Tu Mau Nu Hoang Cua Ma Toc
"Đó chính là chủ nhân cao quý của anh, sau này sẽ trở thành Nữ Vương của Ma Quốc, Rena bệ hạ đấy!" Kain mỉm cười trả lời.
"A! Đó là Nữ Vương ạ? Chị ấy đẹp quá! Nhưng liệu chị ấy có đốt nhà tụi em không?" Một cậu bé reo lên, sau đó lại e dè hỏi, nghe vậy, những đứa trẻ khác cũng ngước lên nhìn Kain. Chỉ thấy Kain vẫn giữ nụ cười ôn hoà, anh đẩy đẩy từng đứa lên, nói: "Các em lại nói chuyện với cô ấy thử đi!"
Đám trẻ nhìn nhau, nhìn lại Kain, sau đó gật đầu với nhau lon ton chạy lại chổ của Rena khiến cô đang đứng ngẫm nghĩ cũng chớp chớp mắt nhìn lại. Cô quỳ xuống để có thể bằng với đám nhóc 6 tuổi, mỉm cười nói: "Có chuyện gì sao?"
"Anou, chị-chị Nữ Vương, chị có đốt nhà của chúng em không?" Một cậu bé nhút nhát, kéo kéo tay Rena hỏi làm cô mở to mắt ngạc nhiên. Cô chuyển mắt sang nhìn những đứa khác, nhìn thấy đứa nào cũng mang nét hoang mang nhìn cô. Nhận ra rằng cuộc chiến với loài người đã gây ảnh hướng đến tinh thần hồn nhiên vốn có của trẻ con, trong lòng cô khẽ động.
Nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng, Rena đưa tay lên xoa đầu từng đứa trẻ một, trước sự ngạc nhiên của chúng, ôn nhu nói: "Chị sẽ không đâu, đổi lại, chị sẽ bảo vệ các em!"
6 đứa trẻ nghe vậy thì hai mắt đều sáng lên, reo mừng chạy xung quanh Rena. Trong mắt của chúng, Ma Vương là một vị vua rất đáng sợ, có thể lãnh đạo cả một Ma Tộc hùng mạnh cơ mà, sao không đáng sợ được chứ? Nhưng Ma Vương trước mặt chúng thì khác, ngoại hình đã đẹp như tiên nữ, lại còn dịu dàng ôn nhu, còn nói sẽ bảo vệ chúng. Sao chúng không vui cơ chứ?
"Bệ hạ, ngài chơi với bọn em không? Bóng chày ấy!" Một cô bé đi lại kéo kéo tay của Rena cười tươi nói.
Rena cười cười nói: "Được thôi, nhưng trước đó cho chị hỏi một câu được không?"
"Dạ?" Mấy đứa trẻ nghiêng đầu hỏi.
"Ngoài bóng chày ra, có còn những trò chơi tựa như thế này nữa không? Và bóng chày có từ bao giờ vậy?" Rena hỏi ra thắc mắc của mình.
"Etou, bọn em chỉ chơi bóng chày thôi chị, nên không biết còn trò chơi nào giống thế này nữa hay không, nhưng bóng chày là do Kain onii-chan chỉ bọn em chơi đấy ạ!" Một cậu bé trông có vẻ lớn nhất xung phong trả lời.
Rena khựng lại, hơi liếc mắt lên nhìn Kain phía xa vẫn đang mỉm cười, trong lòng rộn lên với những suy nghĩ khác nhau. Nhưng rồi khi thấy mấy đứa trẻ khuôn mắt háo hức muốn chơi cùng mình, Rena cũng chiều chúng, đứng lên nói: "Vậy, chơi thôi, nhưng chị sẽ không nương tay đâu nhé!"
"Vâng!" Đám nhóm nhảy tưng tưng vui mừng, nhìn rất dễ thương.
Nói rồi cả đám nhóc kéo Rena ra ngoài bãi đất, nơi Kain đang đứng nãy giờ. Kain thấy Rena theo đám nhóc ra thì mỉm cười nói: "Làm phiền ngài rồi bệ hạ!"
Rena lắc đầu nói: "Làm phiền gì chứ, hiện tại thì đây là điều duy nhất tôi có thể làm cho chúng. Chỉ mong rằng trong tương lai chiến tranh sẽ không cướp mất những nụ cười hồn nhiên đó khỏi những đứa trẻ đó!"
Kain thật sâu nhìn cô một cái, cũng không nói gì nữa chỉ đi theo cô chơi với những đứa trẻ. Rena cũng không nói gì, dù trong lòng cô đang có một đống câu hỏi muốn hỏi anh. Kể từ khi anh phi ngựa đến chổ cô, trong lòng cô đã vô thức dâng lên một cảm xúc khó nói tên, nó khiến cô ấm áp quen thuộc, khiến cô cảm thấy tin tưởng anh ấy, đồng thời cũng khiến cô cảm thấy một chút nôn nao không lý do, và vì điều đó cô không thể thốt lên lời nào với anh cả.
Cả hai chơi với những đứa trẻ đến nửa đêm, mới tạm biệt chúng để chúng trở về nhà. Hai người đứng giữa cánh đồng quê, để mặc cho gió lạnh về đêm thổi bay mái tóc và áo choàng của cả hai. Rena hơi co người lại vì lạnh, bỗng nhiên đã có một tấm chăn khoác lên đôi vai mảnh mai của cô. Quay đầu lại, cô mỉm cười nhìn Kain sau lưng mình, cất tiếng: "Cám ơn!"
"Không có gì thưa bệ hạ!" Kain đáp.
Rena mỉm cười, chuyển tầm mắt nhìn những cánh đồng bỏ hoang, những ngọn núi xa xa cùng những căn nhà cũ kỷ, lên tiếng: "Kain, ngôi làng này từ xưa đã như thế này rồi sao?"
Kain nghe thế cũng chuyển tầm mắt về phía hướng Rena đang nhìn, thấp giọng đáp: "Không, chỉ từ 20 năm trước, khi chiến tranh với con người lên đến thời điểm cao nhất, những ngôi làng giáp với những ngôi làng của con người như ở đây mới trở nên hoang tàn như thế này thôi ạ!"
Tròng mắt tím của Rena hơi co rút, cô hỏi: "Ma Vương đời trước không làm gì với điều này sao?"
Kain trầm lặng trong chốc lát, lát sau mới lên tiếng: "Ma Vương đời trước, Ma Vương thứ 26 của Ma Quốc này, chính là mẹ của thần, Lailah von Spitzeg."
Rena mở to mắt quay lại nhìn anh, hỏi ngay lập tức: "Ma Vương đời trước là mẹ của anh?"
Kain gật đầu, vẫn giữ nụ cười bình tĩnh ôn hoà trên gương mặt mình, đáp: "Đúng vậy thưa bệ hạ, mẹ thần chính là Nữ Vương thứ 2 của Ma Quốc, và ngài chính là Nữ Vương thứ 3. Dù mẹ thần là Ma Vương, nhưng bà chỉ cầu mong một cuộc sống tự do, được đi khắp thế giới tìm kiếm tình yêu của mình, cũng vì điều đó mà bà không hề biết gì về lãnh đạo hay chính trị cả. Nên mọi thứ về vấn đề chính trị, đều do anh trai của mẹ, cũng là chú của thần, nhiếp chính đứng ra chủ trì."
"Ông ấy rất xem trọng cuộc chiến với con người, nên hầu hết ngân khố hoàng gia đều được đưa vào việc dưỡng binh. Những ngôi làng nhỏ bé như thế này đã không lọt vào tầm mắt của ông ấy, và nó đã bị bỏ mặc cho đến giờ."
"Ra vậy." Rena trầm lặng lên tiếng. Cô lần nữa ngước nhìn bầu trời với hai mặt trăng kia. Kain đứng sau nhìn bóng lưng mảnh mai nhìn như yếu đuối của cô, trong lòng có chút gợn sóng.
Hai người họ cứ đứng dưới đêm như thế, lát sau, Rena mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Kain, anh vào nhà trước đi, tôi muốn ở một mình một lát."
"Nhưng bệ hạ..." Kain hơi lo lắng ngập ngừng nói.
"Không sao đâu, tôi chỉ muốn làm nguội cái đầu một chút thôi. Hơn nữa kỹ năng của tôi đủ để có thể bảo vệ chính mình." Rena mỉm cười trấn an.
Kain thấy cô kiên quyết như vậy cũng không ngăn cản nữa, chỉ nói: "Xin ngài bảo trọng thân thể!"
"Tôi biết mà, cám ơn anh!" Rena mỉm cười.
Kain hơi cúi người một chút, rồi sải bước trở lại căn nhà, chỉ vừa mới đến cửa anh đã thấy Brian đứng đó. Anh ta thấy Kain đi lại mà không có Rena, bèn lên tiếng: "Kain, sao bệ hạ không đi cùng cậu?"
"Bệ hạ nói muốn ở một mình để làm nguội cái đầu của mình. Tôi nghĩ cô ấy đã phải chịu khá nhiều cú sốc." Kain nhìn lại Brian, thấp giọng đáp.
Brian nghe vậy thì thở dài, giương mắt nhìn bóng dáng yêu kiều với mái tóc đen bay bay trong gió kia, nói: "Bệ hạ dù linh hồn cao quý nhưng chỉ là một cô gái 15 tuổi, với cái tuổi vẫn còn non nớt này, ngài ấy đã có thể sống một cuộc sống bình thường như bao cô gái khác. Thế nhưng, chỉ vì linh hồn được Shinou bệ hạ lựa chọn trở thành Ma Vương, mà ngài ấy đã phải xa gia đình và bạn bè mà phải đứng giữa một cuộc chiến như thế này, thật sự rất không đáng. Nó quá tàn nhẫn cho một cô gái 15 tuổi!"
Kain cũng gương mắt nhìn Rena phía xa, chỉ có thể lắc đầu nói: "Hiện tại chúng ta cũng không thể làm gì nữa. Shinou bệ hạ đã mang ngài ấy đến đây, hiện tại quyền lựa chọn, chính là của bệ hạ, chúng ta chỉ có thể ở bên cạnh mà dõi theo ngài thôi.
"Cậu nói phải!" Brian cũng không còn cách nào khác, thở dài đáp, trong lòng chỉ mong sẽ không có chuyện gì bất trắc xảy ra.
Trong khi đó, Rena đứng thẳng lưng nhìn bầu trời đầy sao, nhờ trực giác nhạy bén từ khi còn bé, cô dễ dàng nhận ra Kain và Brian đang quan sát cô từ xa, và, cô cũng có thể nhận ra một người khác....
"Anh là ai, đừng nấp nữa, ra đây đi." Cô vẫn không đổi sắc mặt, thấp giọng cất tiếng nói oanh vàng.
Đột nhiên, ngay trước mắt cô từ từ hiện ra một thân ảnh cao hơn cô một cái đầu, cùng chiều cao với Kain và Brian. Đó là một chàng trai nhìn cũng tầm tuổi Kain, với mái tóc đỏ rực như lửa và đôi mắt cũng màu đỏ rực u buồn lạnh giá. Điều khiến Rena hơi ngạc nhiên là, anh ta chính là người đã theo dõi cô từ trên vách đá sáng nay!
"Cô thật sự rất sắc bén, Ma Vương bệ hạ." Chàng trai ấy mỉm cười yếu ớt nhìn cô, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa một chút bi thương cùng hàn ý kinh người, khiến lòng Rena trong chốc lát thắt lại. Nhưng trên gương mặt của cô không xuất hiện bất kỳ biến hoá nào, thản nhiên nói: "Anh tàn hình rồi quan sát tôi, anh không sợ Kain và những người khác phát hiện ra sao?"
Chàng trai đó nhếch lên một nụ cười, yếu ớt nhưng lại có một chút mỉa mai, đáp: "Với trình độ ma thuật của chúng, sẽ không thể nhìn ra được tôi, trừ khi chúng có một người có trình độ ma thuật chỉ đứng sau Ma Vương như cô mới có thể nhìn ra tôi thôi, Rena bệ hạ!"
Rena nhìn anh ta trông chốc lát, sau đó mới cất tiếng hỏi: "Tên của anh, là gì?"
Anh ta hơi kinh ngạc nhìn cô một chút, nói: "Tại sao cô lại hỏi?"
"Chẳng lẽ tôi không được, anh đã biết tên của tôi, chẳng lẽ tôi không được biết sao? Không lẽ mai sau mỗi lần gặp lại anh, tôi chỉ có thể gọi anh là 'Anh' chắc?" Rena thản nhiên đáp trả lại anh ta.
"Ha ha, cô quả thật rất thú vị đấy, Ma Vương bệ hạ." Anh ta có vẻ cảm thấy buồn cười mà cười ha ha, sau đó lại nhìn thẳng vào cô, nói: "Tôi là Ryan von Heckmatica, rất vui được gặp cô, Rena Mihashira bệ hạ!"
"Ryan...von...Heckmatica..." Rena chớp chớp mắt nhìn anh ta, lặp lại cái tên.
"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?" Ryan nhếch môi cười hỏi.
Rena lắc đầu, chỉ là cái tên này khiến cô cảm thấy quen thuộc thôi. Cô đưa mắt lên nhìn Ryan, hỏi: "Vậy, anh đã phản bội Ma Tộc rồi, còn tàn hình đến theo dõi tôi, xem ra lá gan của anh cũng không nhỏ nhỉ?"
Đôi mắt đỏ của Ryan co rụt lại, giọng điệu hơi lông bông bổng nhiên trở nên lạnh giá, anh ta nhìn Rena, lạnh giọng hỏi: "Tại sao cô biết tôi đã phản bội Ma tộc?"
Rena nhún vai, không bị giọng điệu lạnh như băng của Ryan hù dọa, rất bình tĩnh đáp lại: "Đoán mò thôi."
Nói vậy thôi chứ Rena có bằng chứng rõ ràng để nhận ra Ryan đã phản bội Ma Quốc. Brian đã từng nói, con người không thể sử dụng ma thuật được, và trên tất cả chủng tộc của Magnolia, thì Ma tộc chính là tộc sở hữu số lượng ma thuật lớn nhất. Hiện tại ở ngay đằng kia kia, ít nhất cũng đã có Brian là Quý Tộc có ma thuật cao, nhưng Ryan lại có thể khẳng định ma thuật của anh có thể không bị Brian phát hiện ra, có nghĩa Ryan là một Ma tộc cấp cao!
Nhưng anh ta lại phải tàn hình đến gặp cô thế này, chỉ có một lý do là vì anh ta không muốn bị phát hiện. Và lý do lớn nhất anh ta không muốn bị phát hiện, là vì anh ta chính là một kẻ phản bội!
Ryan thật sâu nhìn Rena một chút, trong chốc lát đã thay đổi cách nhìn về vị Nữ Vương bệ hạ này. Cô ta dù rất trẻ, nhưng rất điềm đạm và bình tĩnh, còn rất thông minh, có thể đưa ra kết luận nhanh như vậy chỉ sau một câu nói không đáng chú ý của anh. Sự bình tĩnh và trí thông minh đáng ngạc nhiên này, một Ma Tộc hay một người bình thường ở cái độ tuổi này không có khả năng có được!
Ryan lần nữa nhếch lên một nụ cười ma mị nhìn Rena, hỏi: "Đã biết tôi là kẻ phản bội, thế mà cô cũng có gan đứng ngay trước mặt tôi cơ đấy. Lá gan của cô cũng không nhỏ chút nào đâu, cô không sợ tôi sẽ ám sát cô sao, Nữ Vương bệ hạ?"
Rena nghe vậy, đột nhiên khoé môi nhếch lên một nụ cười yếu ớt nhẹ tênh, nhưng lại khiến Ryan phải sững người lại, nghe cô cất giọng nói ôn nhu mềm mại: "Anh sẽ không đâu!"
Ryan mở to đôi mắt màu đỏ tươi ngạc nhiên nhìn Rena, cô thì nhìn anh với ánh nhìn thản nhiên bình tĩnh, đột nhiên, trước sự bất ngờ của Ryan, cô vươn cánh tay mảnh mai mềm mại của mình lên, chạm vào gương mặt V-line điển trai ma mị của anh, mỉm cười nói: "Anh sẽ không gây thương tổn tôi! Tôi không cảm nhận được một chút sát khí nào từ anh cả, và tôi biết chắc như thế!"
Ryan giật mình cảm nhận sự mềm mại từ những đầu ngón tay của Rena trên gương mặt của mình, trong lòng nửa giành co muốn hưởng thụ chúng thêm chút nữa, nửa lại giành co muốn hất bàn tay ấy đi, nhất thời không biết phải làm gì.
Và kết quả là anh đã hất bàn tay ấy ra, lùi lại đằng sau hai bước, kéo dài khoảng cách giữa mình và Rena, thấp giọng nói:
"Rena Mihashira, tôi tàn hình đến đây ngoài muốn diện kiến vị Ma Vương của cựu quốc gia của tôi ra, còn vì muốn cho cô hay một chuyện. Đừng tin tưởng bất kỳ một ai trong Ma Quốc! Chúng chỉ biết dựa hơi vào Shinou, rồi bỏ mặt hàng ngàn hàng vạn mạng sống của Ma Tộc thôi."
Đôi mắt tím dị sắc của Rena hơi co rụt lại trước những lời của Ryan, nhưng cô cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng đứng đó nhìn mái tóc đỏ rực như lửa kia tung bay dưới ánh trăng. Ryan thấy cô không đáp lại, xoay lưng về phía cô, tiếp tục: "Chỉ có vậy thôi, mong rằng lần sau gặp lại, chúng ta sẽ không phải là kẻ thù của nhau... Rena!"
Sau khi gọi tên cô, thân ảnh của Ryan đã dùng tốc độ nhanh như gió rời đi trước khi Rena kịp vươn tay ngăn anh lại. Nắm lại cánh tay đang lơ lửng trên không trung của mình, Rena lại ngước lên nhìn hai mặt trăng soi sáng cả một mảnh đất, đôi mắt tím bình tĩnh đến đáng ngạc nhiên, như đang suy nghĩ gì đó, như đang bình thản ngắm cảnh, không ai có thể nhìn ra bên trong là những gì.
Kể từ bây giờ chỉ mới là bắt đầu thôi, trong tương lai, thời gian cô có thể giáp mặt Ryan không chỉ là một lần thôi đâu!
OoO
Sáng hôm sau.
Kain và Brian cùng những người lính đi đón Rena đang ở ngoài sân vườn chuẩn bị khởi hành. Đột nhiên cánh cửa căn nhà kia mở ra, và Rena vội vàng bước ra ngoài, cô hơi thở dốc, nói: "Xin lỗi, tôi ngủ quên mất!"
Brian thấy cô thì tươi cười đáp: "Không sao thưa bệ hạ, chúng ta vẫn còn thời gian mà. Thần mừng vì bệ hạ có thể ngủ ngon."
Rena mỉm cười, rồi bước ra khỏi căn nhà, trong chốc lát lại khiến tất cả mọi người ngẩn ra. Rena đã thay một bộ quần áo khác, cô hôm nay mặc một cái áo cổ lọ màu trắng tinh, vì phải cưỡi ngựa nên cô mặc một cái quần short ngắn màu đen, để lộ đôi chân dài thẳng tắp cùng làn da trắng nõn như thạch cao tuyết hoa. Khoác ngoài cái áo choàng đen dài đến tận mắt cá chân, đang khiến cô trở nên huyền bí. Trên cổ cô là cái headphone màu đen đã theo cô xuyên đến đây, cùng với cái IPhone trong túi áo choàng. Dù chúng bị thấm nước, nhưng may mắn là chúng không bị hư hại gì, nên Rena mang theo luôn.
Mái tóc đen tuyền dài mượt được buộc cao lên thành đuôi ngựa để tiện di chuyển, đôi mắt thạch anh tím loé lên tia háo hức. Đôi môi anh đào diễm lệ nhếch lên một nụ cười tinh nghịch đáng yêu. Đẹp đến mức không rời mắt được!
Rena nhận thấy những ánh mắt ngẫn ngơ của mọi người, đột nhiên nụ cười trên môi càng nở rộng, đến mức lộ cả ra hàm răng trắng đều, cười nham hiểm nói: "Sao vậy, mê tôi rồi sao?"
Mọi người bị cô nói như vậy, cúi đầu xấu hổ, họ đã lỗ mãng nhìn chằm chằm vào Ma Vương của mình như vậy, thật là mất mặt!
Brian kinh ngạc chớp mắt nhìn Rena, hỏi: "Bệ hạ, trông ngài vui vẻ và khỏe khoắn hơn hôm qua nhiều thế ạ?"
Rena đang bước về phía Brian và Kain, nghe anh nói vậy cũng le lưỡi cười nói: "Hôm qua mọi chuyện xảy ra bất ngờ quá, lúc đó tôi vẫn chưa thể thích ứng được mọi chuyện. Sau một đêm ngủ ngon cuối cùng tôi cũng có thể hoàn toàn bình tĩnh, trở lại là tôi rồi. Xin lỗi vì để anh phải lo lắng nhé, Brian, Kain nữa."
Brian và Kain nhìn nhau, sau đó cùng cười nói: "Không có gì đâu thưa bệ hạ!"
Hiện giờ cả hai người mới có thể giảm bỏ được gánh nặng của mình xuống một chút, vì dáng vẻ này của Rena, mới thực sự là của một cô gái 15 tuổi bình thường, cô vẫn chưa mất đi những nét đặc trưng của cái tuổi này!
Rena cười cười nhìn ngang nhìn dọc, sau đó lại nhìn Kain nghiêng đầu hỏi: "Hôm nay tôi lại phải ngồi chung ngựa với anh nữa sao Kain?"
Kain cười nói: "Nếu ngài muốn thưa bệ hạ, nhưng nếu ngồi chung ngựa với thần, thì đến khi trở về Huyết Thệ Thành thì ngài phải ngồi trên một con ngựa riêng đấy ạ! Chúng thần đã chuẩn bị sẵn một con ngựa cho ngài rồi!"
Rena hửm một cái, nhìn sang hướng Kain chỉ. Ở đó là một con ngựa màu đen tuyền, đang được một người lính dẫn đến. Khoé môi Rena nhếch lên một nụ cười, không đợi Kain và Brian lên tiếng, cô đã sải bước đến bên con ngựa ấy.
"Ơ bệ hạ!" Brian gọi với theo.
Nhưng Rena cũng không dừng lại, cô đi đến bên cạnh con ngựa đen ấy, mỉm cười nói chào lại người lính đang đứng nghiêm chào cô. Cô xăm xoi con ngựa một chút, từ đầu đến đuôi của con ngựa này đều độc nhất một màu đen, chỉ có yên ngựa là màu nâu mà thôi.
Rena xăm xoi con ngựa được một lát, cô không hề do dự đạp lên bàn đạp rồi nhảy phóc lên lưng ngựa, nắm lấy dây cương mà kéo mạnh nó một cái, động tác hệt như một vận động viên đua ngựa chuyên nghiệp.
Chú ngựa đen được ra lệnh, hí lên một cái rồi chạy nhanh về Brian đang ngỡ ngàng cùng Kain vẫn đang giữ vẻ bình tĩnh mà cười. Rena nhìn Brian đang ngạc nhiên đến mức há hốc mồm nhìn mình, cô cười cười dựa vào cổ ngựa hỏi: "Sao vậy, việc tôi biết cưỡi ngựa đáng ngạc nhiên đến như vậy sao?"
Brian chớp chớp mắt, sau đó đôi mắt xanh lam sáng rực như sao, gật gật cái đầu như gà mổ thóc hào hứng nói: "Vâng, thần không ngờ rằng bệ hạ lại giỏi cưỡi ngựa như vậy!"
Rena cười cười xoa xoa hõm ngựa, giải thích: "Cha tôi ở Trái Đất là một thương nhân kỳ tài, nên ông ấy dạy tôi và anh trai rất nhiều thứ, trong đó có cả cưỡi ngựa. Thỉnh thoảng ông ấy cũng thường dẫn hai anh em tôi đến mấy trung tâm cưỡi ngựa luyện tay nghề. Tôi cũng hay đại diện học viện của mình đi thì cưỡi ngựa lắm. Hiện giờ cưỡi ngựa không làm khó được tôi đâu!" Nói rồi cô quay sang nhìn Kain, nói: "Nhưng xem ra anh không hề ngạc nhiên như tôi nghĩ nhỉ Kain?"
"Thần đã nghĩ rằng nếu đó là bệ hạ thì ngài sẽ làm được thôi!" Kain bình tĩnh cười nói.
"Hể, tôi đã nghĩ sẽ được xem khuôn mặt của anh lúc kinh ngạc sẽ ra sao cơ mà, trông anh bình tĩnh quá đấy!" Rena tỏ vẻ hơi thất vọng, nhưng sau đó lại nhanh chỉnh lại ngựa, nói: "Các anh có thể ra lệnh xuất phát được rồi! Tôi đang tò mò không biết Huyết Thệ Thành trông thế nào đây!"
Brian và Kain nhìn nhau, sau đó cùng nhảy phóc lên lưng ngựa. Kain mỉm cười nói: "Vậy theo ý của bệ hạ! Xuất phát!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com