Tu Phong Thanh Vegaspete
"Tấm thảm lông kia chỉ xuất hiện, sau cái ngày mà cậu nhảy xuống."
---------------------------------Quả thật Pete ở đây, thời gian cứ trôi đi một cách nhanh chóng.Sáng sớm hôm nay nhìn những vỏ quýt phơi ở bên hiên nhà, mới phát hiện giỏ quýt của Vegas cho người mang tới cũng là chuyện của một tuần trước. Pete mang một cái rổ nhỏ, cẩn thận đem chúng bỏ vào. Dì giúp việc nói với cậu, vỏ quýt phơi khô này, kết hợp với vỏ bưởi cùng một vài loại lá khác nấu lên. Lâu lâu dùng để xông mặt, cũng rất tốt. Lần trước cậu đã được thử một lần rồi, hương thơm quả thật không đùa được. Làm cho tinh thần cậu thoải mái hẳn ra. Pete mang một rổ đầy vỏ quýt vào nhà bếp. Dì giúp việc đã đứng sẵn ở đấy, đồ nghề đầy đủ. - Pete à, cháu ở đây đợi một lúc nhé. Khi nào dì nấu xong, hãy mang cái nồi nhỏ này lên phòng cho ngài Tankul. Ngài ấy hay thức khuya, ăn uống cũng không đúng giờ giấc. Lâu lâu cho Ngài ấy xông mặt, để tỉnh táo, tránh bị mấy căn bệnh lặt vặt nhé. Pete vui vẻ gật đầu, rồi cứ như đứa trẻ nhỏ ở trong bếp cùng với mẹ. Loay hoay không chịu ngồi yên, chốc chốc lại hỏi cái này, thắc mắc cái kia. Một tuần vừa rồi Pete đã học được cách nấu canh xương hầm. Món này quan trọng là nước dùng phải đậm vị, nhưng không được mặn quá. Thịt cũng chín vừa phải, không được để nhừ. Mặc dù Pete nấu chưa phải là xuất sắc, nhưng vẫn nhận được cái tấm tắc khen ngon của dì giúp việc. Sau khi lửa trên bếp đã tắt, Pete cẩn thận nhẹ nhàng mang nồi xông hơi lên trên phòng. Cửa phòng Tankul đã rộng mở, Pete lên tiếng: - Tôi xin phép vào thưa ngài Tankul. Pete đi vào đặt chiếc nồi lên bàn, lấy một chiếc gối êm ái dùng để lót khi ngồi xuống dưới sàn. Tankul đang nằm bấm điện thoại ở trên giường, thấy Pete vào liền huơ huơ tay vài cái. - Ngươi đến rồi đấy à. - Vâng, Ngài hãy nghỉ một lúc, đến đây xông mặt đi ạ. Dì giúp việc dặn tôi là phải nói với Ngài, xông lúc còn nóng mới được. Tankul quẳng điện thoại sang một bên, vui vẻ nhảy xuống giường. Pete thấy thế liền vội đứng dậy, từ từ mời Tankul đi đến. - Ngài cẩn thận, cái này thật sự rất nóng. Tankul nhìn dáng vẻ lo trước ngó sau của Pete liền không khỏi bật cười. - Nhóc con, ta biết rồi. Ngươi cứ như ông cụ non đấy. Không phải khi không mà anh nói như thế. Pete cũng ở chỗ của anh một thời gian. Đứa nhóc này quả thật rất biết cách chăm sóc người ta. Chỉ cần là việc được giao, Pete đều làm rất tốt. Đến cả việc chăm lo cho mấy bữa ăn của anh. Tuần vừa rồi nhờ có sự hối thúc của đứa nhóc này, mà quả thật anh đã không thể ngủ chổng mông đến trưa. Mà thức dậy ăn sáng đúng giờ. Tankul ngồi xuống, chuẩn bị lấy khăn lau mặt trùm đầu lại để xông. Thấy Pete vẫn còn đứng ở đó, anh mới xua tay bảo. - Ở đây ta tự một mình được, ngươi cứ đi xuống đi. Khi nãy ta dặn ở dưới bếp rồi. Ngươi hãy mang một nồi xông như thế này qua chỗ Vegas cho ta đi. Em trai của ta thường xuyên phải làm việc thâu đêm. Nó thực sự chẳng quan tâm đến sức khỏe của bản thân đâu. Cho nên ngươi đi xuống và mang qua đó đi. Pete nghe một tràng dài từ chỗ Tankul, chưa kịp tiếp thu nhưng vẫn nghe ra được là mang cho ai. Cậu có chút chần chừ, hỏi lại Tankul. - Thưa Ngài, tôi... tôi phải mang đi sao? Tôi... có thể nhờ vệ sĩ ở phía dưới không? Tankul chẹp miệng lắc đầu, - Không được, ta không tin ai ngoài ngươi đâu. NGƯƠI ĐÓ, hãy đem qua chỗ Vegas cho ta. Nhớ là phải đợi khi nào em ấy xông xong rồi. Ngươi mới được bưng mang về, nhớ chưa. Ta biết thằng nhóc đó không chịu làm mấy thứ này đâu. Phải có người canh chừng mới được. À đúng rồi, phòng của Vegas ở tầng ba nhé. Pete nghe mà muốn lạnh sống lưng, mặc dù khói ở nồi xông hơi không ngừng tỏa ra. Cậu có nghe nhầm chăng? Không những mang đi, mà còn phải canh chừng nữa sao? Pete khổ não, định bụng mở miệng từ chối thì đã bị Tankul đuổi đi. Anh còn hăm dọa cậu, chừng nào canh chừng xong xuôi mới được về đây. Pete thẫn thờ bước xuống cầu thang đã nhìn thấy dì giúp việc đứng phía dưới. - Pete đấy à, dì làm xong rồi đây. Mau mau mang qua cho ngài Vegas đi nào. Pete nhìn thấy chiếc nồi nặng ở trên tay của dì, vội bước xuống đỡ lấy. Khóe miệng nhẹ nở một nụ cười với dì, nhưng trong lòng cậu sắp khóc đến nơi. Pete bước ra khỏi cánh cửa nhà Tankul rồi, mà tâm trạng cứ lơ lửng. Cậu thật sự là không có muốn đi qua nơi đó đâu. Thật ra thì cậu cũng không hiểu tại sao? Chắc có thể vì cậu là kẻ ở dưới, còn anh ta là người bề trên. Nên không tránh khỏi cậu luôn có cảm giác như thể bị anh ta kìm kẹp. Khiến cho cậu có chút sợ, nếu có thể thì cậu muốn tránh anh ta càng xa càng tốt. Pete khẽ thở dài, bước chân lặng lẽ đi tiếp. Dù sao thì đây vẫn là công việc của cậu, tránh né cũng không được. Pete bước đến trước cửa nhà Vegas, thấy cửa đã mở sẵn. Pete ngó vào trong một cái, hình như cũng chẳng có ai. Cậu bước vào, ngó nghiêng xung quanh. Thực ra cậu đang xem có ai ở đây không, cậu còn có thể nhờ người ta trợ giúp. Nhưng ngặt nỗi cậu đứng nãy giờ mà chẳng thấy bóng dáng của ai cả. Thế là Pete đành bước lên lầu. Cậu cầm chiếc nồi nhỏ, leo lên ba tầng. Mặc dù không nặng lắm, nhưng đến nơi cũng thở nhanh một chút. Cậu nhìn thấy căn phòng có cánh cửa đóng hờ, nên quyết định bước đến. Mặc dù vậy, nhưng cậu cũng không thể tùy tiện bước vào. Pete nhìn cái nồi nóng hổi ở trên tay. Cậu định đặt chúng xuống, rồi mới có tay để gõ cửa. Nhưng Pete chưa kịp để xuống, thì cánh cửa đột nhiên mở ra. Vegas chỉ tiện tay mở cánh cửa, sau đó xoay lưng đi vào. Pete nghi hoặc nghĩ, làm sao anh ta biết cậu đang đứng ở ngoài này. Cửa cũng đã mở ra, Pete có chút rón rén đi vào. Đi được mấy bước cậu lại thầm nghĩ, bản thân có phải đang ăn trộm đâu chứ. Cho nên chẳng biết ở đâu Pete lấy lại được tinh thần. Cái lưng liền thẳng lên một chút, giả vờ bình thản đi vào. Lúc đi vào bên trong, những ký ức ngày hôm đó bắt đầu dần hiện ra. Đúng rồi, đây chính là căn phòng mà ngày hôm đó, cậu đã liều mình đâm đầu vào cửa kính lao xuống. Cậu nhìn về phía tấm kính trong suốt rộng lớn kia. Chúng đã được thay đổi, không một vết xước. Bóng loáng và sạch sẽ, như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà Pete thấy hình như, chỗ sàn gỗ ở gần cửa kính, bây giờ đã lót thêm tấm thảm bông mỏng lớn màu nâu sữa. Nhìn trong rất ấm áp. Có điều Pete không biết, tấm thảm lông kia chỉ xuất hiện, sau cái ngày mà cậu nhảy xuống.Vì sau đó Vegas nhớ lại thân ảnh gầy gò ngồi bệt ở trên sàn của cậu, trông thật lạnh lẽo. Pete ngó qua chiếc giường bên cạnh, cậu xuýt xoa. Giờ cậu mới để ý, quả nhiên là người giàu. Cái giường to bản như thế, cậu lăn phải vài vòng mới hết. Nhưng lại có một điều mà cậu cũng không biết. Pete cũng chính là người duy nhất được bước chân vào căn phòng này của Vegas mà không cần sự cho phép. Vì ngày hôm đó chính anh là người đã ôm cậu đi vào. Vegas bình thường hành sự với mấy tên nô lệ đều dùng phòng ở tầng một. Căn phòng này là chỗ ngủ của anh, đến cả Tankul muốn bước vào cũng phải nói một tiếng. Vậy mà hôm mang cậu ở quán bar trở về. Vegas đã ôm cậu thẳng một mạch đi lên tầng ba rồi bước ngay vào phòng. Lúc đó Andy ở phía sau đến trước cửa còn phải khựng lại, vì trước giờ phải có sự đồng ý của Vegas mới được bước vào. Bà có chút không tin, vậy mà Vegas lại ôm Pete đi thẳng vào trong như vậy. Bà còn tưởng Ngài ấy sẽ để cậu nằm trong phòng dành cho khách chứ. Cho nên cũng có nghĩa là, chiếc giường rộng lớn kia ngoài Vegas ra, thì cậu là người thứ hai được nằm lên. Lúc này Vegas đã ngồi xuống ghế, thấy Pete đi từ từ vào còn ngó nghiêng căn phòng một hồi, anh mới lên tiếng. - Không mỏi tay sao? Tiếng của Vegas vang lên lập tức kéo Pete ra khỏi dòng suy nghĩ. Hiểu được anh đang ám chỉ chiếc nồi nhỏ đang cầm trên tay. Pete vội đi đến đặt nó lên bàn, gần trước mặt anh. - Ngài Tankul bảo tôi đem đến cho Ngài. Ngài... hãy mau xông mặt khi còn nóng. Vegas nhìn chiếc nồi nhỏ ở trên bàn, rồi nhìn về phía Pete. Dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Chẳng nói chẳng rằng, Vegas đột nhiên đứng dậy, từ từ tiến đến chỗ của Pete. Những dòng suy nghĩ trong đầu của Pete chạy loạn xạ. Nhìn thấy Vegas cứ từng bước từng bước tiến đến gần, Pete trong vô thức cũng lùi dần về sau. Cậu cảm giác hình như cậu càng lùi về sau, Vegas càng được nước lấn tới. Hai người cứ như vậy cho đến khi lưng của Pete đụng bức tường một cái. Nhìn gương mặt tuấn tú của Vegas đang gần trước mặt mình. Giá mà cậu có năng lực xuyên qua bức tường phía sau. Đôi tay của Pete từ khi nào đã cuộn tròn thành hai nắm đấm nhỏ chặn trước ngực. Pete cứng đơ người, bị Vegas ép sát vào tường. Cậu hết đường lui rồi. Trong không khí im lặng đến lạ thường, Vegas bắt đầu cởi chiếc cúc áo sơ mi đầu tiên.
---------------------------------Quả thật Pete ở đây, thời gian cứ trôi đi một cách nhanh chóng.Sáng sớm hôm nay nhìn những vỏ quýt phơi ở bên hiên nhà, mới phát hiện giỏ quýt của Vegas cho người mang tới cũng là chuyện của một tuần trước. Pete mang một cái rổ nhỏ, cẩn thận đem chúng bỏ vào. Dì giúp việc nói với cậu, vỏ quýt phơi khô này, kết hợp với vỏ bưởi cùng một vài loại lá khác nấu lên. Lâu lâu dùng để xông mặt, cũng rất tốt. Lần trước cậu đã được thử một lần rồi, hương thơm quả thật không đùa được. Làm cho tinh thần cậu thoải mái hẳn ra. Pete mang một rổ đầy vỏ quýt vào nhà bếp. Dì giúp việc đã đứng sẵn ở đấy, đồ nghề đầy đủ. - Pete à, cháu ở đây đợi một lúc nhé. Khi nào dì nấu xong, hãy mang cái nồi nhỏ này lên phòng cho ngài Tankul. Ngài ấy hay thức khuya, ăn uống cũng không đúng giờ giấc. Lâu lâu cho Ngài ấy xông mặt, để tỉnh táo, tránh bị mấy căn bệnh lặt vặt nhé. Pete vui vẻ gật đầu, rồi cứ như đứa trẻ nhỏ ở trong bếp cùng với mẹ. Loay hoay không chịu ngồi yên, chốc chốc lại hỏi cái này, thắc mắc cái kia. Một tuần vừa rồi Pete đã học được cách nấu canh xương hầm. Món này quan trọng là nước dùng phải đậm vị, nhưng không được mặn quá. Thịt cũng chín vừa phải, không được để nhừ. Mặc dù Pete nấu chưa phải là xuất sắc, nhưng vẫn nhận được cái tấm tắc khen ngon của dì giúp việc. Sau khi lửa trên bếp đã tắt, Pete cẩn thận nhẹ nhàng mang nồi xông hơi lên trên phòng. Cửa phòng Tankul đã rộng mở, Pete lên tiếng: - Tôi xin phép vào thưa ngài Tankul. Pete đi vào đặt chiếc nồi lên bàn, lấy một chiếc gối êm ái dùng để lót khi ngồi xuống dưới sàn. Tankul đang nằm bấm điện thoại ở trên giường, thấy Pete vào liền huơ huơ tay vài cái. - Ngươi đến rồi đấy à. - Vâng, Ngài hãy nghỉ một lúc, đến đây xông mặt đi ạ. Dì giúp việc dặn tôi là phải nói với Ngài, xông lúc còn nóng mới được. Tankul quẳng điện thoại sang một bên, vui vẻ nhảy xuống giường. Pete thấy thế liền vội đứng dậy, từ từ mời Tankul đi đến. - Ngài cẩn thận, cái này thật sự rất nóng. Tankul nhìn dáng vẻ lo trước ngó sau của Pete liền không khỏi bật cười. - Nhóc con, ta biết rồi. Ngươi cứ như ông cụ non đấy. Không phải khi không mà anh nói như thế. Pete cũng ở chỗ của anh một thời gian. Đứa nhóc này quả thật rất biết cách chăm sóc người ta. Chỉ cần là việc được giao, Pete đều làm rất tốt. Đến cả việc chăm lo cho mấy bữa ăn của anh. Tuần vừa rồi nhờ có sự hối thúc của đứa nhóc này, mà quả thật anh đã không thể ngủ chổng mông đến trưa. Mà thức dậy ăn sáng đúng giờ. Tankul ngồi xuống, chuẩn bị lấy khăn lau mặt trùm đầu lại để xông. Thấy Pete vẫn còn đứng ở đó, anh mới xua tay bảo. - Ở đây ta tự một mình được, ngươi cứ đi xuống đi. Khi nãy ta dặn ở dưới bếp rồi. Ngươi hãy mang một nồi xông như thế này qua chỗ Vegas cho ta đi. Em trai của ta thường xuyên phải làm việc thâu đêm. Nó thực sự chẳng quan tâm đến sức khỏe của bản thân đâu. Cho nên ngươi đi xuống và mang qua đó đi. Pete nghe một tràng dài từ chỗ Tankul, chưa kịp tiếp thu nhưng vẫn nghe ra được là mang cho ai. Cậu có chút chần chừ, hỏi lại Tankul. - Thưa Ngài, tôi... tôi phải mang đi sao? Tôi... có thể nhờ vệ sĩ ở phía dưới không? Tankul chẹp miệng lắc đầu, - Không được, ta không tin ai ngoài ngươi đâu. NGƯƠI ĐÓ, hãy đem qua chỗ Vegas cho ta. Nhớ là phải đợi khi nào em ấy xông xong rồi. Ngươi mới được bưng mang về, nhớ chưa. Ta biết thằng nhóc đó không chịu làm mấy thứ này đâu. Phải có người canh chừng mới được. À đúng rồi, phòng của Vegas ở tầng ba nhé. Pete nghe mà muốn lạnh sống lưng, mặc dù khói ở nồi xông hơi không ngừng tỏa ra. Cậu có nghe nhầm chăng? Không những mang đi, mà còn phải canh chừng nữa sao? Pete khổ não, định bụng mở miệng từ chối thì đã bị Tankul đuổi đi. Anh còn hăm dọa cậu, chừng nào canh chừng xong xuôi mới được về đây. Pete thẫn thờ bước xuống cầu thang đã nhìn thấy dì giúp việc đứng phía dưới. - Pete đấy à, dì làm xong rồi đây. Mau mau mang qua cho ngài Vegas đi nào. Pete nhìn thấy chiếc nồi nặng ở trên tay của dì, vội bước xuống đỡ lấy. Khóe miệng nhẹ nở một nụ cười với dì, nhưng trong lòng cậu sắp khóc đến nơi. Pete bước ra khỏi cánh cửa nhà Tankul rồi, mà tâm trạng cứ lơ lửng. Cậu thật sự là không có muốn đi qua nơi đó đâu. Thật ra thì cậu cũng không hiểu tại sao? Chắc có thể vì cậu là kẻ ở dưới, còn anh ta là người bề trên. Nên không tránh khỏi cậu luôn có cảm giác như thể bị anh ta kìm kẹp. Khiến cho cậu có chút sợ, nếu có thể thì cậu muốn tránh anh ta càng xa càng tốt. Pete khẽ thở dài, bước chân lặng lẽ đi tiếp. Dù sao thì đây vẫn là công việc của cậu, tránh né cũng không được. Pete bước đến trước cửa nhà Vegas, thấy cửa đã mở sẵn. Pete ngó vào trong một cái, hình như cũng chẳng có ai. Cậu bước vào, ngó nghiêng xung quanh. Thực ra cậu đang xem có ai ở đây không, cậu còn có thể nhờ người ta trợ giúp. Nhưng ngặt nỗi cậu đứng nãy giờ mà chẳng thấy bóng dáng của ai cả. Thế là Pete đành bước lên lầu. Cậu cầm chiếc nồi nhỏ, leo lên ba tầng. Mặc dù không nặng lắm, nhưng đến nơi cũng thở nhanh một chút. Cậu nhìn thấy căn phòng có cánh cửa đóng hờ, nên quyết định bước đến. Mặc dù vậy, nhưng cậu cũng không thể tùy tiện bước vào. Pete nhìn cái nồi nóng hổi ở trên tay. Cậu định đặt chúng xuống, rồi mới có tay để gõ cửa. Nhưng Pete chưa kịp để xuống, thì cánh cửa đột nhiên mở ra. Vegas chỉ tiện tay mở cánh cửa, sau đó xoay lưng đi vào. Pete nghi hoặc nghĩ, làm sao anh ta biết cậu đang đứng ở ngoài này. Cửa cũng đã mở ra, Pete có chút rón rén đi vào. Đi được mấy bước cậu lại thầm nghĩ, bản thân có phải đang ăn trộm đâu chứ. Cho nên chẳng biết ở đâu Pete lấy lại được tinh thần. Cái lưng liền thẳng lên một chút, giả vờ bình thản đi vào. Lúc đi vào bên trong, những ký ức ngày hôm đó bắt đầu dần hiện ra. Đúng rồi, đây chính là căn phòng mà ngày hôm đó, cậu đã liều mình đâm đầu vào cửa kính lao xuống. Cậu nhìn về phía tấm kính trong suốt rộng lớn kia. Chúng đã được thay đổi, không một vết xước. Bóng loáng và sạch sẽ, như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà Pete thấy hình như, chỗ sàn gỗ ở gần cửa kính, bây giờ đã lót thêm tấm thảm bông mỏng lớn màu nâu sữa. Nhìn trong rất ấm áp. Có điều Pete không biết, tấm thảm lông kia chỉ xuất hiện, sau cái ngày mà cậu nhảy xuống.Vì sau đó Vegas nhớ lại thân ảnh gầy gò ngồi bệt ở trên sàn của cậu, trông thật lạnh lẽo. Pete ngó qua chiếc giường bên cạnh, cậu xuýt xoa. Giờ cậu mới để ý, quả nhiên là người giàu. Cái giường to bản như thế, cậu lăn phải vài vòng mới hết. Nhưng lại có một điều mà cậu cũng không biết. Pete cũng chính là người duy nhất được bước chân vào căn phòng này của Vegas mà không cần sự cho phép. Vì ngày hôm đó chính anh là người đã ôm cậu đi vào. Vegas bình thường hành sự với mấy tên nô lệ đều dùng phòng ở tầng một. Căn phòng này là chỗ ngủ của anh, đến cả Tankul muốn bước vào cũng phải nói một tiếng. Vậy mà hôm mang cậu ở quán bar trở về. Vegas đã ôm cậu thẳng một mạch đi lên tầng ba rồi bước ngay vào phòng. Lúc đó Andy ở phía sau đến trước cửa còn phải khựng lại, vì trước giờ phải có sự đồng ý của Vegas mới được bước vào. Bà có chút không tin, vậy mà Vegas lại ôm Pete đi thẳng vào trong như vậy. Bà còn tưởng Ngài ấy sẽ để cậu nằm trong phòng dành cho khách chứ. Cho nên cũng có nghĩa là, chiếc giường rộng lớn kia ngoài Vegas ra, thì cậu là người thứ hai được nằm lên. Lúc này Vegas đã ngồi xuống ghế, thấy Pete đi từ từ vào còn ngó nghiêng căn phòng một hồi, anh mới lên tiếng. - Không mỏi tay sao? Tiếng của Vegas vang lên lập tức kéo Pete ra khỏi dòng suy nghĩ. Hiểu được anh đang ám chỉ chiếc nồi nhỏ đang cầm trên tay. Pete vội đi đến đặt nó lên bàn, gần trước mặt anh. - Ngài Tankul bảo tôi đem đến cho Ngài. Ngài... hãy mau xông mặt khi còn nóng. Vegas nhìn chiếc nồi nhỏ ở trên bàn, rồi nhìn về phía Pete. Dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Chẳng nói chẳng rằng, Vegas đột nhiên đứng dậy, từ từ tiến đến chỗ của Pete. Những dòng suy nghĩ trong đầu của Pete chạy loạn xạ. Nhìn thấy Vegas cứ từng bước từng bước tiến đến gần, Pete trong vô thức cũng lùi dần về sau. Cậu cảm giác hình như cậu càng lùi về sau, Vegas càng được nước lấn tới. Hai người cứ như vậy cho đến khi lưng của Pete đụng bức tường một cái. Nhìn gương mặt tuấn tú của Vegas đang gần trước mặt mình. Giá mà cậu có năng lực xuyên qua bức tường phía sau. Đôi tay của Pete từ khi nào đã cuộn tròn thành hai nắm đấm nhỏ chặn trước ngực. Pete cứng đơ người, bị Vegas ép sát vào tường. Cậu hết đường lui rồi. Trong không khí im lặng đến lạ thường, Vegas bắt đầu cởi chiếc cúc áo sơ mi đầu tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com