TruyenHHH.com

Tuan Han Chieu Khong Noi Ong Chu Nho

"Anh có thể cho tôi ăn cái khác ngoài kẹo không?" Cung Tuấn được Trương Triết Hạn xoa đầu đến muốn đỏ ửng cả gò má, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên thái độ cáu gắt nhìn anh thò tay đi lấy kẹo.

"Thế ăn kem nhé." Anh cười tủm tỉm rồi đưa tay xé vỏ kẹo ra chủ động đặt đến trước miệng Cung Tuấn, bản thân cũng làm động tác hé môi ra hiệu cho hắn mau ăn vào.

"Tôi không phải con nít mà cứ lấy kẹo rồi kem ra dỗ." Cung Tuấn bất đắc dĩ ngậm lấy viên kẹo trên tay anh, cau mày nhìn vẻ mặt vui vẻ của người kia.

"Cậu lúc ăn kẹo trông rất đáng yêu mà." Anh quay đi ném vỏ kẹo vào thùng rác phía xa xa, động tác thuần thục thuận lợi trúng đích, không có ý gì thuận miệng nói một câu đã làm Cung Tuấn ngồi bên cạnh đột nhiên thấy ngại ngùng.

"Thật à?"

"Ừ, trông ngốc nghếch lắm." Trong mắt anh thì Cung Tuấn so với mấy đứa trẻ 5-6 tuổi cũng không khác là bao, bản thân là người yêu thích con nít nên thấy hắn ngoài mấy lần cau có mặt mày ra thì cũng có lúc ngây ngốc trông khá đáng yêu.

"Tôi thích trẻ con lắm nên lúc nào cũng thấy cậu đáng yêu." Anh lại vươn tay xoa nhẹ đầu hắn thêm một lần nữa, dáng vẻ dịu dàng hệt như đang chăm sóc con trai nhỏ.

"Nếu vậy thì tôi cũng không cần lắm đâu." Cung Tuấn hừ mũi liếc mắt nhìn anh, tuy vẫn thấy hơi lâng lâng nhưng bị người ta xem là trẻ con thì vẫn không đành lòng lắm.

"Tôi 19 tuổi gần 20 rồi anh còn xem là con nít được à?"

"Nhỏ hơn tôi thì vẫn được tính là con nít." Anh đưa ngón tay khẽ chọc vào cái gương mặt phúng phính non nớt của Cung Tuấn, mắt sáng lấp lánh hiện ra ý cười say đắm lòng người.

"Ngang ngược." Cung Tuấn hậm hực quay đầu đi nhưng vẫn mặc cho Trương Triết Hạn muốn chọc trên mặt mình thế nào thì chọc, bộ dạng không biết là đang giận dỗi hay là hưởng thụ.

Đến tối khi cả hai người bắt đầu đi ngủ thì Cung Tuấn nhìn Trương Triết Hạn đột nhiên ôm gối cùng chăn đi ra ngoài sofa thì cũng có chút thắc mắc.

"Anh đi đâu vậy?"

"Thì nhà có mỗi một cái giường thôi tôi nhường cậu nằm rồi còn gì, không đi ra sofa thì ngủ ở đâu đây?" Anh đặt gối mình lên ghế rồi cũng nhanh chóng nằm xuống, dáng người cao lớn khi nằm trên sofa thì cũng không mấy thoải mái nhưng nếu ngủ qua hết một đêm thì xem như cũng tạm chấp nhận được.

"Hay...anh vào phòng ngủ luôn đi, dù sao giường cũng đủ cho hai người nằm mà." Cung Tuấn nói đến đây thì lại nhớ đến cái lần cả hai nằm chung giường đợt trước, động tác hơi mất tự nhiên nhưng cũng không thể để chủ nhà người ta ngủ bên ngoài như vậy.

"Tôi sợ cậu ngại thôi." Trương Triết Hạn nghe hắn nói thì cũng chưa có ý định di chuyển, hồi tưởng về cái nét mặt hoảng loạn của người kia lần trước mà hơi không muốn nhìn lại lần hai.

"Ngại cái gì? Sợ anh ăn thịt tôi chắc?" Cung Tuấn chống hông đứng trước ghế nhìn anh, tuy vẫn hơi e dè nhưng nghĩ dù sao cả hai cũng là con trai ngủ chung chắc không có vấn đề gì.

Nghe hắn nói xong thì Trương Triết Hạn cũng không ngại nữa mà ôm chăn gối của mình đứng lên, dù sao có giường nằm còn hơn tự chen chúc trên cái ghế chật chội này.

"Cái này là do ông chủ nhỏ nói đó nha, không đến sáng lại bảo tôi cố tình lợi dụng cậu."

"Anh mà dám à?" Hắn câu chân mày nhìn anh đi lướt qua mình đẩy cửa vào phòng, giọng trầm trầm có ý trêu chọc.

"Nói xem tôi dám không?" Anh nghe hắn nói thì đang để gối lại lên giường thì lập tức quay qua, cặp mắt khẽ nheo lại liếc nhìn hắn từ đầu đến chân một vòng, nét mặt trầm ngâm như đang thưởng thức điều gì.

"Ừ, tôi không dám thật đấy." Thấy vẻ mặt bị mình nhìn đến ngây ngốc của Cung Tuấn thì Trương Triết Hạn lập tức bật cười, không ngờ mới đùa một chút mà đối phương đã sợ đến run chân.

Trương Triết Hạn nhanh chóng nằm xuống giường, trùm kín chăn lên người rồi lập tức nhắm mắt lại, Cung Tuấn ngây ra một chút rồi thì cũng đưa tay lên tắt đèn, lần đầu tiên ngủ chung giường với người khác nên cũng có hơi chút không quen.

Cung Tuấn nằm một lúc mà vẫn chưa hoàn toàn chìm vào giấc ngủ được, cảm giác đằng sau lưng mình có thêm một tiếng thở nhè nhè khiến hắn đột nhiên trở nên hồi hộp, vừa quay người lại thì đầu mũi đã dán sát đến phần gáy lộ ra khỏi chăn của anh.

Hắn mở hé mắt ra, trong bóng tối mịt mờ thì vẫn còn thấy rõ được dáng nằm của đối phương, đầu mũi sắp dán sát vào da thịt người ta khiến bản thân Cung Tuấn lần đầu tiên trong đời lại có thể thấy hồi hộp như vậy. Lúc này hắn không nhịn được lại muốn hít vào một hơi, mùi hương sữa tắm nam tính mà nhàn nhạt khiến người ta không bị gắt mũi mà còn khá thoải mái.

Mặt Cung Tuấn trong bóng đêm bất giác lại cảm thấy nóng hẳn lên, hắn tự đưa tay lên sờ mà cũng bị nhiệt độ đó doạ cho giật mình. Nhưng trái với lẽ thường thì người ta sẽ lập tức tránh đi, còn đối với bản thân hắn lúc này lại đột nhiên nảy sinh ý muốn nhích gần lại thêm một tí, động tác vừa e dè vừa ngại ngùng mà cũng chẳng nỡ dừng lại.

Ngay giây phút cảm tưởng mũi mình sắp chạm trực tiếp đến da thịt anh thì Cung Tuấn mới bất giác giật mình khựng lại, lưng nhanh chóng quay về tư thế cũ rồi đem chăn phủ kín lên đến tận đỉnh đầu chỉ chừa ra mỗi vài sợi tóc con.

"Mình đang làm cái gì vậy chứ?" Cung Tuấn nghĩ thầm trong đầu, không khí bên trong chăn vốn đã ngột ngạt càng làm cho hô hấp của hắn trở nên gấp gáp hơn. Trong không gian tĩnh lặng chẳng một tiếng động lúc này đã bị tiếng tim đập loạn xạ đánh chiếm, khiến chủ nhân của nó hết sức bối rối cùng lo sợ người bên cạnh nghe được.

Ngay lúc hắn đang định mở chăn ra để bản thân hít lấy một ngụm không khí lạnh giúp ổn định trạng thái của bản thân thì Trương Triết Hạn lại xoay người qua. Anh đã sớm rơi vào trạng thái ngủ say, mi mắt nhắm nghiền vô tình đặt tay lên ôm lấy cái ụ chăn kín mít có Cung Tuấn nằm ở trong vào lòng, bộ dạng lười nhác cọ nhẹ gò má mình vào vai đối phương mà chẳng hề hay biết.

Cung Tuấn giật mình kéo tấm chăn đang che mất tầm mắt mình xuống, liếc thấy gương mặt anh đang áp vào người mình ngủ say thì lồng ngực vốn đã không yên nay càng đập mạnh bạo và khoa trương hơn rất nhiều. Hắn nửa vừa muốn đẩy người ra nhưng nửa lại muốn tiếp tục duy trì tư thế này nên dẫn đến trong đầu phải diễn ra một trận tranh đấu nội tâm dữ dội.

"Bây giờ có nên đẩy ra không hay cứ tiếp tục thế này? Nhưng lỡ đẩy ra làm người ta tỉnh dậy thì sao, anh ấy ngủ trông ngon thế này kia mà?" Muôn vàn câu hỏi tự nảy ra trong đầu làm Cung Tuấn bị chính mình xoay vòng vòng cho chóng mặt, một hồi sau lại quyết định vứt hết chúng nó đi. Môi mím lại nhìn gương mặt đường nét vừa có mạnh mẽ cương nghị, lại vừa mềm mại dịu dàng, kết hợp với nhau tạo cho anh một loại khí chất vô cùng đặc biệt mà bản thân hắn chưa nếm trải qua bao giờ.

"Thật sự rất dễ nhìn..." Trong đầu Cung Tuấn lúc này lại đột nhiên xuất hiện ra một câu như thế, trong điều kiện ánh sáng không đầy đủ thì gương mặt anh chính là thứ hắn có thể nhìn rõ duy nhất. Lúc này, khao khát được chạm vào khiến bản thân hắn tự làm mình lúng túng không thôi, cả người bị anh ôm lại khó khăn lắm mới thò được một cánh tay ra ngoài, cả người cứng đờ đến thở cũng không dám thở mạnh.

Tay Cung Tuấn vươn ra nhẹ nhàng hết mức có thể giống như đang chạm vào thứ gì đó vô cùng mong manh dễ vỡ, mạnh tay một cái là có thể ngay lập tức biến mất. Hắn khẽ vuốt lấy tóc anh một chút, động tác e dè cẩn trọng vô cùng vì sợ làm người kia thức giấc, mới đụng vào một cái thôi thì lại thấy hô hấp bắt đầu loạn hết cả lên nên lo lắng lại muốn rụt trở về.

Hắn cắn nhẹ môi dưới của mình một cái, tay run run khó khăn thử cọ nhẹ vào gò má anh một cái, cảm giác mềm mịn trơn láng làm người ta đột nhiên bủn rủn cả tay chân. Yết hầu Cung Tuấn khó khăn nuốt lấy một ngụm nước bọt, hàng mi dày rũ xuống rồi điều khiển tay mình tiến đến gần chạm thêm một lần nữa, cảm giác quá mới mẽ và rõ ràng khiến bản thân hắn có muốn dừng lại thêm nữa cũng chẳng được.

"Ưm..." Trương Triết Hạn khẽ kêu lên một tiếng rồi nhẹ di chuyển đầu mình vùi vào vai Cung Tuấn sâu hơn một chút, giống như con mèo mà nũng nịu cọ qua cái bàn tay ấm áp kia một cái.

Nghe thấy âm thanh mềm mại như đang nỉ non này làm bản thân Cung Tuấn lập tức giật mình, ngay tức khắc phải rút tay trở về vị trí cũ, cảm giác hơi chút kích thích cùng ngại ngùng khiến hắn chẳng còn cách nào khác là lại tự chôn mặt mình vào trong đống chăn dày bịt kín đường thở. Một lúc sau cảm nhận được người kia vẫn luôn ôm bản thân mình không rời đi mà khoé môi hắn dưới đống chăn dày chẳng ngăn được để lộ ra ý cười tủm tỉm dường như rất thích thú, mơ hồ đến làm cả chính chủ cũng chẳng phát hiện ra.

Cung Tuấn đưa mắt ra ngoài liếc nhìn anh một lần nữa rồi lại nhìn lên trần nhà, mặc kệ tư thế hiện tại có kỳ quặc cùng không thích hợp thế nào thì vẫn cố chấp muốn giữ nguyên. Cứ tưởng mình như thế này thì đã có thể thoải mái mà ngủ ngon nhưng cõi lòng lâng lâng bay bổng lạ kỳ vẫn níu chân hắn lại, tuy nhắm mắt lâu hơn vẫn không tài nào ngủ nổi.

Sáng hôm sau khi Trương Triết Hạn mở mắt dậy thì chỉ thấy bản thân mình vậy mà lại đặt tay sang chỗ Cung Tuấn, nhân lúc đối phương chưa tỉnh ngủ đã rón rén rút ngược trở về. Cả người nhích ra cách xa hắn một khoảng lớn, gối nằm được kéo ra sát đến tận mép giường, sợ chậm một chút bị phát hiện thì lại phải kia tiếng hét đinh tai nhức óc của ai kia.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com