Tu Phong Thanh Vegaspete
"Có một sự thật rằng: ngoại trừ tình thân cả Vegas và Pete đều chưa biết yêu một ai thực sự là gì. Hai người bọn họ còn có xu hướng bài trừ tình yêu vì nhìn thấy kết cục bi thảm của mẹ mình- người mà họ yêu thương nhất. Vì tình yêu mà phải đau khổ như thế nào. Pete vừa tròn tuổi đôi mươi nhưng luôn chật vật với cuộc sống nghèo khổ. Còn Vegas hiện tại chỉ là dùng cơ thể để đổi lấy sự thỏa mãn. Để nói lời yêu ở thời điểm hiện tại, quả thật chưa phải lúc. Nhưng sẽ sớm thôi." ---------------------------------Pete lần này không có né tránh, cũng chẳng hiểu sao cậu có can đảm để mà hỏi câu đó. Cho nên Pete nhìn Vegas, chờ đợi câu trả lời. Dường như Vegas mở miệng, định bắt đầu nói một điều gì đó. Thì lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa. Pete có chút giật mình, Vegas cũng vì thế mà thả chiếc eo của Pete ra. Pete rời khỏi cánh cửa, đi về đứng ở phía sau lưng của Vegas. Khi nãy hai người ở sát gần nhau thì không nói, tự dưng bây giờ không khí lại có chút ngượng ngùng. Đó là vì Pete cảm thấy như thế. Vegas đứng ở đấy, cho nên mới sẵn tay mở cánh cửa. Lúc này ở bên ngoài dì giúp việc cũng có chút bất ngờ. *Sao ngài Vegas lại nhanh như thế, đã vậy bà còn thấy Pete đứng ở đằng sau.*Dì giúp việc khẽ cúi đầu, nói với Vegas. - Tôi xin lỗi vì đã làm phiền Ngài. Ngài Tankul bảo với tôi là Ngài chưa ăn gì, cho nên tôi mới lên đây định hỏi xem là Ngài có yêu cầu gì đặc biệt không, để tôi cho người đi làm ngay. Còn nếu không tôi sẽ hâm nóng lại món ăn đã chuẩn bị cho ngày hôm nay, thưa Ngài. - Ngươi cứ hâm nóng lại đi, ta sẽ xuống. Dì giúp việc thấy vậy cũng xin phép rồi lui xuống. Lúc này Vegas xoay người lại đứng trước mặt Pete. Pete vì để tránh phải ngại ngùng thêm cho nên mới đổi chủ đề, - Ngài có gì cần sai bảo, tôi...sẽ làm ngay. - Ngươi về phòng thay đồ rồi nghỉ ngơi một lúc đi. Lát nữa xuống phòng bếp ăn tối với ta. Pete có chút lo lắng nhìn cánh tay của Vegas, - Nhưng mà....còn cánh tay của Ngài. Vegas cười trừ. - Ta quên mất. Lúc này Pete mới chủ động nói, - Vậy để tôi giúp Ngài lấy quần áo sẵn. Vegas khẽ gật đầu. - Được rồi, ngươi đi theo ta vào đây.
---
Pete đóng cánh cửa của Vegas lại, cậu bước vài bước trở về phòng của mình. Ban nãy Pete giúp Vegas lấy sẵn quần áo, còn ngượng ngùng một lúc giúp anh cởi chiếc áo sơ mi ra. Dù không phải là lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này cởi trần.Pete vừa đóng cửa phòng mình lại đã chạy ngay đến chiếc giường ngã lưng xuống. Hôm nay chẳng làm cái gì nhiều, mà sao lại mệt thế. Đặc biệt là trái tim này. Pete nhớ tới lúc nãy dường như Vegas định nói gì đó cho câu hỏi của mình. Cậu tò mò không biết câu trả lời của Vegas ra sao? Nhưng mà Pete cũng nhanh chóng muốn quên đi sự ngượng ngùng khi nãy. Có lẽ cậu điên rồi mới hỏi như thế. Vegas có thể trả lời kiểu nào đây. Nhưng Pete không nằm trên giường quá lâu, bây giờ Pete cũng nên nhanh chóng thay quần áo trước khi mà Vegas tắm xong. Biết đâu anh ta lại cần sai bảo cái gì. Pete tắm xong xuôi vội sửa soạn một chút. Lúc này cậu đã tươm tất, mới một tay mở nhẹ cửa phòng mình, thò cái đầu nhỏ ra ngoài. Pete thấy cửa phòng Vegas vẫn chưa mở, có lẽ là chưa xong. Pete suy nghĩ một hồi, cậu cũng không thể đi lại đứng ngay trước cửa phòng của anh ta. Mà bây giờ nếu bước vào phòng thì lại sợ lỡ Vegas đi ra không thấy cậu thì như thế nào? Cho nên Pete quyết định mở cửa phòng mình, rồi cậu ngồi ngay xuống đất luôn. Cho nên mới có cảnh Vegas vừa mở cửa ra đã không biết phải diễn tả cái tình huống dễ thương này như thế nào khi thấy Pete ngồi tròn vo ở trên đất trước cửa. Lúc Pete nhìn thấy Vegas liền vội vàng đứng dậy. Cậu định ngồi một lát thôi, nào ngờ lại thấy Vegas mở cửa bước ra. Thế là Vegas xuống lầu, còn
Pete đi ở đằng sau. Xuống tới phòng bếp đã thấy dì giúp việc chờ sẵn cùng với thức ăn ở trên bàn. Dì giúp việc cúi đầu, - Thưa Ngài, mời Ngài ngồi. Thức ăn đã chuẩn bị xong xuôi hết. Vegas đi lại chỗ ngồi, chỉ tay vào chiếc ghế bên cạnh rồi nói với Pete. - Ngươi lại đây, ngồi xuống. Dì giúp việc nghe thế cũng lấy làm ngạc nhiên. Bởi không phải ai cũng có thể ngồi cùng bàn ăn với ngài Vegas. Điều đó càng làm cho bà biết Pete không phải như người giúp việc bình thường. Lúc này bà vội cười xòa rồi bảo, - Thật là xin lỗi ngài Vegas, tôi cứ tưởng chỉ có mình Ngài ăn cơm nên chỉ mới bới có một chén. Cậu Pete hãy đợi tôi một chút nhé, tôi sẽ bới cơm ngay. Pete nhìn dì giúp việc đáng tuổi mẹ mình lại nói chuyện một cách lịch sự với cậu như vậy, Pete nào dám nhận. Cho nên mới vội vàng xua tay. - Không cần đâu ạ, không cần đâu ạ. Dì cứ để đấy cháu sẽ tự bới ạ. - Không sao đâu cậu cứ ngồi đó đi, để tôi bới cho. - Như vậy không được đâu ạ, vẫn là để cháu bới thì hơn. Pete nhanh chân chạy ngay đến nồi cơm, không để cho dì giúp việc phải làm. Dì giúp việc thấy Pete nhiệt tình như thế nên cũng đành thôi, mới xoay sang Vegas. - Thưa Ngài, vậy tôi sẽ lui xuống, nếu có việc gì cần Ngài cứ gọi. - Khoan đã. - Có chuyện gì sao, thưa Ngài? Vegas ngoắc tay Pete, cậu vừa bới xong chén cơm liền đi tới. - Ngươi đã chào hỏi rồi đúng chứ, đây là Prang. Pete bây giờ mới biết được tên của dì giúp việc nên mới nhẹ gật đầu. Vegas nói với Pete, - Sau này ngươi có gì cần giúp đỡ hãy nói với bà ấy. Pete bên ngoài thì gật đầu, trong đầu cậu có chút thắc mắc. *Tôi chỉ ở đây có vài hôm thôi mà.*Sau đó Vegas lại nói với Prang. - Sau này bà hãy để mắt chăm sóc một chút. Prang nghe thấy thế cười nhẹ gật đầu, bà nghĩ rằng mình đã nhận được một nhiệm vụ quan trọng rồi. - Thưa Ngài tôi sẽ cố gắng hết sức. Prang nói xong rồi cũng lui xuống, để lại Vegas và Pete ngồi đó. Pete nhân lúc Vegas không để ý, chọn ngồi ở chỗ cách Vegas một cái ghế. Nhưng mà Vegas làm sao có thể bỏ qua, - Ngươi, xích lại đây một chút. Pete đứng trước ánh mắt nghiêm nghị của Vegas cũng không thể làm trái. Cho nên lại di chuyển đến kế bên chỗ của Vegas. Pete nghĩ rằng chắc bữa ăn này sẽ có một chút khó khăn với cậu. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Pete ngồi ăn riêng với Vegas. Nhưng mà trái lại với điều Pete suy nghĩ, Vegas vẫn ăn uống bình thường. Mà bỗng dưng Pete cũng không có còn cảm thấy quá gò bó như lúc trước.Anh không nói gì, chỉ có điều lâu lâu lại gắp một chút món này món kia bỏ vào chén cho cậu. Trước vẻ mặt ngơ ngác bất ngờ của Pete.Dù cho dĩa thức ăn đó đã ở ngay trước mặt Pete. Pete lúc đó cũng chỉ nhẹ gật đầu cảm ơn. Nhưng mà Pete đành phải ăn thật nhanh theo tốc độ gắp của Vegas. Chẳng mấy chốc mà đồ ăn trong chén của cậu đã chất chồng lên như một ngọn núi nhỏ. Bữa tối cũng nhanh chóng trôi qua như thế. Pete không nghĩ rằng bữa ăn tối cùng Vegas lại êm đềm trôu qua như thế.Lúc Pete ăn xong đã đề nghị để mình dọn dẹp chén bát nhưng Vegas lại bảo cậu đi lên trước. Vì anh có việc cần nói với Prang. Pete cũng không còn cách nào khác đành gật đầu rồi đi lên.
---Sáng sớm hôm sau Pete đã rút kinh nghiệm. Cậu như bình thường ở chỗ Tankul thức dậy đúng giờ. Lúc Pete bước ra khỏi cửa đã ngó qua bên căn phòng của Vegas một chút. Thấy cửa của anh vẫn đóng, Pete nghĩ rằng chắc là Vegas vẫn còn đang ngủ cho nên cậu thấy mình nên đi xuống lầu trước. Lúc bước tới phòng bếp đã thấy dì Prang ở đó, trên bàn còn có một phần đồ ăn nhỏ. Pete tưởng rằng đó là chuẩn bị cho Vegas, cho nên Pete đi đến chỗ dì Prang nhẹ gật đầu rồi nói. - Chào dì buổi sáng. Đây là chuẩn bị cho ngài Vegas sao ạ? Dì có cần cháu lên gọi Ngài ấy không ạ? - Ồ cậu đã dậy rồi sao? Thức ăn này là cho cậu đấy. Tôi không biết cậu dậy bao giờ cho nên làm sẵn. Mới nãy tôi còn định mang vào cất để một lát hâm lại. Nhưng giờ cậu đã ở đây rồi thì ăn luôn đi nhé. - Sao lại cho cháu ạ, thế ... buổi sáng không cần gọi ngài Vegas sao ạ? - Đúng vậy cho cậu Pete đấy. Ngài Vegas đã đi ra ngoài rồi, cậu không cần lo đâu. - Sao ạ? Pete tròn xoe đôi mắt hỏi. *Vegas đã đi ra ngoài rồi sao. Thế nào mà cậu lại chẳng nghe tiếng động gì cả.*- Đúng rồi, hôm qua Ngài ấy ăn tối xong là đã đi luôn rồi. Nào cậu lại đây ăn đi kẻo nguội. Pete nhìn đồ ăn trên bàn đã chuẩn bị sẵn, cậu cảm thấy có chút không quen, cho nên mới nói với Prang. - Dì ơi, cháu nghĩ là dì không cần chuẩn bị bữa sáng cho cháu đâu ạ. Mọi người ở đây ăn gì cháu sẽ ăn cái đó, bữa sáng cháu có thể tự chuẩn bị, không thể làm phiền dì được ạ. Prang biết Pete có thể sẽ nói như thế, cho nên bà chỉ cười rồi bảo. - Pete à, cậu không cần phải bận tâm chuyện đó đâu. Đây là công việc của tôi, ngài Vegas đã ra lệnh rồi. Cậu chỉ cần ăn uống đầy đủ thôi, tôi trông cậu có vẻ hơi gầy một chút. Cậu có nhiệm vụ quan trọng là chăm sóc cho ngài Vegas nên là hãy theo lệnh của ngài Vegas mà làm nhé. Pete cũng khổ não, hai ngày nay cậu đã làm được gì đâu, ngoài việc lấy mấy bộ quần áo cho Vegas. Prang đẩy Pete đến ngồi trước phần thức ăn rồi bảo, - Nào cậu ăn đi. À đúng rồi. Ngài Vegas có nói là nếu như Ngài ấy không có nhà, cậu có thể sang bên chỗ ngài Tankul để làm việc như bình thường. Prang nói xong rồi, nhưng mà còn dặn Pete. - Có điều cậu sang đó, cần gì giúp đỡ phải báo tôi ngay nhé. Đừng tự ý rời khỏi tòa lâu đài, như thế thì tôi sẽ lo lắng lắm. Thật ra bà định nói là Ngài Vegas sẽ lo lắng lắm. Nhưng đó là do bà tự cảm nhận ra được, còn đây là chuyện của Ngài Vegas. Bà cũng không dám tùy tiện nói.Tối hôm qua Ngài Vegas đã dặn bà hãy chú ý tới sự an toàn của Pete một chút. Lúc đó bà cũng sợ không kém. Bà không nghĩ là bà để cho Pete đi sang chỗ của ngài Tankul xong rồi hình như cậu ấy bị ai đó mang ra ngoài lâu đài. Lúc sau bà mới được quản gia Andy báo lại. Bà quả thật còn đánh giá hơi thấp vị trí của Pete. Bà không nghĩ rằng đến cả ngài Vegas lại đích thân căn dặn bà như thế. Bình thường khi Ngài ấy đi sẽ để lại rất ít vệ sĩ. Nhưng hôm nay vẫn còn kha khá vệ sĩ đứng bên ngoài. Và bà chắc rằng vẫn còn những vệ sĩ xung quanh đây mà bà không thấy nữa.
---Pete sau khi xin xỏ một hồi cũng đã được tự mình dọn chén đũa trong bếp. Xong sau đó cậu được phép đi sang chỗ của ngài Tankul. Lúc sang đến nơi đã thấy Tankul đang nằm dài trên ghế sofa ở phòng khách. Tankul từ tối hôm qua đến nay cũng bận rộn không thôi. Anh phải đi xem lại hệ thống an ninh ở chỗ mình, sắp xếp vài người lắp đặt lại. Anh biết nửa đêm hôm qua Vegas đã ra khỏi nhà. Đáng lẽ ra việc sắp xếp cho lần bổ nhiệm tới đây Vegas còn chờ thêm vài tuần nữa. Nhưng mà tên Levid lại cứ cố thích thể hiện trước. Đã vậy hôm qua còn lôi thêm Pete vào. Anh biết Levid đang chuẩn bị cho việc lần này. Hắn ta cũng dụng tâm không ít. Chuyện ở hộp đêm lần này anh nghĩ cũng chẳng phải tình cờ. Levid là có sắp đặt trước. Năm đó chuyện của mẹ Vegas không phải là ít người biết. Nhưng đa số là những kẻ lớn quyền liên quan. Vậy làm sao mà có thể lọt vào tai cái tên thuộc hạ cỏn con kia được. Chỉ có thể là kẻ nào đó vô tình nhắc cho hắn nghe. Vậy còn ai, ngoài Levid đây?Năm đó nếu không phải vì Levid nắm trong tay dữ liệu quan trọng của cha hắn, Vegas cũng chẳng phải sắp xếp cho hắn ta ở một chỗ trong tòa lâu đài này. Hôm qua vừa về anh cũng nghe thư báo tới nói cha của Levid đã xuất viện rồi. Quả nhiên Levid mới bắt đầu ngang nhiên đi chọc tức Vegas như vậy. Hắn ta bao năm vẫn vậy. Dù cho hắn ta tới trước đi chăng nữa, nhưng chẳng phải những năm qua rõ ràng vẫn luôn không đấu lại được Vegas. Vegas cũng chẳng phải mượn cái danh là mang trong người dòng máu gia tộc Levi mà cướp mất quyền lợi của hắn. Hắn ta nghĩ rằng suốt những năm qua hắn ta phải dùng tay cực khổ để trèo lên được vị trí như ngày hôm nay. Nhưng hắn ta không nhìn xem, để có được như ngày hôm nay, Vegas không những không được dùng tay, mà còn phải bò bằng đôi chân trần đầy vết chai sạn nữa. Levid hắn vẫn có thể ngồi vững, nếu hắn biết an phận ở vị trí của mình. Còn đằng nay, hắn lại muốn chôn vùi Vegas. Người như Vegas, có thể chịu bị vùi dập sao?
---Tankul thấy Pete tới, liền có một chút vui vẻ hơn ngoắc tay vài cái bảo cậu. - Hôm qua ta ngủ chẳng ngon chút nào. Ngươi đó, nhanh tay pha thức uống yêu thích của ta cho ta đi. Pete được trở lại làm việc, cảm thấy tinh thần vui vẻ ra. Cho nên cậu tuân lệnh đi làm ngay. - Ối, cháu đây sao Pete? Tự dưng hôm qua cháu ra vườn hoa rồi lại không trở vào. Mọi người tưởng cháu có việc bận chứ? Pete nghe thấy thế cũng đoán được chắc các dì giúp việc ở đây không biết chuyện xảy ra hôm qua, cho nên mới cười rồi nói. - Vâng ạ, cháu đã có một chút việc, nhưng xong rồi ạ. Hôm nay cháu sang đây là mọi người phải để cháu làm việc đấy nhé. Bởi vì có lệnh của ngài Vegas đấy ạ. Đó là Pete thêm vào để có thể phụ giúp mọi người một tay một chân.- Ngài ấy nói cháu có thể sang đây làm việc như bình thường. - Ồ thế sao. Vậy cũng được, ba người bọn ta ở chỗ này đúng là quen đã có cháu rồi, làm việc buồn chán chết đi được. - Vâng ạ, vậy mọi người cứ tiếp tục đi ạ. Cháu vừa được ngài Tankul dặn xuống đây pha nước cho Ngài ấy. - Ồ thế cháu mau nhanh làm đi, kẻo Ngài ấy trông. Pete nhẹ gật đầu rồi đi lấy nguyên liệu. Trong lúc cậu đợi nước sôi, bàn tay thì đang khuấy cho tan hỗn hợp Pete vừa chuẩn bị. Trong đầu lại nhớ tới chuyện ngày hôm qua. Lúc này mọi người ở trong bếp vừa làm vừa nói mấy chuyện lặt vặt, cho nên Pete mới vừa khuấy cái ly vừa hỏi nhỏ dì giúp việc ở bên cạnh. - Dì ơi, không biết dì có biết ngài Levid không ạ? Dì giúp việc đang gọt một nửa quả bí, cũng phải dừng tay. Cau mày khi nghe nhắc tới Levid. - Sao thế, sao cháu lại nhắc tới ngài Levid. Bộ cháu gặp Ngài ấy sao? Pete cũng không biết mình có nên nói sự thật không, cho nên khẽ bảo. - Không hẳn là vậy ạ. Nhưng cháu nghe mọi người hay nhắc tới. Ngài ấy là anh hay em trai của ngài Vegas sao ạ? Pete nhớ ngày trước khi mà mới bước chân vào Tử Phong Thành, hình như cậu có lần nghe Kai nói ngài Levid là anh em gì đó với ngài Vegas. Sự việc tối hôm qua khiến Pete có cảm giác hai người bọn họ có ý thù địch với nhau. Dì giúp việc xua xua tay, nói nhỏ cho Pete. - Cũng có một phần đúng đấy cháu ạ. Nhưng mà cháu nói khẽ thôi, đừng để ngài Tankul nghe được. Ngài Levid đúng là em trai họ của ngài Vegas. Nhưng thực ra cả hai Ngài ấy không có quan hệ thân thích gì cả. Ngài Levid chỉ là con nuôi thôi. Cha ngài Levid là em trai của cha ngài Vegas. Nhưng mà ngài Levid với ngài Vegas của chúng ta đây là một rừng không thể có hai hổ. Vì thế ngài Tankul cũng rất ghét khi nhắc đến tên của ngài Levid. Cho nên là phận người giúp việc của chúng ta chủ nhân là ai thì theo người đó thôi. Lúc này Pete mới hiểu ra một chút, càng hỏi Pete lại càng thấy có nhiều thứ mình không biết. Cầm ly nước khuấy đều ở trên tay, Pete lại có một thắc mắc. - Vậy dì ơi, thế ngài Tankul và ngài Vegas là anh em ruột ạ? - Thế thì lại không phải nữa rồi. Bọn ta ở đây cũng không biết rõ, có vẻ như là không phải. Nhưng đã từng nghe nói rằng ở Tử Phong Thành này, ngài Tankul chỉ đứng sau mỗi ngài Vegas thôi. Pete lại được khai sáng thêm một chút. Cậu cảm thấy thảo nào tính cách của Tannkul và Vgeas lại chẳng giống nhau một chút nào. Pete thắc mắc như thế, nhưng cũng biết rằng mình không nên tò mò chuyện người khác. Cho nên Pete gõ gõ đầu mình vài cái rồi cười xin phép đi làm ly nước rồi mang lên cho Tankul.
---
Pete đóng cánh cửa của Vegas lại, cậu bước vài bước trở về phòng của mình. Ban nãy Pete giúp Vegas lấy sẵn quần áo, còn ngượng ngùng một lúc giúp anh cởi chiếc áo sơ mi ra. Dù không phải là lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này cởi trần.Pete vừa đóng cửa phòng mình lại đã chạy ngay đến chiếc giường ngã lưng xuống. Hôm nay chẳng làm cái gì nhiều, mà sao lại mệt thế. Đặc biệt là trái tim này. Pete nhớ tới lúc nãy dường như Vegas định nói gì đó cho câu hỏi của mình. Cậu tò mò không biết câu trả lời của Vegas ra sao? Nhưng mà Pete cũng nhanh chóng muốn quên đi sự ngượng ngùng khi nãy. Có lẽ cậu điên rồi mới hỏi như thế. Vegas có thể trả lời kiểu nào đây. Nhưng Pete không nằm trên giường quá lâu, bây giờ Pete cũng nên nhanh chóng thay quần áo trước khi mà Vegas tắm xong. Biết đâu anh ta lại cần sai bảo cái gì. Pete tắm xong xuôi vội sửa soạn một chút. Lúc này cậu đã tươm tất, mới một tay mở nhẹ cửa phòng mình, thò cái đầu nhỏ ra ngoài. Pete thấy cửa phòng Vegas vẫn chưa mở, có lẽ là chưa xong. Pete suy nghĩ một hồi, cậu cũng không thể đi lại đứng ngay trước cửa phòng của anh ta. Mà bây giờ nếu bước vào phòng thì lại sợ lỡ Vegas đi ra không thấy cậu thì như thế nào? Cho nên Pete quyết định mở cửa phòng mình, rồi cậu ngồi ngay xuống đất luôn. Cho nên mới có cảnh Vegas vừa mở cửa ra đã không biết phải diễn tả cái tình huống dễ thương này như thế nào khi thấy Pete ngồi tròn vo ở trên đất trước cửa. Lúc Pete nhìn thấy Vegas liền vội vàng đứng dậy. Cậu định ngồi một lát thôi, nào ngờ lại thấy Vegas mở cửa bước ra. Thế là Vegas xuống lầu, còn
Pete đi ở đằng sau. Xuống tới phòng bếp đã thấy dì giúp việc chờ sẵn cùng với thức ăn ở trên bàn. Dì giúp việc cúi đầu, - Thưa Ngài, mời Ngài ngồi. Thức ăn đã chuẩn bị xong xuôi hết. Vegas đi lại chỗ ngồi, chỉ tay vào chiếc ghế bên cạnh rồi nói với Pete. - Ngươi lại đây, ngồi xuống. Dì giúp việc nghe thế cũng lấy làm ngạc nhiên. Bởi không phải ai cũng có thể ngồi cùng bàn ăn với ngài Vegas. Điều đó càng làm cho bà biết Pete không phải như người giúp việc bình thường. Lúc này bà vội cười xòa rồi bảo, - Thật là xin lỗi ngài Vegas, tôi cứ tưởng chỉ có mình Ngài ăn cơm nên chỉ mới bới có một chén. Cậu Pete hãy đợi tôi một chút nhé, tôi sẽ bới cơm ngay. Pete nhìn dì giúp việc đáng tuổi mẹ mình lại nói chuyện một cách lịch sự với cậu như vậy, Pete nào dám nhận. Cho nên mới vội vàng xua tay. - Không cần đâu ạ, không cần đâu ạ. Dì cứ để đấy cháu sẽ tự bới ạ. - Không sao đâu cậu cứ ngồi đó đi, để tôi bới cho. - Như vậy không được đâu ạ, vẫn là để cháu bới thì hơn. Pete nhanh chân chạy ngay đến nồi cơm, không để cho dì giúp việc phải làm. Dì giúp việc thấy Pete nhiệt tình như thế nên cũng đành thôi, mới xoay sang Vegas. - Thưa Ngài, vậy tôi sẽ lui xuống, nếu có việc gì cần Ngài cứ gọi. - Khoan đã. - Có chuyện gì sao, thưa Ngài? Vegas ngoắc tay Pete, cậu vừa bới xong chén cơm liền đi tới. - Ngươi đã chào hỏi rồi đúng chứ, đây là Prang. Pete bây giờ mới biết được tên của dì giúp việc nên mới nhẹ gật đầu. Vegas nói với Pete, - Sau này ngươi có gì cần giúp đỡ hãy nói với bà ấy. Pete bên ngoài thì gật đầu, trong đầu cậu có chút thắc mắc. *Tôi chỉ ở đây có vài hôm thôi mà.*Sau đó Vegas lại nói với Prang. - Sau này bà hãy để mắt chăm sóc một chút. Prang nghe thấy thế cười nhẹ gật đầu, bà nghĩ rằng mình đã nhận được một nhiệm vụ quan trọng rồi. - Thưa Ngài tôi sẽ cố gắng hết sức. Prang nói xong rồi cũng lui xuống, để lại Vegas và Pete ngồi đó. Pete nhân lúc Vegas không để ý, chọn ngồi ở chỗ cách Vegas một cái ghế. Nhưng mà Vegas làm sao có thể bỏ qua, - Ngươi, xích lại đây một chút. Pete đứng trước ánh mắt nghiêm nghị của Vegas cũng không thể làm trái. Cho nên lại di chuyển đến kế bên chỗ của Vegas. Pete nghĩ rằng chắc bữa ăn này sẽ có một chút khó khăn với cậu. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Pete ngồi ăn riêng với Vegas. Nhưng mà trái lại với điều Pete suy nghĩ, Vegas vẫn ăn uống bình thường. Mà bỗng dưng Pete cũng không có còn cảm thấy quá gò bó như lúc trước.Anh không nói gì, chỉ có điều lâu lâu lại gắp một chút món này món kia bỏ vào chén cho cậu. Trước vẻ mặt ngơ ngác bất ngờ của Pete.Dù cho dĩa thức ăn đó đã ở ngay trước mặt Pete. Pete lúc đó cũng chỉ nhẹ gật đầu cảm ơn. Nhưng mà Pete đành phải ăn thật nhanh theo tốc độ gắp của Vegas. Chẳng mấy chốc mà đồ ăn trong chén của cậu đã chất chồng lên như một ngọn núi nhỏ. Bữa tối cũng nhanh chóng trôi qua như thế. Pete không nghĩ rằng bữa ăn tối cùng Vegas lại êm đềm trôu qua như thế.Lúc Pete ăn xong đã đề nghị để mình dọn dẹp chén bát nhưng Vegas lại bảo cậu đi lên trước. Vì anh có việc cần nói với Prang. Pete cũng không còn cách nào khác đành gật đầu rồi đi lên.
---Sáng sớm hôm sau Pete đã rút kinh nghiệm. Cậu như bình thường ở chỗ Tankul thức dậy đúng giờ. Lúc Pete bước ra khỏi cửa đã ngó qua bên căn phòng của Vegas một chút. Thấy cửa của anh vẫn đóng, Pete nghĩ rằng chắc là Vegas vẫn còn đang ngủ cho nên cậu thấy mình nên đi xuống lầu trước. Lúc bước tới phòng bếp đã thấy dì Prang ở đó, trên bàn còn có một phần đồ ăn nhỏ. Pete tưởng rằng đó là chuẩn bị cho Vegas, cho nên Pete đi đến chỗ dì Prang nhẹ gật đầu rồi nói. - Chào dì buổi sáng. Đây là chuẩn bị cho ngài Vegas sao ạ? Dì có cần cháu lên gọi Ngài ấy không ạ? - Ồ cậu đã dậy rồi sao? Thức ăn này là cho cậu đấy. Tôi không biết cậu dậy bao giờ cho nên làm sẵn. Mới nãy tôi còn định mang vào cất để một lát hâm lại. Nhưng giờ cậu đã ở đây rồi thì ăn luôn đi nhé. - Sao lại cho cháu ạ, thế ... buổi sáng không cần gọi ngài Vegas sao ạ? - Đúng vậy cho cậu Pete đấy. Ngài Vegas đã đi ra ngoài rồi, cậu không cần lo đâu. - Sao ạ? Pete tròn xoe đôi mắt hỏi. *Vegas đã đi ra ngoài rồi sao. Thế nào mà cậu lại chẳng nghe tiếng động gì cả.*- Đúng rồi, hôm qua Ngài ấy ăn tối xong là đã đi luôn rồi. Nào cậu lại đây ăn đi kẻo nguội. Pete nhìn đồ ăn trên bàn đã chuẩn bị sẵn, cậu cảm thấy có chút không quen, cho nên mới nói với Prang. - Dì ơi, cháu nghĩ là dì không cần chuẩn bị bữa sáng cho cháu đâu ạ. Mọi người ở đây ăn gì cháu sẽ ăn cái đó, bữa sáng cháu có thể tự chuẩn bị, không thể làm phiền dì được ạ. Prang biết Pete có thể sẽ nói như thế, cho nên bà chỉ cười rồi bảo. - Pete à, cậu không cần phải bận tâm chuyện đó đâu. Đây là công việc của tôi, ngài Vegas đã ra lệnh rồi. Cậu chỉ cần ăn uống đầy đủ thôi, tôi trông cậu có vẻ hơi gầy một chút. Cậu có nhiệm vụ quan trọng là chăm sóc cho ngài Vegas nên là hãy theo lệnh của ngài Vegas mà làm nhé. Pete cũng khổ não, hai ngày nay cậu đã làm được gì đâu, ngoài việc lấy mấy bộ quần áo cho Vegas. Prang đẩy Pete đến ngồi trước phần thức ăn rồi bảo, - Nào cậu ăn đi. À đúng rồi. Ngài Vegas có nói là nếu như Ngài ấy không có nhà, cậu có thể sang bên chỗ ngài Tankul để làm việc như bình thường. Prang nói xong rồi, nhưng mà còn dặn Pete. - Có điều cậu sang đó, cần gì giúp đỡ phải báo tôi ngay nhé. Đừng tự ý rời khỏi tòa lâu đài, như thế thì tôi sẽ lo lắng lắm. Thật ra bà định nói là Ngài Vegas sẽ lo lắng lắm. Nhưng đó là do bà tự cảm nhận ra được, còn đây là chuyện của Ngài Vegas. Bà cũng không dám tùy tiện nói.Tối hôm qua Ngài Vegas đã dặn bà hãy chú ý tới sự an toàn của Pete một chút. Lúc đó bà cũng sợ không kém. Bà không nghĩ là bà để cho Pete đi sang chỗ của ngài Tankul xong rồi hình như cậu ấy bị ai đó mang ra ngoài lâu đài. Lúc sau bà mới được quản gia Andy báo lại. Bà quả thật còn đánh giá hơi thấp vị trí của Pete. Bà không nghĩ rằng đến cả ngài Vegas lại đích thân căn dặn bà như thế. Bình thường khi Ngài ấy đi sẽ để lại rất ít vệ sĩ. Nhưng hôm nay vẫn còn kha khá vệ sĩ đứng bên ngoài. Và bà chắc rằng vẫn còn những vệ sĩ xung quanh đây mà bà không thấy nữa.
---Pete sau khi xin xỏ một hồi cũng đã được tự mình dọn chén đũa trong bếp. Xong sau đó cậu được phép đi sang chỗ của ngài Tankul. Lúc sang đến nơi đã thấy Tankul đang nằm dài trên ghế sofa ở phòng khách. Tankul từ tối hôm qua đến nay cũng bận rộn không thôi. Anh phải đi xem lại hệ thống an ninh ở chỗ mình, sắp xếp vài người lắp đặt lại. Anh biết nửa đêm hôm qua Vegas đã ra khỏi nhà. Đáng lẽ ra việc sắp xếp cho lần bổ nhiệm tới đây Vegas còn chờ thêm vài tuần nữa. Nhưng mà tên Levid lại cứ cố thích thể hiện trước. Đã vậy hôm qua còn lôi thêm Pete vào. Anh biết Levid đang chuẩn bị cho việc lần này. Hắn ta cũng dụng tâm không ít. Chuyện ở hộp đêm lần này anh nghĩ cũng chẳng phải tình cờ. Levid là có sắp đặt trước. Năm đó chuyện của mẹ Vegas không phải là ít người biết. Nhưng đa số là những kẻ lớn quyền liên quan. Vậy làm sao mà có thể lọt vào tai cái tên thuộc hạ cỏn con kia được. Chỉ có thể là kẻ nào đó vô tình nhắc cho hắn nghe. Vậy còn ai, ngoài Levid đây?Năm đó nếu không phải vì Levid nắm trong tay dữ liệu quan trọng của cha hắn, Vegas cũng chẳng phải sắp xếp cho hắn ta ở một chỗ trong tòa lâu đài này. Hôm qua vừa về anh cũng nghe thư báo tới nói cha của Levid đã xuất viện rồi. Quả nhiên Levid mới bắt đầu ngang nhiên đi chọc tức Vegas như vậy. Hắn ta bao năm vẫn vậy. Dù cho hắn ta tới trước đi chăng nữa, nhưng chẳng phải những năm qua rõ ràng vẫn luôn không đấu lại được Vegas. Vegas cũng chẳng phải mượn cái danh là mang trong người dòng máu gia tộc Levi mà cướp mất quyền lợi của hắn. Hắn ta nghĩ rằng suốt những năm qua hắn ta phải dùng tay cực khổ để trèo lên được vị trí như ngày hôm nay. Nhưng hắn ta không nhìn xem, để có được như ngày hôm nay, Vegas không những không được dùng tay, mà còn phải bò bằng đôi chân trần đầy vết chai sạn nữa. Levid hắn vẫn có thể ngồi vững, nếu hắn biết an phận ở vị trí của mình. Còn đằng nay, hắn lại muốn chôn vùi Vegas. Người như Vegas, có thể chịu bị vùi dập sao?
---Tankul thấy Pete tới, liền có một chút vui vẻ hơn ngoắc tay vài cái bảo cậu. - Hôm qua ta ngủ chẳng ngon chút nào. Ngươi đó, nhanh tay pha thức uống yêu thích của ta cho ta đi. Pete được trở lại làm việc, cảm thấy tinh thần vui vẻ ra. Cho nên cậu tuân lệnh đi làm ngay. - Ối, cháu đây sao Pete? Tự dưng hôm qua cháu ra vườn hoa rồi lại không trở vào. Mọi người tưởng cháu có việc bận chứ? Pete nghe thấy thế cũng đoán được chắc các dì giúp việc ở đây không biết chuyện xảy ra hôm qua, cho nên mới cười rồi nói. - Vâng ạ, cháu đã có một chút việc, nhưng xong rồi ạ. Hôm nay cháu sang đây là mọi người phải để cháu làm việc đấy nhé. Bởi vì có lệnh của ngài Vegas đấy ạ. Đó là Pete thêm vào để có thể phụ giúp mọi người một tay một chân.- Ngài ấy nói cháu có thể sang đây làm việc như bình thường. - Ồ thế sao. Vậy cũng được, ba người bọn ta ở chỗ này đúng là quen đã có cháu rồi, làm việc buồn chán chết đi được. - Vâng ạ, vậy mọi người cứ tiếp tục đi ạ. Cháu vừa được ngài Tankul dặn xuống đây pha nước cho Ngài ấy. - Ồ thế cháu mau nhanh làm đi, kẻo Ngài ấy trông. Pete nhẹ gật đầu rồi đi lấy nguyên liệu. Trong lúc cậu đợi nước sôi, bàn tay thì đang khuấy cho tan hỗn hợp Pete vừa chuẩn bị. Trong đầu lại nhớ tới chuyện ngày hôm qua. Lúc này mọi người ở trong bếp vừa làm vừa nói mấy chuyện lặt vặt, cho nên Pete mới vừa khuấy cái ly vừa hỏi nhỏ dì giúp việc ở bên cạnh. - Dì ơi, không biết dì có biết ngài Levid không ạ? Dì giúp việc đang gọt một nửa quả bí, cũng phải dừng tay. Cau mày khi nghe nhắc tới Levid. - Sao thế, sao cháu lại nhắc tới ngài Levid. Bộ cháu gặp Ngài ấy sao? Pete cũng không biết mình có nên nói sự thật không, cho nên khẽ bảo. - Không hẳn là vậy ạ. Nhưng cháu nghe mọi người hay nhắc tới. Ngài ấy là anh hay em trai của ngài Vegas sao ạ? Pete nhớ ngày trước khi mà mới bước chân vào Tử Phong Thành, hình như cậu có lần nghe Kai nói ngài Levid là anh em gì đó với ngài Vegas. Sự việc tối hôm qua khiến Pete có cảm giác hai người bọn họ có ý thù địch với nhau. Dì giúp việc xua xua tay, nói nhỏ cho Pete. - Cũng có một phần đúng đấy cháu ạ. Nhưng mà cháu nói khẽ thôi, đừng để ngài Tankul nghe được. Ngài Levid đúng là em trai họ của ngài Vegas. Nhưng thực ra cả hai Ngài ấy không có quan hệ thân thích gì cả. Ngài Levid chỉ là con nuôi thôi. Cha ngài Levid là em trai của cha ngài Vegas. Nhưng mà ngài Levid với ngài Vegas của chúng ta đây là một rừng không thể có hai hổ. Vì thế ngài Tankul cũng rất ghét khi nhắc đến tên của ngài Levid. Cho nên là phận người giúp việc của chúng ta chủ nhân là ai thì theo người đó thôi. Lúc này Pete mới hiểu ra một chút, càng hỏi Pete lại càng thấy có nhiều thứ mình không biết. Cầm ly nước khuấy đều ở trên tay, Pete lại có một thắc mắc. - Vậy dì ơi, thế ngài Tankul và ngài Vegas là anh em ruột ạ? - Thế thì lại không phải nữa rồi. Bọn ta ở đây cũng không biết rõ, có vẻ như là không phải. Nhưng đã từng nghe nói rằng ở Tử Phong Thành này, ngài Tankul chỉ đứng sau mỗi ngài Vegas thôi. Pete lại được khai sáng thêm một chút. Cậu cảm thấy thảo nào tính cách của Tannkul và Vgeas lại chẳng giống nhau một chút nào. Pete thắc mắc như thế, nhưng cũng biết rằng mình không nên tò mò chuyện người khác. Cho nên Pete gõ gõ đầu mình vài cái rồi cười xin phép đi làm ly nước rồi mang lên cho Tankul.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com