TruyenHHH.com

Tuan Han Ban Trai Toi Rat Dac Biet

Cung gia đi đến nhà hàng trước giờ hẹn tầm nửa tiếng, trước giờ vợ chồng chủ tịch Cung chỉ đến đúng hẹn, coi như không làm người khác phải đợi nhưng cũng chưa từng có ý định đến sớm đợi ai, vì bọn họ rất bận rộn, lại luôn là thành phần quan trọng. Nhưng họ vì để Trương gia chấp nhận Cung Tuấn mà đến sớm tận nửa tiếng, điều này đã khiến Cung Tuấn cảm kích rồi, từ lúc Cung gia không nhắm vào Trương gia nữa, mối quan hệ của cậu với ba mẹ cũng hòa hoãn không ít.

-Cảm phiền đổi nước này thành một cốc nước ấm!

Dạ dày Cung Tuấn vẫn không tốt, thức ăn cùng nước uống yêu cầu không quá nóng cũng không quá lạnh, cậu không quan tâm lắm nhưng Cung phu nhân cuối cùng cũng học được cách quan tâm những biểu hiện nhỏ nhất của con trai mình, tất cả đều nhờ vào Trương Triết Hạn.

Cung Tuấn nhìn cốc nước ấm đặt trước mặt, khóe miệng hơi cong, nhưng chừng đó cũng đủ khiến Lý Cảnh Nghi vui mừng, ngoài trời nắng nhẹ, hôm nay xem ra là một ngày cực kỳ tốt.

Trương Triết Hạn cùng ba mẹ đến sớm mười lăm phút, Cung Tuấn vừa nhìn thấy anh qua cửa kính, cơ thể đã có chút căng cứng vì khẩn trương, cậu sợ Trương gia vẫn chưa thực sự chấp nhận mình, sợ cuộc gặp mặt hôm nay sẽ kết thúc trong căng thẳng cùng không vui. Tâm trạng vừa căng thẳng, dạ dày cũng khó chịu, nước ấm vừa uống vào lại như lưỡi dao đảo loạn trong bụng, Cung Tuấn không dám làm ra hành động gì, bạn tay trên bàn cũng không dám nắm chặt nhưng các ngón tay đã căng cứng.

Cũng may hai gia định gặp nhau liền tay bắt mặt mừng, Cung Tuấn mới thả lỏng phần nào, nhìn sang Trương Triết hạn, anh cũng đang mỉm cười. Hôm nay Trương Triết Hạn mặt một bộ đồ màu trắng, chiếc áo hoodie rộng che đi phần bụng nhô lên, cả người như phát ra ánh sáng.

-Mọi người đều ngồi đi, đừng khách khí!

Hai bên nói chuyện vô cùng tự nhiên, một màn hôm qua của Trần Sâm đã khiến hảo cảm của bà với Cung Tuấn tăng vọt.

-Tuấn Tuấn là đứa trẻ cẩn thận, chu đáo, hôm qua không có tiểu Phong, tôi cũng không biết phải làm sao.

Trần Sâm sau một ngày bị nhốt ở đồn công an cũng tỉnh rượu, có người nhà đến bảo lãnh, còn có gọi điện xin lỗi Trương Triết Hạn nhưng anh không muốn nghe máy, thái độ của Trương Nhã Lâm cũng vô cùng cứng rắn, là bà đã nhìn nhầm người, suýt nữa chọn một đứa con rể mù quáng đến cực đoan như vậy.

Trương Triết Hạn thấy tay Cung Tuấn cứng đờ một chỗ thì khẽ chạm vào bàn tay cậu, Cung Tuấn giật mình nhưng không kịp rút lại, cũng không kịp thả lỏng, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.

-Em khó chịu à?

-Không sao ạ, chỉ là hơi căng thẳng nên dạ dày không thoải mái.

-Vậy sao lần trước đến nhà anh tự ý giao hẹn thời gian kia, không bàn bạc với anh cũng không thấy em căng thẳng?

Trương Triết Hạn thì thầm vào tai Cung Tuấn, sau niềm vui đoàn tụ, anh vẫn tức giận cậu tự mình quyết định nên Cung Tuấn có chút chột dạ cười cười xin tha. Miệng thì vẫn trách móc nhưng bàn tay Trương Triết Hạn đã không tự giác đặt tay lên bụng Cung Tuấn, xoa xoa, bị cậu giữ lại.

-Ba mẹ còn ở đây.

Trương Triết Hạn nghe Cung Tuấn nhắc thì mới nhìn sang, thấy ba mẹ cả hai bên đang nhìn mình, mặt chậm rãi đỏ lên, tay thu hồi lại, nhưng vẫn lo lắng liếc sắc mặt Cung Tuấn.

Mà một màn này trước mặt hai bên phụ huynh chỉ là hai đứa nhỏ vụng trộm liếc mắt đưa tình, ba mẹ Trương Triết Hạn chỉ hận không thể thay con trai trồng giá. Cuối cùng không những không trồng giá được mà còn trơ mắt nhìn con trai mình tay trong tay cùng về căn nhà đã mua với đứa nhỏ kia.

Ngày cưới định sẵn là tháng sáu, hai người chỉ cầu mong trước ngày cưới hai tuần, Trương Triết Hạn còn nhớ phải về nhà chuẩn bị. Thời gian rất gấp rút, chỉ còn một tháng, mà đám cưới thì không thể qua loa nên ai cũng ý thức được sự vui vẻ khẩn trương.

Cung Tuấn hứng chí bừng bừng mang Trương Triết Hạn về nhà, mấy ngày nay hai người không dám ló mặt ra đường, phần vì trời quá nóng, không muốn ra, phần vì phải tránh phóng viên, vừa nghĩ đến việc phải vượt qua đám người đó đã thấy mệt.

Đám cưới của Cung Tuấn và Trương Triết Hạn không phải bí mật nhưng cũng không khoa trương, chỉ mời bạn bè thân thiết, mà cái gì càng nửa úp nửa mở càng gây tò mò.

Thời tiết tháng sáu đáng lẽ rất nóng nực nhưng mấy ngày này đón vài cơn mưa rào nên vẫn còn mát mẻ, Cung Tuấn đứng khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ cái gì. Trương Triết Hạn muốn ôm cậu từ đằng sau nhưng khổ nỗi vướng cái bụng, bị cậu xoay người một phát đè lên ghế lười, kéo anh vào một nụ hôn chẩn kiểu Pháp triền miên.

-Tuấn... Tuấn... ban ngày...

Trương Triết Hạn đang mang thai, thân thể nhạy cảm dễ nổi lên phản ứng, nhưng trong phòng sáng choang, lại thêm chiếc cửa sổ sát đất khiến anh ngại ngùng, thừa dịp tách ra giữa nụ hôn, hổn hển kháng cự nhưng hai tay lại không đẩy cậu ra. Cung Tuấn không dứt nụ hôn, với tay tìm điều khiển ấn một nút, rèm cửa bị kéo lại, căn phòng đột nhiên tối mù, nhưng cậu biết anh vẫn để ý cái camera ở phòng khách liền bế anh vào phòng ngủ.

-Hạn, chúng ta sắp kết hôn, sau đó anh sinh con, sẽ rất lâu không được làm đó. Nên chúng ta... phải tranh thủ chứ nhỉ...?

Trương Triết Hạn không có ý cự tuyệt Cung Tuấn, mới bị cậu hôn mà thân thể đã nổi lên phản ứng, phải nhịn lâu như thế đúng là thiệt thòi cho cậu rồi. Cung Tuấn vừa hôn vừa cởi áo Trương Triết Hạn, trong căn phòng tối om, các xúc giác trở nên quá rõ ràng, làn da mát lạnh mượt mà, bụng mềm mại nhô cao, tiếng thở dốc như mời gọi. Trương Triết Hạn cũng chủ động giúp Cung Tuấn cởi áo, các bắp cơ vừa vặn lại mạnh mẽ nhưng trên khuôn ngực trơn nhắn lại nổi lên những vết sẹo đáng sợ. Hai mắt Trương Triết Hạn bỗng nhiên ươn ướt.

-Việc gì xảy ra đều đã qua rồi, không cho anh nghĩ đến người khác!

Trương Triết Hạn rướn người lên chậm chạp hôn lên những vết sẹo dữ tợn kia, bản thân anh biết lúc phẫu thuật, Cung Tuấn đã được tiêm thuốc mê, không cảm nhận được đau đớn, nhưng lúc trước và sau phẫu thuật thì sao, trước khi phẫu thuật, Cung Tuấn đã đau đến mức nhập viện cấp cứu, sau phẫu thuật, với cá tính của Cung Tuấn, có đau cũng không hé răng kêu một tiếng.

Cung Tuấn dùng hai tay nâng mặt Trương Triết Hạn lên, trong bóng tối, đôi mắt long lanh sắp khóc kia lại càng sâu thẳm và đẹp đẽ, cậu khẽ hôn lên mắt Trương Triết Hạn:

-Đừng khóc, em không đau, lúc phẫu thuật, em có niềm tin, em có hi vọng, em có mục đích. Khoảnh khắc đó, em không còn nợ ai điều gì cả, điều nuối tiếc nhất của em chính là anh, em hạnh phúc.

-Cung Tuấn, đừng rời xa anh nữa nhé, cho dù có bất cứ chuyện gì, hứa với anh nhé?

Cung Tuấn rải những nụ hôn vụn vặt lên khắp cổ và người Trương Triết Hạn như câu trả lời, cậu muốn dùng khoảnh khắc chân thật này để Trương Triết Hạn nhớ rõ câu trả lời của mình, cho dù đó là sự ích kỷ hay không.

Bàn tay Cung Tuấn lần xuống phía dưới của Trương Triết Hạn, chậm rãi đưa một ngón tay vào nới rộng, rồi hai ngón tay, miệng vẫn không ngừng vừa hôn vừa thì thầm an ủi bên tai Trương Triết Hạn, nơi này của anh vẫn rất chặt.

-Hạn, thả lỏng nào, em không muốn làm anh bị thương, cũng không muốn quấy rầy con chúng ta.

-Em... em... để anh...

Cung Tuấn bật cười, tiếng cười trầm thấp càng khiến Trương Triết Hạn quẫn bách, cậu xoay người lại, dùng lực tay đỡ eo của Trương Triết Hạn để anh ngồi lên bụng mình. Trương Triết Hạn với tay lấy lọ thuốc bôi trơn, tự đưa vào mật huyệt của mình, dù có chuẩn bị sẵn nhưng khí tiếp xúc với chất lành lạnh kia, anh vẫn run rẩy.

-Vẫn là để em đi...

Cung Tuấn thì thầm, tay cũng không dừng lại, chậm rãi đưa vào, cử động, tiểu Triết Hạn cũng dựng thẳng dậy, rất có tinh thần.

-Anh muốn... muốn em...

Anh tự nhích về phía sau, đè lên thứ nóng rẫy, thô to phía dưới, nhún xuống theo nhịp càng ngày càng nhanh, tiếng thở của Cung Tuấn cũng càng ngày càng dồn dập cùng kiềm chế.

-A... sâu... sâu quá... ha...

Trương Triết Hạn cảm thấy cái của Cung Tuấn thật sự quá lợi hại, đã vào sâu như thế rồi nhưng anh cảm thấy cậu vẫn chưa được tận hứng, cảm thấy có lỗi, nước mắt sinh lý cũng trào ra.

Trương Triết Hạn bị đụng vào điểm nhạy cảm, không nhịn được mà bắn, cả người xụi lơ nằm lên người Cung Tuấn, hai tay cậu đỡ anh để anh không bị đè lên bụng, chỉ còn sự ấm áp khi tiếp xúc da thịt.

-Hạn, ngoan, không sao, thân thế anh không tiện, đừng vội, chúng ta còn nhiều lần khác mà.

-Tuấn...

-Mai anh về nhà rồi, anh định để bằng chứng em "bắt nạt" anh rõ ràng đến thế sao?

Cung Tuấn cười:

-Chúng ta còn đêm tân hôn kìa.

Trương Triết Hạn biết là cậu đang nói dối, với những dấu hôn cậu để lại trên cổ anh thì anh nhìn cũng sẽ đoán được chuyện gì đã xảy ra, chỉ là cậu cố ý không muốn tổn thương anh cùng đứa trẻ thôi.

Ngày hôm sau, Trương Triết Hạn vẫn dậy muộn, dù anh đã ngủ cả chiều hôm trước nhưng giấc ngủ của người mang thai vẫn không được thoải mái lắm, chỉ là cảm giác nằm trong vòng tay Cung Tuấn quá tốt đẹp khiến anh không muốn dậy mà thôi.

-Hạn, tỉnh rồi à, dậy thôi, mọi người đang chờ rồi.

Cung Tuấn đưa Trương Triết Hạn về nhà rồi quay lại nhà chính của Cung gia, lễ cưới sẽ diễn ra ở đây, cậu muốn Trương Triết Hạn là con dâu đường đường chính chính tiến vào nhà lớn của Cung gia. Cậu đi vào, gặp ngay Lý Thùy Thương, không nhắc đến thì thôi, nhắc đến lại khiến cậu cảm thấy đau đầu.

-Tuấn Tuấn, con về rồi à? Con cứ lên phòng đi, danh sách khách mời mẹ đã chuẩn bị sẵn rồi, con xem cần sửa gì không, với lại mấy hôm nữa sẽ đi chụp ảnh cưới.

-Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?

Lý Thùy Thương sợ cậu đi mất, vội vàng níu lấy sợi rơm cứu mạng.

-Tuấn Tuấn, còn hai tuần nữa là con tổ chức đám cưới rồi... con có thể... có thể làm đơn để chú có thể ra ngoài không?

Cung Tuấn quay lại, nhíu mày:

-Chú ta vẫn còn liên quan đến dì à? Vì cháu sắp cưới nên dì đến cầu xin cho chồng cũ của mình ra ngoài. Việc này chỉ còn liên quan đến công ty, nếu là liên quan đến công ty, vẫn do ba mẹ cháu quyết định đi.

Cung Tuấn lên phòng, cậu biết mẹ mình rất chiều chuộng người em gái này, cũng sẽ sớm đồng ý yêu cầu của dì thôi, vậy nên cậu không cần thiết phải đồng ý. Quả nhiên một lúc sau, mẹ cậu đi lên gõ cửa phòng cậu.

-Tuấn Tuấn, nếu mẹ nói tha thứ cho Trịnh Trường, con sẽ không giận chứ?

-Con đã nói rồi, việc này tùy vào ba mẹ cả, tội lỗi chú ấy phạm phải là với công ty, với Triết Hạn, hại anh ấy phải ngồi trong phòng giam một đêm, ảnh hưởng đến danh tiếng của anh ấy, con không có quyền nói tha thứ hay không tha thứ.

Lý Cảnh Nghi nghe cậu trả lời, biết cậu không giận mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai tuần trôi qua rất nhanh, nhà lớn Cung gia đã đông nghịt khách khứa từ sớm, Cung Việt Bân và Lý Cảnh Nghi cười không ngậm miệng được, liên tục chào hỏi khách khứa. Dù có người đỡ rượu nhưng dù sao đây cũng là lễ kết hôn của mình, Cung Tuấn vẫn uống không ít. Cuối cùng, vì không để mọi người lo lắng, Cung Tuấn vẫn lui vào trong nghỉ một lát, chờ đến lúc rước dâu.

Không hiểu sao Lý Thùy Thương lại chờ sẵn trong phòng, bộ dạng khóc không thành tiếng, Cung Tuấn nhíu mày, không phải Trịnh Trường đã được thả ngay hôm đó rồi sao, vậy bộ dạng này là gì?

-Tuấn Tuấn, xin lỗi, dì xin lỗi, dì thật sự không biết ông ta làm như vậy!

-Gì nói cái gì cơ, cháu không hiểu!

Điện thoại di động vang lên, bên kia là giọng nói của Trương ba.

-Tuấn Tuấn, Triết Hạn có chạy đến chỗ con không?

-Không ạ, mọi người... không tìm thấy anh ấy sao ạ?

Mấy phút nữa là đến giờ cậu đường đường chính chính gặp mặt, đón anh về rồi, anh còn chạy đến chỗ cậu làm gì? Cậu nhìn Lý Thùy Thương, cố áp xuống hoảng loạn trong lòng nhưng vẫn như một con thú ăn thịt sắp bùng nổ:

-Các người làm gì anh ấy rồi?!

Di động lại rung lên, lần này là một số điện thoại lạ, Cung Tuấn vừa nghe xong đã tức tốc chạy ra ngoài, trên ngôi nhà cao tầng là một chiếc thang dây, thang dây được buộc với chân một chiếc trực thăng tự lái, còn Trịnh Trường đang ở một góc nào đó gọi video.

"Trương Triết Hạn đang ở trên máy bay, ngoài Cung Tuấn, đừng ai đến gần, chân Trương Triết Hạn có buộc một quả bom, nếu người khác đến gần, tao sẽ ấn nút kích nổ. À, các người cũng đừng gọi cảnh sát làm gì, quả bom chỉ cần kích một phát là nổ, nhưng nếu chậm trễ, đồng hồ trên quả bom đếm hết thời gian, cũng sẽ nổ."

Chiếc thang dây thoạt nhìn mỏng manh, trông vô cùng nguy hiểm, như thể sẽ bị cơn gió tạo ra từ cánh quạt trực thăng hất văng bất cứ lúc nào vậy.

-Trịnh Trường, cậu muốn cái gì, cứ nói ra đi, chúng ta có thể thương lượng mà.

"Thương lượng, tao đã làm đến bước này, có thể thương lượng được nữa sao? Tao chính là muốn thấy cảnh chúng mày khốn đốn, sợ hãi... ha... ha... chỉ có như vậy, tao mới dễ chịu."

Tiểu Phong ngăn Cung Tuấn lại, hắn có thể thay cậu trèo lên đó, dù sao lúc trước cũng không phải chưa từng mạo hiểm thế này, nhưng Cung Tuấn gạt đi.

-Ông ta có thể nhìn thấy khung cảnh chỗ này, ông ta muốn thấy tôi và Hạn nổ tung cùng chiếc trực thăng kia. Cậu có biết phá bom không?

-Biết!

-Bom tự chế?

-Có thể.

Cung Tuấn vỗ vỗ vai hắn, chuẩn bị bước lên, bỗng nhiên bị tiểu Phong kéo lại. 

-Cầm lấy cái này, là thiết bị liên lạc tôi dùng trong đội lính đánh thuê, có thể ghi hình, còn đây là con dao đội trưởng để lại cho tôi, rất sắc.

-Cảm ơn!

Cung Tuấn bám thang dây, vững trãi leo lên, vừa nhìn thấy cậu, Trương Triết Hạn đã hét lên đuổi cậu đi xuống. Trông anh vô cùng chật vật, tuy miệng không bị bịt lại nhưng cả người bị trói cứng vào ghế, khuôn mặt đỏ bừng, nhất định rất khó chịu. Bom được gắn chặt với ghế.

-Tuấn! Xuống đi, ai cần em lên chứ?! Cái đồ ngốc này!!

-Hạn, nếu ông ta nhìn thấy em xuống liền kích hoạt bom thì làm sao? Ai bắt em hứa không rời xa anh chứ? Anh định nuốt lời trước à?

Cung Tuấn vẫn mỉm cười trấn an Trương Triết Hạn, bên tai cậu, tiểu Phong đã bắt đầu hướng dẫn cách phá bom.

-Hạn, chờ em chút nhé, em phá xong quả bom này rồi mình sẽ hạ cánh!

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Các nàng có nghĩ Tuấn và Hạn dễ dàng xuống dưới không? Không nhé!

À, tui cũng tiếc vụ Hạn mang thai mà hổng có cảnh H, các cô lên án tui cũng nhìu mà tui hổng có biết viết cảnh H. Lần này bù cho các cô 1 chút vậy, ngọt nước thui chứ hông có thịt đâu!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com