TruyenHHH.com

TTAQ

Chương 35: Một Đêm Mưa Gió

ZP_Soshi

  Hạ quyết tâm không thèm để ý đến hắn, bắt đầu từ ngày thứ hai, cô làm như không thấy, vẫn tiếp tục công việc mỗi ngày của mình. Cuộc sống trên núi rất bận rộn, bởi vì không có nước cũng chẳng có gas, nên mỗi ngày cô đều phải lên thượng nguồn lấy nước về, chặt củi nấu cơm, sau đó lại đi cho gà ăn, ra vườn rau nhổ cỏ dại. Khi đang quỳ gối cặm cụi nhổ cỏ, cô nhìn thấy hắn lắp một cái dây ăng–ten trên xe Jeep.

Cả ngày Cừu Thiên Phóng cũng không tìm cách nói chuyện với cô, chỉ dùng điện thoại vệ tinh nói chuyện liên tục với ai đó, không thì cũng ôm máy tính bảo bối của hắn gõ không ngừng.

Chẳng biết tại sao cô lại có cảm giác kích động muốn đập bể cái cái laptop kia.

Sau đó liên tục vài ngày, cô làm việc của cô, hắn làm việc của hắn.

Khả Khanh rất nỗ lực kiềm chế bản thân mình không nên để ý đến Cừu Thiên Phóng, nhưng thật sự rất khó, bởi vì chỉ cần ra khỏi cửa là cô nhìn thấy ngay chiếc xe và chiếc lều nhỏ của hắn.

Đến ngày thứ năm, nhiệt độ đột ngột giảm. Trời u ám, mây mù từ đỉnh núi nhẹ nhàng hạ xuống.

Chưa tới giữa trưa, cô nghe thấy tiếng hắn ho khan.

Hắn bị cảm còn chưa khỏi sao? Cũng một tháng rồi, hẳn là khỏi rồi chứ?

Đừng để ý hắn, đừng để ý hắn, chờ đến khi không chịu nổi nữa hắn sẽ tự động xuống núi thôi.

Cô mím chặt môi, ngồi xuống bàn đọc sách ở trong phòng, cúi đầu tiếp tục viết thư gửi cho bố mẹ, sau khi hắn xuất hiện, điều tốt duy nhất là cô cuối cùng cũng có thể liên lạc với ba mẹ.

Đột nhiên không nói lời nào đã biến mất, cô biết mình không nên làm như vậy, nhưng lúc đó quả thật trong lòng rất hỗn loạn, hơn nữa ấn tượng của ba mẹ đối với hắn vô cùng tốt, khó có thể bảo đảm rằng họ sẽ không tiết lộ thông tin của cô cho hắn, vì thế cô quyết tâm không gọi điện cho ba mẹ, chờ qua một thời gian nữa mới liên lạc lại, nhưng như hiện nay lại giảm bớt được khá nhiều phiền phức.

"Khụ, khụ..."

Cô nhíu mày, tiếp tục vùi đầu vào viết thư.

"Khụ, khụ, khụ, khụ..."

Khả Khanh nheo mắt, tay nắm chặt, cố gắng viết, nhưng trong đầu trống rỗng một câu cũng không thể viết nổi.

"Khụ, khụ...khụ, khụ, khụ..."

Chết tiệt!

"Ba!" một tiếng đặt bút xuống, Khả Khanh cảm thấy hết sức tức giận vì bản thân không tài nào chuyên tâm được.

Rốt cuộc hắn muốn ho đến khi nào đây? Tên ngu ngốc này không biết là phải uống nước sao? Hắn có nấu nước uống không vậy? Ngoại trừ dụng cụ nướng thịt để ở ngoài, cô không nhớ mình nhìn thấy bất cứ cái gì có thể dùng để nấu nước hay không, ba ngày nay chỉ có một lần duy nhất cô thấy hắn uống thứ gì đó, hình như là chai nước suối mua ở dưới núi.

Chẳng lẽ hắn chỉ uống mỗi nước xuông thôi sao?

Cô không muốn quan tâm, nhưng lần này không tài nào thấy mà làm ngơ được.

"Khụ khụ khụ..."

Nghe hắn tiếp tục ho, cô buồn bực đứng lên, đi tới phòng bếp sau nhà nhóm lửa nấu nước, rồi ra sau núi hái một ít lá thuốc trị ho đem bỏ vào trong nồi đun sôi lên.

Cô chỉ không muốn để mặc hắn chết ở chỗ này mà thôi.

Lúc mang theo bình trà giữ nhiệt tới cho hắn, Khả Khanh tự nói với mình như vậy.

Thấy cô chủ động đi tới, Cừu Thiên Phóng ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, chăm chú nhìn cô tới gần.

Không thể tin được, thời tiết lạnh như vậy mà hắn chỉ mặc độc một chiếc áo khoác mỏng không thể giữ ấm kia.

Mặc dù bây giờ là cuối hè đầu thu, nhưng nhiệt độ trên núi thường chênh lệch, hắn không biết điều này sao?

"Anh không có áo khoác nào khác sao?" – Cô trừng mắt nhìn hắn, hỏi.

"Có, nhưng không mang."

Câu trả lời đơn giản khiến cô tức giận, Khả Khanh đặt bình trà xuống trước mặt hắn.

"Uống trà, sau đó quay về đi."

"Cảm ơn." – Hắn mỉm cười – "Nhưng anh không quay về đâu."

Cô hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào hắn: "Anh không hiểu sao, tôi không thể quay về, dù anh đợi ở đây bao lâu đi chăng nữa tôi cũng sẽ không thay đổi ý định."

"Anh biết." – Cừu Thiên Phóng nói.

"Nếu đã biết thì anh mang những thứ công nghệ hiện đại này đi đi, anh ở đâu thì trở về đó, nơi này xa xôi lạc hậu, thưa người, không phải là nơi thích hợp với anh..."

"Anh muốn vậy." – Hắn cắt ngang lời cô, ngắn gọn mạnh mẽ.

Khả Khanh sửng sốt.

"Vô cùng muốn." – Hắn ho khan hai tiếng. – "Em không biết trong lòng anh mong muốn như thế nào đâu."

"Tôi không biết, mà cũng không cần biết, tôi chỉ thấy anh đang lãng phí thời gian mà thôi." – Cô lạnh lùng kết thúc cuộc đối thoại, xoay gót chân, quay người đi vào nhà.

Cừu Thiên Phóng nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của cô, rồi lại nhìn bình trà, bên môi khẽ nhếch lên một nụ cười khổ.

Mười giờ tối, nhiệt độ hạ xuống chỉ còn 12 độ.

Khả Khanh nhìn không chớp mắt chiếc nhiệt biểu được chủ nhà trước gắn trên tường, cô biết nhiệt độ ở ngoài còn thấp hơn nhiều so với trong nhà.

Hắn có túi ngủ chắc sẽ không lạnh đâu.

Cô nằm trên giường nghĩ ngợi.

Nửa tiếng sau, trời đột nhiên đổ mưa.

Hắn có lều vải, chắc sẽ không bị ướt đâu.

Nghe tiếng mưa rơi lộp bộp, cô ở trên giường lật mình, tiếp tục cố gắng đi vào giấc ngủ.

Thế nhưng, có phải hắn đang cố ý không, mặc dù đã uống trà thuốc rồi nhưng vẫn ho mãi không ngừng, một tiếng, hai tiếng... ho dai dẳng.

Đừng để ý đến hắn, chỉ cần chịu đựng qua đêm nay hắn sẽ biết cô thực sự quyết tâm.

Khả Khanh nắm chặt góc chăn, không ngừng tự nhắc nhở bản thân, nhưng mưa càng lúc càng nặng hạt, gió cũng bắt đầu nổi phong ba.

Không cần gấp, cho dù lều vải không chịu nổi, hắn vẫn còn xe Jeep cơ mà.

Khả Khanh cắn môi, kiềm lại ý nghĩ muốn lao ra ngoài xem hắn.

Mưa gió càng ngày càng lớn, chẳng bao lâu sau, tiếng mưa gần như át hết tiếng ho đứt quãng của hắn.

Khả Khanh rối bời liên tục trở mình, rồi lại nhìn lên nhiệt biểu trên tường, không biết khi nào lại giảm xuống hai độ nữa.

Nhìn chằm chằm vào đường ranh đo nhiệt màu hồng kia, đột nhiên cô thấy không thể chịu được nữa ngồi dậy.

"Bang bang bang bang!"

Đúng lúc này, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng đập cửa mạnh mẽ.

Cô càng hoảng sợ, nhưng lập tức nhận ra người đang gõ cửa nhất định là hắn, sợ hắn đã xảy ra chuyện, Khả Khanh nhảy vội xuống giường, vọt tới cửa, kéo mạnh thanh chắn cửa mở ra.

Mưa gió ngoài trởi thật khủng khiếp.

Toàn thân Cừu Thiên Phóng ướt sũng, từ đầu đến chân đều là bùn đất, hắn vừa ho vừa nói: "Anh có thể đi vào không?"

Cô lùi lại cho hắn tiến vào nhà, sau đó xoay người giúp cô đóng chặt cửa.

Cừu Thiên Phóng tựa vào cửa thở dốc, cô lùi một bước, không chớp mắt nhìn bộ dạng chật vật của hắn.

"Anh làm gì mà biến thành bộ dạng như vậy?"

"Mưa gió quá lớn, lều vải bị nước vào ướt hết rồi, khi anh chạy ra ngoài thì bị trượt chân ngã." – Hắn nói xong lại ho không ngừng.

Khả Khanh biết trước tiên phải làm khô quần áo, nếu không hắn sẽ bị viêm phổi. Cô xoay người dẫn đường:

"Đi theo tôi."

Cừu Thiên Phóng nhấc chân đuổi kịp Khả Khanh, cô dẫn hắn đến một phòng tắm nhỏ bên cạnh phòng bếp, mở cửa: "Cởi quần áo ra, trên giá có khăn lông khô, trước tiên anh lau khô người đi đã, cạnh cửa phòng tắm có khe nước lạnh, anh tự lấy mang vào, tôi đi đun nước nóng giúp anh."

Cô nói xong vội đi làm ngay.

Cừu Thiên Phóng bước vào gian buồng tắm nhỏ xinh sạch sẽ, phát hiện bên trong không có vòi nước mà chỉ có một cái thùng gỗ lớn trên mặt đất, trong thùng gỗ có một cái gáo nhỏ.

Tầng thứ nhất của cái giá treo trên tường đặt khăn lông, tầng thứ hai để dầu gội đầu và xà phòng.

Hắn cởi bỏ quần áo ướt, thuận tiện lấy món áo ướt đó lau sạch bùn đất trên người, sau đấy mới cầm khăn lông khô lau khắp cơ thể.

Nghe thấy âm thanh Khả Khanh đang giúp hắn đun nước nóng, Cừu Thiên Phóng lấy khăn lông quấn quanh hông đi ra ngoài, thấy cô đang ngồi xổm trước bếp lò được xây bằng gạch, ném củi vào trong bếp lò đang cháy.

Thấy cô dùng cách thức nguyên thủy như vậy để nhóm bếp làm hắn vô cùng kinh ngạc, nhưng nhìn cô làm việc này có vẻ khá thoải mái. Hắn quay lại phòng tắm, đem mấy thùng nước lạnh đổ vào thùng gỗ lớn, đến khi nước được đổ đầy một nửa thùng thì Khả Khanh cũng đã đun nước xong.

Thấy cô khệ nệ bưng nồi nước sôi lớn, Cừu Thiên Phóng vội vàng tiến đến đỡ lấy.

"Để anh."

Cô liếc hắn, không tranh chấp mà lui sang một bên để hắn tự làm.

Cừu Thiên Phóng cầm giẻ lau bưng nồi nước sôi đổ vào thùng gỗ lớn, hơi nóng lập tức bốc lên.

"Anh vào ngâm nước nóng cho vã mồ hôi rồi hãy ra." – Cô dặn dò xong mới xoay người đi lên gian trước.

Cừu Thiên Phóng nhảy vào trong làn nước ấm, mặc dù chiếc thùng gỗ không nhỏ, nhưng lại có vẻ hơi chật chội đối với hắn. Nói là vào ngâm người, chi bằng nói là hắn ngồi xổm bên trong thì hơn, nhưng có vẫn còn hơn không.

Nước ấm xua tan cái lạnh, Cừu Thiên Phóng thở dài, thoải mái tựa vào thùng gỗ.

Mấy phút sau, mồ hôi nóng bắt đầu chảy ra, hắn lưu luyến nhưng vẫn phải đứng lên, lau khô thân thể, quấn khăn quanh hông đi ra ngoài. Vừa bước ra ngoài đã thấy trên ghế đặt bộ quần áo vốn đang ở trên xe ôtô.

Bên ngoài mưa gió vẫn không có dấu hiệu giảm bớt, Cừu Thiên Phóng nhíu mày nhưng vẫn cầm quần áo mặc vào.

Trên bếp lò trong gian bếp đặt bình trà chiều nay cô mang cho hắn, hiển nhiên cô đã lấy lại nó.

Bình trà bốc khói, phát ra những tiếng kêu ục ục.

Cừu Thiên Phóng nhấc bình trà đã sôi đem trở lại phòng khách, hắn phát hiện cô đã ngồi đó đợi từ bao giờ, ngoại trừ đuôi dép lê và bàn chân hơi ướt ra, trông cô vẫn ổn.

Hắn đem bình trà tới bàn uống nước, rót cho cô và hắn mỗi người một chén trà nóng.

Cô không uống, chỉ nhìn hắn và nói, ngữ điệu không nóng không lạnh: "Chỗ này của tôi không có thừa phòng và giường, anh có thể ngủ trên sàn nhà tại phòng khách."

"Cảm ơn."

Cô ngửa đầu nhìn hắn, muốn nói lại thôi, cuối cùng đành im lặng quay về phòng ngủ.

"Khả Khanh." – Cừu Thiên Phóng nhẹ giọng gọi tên cô.

Cô dừng bước nhưng không quay đầu lại.

"Anh sẽ không đi đâu hết." – Hắn nói.

"Tùy anh." – Sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

Nhìn cánh cửa khép lại, hắn biết, cô không tin hắn sẽ sống được ở nơi đây, hắn cũng không muốn nói nhiều, đi tới ôm lấy chăn mền cô để lại trên ghế, trải xuống sàn nhà lạnh cứng, sau đó nằm xuống.

Sàn nhà quá cứng, nhiệt độ lại thấp, nhưng đây là lần đầu tiên hắn có thể thả lỏng cơ thể trong suốt mấy ngày qua.

Hắn sợ nửa đêm cô sẽ trốn đi, cho nên không dám ngủ sâu.

Mặc dù Cừu Thiên Phóng đã nói cho dù cô có đi đến đâu hắn cũng sẽ tìm được cô, nhưng thực tế, lần này là do Linh nói hắn mới biết được. Hắn không hiểu tại sao Linh lại biết, cũng không rõ vì sao nữ phù thủy thất thường kia lại giúp hắn lần này là lần thứ hai.

Sự tự tin của hắn chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.

Chỉ có ông trời mới biết hắn sợ hãi thế nào nếu cô lại không từ mà biệt.

Gối tay lên đầu, Cừu Thiên Phòng quan sát căn phòng được bài trí đơn giản, lắng nghe tiếng mưa gió bên ngoài.

Khi tới đây hắn cũng đã lường trước được việc dù có nói gì cũng đều vô dụng, trước đây hắn đã phạm quá nhiều sai lầm, đã nói dối cô quá nhiều, giấu diếm vô số chuyện, cô sẽ không dễ dàng tin tưởng hắn một lần nữa, hắn chỉ có thể để thời gian chứng minh tất cả.  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com