Tsukikage Trans Chung Ta La De Vuong Chon Hoang Tan
Kindaichi đã nói, Oikawa-san hỏi về cậu.
Và đây đúng là Oikawa bằng xương bằng thịt. Anh ấy đã lớn hơn. Có lẽ vai anh ấy rộng hơn, nụ cười thêm tự nhiên, đôi mắt anh ấy lấp lánh. Mày nhìn anh ấy và gọi tên anh."Rồi, rồi," anh ấy nói, và anh ấy còn chẳng buồn đứng thẳng dậy. "Lâu rồi không gặp, Tobio-chan. Anh nghe nói mày có một trận đấu với Seijoh bữa trước." Nụ cười của anh ấy nở rộng khi mày vẫn cắm rễ tại chỗ. "Đừng có thộn ra như thế. Có nhớ anh không?" Anh ấy bĩu môi khi mày không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào anh ấy, miệng mày hơi há. "Mày vẫn chẳng thú vị chút nào, Tobio," anh ấy thở dài. Ảnh xoa một bên đầu lơ đãng. "Chẳng dễ dàng gì có một ngày nghỉ và về Miyagi đột ngột như vậy đâu, biết chứ."Mày cố chuyển động cơ miệng và nói gì đó. Em đã xem những trận đấu của anh, mày muốn bắt đầu. Cú phát bóng của anh nhanh hơn rồi. Anh sẽ huỷ hoại chân mình nếu cứ như vậy. Anh chuyền bóng thật nhẹ nhàng, tới thật nhiều người khác nhau. Đội anh thế nào? Ace của anh là ai?"Sao anh lại ở đây?" thay vào đó mày hỏi, và cùng với đó, đột nhiên mày thấy bực mình, bối rối, ngang bướng. Mày bước về phía trước một bước. Nụ cười của Oikawa rớt xuống. "Oikawa-san," mày lặp lại. "Anh làm gì ở đây?"Oikawa trông có vẻ như đang săm soi mày thật cẩn trọng sau câu hỏi đó. Anh ấy không lắp bắp những lời vô nghĩa; anh ấy không buồn tuỳ tiện viện một cái cớ để trả lời. Anh ấy đang căn giờ, cân nhắc xem nên để nó là dối trá hay sự thật. Mày chẳng đọc được gì từ gương mặt của Oikawa khi anh ấy cuối cùng cũng đáp lại bằng một giọng thẳng đuột, "Còn sao nữa, Tobio. Chắc là anh nhớ thằng hậu bối đáng yêu phát tởm của anh."Mày hít một hơi ngắn vào miệng, giữ hơi thở nơi lồng ngực. Mày thấy đầy căng.
//
Khi mày phát bóng, mày nhắm mắt thật chặt. Mày hít sâu một hơi và tâm trí mày trở thành một lỗ đen chân không.Mình cần một cú giao bóng ăn điểm trực tiếp, mày nghĩ.Tiếng còi vang lên; mày chờ vài giây nữa và đây là khi mày mở mắt ra và tung quả bóng lên không trung, bật nhảy với một uy lực kinh hồn. Mày đập quả bóng bay qua lưới.Mày đã học được thói quen này từ Oikawa, cái cách anh ấy luôn tĩnh lặng tuyệt đối ngay trước khi phát bóng. Mọi thứ mày học từ anh ấy, chúng luôn hiển hiển trên đôi vai anh.Nhưng sức mạnh gói trong cú phát bóng của anh ấy, đó là thứ mày chưa thể chinh phục.
//
Tuỳ tiện một lần, mày đã nói với Tsukishima, "Thi thoảng cậu thật giống Oikawa-san."
Đó là vào cuối buổi tập, và mày vẫn còn bận rộn chuyền bóng cho Hinata và không nghĩ rằng Tsukishima sẽ đợi mình. Nhưng cậu ấy có, và với Yamaguchi, họ về cùng nhau, một khoảng lặng bồn chồn đè nặng lên họ, cái mà Hinata phá vỡ bằng cách gào lên, "Ngày mai kiểm tra giữa kỳ!"
Ồ. Mày đã hoàn toàn quên khuấy mất và mày rên lên, đầu ngửa về phía bầu trời đêm đen kịt, như thể cầu nguyện một vị thần nào đó sẽ kỳ diệu mà dịch chuyển ngày thi cho mày. Yamaguchi à một tiếng thông cảm, nhưng Tsukishima vẫn lạnh nhạt như thường và cậu ấy nói, "Chà, phát kiến vĩ đại đấy. Có danh ngôn uyên bác gì cậu muốn thêm vào đó nữa không?"
Mày quay phắt trở lại nhìn đường và chia sẻ một ánh mắt thấu hiểu với Hinata, một khoảnh khắc tình đồng chí hiếm hoi lướt qua giữa tụi mày khi Hinata ngước lên nhìn mày, rên rỉ, "Làm thế nào bây giờ?"
"Ai biết đâu, đồ ngốc," mày đáp trả gay gắt, nhưng Hinata có vẻ như được an ủi bằng sự thô lỗ của mày, và cậu ấy tặng mày một nụ cười nhăn nhở và tuyên bố, "Ít nhất thì chúng ta có thể trượt cùng nhau!""Cảm động đấy," mày nghe Tsukishima lẩm bẩm sau lưng, "Hình như Đức ngài cũng thực sự chẳng còn ai khác để chia sẻ khốn cảnh này cùng. Đúng là cậu ta chẳng có bạn bè gì, phải không?"Lúc đó mày dừng lại, và Hinata cũng ngừng bước cạnh mày, mặt cậu ấy dần cau lại, khó chịu. Mày quay ra sau lưng và thấy gương mặt nhợt nhạt của Tsukishima được chiếu sáng bởi đèn đường. Tsukishima đứng tại chỗ, và cậu ấy nhìn mày.Vào những ngày đầu tiên trong mối quan hệ mới mẻ của họ, đọc vị Tsukishima giống như bơi qua sông mà phải buộc chân vào đá. Gương mặt cậu ấy luôn là một tờ giấy trắng trơn đầy dứt khoát và đôi môi cậu ấy một đường cong chế giễu thường trực làm bụng dạ mày nhộn nhạo, nhắc mày nhớ về một nụ cười khác, hàng năm trời trước đó."Cái gì?" Tsukishima nói, và mặt cậu ấy hơi cau có.Cậu ấy đang mệt, về sau mày sẽ có thể đoán được, giá mà mày đã để tâm hơn đến cậu ấy ngay từ đầu. Mày và Hinata đã luyện tập hàng tiếng đồng hồ ngay cả sau khi buổi tập chính thức kết thúc, và dù thế Tsukishima vẫn đợi mày cùng Yamaguchi. Nhưng rồi nghĩ lại, đây cũng chỉ là những ngày đầu tiên của họ và mày cũng chỉ đang nhìn lại quá khứ với những điều mà bây giờ mày đã biết. Mày nhớ mình đã nghĩ đầy hằn học rằng Tsukishima là một thằng ngốc và mày, một đứa còn ngốc hơn.Mày đã nói thẳng vào mặt cậu ấy phép so sánh nho nhỏ của mày với Oikawa.Có một khoảng lặng sau khi mày nói thế, với Yamaguchi há hốc nhìn mày và Hinata lắp bắp, "Ờm, Kageyama, tớ không nghĩ đấy là một câu phản biện hay đâu...?" Đôi mắt mày chỉ có Tsukishima, người chẳng hề phản ứng chút nào. Khi cậu ấy cuối cùng cũng lên tiếng, mày đã bất ngờ trước sự rã rời đè nặng từng chữ của cậu ấy."Tôi cũng phải cố gắng lắm đấy," cậu ấy chỉ nói thế. Và nở một nụ cười châm chọc.//
Mày ngồi cạnh Oikawa trên một cái ghế đá trong công viên, nơi chẳng có người qua lại. Mày ao ước thật phi lý cho một ai đó lướt qua, ít nhất là như vậy, để phá vỡ khoảng lặng gượng gạo giữa hai người bọn mày. Oikawa đã rút ra một cái bánh mì sữa, và giờ đang xé lớp vỏ và trầm tư nhai nó khi anh ấy ngắm nhìn đàn chim tụ tập xung quanh sân chơi cát. Anh ấy mời mày một miếng. Mày lắc đầu.Im lặng.Oikawa thực thụ, đang sống và hít thở ngay bên cạnh mày. Trên màn hình, anh ấy rực rỡ và mãnh liệt, đôi mắt mải miết đuổi theo quả bóng khi anh ấy di chuyển vị trí. Anh ấy là một tay chắn linh hoạt, là một tay đập rất cừ, và một chuyền hai không ai sánh kịp. Mày siết ngón tay lại thành nắm đấm."Mùa giải kết thúc rồi sao?" Cuối cùng mày hỏi. Ngay cả khi mày nói thế, mày cũng biết đó không phải sự thật, nhưng hẳn phải có một lý do nào đó để Oikawa xuất hiện ở đây tại Miyagi mà không phải tắm trong mồ hôi ở một sân vận động tại Tokyo. Hẳn phải có một lý do để anh ấy ngồi đây bên cạnh mày.Oikawa thở dài, ngả người dựa vào phần lưng ghế đá. Anh ấy quay về phía mày. "Thử lại đi," anh ấy nói bằng giọng đều đều nguội ngắt, "Hay mày muốn trù Oikawa-san thua, thằng nhóc trời đánh này?"Mày chuẩn bị mở miệng, có lẽ để nói, không, em chưa bao giờ nghĩ thế, em chẳng bỏ lỡ trận nào của anh cả, em biết cú phát bóng của anh tiến bộ theo từng trận, thật tuyệt, nhưng hơn cả thế, thật đáng sợ. Mày cố chuyển động cơ hàm và vụng về tìm những từ ngữ thích hợp.
"Cú phát bóng của anh tiến bộ rồi," mày cuối cùng cũng bật ra, nhạt nhẽo. Oikawa chỉ nhìn mày, một bên mày nâng lên, cho đến khi anh ấy phá vỡ khoảng lặng bằng một cái khịt mũi.
"Mày mà cũng xem anh thi đấu sao?" anh ấy nói, và phẩy tay trước khi mày trả lời. "Bỏ đi, tất nhiên là mày nên thế. Và thế mà mày vẫn ngốc nghếch hỏi mùa giải của anh đã kết thúc hay chưa. Anh còn mong chờ gì từ mày nữa đây, Tobio." Nhưng anh ấy nói thế với tông giọng gần như trìu mến, và cũng kèm theo chừng đó châm chọc. Nó làm cả người mày ấm lên."Oikawa-san," mày bắt đầu lại, ngập ngừng, "Sao...sao anh lại ở đây?"Oikawa thở dài bi tráng, nhưng lần này, mày đã sẵn sàng."Lại nữa à. Anh nói là-""Anh đâu có," mày ngắt lời, và mày làm Oikawa bất ngờ, mày nghĩ, khi anh ấy nheo mắt lại nhìn mày và cố để mở miệng. Mày nhanh chóng nói tiếp. "Oikawa-san, anh chẳng nói thật với em được một nửa. Anh làm sao có thể nhớ em." Anh còn chẳng thích em, mày muốn nói với anh ấy như thế. Nhưng mày nuốt lại.Oikawa mím môi lại, và nghiêng đầu. "Ôi chao, Tobio-chan," anh ấy nói, nhưng chẳng có gì hào hứng trong đó, "Anh không biết mày đã lớn thế này rồi đấy."Mày chớp mắt.Oikawa nhún vai trước ánh mắt thắc mắc của mày. "Mày có thể đọc vị anh tốt hơn rồi," anh ấy nói, "Không phải rất tốt sao? Anh không ngờ đấy. Không phải hay sao, rằng giờ mày đã có thể làm Oikawa-san ngạc nhiên?" Anh ấy phì cười khi mày chẳng nói gì. "Tobio, đây là quê nhà của anh. Anh chẳng cần lý do gì để trở về cả.""Ngay cả sau hai năm?" mày đáp trả, và giọng mày cũng chẳng biểu lộ cảm xúc gì, đôi mắt mày kiên định không rời. Oikawa mím môi trước biểu cảm của mày. Mày không biết mặt mình đang làm cái gì cả."Ngay cả sau hai năm," anh ấy nhắc lại nhẹ nhàng, và hơi bật cười. "Anh không biết là sẽ có một cuộc thẩm vấn," anh ấy cao giọng, và cuối cùng cũng đứng dậy. Anh ấy ngừng lại và hất đầu về phía sân chơi vắng vẻ. "Nhanh lên nào," anh ấy vui vẻ nói, "Anh cần giết một ít thời gian trước khi gặp Iwa-chan, vinh hạnh cho cưng đấy."Mày xụ mặt. "Cái-" mày nói, nhưng lần này đến lượt Oikawa ngắt lời mày."Anh sẽ chuyền bóng cho mày," anh ấy đáp nhẹ bẫng, và mày tưởng mình đang nghe nhầm. "Xem khả năng đập bóng của mày nát tới đâu rồi-eo, Tobio, đừng có cười như thế, trông mày xấu lắm."//
Hồi trung học cơ sở, mày đã ở lại cho đến khi tất cả mọi người rời đi, ngắm nhìn Oikawa phát bóng, trong khi rổ bóng chậm rãi vơi dần. Oikawa chưa từng phát trượt một quả nào qua vạch bên kia lưới, và những chai nhựa anh ấy xếp hàng đổ rạp hoàn hảo mỗi khi quả bóng va vào chúng. Mày ở lại phía sau, bắt chéo chân, và mày nhìn anh ấy đập bóng hết lần này đến lần kia.Chỉ có lặng im trải dài vào những ngày đó, ngoại trừ-"Oi, Tobio," anh ấy đã gọi, nhăn mũi lại và nhìn xuống mày. Mày ngước lên nhìn anh ấy."Nếu mày chỉ định ngồi đó ngắm anh thì chi bằng làm gì có ích hơn đi," anh ấy lẩm bẩm, quá nửa là cho chính mình. Anh ấy hất tay với mày, trông hơi cáu kỉnh. "Nhanh lên, đứng dậy. Anh sẽ chuyền bóng cho mày, mày có thể cải thiện cú đập của mình."Mày luống cuống vâng theo. Oikawa không rời mắt khỏi mày, môi anh ấy chu lên. Trông như thể anh ấy sắp bật cười, nhưng anh ấy không thấy có gì hài hước cả."Nhiệt tình quá, Tobio," anh ấy nói, "Đừng để điều ấy huỷ hoại mày vào một ngày nào đó."
//
"Được rồi, nào," Oikawa lôi ra một quả bóng chuyền từ túi xách vai của anh và chậm rãi xoay nó giữa hai tay. Anh ấy nhếch mép với mày khi mày vào vị trí. "Sẵn sàng chưa, Tobio?"Mày gật đầu.Oikawa ngừng xoay bóng và nhắm mắt lại, chỉ một thoáng. Trong một khoảnh khắc mất trí, mày nghĩ rằng Oikawa sẽ phát bóng cho mày, nhưng đôi mắt anh ấy, khi mở ra, không có gì thù hằn và lạnh lẽo. Anh ấy tập trung vào tay mày và giơ tay lên. Anh ấy chuyền cho mày.Mày bật nhảy, và tay mày chạm đến đường bóng tự nhiên đến hoàn hảo, và quả bóng vút qua Oikawa thành một đường cong mạnh mẽ. Ngay cả khi đập bóng, mày có thể nghe thấy bản thân suy nghĩ tới cái cách quả bóng tìm đến mày hoàn hảo đến mức nào, anh ấy đang điều khiển mày uyển chuyển ra sao.Mày loạng choạng một chút khi chân chạm đất, và quả bóng nảy lên từ mặt sân công viên, lăn đi.Oikawa đuổi theo quả bóng với đôi mắt của anh. Mày chẳng thể đọc được gì từ đó cả. Nhưng mày vẫn còn quá xúc động để nghĩ nhiều về chuyện ấy. Mày buột miệng gọi, "Oikawa-san."Anh ấy quay về phía mày. Nụ cười của anh ấy nhạt nhoà.Mày nuốt nước bọt và chuyển động môi. "Lần nữa nhé?"Anh ấy không đáp lại ngay lập tức. Đôi mắt anh ấy đã già dặn hơn; chúng không còn vẻ thù địch lạnh lẽo và sự tuyệt vọng mà mày có lẽ đã từng thấy khi mày còn nhỏ, mà giờ đã hàm chứa một vẻ mệt mỏi và buông xuôi khi chúng lặng lẽ quan sát mày. Mày không chắc là mày thích cái nào hơn."Lần nữa," anh ấy đồng ý nhẹ nhàng.Mày đập tất cả đường bóng Oikawa gửi đến, lần nữa và lần nữa, và mỗi lần như vậy, Oikawa sẽ dõi theo quả bóng; mày đập nó ở đâu, quả bóng bay đi đâu, mày chạy theo quả bóng từ điểm nào. Anh ấy đang quan sát mày, và mày có thể cảm thấy ánh mắt anh ấy, tất cả mọi lần, khi Oikawa chuyền bóng cho mày và mày hiểu được rằng anh ấy đang điều chỉnh đường bóng cho mày theo mỗi cú đập.Rất nhanh, mày bắt đầu thở dốc, và cả Oikawa nữa, cũng có một lớp mồ hôi mỏng trên mặt, nhưng anh ấy không đuổi mày đi. Vậy nên mày cũng không bảo anh ấy dừng lại.
//
Tsukishima hôn như thể cậu ấy muốn ăn thịt người đối diện, nhưng cậu ấy cũng chẳng bao giờ bắt đầu chính những nụ hôn dài mà bản thân cậu ấy níu kéo đến tuyệt vọng mỗi khi mày chủ động trước.Mày sẽ lôi cậu ấy đi, thỉnh thoảng, sau giờ tập, và cậu ấy sẽ bước theo mày, gương mặt cẩn thận không để lộ bất cứ điều gì. Sẽ chẳng có ai xung quanh và ngay cả thế, mặt mày vẫn sẽ ngượng chín khi ngón tay mày đan vào tay cậu ấy. Tay cậu ấy lớn hơn tay mày, nhưng chỉ một chút; mày đã từng nói với cậu ấy điều này và Tsukishima vặc lại với một nụ cười chế nhạo, "Nhưng nhìn chân chúng ta mà xem." Cậu ấy đã duỗi thẳng một chân về phía mày và mày đỏ mặt. Cậu ấy cười vào mặt mày.Tsukishima liếm lên môi mày trước, như xin phép được tiến vào, và khi mày hé miệng, lưỡi cậu ấy nhanh chóng luồn vào, nóng rãy và thăm dò. Cậu ấy giữ vai mày còn mày bằng cách nào đó dán sát vào tường. Mày nhắm mắt lại, thi thoảng liếc trộm gương mặt của Tsukishima khi cậu ấy bận rộn chà đạp đôi môi mày.Lông mi cậu ấy dài thật."Nhắm mắt lại," cậu ấy sẽ thì thầm vào miệng mày, và mày sẽ ngoan ngoãn làm theo, tự hỏi làm thế nào người kia biết mày đang nhìn cậu ấy.Cậu ấy thỉnh thoảng sẽ nắm lấy gáy mày và vuốt một đường dọc vào tóc, và mày sẽ thở dài và mở miệng lớn hơn; mày bị nhột ở đó, mày đã học được như vậy. Tsukishima xoa ngón tay lên eo mày, lần theo xương hông gồ lên dưới áo, hôn mày cho tới khi mày cạn hơi và thở dốc. Mày chẳng bao giờ mở mắt ra.Mày chẳng bao giờ gọi tên cậu ấy.Giờ nghĩ lại, mày tự hỏi liệu đó có phải là nơi vấn đề giữa tụi mày bắt đầu.
//
Mặt trời đã sắp lặn khi tụi mày dừng lại, khi Oikawa cuối cùng cũng vẫy một tay với mày, và mày hạ tay xuống."Đủ rồi," Oikawa nói như hết hơi, nhưng nụ cười giãn ra trên mặt người kia khi mày bước về phía anh ấy. Áo anh ấy ướt đẫm mồ hôi, như áo mày vậy, và những tia nắng cuối ngày chiếu lên mái tóc nâu của Oikawa làm nó toả sáng. "Anh lỡ hẹn với Iwa-chan rồi. Cậu ấy sẽ giết anh." Anh ấy giả vờ lườm mày. "Tất cả là tại chú mày đấy, biết chứ. Mày nên thấy biết ơn-không phải ai cũng được Oikawa-san chuyền cho đâu."Mày gật đầu, và nghĩ lại, cúi người thật đàng hoàng."Cảm ơn anh," mày nói. Mày ngừng một lát trước khi ngẩng dậy. Oikawa có một cái nhìn kỳ quái trên mặt và anh ấy ngập ngừng, hơi gật đầu với mày."...Không có gì," anh ấy đáp và nhìn quả bóng nằm trọn giữa những ngón tay. "Anh ghét phải khen mày cái gì, Tobio, nhưng mày đã tiến bộ rồi. Thảo nào Kindaichi chẳng giận đến thế khi anh gọi điện hỏi nó về trận đấu." Anh ấy bật cười. "Anh sẽ gặp mày sớm thôi, phải không?"Mày nhíu mày. Rồi mày hiểu ra. "Em nhận được giấy mời từ đại học K," mày buột miệng, nhưng Oikawa chẳng bất ngờ gì cả. Anh ấy còn gật nhẹ đầu."Thế là đúng rồi, anh nghĩ thế." Anh ấy nhún nhẹ chân, và ánh nhìn của anh ấy đặt ở đâu đó sau lưng mày. "Mày sẽ nhận lời chứ?"Mày nhìn anh ấy khi anh ấy nhìn về đằng xa, đến nơi mày nghĩ chắc chẳng bao giờ mày có thể chạm tới. Mày muốn kể cho anh ấy về những giấc mơ, về nỗi tuyệt vọng thường xuyên nhấn chìm mày. Mày muốn hỏi anh ấy anh nghĩ gì vào hồi cấp hai, khi mà anh đã đứng ở đỉnh cao, và làm thế nào mà anh ấy nhìn thấy mày, một đứa nhóc tì một ngày nào đó sẽ vượt qua anh ấy. Theo như anh ấy nói; ít nhất là với mày, cái mộng mơ đó sẽ chẳng bao giờ thành.Mày biết mày là một ngôi sao mọc muộn. Mày đã luôn yêu bóng chuyền và chơi liều mạng như không có ngày mai. Điều đó đã một lần làm kết nối giữa mày và đồng đội cũ của mình sụp đổ; những ngày tháng cuối cùng của trường trung học cơ sở trôi qua trong lặng lẽ và cay đắng, nhưng mày đã dành khoảng thời gian đó để hoàn thiện cú phát bóng của mình, để tăng sức mạnh cho cơ hội duy nhất mày có thể đứng ngang hàng với một Ace trên sân đấu. Đơn độc trong phòng tập, mày phát bóng lần nữa và lần nữa, tự nhủ rằng dù ai có là đồng đội của mày khi lên cấp ba đi chăng nữa, họ cũng sẽ không bao giờ bại trận bởi cú phát bóng yếu ớt của mày.Nhưng giờ, ở trường cấp ba, khi mà mày tưởng như mình đã trưởng thành về mặt tâm hồn, đã có những do dự theo chân mày, những nhược điểm của trái tim con người, mày nghĩ, mà trước đây chưa từng làm mày suy suyển. Mày bắt đầu hiểu được những cảm xúc của nhân loại diễn ra bên ngoài sự tồn tại của một quả bóng và một tấm lưới, và mày sợ hãi. Mày sợ hãi đến mức Oikawa đã xuất hiện trước mặt mày, chìa tay ra với một lời đề nghị giúp đỡ đầy châm chọc."Em...không biết," mày chậm rãi đáp, và Oikawa nhướn mày khi anh ấy nghe thấy."Sao vậy, Tobio-chan," anh ấy lấp lửng, "Anh tưởng mục tiêu cả đời mày là đuổi theo anh."Đọc vị Oikawa chẳng dễ dàng gì, nếu không muốn nói là không thể. Mày tìm câu trả lời và anh ấy sẽ chẳng bao giờ ban chúng cho mày trừ khi được bọc trong một lớp kẽm gai và những lời đánh đố. Anh ấy sẽ chế giễu khó khăn của mày, châm chọc yếu điểm của mày. Nhưng, giờ mày đã hiểu ra, khi mày ngước nhìn lên người con trai lớn hơn đang đứng trước mặt mình kia, rằng anh ấy chưa bao giờ nói với mày một câu từ chối. Ngoại trừ cú phát bóng của anh ấy, thì con người đó, xét đến cuối, đã không ngừng đáp ứng những ước ao vô hạn của mày."Anh có muốn em nhận lời không?" mày hỏi, và mày chưa từng tò mò về ước ao của Oikawa, những suy nghĩ và mong muốn của người kia. Mày tự hỏi liệu hiểu được câu trả lời của Oikawa Tooru có giúp mày hiểu được rằng anh ấy không phải là một con quái vật bọc trong màn sương bí ẩn. Mày tự hỏi liệu những giấc mơ của mày có ngừng méo mó.Oikawa đang nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó sau lưng mày, nhưng với một nụ cười anh ấy đáp, "Anh là người đã giới thiệu mày với huấn luyện viên. Mày nghĩ sao hả, Tobio-chan?"Trước khi mày có thể hiểu được ý nghĩa của câu nói đó, Oikawa đã tiếp lời, "Cậu không cần phải lườm tôi kỹ thế đâu, Kính mắt-kun ạ. Trời đất, chắn giữa nhà Karasuno đứa nào cũng đáng sợ thế này à?"Mày quay phắt lại.Tsukishima đang đứng đằng sau mày vài mét. Cậu ấy nhìn vào mắt mày.
//
Tsukishima có một gương mặt mà mày chưa bao giờ được thấy trước đây. Cậu ấy hơi nghiêng đầu, và gọi bằng giọng lạnh tanh, "Đại vương." Cậu ấy nói với một đường cong môi tàn nhẫn, và mày sửng sốt trước sự chán ghét lồ lộ tràn ngập khắp biệt danh Hinata đã một lần dành cho Oikawa.Tuy vậy, Oikawa chẳng hề lúng túng khi đối diện với cậu ấy, và mày đứng đó, nhìn trân trối vào Tsukishima với một nụ cười không chạm đến khoé mắt của cậu ấy."Cậu ta đứng đó được một lúc rồi," giờ anh ấy nói với mày, mà không rời mắt khỏi Tsukishima, "Tobio, cưng cần phải cải thiện phản xạ của mình đi."Mày không cố đáp lời anh ấy, đôi mắt mày xoáy vào đôi mắt của Tsukishima. Cậu ấy không để lộ cho mày bất cứ điều gì, chỉ thản nhiên đáp trả lại ánh nhìn của mày."Tôi nghĩ là cậu có việc bận hôm nay," Tsukishima cuối cùng cũng lên tiếng với mày, giờ đã hoàn toàn bỏ qua Oikawa, "Mặc dù tôi đã tưởng là với Hinata."Mày lắc nhẹ đầu. "Tôi-""Bỏ đi," Tsukishima ngắt lời, "Cậu xong chưa?""Tụi tôi xong rồi," Oikawa trả lời hộ mày, quá mức vui vẻ khiến mày nhận ra ngay lập tức nó là giả tạo và khiêu khích. "Anh sẽ gặp mày sau nhé, Tobio. Kính cận-kun." Nụ cười anh ấy dành cho mày trở nên sắc bén hơn khi chuyển hướng về phía Tsukishima, và mày thấy một tia lạnh lẽo quen thuộc loé lên trong mắt anh khi người kia nói thế. Nhưng Tsukishima chẳng hề sợ hãi, và cậu ấy đối chọi lại nụ cười đe doạ ấy với một cái nhếch mép nhỏ của mình. Ở đó cũng chẳng có chút hảo ý nào.---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com