Tu Viet Dn Vongola Family In Another World
Hôm sau, 4:00 pm.
Tsuna cùng Gokudera và Yamamoto đang vừa đi vừa nói chuyện trên hành lang thì thấy Kyoko và Hana mỗi người mang theo một chồng giấy lớn, Tsuna cùng hai người bảo vệ nhanh chóng tới giúp đỡ.
"Mấy con khỉ các cậu lâu lâu cũng được việc đấy, có phải có ý đồ gì với Kyoko chan không?"
Tsuna bất ngờ trước câu hỏi của Hana, mỉm cười nói tránh sang chủ đề khác:
"Giấy nhiều thật, các cậu cần mang đến đâu?"
Kyoko vui vẻ nói:
"Cảm ơn, Tsuna kun, các cậu giúp bọn mình mang đến phòng giáo viên nhé!
"Ừ"
Giúp họ mang đến phòng giáo viên giao cho thầy chủ nhiệm xong, Kyoko vui vẻ cảm ơn họ:
"Tsuna kun,Yamamoto kun, Gokudera kun, cảm ơn các cậu nhé!"
"Ma ma, giúp đỡ bạn bè là chuyện nên làm mà!"
"Đúng vậy"
Đợi họ đi xa rồi, Gokudera quay sang nhìn boss của mình, khó hiểu nhìn boss mình đang nhìn theo bóng lưng của Kyoko:
"Đệ thập, ngài không định theo đuổi cô ấy lại sao? Dù sau thế giới này cũng đã khác rồi, có lẽ ngài và phu nhân..."
"Được rồi Hayato, cậu bây giờ cần tập trung tinh thần vào trận chiến tối nay, đừng lo cho tớ, đời này tớ sẽ không để cô ấy lại chịu bất kỳ tổn thương nào."
"Vâng, thưa ngài."
======================
Sau khi tan học, trở về phòng,
Tsuna ngồi trên ghế nhìn ra cửa sổ, nhớ lại cảnh tượng lúc sáng, trong đầu cậu chỉ luôn mãi hình bóng, dáng điệu, giọng nói và đặc biệt là nụ cười như ánh mặt trời của người con gái ấy.
Rất lâu về trước, cậu chỉ là một học sinh hậu đậu, yếu đuối, luôn chỉ biết tự ti mặc cảm, giam cầm bản thân trong bóng tối, nhưng vì nụ cười đó, vì gặp được người con gái đó, cậu đã trở nên dũng cảm hơn, mạnh mẽ hơn để bảo vệ cô ấy.
Cứ ngỡ như cô ấy sẽ luôn ở đó, bên cạnh cậu, lúc mệt mỏi sau ngày dài làm việc sẽ được nghe cô ấy nói một tiếng "Tsu kun, mừng anh trở về!". Thế nhưng sau này, cậu đã hiểu, cậu của lúc đó dù có mạnh mẽ đến đâu, cũng chỉ là một thiếu niên, vẫn còn mang những suy nghĩ ngây thơ về thế giới. Đợi đến lúc cậu hiểu ra, học được một bài học rồi, trở thành một bầu trời đúng nghĩa của nhà Vongola, xứng đáng với danh hiệu vị vua của thế giới ngầm, thì cái giá phải trả là quá đắt. Cậu đã mất đi cô ấy, mất đi người con gái mà cậu yêu hơn cả sinh mạng.
=======================
Thế giới cũ, năm năm sau trận chiến cầu vồng, một năm trước khi Tsuna trở thành đệ thập nhà Vongola. Tsuna liên tục từ chối ngôi vị 5 năm liền vì cậu không muốn lại gặp phải mấy chuyện nguy hiểm. Hôm nay được biết đến là một ngày khó quên của Tsuna, vì đây là ngày cưới của cậu với người con gái mà cậu yêu, Sasagawa Kyoko. Qua hôm nay sẽ là Sawada Kyoko.Tsuna mặc một bộ vest âu trắng được may một cách công phu và tinh tế, dưới sự hộ tống của 5 người hộ vệ, cũng là những người bạn, người phụ rể của mình bước vào lễ đường, dừng lại bên phải của Linh mục, cậu hồi hợp nhìn xuống những hàng ghế ngồi, có đồng minh của cậu, có gia đình và bạn bè, cả đại ác ma Reborn nữa, có điều cậu ta cho dù có kéo mũ xuống đi nữa cậu vẫn có thể nhìn thấy mắt cậu ta cũng hồng lên, môi cũng không nhịn được mà nở ra nụ cười vui vẻ.
Đồng hồ nhà thờ gõ vang báo giờ lành đã đến, mọi người đều đứng lên hướng mắt về phía cửa, trong tiếng nhạc và hoa tung bay, hai bé hoa đồng xinh xắn cầm giỏ hoa vừa đi vừa tung hoa lên trời, phía sau là các phụ dâu mỗi người cầm một bó hoa, cuối cùng là cô dâu được bố dẫn vào trong lễ đường.
Tim Tsuna đập liên hồi, cậu không kìm nỗi sự hồi hộp và vui sướng trong lòng, đón lấy cô dâu từ bố vợ, Tsuna vui mừng nắm lấy bàn tay Kyoko cùng hướng về phía linh mục.
Linh mục nhìn về phía hai người, cất cao giọng :
"Vậy thì hôn lễ chính thức bắt đầu, có nhân tố pháp luật nào ngăn cản hôn lễ cử hành không? Có ai phản đối hôn lễ này không?"
"Thưa không" Cả nhà thờ.
"Không ai phản đối, hôn lễ tiếp tục."
"Ngài Sawada và cô Sasagawa, các con có tự do và thực lòng đến đây, chứ không bị ép buộc, để kết hôn với nhau không?"
"Thưa có"
"Thưa ngài, ngài có nguyện ý lấy cô gái bên cạnh ngài làm vợ, yêu nàng, an ủi nàng, tôn trọng nàng, bảo hộ nàng, giống ngươi yêu chính mình đồng dạng. Bất luận nàng sinh bệnh hoặc là khỏe mạnh, giàu có hoặc nghèo khó, từ đầu đến cuối trung với nàng, thẳng đến rời đi thế giới?""Tôi nguyện ý."
"Thưa quý cô, cô có nguyện ý lấy chàng trai bên cạnh mình làm chồng, yêu anh ấy, an ủi anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo hộ anh ấy , giống ngươi yêu chính mình đồng dạng. Bất luận anh ấy sinh bệnh hoặc là khỏe mạnh, giàu có hoặc nghèo khó, từ đầu đến cuối trung với hắn, thẳng đến rời đi thế giới?""Tôi nguyện ý."
Xuyên qua lớp mạng che mặt, Tsuna cũng có thể nhận ra đôi mắt ấm áp dịu dàng đó dường như có thể chạm thẳng đến trái tim cậu. Lấy tay nâng lên mạng che, cậu như ngừng thở trước vẻ đẹp ấy, khẽ cúi người trao nụ hôn thề nguyện.
Đây là lần đầu tiên cậu tự tay hoàn toàn kết thúc sinh mạng của một người, nhưng trái tim cậu lúc này như bị thứ gì đó vô hình bóp nghẹt, đầm đìa máu tươi, suy nghĩ của cậu cũng trở nên trống rỗng, tất cả những gì cậu làm đều theo bản năng, bản năng của dòng máu tội lỗi nhà Vongola. Tiếng súng vang lên liêng tục như tiếng gào thét đau đớn của con sư tử bị thương ra sức cắn xé con, cho tới lúc hết đạn mới thôi.
Hóa ra trên đời này có những chuyện không phải cậu muốn rời bỏ là được, có những thứ đã gắng liền với cậu từ khi sinh ra và sẽ không mất đi trừ khi cậu chết , dù cậu có trốn tránh thế nào thì cũng không có nghĩa là những kẻ thù ngoài kia sẽ hiểu và buông tha cho cậu, mà ngược lại, vì thế cậu sẽ chẳng có đủ năng lực bảo vệ những người mà mình yêu quý, mà chúng sẽ không ngừng tìm đến để làm tổn thương đến người cậu yêu. Để hiểu ra điều ấy, cậu đã trả giá bằng trái tim này.
=======================
"Đệ...Thập...Đệ thập!"
Tsuna từ từ mở mắt, hình như cậu đã có một giấc mơ, một giấc mơ buồn về ngày xưa.
"Đệ thập, ngài tỉnh rồi, sắp đến giờ thi đấu rồi ạ!"
"Ừ, xuất phát thôi!"
======================
Trường Namimori,
Nhóm của Len đến ngay sau Varia, nhưng gần tới giờ thi đấu bọn họ mới thấy nhóm Tsuna xuất hiện.
_______________________
Nhóm Lenyoshi
Họ nghe thấy tiếng nổ. Nhìn xung quanh, nó đến từ phía cửa ra vào bên kia. Ít phút sau, họ nhìn thấy Yamamoto nở nụ cười quen thuộc, Gokudera vẫn cãi nhau và nói móc cậu ta như thường, và một Ryohei mỉm cười đang vừa chạy vừa vẫy tay chào và tiến đến phía họ với một bóng người rượt đuổi theo sau và họ cũng nhìn thấy đó là ai, là Hibari Kyoya, với tonfas trong tay và khó chịu nhìn trường học bị tàn phá để thành chiến trường Bão tố."Hãy đến tham gia, Hibari, CỰC HẠN cùng chúng tôi!" Ryohei hét lên với Hibari.Hibari đang phát ra ánh sáng đen, thực sự tức giận. "Đánh thức tôi dậy từ giấc ngủ ... Tôi sẽ cắn các người để giết chết!"Ba người dừng lại, Ryohei quay người lại và vào tư thế sẵn sàng chiến đấu. "Hãy đến và đánh nhau thôi Hibari!" anh ấy hét lên.Chẳng mấy chốc cả hai đều đánh lên. Gokudera thở dài khi Yamamoto vẫn còn cười, như chợt nhớ ra điều gì, hỏi, "Tsuna đâu rồi?"
Cả Hibari và Ryohei cũng đều ngừng tay, có một khoảng im lặng trước khi họ hét lên. "OH KHÔNG, Chúng ta bỏ ngài ấy lại-""Bossu đang ở đây." Tiếng nói của Chrome vang lên trấn an trước khi Gokudera và Yamamoto rơi vào hoảng loạn hơn, cả Royhei và Hibari cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lambo đứng kế bên Tsuna hét lên:
"Các ngươi là đồ ngốc, sao các người có thể mãi đùa giỡn và rời khỏi vị trí bảo vệ boss chứ !"Gokudera cúi đầu 90 độ. "Tôi xin lỗi Juudaime, tôi đã phạm sai lầm lớn khi tôi đã không hành động đúng như vị trí cánh tay phải của ngài.Xin hãy trừng phạt tôi như ngài muốn."
Yamamoto cười và nói: "Xin lỗi, Tsuna, chúng tôi đã bị Hibari đuổi theo vì vậy chúng tôi đã mãi chạy trốn."
Tsuna lắc đầu bất lực nhìn họ, Chrome nhìn quanh và nhận xét tỉnh bơ làm sát khí của Hibari lại bốc lên.
""Trận đấu vẫn chưa bắt đầu và trường đã đi một nửa rồi."
"Thôi, tạm thời cứ thi đấu đã, Kyoya, sau trận chiến em sẽ bảo ba người họ đấu với anh một trận."
Hibari lúc này mới hài lòng gật gù quay sang chỗ khác, Tsuna cũng nắm tay Lambo cùng Chrome đi qua khán bỏ mặc hai người bảo vệ mưa bão đang đổ mồ hôi lạnh không ngừng, còn Ryohei là một tên nhiệt huyết với thần kinh thép ngược lại còn cảm thấy phấn khởi vô cùng."Chúng ta có thể bắt đầu bây giờ không?" Cervello hỏi.
Tsuna cùng Gokudera và Yamamoto đang vừa đi vừa nói chuyện trên hành lang thì thấy Kyoko và Hana mỗi người mang theo một chồng giấy lớn, Tsuna cùng hai người bảo vệ nhanh chóng tới giúp đỡ.
"Mấy con khỉ các cậu lâu lâu cũng được việc đấy, có phải có ý đồ gì với Kyoko chan không?"
Tsuna bất ngờ trước câu hỏi của Hana, mỉm cười nói tránh sang chủ đề khác:
"Giấy nhiều thật, các cậu cần mang đến đâu?"
Kyoko vui vẻ nói:
"Cảm ơn, Tsuna kun, các cậu giúp bọn mình mang đến phòng giáo viên nhé!
"Ừ"
Giúp họ mang đến phòng giáo viên giao cho thầy chủ nhiệm xong, Kyoko vui vẻ cảm ơn họ:
"Tsuna kun,Yamamoto kun, Gokudera kun, cảm ơn các cậu nhé!"
"Ma ma, giúp đỡ bạn bè là chuyện nên làm mà!"
"Đúng vậy"
Đợi họ đi xa rồi, Gokudera quay sang nhìn boss của mình, khó hiểu nhìn boss mình đang nhìn theo bóng lưng của Kyoko:
"Đệ thập, ngài không định theo đuổi cô ấy lại sao? Dù sau thế giới này cũng đã khác rồi, có lẽ ngài và phu nhân..."
"Được rồi Hayato, cậu bây giờ cần tập trung tinh thần vào trận chiến tối nay, đừng lo cho tớ, đời này tớ sẽ không để cô ấy lại chịu bất kỳ tổn thương nào."
"Vâng, thưa ngài."
======================
Sau khi tan học, trở về phòng,
Tsuna ngồi trên ghế nhìn ra cửa sổ, nhớ lại cảnh tượng lúc sáng, trong đầu cậu chỉ luôn mãi hình bóng, dáng điệu, giọng nói và đặc biệt là nụ cười như ánh mặt trời của người con gái ấy.
Rất lâu về trước, cậu chỉ là một học sinh hậu đậu, yếu đuối, luôn chỉ biết tự ti mặc cảm, giam cầm bản thân trong bóng tối, nhưng vì nụ cười đó, vì gặp được người con gái đó, cậu đã trở nên dũng cảm hơn, mạnh mẽ hơn để bảo vệ cô ấy.
Cứ ngỡ như cô ấy sẽ luôn ở đó, bên cạnh cậu, lúc mệt mỏi sau ngày dài làm việc sẽ được nghe cô ấy nói một tiếng "Tsu kun, mừng anh trở về!". Thế nhưng sau này, cậu đã hiểu, cậu của lúc đó dù có mạnh mẽ đến đâu, cũng chỉ là một thiếu niên, vẫn còn mang những suy nghĩ ngây thơ về thế giới. Đợi đến lúc cậu hiểu ra, học được một bài học rồi, trở thành một bầu trời đúng nghĩa của nhà Vongola, xứng đáng với danh hiệu vị vua của thế giới ngầm, thì cái giá phải trả là quá đắt. Cậu đã mất đi cô ấy, mất đi người con gái mà cậu yêu hơn cả sinh mạng.
=======================
Thế giới cũ, năm năm sau trận chiến cầu vồng, một năm trước khi Tsuna trở thành đệ thập nhà Vongola. Tsuna liên tục từ chối ngôi vị 5 năm liền vì cậu không muốn lại gặp phải mấy chuyện nguy hiểm. Hôm nay được biết đến là một ngày khó quên của Tsuna, vì đây là ngày cưới của cậu với người con gái mà cậu yêu, Sasagawa Kyoko. Qua hôm nay sẽ là Sawada Kyoko.Tsuna mặc một bộ vest âu trắng được may một cách công phu và tinh tế, dưới sự hộ tống của 5 người hộ vệ, cũng là những người bạn, người phụ rể của mình bước vào lễ đường, dừng lại bên phải của Linh mục, cậu hồi hợp nhìn xuống những hàng ghế ngồi, có đồng minh của cậu, có gia đình và bạn bè, cả đại ác ma Reborn nữa, có điều cậu ta cho dù có kéo mũ xuống đi nữa cậu vẫn có thể nhìn thấy mắt cậu ta cũng hồng lên, môi cũng không nhịn được mà nở ra nụ cười vui vẻ.
Đồng hồ nhà thờ gõ vang báo giờ lành đã đến, mọi người đều đứng lên hướng mắt về phía cửa, trong tiếng nhạc và hoa tung bay, hai bé hoa đồng xinh xắn cầm giỏ hoa vừa đi vừa tung hoa lên trời, phía sau là các phụ dâu mỗi người cầm một bó hoa, cuối cùng là cô dâu được bố dẫn vào trong lễ đường.
Tim Tsuna đập liên hồi, cậu không kìm nỗi sự hồi hộp và vui sướng trong lòng, đón lấy cô dâu từ bố vợ, Tsuna vui mừng nắm lấy bàn tay Kyoko cùng hướng về phía linh mục.
Linh mục nhìn về phía hai người, cất cao giọng :
"Vậy thì hôn lễ chính thức bắt đầu, có nhân tố pháp luật nào ngăn cản hôn lễ cử hành không? Có ai phản đối hôn lễ này không?"
"Thưa không" Cả nhà thờ.
"Không ai phản đối, hôn lễ tiếp tục."
"Ngài Sawada và cô Sasagawa, các con có tự do và thực lòng đến đây, chứ không bị ép buộc, để kết hôn với nhau không?"
"Thưa có"
"Thưa ngài, ngài có nguyện ý lấy cô gái bên cạnh ngài làm vợ, yêu nàng, an ủi nàng, tôn trọng nàng, bảo hộ nàng, giống ngươi yêu chính mình đồng dạng. Bất luận nàng sinh bệnh hoặc là khỏe mạnh, giàu có hoặc nghèo khó, từ đầu đến cuối trung với nàng, thẳng đến rời đi thế giới?""Tôi nguyện ý."
"Thưa quý cô, cô có nguyện ý lấy chàng trai bên cạnh mình làm chồng, yêu anh ấy, an ủi anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo hộ anh ấy , giống ngươi yêu chính mình đồng dạng. Bất luận anh ấy sinh bệnh hoặc là khỏe mạnh, giàu có hoặc nghèo khó, từ đầu đến cuối trung với hắn, thẳng đến rời đi thế giới?""Tôi nguyện ý."
Xuyên qua lớp mạng che mặt, Tsuna cũng có thể nhận ra đôi mắt ấm áp dịu dàng đó dường như có thể chạm thẳng đến trái tim cậu. Lấy tay nâng lên mạng che, cậu như ngừng thở trước vẻ đẹp ấy, khẽ cúi người trao nụ hôn thề nguyện.
Đây là lần đầu tiên cậu tự tay hoàn toàn kết thúc sinh mạng của một người, nhưng trái tim cậu lúc này như bị thứ gì đó vô hình bóp nghẹt, đầm đìa máu tươi, suy nghĩ của cậu cũng trở nên trống rỗng, tất cả những gì cậu làm đều theo bản năng, bản năng của dòng máu tội lỗi nhà Vongola. Tiếng súng vang lên liêng tục như tiếng gào thét đau đớn của con sư tử bị thương ra sức cắn xé con, cho tới lúc hết đạn mới thôi.
Hóa ra trên đời này có những chuyện không phải cậu muốn rời bỏ là được, có những thứ đã gắng liền với cậu từ khi sinh ra và sẽ không mất đi trừ khi cậu chết , dù cậu có trốn tránh thế nào thì cũng không có nghĩa là những kẻ thù ngoài kia sẽ hiểu và buông tha cho cậu, mà ngược lại, vì thế cậu sẽ chẳng có đủ năng lực bảo vệ những người mà mình yêu quý, mà chúng sẽ không ngừng tìm đến để làm tổn thương đến người cậu yêu. Để hiểu ra điều ấy, cậu đã trả giá bằng trái tim này.
=======================
"Đệ...Thập...Đệ thập!"
Tsuna từ từ mở mắt, hình như cậu đã có một giấc mơ, một giấc mơ buồn về ngày xưa.
"Đệ thập, ngài tỉnh rồi, sắp đến giờ thi đấu rồi ạ!"
"Ừ, xuất phát thôi!"
======================
Trường Namimori,
Nhóm của Len đến ngay sau Varia, nhưng gần tới giờ thi đấu bọn họ mới thấy nhóm Tsuna xuất hiện.
_______________________
Nhóm Lenyoshi
Họ nghe thấy tiếng nổ. Nhìn xung quanh, nó đến từ phía cửa ra vào bên kia. Ít phút sau, họ nhìn thấy Yamamoto nở nụ cười quen thuộc, Gokudera vẫn cãi nhau và nói móc cậu ta như thường, và một Ryohei mỉm cười đang vừa chạy vừa vẫy tay chào và tiến đến phía họ với một bóng người rượt đuổi theo sau và họ cũng nhìn thấy đó là ai, là Hibari Kyoya, với tonfas trong tay và khó chịu nhìn trường học bị tàn phá để thành chiến trường Bão tố."Hãy đến tham gia, Hibari, CỰC HẠN cùng chúng tôi!" Ryohei hét lên với Hibari.Hibari đang phát ra ánh sáng đen, thực sự tức giận. "Đánh thức tôi dậy từ giấc ngủ ... Tôi sẽ cắn các người để giết chết!"Ba người dừng lại, Ryohei quay người lại và vào tư thế sẵn sàng chiến đấu. "Hãy đến và đánh nhau thôi Hibari!" anh ấy hét lên.Chẳng mấy chốc cả hai đều đánh lên. Gokudera thở dài khi Yamamoto vẫn còn cười, như chợt nhớ ra điều gì, hỏi, "Tsuna đâu rồi?"
Cả Hibari và Ryohei cũng đều ngừng tay, có một khoảng im lặng trước khi họ hét lên. "OH KHÔNG, Chúng ta bỏ ngài ấy lại-""Bossu đang ở đây." Tiếng nói của Chrome vang lên trấn an trước khi Gokudera và Yamamoto rơi vào hoảng loạn hơn, cả Royhei và Hibari cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lambo đứng kế bên Tsuna hét lên:
"Các ngươi là đồ ngốc, sao các người có thể mãi đùa giỡn và rời khỏi vị trí bảo vệ boss chứ !"Gokudera cúi đầu 90 độ. "Tôi xin lỗi Juudaime, tôi đã phạm sai lầm lớn khi tôi đã không hành động đúng như vị trí cánh tay phải của ngài.Xin hãy trừng phạt tôi như ngài muốn."
Yamamoto cười và nói: "Xin lỗi, Tsuna, chúng tôi đã bị Hibari đuổi theo vì vậy chúng tôi đã mãi chạy trốn."
Tsuna lắc đầu bất lực nhìn họ, Chrome nhìn quanh và nhận xét tỉnh bơ làm sát khí của Hibari lại bốc lên.
""Trận đấu vẫn chưa bắt đầu và trường đã đi một nửa rồi."
"Thôi, tạm thời cứ thi đấu đã, Kyoya, sau trận chiến em sẽ bảo ba người họ đấu với anh một trận."
Hibari lúc này mới hài lòng gật gù quay sang chỗ khác, Tsuna cũng nắm tay Lambo cùng Chrome đi qua khán bỏ mặc hai người bảo vệ mưa bão đang đổ mồ hôi lạnh không ngừng, còn Ryohei là một tên nhiệt huyết với thần kinh thép ngược lại còn cảm thấy phấn khởi vô cùng."Chúng ta có thể bắt đầu bây giờ không?" Cervello hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com