TruyenHHH.com

Tt Book 1 Draco Malfoy And The Resurrection Stone

Để tiếp tục đọc những phần tiếp theo nhanh nhất, các bạn hãy truy cập vào link này nhé:

https://dembuon.vn/threads/dich-draco-malfoy-va-hon-da-phuc-sinh-iambic-brose.100965/page-2

Xin hãy đăng ký, đăng nhập và nhấn like để ủng hộ mình, chân thành cảm ơn các bạn!

Kể từ chương 5 trở đi mình sẽ chỉ post một phần của từng part lên Wattpad, các bạn phải vào link và đăng nhập nhấn like thì mới xem được nhé. Cám ơn các bạn đã ủng hộ ạ!

Chapter 06 ~ The Flying Lession

Chương 06_2 ~ Buổi học bay

"Không biết nữa, không phải chuyện của chúng ta mà." Vì Chúa, Harry. Cậu hoàn toàn là người thấu hiểu đó. "Đi nào, bà Hooch quay trở lại với Neville kìa." Ngay khi bà đến, Draco xin phép rời đi vì cảm thấy không khoẻ và rời khỏi sân cỏ nhanh chóng, quay trở về ký túc xá.

Anh chỉ... Anh không thể ở gần họ lúc này. Chuyện này quá sức với anh, anh cảm thấy hỗn loạn và gần như không thở được với những thay đổi này. Gryffindor? Tầm thủ ở năm nhất? Anh chỉ không thể... Anh không biết làm thế nào để đối mặt với những chuyện này. Anh đóng màn giường, cố gắng không nhìn chúng. Đỏ. Không phải xanh. Vàng. Không phải bạc. Không thứ gì là đúng đắn cả. Không thứ gì- Anh cùng phòng với Potter và Weasley chết dẫm. Không phải Blaise, và Vince, hay Greg.

Mọi thứ thật sai trái, và dĩ nhiên, có lẽ anh đang suy sụp, anh xứng đáng như vậy! Anh đã quay trở lại quá khứ, anh đã mười một tuổi lần nữa, và mọi thứ đang trở thành địa ngục! Anh chỉ... Anh không biết phải làm gì lúc này. Chỉ mới hai tuần ở trường và quá nhiều thứ thay đổi. Quá nhiều thứ khác biệt và mọi thứ không đúng chút nào. Draco như có như không lắc đầu, cuộn người lại và tựa đầu mình lên đầu gối khi anh ngồi. Không gì đúng quỹ đạo cả- Harry cố gắng trở thành bạn với anh. Potter sẽ chẳng bao giờ làm vậy. Có lẽ sau chiến tranh, họ đã trưởng thành và nhận ra mình là những đứa nhóc xấc láo, nhưng không như khi còn là trẻ con. Potter đã căm ghét anh.

Vậy thì tại sao mấy chuyện này lại xảy ra. Anh đã làm gì khiến nó tệ như vậy. Anh không biết phải làm sao đối mặt với mấy chuyện này nữa, anh không biết làm thế nào để sửa chữa chúng. Anh không thể... Anh có thể cố gắng tức giận với Harry, cư xử với cậu ta như đã làm vớiPotter nhưng anh không thể... Anh cảm thấy rất có lỗi. Khi cư xử với Harry như anh đã làm như vậy trước đây. Có lẽ anh chỉ có thể... trốn chạy. Rời khỏi Hogwarts. Ra nước ngoài. Hay gì đó. Có lẽ vậy. Đó có lẽ thực sự là lựa chọn duy nhất.

Không quá tệ, thật vậy. Anh biết tất cả những pháp thuật cần thiết, và anh có thể tự tìm ra cách để không phạm phải đạo luật nào. Vì vậy anh có thể xuất hiện khi cần thiết. Lẻn vào bài thi thứ ba của giải đấu Tam Pháp Thuật và ngăn cái chết của Cedric. Xuất hiện trong chiến tranh và cứu mọi người... Nó sẽ không quá tệ. Anh có thể... Anh sẽ sống sót.

Tiếng mở cửa phòng vang lên, và Harry lên tiếng, "Draco? Chỉ muốn cậu biết rằng lớp học đã kết thúc rồi. Mọi người đang ở dưới dùng bữa tối đó. Tôi có thể mang gì đó lên, nếu cậu vẫn cảm thấy không khoẻ?" Draco bảo trì im lặng, cuộn người xa hơn và không. Không, anh cảm thấy mình không thể chịu nổi khi ăn gì đó. Anh chỉ muốn ở đây thôi. Và trốn đi. Anh chẳng cần phải đến Hogwarts, thật vậy. Anh biết mọi thứ họ học. "Tôi biết tôi không thật sự là bạn thân của cậu, nhưng nếu cậu cần ai đó để nói chuyện, cậu có thể nói với tôi Nếu cậu muốn. Vậy, phải rồi... Tôi sẽ... đi." Cậu ta nghĩ gì vậy chứ? Draco không thể nói cho bất cứ aibiết về chuyện này. Nói với họ rằng anh đến từ tương lai nơi Voldemort hồi sinh và giết người lần nữa và Chiến tranh Thế giới Phù thuỷ thứ hai sẽ diễn ra? Giống vậy hả.

Nếu anh rời khỏi Hogwarts, mọi chuyện sẽ không quá tệ. Thế giới này sẽ không trở nên khủng khiếp trong vài năm tới. Tại sao cứ phải là bắt đầu lại từ đầu nhỉ? Anh chỉ cần cẩn thận khi sử dụng phép thuật cho đến khi có thể thoát khỏi đạo luật- Có lẽ anh có thể sở hữu một cái lều ma thuật. Anh chắc chắn rằng nhà mình có thứ đó. Dobby và những con gia tinh khác có thể tìm và mang chúng đến cho anh. Anh có thể làm vậy. Anh có thể.

"Cậu biết gì không? Không, tôi đổi ý rồi." Cửa phòng bật mở lần nữa, và sau đó màn giường Draco đột nhiên bị kéo ra. "Tôi không quan tâm cậu gặp phải chuyện gì, nhưng bỏ bữa rất ngu xuẩn và cậu nên cảm thấy may mắn vì mình có thể ăn. Giờ thì ra khỏi giường và đi xuống Đại Sảnh Đường mau." Draco cau mày khi thấy ánh sáng, và... Harry đang làm gì thế? Tại sao cậu ta lại nỗ lực như vậy.

"Không hả?" Cái lườm của cậu khá thú vị, Draco thừa nhận. Và giờ thì anh bị lôi ra khỏi giường và đứng trên sàn.

". Giờ thì đi thôi, không có trốn tránh gì nữa. Không cuộn người trong góc tối và tự liếm vết thương của mình bởi vì cậu nghĩ rằng mình không có lựa chọn nào khác nữa. Cậu sẽ đi xuống Đại Sảnh Đường, bình tĩnh và thản nhiên, và khiến mọi người nhận ra rằng cậu ổn hơn họ nghĩ. Hiểu chưa?"

Draco chỉ có thể nhìn chằm chằm Harry khó hiểu. Anh liếc xung quanh phòng và may thay không có ai ở đó cả. "Tại sao cậu lại quan tâm?" Đó là những lời đầu tiên phát ra từ miệng anh, và là những lời duy nhất xuất hiện trong đầu anh. Có quá nhiều thứ trong tâm trí anh lúc này, và anh cần phải tập trung vào thứ gì đó.

"Bởi vì tôi biết cảm giác thế nào khi mọi người quay lưng lại với cậu và cảm thấy như cậu không thể ra khỏi giường được." Đôi mắt của Harry sáng hơn bao giờ hết, hoàn toàn tập trung vào Draco. "Bởi vì tôi biết cảm giác lạc lõng, cảm giác cậu không còn lựa chọn nào khác như thế nào. Cậu muốn trốn chạy, đúng chứ? Cậu muốn bỏ lại mọi thứ phía sau và chỉ vờ rằng nó chưa từng xảy ra. Vậy cậu biết gì không. Cậu không thể làm vậy. Cậu không thể, cậu phải ở lại và chứng minh cho mọi người thấy rằng họ sai rồi."

Draco không còn phản kháng nữa khi Harry lôi kéo anh đến Đại Sảnh Đường. "Cậu thậm chí còn chẳng biết chuyện gì xảy ra. Tại sao cậu lại cố gắng giúp tôi?"

"Tôi nghĩ rằng chúng ta là bạn, vào lúc này, và tôi không muốn bất kỳ ai phải trải qua những gì tôi đã cảm nhận." Và... Đó là lý do tại sao Harry Potter ở Gryffindor. Cậu thật rất... Ừm. Gryffindor. "Chỉ... Cứ cố gắng lên. Tôi hứa rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn."

"Cậu mới mười một. Cậu còn chẳng biết gì về- Về tất cả những chuyện này?" Draco lắc đầu, đứng thẳng lưng mỗi khi bước đi.

"Bởi vì tháng trước tôi bị nhốt trong tủ chén dưới gầm cầu thang bởi vì là một kẻ lập dị và tôi thường bị phạt bởi những lần vô tình dùng pháp thuật." Harry tiếp tục kéo Draco bằng cách nắm cổ tay áo anh, kiên quyết không nhìn lại. "Tôi biết nó như thế nào khi cậu tức giận với thế giới này và không thể chịu đựng nó nữa."

Draco kéo lại cổ tay áo mình, dừng giữa hành lang và nhìn chằm chằm Harry, "Cậu bị nhốt trong tủ chén?" Nó trông như thể anh đang nói chuyện với một người hoàn toàn xa lạ. Trên thực tế, đúng là vậy.

Thở dài, Harry cũng dừng lại, như thể cậu biết rằng Draco sẽ không di chuyển cho đến khi câu hỏi của mình được trả lời. "Tôi bị bỏ trước cửa nhà chị gái của mẹ tôi và gia đình bà ấy và họ không... Họ không thích pháp thuật. Họ không thích 'những kẻ lập dị'. Họ cố gắng 'rút hết ma thuật ra khỏi tôi', hay thứ gì đó đại loại vậy mà họ đã nói. Đó là lý do vì sao Hagrid phải đến đưa tôi đi. Dượng Vernon cứ liên tục đốt và phá huỷ tất cả thư từ với hy vọng rằng tôi sẽ không bao giờ tìm ra chúng." Draco cau mày nhìn xuống sàn trong khiếp sợ, cố gắng tiêu hoá mớ thông tin mà anh mới biết về Potter. Đó- Chuyện đó không thể nào- Đó không phải là Potter- Harry- Đó không phải là người cậu ta sẽ trở thành. Chuyện này thật vô lý. Cậu ta phải là một kẻ hư hỏng và phô trương như một Cứu thế chủ, không phải...

"Như tôi đã nói," Harry xa cách thì thào. "Tôi biết cậu đã trải qua những gì khi nó trở nên quá sức, và thật ngu xuẩn khi bỏ bữa. Vậy nên, đó là lý do tại sao tôi lôi cậu đi ăn tối. Cậu có thể ghét tôi khi cậu ăn bất cứ thứ gì liên quan đến trứng trong tầm mắt mình."

"Chuyện này chưa kết thúc đâu," Draco rít lên trước khi xoay người và gần như nện từng bước đến Đại Sảnh Đường. Anh có rất nhiều thứ phải suy nghĩ. Hầu hết là làm thế nào anh khiến đám muggle bẩn thỉu đáng chết đó trả giá.

Mọi người đều biết đến tin đồn. Harry Potter được nuôi dưỡng bởi những muggle nhưng Merlin. Bị nhốt dưới gầm cầu thang? Bị ép phải bỏ bữa như một hình phạt? 'Rút hết ma thuật ra khỏi cậu ấy'? Pháp thuật là thứ rất quý giá. Những đứa trẻ mang trong mình pháp thuật là vô giá và được bảo vệ an toàn và không hề phải chịu thương tổn nào. Đó là một trong những truyền thống cổ xưa nhất của Thế giới Phù thuỷ và có phải... Albus Dumbledore liệu có biết mình đang làm gì không. Để Harry sống với họ? Giờ thì đến lượt Draco xoay người lại và bắt lấy cổ tay áo của Harry, kéo cậu đi với mình. Anh có thể cảm thấy lửa đang cháy trong tim mình. Anh muốn bảo vệ Harry. Anh sẽ không để cậu bị thương khi ở đây, trong thế giới này, như anh đã phải chịu đựng với những- Những- Cha của anh ít nhất thì cũng đã đúng một chuyện. Muggle là những kẻ ngu xuẩn và tồi tệ.

"Cái- Draco? Cậu đang làm- Không phải tôi nên là người kéo cậu đi sao?" Giọng Harry trông hoàn toàn bất lực, nhưng cậu không khó chịu khi bị kéo đi thế này. "Ít nhất thì thật tốt khi được thấy cậu bình thường trở lại."

"Im đi trước khi tôi nguyền rủa ai đó." Sao chúng dám- Sao chúng dám. Anh sẽ không để mọi thứ tiếp diễn như vậy. Anh sẽ... Trước hết, anh sẽ lên kế hoạch.

"Được, được. Chúng ta có thể ăn trước khi cậu giết ai đó không?" Chuyện này... Thôi được rồi, nó không phải một ý kiến tệ. Nhưng chỉ bởi vì anh muốn Harry thoả mãn thôi!

Draco gần như bực tức. "Thôi được." Nhưng sau khi ăn... Anh sẽ lên kế hoạch trả thù.

Vào lúc họ xuống để ăn tối, hầu hết mọi người trong trường đang ở đó và ăn. Weasley vẫy tay với họ, đã giữ hai chỗ. Ngay khi họ ngồi xuống, cặp song sinh Weasley đến. "Chúc mừng được vào đội nhé."

Họ đảm bảo rằng mình nói nhỏ, ít nhất là vậy. "Wood nói cho bọn anh nghe rồi, bọn anh cũng ở trong đội. Tấn thủ. Với sự tham gia của hai đứa chúng ta có thể may mắn thắng năm nay."

"Không phải ý anh là cậu ta hả," Draco lạnh lùng nói. Anh nhớ rõ sự chào đón mình đã nhận được. Hay ít nhất là sự thiếu hoan nghênh.

"Xấu tính," một trong cặp song sinh tặc lưỡi. "Thôi nào, cậu em, cậu cũng không đến nỗi nào khi bỏ qua mấy thứ đặc trưng của Malfoy* đâu."

*Chỗ này nguyên bản là "Malfoy-ness" cạn lời không biết dịch sao nên chém =v=

"Nhưng dù sao cũng rất thú vị khi thấy mọi người bị đe doạ bởi em mà. Đối với bọn anh mà nói, bọn này khá thích điều đó đó," người còn lại cười toe toét. "Giờ thì, nếu mấy đứa không phiền, bọn anh phải đi gặp Lee đây." Draco nhìn họ rời đi và đảo mắt, chỉ tiếp tục ăn bữa tối của mình.

"Tôi không thích họ." Lắc đầu, Harry chuẩn bị trà cho họ và đặt tách của Draco xuống trước mặt anh.

"Thật ra thì tôi nghĩ rằng họ hứng thú với cậu hơn đó." Huh. Harry ở thời không này uống trà không bỏ đường và chỉ thêm một ít sữa thôi.

"Cứ cho là vậy đi. Mà cậu cũng đã thôi tỏ ra như thế rồi." Draco nhấp một ngụm trà trong tách của mình đầy hạnh phúc. Thật tuyệt, Harry pha trà cho anh. Anh có thể làm quen với chuyện này.

"Lần này thì tớ phải đồng ý với cậu ta," Weasley lắc đầu. "Giờ thì cậu biết là chúng ta khốn khổ thế nào rồi đó. Cậu biết đó, vẫn khó mà tin được là cả hai cậu đã được vào đội."

"Cũng khó tin với tao thôi." Anh vẫn không hiểu sao nó xảy ra được. Anh không nên được vào đội mới đúng. Nó... Anh sẽ nghĩ về nó sau vậy. Khi anh vượt qua được phần nào mớ hỗn độn này đã.


Đọc full và theo dõi các phần tiếp theo tại: https://dembuon.vn/threads/dich-draco-malfoy-va-hon-da-phuc-sinh-iambic-brose.100965/page-2

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com