Ttm X Nhy Daylight
Nguyễn Hoàng Yến chậm rãi cúi người, ngón tay nhấc lấy một thanh pocky từ hộp. Ánh sáng hắt xuống cổ tay nàng, phản chiếu tĩnh mạch xanh nhàn nhạt dưới da. Không vội vàng, không ngập ngừng, Yến xoay một đầu của thanh bánh về phía Tiểu My, môi nàng giữ lấy đầu còn lại, ánh mắt thì lấp lánh ý tứ trêu đùa người đối diện. Chẳng rõ đám người xung quanh hú hét điều gì, xung quanh mờ đi. Trương Tiểu My không nghe thấy, cũng không nhìn thấy, như thể thế giới chỉ còn lại một quầng sáng nhạt phủ lên gương mặt nàng. Thứ trong lồng ngực trái của em đang đập lung tung loạn xạ như muốn nhảy vọt ra. Trước khi nghiêng người, chậm rãi nhận lấy đầu còn lại của chiếc bánh, trong đầu Trương Tiểu My chỉ khẽ rủa thầm đứa nào bày ra cái trò pocky game này. Và rồi khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại là chiều dài của một thanh pocky mỏng manh.Không ai bảo ai, như một sự thoả thuận im lặng mà hai bên cùng chậm rãi nhích lại từng chút. Tiểu My cảm thấy rõ nhịp tim mình đập, mạnh mẽ như đang vang vọng. Em không dám nhắm mắt, nhưng cũng chẳng thể nhìn đi nơi khác. Đôi mắt nàng ở trước mặt, gần đến mức phản chiếu lại cả đồng tử của em. Một hơi thở thoáng qua trên cánh mũi. Gương mặt Yến gần tới mức em có thể thấy rõ vệt son mờ đang lem trên khóe môi, thấy rõ được mùi hương trên tóc nàng. Một mùi hương quen thuộc mà em đã trộm nhớ suốt thời gian qua.Hoàng Yến nhếch nhẹ môi, vẻ mặt ấy như thể nàng đang thách thức em. Và Trương Tiểu My, một kẻ háo thắng chắc chắn sẽ không nhượng bộ. Khi hai cánh môi chỉ còn cách nhau rất gần, một lực đẩy tác động từ phía sau lưng. Không rõ là ai, không rõ chuyện gì đã xảy ra. Chỉ đến khi em giật mình nhận ra bản thân đã chạm môi với nàng thì mọi chuyện cũng đã muộn.Hôn rồi.Vị chocolate tan trong miệng, nhưng Trương Tiểu My chẳng cảm nhận được gì. Trong đầu em chỉ ong ong và tim đập loạn xạ. Nguyễn Hoàng Yến là người tỉnh lại trước sau cơn bàng hoàng, cũng là người chạy theo đuổi đánh kẻ tạo nên mớ hỗn độn này. Phía bên kia, Lê Thy Ngọc vừa chạy vừa kêu cứu mọi người xung quanh. Trương Tiểu My vẫn ngồi yên ở đó, vai còn run khẽ vì sự bàng hoàng chưa kịp tan đi. Mọi âm thanh đều như bị nén xuống, mờ đi, trôi tuột qua tai em như thể em đang chìm trong một bể nước sâu và lạnh. Thứ duy nhất em còn cảm nhận rõ là dư vị ấm nóng mơ hồ còn vương lại nơi đầu môi.Ánh mắt Nguyễn Hoàng Yến khi rời khỏi cuộc rượt đuổi ngắn ngủi kia, trong thoáng giây thôi, khoảnh khắc nàng quay đầu lại nhìn em đã không còn trong trẻo như thường. Như có gì đó rất lạ vừa bẻ gãy cái khoảng cách quen thuộc giữa cả hai.Trương Tiểu My không dám nghĩ tiếp. Em cúi đầu, giả vờ cười theo một câu đùa nào đó gần bên tai. Một lúc sau, Nguyễn Hoàng Yến quay lại, hộp pocky trên tay đã bị ném cho ai đó khác. Mái tóc nàng hơi rối vì chạy và trên má ửng hồng.
—Thành phố nửa đêm lặng như tờ. Không khí sau mưa đêm thoảng mùi đất ẩm và hơi lạnh luồn qua khe áo mỏng. Trên con đường nhỏ rải đá, ánh đèn vàng đổ bóng hai người xuống mặt đường loang lổ."Tao không nghĩ lại mệt vậy đâu" Tiểu My kéo dây áo khoác sát vào cổ, tay còn lại đút sâu vào túi áo. "Nhưng cũng vui mà," Yến nghiêng đầu, cười khẽ, ánh mắt nàng liếc sang. "Vui đến mức có người vẫn còn đỏ tai kìa."Tiểu My giật nhẹ vai, lườm nàng: "Đâu có. Tại lạnh.""Ờ, lạnh."Cả hai im lặng vài giây, chỉ có tiếng gót giày chạm mặt đường vang vọng. Lúc ấy, Trương Tiểu My khẽ thở ra một tiếng rất nhẹ, như thể mang theo điều gì đó chẳng thể nói thành lời.Một cơn gió lướt qua, lá bay xào xạc. Tiểu My ngẩng lên nhìn những tán cây vẽ bóng xuống vỉa hè. Lúc ấy, lòng em hơi run, chẳng phải vì gió, mà vì giọng nàng vừa nãy. Dịu dàng như thể nếu em quay lại nhìn sẽ lỡ nói một điều gì đó không thể rút lại nữa.Yến bước chậm lại, nhìn con đường trước mặt như đang đắn đo điều gì. Một lát sau, nàng buông ra một câu, nhẹ như thể đang hỏi bâng quơ:"Nếu lúc nãy con Thy không đẩy thì sao?""Thì tất nhiên tao sẽ dừng lại," Tiểu My đáp"Chắc không?"Em quay sang, ánh mắt thẳng. "Ờ, không chắc."Yến khẽ bật cười. "Tốt.""Gì tốt?""Vì tao cũng không chắc sẽ dừng lại."Một nhịp chậm, nàng lên tiếng, khẽ khàng như thể sợ làm đêm vỡ ra:"Nếu giờ tao muốn hôn thêm một lần nữa thì có được không?"Tim Trương Tiểu My đập một nhịp rõ to, rồi như rơi xuống đâu đó giữa những khoảng lặng trong lòng. Em mím môi như đang tự cân nhắc một điều gì đó."Chuyện hồi nãy là tai nạn mà""Thì giờ là cố ý.""Không phải hơi trễ để xin phép à?"Yến cười, hơi nghiêng đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi em."Còn hơn là không xin."Một làn gió lướt qua giữa hai người, mùi tóc nàng thoáng chạm vào gò má em. Lúc đó, Trương Tiểu My không nói gì. Em chỉ đứng yên, rất lâu, rồi khẽ ngẩng lên."Một lần nữa thôi nhé"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com