TruyenHHH.com

Tu Nha Chieu De Tinh Kiep

Khương Tử Nha, một nam tử được giao phó trọng trách phong thần, mang trên vai sứ mệnh mà thiên địa đều dõi theo. Cuộc đời y, không hề do chính mình định đoạt, từ trách nhiệm đến hôn nhân, đều nằm trong bàn tay của định mệnh. Y kết duyên cùng Mã Chiêu Đệ, một tiểu thư kỳ quái, nhan sắc bị đồn đại là xấu xí, tâm trí lại được cho là điên loạn. Nhưng cuộc hôn nhân ấy, không phải bởi tình yêu, mà là do thiên mệnh đã an bài.

Ngày tháng trôi qua, gánh nặng trên vai Khương Tử Nha ngày càng chồng chất, tâm trí y bị vây kín bởi nhiệm vụ lớn lao, đến nỗi không còn chỗ cho tình cảm riêng tư. Khi ánh mắt y chạm vào Mã Chiêu Đệ, chỉ cảm nhận được sự phiền phức, như cơn gió lạnh lùng không mời mà đến, làm xao động sự bình lặng vốn đã mong manh trong tâm hồn. Mỗi lần như thế, nỗi tội lỗi lại trỗi dậy, đè nặng lên trái tim y như tảng đá lớn không thể nào gỡ bỏ.

Ngược lại, Mã Chiêu Đệ lại mang trong mình ngọn lửa của tình yêu và sự hồn nhiên vô tư. Ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ Khương Tử Nha, nàng đã dành trọn trái tim mình cho y. Dù cho sự hờ hững lạnh lùng từ phía y, nàng vẫn không ngừng nỗ lực tiếp cận, hàng ngày mang đến những món ăn ngon, kể những câu chuyện tươi vui chỉ mong y nở nụ cười. Nàng yêu Khương Tử Nha bằng sự ngây thơ, tin tưởng rằng một ngày nào đó, y sẽ đáp lại tình cảm chân thành của nàng.

"Nha Nha, chàng có thể cùng thiếp đi dạo một chút không?" Mã Chiêu Đệ khẽ hỏi, giọng nói nũng nịu tựa như một đứa trẻ, ánh mắt long lanh tràn đầy hy vọng.

Khương Tử Nha chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói ấm áp nhưng kiên quyết vang lên: "Nàng tìm Tiểu Muội cùng chơi đi, ta còn phải cho Na Tra và Võ Cát. Xin đừng quấy rầy ta.." Những lời nói tuy nhẹ nhàng, nhưng lại khiến lòng nàng trĩu nặng. Dù vậy, Mã Chiêu Đệ vẫn nỗ lực mỉm cười, ánh sáng hy vọng mong manh chưa tắt hẳn trong đôi mắt nàng.

Trong ngôi nhà nhỏ giữa bờ vị thủy, Khương Tử Nha và Mã Chiêu Đệ đồng sống, nhưng giữa họ lại tồn tại một khoảng cách vô hình, như một bức tường ngăn cách giữa hai thế giới khác nhau. Họ cùng nằm chung giường, nhưng mỗi người như đang ở trong một cõi riêng, tựa như hai hành tinh lướt qua nhau mà không bao giờ giao hòa. Mỗi sáng, Khương Tử Nha thức dậy trước ánh bình minh, y lặng lẽ ngồi bên bàn, chăm chú vào những trang cổ thư, nhấm nháp tách trà nóng. Mã Chiêu Đệ, trong khi đó, vẫn cuộn mình trong chăn, trôi vào giấc mộng, không hay biết rằng phu quân đã rời khỏi giường từ bao giờ.

Nàng thường tỉnh dậy muộn, mở mắt thấy ánh nắng chiếu rọi qua khung cửa, trải dài trên nền nhà, nhưng bóng dáng Khương Tử Nha lại vắng bóng. Nàng ngồi dậy, thở dài một tiếng, đôi mắt thoáng chút u buồn khi nhớ đến những nỗ lực của mình trong việc lôi kéo sự chú ý của y, nhưng mọi cố gắng dường như chỉ như nước đổ lá môn.

Bữa sáng thường giản dị, nhưng Mã Chiêu Đệ luôn cố gắng làm cho nó trở nên đặc biệt. Nàng bưng mâm cơm vào bàn, với những món ăn đã chuẩn bị tỉ mỉ, hy vọng rằng Khương Tử Nha sẽ cùng thưởng thức. Thế nhưng, y vẫn chỉ nhìn những món ăn với ánh mắt lạnh nhạt, không thốt lên một lời. Bữa ăn trở thành một cuộc chiến im lặng, nơi hai người đều bận rộn với suy tư của riêng mình, như thể không có sự tồn tại của nhau.

Vào buổi chiều tà, Mã Chiêu Đệ thường bước ra ngoài, ngắm nhìn hoa cỏ, tìm kiếm niềm vui trong từng sắc màu của ánh hoàng hôn đang dần buông xuống. Nhưng hình bóng Khương Tử Nha vẫn không thể phai nhòa trong tâm trí nàng. Nàng lặng lẽ chăm sóc khu vườn nhỏ, lắng nghe tiếng chim ca hót, và mỗi khi ngẩng đầu lên, nàng lại thấy y đứng đó, trong sự tĩnh lặng, thâm trầm như một bóng ma không bao giờ rời xa.

Buổi tối, họ trở về giường, chui vào chăn nhưng không có một cái ôm, không một nụ hôn. Họ tựa như hai chiếc thuyền trôi trên cùng một dòng sông, nhưng không bao giờ cập bến. Giữa đêm, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu vào phòng, Mã Chiêu Đệ thường quay mặt về phía Khương Tử Nha, nhưng y vẫn lặng thinh, không một âm thanh. Nàng tự hỏi, liệu có bao giờ họ thực sự trở thành vợ chồng, hay chỉ đơn giản là hai người sống chung dưới một mái nhà?

Thời gian trôi qua, sự thờ ơ của Khương Tử Nha trở thành bức tường kiên cố ngăn cách giữa hai người. Mã Chiêu Đệ dần trở nên mệt mỏi. Nàng đứng bên cửa sổ mỗi ngày, nhìn ra khoảng không trước mặt, lòng nặng trĩu. "Có phải ta quá ngốc nghếch?" Nàng tự hỏi mỗi sáng, khi ánh mặt trời chiếu vào căn phòng lạnh lẽo.

Khương Tử Nha bắt đầu nhận thấy sự vắng mặt của nàng trong cuộc sống của y. Những buổi sáng, khi tỉnh dậy, nàng đã rời đi từ lúc nào không hay, không còn cố gắng chờ đợi y như trước nữa. Bóng dáng nàng từng tươi cười bên cửa sổ giờ chỉ còn là một khoảng trống mờ nhạt. Cảm giác trống trải dâng lên, đè nặng lên trái tim Khương Tử Nha như một dòng nước lạnh lẽo, khiến y nghẹt thở.

Mỗi lần nhớ lại nụ cười rạng rỡ của nàng, y cảm thấy nỗi đau âm ỉ len lỏi. Mã Chiêu Đệ, dù kỳ quái và ngây thơ, đã mang lại cho cuộc sống đơn điệu của y một chút sắc màu. Nhưng giờ đây, chính những trách nhiệm nặng nề y phải gánh đã khiến y không dám bước tới gần nàng.

Y thầm nghĩ về nàng, nhưng lại gạt đi, tự nhủ rằng bản thân không thể để tình cảm làm xao nhãng mục tiêu vĩ đại mà mình phải hoàn thành. Thế nhưng, mỗi đêm trôi qua, cảm giác cô đơn bủa vây y không ngừng, và hình bóng của Mã Chiêu Đệ hiện lên trong tâm trí y, như một ngọn đèn lập lòe trong bóng tối, không thể chạm tới.

Tình cảm giữa họ giờ như một ngã ba đường, nơi lý trí và trái tim không ngừng đấu tranh. Khương Tử Nha biết rằng sự thờ ơ của mình đang đẩy Mã Chiêu Đệ xa dần, nhưng y không biết cách nào để phá vỡ bức tường vô hình mà chính mình dựng lên. Y muốn nói với nàng, muốn đến gần hơn, nhưng lại sợ rằng tình cảm đó chỉ khiến cả hai thêm đau khổ.

Buổi trưa hôm đó, cả gia đình Võ Cát và Na Tra cùng nhau ngồi quây quần bên mâm cơm. Tiếng cười nói rôm rả vang lên, nhưng Khương Tử Nha dường như chẳng màng đến, chỉ im lặng chăm chú vào bát cơm trước mặt.

Bất ngờ, y đưa đũa gắp một miếng trứng cá đặt vào bát của Mã Chiêu Đệ. Hành động ấy khiến mọi người xung quanh đều chú ý, không khỏi ngạc nhiên. Võ đại nương bật cười, giọng nói vui vẻ vang lên: "Khương tiên sinh hôm nay tâm lý quá, còn chăm sóc Chiêu Đệ nữa!"

Mã Chiêu Đệ dừng lại một chút, ngước nhìn miếng trứng cá trong bát, không nói lời nào. Cô khẽ nhấc đôi đũa lên, rồi nhẹ nhàng đẩy miếng trứng sang mép bát mà không một chút biểu cảm.

"Ta... không ăn được trứng cá..." nàng khẽ nói, giọng nhẹ nhàng, không lạnh nhạt nhưng cũng không có ý trách móc, chỉ đơn giản là một lời giải thích.

Không khí quanh bàn chợt khựng lại trong giây lát. Khương Tử Nha gượng cười, vẻ ngại ngùng hiện rõ trên khuôn mặt. "À... ta không biết..." y lẩm bẩm, mắt lảng đi nơi khác, cố giấu sự bối rối.

Mã Chiêu Đệ tiếp tục ăn như không có chuyện gì xảy ra, không bận tâm đến ánh mắt của mọi người. Y nhìn nàng, trong lòng nặng trĩu, không phải vì miếng trứng cá kia, mà là vì khoảng cách vô hình giữa hai người – một khoảng cách mà y cảm thấy ngày càng lớn dần.

Không khí trong bữa ăn từ vui vẻ trở nên trầm lặng, dù tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục vang lên từ những người khác. Khương Tử Nha cúi đầu, lòng đầy suy tư, tự hỏi phải chăng mọi cố gắng của y đều là vô ích...

Một buổi tối, nhìn thấy Mã Chiêu Đệ ngồi bên cửa sổ, đôi mắt buồn bã, Khương Tử Nha chợt nhận ra có lẽ y đã đi quá xa. Tuy nhiên, lòng kiêu hãnh và trách nhiệm vẫn ngăn cản y tiến tới gần nàng. Y tự nhủ: "Nếu lại gần, nàng sẽ chỉ thêm phiền muộn."

Một ngày nọ, giữa cơn sóng gió bão bùng, Mã Chiêu Đệ lâm vào cảnh hiểm nguy khi Tô Đắc Kỷ bắt giữ nàng cùng gia đình Võ Cát, bao gồm cả Võ Đại Nương và Võ Cát. Với bản tính hiểm ác và tàn nhẫn, Tô Đắc Kỷ nhẫn tâm ra lệnh cho Khương Tử Nha phải lựa chọn giữa việc cứu Mã Chiêu Đệ hoặc gia đình Võ Cát.

"Ngươi chỉ có thể lựa chọn một," Tô Đắc Kỷ tuyên bố, giọng điệu lạnh lẽo như băng giá, ánh mắt đầy thỏa mãn khi chứng kiến sự khổ sở của Khương Tử Nha. Lòng y trĩu nặng, mâu thuẫn dâng trào trong tâm trí khi phải đối diện với quyết định đầy đau thương. Khương Tử Nha, trong khoảnh khắc đó, không thể phủ nhận rằng sinh mệnh của gia đình Võ Cát là nhiều hơn.

"Ba người trọng hơn một người, Chiêu Đệ. Ta sẽ cứu nàng sau, hãy tha lỗi cho ta," y thốt lên, giọng nói mang theo sự áy náy, tựa như những làn sóng cuồn cuộn trên mặt biển. Y ngây thơ tin rằng, khi ba mạng sống kia được an toàn, y sẽ quay lại cứu Mã Chiêu Đệ. Nhưng đâu hay, trong khoảnh khắc ấy, Mã Chiêu Đệ đã sớm chết tâm.

Trái tim nàng tan vỡ khi nghe câu nói tàn nhẫn ấy, cảm giác tê tái lan tỏa khắp cơ thể như làn gió lạnh lẽo giữa đêm đông. Dù trong thâm tâm vẫn ấp ủ chút hy vọng, nhưng sự thật tàn nhẫn như lưỡi dao sắc bén đã đè nặng lên linh hồn nàng. Khương Tử Nha, với lý trí của một người chiến sĩ, không cảm thấy cần thiết phải lựa chọn nàng, chỉ đơn giản vì y tin rằng sự sống của ba người khác đáng giá hơn một.

Điều đó như những chiếc gai đâm sâu vào tâm hồn Mã Chiêu Đệ, khiến nàng cảm thấy đơn độc trong chính cuộc hôn nhân của mình. Nơi đây, tình yêu và sự tận tâm của nàng bị dập tắt bởi sự vô tâm lạnh lùng của chồng. Nàng đã từ bỏ tất cả vì y, nhưng giờ đây, nàng chợt nhận ra rằng trong khoảnh khắc quyết định giữa sự sống và cái chết, nàng cũng chỉ là một trong muôn vàn chúng sinh, không có gì khác biệt.

Dần dần, Mã Chiêu Đệ thu mình lại, không còn là cô gái rạng rỡ như trước. Sự theo đuổi không ngừng của nàng giờ chỉ khiến nàng cảm thấy ngốc nghếch, như thể nàng đã tự xây nên một thế giới của hy vọng chỉ để thất vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com