TruyenHHH.com

TTAQ

Chương 33: Cách Giải Lời Nguyền

ZP_Soshi

Hắn không tìm được Khả Khanh.

Nơi đầu tiên hắn nghĩ ra chính là nhà cô, nhưng cô không trở về phòng trọ. Hắn cũng đã vòng qua công ty, vừa đi xe vừa gọi cho cha mẹ cô, ngay cả giáo sư Đường và giáo sư Tống cũng không biết cô ở đâu.

Phạm vi sinh sống của cô không lớn, Khả Khanh lại thường cố gắng không kết giao thân thiết với bất kì ai. Thậm chí hắn còn hỏi những thư ký khác trong công ty, nhưng cô không hề liên lạc với bất cứ người nào.

Một tháng trôi qua kể từ hôm đó, cô biến mất tựa như bọt biển, chỉ để lại đồ dùng cá nhân và quần áo của mình trong chiếc vali đang yên lặng dựa ở góc nhà. Còn chủ nhân thì mất tăm mất tích, giống như trước kia vậy.

Chỉ khác là, hắn còn sống, hắn vẫn nhớ rõ mọi thứ.

Hắn biết cô cũng vậy, chỉ không rõ cô đang ở nơi nào.

Có rất nhiều nơi để cô dừng chân, chỉ cần cô muốn thì chẳng ai có thể tìm thấy cô.

Nhưng... cô sẽ không già, không chết, chỉ có thể sống trong nỗi cô đơn, trong sự thất vọng đau khổ vì nghĩ hắn phụ bạc mình.

Hắn đau lòng thay cô, giận dữ vì sự ngu xuẩn của bản thân mình.

Tiếp theo phải làm gì đây?

Cô bỏ đi, hắn vẫn còn sống, sau đó thì sao?

Nếu không có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ sống thêm năm, sáu mươi năm nữa, nhưng rồi sao?

Nụ cười của cô, sự dịu dàng của cô, tất cả đều choáng ngợp tâm trí hắn. Trên thế giới này, chỉ có cô luôn quan tâm tới hắn, chỉ có cô thương hắn, nếu không có cô, hắn không biết lí do mình sống tiếp là gì nữa.

Cừu Thiên Phóng nhìn những binh khí treo trên tường, trong thoáng chốc, hắn căm phẫn nghĩ, nếu như mình chết đi, đợi thêm hai, ba mươi năm nữa, nhất định sẽ gặp lại cô, nhưng hắn lại chợt nghĩ... Lúc ấy hắn có nhớ được mọi chuyện nữa không? Hay sẽ tiếp tục vô tình làm tổn thương cô? Nếu cô nhìn thấy hắn sẽ không bỏ đi lần nữa chứ?

Sau đó rồi sao? Tất cả lại quay trở về cột mốc ban đầu?

Tôi không muốn làm thế nữa, tuyệt đối không...

Câu nói đau khổ của cô quanh quẩn bên tai, hắn nhắm mắt, nghĩ tới vẻ mặt đau khổ tuyệt vọng của cô trong màn mưa, phút chốc, lòng lại đau như cắt.

Người còn sống hay người đã chết, ai đau khổ hơn?

Là quên đi hay bị lãng quên?

Thời gian lặng lẽ trôi đi, hắn mở mắt, nhìn miếng đồng đen khắc cấm chú, nghĩ tới sự đau thương vô vọng trong mắt cô mà thấy đau đớn khôn cùng. Hắn biết mình sẽ không bao giờ để cô tổn thương thêm một lần nữa.

Hắn không tìm được cô, nhưng vì cô, hắn vẫn còn một việc phải làm.

Dưới ánh mặt trời, căn nhà lợp ngói đỏ mang phong cách cổ xưa hiện ra. Trước mái hiên, hàng Bỉ Ngạn (*) chập chờn theo gió. Góc tay trái trồng một cây Bồ Đề cao to, tán lá sum suê tỏa bóng mát cả một khoảng sân. Đi đến trước nhà, Cừu Thiên Phóng đẩy cửa ra, tiếng chuông gắn phía trên khẽ rung lên, một luồng khí lạnh ập tới. Trong chớp mắt, hắn không thể nhìn rõ cảnh vật bên trong, chỉ cảm thấy lạnh lẽo và tăm tối, trái ngược với khung cảnh sáng sủa bên ngoài.

(*) Hoa bỉ ngạn (红花石蒜 – Manjusaka – Mạn Châu Sa): Tương truyền loài hoa này nở nơi hoàng tuyền, bên cạnh Vong Xuyên hồ ở Minh giới. Hoa có màu đỏ rực rỡ như máu, phủ đầy trên con đường thông đến địa ngục, mà có hoa thì không có lá, đây là loài hoa duy nhất của Minh giới.

tyvn_biz_1451569_603759023005534_1139873523_n

Không biết có phải còn sớm hay không, mà trừ ông chủ đứng ở quầy bar lau ly thủy tinh và một con mèo mun đang cuộn tròn ngủ trên ghế, trong tiệm chẳng có một vị khách nào.

"Chào buổi sáng." Thấy hắn, ông chủ tiệm thản nhiên chào.

"Chào buổi sáng." Hắn thở dài bước về phía trước, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh quầy bar.

"Uống chút gì không?"

"Café Mandheling" – (một loại café nổi tiếng từ Ấn Độ)

Ông chủ với túi cafe hạt, ung dung lấy một lượng vừa đủ bỏ vào máy xay cafe, nghiền thành bột, sau đó đổ lên chiếc phễu màu đỏ đặt trên lọ thủy tinh.

Hắn im lặng nhìn người đàn ông trước mắt thành thạo rót nước, sau đó châm lửa. Căn phòng tĩnh mịch xen kẽ tiếng nhạc quanh quẩn trong không gian.

Nhìn ngọn lửa hồng nho nhỏ bập bùng trong chiếc lò nhỏ đun nước, khiến hắn nhớ tới hình phạt tàn khốc mình phải chịu từ xa xưa, khóe mắt hơi nhíu lại.

Hắn chắp tay đặt lên quầy bar, dời tầm nhìn lên người đàn ông đang lau ly thủy tinh.

"Tôi muốn gặp Linh."

Đặt chiếc ly đã được lau sạch sẽ lên trên kệ, người đàn ông có đôi mắt phượng hỏi: "Gặp rồi thì sao?"

"Tôi muốn biết cách giải lời nguyền."

Nước sôi lăn tăn dần trào lên bột cafe, ông chủ tiệm cầm thìa khuấy đều. – "Cô ấy bằng lòng buông cây đao kia không có nghĩa là cô ấy sẽ không nhặt lên. Không gặp lại có lẽ sẽ tốt hơn."

"Tội của tôi, tự tôi chịu, Linh hiểu rõ ngay từ đầu Điệp Vũ không hề biết gì..."

"Linh không biết." – Y ngắt lời, vừa khuấy đều nước sôi vừa cho thêm cafe vào – "Sau này cô ấy mới hiểu ra, nên mới sẵn sàng tha thứ."

"Nếu đã như thế thì càng không nên để nàng chịu đau khổ chứ?" – Hắn khổ tâm hỏi lại.

"Nàng chịu khổ đều là vì tội của ngươi." – Ông chủ tiệm thổi tắt ngọn lửa, mặt không đổi sắc nhìn hắn: "Ta đã cảnh cáo ngươi, giết người tất bị báo ứng. Nhưng mấy nghìn năm qua vì ngươi, nàng đã tích cực làm việc thiện, khấn cầu trời xanh, nếu không ngươi đã sớm hồn phi phách tán từ mười kiếp trước rồi."

Sắc mặt hắn trắng bệch nhưng vẫn nhìn thẳng vào người đàn ông tuấn mỹ trước mặt, khàn giọng nói: "Đó là lý do tôi càng muốn biết cách giải lời nguyền, ít ra có thể hóa giải lời nguyền cho nàng."

Ông chủ tiệm đặt chiếc fin pha café ở trước mặt, từng giọt chất lỏng màu đen chảy xuống cốc. Y không trả lời mà chỉ nhìn chăm chú vào ly café nhỏ giọt, dường như đang nghĩ điều gì.

Cừu Thiên Phóng nhẫn nại chờ đợi.

Ông chủ tiệm rót café vào một chiếc ly thủy tinh, sau đó từ tốn nhìn hắn, nói: "Ngươi nên biết rằng, không chắc Linh đã đồng ý với điều đó."

"Tôi biết." – Tim hắn đập nhanh hơn.

"Thực ra cô ấy là một người rất dễ dàng tha thứ cho người khác."

"Tôi cũng biết điều đó." – Hắn nắm chặt đấm tay.

"Nếu như điều kiện là ngươi quay trở lại địa ngục tiếp tục chịu đày ải thì sao?"

Một giọng nữ lạnh băng vang lên sau lưng, hắn quay đầu lại nhìn thấy Linh mặc một bộ đồ màu đen đang đứng ở cửa, Vẻ mặt vốn luôn tươi cười nay trở nên lạnh lùng băng giá, cô quét mắt qua mặt hắn, sau đó quay sang ông chủ tiệm đứng sau quầy bar, cô nói, giọng điệu đầy sự mỉa mai. – "Nếu như điều kiện của ta là muốn hắn trở lại địa ngục chịu khổ thì sao?"

"Đó là lời nguyền của cô." – Tần Nam nhàn nhạt nói.

Cừu Thiên Phóng trừng mắt nhìn Linh, gương mặt hắn tái nhợt không còn chút huyết sắc, một hình ảnh thoáng hiện lên trong đầu, bóng tối lạnh buốt tim phổi, hắn nhớ lại cảm giác da mình như đang đông cứng lại, dần dần bong tróc từng mảng.

Đôi đồng tử đen láy co rút lại, hắn không muốn quay trở về nơi đó, nhưng nếu làm thế có thể đổi lấy tự do của nàng thì...

"Được." – Hắn đáp.

Linh nheo mắt, hai tay cắm trong túi quần soóc ung dung thong thả tiến đến quầy bar, cô hừ lạnh: "Cho dù giải được huyết chú cô ấy sẽ quên ngươi?"

"Đúng." – Gương mặt hắn tái nhợt nhưng vẫn kiên định nói.

"Và sau khi trở lại bình thường sẽ kết hôn cùng người đàn ông khác, sống hạnh phúc vui vẻ đến già?"

Hắn nghiến răng, cố ép mình mở miệng. – "Đúng."

Linh yên lặng nhìn Cừu Thiên Phóng thật lâu, cuối cùng mới nói: "Không có phương pháp giải lời nguyền đó, chí ít thì ta không làm được!"

"Cô..." – Hắn thực sự nổi giận, đột ngột đứng dậy muốn lao tới bóp chết cô nàng trước mặt, nhưng đến phút cuối hắn vẫn kiềm lại được. Cừu Thiên Phóng đứng im, trừng mắt với Linh, hai bàn tay nắm chặt, giọng rít qua kẽ răng: "Rốt cuộc phải làm sao cô mới buông tha cho cô ấy?"

Linh lừ mắt, sau đó quay sang nói với Tần Nam: "Tần, ta quyết định rồi, ngươi đem hắn quay về địa phủ đi, ta lập tức thả Điệp Vũ."

Cừu Thiên Phóng nhìn đôi nam nữ trước mặt mình, toàn thân cảm thấy mệt mỏi.

Tần Nam bước tới gần Cừu Thiên Phóng, vươn tay đặt lên đỉnh đầu hắn, hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau, y xác nhận lại một lần nữa.

"Không hối hận?"

"Không hối hận."

Hắn khẳng định chắc như đinh đóng cột. Tần Nam ngưng mắt nhìn Cừu Thiên Phóng, trên môi y nở nụ cười.

Thật kỳ lạ, gương mặt từ trước đến nay chưa từng lộ ra biểu cảm, nay lại mỉm cười.

Nhất thời Cừu Thiên Phóng cảm thấy không khí xung quanh mình như bừng sáng bởi nụ cười của con người này.

"Bọn họ đã nhìn lầm ngươi rồi."

Cừu Thiên Phóng kinh ngạc nhìn Tần Nam thu tay về, y mỉm cười đưa ly cafe đến trước mặt hắn.

Linh đứng ở bên cạnh, tuy vẻ mặt nhăn nhó khó chịu nhưng không nói lời nào, Cừu Thiên Phóng cảm thấy mờ mịt: "Vì... vì sao?"

"Bởi vì ngươi đã hiểu được thế nào là quên mình vì người khác. Chúng sinh nổi tà tâm đều là tội, là nghiệp, người trần ai cũng từng phạm sai lầm nhưng đều có cơ hội để sửa đổi, chỉ cần thay đổi cái tâm biết giúp người làm việc thiện là được. Quan Diêm Vương thấy ngươi qua mấy trăm năm vẫn không chịu sửa đổi nên đã hết hy vọng, nhưng Điệp Vũ lại nguyện dùng thân mình cứu vớt lấy ngươi, không để ngươi hồn phi phách tán. Bể khổ vô biên – quay đầu là bờ, ngươi thử suy nghĩ đi, nếu đã bị đày xuống tầng sâu nhất dưới địa ngục sao ta có thể đưa ngươi trở lại?"

"...." – Cừu Thiên Phóng khàn giọng hỏi lại – "Vậy còn lời nguyền trên người nàng..."

"Linh." – Tần Nam nhìn sang người vu nữ đứng bên cạnh.

Cô mím chặt môi, liếc xéo ông chủ tiệm một cái rồi hừ lạnh.

"Cô đã đồng ý rồi." – Tần Nam trầm giọng nhắc nhở – "Đừng quên mọi việc đều có nhân – quả, là người trồng Nhân dĩ nhiên phải do cô tới thu Quả đắng, nếu cô không buông tay, tất cả sẽ cùng chịu khổ."

Lúc này Linh mới nhìn sang Cừu Thiên Phóng.

"Nói cho ngươi biết, ta vẫn rất ghét ngươi. Tuy huyết chú là do ta hạ nhưng ta cũng đành lực bất tòng tâm, không có cách nào gỡ bỏ lời nguyền đó. Bởi vì nguyên nhân là ở ngươi, nếu muốn gỡ bỏ huyết chú trên người nàng, cũng chỉ mình ngươi làm được."

"Làm như thế nào?" – Lòng hắn căng thẳng.

"Làm việc thiện." – Linh liếc hắn, không kiên nhẫn nói. – "Làm việc thiện tất có phúc báo, tất cả những gì chúng ta làm đều không thể qua mắt ông trời, có thể giải được huyết trú hay không hoàn toàn ở trong tay ngươi, chỉ cần ngươi thật lòng vì nàng ấy, cũng giống như nàng ấy đã thật lòng vì ngươi trong suốt bao nhiêu năm qua là có thể dần dần tích thiện tiêu nghiệp, lấy việc thiện để lập công chuộc tội mới có thể giải thoát cho chính mình, nếu không phải Điệp Vũ dùng độ lượng của mình để cứu vớt ngươi thì công đức mấy nghìn năm qua làm việc thiện cũng đủ để nàng ấy siêu thoát tám kiếp...."

"Là sáu kiếp." – Tần Nam mở miệng nhắc nhở.

Linh trừng mắt liếc sang Tần Nam, bực mình nói: "Được rồi, thì sáu kiếp. Nói chung, bây giờ muốn gỡ bỏ lời nguyền ngươi phải cầu phúc thay nàng, ta cũng không biết bao lâu mới đủ, có thể là vài chục năm, vài trăm năm. Quay đầu là bờ, làm nhiều việc thiện. Ta nói xong rồi đó, ngươi hài lòng chưa?"

Câu cuối cùng là cô nói với Tần Nam.

Tần Nam nhẹ mỉm cười, lúc này mới nói với Cừu Thiên Phóng: "Vốn hai người không được hưởng đặc ân này, nhưng vì vu nữ Linh làm rối loạn số phận hai người nên mới có ngoại lệ."

"Nhưng trước lúc đó nàng vẫn phải chịu đựng huyết trú đó phải không?" – Nghe phương pháp hóa giải lời nguyền này khiến sắc mặt hắn càng trở nên nhợt nhạt.

Cần phải mất bao nhiêu thời gian đây? Dùng cả đời hắn đủ sao? Rồi đến kiếp sau hắn có còn nhớ không? Nếu hắn quên hết mọi chuyện thì phải làm sao bây giờ? Nàng còn phải chịu đựng thêm bao nhiêu thời gian nữa đây...?

"Đúng vậy."

Chỉ một từ đơn giản lại khiến hắn cảm thấy toàn thân bất lực.

Cừu Thiên Phóng nhìn hai người kia, nặng nề hỏi lại: "Lẽ nào không còn phương pháp nào khác có thể giúp nàng ấy... khá hơn một chút à?"

"Không có." – Linh nhìn vẻ tái nhợt mệt mỏi hằn rõ trên gương mặt hắn, cô bỗng nổi lòng trắc ẩn: "Nhưng bù lại ta có thể nói cho ngươi biết một việc."

Hằn không nói chỉ nhìn cô.

"Ta biết nàng đang ở đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com