Ttss
Chương 151: Hai trong một
Chương 153: Sống chết có nhau.
Edit: Syn
Beta: Sakura
Vệ Lam giải thích lại nội dung mà anh và tiến sĩ Tào đã thảo luận trong phòng, nghe xong mọi người mới bừng hiểu.Một lát sau, mọi người lại có chút lo lắng: "Ý của anh là, chúng ta có được dị năng nhưng cũng không phải hoàn toàn không có khuyết điểm?"Vệ Lam gật đầu: "Bất cứ thứ gì cũng đều có tính chất hai mặt." Nói xong anh quay đầu nhìn Bạch Thất, "Bạch Ngạn, anh hẳn từng thấy qua bạo động dị năng?"Hiện tại là đêm khuya, muỗi biến dị ở khắp nơi, Đường Nhược cảm thấy bây giời không phải lúc bộc lộ dị năng của cô: thứ nhất cô đang ở trước mặt Vệ Lam, thứ hai cô cũng cần phải nắm rõ tình hình trong biệt thự, chính vì vậy cô không bao bọc mọi người để tránh muỗi.Hiện tại mọi người vừa đang nghe giải thích vừa nhanh chóng đập muỗi.Bạch Thất lấy từ trong ba lô ra bản điện diệt muỗi, để xuống ngay dưới chân Đường Nhược, đứng dậy nói: "Không, tôi chưa từng nhìn thấy."Đừng nói ở kiếp này, kiếp trước anh cũng chưa bao giờ thấy qua bạo động dị năng, anh hấp thu tinh thạch muộn hơn người khác, kiếp trước đều toàn nhờ vào tinh thần quật cường mà đánh Zombie để lên cấp dị năng.Dùng tinh thần mạnh mẽ để lên cấp dị năng sẽ giúp điều khiển dị năng càng thêm ổn định hơn.Vệ Lam nhìn thấy anh cẩn thận đến nỗi mang theo luôn cả bản điện diệt muỗi, không khỏi thở dài: "Chúng tôi đều có dị năng lại không mười phân vẹn mười bằng vị hôn phu của cô."Bạch Thất liếc liếc mắt nhìn anh ta một cái, sau đó ôm Đường Nhược vào lòng đi đến bên cạnh bồn hoa ngồi xuống, ánh mắt nhu hoà: "Phải nói là tôi may mắn mới gặp được cô ấy."Cả đời cô đơn, sống lại gặp được cô, tự nhiên sẽ đem tất cả tâm can đối xử tốt với cô.Nếu không phải là cô thì Bạch Thất cảm thấy đời này mình sống lại đều không có ý nghĩa.Nếu như sống lại, kết quả vẫn là mình anh đơn độc trong thế giới tận thế này, đến cuối cùng lại cô đơn chết đi.Sống lại mà như vậy còn có ý nghĩa gì.Vệ Lam nghe Bạch Thất nói như vậy liền trầm mặc, đưa mắt nhìn về phía biệt thự Tào Mẫn.Hai người gặp nhau vào đúng thời điểm đúng người quả thật là may mắn.Tuy nhiên chàng trai trong câu chuyện cổ tích - Vệ Lam đến cuối cũng không qua được vật chất, lợi ích.Dù sao mọi người cũng đang tập trung lo lắng cho tiến sĩ Tào tiến cấp dị năng, đều ngồi xuống theo Bạch Thất, đợi cô ấy tiến cấp xong.Phía xa Hứa Bân Minh không phát ra tiếng động, anh đứng yên tại trước cửa ra vào, trong bóng tối, nhìn mọi người, sau đó lại toát ra thần thái vui mừng chạy về phía biệt thự của đội mình.Anh ta đã biết đến việc người có dị năng có thể lên cấp, hơn nữa Bạch Ngạn lại là dị năng giả cấp hai!Tin tức này đủ để cho anh ta quay về cùng thành viên trong đoàn thảo luận, nghĩ cách làm thế nào cùng đoàn đội của bọn họ xác nhập lại với nhau.Đoàn xe đã được nhìn thấy tận mắt Đường Nhược lên cấp dị năng, cho rằng lần này cũng phải chờ cả đêm, vì vậy liền an tâm thoải mái ngồi xuống.Bạch Thất cũng không có việc gì làm, anh lại không thể quấy nhiễu Đường Nhược, anh ôm vai cô ngồi nghe mọi người trong đoàn xe nói nhảm.Không bao lâu sau, anh cảm nhận được người Đường Nhược dựa vào người anh cứng đờ. Anh ôm chặt cô cũng không thể ngăn chặn cơn run rẩy, tay cô nằm trong lòng bàn tay anh xuất ra một mảnh mồ hôi.Bạch Thất ôm Đường Nhược vào trong ngực, ngẩn đầu nhìn thoáng qua biệt thự Tào Mẫn, ánh mắt lập tức rét lạnh.Phản ứng của Đường Nhược như vậy làm cho anh biết, Tào Mẫn ở bên trong đã thành công lên cấp, nhưng thời gian cô ta lên cấp khác xa Đường Nhược!"Không thoải mái, chúng ta đi trước." Bạch Thất đưa tay sờ vào trán cô, trực tiếp bế cô lên, anh quay người từng bước một rời khỏi.Nếu vẫn còn ở chỗ này, đừng nói là Đường Nhược, đến ngay cả anh sợ cũng không dấu đi tâm trạng lo lắng mà làm ra hành động gì đó.Hai người vừa khời khỏi, mọi người trong đoàn cũng không ngồi ở đó nữa, Hồ Hạo Thiên nói với Vệ Lam: "Vệ thiếu đã trễ, chúng tôi đi trước." Mang theo một đoàn người trở về phòng.Anh biết rõ, Bạch Thất là người luôn cẩn thận, hôm nay trái lại rời đi sớm như vậy, xem ra anh đã nắm được đáp án.Quả nhiên đoàn đội Tuỳ Tiện vừa mới ly khai không bao lâu, cửa lớn vẫn luôn đóng chặt đã mở ra, tiến sĩ Tào từ bên trong đi ra thần thái khác thường.Cô nhìn chung quanh một vòng nói: "Vừa rồi tôi cảm thấy ở trước cửa có rất nhiều người nha, hiện tại đâu mất rồi?"Vệ Lam tiến tới hai bước: "Thăng cấp thành công rồi?""Ừ." Tào Mẫn nhìn anh, cười dịu dàng nói: "Tôi rất cao hứng, anh lo lắng cho tôi, còn vẫn luôn ở đây chờ tôi."Tâm tư cô tinh tế, tất nhiên sẽ cảm thấy được sự quan anh của anh.Vệ Lam sững sờ, lui lại hai bước, thu lại sắc mặt: "Nếu cô đã không có việc gì rồi thì tôi đi trước."Tào Mẫn lập tức giữ anh lại, trên mặt cũng không còn bộ dáng tươi cười: "Vệ Lam, anh cứ định về sau đối mặt với tôi như vậy hả?"Có một số việc , nói thẳng thắng rõ ràng là tốt nhất.Vệ Lam vẻ mặt hờ hững đứng yên tại chỗ.Tào Mẫn tiếp tục lên tiếng: "Tôi có thể đợi, nhưng đừng để tôi chờ đợi quá lâu, tôi sợ đến một ngày nào đó tình yêu của tôi dành cho anh sẽ dần dần tàn lụi..."Vệ Lam đè lại rung động trong lòng, đẩy tay cô ra, không nhanh không chậm nói: "Cho tới bây giờ không ai bắt cô phải chờ đợi cả."Tào Mẫn thấy anh muốn rời đi, trong lòng nóng nảy, dùng dị năng thu hút anh: "Anh không muốn biết chi tiết lúc tôi lên cấp hả?"Bước được vài bước nghe đến lời cô nói quả nhiên anh liền dừng bước.Im lặng một lát, do dự quay trở lại, anh lắc đầu: "Đã muộn, ngày mai rồi nói sau."Ánh mắt của Tào Mẫn vẫn luôn chăm chú nhìn theo bóng lưng anh, nhìn bóng dáng anh khuất dần trong đem tối, mãi lâu sau mới cúi đầu xuống.Cô nhắm mắt lại, cố gắng đè chua xót trong lòng xuống, khi mở mắt ra dường chưa có phát sinh chuyện gì, cô cũng trở về phòng.Đã sống nhiều năm đều trải qua như vậy, bây giờ thì có là gì.Bên này sau khi Bạch Thất mang Đường Nhược trở về, mọi người trong đoàn xe cũng đều trở về phòng.Lúc trước bọn họ nhìn thấy hành động của Bạch Thất cũng đã đoán được bảy tám phần.Đứng ở cửa, Phan Hiểu Huyên lo lắng hỏi: "Tiến sĩ Tào đã lên cấp thành công rồi?"Đường Nhược để Bạch Thất thả cô xuống, cười khổ nói: "Ừ, cô ấy đã cấp hai rồi."Phan Hiểu Huyên nói: "Cô ấy là dị năng tinh thần, vì sao lại lên cấp chỉ cần có nửa tiếng thôi? Cô ấy có biểu hiện đau đầu không?""Không có, cô ấy cũng thăng cấp giống như mọi người, không có điểm gì khác biệt cả."Phan Hiểu Huyên còn rất lo lắng: "Vậy tại sao khi hai người lên cấp lại biểu hiện khác như vậy? "Lúc Tào Mẫn thành công thăng cấp dị năng, trong lòng Đường Nhược rất phức tạp.Sợ hãi, kinh hoàng cùng ùa đến, lan toả khắp cơ thể cô.Tất cả rất bất an, hỗn loạn..Cho tới khi Bạch Thất ôm lấy cô, sờ vào trán của cô, nói nhỏ: "Tiểu Nhược, không cần sợ hãi."Cảm nhận được hơi ấm và tiếng tim đập của anh, Đường Nhược mới bình phục lại tâm trí.Cô nghĩ, có thể dị năng của hai người có lẽ chỉ là không giống nhau mà thôi.Cho dù thật sự dị năng của cô có vấn đề, cô cũng tin rằng, trời sẽ không tuyệt đường người.Nếu không ông trời sẽ không ban tặng cơ hội sống lại này cho cô.Hồ Hạo Thiên thấy sắc mặt của Bạch Thất và Đường Nhược không được tốt, mở miệng nói: "Cũng đã trễ rồi, trước cứ về ngủ một giấc đi." Đi tới vỗ vai hai người, chậm rãi nói: "Không cần lo lắng, cũng đừng nghĩ quá nhiều, nếu thật sự không ổn, chúng ta sẽ không để cho Đường Nhược sử dụng năng lực là được, như vậy dị năng không tiến bộ cũng không thể thăng cấp nữa."Không lên cấp cũng đồng nghĩa với việc không còn đau đầu nữa, không thăng cấp nữa có lẽ đối với cô sẽ tốt hơn.Cho dù cô không có dị năng, chẳng lẽ Bạch Thất và mọi người trong đoàn xe còn không bảo vệ được mình cô sao.Bạch Thất gật đầu, không trả lời lại, anh cùng Đường Nhược đi về phòng.Trong gian phòng không có đèn, chỉ có duy nhất ánh trăng phản chiếu trên mặt hai người họ.Vừa đóng cửa lại, Bạch Thất nhanh chóng ôm cô vào lòng."Bạch Ngạn." Đường Nhược nghiêng đầu nhìn ánh trăng, nhỏ giọng nói, "Em không sao, anh không cần phải lo lắng, thật sự ông trời đã đối xử với chúng ta không tệ rồi, em tin không phải thăng cấp dị năng có vấn đề, có lẽ chúng ta đã suy nghĩ quá nhiều."Bạch Thất cũng không đáp lời, anh cứ ôm cô như vậy.Đường Nhược thò tay cũng ôm lại anh: "Huống chi, anh Hồ nói cũng đúng, nếu thật sự có vấn đề, em có thể không cần sử dụng dị năng, anh không được ghét bỏ em vì không có dị năng à nha."Bạch Thất cuối cùng cũng mở miệng: "Không đâu."Một đêm cứ như vậy trôi qua, đảo mắt đã đến ngày hôm sau.Sáng sớm mọi người trong đoàn đã có mặt thật sớm ngồi trong phòng khách, thấy Bạch Thất dắt Đường Nhược đi, vẻ mặt của hai người đều đã khôi phục như bình thường, giống như mọi ngày cùng mọi nguời dùng cơm.Ăn sáng xong, cô đến chỗ tập hợp lại đụng phải Tào Mẫn.Không chỉ đụng phải nhau mà Đường Nhược và Tào Mẫn đều mặt cùng màu áo.Kiểu áo hai người mặc đều thắt kiểu bươm bướm.Có điều nơ của Tào Mẫn màu xanh da trời, còn Đường Nhược lại có nơ màu đỏ thẫm.Tào Mẫn nhìn thấy Đường Nhược, bước nhanh hai bước, liệc mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, cười: "Không ngờ cô cũng thích quần áo của hiệu này nha."Đường Nhược cũng thấy kiểu đồ của hai người đang mặc: "Đúng vậy, thật trùng hợp." Chợt dừng lại một lát, cô nói, "Chúc mừng cô đã thăng cấp thành công."Tào Mẫn ra dấu cùng hai người đi chung.Vừa đi Tào Mẫn vừa nói: "Tôi cũng cám ơn tinh thạch của cô, nếu không có nó thì tôi cũng sẽ không thăng cấp nhanh như vậy."Đường Nhược thắc mắc nói: "Không phải cô nói người dị năng cấp một không thể cùng lúc hấp thụ hai tinh thạch hay sao?"Tào Mẫn gật đầu: "Nhưng cũng có thể tinh luyện rồi lại pha loãng năng lượng bên trong... có điều hấp thụ dị năng như vậy rất nguy hiểm, có thể dẫn đến bạo động dị năng."Đường Nhược suy nghĩ nói: "Bạo động dị năng là như thế nào?"Tào Mẫn suy nghĩ một chút: "Nó giống như dị năng không khống chế được, muốn đi ra ngoài."Đường Nhược gật đầu không nói thêm gì nữa, những cái này hôm qua Vệ Lam cũng đã nói qua.Tào Mẫn nói: "Có chuyện gì sao? Cô từng thấy qua bạo động di năng rồi ?"Đường Nhược lắc đầu: "Không thấy, nhưng tôi muốn tìm hiểu một chút, tôi sợ bị đau đầu."Tào Mẫn cười rộ lên: "Không cần lo lắng, theo chúng tôi quan sát, nếu không đến dị năng cấp bốn thì sẽ không xảy ra bạo động dị năng đâu, hơn nữa bạo động dị năng cũng không làm bị đau đầu."Lông mày Đường Nhược khẽ động, không muốn tiếp tục chủ đề dị năng này nữa, nói: "Cô đã là dị năng giả tinh thần cấp hai rồi có thể phát ra kỹ năng công kích zombie ?"Tào Mẫn lắc đầu: "Không, chỉ tăng thêm phạm vi cảm nhận mà thôi."Đường Nhược âm thầm ghi nhớ chỗ dị năng khác nhau của hai người.Đang nói thì hai người đi đến đại sảng nên tách ra.Trong phòng Vệ Lam đang tập hợp mọi người lại. Thông báo vị trí của phòng thí nghiệm, nằm dưới chân núi, kế bên còn là biển, là nơi mà chính phủ vẫn chưa khai phá.Nói xong, Vệ Lam liền ra lệnh mọi người lên đường.Vì muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, trên đường gặp phải zombie cũng không cần tốn sức đánh.Thẳng một đường lái xe đụng văng đám zombie.Cảnh tượng ở bến tàu cùng lúc trước mọi người trong đoàn thấy đã thay đổi.Đoạn đường dài hai cây số ở bến tàu, ban đầu là đoạn đường bằng phẳng nay lại biến thành núi đá lởm chởm."Xoạt! Xoạt!" sóng biển đánh vào đá ngầm, văng lên bọt sóng trắng óng ánh. Bờ biển đã không còn là bãi cát nữa, bây giờ chỉ toàn đá hình thù quái dị nhấp nhô.Đường Nhược ngồi trong xe nhìn tình cảnh phía trước đường núi uốn lượn: "Vì sao phòng thí nghiệm này lại xây dựng trên cao như vây?"Vị trí của phòng thí nghiệm trên bản đồ cũng không có đánh dấu, nghe đồn đây chính là phòng nghiên cứu bí mật.Bạch Thất cũng chưa từng tới đây, cho nên anh rất tập trung lái xe.Địa hình nơi này rất xấu, mặc dù Điền Hải cũng biết lái xe nhưng mọi người lại không dám đưa cho cậu lái xe dạng đường núi như vậy.Trừ thay đổi người lái xe là Bạch Thất, hai chiếc xe khác cũng đổi tài xế thành Vệ sĩ Hà và La Tự Cường.Dù sao, đi đường núi như vậy nếu lỡ rớt xuống thì chỉ có mất mạng.Phan Hiểu Huyên thò đầu ra bên ngoài, thấy con đường hẹp chỉ vừa cho một chiếc xe chạy, trong lòng không khỏi hoảng sợ.Cô "ôi trời!" "ôi trời!" liên tiếp hai tiếng, rụt đầu vào: "Mấy nhà khoa học đều có mấy ý nghĩ kì quái, đường vừa xa lại nguy hiểm như vậy, mỗi ngày đều phải cẩn thận đi tới đi lui không thấy mệt sao?"Đi như vậy còn kích thích hơn chơi tàu lượn siêu tốc!Dù sao tàu lượn siêu tốc cũng đã được chính phủ phê chuẩn an toàn đó, mà ở đây tất cả an toàn đều phụ thuộc vào kĩ thuật lái xe nha!Điền Hải nhìn từ cửa sổ ở ghế lái phụ nhìn ra gầm xe chỉ còn cách mặt đường không quá một thước, lại nhìn qua kế bên là biển sâu, nói: "Bọn họ có lẽ không phải mỗi ngày đều về nhà đâu, trên ti vi không phải vẫn thường hay nói... mấy nhà khoa học thường làm việc bất kể ngày đêm ở phòng thí nghiệm sao!"Phan Hiểu Huyên nghĩ ngợi: "Cậu nói nghe cũng có lí."Ba người đang thảo luận, phía trước đột nhiên "rầm", chiếc xe chạy phía trước xe họ bị đẩy ra khỏi đường.Bánh trước của chiếc xe trượt ra bên ngoài, chiếc xe giống như đang lơ lửng trên trung.Chiếc xe đằng sau có người có dị năng hệ mộc, theo phản xạ không muốn chiếc xe rơi xuống liền sử dụng năng lực nhanh tay lẹ mắt phóng ra dây leo bắt được chiếc xe.Phía trước tình cảnh lộn xộn, mấy chiếc xe đằng sau cũng rối rít dừng lại.Mọi người lúc trước đều duy trì khoảng cách các xe với nhau, nên cho dù dừng xe đột ngột cũng không có bị tông vào đuôi xe. Chiếc xe sắp rớt xuống vực cũng được kéo lên.Vệ Lam thấy tình huống phía trước, liền cầm loa lên tiếng, mọi người xuống xe, nếu có thể thì thu xe về trong không gian.Mấy người ngồi trong xe đều lập tức bất mãn.Lúc trước mấy người họ không nắm rõ địa hình ở đây, họ cứ tưởng rằng người sĩ quan này ít ra cũng quen thuộc một tí, nào ngờ được Vệ Lam cũng không biết.Sắc mặt mọi người hết sức khó coi, phòng thí nghiệm quốc gia này thật chứa đủ thứ bí mật!Cái nhiệm vụ này đủ khiến mọi người run sợ!Đừng nói tình hình giao thông, chỉ cần thêm sự việc vừa rồi thôi, mọi người đều cảm thấy hoảng rồi.Cho nên không có ai làm trái ý của Vệ Lam.Mới vừa rồi cũng may xe chạy không nhanh, cộng với dị năng hệ Mộc nhanh tay, bằng không thì cái xe này đã bị rơi xuống.Hiện tại mọi người đều ngồi chung một chiếc thuyền, cần phải tin tưởng chỉ huy là anh.Tất cả đều xuống xe, dị năng giả hệ Không gian cho xe vào không gian.Những ai không có đủ không gian trong dị năng, đành để tạm xe ở chỗ này.Vệ Lam thấy phía sau đã tạm ổn định, anh dẫn đầu chỉ huy mọi người tiến về phía trước.Tào Mẫn đi theo phía sau anh, giải phóng lực tinh thần cảm nhận tình hình chung quanh xung quanh.Chương 152: Cơ hội tốtBạch Thất nắm tay Đường Nhược theo chân mọi người đi về phía trước.Mặt biển êm ả, đường chân trời hiện lên ánh sáng đỏ nhạt.Đưa mắt nhìn về phía xa, ngọn núi đã trở thành một mảnh khô héo, không có gió, cũng không có không khí mát mẻ.Mọi người bước nhanh lên núi, càng đi lại dần dần chậm lại, đường núi quanh co khiến cho người ta thấy khó chịu bức bối.Đây gọi là phản ứng khi leo núi cao.Trên đường liên tục có người phàn nàn, cái phòng thí nghiệm này tại sao lại phải xây dựng ở nơi địa phương quái quỷ như vậy.Lại quẹo thêm một cái, ở phía trước con đường, đập vào mắt là một bộ xương dê.Có điều bất thường xảy ra!Chiếu theo thời tiết hiện nay mà nói, cho dù những con dê ở tận thế ...vào ngay ngày đầu tiên đã chết thì cũng không thể nào một miếng thịt cũng không có mà chỉ còn lại bộ xương như vậy được.Hình ảnh có chút quỷ dị.Bọn Vệ Lam đi trước tất nhiên cũng đã nhận ra được tình huống này.Sĩ quan phụ tá của Vệ Lam nhìn thấy cảnh tượng trước đó, vẻ mặt kinh sợ: "Cái này, tại sao chỉ còn lại bộ xương?"Anh ta vừa dứt lời, Tào Mẫn luôn bình tĩnh lên tiếng: "Coi chừng, có điều bất thường!""Điều bất thường?" Vệ Lam cũng gật mình.Những người ở đằng sau không nhìn thấy xương dê ở phía sau phàn nàn người phía trước tại sao lại dừng lại, đột nhiên ngay lúc đó có người nhìn thấy trên tảng đá ngay cạnh mình có cái gì đó màu đen bò xuống...Con gián?Đúng vậy, là gián biển, chúng xếp hàng giống như vẩy cá từ trong bãi đá ngầm chỗ xa xa bò đến đây...Lần lượt bò vào, tràn đầy dưới mặt đất, sắp không còn kẽ hở, làm cho người ta nhìn thấy mà da đầu run lên."Con mẹ nó, cái quỷ gì vây!""Thật kinh tởm!""Ghê quá!""Ah ah ah..., mau mau đập nó đi."Trong nhất thời hỗn loạn, thiếu chút nữa có người té xuống biển!Mấy người có dị năng đánh xa không chút do dự, sử dụng dị năng tiêu diệt gián biển.Loài vật khủng bố đã vậy còn dày đặc đúng là khiến cho người khác có chút buồn nôn.Đường Nhược cũng rất ghét loài vật này, hơn nữa do phóng xạ nên con gián có kích thước khổng lồ, càng nhìn càng ghê tởm.Cô vô ý thức bao bọc một tầng tinh thần lực lên người đồng đội.Gián biển nhiều đếm không xuể, bò rất nhanh. Đoàn Tuỳ Tiện nhanh chóng tản ra chém giết đám gián.Phan Hiểu Huyên đang giết gián, cô không có dị năng công kích chỉ có thể lấy từ trong không gian cái xẻng, vừa nhảy tránh vừa đánh."Ai a... trời ơi... ghê quá đi!" vừa đánh vừa luôn miệng kêu lên ghê tởm, buồn nôn.Đường Nhược nhìn cô ấy muốn cười lại cố nhịn xuống, sau đó cô lại giả bộ dùng dị năng hệ Thuỷ phun vào đám gián...Một đám người mải mê đánh gián lại không ai phát giác Hạ Kiệt ở ngay kế bên hai người cách một quãng không xa.Ánh mắt gã bình tĩnh, nhưng lại lóe lên ánh sáng sâu khôn lường, khiến cho người khác không cách nào nhìn thấy được cảm xúc bên trong.Ngay bây giờ chính là cơ hội ra tay tốt nhất!Gã dần dần tới gần đoàn Tuỳ Tiện.Con người khi còn sống cũng nên ra mấy quyết định quan trọng, một khi nhát gan thì sẽ không tiến bộ được.Từ khi xuất hiện tận thế Hạ Kiệt đã hiểu rất rõ đạo lý này, vài lần ngẫu nhiên gã cũng sẽ đánh cược, hơn nữa, bình thường đều sẽ giành phần thắng.Có lẽ, lần này cũng như vậy!Phan Hiểu Huyên nhấc một chân lên, hai tay cầm cái xẻng sắp sửa hạ xuống, vào ngay lúc đó Hạ Kiệt phất tay bắn một cái hoả cầu lửa về phía cô.Hạ Kiệt chọn Phan Hiểu Huyên là có tính toán kĩ từ trước, đầu tiên gã đã tận mắt nhìn thấy Phan Hiểu Huyên thu chiếc xe của đoàn Tuỳ Tiện vào trong không gian, Phan Hiểu Huyên chính là cái nhà kho di động, không có Phan Hiểu Huyên chính là mất tất cả vật dụng cần thiết để sinh tồn!Thứ hai, Phan Hiểu Huyên và Đường Nhược đứng cách xa mọi người nhất.Đứng cách vách đá không xa, tựa như chỉ cần lui mấy bước liền rơi xuống.Hoả cầu nhanh chóng phóng tới trước mặt Phan Hiểu Huyên, ngay lúc đó Phan Hiểu Huyên vẫn còn đang hăng say chiến đấu với đám gián biển, bất ngờ một hoả cầu bỗng xuất hiện đánh về phía cô, Phan Hiểu Huyên không kịp suy nghĩ liền nghiêng người né tránh, lui lại.Phía sau lại là vách núi không hề có lan can!"Hiểu Huyên!!!." Đường Nhược đứng gần Phan Hiểu Huyên nhất, lúc nhìn thấy Phan Hiểu Huyên ngã liền theo bản năng chụp lấy tay cô ấy.Hai người đều ghét đám gián biển nên đứng rất gần vách vá, Phan Hiểu Huyên quán tính kéo cả Đường Nhược xuống!"Tiểu Nhược!" Bạch Thất đưa tay bắt lấy Đường Nhược.Nhưng Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên đã rơi xuống vách núi, dù Bạch Thất có ứng biến nhanh nhưng vẫn chậm một bước, tay chụp vào không khí.Anh nhún người xuống, đi lên phía trước nhảy xuống, không chút do dự, không có bất kì suy nghĩ nào, trực tiếp nhảy xuống dưới!"Chị!" Điền Hải thấy Phan Hiểu Huyên kéo Đường Nhược đã ngã xuống sườn núi, nháy mắt cùng lúc đưa tay ra với Bạch Thất.Nhưng cậu và Bạch Thất người ở bên trái người ở bên phải cũng không bắt lấy kịp.Ngay lúc đó, cậu liền theo đà lướt nhảy xuống."Huyên Huyên!" Phan Đại Vĩ cách quá xa, lúc dây leo bay đến đều đã muộn.Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, mọi người đều trở tay không kịp.Chỉ vừa mới chớp mắt, bốn người bọn họ liền biến mất!Muốn nhìn cũng không thấy rõ chỉ nghe được tiếng vù vù."Xảy ra chuyện gì rồi?" Không biết ai hỏi.Sau khi nói xong, liền kiểm tra đồng đội của mình, lại tiếp tục đánh gián biển.Chuyện của người khác đều không can hệ đến mình. Tình hình bây giờ còn hơi đâu mà lo cho chuyện thiên hạ.Lúc mọi chuyện xả ra, đoàn Tuỳ Tiện đều phân tán ra đánh gián, nghe loáng thoáng Đường Nhược gọi "Hiểu Huyên" nhưng quay lại không thấy đâu, ngay cả Bạch Thất và Điền Hải còn không bắt lấy kịp huống chi bọn họ liền ở cách xa như vậy.Chờ lúc bọn họ chạy đến vách núi, phía dưới bao la, một bóng người cũng không thấy.Dương Lê nhìn phía dưới một đám sương, vành mắt lập tức đỏ hoe, cô che miệng run rẩy, nhưng lại không nói lời nào, cô kích động tới nỗi quên luôn cả hô hấp!Lưu Binh nhìn xuống mặt biển chỉ toàn là đá ngầm với bọt biển, ngơ ngác hỏi: "Có chuyện gì?"Mới hồi nãy đồng đội còn ở bên cạnh cậu chiến đấu cùng nhau, làm sau lại tự nhiên té xuống dưới?Tất cả mọi người trong đoàn đều không biết nguyên nhân xảy ra, ai lúc đó cũng lo đánh đuổi gián biển.Hồ Hạo Thiên giờ phút này trong đầu cũng trông rỗng, một lúc sau mới nắm tay Phan Đại Vĩ: "Lão Phan... chú có thấy tại sao Hiểu Huyên lại té xuống không?"Phan Đại Vĩ nắm chặt dây leo trong tay, sắc mặt cứng ngắt tái nhợt: "Hình như con bé né cái gì đó."Hồ Hạo Thiên chấn động: "Né cái gì?"Phan Đại Vĩ lắc đầu mang theo vẻ tuyệt vọng: "Không biết."Mình vừa rồi đứng cách bọn họ một khoản.Nếu dị năng của mình mạnh hơn thì có lẽ đã cứu được bốn người bọn họ!Chương 153: Sống chết có nhau.
Edit: Syn
Beta: Sakura
Trong mắt Hồ Hạo Thiên loé hàn quang, quay đầu nhìn một đám dị năng đang đánh gián trước mặt, cất tiếng lạnh lùng: "Bây giờ, tôi chỉ nói đúng một lần, ai là người cố ý gây khó dễ hay vô tình gì đó, đứng ra đây."Mấy người dị năng giả liếc nhìn anh một cái, trên tay lại tiếp tục phóng ra kĩ năng.Những người rơi xuống núi không phải là đồng đội của họ, sẽ không quan tâm, họ cũng không làm việc trái với lương tâm, tất nhiên cũng sẽ không vì người khác rơi xuống núi mà bỏ mặc đồng đội của mình rơi vào nguy hiểm.Hồ Hạo Thiên ôm Dương Lê, rồi cười lạnh một tiếng: "Đã không có can đảm đứng ra, vậy thì tốt nhất nên bảo vệ mình thật kĩ vào! Tôi vừa rồi đã cảnh báo trước, đừng để cho tôi biết ai đã làm, cho dù lúc đó có khẩn cầu van xin, Hồ Hạo Thiên tôi cũng sẽ để cho kẻ đó sống không bằng chết!"Vệ Lam từ phía sau bước nhanh đến: "Thế nào rồi, bọn họ..."Vệ Lam sở dĩ không nói tiếp câu phía sau là bởi cũng không biết diễn tả thế nào.Đối với anh thì đoàn đội của họ chính là kì tích sống, lần này Bạch Thất lại ngã xuống sườn núi, trong lòng của anh lại rất phức tạp.Anh không muốn bọn họ chết, nhưng họ lại ngã xuống từ trên độ cao như vậy chắc chắn chết không thể bàn cãi.Hồ Hạo Thiên nhìn Vệ Lam, nét mặt lạnh như sương: "Vệ thiếu, lời vừa rồi tôi nói chắc anh cũng nghe thấy, nếu có người chỉ ra kẻ gây rối, anh cũng không được can ngăn, chúng ta phải loại bỏ những kẻ cặn bã bại hoại này!"Vệ Lam lông mày nhăn lại, lúc sau gật đầu: "Nếu có đủ chứng cứ, tất nhiên tôi sẽ làm theo nguyên tắc."Mỗi căn cứ khi thành lập đều có nguyên tắc, giữa dị năng giả với nhau tất nhiên không được ẩu đả.Nếu không thể thống nhất với nhau, thì làm sao có thể đoàn kết làm nhiệm vụ được.Phan Đại Vĩ trấn tỉnh lại, từ sườn núi quay trở lại, nhìn xuống gián biển dưới chân: "Chúng ta nhanh chóng quét sạch đám này rồi xuống núi."Mấy người Bạch Thất đã ngã xuống phía dưới, nơi này thì vẫn còn đám gián, bây giờ mà họ nhảy xuống cũng không làm được cái gì.Hiện tại thứ có thể làm được chính là nhanh chóng dọn dẹp chỗ này rồi chạy xuống vách núi.La Tự Cường ném gạch chết mấy con gián, đi tới gần Phan Đại Vĩ: "Có Tiểu Bạch ở cùng họ, chắc chắn bọn họ không sao đâu, đừng quá lo lắng."Bạch Thất vừa rồi nhảy dứt khoác như vậy, làm mấy người họ có thêm lòng tin.Rằng, bọn họ từ trên cao như vậy rơi xuống cũng vẫn an toàn.Từ khi quen biết với Bạch Thất, rồi lúc ở dưới cống thoát nước chứng kiến sức mạnh cường đại của anh. Mọi người trong đội đều coi anh giống như trụ cột của cả đoàn, nói khoa trương một tí anh giống như thần trong mắt họ."Như vậy chúng ta nên quét nhanh lũ gián này, chạy tới dưới vách núi tìm bọn họ." Lưu Binh cũng chạy tới nói.Đoàn Tuỳ Tiện đồng loạt gật đầu, sau đó tăng lực phóng ra dị năng.Mọi chuyện cũng đã xảy ra, bọn họ chỉ còn biết kiên trì để đi xuống vách núi kiếm mấy người Bạch Thất thôi.Bọn họ thật không muốn nghĩ đến đồng đội của mình đã chết dưới đáy biển...Bên kia, sau khi Hạ Kiệt tung hoả cầu về phía Phan Hiểu Huyên thì lập tức giả vờ đánh gián biển.Gã tự nhận hành động của mình hồi nãy rất cẩn thận, không có người nào có thể phát hiện ra.Bây giờ lại nghe Hồ Hạo Thiên nói như vậy, đáy lòng mừng rỡ cười nhạo một tiếng, sắc mặt lại không có bất kì biến nào.Thật đúng may mắn, chiêu hồi nãy chỉ muốn tiêu diệt người có không gian dị năng trong đoàn của bọn họ, lại không ngờ đến lại thu hoạch bất ngờ như vậy.Rất tốt!Tô Vũ Vi đứng ở sau lưng Hạ Kiện nhìn thấy từng người Bạch Thất ngã xuống vách núi, cô hốt hoảng, Tô Vũ Vi luôn đứng sau lưng Hạ Kiệt nên cũng nhìn thấy tất cả hành động của anh ta.Nhưng cô cũng không biết có nên nói ra những gì mình nhìn thấy không?Cô không muốn ngay chỗ này lại chuốc lấy phiền toái vào người.Hôm qua cô còn hứa với Hứa Bân Minh sẽ thừa cơ hội cùng đám người trong đoàn Tuỳ Tiện xây dựng quan hệ, bây giờ lại nhìn thấy đám người kia ngã xuống dưới vực.Lúc trơ mắt nhìn Bạch Thất nhảy xuống vách núi thì sắc mặt cô rất khó coi.So sánh với lần trước gặp nguy hiểm trong đường hầm, Tô Vũ Vi lại không cảm thấy đau lòng như lúc đó.Đặc biệt anh còn vì người phụ nữ khác mà liều mạng.Tô Vũ Vi hít sâu một hơi, đè xuống cảm giác bực bội trong lòng.Sự hồn nhiên của quá khứ đã không thể quay trở lại.Cô bây giờ không giống như lúc là cô gái không hiểu thế sự trước kia nữa, huống chi bây giờ cũng không có gì chứng minh Bạch Thất còn sống hay đã chết nữa, cô không thể đứng trước mặt Hạ Kiệt mà vạch mặt được.Cuối cùng cô cũng vờ như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục đánh gián.Nhưng có điều, cô cũng là người.Đổng Cầm Cầm đi đến chỗ Tô Vũ Vi, nhìn xuống dưới vách núi, có chút giật mình nói: "Anh ấy có thể vì cô ta mà liều mạng nhảy xuống."Tình yêu so với tính mạng của mình, cô khẳng định tính mạng quan trọng hơn, không còn mạng thì làm gì có tình yêu?Nhưng... Bạch Ngạn lại có thể không chút suy nghĩ suy nghĩ nhảy xuống.Đến cùng là do cô ta quan trọng với anh hay do anh quá tự tin với bản thân mình?Tô Vũ Vi bĩu môi một cái, âm thầm "Ừm." một tiếng.Đau lòng tất nhiên là có.Chỉ là cô hận nhiều hơn i đau lòng.Bạch Thất nhảy xuống không chỉ mình Đổng Cầm Cầm kinh ngạc, ngay cả Vệ Lam và Tào Mẫn cũng ngây người.Cô si ngốc nhìn Bạch Thất nhảy xuống, quên mất luôn tâm trạng lúc đó của mình như thế nào.Thực đúng là làm cho người khác kinh tâm.Họ lại có thể sống chết có nhau.Tào Mẫn nhắm mắt lại, muốn cười lại muốn khóc.Nếu có thể gặp được người cùng sống cùng chết với mình, thì dù có chết cũng cam tâm tình nguyện.Sau đó cô lại nghĩ tới Lương Phú Sinh, vì cô mà bị Zombie cắn bị thương.Có một số người, cả đời chỉ có thể đóng vai phụ.Cả cô lẫn Lương Phú Sinh, đều là những người đáng thương.Vệ Lam nhìn vách đá dựng đứng lại nhìn đám gián biển không có xu hướng giảm bớt, trong đoàn có người bị gián biển cắn bị thương.Nếu cứ tiếp tục như vậy, tất cả mọi người đều sẽ bị tổn thất, hồi nãy cong nhìn thấy xương dê bị gặm còn mỗi xương!"Tất cả tập hợp lại, phân tổ." Vệ Lam hô lớn một tiếng, nhanh chóng sắp xếp đội ngũ, "Mọi người nhanh lên đường, không được ham chiến, những người bị thương hoặc đi một mình thì xếp cuối!"Mọi người cũng cảm thấy tiếp tục đánh lũ gián cũng sẽ không chịu nổi, tất cả đều nhanh chống tiến về phía trước.Cố Úc Trạch để ý cho mọi người đi hết mới tiến lại chỗ bốn người Bạch Thất rơi xuống lên tiếng: "Rất tốt! Mặc dù còn chưa chính thức bắt đầu mà anh đã thắng."Ngay lúc Bạch Thất nhảy xuống thì anh đã nhanh chóng phóng ra dị năng băng đao làm giảm tốc độ lại.Đường Ngược cố gắng bao bọc tinh thần lực cho cả bốn người, bảo đảm an toàn cho mọi người.Cô vốn cũng không muốn sử dụng tinh thần lực, nhưng với tình thế bây giờ, đau đầu cô cũng mặc kệ vậy...Tóm lại giữ mạng mới là quan trọng.Có băng đao giảm xóc cùng tinh thần lực bảo vệ, độ cao ngàn mét này cũng không tính là gì."Bịch!" bọt nước văng tung toé, bốn người cùng rơi xuống nước.Nước biển rất lạnh, nhưng mọi người chỉ cảm nhận được lạnh, mà không cảm thấy quần áo bị ướt. Vì có tinh thần lực bao phủ, bốn người bọn họ giống như đám bọt khí chìm sâu xuống rồi lại chậm rãi dâng lên."Tiểu Nhược." Điều đầu tiên Bạch Thất làm là bơi đến chỗ của Đường Nhược."Em không sao chứ?"Đường Nhược nghe thấy tiếng anh gọi thì giơ tay ra cho anh ôm.Đường Nhược cũng nhìn anh xem xét, thấy anh không có việc gì, cách đó không xa Phan Hiểu Huyên cũng bơi lại nhìn Điền Hải, "Tất cả mọi người đều không bị thương chứ?""Không sao hết.""Không có."Hai người đồng thời lên tiếng.Chương 154: Người tính không bằng trời tính.Mặc dù Đường Nhược đã học mấy tiết bơi lội nhưng thật sự không dám nói là rành rõi về bơi lội được.Cũng may lực tinh thần của cô có thể làm cho mình nổi lên được, bên cạnh còn có thiên hạ vô địch vũ trụ không địch thủ Bạch Thất không gì không làm được.Bốn người vây lại một chỗ, vừa mừng vừa sợ, Đường Nhược hỏi Phan Hiểu Huyên: "Mới vừa rồi có người tấn công cậu?"Không phải Đường Nhược nhắc thì Phan Hiểu Huyên cũng sẽ không nhớ đến, cô thoáng ngây người kinh hoàng."Ừm." Phan Hiểu Huyên hồi tưởng tình cảnh vừa rồi, không nhịn được trong lòng thoáng run rẩy, Phan Hiểu Huyên cắn răng, hung hăng nói, "Chính là tên Hạ Kiệt! Nếu để cho tôi nhìn thấy anh ta thì nhất định tôi sẽ chém anh ta thành muôn mảnh.""Hạ Kiệt?" Điền Hải lập tức nói: "Cái tên đội trưởng của đoàn Hào Kiệt?""Ừm, chính là tên đó!"Đường Nhược cũng nổi giận: "Không ngờ anh ta lòng dạ lại hẹp hòi vô sỉ!"Đường đường là một người đàn ông, là đoàn trưởng!Bạch Thất sờ mặt cô trấn an: "Loại người này xác thực đáng chết."Đều đã rớt xuống biển, hiện tại có phẫn nộ cũng vô dụng, còn không bằng để cho bọn họ tìm cách thoát khỏi hiểm cảnh.Chuyện liên quan đến Hạ Kiệt liền chấm dứt.Phan Hiểu Huyên tức giận xong cũng tỉnh táo lại, cô liền phát hiện dù mình không bơi thì vẫn có thể nổi lên trên mặt nước, cô hỏi Đường Nhược: "Chúng ta có thể nổi lên mặt nước như vậy là nhờ tinh thần lực của cậu à?""Có lẽ là vậy, tinh thần lực có rất nhiều thứ mà chúng ta còn chưa biết." Đường Nhược nhìn quần áo trên người mình vẫn khô ráo, "Tớ chỉ có thể dùng tinh thần lực ngăn cách tiếp xúc với nước nhưng nổi lên mặt nước này..."Bạch Thất lên tiếng: "Hẳn do tinh thần lực bao quanh nên tỉ trọng của chúng ta nhỏ hơn tỉ trọng của nước biển, cho nên khiến cho chúng ta nổi lên."Cũng có thể nói mật độ của chúng ta nhỏ hơn mật độ nước biển.Tất cả mọi người không có ai bị thương, chuyện cấp thiết nhất bây giờ là kiếm chỗ an toàn.Bạch Thất ôm Đường Nhược nhìn xung quanh một chút, nhìn phía xa xa chỉ nhìn thấy vách đá thẳng tấp nhíu nhíu mày.Khoảng cách của họ cách rất xa bờ không thể nào bơi được, tất nhiên bọ họ cũng không thể leo lên trên được, anh lại nhìn Đường Nhược bên cạnh, ở trong nước lâu như vậy, sẽ làm cô tiêu tốn dị năng.Hơn nữa, hiện tại bọn họ lại bị mắc kẹt trong biển cả, anh cũng không biết nơi này có an toàn hay không, tận thế sau này trong sông, suối, biển, luôn tiềm ẩn vô số dị thú nguy hiểm, nếu như cứ tiếp tục chờ đợi ở đây cũng không an toàn.Nếu đã như vậy.Bạch Thất nói: "Trong không gian có bàn gỗ phải không, lấy ra rồi nói sau"Không có thuyền thì ngồi tạm trên ván gỗ, ít ra sẽ đỡ hao tốn tinh thần lực của Đường Nhược."Ừm."Phan Hiểu Huyên trong không gian có bàn tròn lớn, trong không gian Đường Nhược cũng cóĐáng tiếc, người tính không bằng trời tính.Bàn gỗ còn chưa kịp lấy ra, bốn người đang nổi trên mặt biển bỗng cảm nhận được phía dưới chân có vòng xoáy.Nguy hiểm!Phan Hiểu Huyên cảm thấy cả người cô lúc thì trồi lên lúc thì chìm xuống, không có cách nào khống chế được.Điền Hải lập tức kéo lấy cô: "Cẩn thận!"Điền Hải mang theo Phan Hiểu Huyên, Bạch Thất dẫn Đường Nhược cố gắng bơi ra khỏi vòng xoáy.Có điều, vòng nước xoáy càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhanh.Căn bản không có cách nào thoát ra được!Bạch Thất lúc đầu nắm tay Đường Nhược sau khi cảm nhận vòng xoáy chuyển biến bất thường liền ôm chặt lấy Đường Nhược.Trong nháy mắt, sóng biển cuộn trào.Bạch Thất cũng không tránh được vòng xoáy mạnh như vậy được, anh chỉ có thể ôm lấy Đường Nhược cố gắng vùng vẫy.Bốn người chỉ có thể cảm nhận được có cái gì đó màu đen xuất hiện ngay trước mặt họ, sau đó bọn họ giống như bị lỗ đen hút vào.Nếu như bọ kéo vào đấy, chắc chắn sẽ chết!Bạch Thất liếc mắt thấy càng ngày càng bị hút vào lỗ đen, ánh mắt lạnh lẽo, lập tức vận dụng hết toàn bộ dị năng trong cơ thể, anh muốn đóng băng nước lại!Sử dụng dị năng hệ Băng trong nước càng chiếm ưu thế hơn, làm chơi ăn thật.Sau khi Bạch Thất tung ra dị năng, lỗ đen bắt đầu kết băng lại, nhưng nước biển quá nhiều, dị năng của Bạch Thất lại có hạn, tốc độ đóng băng lại rất chậm chạp...Tuy nhiên, Bạch Thất đóng băng lại cũng chỉ để kéo dài thêm một ít thời gian nữa thôi, đủ để cho bốn người họ không bị hút vào vòng nước xoáy.Điền Hải sinh hoạt trong bốn tháng tận thế này đã hình thành được ý thức chiến đấu cùng độ linh mẫn, ngay khi tốc độ vòng nước xoáy giảm đi thì cậu đã nhanh chóng kéo theo Phan Hiểu Huyên bơi đến bên cạnh Bạch Thất cùng Đường Nhược.Cũng may khoảng cách của bọn họ cách mấy bước thôi.Tuy nhiên nước biển vẫn không ngừng kháy động, nếu chỉ có mình dị năng của Bạch Thất thì không thể nào chống đỡ lâu hơn được!"Điền Hải." Bạch Thất nhìn chằm chằm phía xa nói: "Bắt lấy tôi."Điền Hải không dám chần chừ ngay lạy tức bắt lấy dùng một tay bám lấy Bạch Thất.Bạch Thất một tay ôm Đường Nhược một tay cầm trường kiếm, quả quyết đâm vào "Vách tường" màu đen bên cạnh họ.Nước biển vẫn không ngừng bị hút vào.Bốn người bám lấy "Vách tường" , lại cộng thêm lực tinh thần bao quanh để giảm xóc.Mặt dù nước không bắn lên trên mặt nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo và đau rát.Mấy phút trôi qua, lỗ đen liền yếu dần. Bạch Thất cảm kiếm băng đâm vào "Vách tường" hơi run run một chút, rồi trở về bình thường.Đợi xác nhận chắc chắn không có nguy hiểm, Phan Hiểu Huyên mới lấy ra đèn năng lượng mặt trời.Cô vừa mới nhìn quang cảnh hiện tại liền ngây người: "Chúng ta... chúng ta... đang ở trong miệng cá voi sao?"Vòng xoáy nước vừa rồi là do cá voi mở miệng hút nước tạo thành?Đường Nhược nhìn "Vách tường" màu đỏ tươi bên cạnh cũng sững sờ: "Không phải cá voi không ăn thịt người sao? Mà vừa nãy chúng ta cũng đâu có chảy máu gì..."Điền Hải nói: "Có lẽ bọn nó cũng đã biến dị."Phan Hiểu Huyên, Đường Nhược run lên.Tận thế đã đáng sợ như vậy rồi mà ngay cả những sinh vật này còn biến dị...Phan Hiểu Huyên nói: "Động vật biến dị, ngay cả kiến cũng có thể biến to thì con cá voi này sẽ dài đến chừng nào?"Đường Nhược lên tiếng hỏi Bạch Thất : "Chúng ta làm sao bây giờ? Từ trong miệng nó đi ra ngoài?"Bạch Thất nhìn tình cảnh chung quanh rồi lại xem "Cửa hang" một lúc, đoán được bọn họ bị con cá này hút thẳng một đường vô đây.Suy nghĩ một chút, anh liền rút kiếm băng trên "Vách tường" ra, lại lần nữa cắm trở lại!"Vách tường" kịch liệt nhúc nhích, ngay chỗ bốn người họ đang đứng tràn ra ít chất lỏng, nếu không phải bọn họ có tinh thần lực bao phủ thì có lẽ sẽ bị ăn mòn ngay lập tức.Phan Hiểu Huyên dùng sức nắm tay Điền Hải nuốt nước bọt nói: "Nó có thể dùng một ngụm nước miếng liền tiêu hoá chúng ta..."Bạch Thất nhíu mày.Cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp.Từ lúc rơi xuống vách núi anh đã dùng dị năng của mình để giảm sóc cho đến khi đóng băng nước biển khi nãy, dị năng trong người anh cũng đã cạn kiệt.Nếu cứ như vậy...Sợ rằng ngay cả không khí để thở cũng là vấn đề lớn."Chúng ta phải làm nó mở miệng để đi ra ngoài!" Bạch Thất nói: "Ngay lúc nó vừa há miệng chúng ta liền lập tức lao ra ngoài,"Chương 155: Hành trình trăng mật thám hiểm?Edit: Syn
Beta: Sakura
Đường Nhược nói: "Nhưng khi nó mở miệng thì nước biển cũng vào theo mà?"Bạch Thất cúi đầu nói: "Tinh thần lực của em có thể bao bọc bốn người chúng ta không?"Đường Nhược trợn mắt nhìn Bạch Thất nói: "Bao bọc giống như khinh khí cầu, chúng ta đều ở trong đó?"Bạch Thất gật đầu.Đường Nhược tập chung suy nghĩ, gật đầu: "Chắc là có thể đi, nếu như vậy thì cả bốn người đều có thể bay ra."Không chỉ bốn người đi ra mà còn đồng bộ với nhau.Cho dù có ở trong quân đội huấn luyện kĩ càng cũng không có gì đảm bảo khi nước biển ào ạt tuôn vào như vậy mà vẫn có thể giữ đúng sự đồng bộ được, huống chi là bốn người bọn họ.Cho nên cách tốt nhất là đem bốn người gom chung một chỗ!Bạch Thất nâng tay chạm vào mặt Đường Nhược, nhỏ giọng nói: "Làm em vất vả Đường Nhược."Trước đó còn thề nhất định sẽ không để em phải sử dụng dị năng, bây giờ...Thì ra chính mình còn chưa đủ mạnh để hai người họ có thể chân chính tự do, khoái hoạt.Đường Nhược lắc đầu nói: "Không đâu."Việc này liên quan đến tính mạng cả bốn người bọn họ.Chốt lát Bạch Thất cùng Điền Hải thương lượng về dị năng và phạm vi công kích.Bàn tính tất cả, Bạch Thất trên tay liền xuất hiện ánh sáng trắng, lập tức loé sáng lao ra đâm vào từng nơi trong miệng dị thú!Điền Hải nghe xong kế hoạch của Bạch Thất, cũng không chần chừ chút nào phóng ra dị năng, đánh lôi cầu vào nơi Bạch Thất vừa đánh.Có điều, dị thú vẫn còn chưa chịu mở miệng rộng ra.Bạch Thất muốn liều một phen, tiếp tục giải phóng dị năng, chỉ trong mườn phút anh đã phóng ra mười cái Băng Liên, Điền Hải tăng thêm dị năng Lôi hệ, đôm đốp vang lên.Dị thú trong miệng bị đánh như vậy, bọn họ không tin, nó không chịu há miệng ra!Bọn họ đều dùng hết sức đánh, Đường Nhược cũng không có nhàn rỗi, cô nghe theo lời Bạch Thất đem lực tinh thần của cô bao bọc lại to nhất có thể, người khác nhìn không thấy, bộ dáng vẫn trong suốt, nhưng Đường Nhược đã đem cả bốn người họ bao bọc lại.Cổ họng cá voi bị kẹt lại bốn người họ khiến nó rất khó chịu, nó cố gắng nuốt xuống, nhưng vẫn cảm thấy vẫn còn kẹt lại, đành hé miệng ra, muốn hút thêm nhiều nước biển vào, đem cái vật đáng ghét bị kẹt lại nuốt xuống.Khi cá voi khó chịu hé mở miệng ra, Bạch Thất liền dùng sức tung ra một cái Băng Đao ở phía sau để nó trợ lực đẩy "Qủa cầu khổng lồ" đi ra ngoài!Khoảng khắc đó chỉ có thể thành công không được mức một sai lầm nào!Nếu không bọn họ trôi xuống dạ dày của nó liền không có cơ hội sống sót!Bởi vậy, đòn vừa nãy Bạch Thất đã tung ra hết dị năng còn lại của mình.Thẳng cho đến khi quả cầu bao lấy mọi người lại một lần nữa trôi trên mặt nước, bốn người mới cùng thở phào một hơi.Cùng nhau trải qua khoảng khắc sinh tử, thật đúng là chấn động lòng người.Nếu như không phải lúc này được tinh thần lực của Đường Nhược bao lấy, Phan Hiểu Huyên giờ phút này chân đã muốn nhũn ra, ngay cả bước đi cũng không nổi.Lần này thật đúng là nguy hiểm quá rồi!Cái con cá voi kia sau khi hút nước biển cảm thấy dễ chịu liền biến mất tăm."Em còn chịu được không?" Bạch Thất nhìn sắc mặt trắng bệch của Đường Nhược hỏi. Có điều sắc mặt anh cũng không khá hơn là bao.Hai người cũng kẻ tám lạng người nửa cân, bây giờ cũng giống như quân lính bị trọng thương.Đường Nhược lấy từ bên trong không gian mỗi người một cái bàn gỗ tròn, vừa lấy ra sắc mặt cô liền trắng nhợt, mấy người còn lại cũng cảm thấy tinh thần lực vốn bao lấy bọn họ liền biến mất.Quần áo trong nháy mắt ướt đẫm, toàn thân lạnh muốn đóng băng.Đường Nhược bắt lấy bàn gỗ, cười : "Ngại quá, có điều đã sử dụng hết dị năng rồi.""Cậu đừng có mà xin lỗi, nếu không chắc chúng tớ lấy mạng trả ơn cho cậu luôn quá." Phan Hiểu Huyên nhanh chóng nói, vịn bàn gỗ để cho Bạch Thất đỡ Đường Nhược lên trên bàn.Lần này Đường Nhược cũng chỉ tiêu hao dị năng mà thôi, còn chưa lên cấp đâu, đau đầu vẫn có thể chịu được. Cô nằm ở trên bàn gỗ nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi cũng đỡ hơn.Phan Hiểu Huyên cũng lấy bàn gỗ từ trong không gian của mình.Dùng dây thừng đem hai cái bàn cột chung một chỗ, ba người còn lại cũng lần lượt bò lên trên.Hai người ngồi chung một bàn cũng không tính chật trội gì.Đường Nhược lấy chăn mền đắp lên người lại nhìn về ba người còn lại, cười lớn: "Chúng ta giống như đang diễn màn phiêu lưu kí ha."Trải nghiệm lần này đúng là cả đời khó quên.Bạch Thất nhìn nụ cười của cô, đôi mắt nhìn thật chăm chú.Đường Nhược đối mặt trước sinh tử rất kiên cường, trong mắt hào quang rực rỡ, chói mắt.Giống như lần đầu tiên cô đối mặt với zombie vậy, trong mắt luôn kiên cường làm cho người khác không tự chủ được chú ý đến cô."Không phải." Bạch Thất vươn tay, vuốt ve mặt cô nói, "Em có thể xem lần này thành kỉ niệm hành trình trăng mật thám hiểm."Sắc mặt Đường Nhược trắng bệch lại hiện lên tia đỏ ủng, cười gượng hai tiếng.Tình cảnh như vậy mà vẫn có thể nói lời ngon ngọt dụ dỗ thật không mấy người có thể làm được!Khí hậu hôm nay lạnh lại cộng thêm ngâm mình trong nước biển lại càng lạnh lẽo hơn.Bạch Thất thấy vậy, dùng thân thể bao lấy cô, từ từ nói: "Lấy đồ ra thay đi."Đường Nhược gật đầu.Đắp mền dày nhưng vẫn cảm thấy lạnh thấu xương, tốt nhất vẫn nên đổi quần áo ướt.Mặt dù không được tự nhiên, nhưng bốn người cũng không có nhiều sự lựa chọn đành thay đồ lấy chăn che chắn.Đương nhiên, còn có một tấm ván gỗ che ở giữa.Thay đồ xong xuôi hết, mọi người mới có thời gian rảnh xem xét tình hình chung quanh.Núi xa khó mà nhìn rõ, bốn phía lại là biển, làm sao để trở về?Bạch Thất đứng trên bàn gỗ, tay cầm kính viễn vọng nhìn chung quanh, một bên lại lấy bản đồ ra xem xét cẩn thận."Chúng ta nên đi đâu bây giờ?" Đường Nhược hỏi.Bạch Thất chỉ về phía tay nói: "Chỗ này có ngọn hải đăng."Có hải đăng đồng nghĩa với việc có chỗ đặt chân. Cho dù như thế nào vẫn tốt hơn là lênh đênh trên biển như vậy.Gió hoà cùng với dòng nước chảy, bọn họ đành bắt buộc tăng thêm tốc độ di chuyển.Đường Nhược lấy từ trong không gian ra một cái nôi, ván giường được ghép từ nhiều thanh gỗ dài có thể lấy làm mái chèo."Hải đăng cách khá xa, nhanh chóng chèo đi thôi." Đường Nhược nói.Không còn biện pháp nào khác ngoài chèo đi. Những người còn lại cũng không có ý kiến gì tốt hơn, liền cầm lấy thanh gỗ chèo đi.Bọn họ dùng mặt trời xác định phương hướng chèo về phía tây.Bốn người trôi nổi ở trên biển tìm kiếm ngọn hải đăng, còn bên kia, Vệ Lam cùng một đám dị năng giả vòng qua đám gián biển, số người bị thương vượt mức dự đoán.Vệ Lam tập hợp những ngùi bị thương lại nhờ dị năng giả trị liệu chữa trị.Lưu Binh miệng đắng lưỡi khô, từ trong hành lí lấy nước ra uống cuối cùng mới nhớ ra việc quan trọng nói: "Hồ đội.""Ừm?""Chúng ta phải nhanh chóng xuống vách đá kiếm bọn tiểu Bạch đi"Hồ Hạo Thiên cũng nuốt nước bọt nói: "Tất nhiên, chúng ta phải nhanh chóng xuống dưới đó tìm bọn họ, ở dưới rất nguy hiểm.""Không phải." Lưu Binh nói, "Ý tôi là ngược lại, tôi nghĩ bọn họ ở dưới đó không sao đâu, bọn họ không có chúng ta vẫn tốt, chỉ có chúng ta không có bọn họ liền thảm!"Chương 156: Nhân dĩ quần phân."Tiểu Lưu, giờ cậu mới biết sao!" La Tự Cường đứng lên: "Tôi có cảm giác chẳng lành, nếu chúng ta không tìm được họ trước khi trời tối, tôi nghĩ bọn mình sẽ không qua nổi đêm nay!"Hồ Hạo Thiên nhìn hai người bọn họ dáng vẻ tuyệt vọng, nghi ngờ nói : "Nói bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì cũng là mấy người, nói bọn mình không qua nổi cũng là mấy người, vậy rốt cuộc hai người muốn nói cái gì?"Lưu Binh nói: "Hồ đội à, tôi thấy IQ của anh có chút hạn chế đó, anh có thấy trong đội của chúng ta thiếu cái gì không!"Hồ Hạo Thiên nói: "Thiếu đi tiểu Bạch, Tiểu Đường, tiểu Điền, Hiểu Huyên." Sau đó anh chợt dừng lại, "Bà mẹ nó! Chúng nó ít nhất cũng phải để lại một cô cho chúng ta chứ!"Mọi người: "..."Lời này nghe có vẻ..Hình như hơi xa rồi!Lưu Binh nói: "Chúng ta làm sao bây giờ, sau khi xuống núi, bọn họ thì ngồi xe, chúng ta phải lộ bộ hả?"Tất cả vật tư đều ở trên người hai cô gái, còn bọn họ chỉ vác trên lưng một chút đồ ăn cùng nước uống, những thứ như chăn mền, lều vải gì đó đều là do Phan Hiểu Huyên cất ở bên trong không gian.Nếu như trước khi trời tối không gặp được bốn người bọn họ, thì xác định có vấn đề lớn, cũng không sống nổi thật!Thói quen, đúng là đáng sợ.Ngắn ngủi chỉ trong một tháng bọn họ đã quen sống trong cuộc sống quý tộc rồi!!!"Yên tâm đi." Hồ Hạo Thiên nhìn Vệ Lam : "Chúng ta chỉ cần tìm được bọn họ là xong."Hứa Bân Minh lúc này lại rất tích cực, anh chạy lại chỗ Tô Vũ Vi xin một thùng nước, sau đó chạy lại chạy lại chỗ Hồ Hạo Thiên đưa qua."Hồ đội à, trước kia tôi không biết thì ra Tiểu Đường là dị năng hệ Thuỷ." Hứa Bân Minh cười nói, "Lúc trước gặp nhau thì bạn Bạch Ngạn nói bạn Đường Nhược không có dị năng.."Anh cũng giống như họ thôi nếu không phải chính mắt nhìn thấy cô ấy dùng dị năng hệ Thuỷ ra đánh mấy con gián biển thì còn không có biết đâu.Mà lúc biết Đường Nhược là dị năng giả hệ Thuỷ thì sắc mặt Tô Vũ Vi và Cầm Cầm rất khó coi.Tất cả mọi người đều cảm nhận được Bạch Thất không muốn mọi người biết được dị năng của Đường Nhược.Khi một đám người tập chung lại thì nguồn nước là một vấn đề lớn nhất.Hồ Hạo Thiên nhìn thùng nước, nhướng mày: "Hứa đội, ý tốt của anh tôi hiểu, chúng tôi cảm ơn anh, có điều... Chúng tôi cũng không có chỗ đựng nước, tôi xin chỉ nhận lấy tâm ý của anh vậy."Hồ Hạo Thiên hiểu rõ, anh ta đang cố lấy thiện cảm với mọi người, nhưng trong đội của anh ta có vài người...Hồ Hạo Thiên thà rằng mình đến chỗ của Vệ Lam ăn nhờ ở đậu vẫn tốt hơn là nhận ân tình của đoàn Tầm Mộng.Nói thẳng ra, Vệ Lam là người quân nhân tính tình chính trực, còn bọn họ chính là tiểu nhân xảo trá.Tạm thời tiếp nhận hảo ý của bọn họ, không vấn đề gì, nhưng về sau thì sao? Ai có thể chắc được?Bây giờ còn sợ không đủ cẩn trọng mà dính vào...Hứa Bân Minh không tin Hồ Hạo Thiên sẽ thật sự từ chối: "Hồ đội, ý của anh là không cần thùng nước này, nhưng mà..""Chúng tôi hiện giờ cũng còn đủ, cám ơn ý tốt của anh, Hứa đội ." Hồ Hạo Thiêm đánh gãy lời anh ta, sau đó liền trực tiếp rời khỏi nơi này đi về phía Vệ Lam.Hứa Bân Minh ngơ ngác nhìn, nhìn chằm chằm bóng lưng của Hồ Hạo Thiên , sắc mặt đen lại dường như đã nhìn ra manh mối gì.Anh cũng không tin.Trước kia trong đoàn họ còn có người dị năng hệ Thuỷ thì thôi, nhưng bây giờ không có lại không chịu nhận nước, như vậy là có ý gì?Bọn họ hoàn toàn không có ý kết giao, lại càng huống chi hợp tác!Xem ra anh phải sửa đổi lại kế hoạch một chút.Đội trưởng đi, đoàn Tuỳ Tiện cũng không có ý định làm quen với đội của Hứa Bân Minh nên làm gì thì làm đó.Hồ Hạo Thiên đi đến chỗ Vệ Lam cũng không vòng vo, trực tiếp nói nhu cầu của mình ra: "Trước mắt đoàn của tôi không có xe và lều vải, có thể mượn của các anh dùng một chút, chờ lúc mấy người trong đội tôi về thì thanh toán phí thuê ?"Vệ Lam nhìn anh tự tin chắc chắn Bạch Thất có thể trở về như vậy, có chút không biết nói gì. Thật lâu, anh mới chậm rãi nói: "Có thể, lát nữa tôi sẽ sai người đưa hai chiếc xe ra."Hồ Hạo Thiên hài lòng gật đầu, chuẩn bị quay người trở về."Hồ đội." Vệ Lam gọi anh lại, "Anh thật sự tin ... mấy người Bạch Ngạn sẽ trở về?"Hồ Hạo Thiên trong lòng hiểu rõ, mặt mũi nghiêm túc: "Đương nhiên."Tiểu Bạch chính là cả thế giới của bọn họ!Vệ Lam nhìn Hồ Hạo Thiên trở về cùng đội của mình, trò chuyện tươi cười.Bốn người bọn họ nếu còn sống thì tốt.Vật họp theo loài, nhân dĩ quần phân.Mấy người trong đoàn này thật đáng để cho người ta hâm mộ.Mặt khác, bốn người trôi dạt trên biển đang dùng cơm.Mỗi người cầm trong tay ổ bánh trứng gặm.Người là sắt, cơm là thép, có thể lực thì mới hoạt động được nha.Phan Hiểu Huyên đang ăn, nghĩ đến không gian của mình, nói : "Xe của Hồ đội đều ở chỗ này, bọn hắn phải làm sao?"Đường Nhược suy nghĩ một chút nói: "Hồ đội rất lợi hại, chắc có biện pháp."Điền Hải: "Yên tâm chỗ đó còn có Vệ thiếu tướng, mượn một chiếc xe chắc không sao đâu."Phan Hiểu Huyên gật đầu.Bọn họ phía kia có nhiều người như vậy, tốt nhất là nên lo cho chúng ta bây giờ thì hơn.Mặt biển yên ả không một gợn sóng, có điều trong yên tĩnh thường ẩn dấu nguy hiểm.Lúc này trên mặt biển, một đám cá con đang vây quanh bàn gỗ.Chỉ có điều đám cá này không đáng yêu giống như trong tivi thường nhìn thấy, những con cá này môi dưới trề ra giống cá nhám cùng với hàm răng cưa sắc bén.Đột nhiên vây tới một đám, làm cho cả bốn người đều co rụt chân lại."Những con này...""Là cá gì vậy?""Điền Hải, lôi điện!" Bạch Thất lên tiếng, liền cũng xuất ra dị năng Băng Liên. Băng đao liên tục bay qua, hàn khí bức người, luồng hơi như khói.Những con này hẳn nên gọi là cá ăn thịt người đi!Điền Hải khinh hoảng trong lòng, không dám chậm tay, cũng liên tục xuất ra lôi cầu.Cá này nằm trong nước khẳng định dùng điện là tốt nhất. Điền Hải tiêu hao dị năng cũng không uổng phí.Xoẹt!Một lôi cầu vừa vào trong nước, liền trực tiếp làm một đám cá mắt trợn trắng.Bạch Thất xuất ra dị năng băng đao về sau, lần nữa trợ lực đem "Thuyền" của bọn họ nhanh chóng rời đi.Điền Hải phóng ra thiểm điện, trực tiếp quăng về phía đám cá đang đuổi theo phía sau.Dòng điện cường độ lớn trực tiếp giật chết không ít.Phan Hiểu Huyên khẩn trương nuốt nước miếng một cái, cầm lấy tấm ván gỗ dùng sức chèo "Thuyền" đi.Đường Nhược cũng đang ra sức dùng tay chèo "Thuyền", dị năng của cô đã hao tổn không ít vẫn chưa phục hồi được bao nhiêu nên đành dùng cách nguyên thuỷ nhất, chạy là thượng sách!Bốn người bọn họ, một người thả lôi cầu, một người nữa dùng băng đao đẩy thuyền, hai người còn lại thì liều mạng chèo "Thuyền".Bầy cá liên tiếp đuổi theo, xác chết cũng liên tiếp nổi lên mặt nước."Nhanh hơn nữa!" Bạch Thất thần sắc kẽ biến, lần nữa lên tiếng.Xác cá ngày càng nhiều, biết đâu lại dẫn tới một con quái vật khổng lồ nào đó nữa!Điền Hải cũng không do dự nhều, trực tiếp đứng lên.Anh đem dị năng trong cơ thể nâng lên cao nhất, toàn thân đều bao quanh bởi lôi điện. Nâng hai tay lên, trong tay liền xuất hiện một quả cầu màu trắng.Bên trong quả cầu có thể nhìn thấy rất nhiều Lôi quang chớp nháy, xẹt qua.Phần phật, Điền Hải di chuyển một bước, trực tiếp quét lôi cầu xuống.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com