Tu Con Do Den Than Tuong Chuyen Sinh Den Chuong Trinh Sinh Ton
Kỳ quái.Nhưng không hiểu sao June lại chấp thuận.Không chút do dự, anh kéo áo qua đầu để lộ phần cơ thể bên dưới. Đột ngột tiếp xúc với luồng không khí mát lạnh trong phòng khiến anh khẽ rùng mình.June ghét cảm giác lạnh lẽo, nó khiến anh khó chịu tột độ.Mặt khác, Choi Pablo sững người khi June bán khỏa thân đứng trước mặt anh."Ôi," Pablo vỗ tay sung sướng.June xoa tay dọc theo cánh tay để sưởi ấm một chút. Làn da chuyển sang màu ửng đỏ do bị cọ xát mạnh, mắt Pablo sáng lên thích thú.Trắng.Làn da trắng sữa gần như lấp lánh dưới ánh đèn.Và Choi Pablo yêu màu trắng.Làn da của June trải dài như một trang giấy trắng chờ đợi những câu chuyện được viết lên đó. Dọc theo đường cong duyên dáng của bả vai xuống ngực, vết sẹo nhảy múa như những vần thơ bí ẩn, mỗi vết sẹo thì thầm những bí mật chỉ có anh mới biết.Cơ bắp mặc dù không được đẽo gọt như những tác phẩm điêu khắc bằng đá cẩm thạch nhưng lại sở hữu một chất thơ tinh tế của riêng chúng. Chúng được định hình rõ ràng nhưng vẫn uyển chuyển như thể thiên nhiên đã dùng một cây cọ nhúng vào màu nước để vẽ những lên đường nét ấy. Cơ thể này giống như một bài sonnet, nói về một cuộc sống đầy ân sủng, nơi sự không hoàn hảo trở thành những câu thơ và sự dịu dàng trở thành một bản ballad của riêng nó."Hoàn hảo!" Choi Pablo kêu lên. "Cơ thể này thật hoàn hảo,"Lông mày của June nhíu lại khi Pablo vòng quanh nhảy múa như một kẻ săn mồi đói khát."Đây chính xác là thứ tôi đang tìm kiếm. Những cơ bắp này," anh nói, chọc vào bắp tay của June khiến anh nao núng."Loại cơ bắp có được nhờ những khó khăn trong cuộc sống - không phải từ sự xa hoa của phòng tập thể dục.""Và mặc dù cơ thể có than vãn thì nó vẫn không mất đi hình dạng thuần khiết! Tôi đã tìm kiếm một cơ thể như thế này rất lâu kể từ khi trở thành nhiếp ảnh gia.""Vậy anh sẽ chụp ảnh tôi chứ?" June hỏi."Ừm, ư! Với vài bức ảnh bán khỏa thân chỗ này chỗ kia,"June nhếch mép lắc đầu mặc lại áo, khiến Pablo thất vọng nhiều chút.Từ ánh mắt của Choi Pablo, June có thể biết rằng anh ta sẽ làm bất cứ điều gì cho mình vào thời điểm này."Không được đâu, thưa nhiếp ảnh gia," June nói. "Hôm nay chỉ là buổi đầu thôi."Pablo đột nhiên vồ lấy June và quấn lấy anh như một con lười.June tặc lưỡi. "Xuống đi, đừng có đu lấy tôi. Chúng ta cần phải làm việc nhanh chóng.""Cậu không thể ở đây lâu hơn để tôi chụp lại cơ thể này sao?" Pablo hỏi.June lắc đầu. Chỉ cách đây vài phút thôi Pablo là người muốn June rời đi thì bây giờ anh ta là người níu kéo anh lại."Hôm nay tôi có việc phải làm.""Vậy trong tương lai?" Pablo mở to mắt hỏi. "Làm ơn, tôi cần cơ thể này thôi. Chỉ khi hoàn thành bộ ảnh tôi mới có thể hài lòng với sự nghiệp riêng mà.""Chụp ảnh chân dung." June kiên quyết nói, Pablo thở dài và buông anh ra."Được rồi," Pablo nói. "Nhưng cậu thay bộ đồ đó ra đi, mặc set đầu tiên trên cái giá phồng thay đồ rồi quay lại đây tôi chụp ảnh cho."June nhanh chóng làm theo chỉ dẫn. Đúng như dự đoán, quần áo bên trong đều màu trắng. June chộp lấy chiếc áo gần nhất mặc vào. Đó là một chiếc áo ba lỗ màu trắng đơn giản nhưng hơi trễ một chút. Nếu nghiêng người thì chắc chắn núm vú hồng nhuận sẽ lộ ra ngoài.Anh lấy thêm chiếc áo polo dài tay màu trắng trên giá và khoác lên người.Sau khi hài lòng với bộ trang phục, June ra khỏi phòng thay đồ và thấy Choi Pablo đang căn góc.Lúc này Choi Pablo mới là người tuyệt vọng."Sao lại mặc áo khoác ngoài?" June tặc lưỡi. "Chụp nhanh đi."June ngồi trên chiếc ghế đẩu Pablo đã chuẩn bị sẵn và nhìn chằm chằm vào máy ảnh phía trước.Choi Pablo chụp ảnh của June nhưng bắt đầu nhận thấy không ổn trong các bức ảnh. Anh thở dài và nhìn June."Anh không biết cách tạo dáng chụp ảnh phải không?""Tôi chưa bao giờ tạo dáng trước đó," June nói. "Không phải chỉ cần nhìn chăm chăm vào camera là xong sao?"Pablo chặc lưỡi. "Anh cần đa dạng hơn. Những bức ảnh chụp cận ghi lại nhiều cảm xúc khác nhau từ vui, buồn đến trung tính. Chúng ta cần những kiểu biểu cảm đó. Bắt đầu bằng một nụ cười nhá?"Đó mới là vấn đề.June nở một nụ cười ngượng ngùng.Anh nhếch môi lên trông như một nụ cười, nhưng thực ra nó chỉ là một nụ cười nhăn nhó.Choi Pablo cười khúc khích. "Ôi chúa ơi. Cậu dễ thương hơn tôi tưởng. Tuy nhiên, nụ cười này không được...chỉ cần cười thật lòng thôi.""Tôi không biết," June nói.Pablo thở dài. "Sau đó, hãy nghĩ về điều gì đó cậu thực sự thích, điều gì đó khiến bản thân hạnh phúc."Điều gì khiến June vui vẻ?Dĩ nhiên là Mei Ling.Rất dễ biểu lộ tiếng cười với em ấy. Hơn nữa, dù Mei Ling khiến June vui vẻ bao nhiêu thì việc nghĩ về em gái bây giờ chỉ khiến anh...buồn.Vì vậy, anh tự hỏi điều gì thực sự khiến anh hạnh phúc.Lần cuối cùng anh cười thật lòng là khi nào?Sau đó, một thứ màu đỏ, mềm mại bắt đầu hiện lên trong tâm trí June.Kẹo dẻo BenBen?Với suy nghĩ đó, một nụ cười nhỏ bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt anh.Choi Pablo kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.Rất dễ thương! June trông như một đứa trẻ ngây thơ khi cười!Pablo nhanh chóng ghi lại được cảnh tượng khiến June thoát khỏi mạch suy tưởng."Tốt, rất tốt..." Pablo kêu lên.June gật đầu, nhẹ nhõm vì không cần phải ép mình cười nữa."Bây giờ chúng ta hãy chuyển sang một cảm xúc khác đi. Làm bộ mặt hung dữ," Pablo hướng dẫn. "Hãy nghĩ về một người mà cậu căm ghét."Mệnh lệnh này dễ dàng hơn.Có rất nhiều người anh ghét Alex, Hyunwoo, Lâm Chí, Bo Wen.Nhưng để nói về lòng căm thù sâu sắc.. thì chỉ có thể là một người,Ông chủ của anh.Đột ngột bị lòng căm thù chiếm hữu, anh nhìn sâu vào camera.Choi Pablo sững sờ một lúc.Biểu cảm này... anh chưa từng thấy bao giờ.Trong sâu thẳm con ngươi đó - một cơn bão nổi lên, một vực thẳm cảm xúc mở ra.Choi Pablo bị thu hút bởi sự mãnh liệt tỏa ra từ ánh mắt của người đàn ông này. Anh đã chứng kiến vô số khuôn mặt trong sự nghiệp rồi nhưng chưa bao giờ thấy nó trước đây - dòng cảm xúc cuộn xoáy trong đôi mắt đó, không chỉ là sự tức giận mà biểu hiện của mối hận thù đã ăn sâu vào xương cốt, chôn giấu từ rất lâu.Với đôi bàn tay run rẩy và trái tim nghệ sĩ rực lửa, Pablo nhanh chóng bấm máy. Tiếng phim chụp liên hồi giống như nét vẽ của một họa sĩ bậc thầy ghi lại được kiệt tác được khắc trong giận dữ, được vẽ trong đau đớn và được điêu khắc bởi những nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn. Trong khoảnh khắc thoáng qua đó, họ đã lưu giữ một cảm xúc vượt quá mức bình thường, tạo ra một bức ảnh sẽ mãi mãi thì thầm những bí mật về ánh mắt đầy ám ảnh của người đàn ông."Hoàn hảo," Pablo thì thầm mãn nguyện.[Chúc mừng! Chủ nhân đã hoàn thành Nhiệm vụ Hợp nhất: Get a headshot! Khiến Choi Pablo chụp ảnh cho mình.]*****Nhớ vote ⭐ ủng hộ nha các bác.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com