Tu Dang Trao Em Mua Xuan
Khi em ngước nhìn cây anh đào đầu phố thì mùa hoa đã qua rồi.Chớp mắt kéo đi cả một mùa xuân em từng đợi. Em tiếc, thấy buồn hơn là giận. Một sáng thức dậy em muốn đi thật xa khỏi con phố ồn ào. Em muốn nhìn sắc xanh biếc lên ánh tím, em muốn nhìn những thác màu đổ xuống và đong đưa trong không trung. Em muốn thấy cái gì đó ngọt ngào, cái gì đó dịu dàng ôm trọn cả thế giới. Giá như có nhiều thời gian thì em sẽ đi Fukuoka một chuyến, nhưng mà không, thế nên em chấm một địa điểm ở tít đầu bên kia của thủ đô, mang theo cuốn sổ vẽ và cây bút chì. Em sẽ vẽ cái gì đó lên trang giấy, như lưu lại một chút bồng bột của tuổi trẻ. Mới qua đầu tháng tư, tử đằng chưa chính thức vào mùa. Chùm hoa còn thưa nhưng cũng sớm thả mình theo những thanh cột chống. Cây tử đằng già cỗi, nhưng chồi non cứ mơn mởn mọc ra mỗi năm - cây thêm một nếp nhăn nhưng cũng thêm một lần trẻ lại. Em đã đứng nhìn cái cây một lúc lâu, nhấm nháp hương ngọt và sắc tím dịu dàng, đủ để vẽ lại cả mùa hoa trong tiềm thức. Em hít thêm một hơi cái vị nồng nàn trong nắng trưa vội vã đổ xuống, tay không buồn rút khỏi túi áo để lấy quyển sổ nữa. Một nơi xa và đẹp không đủ để rũ bỏ nỗi buồn, nữa là tử đằng cứ muộn sầu rủ xuống như dòng nước mắt tím loang gò má xanh. Nếu em bước lùi lại sớm hơn một giây, hoặc muộn hơn một chút thì em đã không va vào người. Nếu thế thì em cũng không biết là tốt hơn hay tệ hơn nữa. Ta chẳng biết nhau, trong một thoáng...Cái chạm mắt tựa hạt nước rơi xuống mặt hồ lặng như gương, tan vào mênh mông những gợn sóng lăn, lăn mãi thành rung động mơ hồ trong đáy mắt. Có lẽ là định mệnh đấy, nên lòng mình xuyến xao. Em ngốc nghếch nghĩ rằng nếu như gặp lại thì em nhất định sẽ yêu anh. Có lẽ thế.Em và người cứ tiếp tục bước ngược hướng nhau, đi qua nhau như đi qua hàng trăm người lạ. Tử đằng say sắc trời, em say người ánh mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com