật ra việc tôi và anh ấy hợp tác diễn kịch cũng có liên quan tới Bạch Hiền, nói sao nhỉ, chắc cậu cũng chẳng lạ gì sự giàu có của gia đình Phác Xán Liệt đúng không, nói trắng ra thì công ty này chỉ là một phần nhỏ trong sản nghiệp của nhà họ Phác thôi. Phác Xán Liệt vốn không có ý định thừa kế gia sản của gia đình, thế là 5 năm trước anh ấy, tôi và Bạch Hiền cùng nhau lập ra công ty này, đây vốn dĩ có thể coi là gia sản tình yêu của hai người ấy.""Sau đó chuyện gì đã xảy ra?""Thì chuyện cậu mới biết thôi, Bạch Hiền gặp tai nạn giao thông. Vấn đề nằm ở chỗ người gây tai nạn lại là anh họ của Phác Xán Liệt – người thừa kế của Phác gia. Anh ta ăn chơi sa đọa thành thói, đêm ấy không chỉ uống rượu say mà còn hít ma túy quá liều gây ảo giác nên mới không điều khiển được tay lái, vậy mà gia đình Phác Xán Liệt vẫn kiên quyết muốn bưng bít chuyện để bảo vệ anh ta."Trái tim Cung Tuấn khẽ thắt lại, cách mà thế giới này vận hành thật sự quá ác độc... Mỗi người mỗi người đều chỉ quan tâm tới chính bản thân mình mà làm ngơ với nỗi đau của người khác, tính mạng đã mất của ai đó cũng chẳng quan trọng bằng bản án mấy năm tù thích đáng cho người thân mình."Phác Xán Liệt còn chưa gượng dậy được khỏi cái chết của người yêu khi biết chuyện thì gần như phát điên rồi. Anh ấy quỳ gối trước cửa nhà hai ngày đêm cầu xin bọn họ, nếu tôi không tới chắc anh ấy có quỳ đến chết cũng chẳng ai thèm quan tâm.", Trương Triết Hạn nở nụ cười nhạt nhẽo "Nhưng quỳ gối thì sao, phát điên thì có ích gì? Gia đình họ giàu có như thế, Biện Bạch Hiền còn là trẻ mồ côi không thân không thế, tôi và Phác Xán Liệt muốn kiện cũng kiện nổi sao? Cho nên tôi quyết định hợp tác với anh ấy diễn một vở kịch yêu đương, lừa gạt với gia đình rằng Phác Xán Liệt đã nghĩ thông muốn tập trung vào sự nghiệp để chen chân giành quyền thừa kế. Quá trình này chỉ mất hơn một năm, dù sao so với người anh họ chẳng nên thân kia thì Phác Xán Liệt quả thật xuất sắc hơn nhiều, ngay khi quyền thừa kế và cổ phần đã nắm chắc trong tay thì tôi và anh ấy lật mặt đem bằng chứng thu thập được yêu cầu điều tra lại, sau đó kiện lên tòa."Trương Triết Hạn ngừng lại, trong hai năm đầu tiên sau khi Bạch Hiền mất anh không nhớ nổi đã có bao nhiêu lần Phác Xán Liệt gần như gục ngã không thể tiếp tục gắng gượng, còn may... anh thầm nghĩ, còn may mọi thứ đều đã kết thúc rồi."Cậu thấy không, người tốt bạc mệnh, rõ ràng anh ấy tốt hơn bất cứ ai lại phải chết trong đau đớn... còn kẻ xấu thì nhởn nhơ, tôi và Phác Xán Liệt mất ba năm trời tranh đấu mới đẩy được hắn vào tù, mà vào rồi thì sao chứ, gia đình họ không chu cấp nổi cho một người trong tù sao?", nói trắng ra chẳng qua chỉ là hơn chục năm bị nhốt lại mà thôi."Người tốt bạc mệnh...", Cung Tuấn lẩm bẩm lặp lại bốn chữ này, khóe môi chợt hóa thành một nụ cười khổ khi dòng suy nghĩ chảy trôi về thời điểm bảy năm trước lúc anh ôm siết người mình yêu nhất trong lòng lẳng lặng rơi nước mắt.Có gì lạ lùng đâu chứ, thế giới này vẫn luôn bất công thế đấy.Người xấu thì nhởn nhơ mà sống, người tốt lại chẳng thể có được hạnh phúc dài lâu."Tôi rất tiếc.", Cung Tuấn chẳng biết mình nên nói gì nữa, bảy năm anh bỏ lỡ Trương Triết Hạn đã xảy ra quá nhiều chuyện; nhiều tới mức dù anh hi vọng mình có thể đứng bên chống đỡ cho người ấy trong mọi thời khắc khó khăn... cuối cùng những gì anh có thể làm cũng chỉ là hai chữ 'rất tiếc' mà thôi."Không sao, đều là chuyện đã qua."Trương Triết Hạn hít sâu một hơi để ổn định dòng cảm xúc hỗn loạn, cho tới khi người kia rời khỏi phòng mình anh vẫn không nói ra một thứ suy nghĩ khác đã được anh chôn giấu nơi đáy lòng biết bao lâu nay.Thật may vì chúng ta đã không trở thành như vậy, chia tay cũng được, không thể bên nhau cũng được, nỗi đau không thể chữa lành cũng được... chỉ cần người đó của anh còn được sống... Chỉ cần người ấy còn tồn tại là tốt rồi.
36.Phác Xán Liệt cúi người đặt bó hoa cẩm chướng cùng một hộp dâu tây nhỏ bên tấm di ảnh người yêu trên bia mộ, anh lẳng lặng đứng đó nhìn cậu ấy thật lâu rồi mới lên tiếng, trong ánh mắt là vẻ dịu dàng chưa từng dành cho bất cứ ai khác:"Hôm nay là tròn ba năm rồi đấy.", nụ cười của người anh yêu vẫn rạng rỡ như trong mỗi mảnh vỡ kí ức anh có về hai người vậy, càng đẹp đẽ lại càng khiến anh cảm thấy đau lòng "Tớ vẫn chưa dám nói với nhóc con là cậu không về được nữa, cậu nói xem... tớ có phải bị ngốc không?"Gió trời nhẹ nhàng thổi qua mơn man nơi khóe mắt anh qua nhiều năm mà cảm giác cay cay chẳng nhạt mất, Phác Xán Liệt thở dài nở nụ cười rầu rĩ:"Chắc là do tớ không chịu chấp nhận hiện thực thôi... nếu như giống lời của thằng bé nói thì tốt rồi nhỉ, tớ dùng hết cách dỗ cậu xong là cậu sẽ chịu trở về gặp lại tớ... Nhưng mà tớ hiểu chứ, cậu làm sao về được nữa, nên là tớ cứ tìm cách lừa mình mãi mấy năm nay thế đấy..."Những tin nhắn vĩnh viễn chẳng có hồi âm.Những ly rượu nơi quán bar quen thuộc hai người từng tới dần khô cạn mà vẫn cô đơn lẻ bóng, những ngày kỉ niệm chỉ còn lại một người.Những đêm choàng thức khỏi giấc ngủ chập chờn, vươn tay sang lại chỉ chạm tới một mảng lạnh lẽo trống không.Người ấy của anh không trở về được, những lời hứa hẹn chẳng chút dấu hiệu chợt vỡ tan thành bọt biển đó... giờ đây anh còn có thể thực hiện cùng ai?"Nhưng giờ tớ đã ổn cả rồi.", anh nâng khóe môi, thật giống như bản thân trong lăng kính của cậu ấy thật nhiều năm trước mà nở nụ cười ngốc nghếch xán lạn "Thật đấy, tớ đã đòi lại công bằng được cho cậu, hơn nữa... cậu cuối cùng cũng chịu gặp tớ trong giấc mộng rồi, khi đó cậu cũng nói mà, cậu vẫn chưa từng rời đi đâu cả."Phác Xán Liệt hơi ngửa đầu chớp mắt để cảm giác ướt át bên mi mắt dần tan đi, đến khi một lần nữa đối diện với khung ảnh của đối phương thì khẽ phì cười:"Cho nên tớ không sao đâu, cũng sẽ không buồn vì nhớ cậu nữa."Đâu cần phải khổ sở nhớ nhung chứ, cậu vẫn luôn ở bên cạnh tớ mà.//Không phải sẽ có ngày tớ gặp lại cậu, mà là chúng ta vẫn chưa từng xa cách dù chỉ một phút giây.//
========================Note: tính mẹ ghẻ của tôi lại nổi lên, hãy run rẩy đi loài người =))))))))))) tôi chắc chắn sẽ làm mấy bộ kiểu này cho Tuấn Triết nếu có thời gian đó hehehe ~~
34."Hạn Hạn là đồ ngốc... ghét Hạn Hạn..."Cung Tuấn đang uống cà phê trong phòng nghỉ nghe thấy tiếng lầm bầm này từ ngoài cửa thì thiếu chút nữa rơi vào thảm trạng sặc cà phê, anh vừa nén cơn ho khù khụ mà đặt cốc cà phê xuống bàn vừa mở cửa phòng ra, phát hiện giọng nói non nớt này phát ra từ một nhóc con nhỏ tuổi xinh xẻo đang bĩu môi ôm sổ vẽ đi trên hành lang."Này em nhỏ.""Dạ?", nhóc con đang bận giận dỗi nhưng vẫn chịu đứng lại lễ phép đáp lời Cung Tuấn khi được hỏi tới, có thể thấy là được dạy dỗ rất tốt."Bố mẹ của em đâu, sao lại ở một mình thế này? Nhỡ bị người xấu bắt đi thì sao, để anh tìm bố mẹ giúp em nhé?""Em không về đâu!", đứa bé vừa nghe thấy lời đề nghị trả về cho bố mẹ đã xù lông vội vàng phản đối "Hạn Hạn xấu lắm, Xán Xán cũng xấu, em không muốn gặp hai người đó!"Cung Tuấn nếu ban đầu chỉ là nghi ngờ thì nghe tới đây có thể đoán được rồi... đây là đứa bé trong lời kể của Phác Xán Liệt hôm trước à?Anh thở dài không kích thích nhóc con thêm nữa mà gật gật đầu xuôi theo ý kiến của đứa bé, thôi hiện tại đang rảnh rỗi thì trông trẻ giúp Trương Triết Hạn một lát vậy:"Được, không gặp thì không gặp, em có muốn ngồi nghỉ một lát không? Phòng này có điều hòa mát lắm, em còn đi lung tung trong công ty có thể sẽ bị người xấu bắt mất đó.", anh hơi khom người cười tươi với nhóc con, vừa nói vừa chỉ vào trong phòng nghỉ.Bé Mỡ ngẫm nghĩ đánh giá một hồi thấy anh trai này có vẻ không phải người xấu mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý, Cung Tuấn mỉm cười lùi lại để nhóc con đi vào rồi kéo ghế để đứa bé ngồi chơi. Nhóc con ngoan ngoãn cảm ơn một tiếng rồi mới ngồi xuống, vẻ mặt vẫn phụng phịu giận dỗi chẳng thay đổi gì so với hồi nãy.Cung Tuấn buồn cười cũng kéo ghế ngồi bên cạnh, lấy từ khay bánh kẹo trên bàn mấy cái kẹo hoa quả nho nhỏ đưa cho nhóc:"Em có muốn ăn kẹo không?""Xán Xán dặn không được ăn đồ người lạ...", bé con lắc lắc đầu nhất định không nhận, dáng vẻ phụng phịu ngoan ngoãn lúc này trông dễ thương tới mức Cung Tuấn bị chọc cười:"Em hết giận Xán Xán rồi à, giờ còn chịu nghe lời như vậy?""Chuyện này... chuyện này với chuyện đó khác nhau mà... Em còn giận lắm đó, trừ khi... trừ khi em được dỗ dành hết giận, còn không thì em không về đâu!", nhóc con phồng cả hai má lên, rất nhiệt tình thể hiện sự kiên định với quan điểm của mình."Được được, anh không bắt em về mà... À sao em lại giận dỗi hai người đó thế, kể anh nghe được không?""Chỉ... chỉ kể với mình anh thôi đó, anh không được kể với người khác, anh hứa thì em mới kể.""Anh hứa, nè, ngoắc tay luôn.", Cung Tuấn bật cười giơ ngón út ngoắc tay thề thốt với nhóc, trẻ con bây giờ cũng tính toán thật đấy.Bé Mỡ nhận được cái ngoắc tay mới chịu tin tưởng bắt đầu kể, càng nghĩ nhóc lại càng giận, hai má phúng phính vì giận dỗi mà càng phồng lên, nhìn sao cũng chỉ thấy một bầu trời dễ thương:"Tại... tại Xán Xán mãi không chịu làm hòa với Bạch Bạch nên Bạch Bạch không chịu tới chơi với em nữa... em nói Xán Xán xấu thì Hạn Hạn lại tức giận, khi nãy còn nặng lời với em...", nhóc con uất ức phụng phịu nói "... em nói đâu có sai, đều tại Xán Xán mà...""Bạch Bạch?", cái tên lạ lẫm này khiến Cung Tuấn quên luôn cả trọng tâm câu chuyện, không nén được tò mò hỏi lại "Bạch Bạch là ai vậy?""Vì anh chịu nghe em kể chuyện nên em mới cho anh xem đấy.", nhóc con mở cuốn sổ vẽ mình đang ôm trong ngực, mấy bức vẽ của nhóc quý lắm đó, không phải ai cũng có thể xem đâu "Đây là em vẽ Bạch Bạch nè, Bạch Bạch tốt lắm luôn—"Mà Trương Triết Hạn sốt vó chạy đi tìm đứa bé khắp cả công ty cũng giờ này đi tới bên phòng nghỉ, nghe được giọng nói non nớt của nhóc con đang lanh lảnh kể về 'Bạch Bạch' trái tim đang treo cao mới tạm yên ổn, mấy bước chân hùng hổ vào phòng ngay khi nhìn thấy Cung Tuấn với đứa nhóc đang chụm đầu vào nhau bên sổ vẽ liền khựng lại:"Cậu –""Anh tới rồi à?", Cung Tuấn mỉm cười trỏ vào nhóc con lúc này cả người đã rúm lại khi chứng kiến mặt lạnh của Trương Triết Hạn "Làm lành với thằng bé đi, nhóc còn giận anh lắm đó.""Hạn Hạn...", nhóc con nói giận dỗi vậy thôi chứ lúc thấy Trương Triết Hạn tức giận cũng hoảng chết rồi "Em...""Em thật là, có biết anh lo lắng lắm không hả?", Trương Triết Hạn trái lại chẳng hề nổi giận với đứa bé, anh chỉ khom người vội vã ôm nhóc con vào lòng mình vỗ về "Lần sau đừng không nói lời nào mà bỏ đi chứ, nhỡ em xảy ra chuyện gì thì anh biết làm sao đây?""Em...", bé con thấy anh lo cho mình giọng nói cũng hơi nghẹn lại, hai mắt bắt đầu rưng rưng giơ hai cánh tay nhỏ bé ôm lấy anh "Em xin lỗi...""Anh cũng xin lỗi vì khi nãy đã nặng lời, bé Mỡ đừng giận anh nữa, hửm?""Dạ, không giận Hạn Hạn, Hạn Hạn tốt nhất..."Cung Tuấn lắc đầu buồn cười nhìn hai người một lớn một nhỏ nhanh chóng làm lành trong một nốt nhạc, anh vươn vai đứng dậy tính không làm phiền nữa mà rời đi, nhưng còn chưa ra tới cửa đã bị Trương Triết Hạn gọi lại:"Cậu... có đang rảnh không?""Có thể nói là rảnh đi.", Cung Tuấn ngạc nhiên quay lại nhìn anh "Sao thế?""Rảnh thì đi theo tôi một lát.", Trương Triết Hạn thả nhóc con xuống đất rồi cầm lấy bàn tay nhỏ xíu của đứa bé chuẩn bị dắt về phòng mình, khi ngẩng đầu nhìn đối phương trong ánh mắt anh đã hiển hiện những cảm xúc phức tạp khó có thể diễn tả thành lời.Cung Tuấn cũng không phản đối khẽ gật đầu, đợi khi Trương Triết Hạn rời khỏi phòng nghỉ thì lẳng lặng đi sau anh ngắm nhìn những bước chân ngắn ngủn của nhóc con, khung cảnh hòa hợp một lớn một nhỏ này khiến khóe môi anh không nhịn được cong lên, suy nghĩ trong đầu đã lạc tới tận phương trời nào.
35."Xin lỗi, để cậu đợi lâu."Cung Tuấn ngẩng đầu khỏi bản kế hoạch cho sản phẩm mới anh vừa tiện tay lấy được trên bàn, mỉm cười với Trương Triết Hạn đang đi tới ngồi xuống đối diện với mình:"Không sao, anh dỗ nhóc con ngủ xong chưa?""Ừ, thằng nhóc ngủ rồi.", Trương Triết Hạn thở dài cầm cốc trà uống một ngụm, hồi lâu sau mới bắt đầu nói tiếp "Thật ra gọi cậu tới cũng không có gì... chuyện khi nãy cậu đã nghe tới đâu thế?""Tới đoạn thằng bé thích 'Bạch Bạch' nhiều thế nào.""Đứa nhóc này thật là...", anh khẽ lắc đầu "Chuyện gì cũng dám bô bô kể, ngồi thêm một lát nữa chắc đủ để cậu đào hết tiểu sử nhà Phác Xán Liệt ra mất."Cung Tuấn nhẹ nhàng đặt bản kế hoạch lại vị trí cũ, không nén được hiếu kì hỏi:"Người tên 'Bạch Bạch' trong lời kể của thằng bé... là ai vậy?""Cậu nghe tới đó rồi mà còn không hiểu à?", Trương Triết Hạn nở nụ cười, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ "Còn có thể là ai chứ, người yêu của Phác Xán Liệt đấy.""Người... người yêu?""Ừ, từ hồi tôi quen bọn họ ở trường đại học thì cả hai đã thành đôi vài năm rồi, trong trường bọn họ nổi tiếng lắm, còn có cả fanclub riêng nữa.", Trương Triết Hạn không giấu được sự hoài niệm trong mắt khi nhớ về khoảng thời gian xa cách ấy "Ai bảo bọn họ xứng đôi quá, Biện Bạch Hiền khi đó là học bá toàn năng trong trường, Phác Xán Liệt tuy thời đại học trẻ trâu không ra thể thống gì nhưng gương mặt với gia thế lại chẳng tệ, chỉ cần hai người đứng cạnh nhau thôi đã vui mắt vui tai rồi.""Anh ấy có vẻ là người rất tốt...""Đương nhiên là tốt.", Trương Triết Hạn buồn cười "Nói Biện Bạch Hiền là người hoàn hảo nhất tôi từng gặp cũng chẳng sai đâu, muốn tài có tài muốn sắc có sắc, muốn tính tình tốt cũng có tính tình tốt, khuyết điểm duy nhất khi đó của anh ấy chỉ có cái danh người yêu Phác Xán Liệt thôi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chỉ mình Phác Xán Liệt mới có thể mỗi ngày đều kiên trì bám đuôi anh ấy, cách thức ở chung của hai người này tuy hơi ngu ngốc một chút... mà quan trọng gì chứ, anh ấy thích là được rồi."Cung Tuấn chẳng khó khăn gì từ lời nói của đối phương mà phác họa nên một bức tranh mờ nhạt về mối quan hệ của hai người kia, anh thậm chí cảm thấy có chút ngưỡng mộ...Dù loại suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong phút chốc mà thôi."Đã yêu nhau như vậy tại sao bọn họ lại chia tay?"Trương Triết Hạn trước câu hỏi này sửng sốt một chút nhìn Cung Tuấn, chẳng báo trước khẽ lắc lắc đầu bật cười thành tiếng:"Ai bảo cậu là hai người đó chia tay?""Nhưng nếu không phải chia tay... tại sao thằng bé lại nói Biện Bạch Hiền giận chủ tịch Phác nên mới không trở về?""À, nói anh ấy không trở về cũng không sai.", Trương Triết Hạn ngừng cười, trong đôi mắt dần bị bao phủ bởi sự buồn thương lặng lẽ "Về làm sao được nữa chứ, người đó đã mất từ ba năm trước rồi mà.""Hả?", Cung Tuấn kinh ngạc đến mức nhất thời không kịp phản ứng, anh trân trân giương mắt nhìn vẻ mặt bình thản của đối phương, những lời muốn nói tới khóe môi đều nghẹn lại chẳng thể thoát ra được.Trương Triết Hạn không đáp lại ngay, anh nhớ lại đêm mưa tầm tã năm đó mà Phác Xán Liệt gọi điện tới, trong tiếng khóc vỡ nát của anh ấy phải khó khăn lắm mới nghe nổi mấy chữ 'Bạch Hiền mất rồi'."Anh ấy gặp tai nạn giao thông.", Trương Triết Hạn khóe môi khẽ cong nhưng chẳng có chút vui vẻ nào "Chết vì tai nạn giao thông thảm lắm, anh ấy còn chẳng chờ nổi xe cứu thương đến... người rõ ràng đẹp như vậy khi mất đi thậm chí còn chẳng được lành lặn, đúng là ý trời trêu ngươi mà.""Tại sao lại...""Cậu biết chuyện tôi và Phác Xán Liệt thật ra không hẹn hò rồi nhỉ?", Trương Triết Hạn bỗng nhiên đổi chủ đề, Cung Tuấn nghe vậy cũng không tính giấu diếm anh mà thành thật nói:"Chủ tịch Phác có nói với tôi là hai người diễn kịch, nhưng tôi không biết cụ thể hơn.""Anh ấy còn gọi cậu tới kể chuyện này?", Trương Triết Hạn nhíu mày, đối diện với ánh mắt vô tội của đối phương thì đành bỏ qua ngừng truy cứu sâu hơn "Thật ra việc tôi và anh ấy hợp tác diễn kịch cũng có liên quan tới Bạch Hiền, nói sao nhỉ, chắc cậu cũng chẳng lạ gì sự giàu có của gia đình Phác Xán Liệt đúng không, nói trắng ra thì công ty này chỉ là một phần nhỏ trong sản nghiệp của nhà họ Phác thôi. Phác Xán Liệt vốn không có ý định thừa kế gia sản của gia đình, thế là 5 năm trước anh ấy, tôi và Bạch Hiền cùng nhau lập ra công ty này, đây vốn dĩ có thể coi là gia sản tình yêu của hai người ấy.""Sau đó chuyện gì đã xảy ra?""Thì chuyện cậu mới biết thôi, Bạch Hiền gặp tai nạn giao thông. Vấn đề nằm ở chỗ người gây tai nạn lại là anh họ của Phác Xán Liệt – người thừa kế của Phác gia. Anh ta ăn chơi sa đọa thành thói, đêm ấy không chỉ uống rượu say mà còn hít ma túy quá liều gây ảo giác nên mới không điều khiển được tay lái, vậy mà gia đình Phác Xán Liệt vẫn kiên quyết muốn bưng bít chuyện để bảo vệ anh ta."Trái tim Cung Tuấn khẽ thắt lại, cách mà thế giới này vận hành thật sự quá ác độc... Mỗi người mỗi người đều chỉ quan tâm tới chính bản thân mình mà làm ngơ với nỗi đau của người khác, tính mạng đã mất của ai đó cũng chẳng quan trọng bằng bản án mấy năm tù thích đáng cho người thân mình."Phác Xán Liệt còn chưa gượng dậy được khỏi cái chết của người yêu khi biết chuyện thì gần như phát điên rồi. Anh ấy quỳ gối trước cửa nhà hai ngày đêm cầu xin bọn họ, nếu tôi không tới chắc anh ấy có quỳ đến chết cũng chẳng ai thèm quan tâm.", Trương Triết Hạn nở nụ cười nhạt nhẽo "Nhưng quỳ gối thì sao, phát điên thì có ích gì? Gia đình họ giàu có như thế, Biện Bạch Hiền còn là trẻ mồ côi không thân không thế, tôi và Phác Xán Liệt muốn kiện cũng kiện nổi sao? Cho nên tôi quyết định hợp tác với anh ấy diễn một vở kịch yêu đương, lừa gạt với gia đình rằng Phác Xán Liệt đã nghĩ thông muốn tập trung vào sự nghiệp để chen chân giành quyền thừa kế. Quá trình này chỉ mất hơn một năm, dù sao so với người anh họ chẳng nên thân kia thì Phác Xán Liệt quả thật xuất sắc hơn nhiều, ngay khi quyền thừa kế và cổ phần đã nắm chắc trong tay thì tôi và anh ấy lật mặt đem bằng chứng thu thập được yêu cầu điều tra lại, sau đó kiện lên tòa."Trương Triết Hạn ngừng lại, trong hai năm đầu tiên sau khi Bạch Hiền mất anh không nhớ nổi đã có bao nhiêu lần Phác Xán Liệt gần như gục ngã không thể tiếp tục gắng gượng, còn may... anh thầm nghĩ, còn may mọi thứ đều đã kết thúc rồi."Cậu thấy không, người tốt bạc mệnh, rõ ràng anh ấy tốt hơn bất cứ ai lại phải chết trong đau đớn... còn kẻ xấu thì nhởn nhơ, tôi và Phác Xán Liệt mất ba năm trời tranh đấu mới đẩy được hắn vào tù, mà vào rồi thì sao chứ, gia đình họ không chu cấp nổi cho một người trong tù sao?", nói trắng ra chẳng qua chỉ là hơn chục năm bị nhốt lại mà thôi."Người tốt bạc mệnh...", Cung Tuấn lẩm bẩm lặp lại bốn chữ này, khóe môi chợt hóa thành một nụ cười khổ khi dòng suy nghĩ chảy trôi về thời điểm bảy năm trước lúc anh ôm siết người mình yêu nhất trong lòng lẳng lặng rơi nước mắt.Có gì lạ lùng đâu chứ, thế giới này vẫn luôn bất công thế đấy.Người xấu thì nhởn nhơ mà sống, người tốt lại chẳng thể có được hạnh phúc dài lâu."Tôi rất tiếc.", Cung Tuấn chẳng biết mình nên nói gì nữa, bảy năm anh bỏ lỡ Trương Triết Hạn đã xảy ra quá nhiều chuyện; nhiều tới mức dù anh hi vọng mình có thể đứng bên chống đỡ cho người ấy trong mọi thời khắc khó khăn... cuối cùng những gì anh có thể làm cũng chỉ là hai chữ 'rất tiếc' mà thôi."Không sao, đều là chuyện đã qua."Trương Triết Hạn hít sâu một hơi để ổn định dòng cảm xúc hỗn loạn, cho tới khi người kia rời khỏi phòng mình anh vẫn không nói ra một thứ suy nghĩ khác đã được anh chôn giấu nơi đáy lòng biết bao lâu nay.Thật may vì chúng ta đã không trở thành như vậy, chia tay cũng được, không thể bên nhau cũng được, nỗi đau không thể chữa lành cũng được... chỉ cần người đó của anh còn được sống... Chỉ cần người ấy còn tồn tại là tốt rồi.
36.Phác Xán Liệt cúi người đặt bó hoa cẩm chướng cùng một hộp dâu tây nhỏ bên tấm di ảnh người yêu trên bia mộ, anh lẳng lặng đứng đó nhìn cậu ấy thật lâu rồi mới lên tiếng, trong ánh mắt là vẻ dịu dàng chưa từng dành cho bất cứ ai khác:"Hôm nay là tròn ba năm rồi đấy.", nụ cười của người anh yêu vẫn rạng rỡ như trong mỗi mảnh vỡ kí ức anh có về hai người vậy, càng đẹp đẽ lại càng khiến anh cảm thấy đau lòng "Tớ vẫn chưa dám nói với nhóc con là cậu không về được nữa, cậu nói xem... tớ có phải bị ngốc không?"Gió trời nhẹ nhàng thổi qua mơn man nơi khóe mắt anh qua nhiều năm mà cảm giác cay cay chẳng nhạt mất, Phác Xán Liệt thở dài nở nụ cười rầu rĩ:"Chắc là do tớ không chịu chấp nhận hiện thực thôi... nếu như giống lời của thằng bé nói thì tốt rồi nhỉ, tớ dùng hết cách dỗ cậu xong là cậu sẽ chịu trở về gặp lại tớ... Nhưng mà tớ hiểu chứ, cậu làm sao về được nữa, nên là tớ cứ tìm cách lừa mình mãi mấy năm nay thế đấy..."Những tin nhắn vĩnh viễn chẳng có hồi âm.Những ly rượu nơi quán bar quen thuộc hai người từng tới dần khô cạn mà vẫn cô đơn lẻ bóng, những ngày kỉ niệm chỉ còn lại một người.Những đêm choàng thức khỏi giấc ngủ chập chờn, vươn tay sang lại chỉ chạm tới một mảng lạnh lẽo trống không.Người ấy của anh không trở về được, những lời hứa hẹn chẳng chút dấu hiệu chợt vỡ tan thành bọt biển đó... giờ đây anh còn có thể thực hiện cùng ai?"Nhưng giờ tớ đã ổn cả rồi.", anh nâng khóe môi, thật giống như bản thân trong lăng kính của cậu ấy thật nhiều năm trước mà nở nụ cười ngốc nghếch xán lạn "Thật đấy, tớ đã đòi lại công bằng được cho cậu, hơn nữa... cậu cuối cùng cũng chịu gặp tớ trong giấc mộng rồi, khi đó cậu cũng nói mà, cậu vẫn chưa từng rời đi đâu cả."Phác Xán Liệt hơi ngửa đầu chớp mắt để cảm giác ướt át bên mi mắt dần tan đi, đến khi một lần nữa đối diện với khung ảnh của đối phương thì khẽ phì cười:"Cho nên tớ không sao đâu, cũng sẽ không buồn vì nhớ cậu nữa."Đâu cần phải khổ sở nhớ nhung chứ, cậu vẫn luôn ở bên cạnh tớ mà.//Không phải sẽ có ngày tớ gặp lại cậu, mà là chúng ta vẫn chưa từng xa cách dù chỉ một phút giây.//
========================Note: tính mẹ ghẻ của tôi lại nổi lên, hãy run rẩy đi loài người =))))))))))) tôi chắc chắn sẽ làm mấy bộ kiểu này cho Tuấn Triết nếu có thời gian đó hehehe ~~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com