TsukkiYama | Sóng Trong Tĩnh Lặng
第2章
Tôi chỉ lặng lẽ rời khỏi đám đông và đến cửa hàng tiện lợi mua một miếng cơm nắm, một gói muối và gói đường. Ngồi ở cửa hàng tiện lợi, tôi mở gói cơm nắm ra, đổ tất cả muối và đường vào cơm nắm, mặc dù nó khác xa cơm nắm mẹ tôi làm, thậm chí vị của nó còn tệ hơn. Tôi cố gắng nuốt vô nhưng cảm giác buồn nôn vẫn còn đó. Những hạt cơm phủ đầy muối và đường lấp đầy khoang miệng, làm tôi phải nhổ ra vì buồn nôn.Tôi muốn mua một hộp sữa dâu để rửa trôi đi cái vị tê dại kì lạ trong miệng, nhưng cửa hàng tiện lợi đã hết sạch và chỉ còn sữa vị chuối, cái vị tôi ghét nhất. Nhưng tôi vẫn mua hộp sữa vị chuối, đầu lưỡi cảm nhận được vị chuối nồng nặc, càng làm tôi muốn nôn ra, những vẫn cố nhịn. Cố kìm nước mắt chảy ra, nhưng càng uống dòng sữa ngọt lại không thể kìm được mà khóc, thật đắng cay làm sao.Không biết được cuộc đời khốn khổ của tôi đã bắt đầu hay là đã kết thúc. Có lẽ tôi đã trở thành một cái xác không hồn, những người xung quanh không nhận ra điều đó, ngay cả chính bản thân tôi cũng vậy. Tôi bây giờ chỉ là một người cô đơn bước vào ngõ cụt đau khổ, là người đang bước trên cây cầu có thể gãy bất cứ lúc nào, là người bị dòng nước lũ cuốn trôi đi, tất cả là lỗi của tôi. Những sự khốn khổ này là do tôi.Tôi bây giờ đã chạy trốn khỏi gia đình và đi làm xa xôi ở một nơi nào đó. Hằng ngày sau khi tan làm, tôi sẽ mua hộp cơm sườn heo ở cửa hàng tiện lợi dưới văn phòng công ty, có những lúc không mua được thì tôi sẽ ăn mì ramen. Tôi đã không còn mua cơm nắm hay sữa dâu nào nữa, vì tôi sợ khi chỉ cầm trên tay cuộn cơm nắm, tôi lại sẽ nhớ đến cảnh tượng nôn mửa ghê tởm, tuổi thơ đầy đau khổ. Vũng máu của cái xác, những mảnh thịt và đôi bông tai bằng vàng kia.Nhân viên ở cửa hàng tiện lợi luôn thay ca hằng ngày nhưng có một chàng trai thường xuyên ở đó. Cậu ta rất cao, thậm chí còn cao hơn tôi nữa cái đầu, đeo kính và trông rất lạnh lùng. Trong những ngày cậu ta làm việc, tôi lúc nào cũng mua hộp cơm sườn heo cuối cùng trong ngày, cậu ta sẽ trò chuyện với tôi về thời tiết hôm nay thế nào hoặc chỉ là những câu chuyện vặt vãnh, dần dần theo thời gian chúng tôi đã quen nhau.Khi tôi đang hâm nóng hộp cơm sườn heo ở cửa hàng tiện lợi, cậu ta sẽ ngồi bên cạnh tôi sau khi kết thúc ca làm. Cậu ta nói với tôi rằng cậu tên là Tsukishima Kei, là sinh viên của một trường đại học gần đây và cậu làm công việc bán thời gian vì gia đình của cậu rất nghèo. Ngoài ra, cậu còn đi làm thêm ở nhiều nơi khác nữa, khi không có lớp học thì cậu sẽ đi dạy kèm ở các trường tiểu học, cuối tuần thì đi làm thêm ở hiệu sách hoặc quán trà sữa. Vẻ mặt của cậu ta lại rất thờ ơ khi nói về điều này, như thể cậu đang nói mấy thứ này không có liên quan gì đến bản thân cậu ta vậy. Giọng điệu của cậu ta lúc đó cũng đều đều chậm rãi, và cậu ấy cũng thừa nhận với tôi rằng: "Tôi đây chỉ là thằng nghèo. Nếu không nghèo thì tôi đã không cần làm nhiều công việc đến thế."Khi tôi ngồi ăn hộp cơm sườn và nhìn khuôn mặt thanh tú của cậu ta qua tấm kính, thật khó tưởng tượng ra rằng những điều cậu đang nói là sự thật. Tsukishima thấy tôi do dự nên cũng không nói gì nhiều mà chỉ quay người tựa vào bàn. Khi tôi ăn xong cũng là lúc cậu rời đi nhưng đột nhiên cậu lại quay đầu nhìn về phía tôi, mái tóc mềm mại xoã trên trán, nắm lấy cổ tay tôi. Cậu nói: "Những người khác không tin rằng tôi là một đứa nghèo, dù tôi có nói gì đi nữa cũng vô ích nhưng tôi biết anh tin về những gì tôi nói.""Tôi biết cả hai ta đều là loại người giống nhau."Ánh mắt của cậu rõ ràng trông rất lạnh lùng nhưng tại sao nó lại rất nóng, như ngọn lửa cháy thẳng vào tim tôi?Thế là tôi bỏ chạy, giống như lúc tôi chạy trốn khỏi ngôi nhà mà tôi ghét vậy.Mấy ngày nay tôi không có ăn cơm sườn heo mà chỉ ăn cơm ở công ty nhưng lại không ngon miệng. Những lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi ở dưới lầu, tôi luôn lén nhìn vào bên trong, cố gắng tìm ra bóng dáng cao lớn kia. Tôi không hiểu tại sao tôi lại hành động như vậy nữa, hay chỉ vì tôi đồng cảm với những lời nói của cậu ta, về việc chúng tôi quả thực là cùng một loại người.Chúng tôi không giống như những con người ở ngoài xã hội kia, chỉ là một nhóm người nhỏ trong cái xã hội này. Chúng tôi đã chịu những khó khăn, mọi buồn phiền nhưng vẫn cố gắng lết đi mà vẫn không thể nào đến được chân trời. Sẽ không có một ai cảm thông cho chúng tôi, bọn người kia thà thương xót cho một con kiến hơn là đám người bần cùng này. Ngay cả chính bản thân chúng tôi cũng không muốn được cảm thông cho chính mình, mà chỉ là những sự than phiền hơn là than thở, cầu xin sự thương xót. Cái con người tồi tàn này đã không còn thấy được giấc mơ bình yên với tiếng lá thu rơi trước bậc thềm.Tôi đã không còn bỏ chạy khi gặp lại cậu ta. Trời đã chuyển qua sắc khuya, tôi đi ngang qua cửa hàng sau khi tăng ca. Cửa hàng tiện lợi vẫn còn sáng đèn, cậu con trai với dáng người cao gầy kia đang dựa vào cửa kính, trên người đeo tạp dề của cửa hàng tiện lợi, trên đầu ngón tay lấp loé của điếu thuốc. Tôi chậm rãi bước về cậu ta, khi đến gần tôi có thể gửi thấy mùi thuốc lá kém chất lượng, ngột ngạt nhưng sẽ khiến cho người hút thuốc cảm giác nghiện và say.Tôi vốn chưa bao giờ thích mùi thuốc lá, nhưng tôi vẫn có thể chịu đựng được khi bên cạnh cậu. Khói thuốc toả ra từ miệng cậu theo chiều gió mà xâm nhập vô phổi tôi, mặc dù mùi khói thuốc không còn khó chịu nữa nhưng vẫn xen lẫn vị đắng và axit.Tôi đợi cậu ta hút thuốc xong, đóng cửa và tắt đèn trong cửa hàng tiện lợi. Lúc đi ra ngoài cậu ta có đưa cho tôi một hộp cơm sườn, tất cả chà bông, miếng sườn nướng và cơm vẫn còn nóng hổi, như vẫn còn mới ra lò. Chỉ có con người đang cầm cái hộp cơm sườn này là đã cũ nát và bụi bặm, như một chiếc ti vi hình hộp đầy vuông vắn chiếu cảnh phim đen trắng, chiếc Ăng ten đã lâu không còn bắt được tín hiệu mà chiếc ti vi vẫn tiếp tục chạy. Rè...rè...rè, cho đến các khung cảnh dần hiện hoàn chỉnh của một cảnh phim trắng đen.Tôi đưa cậu ta về nhà trọ của tôi. Mặc dù là căn nhà được cho thuê nhưng thực chất chỉ là một căn hộ có hai phòng ngủ, và phải ở ghép với người khác. Người bạn cùng nhà của tôi thường xuyên đưa những người phụ nữ về nhà chỉ để quan hệ với những cô ả ở phòng bên cạnh, điều này khiến tôi thật khó chịu. Nhưng hôm nay sẽ là tôi đưa người về nhà, không hiểu sao tôi lại nghĩ được điều này nữa. Trong lòng tôi bây giờ có một cảm giác chiến thắng không thể giải thích được, như thể tôi không hề thua kém người bạn cùng nhà, mặc dù giữa tôi và Tsukishima không hề có một mối quan hệ như vậy.Hâm nóng lại hộp cơm trong lò vi sóng ở khu vực bếp chung và nói với cậu ta hãy đợi tôi ở trong phòng. Mặc dù tôi đã cố hết sức dọn dẹp căn phòng của mình nhưng vẫn còn những thứ bừa bãi trên sàn nhà. Căn phòng quá nhỏ, hẹp và chật chội cho cả hai người đàn ông cao trên mét tám.Tôi không biết tại sao mình lại đưa cậu trai này về nhà, có lẽ vì nhìn thấy cậu ta đang đứng hút thuốc ở đó, trông thật cô đơn, nó làm cho tôi nhớ đến chính bản thân tôi đã từng như vậy, một mình bên ngoài toà án. Sau khi hút thuốc xong, cậu ta hỏi tôi rằng tôi có căn hộ riêng không. Tôi suy nghĩ về căn hộ tồi tàn của mình và bằng cách nào đó tôi trả lời là có. Cậu ấy không trả lời, chỉ xoay người quay vào trong phòng, rồi bước ra khỏi phòng, từ túi quần móc ra một hộp thuốc lá đưa cho tôi một điếu.Tôi chưa bao giờ nói rằng tôi không có hút thuốc.Thế rồi tôi lấy điếu thuốc.Tôi cố gắng hút một hơi dài nhưng sau khi hít một hơi thì tôi bị sặc và họ dữ dội. Rít một hơi và muốn hút lại, thật khó chịu làm sao. Nhưng tôi vẫn muốn cảm nhận lại cái cảm giác khi làn khói thuốc tràn đầy trong phổi. Nực cười làm sao, còn người sinh ra đã thật thấp hèn, lười biếng làm sao, không muốn đuổi theo những thứ có lợi cho chính bản thân mà chỉ điên cuồng chạy theo những điều có hại.Khi cậu ta đưa cho tôi hộp cơm sườn cũng là lúc tôi hút xong điếu thuốc. Tôi cầm lấy hộp cơm nhưng cậu ta lại không chịu buông tay. Tôi chỉ nhìn thấy cậu ta mấp máy nói gì đó: "Trời đã tối muộn rồi, trong trường có giờ giới nghiêm.""Ồ" Tôi nói, lấy tàn thuốc ra khỏi miệng, ném xuống đất rồi giẫm nát. Tôi vẫn không muốn làm điều này nhưng không hiểu sao vẫn cứ hành động như vậy."Vậy thì hãy đến nhà tôi đi." Tôi cúi đầu nhìn tàn thuốc lá đã bị giẫm đạp, phủ đầy bùn.Thế là tôi đã đưa cậu ta về nhà tôi.
20.10.2023
Mr. Black Crow
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com