TruyenHHH.com

Tu Nhan Jeon Jungkook

Ưm!

Hyun Joo bị tiếng chuông báo đánh thức, mơ màng mở choàng mắt dậy. Cảm thấy cơ thể có gì đó mát mát, trơn bóng, Hyun Joo liền đưa tay chạm nhẹ lên bụng, phát hiện da thịt lồ lộ, không có bất kì mảnh vải che thân. Phần ngực có chút nặng, ấm, thỉnh thoảng phần đầu hoa be bé còn bị thứ gì đó day mạnh. Hyun Joo dụi dụi mắt, lật chăn lên để quan sát rõ hơn, cơ thể lập tức cứng ngắc một bàn tay to lớn, thô ráp đang chầm chậm vuốt ve, xoa nắn hai bầu ngực nảy lửa của cô.

Hyun Joo tỉnh cả ngủ, giật mình ngồi bật lên, hung hăng đẩy mạnh bàn tay to lớn kia ra, suýt chút nữa đã hét ầm khắp phòng.

- Jeon JungKook, ai cho phép anh làm càn!

Mà người đàn ông tuấn mỹ nằm bên cạnh cô kia lại tỏ rõ thái độ bực mình, hai hàng lông mày rậm nhíu thật chặt lại. Anh mặc kệ cô mắng nhiếc, kéo chăn nằm nghiêng sang bên còn lại, chán ghét buông một câu hờ hững:

- Ngậm miệng lại! Muốn tôi đè cô ra giường luôn không?

Hyun Joo biết điều liền im bặt, đành ngồi yên không đáp gì nữa. Đêm hôm qua, anh đã tha cho cô. Chưa biết chừng hôm nay, thú tính trong người Jeon JungKook lại dâng trào mãnh liệt, hành hạ cô thừa sống thiếu chết cũng chưa biết chừng.

Càng nghĩ càng lo sợ, cô nhẹ nhàng lật chăn, rón rén bước xuống giường, nhặt lại quần áo toan mặc lên người. Hyun Joo đứng xoay lưng về phía Jeon JungKook, hoàn toàn không để ý anh đã tỉnh dậy từ khi nào, cơ thể trần trụi, vạm vỡ đang từ từ phủ lên phía sau cô.

- Đứng im! Đừng động đậy!

Hyun Joo sửng sốt, vừa muốn quay lại liền bị hai cánh tay to lớn của anh khóa trụ ở phía trước, ép cô dí sát lên người anh. Da kề da, gần như không có khoảng cách, qua lớp váy mỏng, Hyun Joo cảm nhận rõ rệt hơi thở nóng rực của anh đang liên tục truyền sang người cô. Và cả vật thể to lớn phía dưới đang cứng lên nhanh chóng.

Jeon JungKook nhắm hờ hai mắt, tựa đầu lên cổ vai Hyun Joo, hé miệng cắn lên vành tai cô thật mạnh.

- Cô rất đẹp!

Đột nhiên anh mở lời khen ngợi. Tính cách của anh vốn rất thẳng thắn, xấu chê xấu, đẹp khen đẹp, tuyệt đối không vòng vo. Nhưng đối với một người vốn có ác cảm sẵn về anh như Hyun Joo, cô lại xem đó là lời ong bướm mang hàm ý chế giễu.

Hyun Joo muốn đẩy anh ra, nhưng hành động chống đối này của cô lại khiến Jeon JungKook không mấy vui vẻ. Anh luồn tay lên phía trên, chạm vào khuôn cằm thon nhỏ của Hyun Joo, sau đó bóp chặt lại.

Ưm!

Hyun Joo bị Jeon JungKook ép phải ngửa cổ lên cao, đoạn còn bị anh xoay người về trước, mặt đối mặt nhìn nhau, tâm tình vô cùng phức tạp.

Đôi mắt sâu thẳm như đáy đại dương dần dần tiến sát vào mặt cô, cơ hồ Jeon JungKook là đang muốn cảnh cáo.

- Go Hyun Joo, cha mẹ cô vẫn sống rất tốt tại Daegu nhỉ?

- Anh nói thế là có ý gì?

Hyun Joo đanh mặt lại, trừng mắt thách thức Jeon JungKook.

Nụ cười trên môi anh như có như không, giọng nói trầm thấp quẩn quanh bên tai Hyun Joo tựa đang muốn vờn gọi, chơi đùa, dò xét tâm lý của cô.

- Tôi chỉ muốn hỏi thăm. Có thời gian, Jeon JungKook này nhất định sẽ sắp xếp về thăm họ. Càng - sớm - càng - tốt!

Anh cố tình ngân dài bốn chữ cuối, bàn tay cứng rắn vẫn siết lấy cằm nhỏ Hyun Joo. Hyun Joo thừa hiểu, Jeon JungKook đang muốn đe dọa cô, đem người nhà của cô để ép Hyun Joo phải nghe theo mệnh lệnh của anh.

- Mở miệng ra!

Hyun Joo nắm chặt hai bàn tay, vo tròn thành nắm đấm. Tròng mắt cô đã trở nên lấp lánh đầy nước, hàng mi cong vút như châu sa gợn buồn. Đối với một Thừa tướng có vai vế cao cấp trong Chính phủ như thế này, Hyun Joo đâu thể chống đối lại nổi. Người nhà cô lại đang gặp nguy hiểm, sự sống và cái chết đều do Jeon JungKook ngang nhiên nắm giữ.

Hai cánh môi đỏ hồng nhẹ nhàng hé mở. Jeon JungKook vô cùng thích thú, dùng ngón tay trỏ cọ nhẹ lên môi cô, cảm thấy đôi môi anh đào này rất mềm mại và gợi tình.

Anh không chần chừ, lập tức cúi xuống, hôn lên môi cô. Đầu lưỡi ẩm ướt bắt đầu tách rộng khuôn miệng nhỏ nhắn của Hyun Joo, sau đó thỏa thích trêu đùa phía trong, lần tìm đầu lưỡi thơm tho của cô. Hơi thở nóng bỏng hòa quyện cùng nhau, tạo nên những cảm xúc kích thích, phấn khích nhất.

Jeon JungKook hôn cô đến mềm nhũn cơ thể, thỉnh thoảng còn dùng răng cắn lên lưỡi và môi dưới Hyun Joo, trêu đùa cô hết lần này tới lần khác. Hyun Joo muốn rời đi nhưng đều bị anh siết chặt, bàn tay phải thô ráp liên tục xoa bóp phần ngực cao vút cùng bờ mông căng tròn của cô.

Hơn năm phút sau, Jeon JungKook mới thỏa mãn rời khỏi đôi môi đã bị anh rút cạn sức sống. Hyun Joo mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế, hơi thở trở nên gấp gáp. Váy mặc xộc xệch, bị anh vén cao lên tới hông.

Tách!

Một giọt nước mắt mặn chát nhẹ nhàng rơi xuống lòng bàn tay. Hyun Joo mím chặt môi, hít sâu một hơi, không để tiếng nấc tủi nhục phát ra trước mắt người đàn ông khủng khiếp kia.

Jeon JungKook chỉ nhàn nhã mặc lại quần áo, ném về Hyun Joo ánh nhìn đầy ghét bỏ:

- Sửa soạn lại đi. Tôi sẽ đưa cô đến quảng trường Chung Niệm Sơ!

Đây là lần đầu tiên Hyun Joo nghe thấy cái tên này. Cô nhẹ giọng hỏi lại lần nữa:

- Chung Niệm Sơ là gì?

Động tác cài nút áo của Jeon JungKook trở nên chậm lại. Anh nhếch môi, hờ hững đáp:

- Là nơi thi hành án tử dành cho những tội phạm đặc biệt!

Hyun Joo có chút ngạc nhiên, nơi thi hành án tử của quốc gia vốn dĩ phải được bảo mật thật nghiêm mới đúng. Thế mà Jeon JungKook lại muốn dẫn một người ngoài như cô đến đó để làm gì?

Hàng loạt câu hỏi liên tục xuất hiện trong não bộ của cô, cuối cùng đành nuốt lại tò mò, không hỏi thêm gì nữa.

Đây là lần đầu tiên Hyun Joo được tận mắt trông thấy Jeon JungKook mặc quân phục. Màu áo xanh thẫm đặc trưng của quân đội, phần cổ bẻ đính hai dải huy hiệu dọc trên cầu vai, ôm sát từng đường nét cường tráng trên cơ thể của Jeon JungKook, khiến anh không chỉ trở nên đạo mạo, nghiêm túc mà còn toát ra khí chất vô cùng quyền lực. Trái ngược hoàn toàn với tính cách cầm thú, tàn độc mà Hyun Joo phải miễn cưỡng tiếp xúc.

Anh đang cài cúc áo, thấy Hyun Joo im lặng liền đảo mắt nhìn cô. Người con gái này đứng tựa lưng vào tường, hàm răng trắng đều tăm tắp đang cắn cắn môi dưới, lông mày thanh tú nhíu chặt lại, đăm chiêu suy nghĩ rất lâu.

Môi mỏng Jeon JungKook cong nhẹ, động tác cài nút áo cũng dừng lại. Anh chỉ một ngón tay về phía Hyun Joo, ra hiệu cho cô bước gần tới bên mình.

- Cài khuy áo cho tôi!

Hyun Joo khó hiểu nhìn anh, hất cằm thắc mắc:

- Chỉ còn một chiếc khuy nữa, sao anh không tự cài nốt đi!

Jeon JungKook không nói hai lời, trực tiếp dùng tay tháo sạch hàng khuy áo vừa mới cài, vênh mặt đáp:

- Ồ! Mắt nào của cô trông thấy tôi đã cài sắp xong? Hửm?!

- Anh... Anh!

Hyun Joo câm nín, đành miễn cưỡng đưa tay chạm lên ngực Jeon JungKook, cẩn thận giúp anh cài lại từng chiếc khuy áo.

Jeon JungKook cao một mét bảy chín, hơn hẳn Hyun Joo một cái đầu. Thân hình cao lớn, bờ vai rộng rãi, cơ bụng cuồn cuộn khẽ phập phồng theo từng nhịp thở. Hyun Joo phải kiễng chân lên cao mới có thể với tới hàng khuy đầu tiên.

Anh lặng lẽ quan sát từ trên cao, thấy cô gái nhỏ khổ sở kiễng chân, mấy lần suýt té, không nhịn được liền tỏ ý chán ghét, hất tay cô ra khỏi ngực mình.

- Thấp như thế này, sau nòi giống nhà họ Jeon cũng nấm lùn như vậy thì chết với tôi!

Hyun Joo nghe không rõ, ngửa cổ hỏi lại anh:

- Anh nói gì cơ?

Tuy nhiên, Jeon JungKook không đáp, luồn hai bàn tay cứng nhắc sang vòng eo thon nhỏ của cô, đoạn nhấc bổng Hyun Joo lên cao. Hyun Joo bám chặt lấy hai cánh tay cơ bắp của anh, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra liền bị Jeon JungKook đặt ngồi lên bàn ăn.

- Tiếp tục đi!

Jeon JungKook hơi chúi đầu gối chân, nhàn nhạt ra lệnh. Vì Hyun Joo được anh bế ngồi lên bàn nên chiều cao cũng được cải thiện ít nhiều, vừa tầm hơn. Cô cúi đầu, lúi húi cài tiếp khuy áo cho anh. Ở khoảng cách gần như thế này, cơ thể cường tráng của Jeon JungKook như đang phủ lên toàn bộ thân thể nhỏ bé Hyun Joo.

Cả hai người đều im lặng phăng phắc. Chờ tới khi xong việc, Jeon JungKook còn rất thỏa mãn mà vươn tay về phía cô, đem Hyun Joo đặt ngồi lên đùi mình.

- Buông ra! Ở đây có rất nhiều người!

Cô bị anh giữ chặt, ngồi trên đùi anh ngay trước mặt quản gia và một số người giúp việc, tâm trạng vô cùng xấu hổ.

Jeon JungKook không thèm để tâm, đưa khuôn mặt tuấn mỹ ghé sát lên vành tai cô, chóp mũi cao vút còn đê tiện mà cọ cọ lên má Hyun Joo:

- Vừa xong, có phải cô đang suy nghĩ, khi Thừa tướng đây khoác lên mình bộ quân phục này trông thật đẹp trai, phải không?

Hyun Joo há hốc miệng, muốn phản bác lại, nhưng Jeon JungKook đâu để cho cô kịp nói, lập tức chế giễu:

- Nên nhớ, sau khi bộ quân phục này được cởi ra, cô sẽ trở thành món ăn của tôi! Mọi lúc, mọi nơi!

Hyun Joo mơ màng còn nghe được tiếng cười khẽ của anh. Đến lúc bị Jeon JungKook bắt ngồi lên xe oto, cô vẫn còn chưa hoàn hồn.

Quảng trường Chung Niệm Sơ nằm về phía Đông thành phố. Tốc độ lái xe của Jeon JungKook đạt đến trình độ thượng thừa, lao vun vút trên mọi cung đường ngoằn ngoèo, nhiều lần khiến Hyun Joo sợ xanh mặt, hai bàn tay bấu chặt lấy đai an toàn.

Vì đây là nơi thi hành án tử cho các phạm nhân chịu trọng tội nên Chung Niệm Sơ được rào chắn rất kỹ lưỡng, nằm tách biệt hẳn với lòng thành phố. Bốn phía xung quanh bao phủ bởi cây cối rậm rạp, còn tồn tại cả sườn núi thoai thoải nằm ở góc quảng trường, được chọn làm nơi tập bắn cho các quân sĩ.

Chiếc Maybach đen bóng phóng nhanh vào bãi đỗ xe. Jeon JungKook mở cửa bước xuống, lập tức quân sĩ đều cúi rạp đầu, nghiêm trang giơ tay chào.

Gương mặt tuấn mỹ của anh vô cùng lạnh nhạt, ngay cả liếc nhìn họ, Jeon JungKook cũng chỉ gật nhẹ đầu, sau đó bước thẳng qua.

Hyun Joo lẽo đẽo đi theo phía sau anh. Quân nhân vô cùng đông đúc, đang chăm chỉ tập luyện, còn có cả những phạm nhân mặc áo tù màu cam, chưa đến ngày xử án đều bị đem ra chân núi lao động khổ sai.

Nhìn thấy màu áo tù quen thuộc, ký ức bốn năm về trước lại trở về trong trí nhớ của Hyun Joo. Ba năm đó, cô thân đơn thế độc, gồng mình chống chọi lại những cú đòn bắt nạt của đám phạm nhân hung hăng xung quanh. Cũng trong suốt ba năm ấy, cha mẹ và em gái cô chưa bao giờ chịu đến thăm Hyun Joo, dù chỉ một lần.

- Muốn đến trường bắn không?

Jeon JungKook nghiêng đầu nhìn cô, lạnh nhạt hỏi.

Từ trước tới nay, Hyun Joo vốn rất sợ tiếng nổ chói tai của súng đạn. Do vậy, ngay khi anh nhắc đến trường bắn, cô lập tức lắc đầu từ chối.

- Không cần! Tôi sẽ đi xung quanh để quan sát nơi này một lần!

Jeon JungKook cũng không hỏi gì thêm, quay người cất bước đi thẳng.

Đợi anh khuất xa, Hyun Joo lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cô hít sâu một hơi, tự mình đi dạo xung quanh khuôn viên quảng trường Chung Niệm Sơ. Không ngờ phía quân đội lại lập nên một nơi rộng lớn như thế này, tất cả chỉ để thực hiện án tử cho phạm nhân là chính.

Một vài quân sĩ đi qua Hyun Joo, liên tục đảo mắt nhìn cô, âm thầm khen ngợi trước sắc đẹp kiều diễm. Tuy nhiên, họ không dám làm càn, bởi trông thấy Hyun Joo đi theo Thừa tướng nên chỉ đành dám ngắm cô từ phía xa.

Càng đi sâu về phía sau quảng trường, Hyun Joo càng nghe thấy một vài tiếng động lạ. Cô nhẹ nhàng đứng nép người về phía bức rào chắn, ghé đầu nhìn sang, phát hiện năm quân nhân súng giắt bên hông đang không ngừng chỉ trỏ, chửi bới phạm nhân.

Những phạm nhân trước mặt này đều là nữ, gồm tám người, được xếp thành hai hàng đều nhau. Mỗi khi nam quân nhân cắt đầu đinh lên tiếng gọi, lần lượt các nữ tù sẽ đi lên phía trên, ngoan ngoãn quỳ rạp xuống dưới chân anh ta.

Hyun Joo không hiểu họ đang làm gì. Bởi nơi này nằm khuất trong quảng trường, lại còn bị rào chắn che trước, nếu không để ý sẽ chẳng ai phát hiện ra.

- Có muốn tao đánh gãy răng hay không? Mau ngậm cái miệng chó lại!

Quân nhân cắt đầu đinh kia tên là Heung-min, là một chỉ huy trưởng, phụ trách chỉ huy bộ phận tù nhân nhỏ làm việc, cụ thể ở đây đó là trồng rau theo khu vực đã được phân phó.

Nữ tù Jang-Mi quỳ rạp trên đất, tuổi đời còn khá trẻ, khuôn mặt xinh đẹp mọng nước, cay đắng trả lời:

- Xin lỗi, ngài! Lần sau tôi không dám cãi lại nữa!

Jang-Mi vừa dứt lời, cả người liền bị Heung-min dùng lực túm lấy cổ áo, kéo thốc lên cao, sau đó ném mạnh lên chiếc bàn gỗ mốc meo bên cạnh.

Lập tức, những tù nhân còn lại đều cúi rạp đầu xuống, không dám nhìn lên. Dường như, họ đều đã quá quen thuộc với sự việc này.

Diễn biến xảy ra tiếp theo khiến Hyun Joo sửng sốt tới nghẹn họng, chân tay lập tức cứng ngắc, mặt cắt không còn giọt máu.

Hai nam quân nhân khác đem Jang-Mi nằm úp trên bàn, mỗi người giữ một bên tay Jang-Mi. Kẻ còn lại thuần thục dùng lực tụt quần của cô xuống, để lộ bờ mông căng tròn, trắng muốt, lồ lộ trước con mắt của bao người.

Heung-min nhanh chóng kéo khóa quần, lôi ra vật tượng trưng đã vươn cao, tay còn lại giữ chặt lấy eo Jang-Mi, sau đó tàn nhẫn thúc ép cô từ phía đằng sau.

- Chó chết!

Hyun Joo lúc này mới lấy được bình tĩnh, căm tức tới cực điểm, co chân đạp tung rào chắn mỏng, hét ầm lên về phía Heung-min:

- Mau thả cô ấy ra!!!

Heung-min vẫn liên tục làm càn trong thân thể Jang-Mi. Cô rất cam chịu, những chuyện như thế này xảy ra thường xuyên, không còn xa lạ gì nữa.

Nghe tiếng hét, đám người giật mình. Heung-min gấp gáp rút ra khỏi cơ thể Jang-Mi, trừng mắt nhìn về phía Hyun Joo, gằn giọng hỏi gã quân sĩ bên cạnh:

- Cô ta là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com