Tsukikage Tobio
đêm hôm đó tobio ngủ một giấc thật ngon không mộng mị, nhưng kei lại thức trắng cả đêm, không chợp mắt được phút nào.vừa rạng sáng, hắn đã lặng lẽ rời khỏi giường rồi quay về thư phòng. tủ đứng thứ ba, ngăn kéo đầu tiên từ trên đếm xuống. kei mở tệp hồ sơ duy nhất trong ngăn tủ, lấy ra bản hợp đồng để cùng một chỗ với tờ giấy đăng ký kết hôn, cứ ngẩn ngơ đứng nhìn lâu thật là lâu.chỉ mới vài tháng trước, hắn từng không nghĩ ngợi gì ký vào mấy tờ giấy này, ngoại trừ dòng điều kiện “chuyển giao một nửa cổ phần ra”, những thứ còn lại trong mắt hắn chẳng khác gì cỏ rác.vậy mà bây giờ nhìn lại, chữ ký mảnh dẻ phóng khoáng của hắn bên cạnh nét chữ vụng về cứng ngắc của tobio trên nền giấy đăng ký kết hôn màu đỏ, đột nhiên khiến kei chói mắt vô cùng.hắn ngẫm nghĩ một hồi, lấy điện thoại ra nhắn tin cho tadashi. [đã dậy chưa?]đếm từ một đến ba mươi lập tức nhận được tin trả lời. [rồi. hôm nay cậu dậy sớm thế?][hôm qua tobio tỏ tình với tớ]cuộc hội thoại ngắt quãng tại đó. năm phút sau tadashi gửi lại cho hắn một tin nhắn. [gọi điện được không?]kei nhập dãy số rồi áp lên tai. còn tiện tay châm thêm điếu thuốc. tiếng chuông reo đến lần thứ hai tadashi đã bắt máy, không rào trước đón sau gì, thẳng thắn hỏi hắn “cậu tính thế nào đây.”tadashi biết rõ, kei không đời nào dễ dàng thoả hiệp với mấy chuyện này như vậy được.đúng như dự đoán, hắn hít một hơi thật dài, từ tốn nói với anh. “chắc phải tách ra thôi.”“cậu đã nghĩ kĩ chưa. vẫn còn chung sống với nhau một năm rưỡi nữa mà.” tadashi nghĩ đi nghĩ lại vẫn không biết nói sao cho phải, thấp giọng khuyên nhủ hắn. “thế này cũng rất tốt mà tsuki.”tadashi hiểu rõ khúc mắc trong lòng hắn. nhưng ở vị trí của anh, tadashi rất mong kei có thể tìm cho mình một người bầu bạn, không nên suốt ngày lạnh lùng cô độc như xưa nữa.“làm sao được.” tadashi nghe kei cười. “tớ không làm được đâu.”“tobio rất ngốc.”“nuôi em ấy đến chừng này đã thấy khó.”“tớ không thể nào bên cạnh em ấy lâu dài được.”một đứa trẻ lớn lên trong tháp ngà, vì biến cố mà ngã từ đài cao vạn trượng xuống, không hay không biết trở thành quân tốt thí trong bàn cờ của người khác. vậy mà đứa trẻ ấy giữa bao nhiêu gạn đục của thế gian vẫn có thể giữ lòng trong sạch. ánh mắt của tobio phản chiếu con người cậu, kiên định thẳng thắn, trong sáng ngây thơ. thậm chí kei còn tưởng tượng dù là mười hay hai mươi năm nữa, tobio vẫn sẽ mãi mãi là thiếu niên hồn hậu thuở nào, không bao giờ thay đổi.một con người rạng ngời đến nhường ấy. làm sao hắn nỡ đẩy cậu lún sâu hơn vào câu chuyện ngay từ ban đầu đã không có chỗ cho tình yêu./cuộc trò chuyện giữa kei và tadashi không tiếp tục kéo dài. hắn chưa nghe được tadashi đáp lời đã thấy bóng tobio lấp ló bên ngoài cửa, vội vàng cúp ngang điện thoại.tobio đợi hắn nói xong mới đẩy cửa bước vào, nhưng ngay lập tức bị mùi khói thuốc nồng nặc trong phòng làm ho liên tục. hắn nghe tiếng cậu ho mà nóng ruột, một bên vừa rầy la đuổi cậu ra ngoài, một bên cuống quýt mở tung cửa sổ, để gió lùa hết không khí bên trong.tobio vẫn còn húng hắng ho, lấy vạt áo yukata che mũi, nhăn mặt nhìn hắn “anh lại hút thuốc?”“lâu rồi không đụng tới, nay thử lại một điếu thôi.” kei đợi bay hết mùi khói rồi mới cho cậu vào phòng. “em đến từ khi nào vậy? sao sáng nay dậy sớm thế?”tobio dường như không nghe thấy câu hỏi của hắn, lơ đễnh đi dạo một vòng quanh phòng. lúc cậu đi ngang qua bàn làm việc, kei thót tim nhìn tờ đơn đăng ký kết hôn lẫn bản hợp đồng nằm lồ lộ trước bàn, hoảng đến mức đông cứng người.nhưng tobio lại chẳng thèm để ý đến, lượn qua lượn lại chán rồi thì đi tới cửa sổ, chỉ vào nhánh cây đang vươn thật dài ở bên ngoài.“hoa đào nở rồi.”kei nhẩm tính lại thử, đúng thật bây giờ đang là tháng ba, hoa đào ở hai bên bờ sông cũng đã nở rộ từ tuần trước.“chúng ta đi ngắm hoa đi.” tobio rất tự nhiên khoác tay, dựa vào người hắn. “yachi nói với em công viên gần đền thờ có hoa nở rất đẹp. ngày nào mọi người cũng đến đó đông vô cùng.”“dạo này thời tiết không tốt lắm.” kei vừa mở miệng đáp lại đã tự trách mình quá ngu. thời tiết mùa xuân nắng gió dễ chịu như vậy mà còn chê không tốt thì cũng lộ liễu quá rồi.mà tobio chẳng hiểu sao lại rất chịu diễn cùng với hắn, không vặn xoáy gì, bình thản gật đầu “vậy thì tuần sau đi. dự báo thời tiết nói vào tuần sau sẽ có nắng ấm mà.”“tuần sau anh có lịch đi công tác.”“đi công tác về rồi ghé.”“anh đi công tác rất lâu.” kei đã phóng lao đành phải theo lao, nghĩ được đến đâu nói dối đến đó. “đi tokyo mấy ngày. rồi lại phải đến nagasaki. sau khi trở về thì họp cổ đông thêm vài hôm nữa. nói chung là phải bận đến tháng tư.”“vậy thì tháng tư đi cũng được.” tobio đáp, vẻ không chút nhân nhượng.kei hơi ngán ngẩm, biết tiểu thiếu gia lại bắt đầu trở nên ngoan cố rồi. “đến đó làm gì còn hoa anh đào cho em ngắm nữa.”“không ngắm hoa cũng không sao. em sẽ ghé vào đền thần cầu nguyện.”“em muốn cầu nguyện cái gì?” kei không tin vào tai mình “chuyện em muốn cứ nói với anh là được, cần gì phải nhờ đến thần linh.”kei vừa dứt câu, cậu đã ngẩng lên đối diện với hắn. đôi mắt thẫm xanh vẫn trong trẻo và ngời xanh như trước, đột nhiên thoáng vẻ buồn đau.cậu nói, em muốn cầu tình duyên.cúi đầu đảnh lễ, thành kính cầu xin trời phật tình yêu mà anh không bao giờ nguyện ý cho em.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com