TruyenHHH.com

Tự truyện WanBi Tuấn Anh "Bắt Đầu Từ Một Kết Thúc"

CHƯƠNG 1: Ký ức ngày hôm qua...

ThienLoc2906

(GHI LẠI THEO LỜI KỂ CỦA WANBI TUẤN ANH)

TUỔI THƠ ẤM ÁP

Kí ức tuổi thơ của tôi là những tháng ngày tràn đầy hạnh phúc, tiếng cười khi cả đại gia đình gồm ông bà, gia đình tôi và gia đình các cô chú... cùng sống chung trong căn nhà 66 Hồ Tùng Mậu Q.1. Tôi là cháu đích tôn nên từ nhỏ đã được cả đại gia đình thương yêu. Mẹ kể, khi tôi mới hơn 1 tuổi, có tật thích ngậm cơm trong miệng, nên mỗi lần mẹ cho tôi ăn cực kỳ mất thời gian (mà đứa trẻ nào lại chẳng như vậy nhỉ?). Có lần, mẹ tức quá tát nhẹ tôi một cái, tôi khóc ầm ĩ cả nhà khiến ông bà và tất cả cô chú đều rối rít hỏi han, mẹ tôi bèn phải nói dối: "Ơ, con có làm gì đâu? Tự nó khóc ấy chứ!". Đó hình như là lần duy nhất mẹ đánh được tôi, vì sau này khi tôi lớn hơn một chút, mỗi khi phạm lỗi, chỉ cần mẹ xách roi lên là tôi lại chạy lòng vòng. Mẹ cứ chạy đuổi theo mệt cả người mà chẳng quất tôi được roi nào, rồi hai mẹ con cùng phì cười. Vậy là mẹ hết giận luôn.

Tuy vậy, mẹ Tâm vẫn hay tự hào tôi là đứa kháu khỉnh và thông minh từ bé (mà người mẹ nào lại chẳng tự hào về con mình như thế?). Mỗi tội lì lợm là không ai bằng! Mọi người hay nói chắc tại lúc bé xíu tôi từng bị bác Trang làm té mà không hề hấn gì, nên lớn lên lì hơn con người ta (?!). Bác Trang là chị của ba Quỳnh, từ nhỏ chẳng may trí tuệ bị chậm phát triển nên bác cứ sống hồn nhiên như thế cho đến tận lúc già. Nhưng bác thích chơi với tôi lắm. Những khi ba Quỳnh và mẹ Tâm đi làm, bác lại ẵm tôi lên sân thượng chơi. Có lần bác đặt tôi lên bể nước, rồi hai bác cháu cùng chơi trò kéo tay. Được một lúc, chẳng biết bác chán hay sao mà lại... buông tay khiến tôi bị ngã dúi ra sau, rồi rớt xuống... sân thượng của nhà bên cạnh (thấp hơn nhà tôi một tầng). Sợ quá, bác Trang bỏ trốn xuống phòng, coi như không có chuyện gì xảy ra. May sao, lúc đó cũng gần đến giờ cả nhà đi làm về, không thấy tôi đâu, tất cả nháo nhào đi tìm. Mãi một lúc mới phát hiện tôi nằm khóc ngất trên sân thượng của nhà hàng xóm. May mà khoảng trống ấy được nhà người ta dùng để chứa những đồ vật không còn dùng nữa, trong đó có một tấm đệm nên tôi mới may mắn thoát chết. Cái sân thượng cũng là nơi ghi dấu nhiều kỉ niệm tuổi thơ của tôi, những lần trốn ba mẹ sau khi phạm lỗi gì đó, hay những trò nghịch ngợm tự bày ra để giết thời gian. Sau này, tôi luôn sợ phải ở một mình, nhưng chẳng hiểu sao lúc nhỏ tôi lại rất hay lên sân thượng nhẩn nha không có ai bên cạnh. Và cũng hay chơi trò giận dỗi bỏ nhà ra đi. Mẹ Tâm kể, có lần ba mẹ hục hặc với nhau, tôi chẳng nói gì, lẳng lặng gom vài bộ quần áo, vài món đồ chơi yêu thích bỏ vào chiếc khăn trải giường rồi gói lại như tay nải của mấy nhân vật trong phim kiếm hiệp Hong Kong. Mẹ hỏi: "Con đi đâu?", tôi trả lời giọng lạnh lùng: "Ba mẹ cãi nhau hoài, con bỏ nhà về ngoại!". Năm đó tôi mới 4,5 tuổi gì đó. Sau lần đó, ba mẹ ít khi nào còn cãi nhau trước mặt tôi.

Nói về chuyện bị đòn, hồi nhỏ tôi hay bị ba Quỳnh đánh nhất. Cũng vì tội lười và lì. Lần nào bị đánh, tôi cũng xài chiêu cũ là chạy quanh giường ngủ khiến ba Quỳnh càng tức điên hơn. Có lần ba Quỳnh đang đứng trước cửa nhà, không hiểu lúc đó tôi nghĩ sao mà lại... tụt quần ba Quỳnh ngay trước mặt bao nhiêu người. Tôi bị ba đánh cho một trận nhừ tử, nên dỗi không thèm xuống nhà ăn cơm luôn. Đến tối, thấy tôi không ăn, ba lại lên phòng dỗ dành: "Có sao không?". Tôi im lặng. "Ăn hambuger không, ba mua cho?". Tôi vẫn giả bộ ngủ. "Thôi dậy đi mua hambuger ăn xong ba mua cho cái đồng hồ Casio nhe!". Trong bụng thích lắm, nhưng tôi vẫn giả bộ miễn cưỡng lồm cồm ngồi dậy. Tính ba Quỳnh rất dễ nóng, nhưng cũng rất mau nguội, và cưng chiều tôi. Mỗi lần lỡ tay đánh tôi xong, ba đều bù đắp lại bằng cách chở tôi đi ăn hay mua đồ chơi. Thế nên thỉnh thoảng muốn một món đồ gì đó, tôi lại "dụ" để ba đánh tôi.

Chuyện tôi "lì và lười" còn có nhiều "sự tích" mà cả nhà vẫn cứ hay kể đi kể lại. Việc gì tôi đã không thích thì có ép cỡ nào tôi vẫn nhất định không làm. Chẳng hạn như thói quen không ăn thịt gà, xuất phát từ chuyện lúc nhỏ, nhà có tiệc, tôi nhìn thấy các bác cắt cổ gà, máu chảy xối xả. Tôi đã khóc rất lâu vì thương con gà, và sau đó không bao giờ đụng đến món thịt gà nữa, cho dù sau này mẹ Tâm, bạn bè vẫn cứ dụ dỗ tôi hết lời. Còn thói quen lười, nói ra thật xấu hổ, suốt thời đi học, mỗi buổi sáng lôi tôi được ra khỏi nhà đúng giờ là "nỗi bực mình dài hạn" của ba Quỳnh. Sáng nào ba Quỳnh cũng tức tối hối thúc, còn tôi thì cứ tỉnh queo.

Mặc dù lì lợm, nhưng tôi lại hay mắc cỡ ở chỗ đông người. Vậy mà không hiểu sao tôi lại rất dạn dĩ trong mấy trò biểu diễn. Và có vẻ cũng có năng khiếu nghệ thuật, dù cả gia đình không có dây mơ rễ má gì với lĩnh vực này. Ông nội tôi là Giáo sư của Viện Răng Hàm Mặt, bố mẹ và các cô chú cũng đi theo con đường khoa học hoặc kinh doanh. Nhưng tôi thì lại mê đàn ca hát múa từ lúc còn chưa biết gọi tên mình. Trong album gia đình vẫn còn bức ảnh tôi ngồi bên cây đàn guitar, tay cầm lược chải đầu của mẹ giả làm micro. Rồi những bức ảnh tôi biểu diễn văn nghệ khi còn học mẫu giáo... Hồi đó, mẹ Tâm còn làm việc ở khách sạn Majestic, vào dịp 1/6, mẹ còn cho tôi mặc áo dài, hát múa với cô em họ trước mặt biết bao nhiêu người. Tôi nhớ lúc đó mình thích lắm, vì hát xong là được thưởng quá chừng bánh kẹo.

Hồi đó, ngoài chuyện hát hò, tôi còn rất mê vẽ. Có lần cô giáo lớp mẫu giáo cho đề tài vẽ tự do. Trong khi các bạn khác vẽ ông mặt trời, chiếc xe hơi... thì tôi lại vẽ Phật Bà Quan Âm trong phim Tây Du Ký. Mẹ Tâm kể bức vẽ này của tôi được cô giáo khen hết lời và được chấm điểm cao nhất lớp. Nhưng tiếc là sau đó dọn nhà mẹ không còn giữ lại những bức vẽ đó nữa..

Tôi còn mê trò đóng kịch. Hễ ba mẹ đi vắng là tôi lại lôi quần áo, đồ make-up của mẹ ra để tô tô, vẽ vẽ rồi hóa trang cho hai đứa em gái thành các nhân vật trong phim hay tự tưởng tượng ra. Bé Mi lúc nào cũng được tôi giao đóng vai chính diện hay tiểu thư, còn Kiều Chinh bao giờ cũng phải đóng vai ác hay nô tì. Có lần, tôi bịa ra vở diễn gì đó mà bé Mi đóng vai công chúa, còn Kiều Chinh vào vai nô tì dám trộm cây trâm của công chúa. Công chúa biết được, liền la lớn: "Con nô tì kia, sao ngươi dám trộm đồ của ta?", rồi tát một cú trời giáng để trị tội. Bé Mi bé xíu có biết gì đâu, cứ tôi nói sao thì lặp lại y chang vậy. Kiều Chinh bị tát đau quá khóc um sùm và chạy đi méc người lớn. Lần đó, tôi bị ba đánh một trận vì cái tội dạy hư bé Mi đánh Kiều Chinh.

Tôi chỉ ham chơi, thích diễn cho vui nhà vui cửa vậy thôi chứ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành diễn viên, mà còn là diễn viên quảng cáo đàng hoàng. Số là nhà tôi lúc đó ở sát bên nhà mẹ của diễn viên kịch Minh Trí nên chơi rất thân với em trai của anh Trí là Hoàng Anh - thành viên đội kịch Tuổi Ngọc. Một lần Hoàng Anh đi thử vai cho phim quảng cáo sản phẩm bột giặt Tide, tôi cũng đòi đi theo chơi. Ai dè, đạo diễn Bá Vũ (phụ trách casting) thấy tôi đứng lớ ngớ lại kêu vào diễn thử. Tôi cũng chỉ diễn đại cho vui, không ngờ cuối cùng tôi lại được chọn trong số hơn 30 cậu bé tham gia thử vai. Vậy là lần đầu tiên tôi biết đóng phim quảng cáo là như thế nào. Năm đó tôi chỉ mới 12 tuổi.

Hôm ra phim trường, tôi hồi hộp kinh khủng khi lần đầu tiên thấy nhiều người nước ngoài, nhiều máy móc hiện đại như vậy. Tôi còn nhớ khi ấy mình đóng vai một cậu bé mê đá banh khiến quần áo dây bẩn hết, trong khi đó tôi lại chưa chơi đá banh bao giờ. Thế là đạo diễn phải liên tục hô hào những bạn đóng vai quần chúng (là cầu thủ nhí thật): "Chuyền banh cho Tuấn Anh đi tụi con!". Chỉ một cảnh vậy thôi mà phải quay đi quay lại hết cả ngày, vừa nắng vừa mệt, nhưng tôi lại thấy rất vui, vì lần đầu tiên được làm diễn viên, lại còn nhận được thù lao đến 100 USD. Cầm món tiền cát-sê "khổng lồ" đó, tôi chẳng biết xài sao cho hết, bèn đưa hết cho mẹ, chỉ xin lại một ít để mua đồ chơi và truyện tranh. Cả nhà háo hức chờ đợi mẩu quảng cáo của tôi phát trên tivi, còn gọi điện khoe với người này người kia. Đi học, tôi cũng có chút cảm giác mình là người nổi tiếng khi cũng có nhiều bạn xì xào chỉ trỏ. Vui gì đâu!

Sau mẩu quảng cáo đó, đạo diễn Bá Vũ tiếp tục giới thiệu tôi đến học diễn xuất tại đội kịch Tuổi Ngọc. Một tháng sau, tôi được chọn tham gia vở "Cá chép hoá rồng" quay hình cho HTV, nhưng chỉ là một vai quần chúng nhỏ xíu, có một câu thoại ngắn ngủn. Sau đó, chị biên tập của HTV lại mời tôi tham gia vai chính trong loạt chương trình "Em yêu khoa học". Nhờ chương trình này mà tôi được lên tivi mỗi tuần, và cũng bắt đầu dạn dĩ hơn trước ống kính. Tiếc là mới tham gia đội kịch Tuổi Ngọc được 3 tháng, do lịch tập kịch cũng nhiều, ba mẹ đã bắt tôi nghỉ để tập trung cho việc học. Giấc mơ diễn viên thế là đành dang dở... Suốt ba năm sau khi nghỉ ở đội kịch Tuổi Ngọc, tôi hoàn toàn "bị cách li" khỏi mọi hoạt động nghệ thuật, một phần vì để tập trung học hành, một phần vì tôi cũng... tự ti với ngoại hình vừa mập vừa đen của mình khi bắt đầu bước vào giai đoạn dậy thì. Ngày nào đi học cũng bị bạn bè chọc ghẹo, tôi bực mình lắm, nhưng cứ giả bộ như không quan tâm. Trên sân thượng có một chiếc xà đơn chú tôi hay tập thể dục, mỗi buổi chiều tôi lại lén lên sân thượng hít xà để... ốm bớt và cao thêm. Có một bữa, vừa đi học về, tôi đã chạy lên tập luyện. Nhưng thay vì tập đàng hoàng như người ta, tôi lại tự chế ra cách tập "sinh động" hơn (tính tôi nghịch ngợm mà) là chạy lấy đà từ xa rồi... bay lên chụp thanh xà. Trời vừa mưa xong, thanh xà đơn trơn như bôi mỡ. Vậy là tôi bị trượt tay, bay tự do rồi... cắm thẳng tay xuống đất. Tôi đau điếng, không còn cảm giác gì ở tay nữa, chỉ la khóc thật to. Cả nhà hoảng hốt đưa tôi đi cấp cứu. Nhìn lại cánh tay trái đang mất hết cảm giác của mình, tôi gần muốn xỉu khi thấy xương lòi cả ra (từ đó các món ăn cấm kỵ của tôi có thêm tất cả những món liên quan đến xương). Vì tai nạn vô duyên này mà tôi phải bó bột, nghỉ học ở nhà gần cả tháng. Có lẽ từ nhỏ tôi đã "có duyên" với bệnh viện. Sau khi tháo bột, bác sĩ phát hiện xương vẫn chưa liền lại, nên tiếp tục mổ một lần nữa để bắt ốc vít khác. Hậu quả là ở cùi chỏ của tôi có một vết sẹo vừa to vừa xấu.

Nhưng cũng nhờ giai đoạn nằm nhà đó mà tôi bắt đầu phát hiện mình thích âm nhạc, sau khi suốt ngày coi chương trình âm nhạc quốc tế trên tivi. Lúc đó, vừa coi bài Genie In A Bottle, tôi bắt đầu mê mẩn Christina Aguilera, thần tượng đầu tiên đã giúp tôi biết nghe nhạc, và nhen nhóm ước mơ trở thành ca sĩ.

TUỔI NỔI LOẠN

Đến năm học lớp 8, lớp 9, tính cách của tôi bắt đầu bước vào giai đoạn "nổi loạn" của tuổi mới lớn. Ngoài giờ học, tôi thích giao du và hay đi chơi với một nhóm bạn quậy phá. Đám bạn này đều có hoàn cảnh gia đình phức tạp, thường xuyên đánh lộn, thậm chí còn nhiều lần "hút sách". Nhưng tính tôi chỉ ham vui vậy thôi, mấy lần đi hát karaoke chung, bọn nó cũng rủ rê tôi hút thử, tôi đều từ chối hết (tôi quậy chứ tôi đâu có ngu). Sau đó, không còn đứa nào lôi kéo tôi mấy vụ đó nữa, nhưng vẫn cứ chơi chung với nhau. Ba mẹ thấy tôi hay đi với đám quậy phá nên cứ hay cằn nhằn, la mắng hoài. Nhưng tính tôi lì, càng cấm cản tôi lại càng ngoan cố chơi với tụi nó, vì tôi tin là mình không hư hỏng. Tôi đi chơi nhiều tới mức cả nhà đều sợ tôi nghiện hút. Có lần, mẹ lo lắng quá nên ép tôi phải thử nước tiểu mặc dù tôi thề sống thề chết là mình không nghiện. Đến khi phòng khám thông báo kết quả là tôi không hề dính tới ma tuý, tôi ấm ức quá đã khóc tức tưởi làm mẹ cũng khóc theo. Nhìn những giọt nước mắt lo lắng của mẹ, tôi đã suy nghĩ lại và không tiếp tục giao du với đám bạn này nữa. Tính tôi trước giờ vẫn vậy, càng la tôi càng lì, nhưng lại rất sợ nước mắt, nhất là nước mắt của mẹ.

Suốt 1 tháng, tôi tập trung hoàn toàn thời gian để ôn thi tốt nghiệp cấp 2. Cả nhà đều sợ tôi thi rớt nhưng không ngờ tôi lại đậu với điểm số cao (52 điểm) khiến cả gia đình đều bất ngờ và vui mừng. Tôi nhớ hoài ánh mắt hạnh phúc của bố mẹ khi biết điểm số của tôi. Có lần, tôi còn nghe mẹ khen đầy tự hào với ba: "Thằng Bi nhà mình lười và lì nhưng được cái thông minh. Con người ta học ngày học đêm, còn nó nhìn thảnh thơi vậy mà làm bài thi vẫn tốt. Vậy cũng mãn nguyện". Lần đó, tôi còn được bố mẹ thưởng 1 chuyến du lịch Thái Lan, nhưng điều khiến tôi vui nhất là nhìn thấy bố mẹ tự hào về mình.

Sau thời gian "nổi loạn", đến năm lớp 10, tính cách của tôi đã "đằm" lại và ngoan ngoãn hơn trước rất nhiều. Tôi cũng bắt đầu biết suy nghĩ đến cảm xúc của ba mẹ, về tương lai của mình (đơn giản là không biết lớn lên mình sẽ làm nghề gì để sống ta?)

Mà ngộ lắm, chẳng hiểu tại sao lên cấp 3, ngoại hình của tôi tự dưng lại "trổ mã", ốm hơn, cao hơn đúng như mơ ước. Ai đã từng trải qua giai đoạn từ xấu đến đẹp mới hiểu được cảm giác mừng rỡ ngỡ ngàng của tôi lúc đó. Tôi bắt đầu cảm thấy tự tin hơn, và cũng... mơ mộng hơn. Tôi hay nằm mơ thấy mình được trở thành ca sĩ, được hát trên sân khấu và có rất nhiều người tặng hoa, xin chữ ký (mơ gì mà chảnh quá trời!). Một lần tình cờ đi ngang Nhà văn hoá Thanh Niên, thấy người ta đang chiêu sinh lớp học Ước mơ trong tầm tay, tôi năn nỉ mẹ cho tham gia. Lúc này tôi cũng bắt đầu chơi thân với chị Mino, Bình, Linh... Mỗi buổi tối, tôi lại chạy chiếc xe Chaly sang nhà Bình chơi, tám chuyện trên trời dưới đất cả buổi. Đến mức gần đến ngày thi tốt nghiệp, mẹ của Bình thấy tôi xuất hiện là nói như năn nỉ: "Con làm ơn về đi cho con bác nó tập trung học!". Vậy mà hôm sau tôi vẫn đến tiếp. Lì dễ sợ!

Chiếc xe Chaly gắn bó với tôi suốt một thời gian dài. Nhưng hôm đi thi tuyển vào khóa học Ước mơ trong tầm tay, tôi nhất định phải mượn chiếc Max tím (lúc đó đang là mốt!) của chị Mino để chạy cho oai. Vừa bước vào, tôi hơi khớp một chút khi thấy xung quanh mình toàn trai xinh gái đẹp. Tôi còn nhớ đây là khoá đầu tiên của lớp học này, nhiều "đồng môn" trong lớp học hiện giờ cũng đã nổi tiếng như Minh Hằng, Tóc Tiên, Lương Bằng Quang, Thanh Trúc, Đại Nhân... Rồi tôi cũng được chọn, và bắt đầu có chút ít khái niệm về công việc của một ca sĩ. Ngoài việc học ca hát, vũ đạo... điều khiến chúng tôi háo hức nhất là được tham gia một số chương trình biểu diễn.

Lúc đó, tôi và Tóc Tiên cùng 3 thành viên khác được các thầy ghép vào một nhóm nhạc mang tên B.O.M (Babies of Music). Năm đó tôi 15 tuổi, còn Tiên mới 13. Sau giờ học, cả đám lại kéo qua nhà Tiên tập vũ đạo. Đầy say mê và chẳng suy tính gì, đơn giản được hát đã là vui rồi. Nhưng có vẻ tôi vẫn chưa có duyên với nghệ thuật lắm, chỉ theo lớp học được một thời gian, biểu diễn được vài lần, mẹ lại bắt tôi phải nghỉ để tập trung vào việc học (trong lòng gia đình lúc đó luôn có một nỗi ám ảnh là tôi sẽ thi rớt!). Vậy là tôi tiếp tục gác lại ước mơ ca hát để làm cậu học trò chăm chỉ. 

BỖNG DƯNG THÀNH... HOT BOY

Thời gian này, mặc dù ngoại hình sáng sủa hơn, tính cách bớt nổi loạn hơn, nhưng thói quen lười biếng của tôi thì chẳng thay đổi bao nhiêu. Sáng nào ba Quỳnh cũng phải réo gọi năm hồi mười hiệp tôi mới chịu dậy đi học. Tôi cũng thường xuyên bị thầy giám thị trường Trưng Vương "mời uống trà" vì tội đi trễ (sau này mỗi lần tôi về trường biểu diễn, thầy vẫn cứ nhắc hoài chuyện đó). Một lần, một anh tự xưng là stylist của báo Hoa Học Trò gặp tôi ở trường và muốn mời tôi chụp hình thời trang tại studio của bác Phạm Hoài Nam. Lúc đó, tôi vẫn chưa biết cười sao cho đẹp, chưa biết tạo dáng nên cứ lóng nga lóng ngóng. Vậy mà chẳng hiểu sao bác Nam lại phán: "Thằng nhóc này ăn hình quá, chắc chắn sau này sẽ nổi tiếng!".

Quả thật, sau khi bộ hình đó đăng báo, tôi bắt đầu được biết đến nhiều hơn, vì tôi cảm giác có nhiều bạn gái xôn xao khi mình đi ngang qua (hay là tự tưởng tượng ta?). Tôi cũng bắt đầu ý thức được nét thu hút nhất trên gương mặt mình là nụ cười, nên cứ hay đứng tập cười trước gương sao cho thật rạng rỡ, thật tự nhiên. Nhiều báo khác mời tôi chụp hình, tôi còn được chọn đóng quảng cáo liên tục. Nhưng lần chụp bìa cho tạp chí VTM là lần chụp hình tôi không bao giờ quên. Vì nhờ lần đó mà tôi được gặp anh Lý Minh Tùng (mà tôi quen gọi là anh Chuột- người sau này trở thành quản lý của tôi), lúc đó đang là Thư ký tòa soạn của tờ VTM. Lần đầu gặp tôi, anh Chuột có vẻ lạnh lùng, chỉ hỏi han qua loa vài câu (sau này tôi mới biết vì lúc đó anh nghe nhiều điều không hay ho lắm về tôi). Nhưng không ngờ là sau đó hai anh em lại từ từ thân thiết với nhau khi thường xuyên đi chơi chung một nhóm.

Năm lớp 11 là thời điểm tôi "rần rần" nhất trường Trưng Vương, khi được nhiều báo xếp vào danh sách các hotboy. Lúc đó người ta (và cả bản thân tôi) cũng còn lạ lẫm với khái niệm này lắm. Tôi cũng rất nhiệt tình tham gia phong trào ca hát trong trường, còn được chọn vào đội văn nghệ đại diện trường tham gia cuộc thi Tuổi Đời Mênh Mông, Hát Với Chú Ve Con... Lúc này tôi cũng bắt đầu nghe nhạc Việt Nam, và rất thần tượng chị Mỹ Tâm. Lần đầu tiên gặp chị Tâm trong hậu trường cuộc thi Tuổi Đời Mênh Mông (năm đó chị làm giám khảo), tôi hồi hộp quá chừng, tay chân cứ run lẩy bẩy. Sau lần đó, tôi cũng hay mơ mộng: "Mai này mình có trở thành ca sĩ nổi tiếng như chị Tâm được không ta?" Sau khi "nổi tiếng", tôi bắt đầu thường xuyên nhận được... thư tỏ tình của các bạn nữ trong trường, lúc thì để ở hộc bàn, lúc đưa tận tay. Đến mức, cô bạn Linh hay nói giỡn là trong giờ ra chơi, chỉ cần nhìn chỗ nào đang có nhiều bạn nữ tụ tập vây quanh là biết ngay tôi đang ở đó (mắc cỡ ghê!). Thậm chí, có lần trong trường còn có một vụ ẩu đả giữa hai bạn gái vì giành nhau "Tuấn Anh là của tao!" (cái này là nghe bạn tôi kể lại). Mà lúc đó tôi cũng có thích thích lại một bạn gái, hai đứa cũng có nắm tay, rồi từng đi hát karaoke riêng với nhau, nhưng rồi chia tay vì lý do con nít gì đó mà giờ tôi cũng quên mất tiêu rồi.

"Sự nổi tiếng đột ngột" khiến tôi cũng có đôi chút "ta đây", hay chưng diện hơn (vì là hotboy mà!) và hơi lơ là chuyện học hành (vẫn do lười và ham chơi như ngày nào!). Tôi cũng thường xuyên bị thầy cô giám thị "điểm mặt" vì vi phạm nội quy của trường (xấu hổ quá!). Sợ tôi không vượt qua được kì thi tốt nghiệp, năm lớp 12, bố mẹ phải xin chuyển tôi sang học trường Bùi Thị Xuân để tôi tập trung học hành. Ở một môi trường mới, chưa kịp làm quen với bạn bè, tôi chuyên tâm học hơn.

Ngoài giờ học, tôi vẫn "chạy show" chụp ảnh thời trang, chụp ảnh bìa, đóng quảng cáo... Một ngày kia, công ty WEPro chú ý đến tôi và ngỏ ý mời tôi tham gia một nhóm nhạc mà công ty chuẩn bị xây dựng (là nhóm We Boys sau này). Thú thật lời mời ấy đã khiến tôi suy nghĩ rất nhiều, vì đây là một cơ hội hiếm có. Nhưng sau khi nghĩ kĩ, tôi đã quyết định từ chối, một phần vì tôi cảm thấy chưa thực sự tự tin, chưa đam mê lắm với việc hát hò, một phần vì tôi muốn tập trung cho năm học cuối, mang tiếng "hotboy" mà thi rớt tốt nghiệp thì quê lắm. Nhưng anh Quang Huy vẫn kiên nhẫn gửi thư xin phép đến gia đình tôi, trong đó có điều khoản là đảm bảo không để tôi bị ảnh hưởng tới việc học. Cảm thấy áy náy trước sự nhiệt tình của anh Huy, tôi đã giới thiệu một người bạn của mình là Ông Cao Thắng đến thử giọng. Cuối cùng, Thắng đã được chọn trở thành một thành viên của We Boys, còn tôi thì tiếp tục vật vã chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp. Nhưng gần đến ngày thi, tôi vẫn không bỏ được thói quen chạy lòng vòng mỗi đêm (chả để làm gì), hay qua nhà cô bạn Diệu Bình tám chuyện. Ai cũng sợ tôi thi rớt. Chẳng ai ngờ kết quả lại vượt quá sự mong đợi. Sau kỳ thi này, tôi tự hứa với lòng mình là phải nghỉ ngơi một năm rồi tính gì thì tính. Ba mẹ biết tính tôi nên cũng không ép tôi phải thi đại học ngay như con người ta (tôi yêu nhất ba mẹ mình ở tính luôn tôn trọng con cái này). Mơ ước của tôi là được đi du học ngành Thiết kế nội thất, nên sau đó tôi dành thời gian học luyện thi môn vẽ, chuẩn bị cho năm sau.

Nhưng thật tình là thời gian đó, nhiều lúc tôi cũng hoang mang lắm về tương lai của mình... 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com