TruyenHHH.com

Tu Con Do Den Than Tuong Chuyen Sinh Den Chuong Trinh Sinh Ton

- Thứ tám? Tại sao không phải hạng một nhỉ, chàng trai giàu có?

- Eyy, quá rõ ràng rồi. Vị trí thứ tám vừa đủ để khiến các fangirl và các bà fan của anh ta ảo tưởng!

- Ôi Chúa ơi! June đã leo lên vị trí thứ 8? Tôi rất tự hào. Anh ấy tăng hạng mỗi tuần luôn!

- Chắc hẳn cậu cũng tự hào về bố mẹ anh ta lắm nhỉ!

- Phần bình luận này buồn cười quá. Tôi cảm thấy hơi tệ cho anh chàng.

- Khoảnh khắc được chờ đợi nhất trong đêm đây rồi! Rising Stars sẽ xử lý vấn đề này như thế nào đây?

Jia cắn môi nhìn June đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Không giống như các thực tập sinh khác, mọi người ngay lập tức đứng dậy chúc mừng. June thì được chào đón bằng sự im lặng.

Nó có cảm giác 'thô' hơn, như thể đây là một chương trình trực tiếp mặc dù đã được ghi hình trước đó.

Máy quay tập trung vào June. Không khí im lăng đến chối tai, như thể cả căn phòng đều câm lặng.

Từng bước đau đớn, anh tiến về phía sân khấu. Sàn nhà thủy tinh bên dưới khuếch đại tiếng bước chân, mỗi tiếng giày vang lên như nhịp tim đập dồn trong lồng ngực.

Ánh mắt June vẫn nhìn thẳng về phía trước, máy quay tập trung ánh nhìn khó đoán của anh.

Sau lại chuyển cảnh sang các học viên khác, những người có loạt biểu cảm đa dạng từ ghen tị, oán giận và lo lắng.

Họ không ngờ anh lại có thứ hạng cao như vậy, và rõ ràng là bọn họ không thích điều đó.

Ngay cả cảnh Robby nhíu mày quan sát June cũng được thu lại.

Wei thì thầm. "Khó thở quá. Tại sao họ không đặt nhạc nền vậy?"

Soo-min gật đầu đồng ý. "Người biên tập cái này đã làm rất tốt. Tớ có cảm giác như đang xem một vở kịch truyền hình vậy."

Jia lẽ ra sẽ cười vì họ đang nhắc về mẹ cô. Nhưng hiện tại, cô gái không thể nghe thấy gì cả. Jia chỉ tập trung vào June - người dường như đang lạc lối trên sân khấu.

Khi June với tay lấy mic, tiếng ồn xung quanh trong phòng dường như chuyển thành tiếng ồn trắng nhẹ, một tiếng vo ve chỉ làm tăng thêm sự căng thẳng.

Chiếc máy ảnh dưỡng như có tri giác đang phóng to đôi bàn tay run rẩy của anh.

Các học viên vẫn nheo mắt nhìn nhau, trao đổi những ánh mắt lo lắng. Một khoảnh khắc im lặng kéo dài thêm sự tàn khốc cho câu chuyện.

June cầm lấy chiếc micro nhưng không có lời nào phát ra. Sự im lặng không còn căng thẳng nữa; nó đã trở nên chói tai....nghẹt thở...

Lòng nặng trìu và cảm giác chìm đắm, June từ từ hạ micro xuống, phá vỡ bầu không khí bằng một tiếng thở dài yếu ớt gần như không thể giải thích được.

Tiếp đó, June cúi gập người 90°, giữ tư thế đó trong khoảng thời gian tưởng chừng như vô tận.

- Anh ta không định nói gì à? Đúng là một tên khốn.

- Đây là cách xin lỗi của mày à? Đồ hèn nhát.

- June:(. Trái tim em luôn hướng về anh!

- Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Họ thực sự không định cho chúng ta một lời giải thích sao?

Xin và Hoon chứng kiến cảnh tượng đó với nụ cười mãn nguyện.

"Ah, đúng là khoảnh khắc đáng nhớ mà." Hoon cười khúc khích.

Đây là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời hắn kể từ khi bị loại khỏi cuộc chơi. Nhìn thấy June cúi đầu và bị sỉ nhục trước hàng nghìn, thậm chí là hàng triệu người, khiến Hoon vô cùng hài lòng.

"Hiện trường trực tiếp còn sống động hơn nhiều. Robby khiến anh ta trở thành tâm điểm chú ý và hắn ta thậm chí không thể thốt ra một lời nào."

Niềm vui càng lớn, sự chờ đợi càng cao. Hoon đang nóng lòng muốn xem June bẽ mặt hơn như thế nào đây?

Tuy nhiên, ngay khi sự căng thẳng dường như lên đến đỉnh điểm, màn hình đột nhiên chuyển sang một khung cảnh khác...

Jia cau mày bối rối vì cảnh quay chỉ cho thấy hai bàn tay của June đang lo lắng đan vào nhau. Sau đó là một tiếng thở dài nặng nề. Lúc này vẫn chưa có nhạc nền.

Cảnh quay tập trung vào đôi mắt long lanh nước của June trước khi phóng to toàn bộ khuôn mặt của cậu ấy.

"À," June mạnh mẽ lau nước mắt, trên môi tuy nở một nụ cười nhỏ nhưng lại giống như đang gánh chịu một áp lực rất lớn. "Tôi tôi không biết phải nói gì nữa,"

'Đợi đã... không phải cái đó là...?' Jia bất ngờ nhận ra khung cảnh trước mắt.

Trong đài phát sóng, Yena và Yejin nhìn nhau bối rối. Ánh mắt âm thầm giao tiếp với nhau - họ không nhớ mình đã phỏng vấn June lúc nào!

"A, thật ngốc quá!" Minjun gần như hét vào TV khi June cúi đầu một hồi lâu mà không phát biểu gì.

"Lẽ ra anh phải tiết lộ sự thật ngay lúc đó chứ!"

Đứa nhỏ tiếp tục phẫn nộ gào thét, nhưng khi khung cảnh thay đổi, nó lại im lăng.

"Cái cái gì thế này?" C-Jay hỏi.

"Có phải June cũng được phỏng vấn không?" Akira hỏi Jangmoon.

Jangmoon lắc đầu. "Không, đại ca thậm chí còn không được gọi."

"Suỵt!" Minjun giữ trật tự, chỉ tập trung vào màn hình. Những người khác bắt chước theo dõi, tự hỏi khung cảnh đó có ý nghĩa gì.

"Chúng tôi lớn lên không có nhiều thứ,"

Không giống như các cuộc phỏng vấn khác đã được cắt sửa để trở nên giàu cảm xúc và mãnh liệt hơn, cuộc phỏng vấn của June có cảm giác không bị chỉnh hình.

Đó là đoạn phim gốc ghi lại cuộc trò chuyện của anh với Jia.

Nhóm các chàng trai, cùng với Minjun và bà nội, im lặng quan sát cảnh tượng đó. Họ đã quen nhìn thấy khía cạnh khó chịu, nghiêm túc và thậm chí không biết gì của June.

Nhưng việc nhìn thấy và nghe anh nói chuyện, chia sẻ thật lòng lại mang đến những cảm xúc không thể giải thích được trong lòng họ.

- Cái gì thế này? Không có nhiều thứ khi lớn lên?

- Nhưng ngay từ đầu nhà Choi đã giàu rồi. Ba đời dòng dõi quý tộc cơ mà!

- Mọi người thật là mù quáng. Anh ấy không nhất thiết đang nói về gia đình nhà Choi mà!

- Anh bạn, nếu điều đó thực sự xảy ra thì chuyện này thật điên rồ.

"Thật đấy," June thở dài, ngay cả tiếng thở cũng nghe có vẻ đau lòng.

"Mẹ là người tôi trân quý nhất trên đời."

"Hay tôi nên nói là người đẹp nhất thế gian."

Lúc này đây, giai điệu buồn bã mới len lỏi vào trong khung cảnh, nhẹ nhàng giật dây tâm hồn.

Trong những hợp âm đầu tiên, một sự suy ngẫm yên tĩnh bao trùm lấy người xem.

Minjun thậm chí còn không khóc khi bố mẹ ly hôn, cảm thấy có gì đó đang lắp đầy hốc mắt mình, một cục nghẹn đau đớn trong cổ họng.

"Tôi chỉ, tôi chỉ ước rằng mọi chuyện sẽ khác đi," June nhìn vào ống kính với sự chân thành nhất.

"Tôi chỉ, tôi chỉ ước mọi chuyện diễn ra theo cách khác." June chân thành bày tỏ.

"Khi đó, có lẽ thế giới vẫn còn có người đẹp nhất."

Jaeyong mím môi, cảm nhận một giọt nước mắt chảy dài trên má.

Lần thứ năm. Đây là lần thứ năm June làm anh khóc.

Jisung dù tin tưởng vào June đến cuối cùng nhưng vẫn cảm thấy tội lỗi khi nhìn vào mắt June.

Có một câu chuyện ẩn đằng sau ... điều mà ngay từ đầu anh đã không nhìn ra được.

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thế giới này không vận hành theo cách đó."

"Chúng ta không bao giờ có thể quay ngược thời gian. Chúng ta không thể thay đổi được những chuyện đã xảy ra. Cuối cùng, ta phải học cách chấp nhận nó."

Những dòng nhạc nền đẹp đến ám ảnh như vô tình phát ra một tiếng than khóc thê lương.

Với lần mỗi giai điệu thay đổi, người xem đã phần nào hiểu hơn trái tim của June.

Im lặng một lúc thì June bắt đầu nói tiếp.

"Bất công... vẫn luôn tồn tại. Nhưng tôi có thể trách họ vì đã tin vào câu chuyện kia không? Tôi không biết."

"Vì vậy, ngay lúc này, tôi chỉ muốn kể câu chuyện của mình."

"Bởi vì tôi không muốn bị coi là con trai của một người có nhiều của cải."

"Tôi là con trai của mẹ tôi."  June nói, khoé môi chợt gợi lên ý cười.

Phần bình luận vốn đang bấn loạn với tốc độ không thể kiểm soát, giờ đã trở nên tĩnh lặng lạ thường...

"Mẹ tôi, người không có nhiều thứ, nhưng đã cho tôi mọi thứ tôi mong muốn."

"Và bây giờ," anh nhìn camera như muốn nói với người bên kia màn hình.

"Tôi đang thực hiện ước mơ của mình để có thể tiếp tục thực hiện lời hứa với mẹ."

Khi những nốt cuối cùng đọng lại trong không khí mang đến cảm giác buồn vui lẫn lộn.

Khung cảnh mờ dần về khoảnh khắc June cúi đầu trước các học viên.

Chiếc cung mà họ hiểu sai trong thực tế méo mó giờ đã nở rộ thành chiếc cung nhẹ nhàng vuốt ve trái tim họ.

*****

Các bác nhớ vote ⭐ cho tui vui nha.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com