Tu Thien Duong Den Thien Duong
Ở bên anh, em như một nữ hoàng chân chính, muốn gì được nấy.
---Một lần, em thấy một bé búp bê trong siêu thị. Em rất thích nó. Nhưng giá của nó lại quá đắt. Bố lại không cho em mua.Lúc đó, em liền đến tìm anh. Anh nhớ anh đã làm gì không?Anh cười rồi bảo, lúc nào sinh nhật em, anh sẽ tặng em con búp bê đóThế rồi, đúng ngày sinh nhật, anh thật sự mang con búp bê đến đưa cho em.Em không biết, em thật sự không biết, đó là tiền anh dành dụm để đi học cấp ba...Em biết anh không có tiền... Em cũng biết ba mẹ anh đã qua đời, một mình anh phải làm thêm suốt ngày chỉ vì không muốn làm khổ ba em.Tại sao anh không từ chối?Tại sao lại chiều chuộng em một cách quá đáng như vậy?Em không biết. Em không biết gì cả. Em chỉ biết, em đã có được con búp bê yêu thích. Em vui vẻ chơi với nó và bỏ mặt anh ngồi một mình.
Em nhớ, anh chỉ khẽ lắc đầu cười khổ. Em lại tưởng anh đang giận vì em không chơi với em. Nhưng rồi em lại bị con búp bê thu hút và bỏ anh lại tiếp tục chơi.Em không biết anh đang lo nghĩ đến tiền nhập học.Em thật vô tâm đúng không anh?Và vì vậy, anh nghỉ học. Em nghe anh và ba nói chuyện về việc học cấp ba. Dù anh học rất giỏi, cũng là học sinh gương mẫu, nên ba cho anh học tiếp cấp ba. Nhưng anh lại từ chối. Lúc đó em không hiểu. Em đã nghĩ, anh cũng như em, ghét đi học. Em nào đâu biết, anh lo cho em, sợ đến lúc đó em không thể đến trường chứ?Và anh thật sự nghỉ học, anh bắt đầu đi làm thêm.Tiền anh kiếm được, vốn dĩ đã rất ít. Đã vậy, em còn suốt ngày vòi vĩnh, bắt anh mua cái này, mua cái kia.Em tưởng anh có tiền, mà nào đâu biết, một bữa ăn em kéo anh đi là tiền làm thêm 1 tháng lương của anh.Em muốn mua đồ mới, muốn cho có đồ khoe với bạn với bè, anh đáp ứng mua cho em.Vì chuyện đó, anh làm thêm nhiều hơn. Tờ mờ sáng, anh đã ra ngoài. Đến tận khuya khoắc, anh mới mệt mỏi về nhà.Em không biết chuyện đó cho tới sau này ba nói em mới rõ. Bởi vì khi anh đi làm, em vẫn còn nằm trong nệm ấm ngủ say. Đến khi anh về nhà, em lại ngủ từ bao giờ.Anh biết em đã nghĩ sao về anh không?Em đã nghĩ, anh không còn là anh của hồi trước. Anh giống mấy người kia, ăn chơi đàm đúm, tụ tập bạn bè, bỏ em đi chơi một mình.Em mách với ba, nhưng rồi ba lại đánh em, chỉ vì em lỡ lời thốt ra câu: "Người đó không phải anh con, không phải con ba! Anh ta chỉ là người ngoài! Anh ta không phải gia đình con!". Anh biết, em đã giận thế nào hay không? Em ngốc nghếch nghĩ rằng, em làm đúng, còn anh thì luôn sai! Ba đánh em vì anh. Ba giận em cũng là vì anh.Kể từ khi em được sinh ra đến lúc đó, em chưa từng bị đánh một cái nào dù là hoang nghịch phá phách ra sao. Mà khi đó, ba lại đánh em. Chỉ vì anh- "Con của bạn thân ba"!Em giân lắm. Em khóc rồi bỏ chạy ra ngoài.Cả đêm hôm ấy, em không quay về nhà.Cho đến tận trưa ngày hôm sau, em mới giận hờn quay về nhà.Em nhớ, nhớ rất kĩ. Anh đã khóc. Anh ôm lấy em khóc nức nở. Trong suốt những năm kia, dù anh bị đánh, bị mắng, bị bắt nạt, hay kể cả khi mẹ em mất, anh chưa hề rơi lấy một giọt nước mắt.Kể cả lúc anh một mình, bé nhỏ mặc đồ tang đứng giữa mưa, tay cầm ảnh cha mẹ tiến từ từ ra nấm mồ, anh cũng chưa hề khóc như vậy.Vậy mà anh lại khóc vì em. Tại sao vậy anh?Em ngơ ngác nhìn anh thật lâu, cho đến khi anh ngừng khóc và ngất đi.Sau đó em mới biết, anh nhận được điện thoại của ba và chạy đi tìm em suốt đêm. Mà em thì lại ngồi ở nhà con bạn thân, tâm tâm sự sự nói xấu anh, nói xấu ba.Em xấu quá đúng không anh?
---Một lần, em thấy một bé búp bê trong siêu thị. Em rất thích nó. Nhưng giá của nó lại quá đắt. Bố lại không cho em mua.Lúc đó, em liền đến tìm anh. Anh nhớ anh đã làm gì không?Anh cười rồi bảo, lúc nào sinh nhật em, anh sẽ tặng em con búp bê đóThế rồi, đúng ngày sinh nhật, anh thật sự mang con búp bê đến đưa cho em.Em không biết, em thật sự không biết, đó là tiền anh dành dụm để đi học cấp ba...Em biết anh không có tiền... Em cũng biết ba mẹ anh đã qua đời, một mình anh phải làm thêm suốt ngày chỉ vì không muốn làm khổ ba em.Tại sao anh không từ chối?Tại sao lại chiều chuộng em một cách quá đáng như vậy?Em không biết. Em không biết gì cả. Em chỉ biết, em đã có được con búp bê yêu thích. Em vui vẻ chơi với nó và bỏ mặt anh ngồi một mình.
Em nhớ, anh chỉ khẽ lắc đầu cười khổ. Em lại tưởng anh đang giận vì em không chơi với em. Nhưng rồi em lại bị con búp bê thu hút và bỏ anh lại tiếp tục chơi.Em không biết anh đang lo nghĩ đến tiền nhập học.Em thật vô tâm đúng không anh?Và vì vậy, anh nghỉ học. Em nghe anh và ba nói chuyện về việc học cấp ba. Dù anh học rất giỏi, cũng là học sinh gương mẫu, nên ba cho anh học tiếp cấp ba. Nhưng anh lại từ chối. Lúc đó em không hiểu. Em đã nghĩ, anh cũng như em, ghét đi học. Em nào đâu biết, anh lo cho em, sợ đến lúc đó em không thể đến trường chứ?Và anh thật sự nghỉ học, anh bắt đầu đi làm thêm.Tiền anh kiếm được, vốn dĩ đã rất ít. Đã vậy, em còn suốt ngày vòi vĩnh, bắt anh mua cái này, mua cái kia.Em tưởng anh có tiền, mà nào đâu biết, một bữa ăn em kéo anh đi là tiền làm thêm 1 tháng lương của anh.Em muốn mua đồ mới, muốn cho có đồ khoe với bạn với bè, anh đáp ứng mua cho em.Vì chuyện đó, anh làm thêm nhiều hơn. Tờ mờ sáng, anh đã ra ngoài. Đến tận khuya khoắc, anh mới mệt mỏi về nhà.Em không biết chuyện đó cho tới sau này ba nói em mới rõ. Bởi vì khi anh đi làm, em vẫn còn nằm trong nệm ấm ngủ say. Đến khi anh về nhà, em lại ngủ từ bao giờ.Anh biết em đã nghĩ sao về anh không?Em đã nghĩ, anh không còn là anh của hồi trước. Anh giống mấy người kia, ăn chơi đàm đúm, tụ tập bạn bè, bỏ em đi chơi một mình.Em mách với ba, nhưng rồi ba lại đánh em, chỉ vì em lỡ lời thốt ra câu: "Người đó không phải anh con, không phải con ba! Anh ta chỉ là người ngoài! Anh ta không phải gia đình con!". Anh biết, em đã giận thế nào hay không? Em ngốc nghếch nghĩ rằng, em làm đúng, còn anh thì luôn sai! Ba đánh em vì anh. Ba giận em cũng là vì anh.Kể từ khi em được sinh ra đến lúc đó, em chưa từng bị đánh một cái nào dù là hoang nghịch phá phách ra sao. Mà khi đó, ba lại đánh em. Chỉ vì anh- "Con của bạn thân ba"!Em giân lắm. Em khóc rồi bỏ chạy ra ngoài.Cả đêm hôm ấy, em không quay về nhà.Cho đến tận trưa ngày hôm sau, em mới giận hờn quay về nhà.Em nhớ, nhớ rất kĩ. Anh đã khóc. Anh ôm lấy em khóc nức nở. Trong suốt những năm kia, dù anh bị đánh, bị mắng, bị bắt nạt, hay kể cả khi mẹ em mất, anh chưa hề rơi lấy một giọt nước mắt.Kể cả lúc anh một mình, bé nhỏ mặc đồ tang đứng giữa mưa, tay cầm ảnh cha mẹ tiến từ từ ra nấm mồ, anh cũng chưa hề khóc như vậy.Vậy mà anh lại khóc vì em. Tại sao vậy anh?Em ngơ ngác nhìn anh thật lâu, cho đến khi anh ngừng khóc và ngất đi.Sau đó em mới biết, anh nhận được điện thoại của ba và chạy đi tìm em suốt đêm. Mà em thì lại ngồi ở nhà con bạn thân, tâm tâm sự sự nói xấu anh, nói xấu ba.Em xấu quá đúng không anh?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com