Tu Tam Kho To
Ghosting
Thật ra bản thân chưa từng nghĩ sẽ bỏ rơi bất kỳ ai xuất hiện trong đời. Vẫn cứ nghĩ chính mình mới là người bị bỏ rơi. Về lâu về dài, ngẫm nghĩ lại thì đúng thật cuộc đời như 1 chuyến xe khách đường dài, có lên có xuống, mà quan trọng là không phải hành khách muốn xuống, cũng không phải tài xế ép họ xuống. Chỉ là, đến nơi.
Mà người tài xế sẽ không vì bất kỳ vị khách nào mà dừng xe lâu hơn chút, chiếc xe cũng sẽ không chút hư hại tiếp tục chặn đường. Nhưng ở trên xe quá lâu, không thể không khiến tài xế chú ý nhiều hơn chút, cũng không thể không lưu lại chút khác lạ trên xe.
Mà có khi, khách xuống rồi, vẫn muốn lên lại thì phải làm sao?
Bạn có chắc, bạn sẽ đuổi kịp chiếc xe chứ?
Những năm qua tôi từng nghĩ, bản thân sẽ dừng lại ở một nơi nào đó, nghỉ chân. Nhưng rồi sự thật trả lời cho tôi biết, tôi vẫn là đang liên tục chuyển động, liên tục bước đi trên con đường của mình. Và sự nghỉ chân mà tôi lầm tưởng, thật ra, chỉ là 1 chiếc dù được ai đó đưa cho. Như 1 bóng râm theo tôi mỗi ngày, thay tôi che mưa tránh nắng. Dù, rồi cũng sẽ hư, và tôi, vẫn phải tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Có người từng nói với tôi rằng tôi thật vô tình. Lúc đó tôi còn nghĩ, tôi như vậy mà vô tình sao, tôi nhớ hết tất cả bọn họ, nhớ từng cử chỉ hành vi, nhớ thới quen lời nói. Hôm nay tôi nhận ra, tôi chỉ là ghi nhớ. Đến một lúc nào đó, tôi sẽ biến mất khỏi cuộc đời họ, theo cách tôi muốn, và không bao giờ xuất hiện. Chẳng vì điều gì, chỉ là tôi biết, đã đến lúc.
Thật ra bản thân chưa từng nghĩ sẽ bỏ rơi bất kỳ ai xuất hiện trong đời. Vẫn cứ nghĩ chính mình mới là người bị bỏ rơi. Về lâu về dài, ngẫm nghĩ lại thì đúng thật cuộc đời như 1 chuyến xe khách đường dài, có lên có xuống, mà quan trọng là không phải hành khách muốn xuống, cũng không phải tài xế ép họ xuống. Chỉ là, đến nơi.
Mà người tài xế sẽ không vì bất kỳ vị khách nào mà dừng xe lâu hơn chút, chiếc xe cũng sẽ không chút hư hại tiếp tục chặn đường. Nhưng ở trên xe quá lâu, không thể không khiến tài xế chú ý nhiều hơn chút, cũng không thể không lưu lại chút khác lạ trên xe.
Mà có khi, khách xuống rồi, vẫn muốn lên lại thì phải làm sao?
Bạn có chắc, bạn sẽ đuổi kịp chiếc xe chứ?
Những năm qua tôi từng nghĩ, bản thân sẽ dừng lại ở một nơi nào đó, nghỉ chân. Nhưng rồi sự thật trả lời cho tôi biết, tôi vẫn là đang liên tục chuyển động, liên tục bước đi trên con đường của mình. Và sự nghỉ chân mà tôi lầm tưởng, thật ra, chỉ là 1 chiếc dù được ai đó đưa cho. Như 1 bóng râm theo tôi mỗi ngày, thay tôi che mưa tránh nắng. Dù, rồi cũng sẽ hư, và tôi, vẫn phải tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Có người từng nói với tôi rằng tôi thật vô tình. Lúc đó tôi còn nghĩ, tôi như vậy mà vô tình sao, tôi nhớ hết tất cả bọn họ, nhớ từng cử chỉ hành vi, nhớ thới quen lời nói. Hôm nay tôi nhận ra, tôi chỉ là ghi nhớ. Đến một lúc nào đó, tôi sẽ biến mất khỏi cuộc đời họ, theo cách tôi muốn, và không bao giờ xuất hiện. Chẳng vì điều gì, chỉ là tôi biết, đã đến lúc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com