TruyenHHH.com

Tsukikage Muoi Mat Trang

 Kei xoa mái tóc bù xù rồi bước ra khỏi nhà với vẻ ngái ngủ thường gặp. Nắng rải lên mặt đường, đổ lên hàng cây một màu trong trẻo. Nhưng tâm trí Kei còn đang quẩn quanh chiếc giường êm ái và món bánh kếp mẹ làm lúc sáng đến độ thấy màu sắc đó như mật ong ngọt rải trên lớp bánh ngon.

 Cũng chưa hẳn là lâu kể từ ngày dậy sớm trở thành một thói quen mới của Kei. Cậu đã thay đổi, Kei chậc lưỡi một tiếng khi nhận ra điều đó. Việc ở cùng bầu không khí với một đội nhiệt tình và nhiều năng lượng, một cách thái quá, ảnh hưởng đến cậu nhiều hơn tưởng tượng. Kei không ghét sự thay đổi này nhưng cũng không hẳn là mặn mà gì lắm. Cậu chỉ để mọi người tác động qua lại lẫn nhau và làm tương tự với cậu, chấm hết. Đây chắc chắn không phải sự trao đổi khoáng tốn kém năng lượng theo hướng chủ động. Kei vẫn ổn, nếu mọi thứ chỉ dừng lại tại đó.

 Kei bước trên con đường quen thuộc nhưng trong đầu lại rối cuộn như tơ. Cậu biết đó không chỉ về bài tập lý khó nhằn, cái mà cậu mất cả buổi tối để làm và sai bung bét. Và tất nhiên cũng không phải vì cậu muốn ăn thêm vài chiếc bánh kếp nữa vào buổi chiều, ừ thì cậu vẫn muốn thật nhưng "nó" không phải điều đó. Kei nhăn mày, thầm nhủ sao đường đến trường hôm nay dài thế.

 Đức vua.

 Kei nghĩ về cách cậu gọi cậu chàng chuyền hai của đội. Đó không phải là một biệt danh làm người khác thoải mái. Nhưng Kei vẫn thích dùng nó để trêu một mái đầu đen cho đến khi cậu ấy tức điên lên. Một phần tàn ác trong Kei, cái mà cậu luôn chối bỏ mọi lúc, muốn chọc khoáy vào nỗi đau của người khác và làm họ khốn khổ. Đó là bản chất ăn sâu trong máu thịt cậu từ thủa mới biết được thế giới tròn méo ra sao. Một phần nữa là vì lý do gì thì Kei cũng không rõ ràng cho lắm. Sự mù mờ như lạc vào một vùng sương trắng đó vẫn đánh nhịp trong lòng Kei cho đến tận hôm nay.

 Kageyama Tobio. Kageyama Tobio. Cái tên đảo tròn trên lưỡi Kei rồi chui tọt xuống họng khi cậu cất lời.

 "Đức vua.".  Và rồi hai đứa lại cãi nhau như thường ngày.

 Kei nghĩ mình điên rồi khi cứ nghĩ về Vua suốt mấy ngày nay. Lần đầu tiên Kei biết mình có thể xoắn xuýt vì tên của người khác lâu đến thế.

 Lập kỷ lục những điều kỳ lạ ở Tsukishima Kei luôn cũng được rồi.

 Kei bỗng nhiên nghĩ thế khi bắt gặp Yamaguchi ở trước cổng trường. Với ra-đa dò Tsukishima độc quyền, đứa bạn thân của cậu đã vẫy tay điên cuồng với cậu từ phía xa. Kei chỉ có thể đỡ trán bất lực. Cậu cố bước đi chậm nhất có thể, cứ như làm vậy có thể tránh được sự hiểu biết kia.

 - Tsukki!

 - Ờm. - Kei đáp cụt lủn.

 Không phải Kei muốn tỏ ra ngầu hay lạnh lùng mà là cậu không biết nói gì thật. Mối quan hệ giữa hai đứa lúc nào cũng là một nói, một nghe như thế. Kei nghĩ rằng sự tương tác nhẹ nhàng này làm cậu dễ chịu hơn nhiều so với mớ hỗn độn từ cặp đôi lập dị nào đó.

 Kei hơi nhăn mày khi nhận ra mình vừa nghĩ gì. Một ngày, hai tư giờ, cậu có nhất thiết phải dành gần như hết chẵn hai mươi giờ cho những suy nghĩ ngu ngốc về một mái đầu quạ đen không? Tất nhiên là Kei biết câu trả lời luôn là không. Thứ làm cậu bực mình là cậu không bao giờ có thể ngăn mình lại.

 Không bao giờ! Đức Vua đáng kính chết tiệt ạ! 

 - Tsukki! Có chuyện gì thế?

 Lần thứ bao nhiêu rồi Kei cũng không biết, Yamaguchi hỏi cậu những câu hỏi tưởng như là bâng quơ. Kei không nói nổi thành lời. Cậu biết nói gì được khi tất cả những gì cậu nghĩ đều liên quan đến Kageyama Tobio. Về việc cậu ấy đã dẩu môi hờn dỗi vào buổi chiều hôm qua khi Kei chọc, hay việc cậu ấy trông như một chú chuột hamster với đôi má phúng phính khi ăn bánh bao ư? Thà giết Kei đi còn hơn!

 Và cũng như bao lần, Kei chỉ đáp:

 - Không. Không có gì cả.

 Yamaguchi ném cho Kei ánh nhìn ngờ vực trước khi kéo cậu vào một câu chuyện mới.

 Kei biết cậu ấy đủ hiểu cậu và có thể vạch trần cậu nếu muốn. Nhưng Yamaguchi chưa bao giờ hỏi thêm điều gì cả, cậu ấy luôn biết cách làm người khác thoải mái. Đó có thể là một loại bản năng tìm lợi tránh hại ẩn trong người cậu ấy. Đôi khi Kei thấy ổn với điều đó, còn đôi lúc cậu chỉ mong cậu bạn của mình có thể tự nhiên hơn, như lần cậu ấy hét vào mặt cậu hồi trại tập huấn. Họ là bạn thân và Yamaguchi nên quen với điều đấy thì hơn. Dù mình chưa bao giờ nói điều đó ra với Yamaguchi cả. Kei càm ràm trong lòng.

 Ít nhất thì hiện tại Kei vẫn hài lòng với sự im lặng này. Cậu không muốn nói với bất cứ ai về việc cậu gần như ám ảnh với hình bóng của vua. Tha cho Kei đi, nếu nói nó ra thì chính cậu cũng sẽ nghĩ mình điên mất.

 Việc Vua có ra sao thì liên quan gì đến mình chứ? Kei vừa nghĩ thế xong thì đã bắt gặp Kageyama chạy vụt qua, theo sau là mái đầu cam chói lòa của Hinata.

 - Tsukki?

 Yamaguchi gọi cậu một lần nữa, với âm cuối cao lên thành một lời hỏi. Kei có hơi bối rối, lại nữa rồi, nhưng cậu ngay lập tức tỏ vẻ bình tĩnh với một cái lắc đầu. Kei biết là Yamaguchi biết tỏng chuyện cậu chú ý đến ai kia. Cậu cũng biết luôn rằng cậu ấy khó chịu và ngờ vực thằng bạn như cậu nhiều lắm. Nhưng Kei làm sao để nói cho thỏa đáng chuyện trong lòng được. Trời ạ. Và Tsukishima Kei thở dài lần thứ n trong ngày.

—---

 Tất nhiên Kei không rảnh đến mức tự nhiên lại chú ý đến Kageyama, nhưng đó mới là điều đáng sợ nhất. Vì mọi thứ diễn ra quá đỗi tự nhiên. Kei không chỉ ám ảnh cái tên của cậu chàng xanh thẳm ấy, dạo gần đây Kei còn cố dán mắt theo dáng hình của Vua. Hồi đầu mới gặp, cậu còn có thể tự thuyết phục mình bằng lý do chính đáng - sự tò mò. Đến bây giờ Kei vẫn không phủ nhận điều đó. Song càng tiếp xúc lâu, Kei bị choáng ngợp bởi thứ gì đó hiện diện nơi hình bóng ấy.

 Hẳn là do mái tóc nham nhở chẳng giống ai. Hẳn là do tính cách ngáo ngơ đơn bào. Hẳn là do cách ăn uống lỗ mãng như loài ăn thịt.

 Kei ước rằng mọi thứ đơn giản như thế thì hay.

 Nhưng Kei biết. Cậu luôn biết thế. Thứ bắt đầu cho mọi chuyện vẫn luôn là thứ tồn tại mãi đó - tài năng chơi bóng chuyền của Kageyama Tobio.

 Cảm xúc ghen tị vẫn còn nhen nhóm nơi Kei, nhưng đâu đó trong cậu lại reo lên đầy thán phục. Không phải trước "thiên tài". Kei biết cậu bạn chuyền hai của mình luôn rèn giũa mình và nỗ lực rất nhiều. Không phải "ngu ngốc". Kei hiểu phía sau sự ngô nghê đó là tâm hồn nhạy cảm mà yên ả chỉ muốn dõi theo quả bóng tròn. Không phải chỉ là "Đức Vua". Kei không chỉ thấy được ở Kageyama hào quang chói lòa lộng lẫy mà còn thấy được nụ cười, sức sống và đam mê chảy ra từ đôi mắt đại dương ngời sáng.

 Kageyama Tobio sống vì bóng chuyền.

 Kei nhận ra cậu thích điều đó nhiều hơn cậu tưởng. Được rồi, nếu Kei phủ nhận điều này thì khác nào tự gọi mình là đồ ngốc. Kei là người sáng dạ nên không đời nào cậu lại mù mờ trước tình cảm của mình. Cậu thích Vua. Thích Kageyama Tobio.

 Nếu hỏi Kei có đủ dũng cảm để nói thích không thì cậu xin thẳng thắn là không. Có quá nhiều suy nghĩ trong Kei ngăn cản cậu. Như chuyện họ là hai thằng đực rựa chính tông, như việc yêu đương sẽ làm ảnh hưởng đến cả hai theo hướng xấu, như là điều đó có thể sẽ khiến Kageyama nghẹt thở trong chính "bóng chuyền" mà cậu ấy luôn yêu.

 Nhưng tất cả lẽ đó vẫn chưa là gì so với thái độ của cậu bé quạ đen đối với Kei.

 Bực dọc, ghét bỏ, tổn thương.

 Kei đọc được thế từ đôi mắt xanh thẳm, vào mỗi lần cậu gọi "Đức vua". Rõ ràng tim Kei luôn nhức nhối khi nói vậy, nhưng sâu thẳm trong Kei biết rằng cậu không có cách nào khác để Kageyama nhìn kỹ mình nữa.

 Không phải một đối chuyền trên sân bóng, không phải một chắn giữa cừ khôi, Kei mong Kageyama nhìn cậu như là một Tsukishima Kei hơn cả.

 Vì thích cậu, nên chỉ một ánh nhìn thôi cũng đủ để tim tớ ngứa râm ran. Vì thích cậu, nên tớ mới mong mọi điều tốt đẹp được gửi tới nơi cậu. Vì thích cậu nên dù là nhún nhường một chút cũng không sao hết.

 Một Kei đáng ghét, hay châm chọc cậu hay một Kei luôn khịa kháy và làm cậu khó chịu cũng không sao.

 Miễn là cậu thấy tớ. Thấy tớ khác biệt so với tất cả mọi người.

 Kei biết mình chưa bao giờ thôi ích kỷ. Nhưng sẽ ra sao nếu tình cảm của cậu cản bước tiến của đội, của thiên tài chuyền hai Kageyama Tobio? Sẽ ra sao nếu cậu trở thành trò hề trong mắt người rồi làm Kageyama đau đớn?

 Kei hơi mỉm cười khi nhìn Kageyama nhảy phát bóng ở cuối sân, cậu biết cậu sẽ chọn điều gì.

—---

 Tobio ngáp dài trong khi nghe giảng tiết tiếng Nhật. Đầu cậu vẫn trong cơn hưng phấn buổi tối muộn hôm qua khi cậu và Hinata tập thành công đường chuyền bổng, dù là một lần ít ỏi trong vô số lần. Đáng lẽ từng ấy tâm tình có thể làm cậu tỉnh táo, nhưng bằng một sức mạnh thần kỳ nào đó, cậu vẫn gật gù khi nghe tiếng mẹ đẻ được đọc một cách rành rọt của giáo viên.

 Nếu ai đó có nói cậu là đồ ngốc bóng chuyền thì cũng chịu thôi, chính Tobio cũng nhận thức được điều ấy dù cho không muốn thừa nhận ra sao mà. Cậu không có duyên với ngôn ngữ và chẳng mặn mà gì với môn đại số. Nhưng Tobio không có thời gian để ý đến những thứ ấy. Giải mùa xuân kết thúc nhưng lòng cậu vẫn còn gầm gừ về từng lượt bóng.

 Cậu và tất cả mọi người ở Karasuno đã làm tốt nhất có thể. Cậu biết thế.

 Chỉ là chưa đủ tốt thôi.

 Tobio nếm được vị cay đắng xộc lên trong cuống họng.

 Cậu vẫn muốn chơi. Cậu còn chưa thỏa cảm giác quả bóng chao trên đầu ngón tay đầy râm ran đó. Tobio vẫn còn muốn được chơi với Karasuno ở hiện tại thêm nữa, đồng hành cùng mọi người nhiều hơn nữa. Cậu muốn đứng trên sân, nơi có sáu cá nhân ở bên này tấm lưới nhưng lại là một chỉnh thể hoàn hảo nâng đỡ và giúp nhau tiến bộ, nơi mà cậu có thể chơi bóng như thể đó là tất cả những gì còn lại trên đời.

 Họ đã thua. Ai cũng chiến đấu hết mình. Nhưng họ đã thua.

 Tobio ghét mình vì những suy nghĩ đó. Nỗi trăn trở giữa những gì cậu đã đạt được và những điều còn chưa có quay về ám ảnh cậu mỗi đêm. Trong khi hiện thực rằng Karasuno đã rũ bỏ danh xưng "phế vương" đẩy cậu bay lên thì đồng thời "bại trận" lại kéo cậu xuống.

 Tobio biết cậu đang khó thở trong chính mong mỏi của mình.

 Cậu cất tiếng thở dài vào đúng lúc tiếng chuông reo. Tất cả âm thanh chập lại làm một và Tobio ngỡ mình còn là cậu học sinh năm nhất chuẩn bị đến nộp đơn xin vào câu lạc bộ hồi đầu thu năm ngoái.

 Hiếm khi Tobio cho phép mình nghĩ ngợi quá nhiều về thất bại. Đa số dù có tiếc nuối đến mấy cậu cũng chỉ nghĩ làm sao để mạnh hơn. Đây là dịp hiếm hoi cậu cho phép mình chững lại, nghĩ nhiều hơn và để đống cơ bắp có thời gian để "thở".

 Tobio muốn nghĩ vậy khi cậu vơ nốt cuốn vở cuối cùng trên bàn rồi tống nó vào cặp. Nhưng đâu đó trong cậu vẫn khẩn khiết xin mình đắm chìm vào bóng chuyền, cảm giác cấp bách đến nỗi khi cậu thở dốc trước cửa câu lạc bộ thì Tobio mới biết mình đã chạy nhanh đến thế nào để đến được đây.

 Đến mức những giọt mồ hôi trượt dài và rơi xuống đất. Đến mức cơn bức bối gào lên trong từng khớp xương, thớ cơ rồi chuyển thành hơi thở. Đến mức hơi nóng đầu hạ tưởng như chẳng dính dáng gì đến cậu râm ran trên da, trên tóc.

 Thế mà dường như không có thứ gì trong cậu bốc hơi theo nắng vàng và gió lộng. Không gì cả.

 Đồ ngốc Hinata! Hôm nay tôi lại thắng!

 Cậu hét lên thế trong lòng rồi bước vào phòng tập. Sân tập vắng lặng được phủ lên một lớp nắng vàng như kẹo đường. Hinata và những tiếng ồn của cậu ta không ở đây đúng là một điều hiếm thấy. Tobio biết cô bé Natsu đáng yêu ốm nặng từ mấy hôm trước rồi nhưng cậu vẫn ích kỷ nghĩ rằng ít nhất thì Hinata vẫn sẽ đến.

 So với mọi người, Hinata yêu bóng chuyền hơn người khác. Cậu cũng vậy. Họ giống nhau, và Tobio không ngăn nổi cảm giác "chết chìm" trong cậu.

 Mình muốn chơi! Mình muốn chơi nữa! Mình muốn đứng trên sân!

 Ngày nghỉ của câu lạc bộ, sự trống vắng của phòng tập, cậu và quả bóng tròn. Tobio nhặt quả bóng từ trong xe, cậu nghe thấy tiếng tim mình loạn nhịp.

 Nhảy phát bóng, 7 động tác lặp đi lặp lại, kiểm soát lực bóng, tập chuyền. Lại nhảy phát bóng,... Lặp đi lặp lại. Tất cả những điều quen thuộc đấy như khắc vào máu xương của cậu, chảy xuôi trong nhịp điệu hàng ngày quen thuộc nơi cậu. Vậy mà Tobio vẫn nghe thấy lòng mình gào thét trong lặng thinh.

 Cậu nhặt quả bóng vừa rơi xuống đất và đặt nó kề sát trán mình, lại phát bóng. Rõ ràng là do mình ích kỷ quá thôi.

—---

 Khi Tobio chuẩn bị tập chuyền thêm đợt nữa, cánh cửa phòng tập bỗng bị mở ra. Tobio nhìn từng đốt ngón tay dài dài, bàn tay to lớn đang níu lấy cánh cửa cho đến mắt kính đen và mái tóc vàng ươm. Cậu chỉ biết trố mắt ra đó cho đến khi tên khó ưa kia bước đến gần cậu.

 Tsukishima. Tobio thầm gọi thế. Nhưng cậu không nói gì cả mà chỉ nhìn đăm đăm vào mái đầu của cậu ta. Cậu không thích chiều cao đó, cậu ghét giọng điệu đó, cậu cực kì ghét cách cậu ta cười đểu rồi gọi cậu là Vua.

 Tsukishima nhìn cậu, Tobio không biết diễn tả cái nhìn ấy ra sao nữa, cậu hơi há miệng nhưng rồi cũng không nói được gì. Cái nóng nực của mùa hạ len lỏi giữa hai người, Tobio nghe tiếng gió chợt tắt đi, tĩnh lặng.

 Tobio nghĩ rằng cậu chàng trước mắt vừa thở dài thật nhẹ. Cậu ta khom người xuống, nẩy khẽ để quả bóng trượt khỏi lòng bàn tay của cậu. Màu vàng dường như sượt qua lông mi của cậu. Tobio muốn đưa tay lên gãi rồi lại khựng người khi Tsukishima cất tiếng:

 - Chuyền cho tôi vài quả bóng được không Vua?

 Nghe như một tiếng thở dài thật lâu.

 Tobio ngăn cho mình không ngạc nhiên quá trớn. Cậu biết điều đó thất bại khi tên khốn Tsukishima vừa nhăn nhó vừa bật cười. Cậu ấy vỗ bàn tay to lớn lên đầu cậu và Tobio phải ngăn mình bình tĩnh để không vào tù vì tội giết người.

 Phần lớn cảm xúc trong cậu tò mò về lý do người kia ở lại tập muộn. Phần còn lại cậu thấy biết ơn, graaa, ừ thì Tobio nghĩ mình không nhầm đâu, cậu thật sự biết ơn vì sự hiện diện của Tsukishima lúc này.

 Cậu ta vẫn là một đứa xấc xược và khó ưa nhưng điều đó không liên quan gì đến cảm xúc của cậu lúc này cả. Không liên quan gì đến việc Kageyama Tobio cần một người tập bóng chuyền cùng cho đến chết.

 Tobio gật đầu một cách ngập ngừng rồi ra hiệu cho cậu chàng cao lớn kia vào vị trí.

 Bỏ qua những thành kiến trước đây thì Tobio nghĩ rằng đây là một trong những lần Tsukishima không lãng phí chiều cao trời phú của cậu ta nhất. Quả bóng tròn được chuyền đi với một độ cao hơn nhiều so với những lần trước đây, và Tobio không ngăn nổi việc cậu nhìn chăm chú vào cậu chàng chắn giữa của đội.

 Tuyệt lắm. Tsukishima.

 Tobio muốn nói thế nhưng tất cả những gì cậu có thể làm là nhìn Tsukishima nhặt bóng và đặt vào tay cậu. Cậu không giỏi trong mấy vụ này, nếu cậu cất lời, phải chăng mọi thứ sẽ vỡ ra bung bét như bong bóng xà phòng?

 - Một lần nữa.

 Giọng điệu khiến cậu giật mình dứt khỏi những suy nghĩ đẩu đâu. Không cam lòng. Tobio ghì chặt quả bóng. Cậu ấy không cam lòng. Cậu tung bóng cao hơn nữa. Tsukishima đập được nó. Họ không bao giờ cam lòng như thế.

 Như thế nào là như thế? Cái gì là như thế?

 Tobio chẳng bao giờ biết được. Nhưng nếu như đến cả Tsukishima cũng vậy thì cậu có thể yên lòng rồi.

—---

 Tsukishima đang nhặt từng quả bóng vào xe đẩy trong khi Tobio chỉ biết đứng đó và ngoái nhìn theo. Đã đến lúc phải về rồi. Đã đến giờ. Vậy mà chân cậu như thể bị dính chặt vào sàn đến mức không thể nhấc lên nổi. Tobio nhìn sàn nhà, nhìn trái bóng, rồi quay lại cái nhìn mơ màng đặt trên mái tóc vàng hoe. Cổ họng cậu sít vào, đau đớn.

- Này.

 Tsukishima gọi.

- Cất quả bóng ngay đi Vua. Thần dân không muốn hầu hạ ngài nữa đâu.

 Cậu vẫn đứng yên. Tsukishima tiến đến và vỗ nhẹ lên vai cậu.

 - Này? Sao đấy?

 - Không có gì...

 Tobio rầm rì đáp lời, mắt vẫn dán chặt vào quả bóng chuyền.

 Không có gì cả. Chỉ là... chỉ là...

 Tsukishima im lặng trong một thoáng, rồi Tobio bỗng thấy lớp màu nâu ấm rõ ràng hơn bao giờ hết. Cậu ấy khụy gối. Tsukishima Kei nhìn thẳng vào mắt cậu qua lớp kính dày.

 Bỗng nhiên Tobio muốn nói hết tất cả mọi thứ ra.

 Anh Sugawara đã dạy cho cậu thế mà. Rằng với Tsukishima thì phải giao tiếp trực tiếp đấy thôi. Và Hinata cũng từng vừa cười vừa mắng cậu đấy. Rằng bạn bè thì cãi nhau cũng có sao đâu.

 Vậy thì mình đang sợ gì vậy chứ? 

 Cổ họng Tobio vẫn ứ nghẹn, nhưng cậu muốn nói. Muốn nói tất cả.

 Chỉ là cái gì? Chỉ là cậu vẫn không cam lòng chỉ dừng lại tại đó. Chỉ là Kageyama Tobio vẫn muốn được chơi thêm. Chỉ là cậu vẫn còn buồn và sợ quá.

 Tsukishima ơi... Tớ vẫn còn buồn lắm. Tớ vẫn còn sợ mọi người không ở bên tớ nữa. Tớ sẽ không còn gì cả. Tớ sẽ lại cô đơn một mình.

 Cậu cứ gọi tớ là Vua suốt. Rõ ràng tớ đã khác rồi, nhưng cậu vẫn gọi tớ thế thôi. Như thể là vì tớ nên chúng ta mới thất bại. Tớ ghét cách cậu gọi tớ thế lắm. Chúng ta là bạn mà đúng không?

 Mắt Tobio nóng ran và Tsukishima đặt bàn tay lành lạnh của cậu ấy lên mi mắt cậu.

 Tất cả mọi thứ trong cậu chảy ra thành dòng.

 Sau bao lâu rồi Tobio cũng không biết nữa, chỉ là Tsukishima đã nhấc lòng bàn tay ấm áp ra để ánh nắng lần nữa chiếu lên mắt cậu. Cả hai im lặng thu xếp mọi thứ, mỗi người một góc lẳng lặng vặn xả vòi nước.

 Tobio úp mặt vào bồn nước, để sức nước làm dịu đi cơn bỏng rát ở khóe mắt. Rồi lại lau mặt qua loa bằng chiếc khăn sạch không biết đã đặt ở đó từ bao giờ. Qua những giọt nước li ti treo trên mi, cậu nhác thấy Tsukishima cẩn thận đeo kính lên sao cho không bị ướt.

 Cậu ấy cũng rửa mặt. Tobio ngẩn ngơ nghĩ vậy.

 Tobio cứ nhìn mãi cho đến khi Tsukishima chậc lưỡi, bước đến giật lấy chiếc khăn rồi tống nó vào kho.

 Nắng chiều đổ lớp mật cuối cùng lên tóc vàng trước khi màu đỏ và tím thẫm giận dữ trút xuống. Đã muộn rồi. Tobio nghe Tsukishima nói. Cậu đã mường tượng ra tông giọng của cậu ấy trước khi câu nói kịp cất lên. Đó có thể là cái chất nhừa nhựa đặc trưng khi mỉa mai người khác, đó cũng có thể là âm điệu vui thích vừa nửa vời vừa đúng mực, hoặc có thể là cái cách một tiếng cười nhạo báng vọt ra. Vì tất cả những điều cậu vừa làm.

 Nhưng tất cả đều không đúng.

 Không một điều nào đúng cả.

 Tsukishima nói với dây thanh quản rung lên đầy vững vàng và êm ả. Cậu ấy nói:

 - Đã muộn rồi. Về thôi Kageyama.

 Và đó là cách Tsukishima Kei nhuộm màu chập choạng lên đầu tim Kageyama Tobio.

—---

 Không đời nào Kei không để ý đến tình trạng bất thường của Kageyama. Ý Kei là với khoảng thời gian đường nhìn của cậu dừng lại trên mặt của Đức Vua cao quý.

 Dạo gần đây Kageyama cứ tránh mặt cậu suốt.

 Kei lại nhăn mày rồi tặc lưỡi thêm cái nữa. Cậu nhận ra cậu để ý đến điều đó nhiều hơn cậu tưởng.

 Rồi thì mình đã làm sai cái gì vậy hả?

 Kei thực sự rất muốn hét lên như thế. Cậu vò đầu bứt tai, theo nghĩa đen luôn đấy, nhiều đến nỗi Yamaguchi đã mấy lần ném cho cậu đường nhìn đầy ái ngại rồi.

 Sau quãng thời gian ở riêng một mình với Kageyama trong phòng tập, Kei mất kha khá thời gian để ngăn lại nụ cười tủm tỉm của mình để rồi nhận ra sự thật là hình như cậu lại làm con người đó ghét mình hơn rồi thì phải.

 Đến mức ngoài những giờ tập bóng bắt buộc thì cứ thấy bóng Kei ở đâu là Kageyama lại biến mất ở đó.

 Đáng lẽ ra mọi chuyện phải dừng lại từ cái ngày cậu quyết định cậu sẽ chỉ để ý đến bóng chuyền thôi rồi. Nhưng Kageyama của ngày hôm đó quá khác biệt so với bất kỳ lúc nào của trước đây.

 Cậu ấy khóc. Và Kei nhận ra dù tài năng hay yêu bóng chuyền đến mấy thì Kageyama Tobio cũng chỉ là con người thôi. Giống như mình vậy.

 Cậu ấy hay cậu cũng đang chập choạng bước từng bước trên con đường trưởng thành. Nếu cậu không cam lòng thì cậu ấy cũng thế thôi. Bởi vì chúng mình đều là loài người, biết đau, biết sợ, biết thương.

 Vậy thì vì lẽ gì Tsukishima Kei phải giấu diếm tất cả mọi thứ chứ?

 Kei biết mình chưa bao giờ dũng cảm. Nhưng cậu không muốn mọi thứ chấm dứt như thế. Nếu ngay cả niềm đau trong bóng chuyền cũng đã vượt qua rồi, cậu sẽ cố thử một lần nữa xem sao.

 Vì cậu đã nhìn tớ bằng đôi mắt xanh trong trẻo đó. Vì cậu đã reo lên rằng tớ rất cừ. Vì tất cả mọi thứ cậu trao gửi trong trái bóng đã chuyền đến tay tớ. Nên tớ sẽ thử xem sao.

 Kageyama à. Tớ sẽ thử xem sao.

 Nhưng điều quan trọng là vì sao Kageyama lại tránh mặt Kei?

 Kei chỉ muốn dùng bóng chuyền đập vào đầu cậu ấy xem trong đó có gì thôi. Lần đầu tiên cậu biết viết thích một người cũng có thể mệt mỏi đến thế.

 Ừ thì kể cả khi Kei chưa có một mẩu kinh nghiệm nào về chuyện tình yêu tình báo này.

—---

 - Sao? - Tobio hỏi với cái hếch cằm và đường nhìn sắc bén.

 Tsukishima cười nhăn nhở. Điệu cười làm cậu mắc ghét.

 - Trả cho mấy cú chuyền hôm bữa. Nhớ ăn cho cẩn thận đấy, không ai ở bên hầu hạ cho ngài đâu!

 Cậu ấy đặt nhẹ chiếc bánh lên bàn học cậu. Khi bàn tay to lớn của Tsukishima vươn đến, Tobio vô thức lùi về sau nhưng không kịp tránh. Cậu ấy lại xoa đầu cậu. Hơi ấm đó ủ trên tóc và đầu tim cậu lâu hơn một chút so với mọi hôm và Tobio cho phép mình gọi cậu ấy một tiếng Kei ơi trong thầm lặng.

 Kei ơi. Cảm ơn cậu nhiều lắm.

—---

 Kei bước đi với những bước dài như chạy. Lý trí của cậu đang bị đốn ngã, lần đầu tiên Kei làm cái gì cảm tính đến thế. Lần đầu tiên tim cậu gào lên. Kei cho phép mình gọi cái tên mà mình ấp ủ từ lâu lắm đó, dù chỉ là trong lòng đi nữa.

 Tobio. Cậu biết gì không?

 Tớ thích Tobio. Cực kì thích cậu!

 Và chút ít lòng dũng cảm của cậu cháy bằng sạch khi Tobio ngước đôi mắt trong veo đó lên nhìn. Đó là một cái nhìn làm Kei đắm đuối và chìm nghỉm trong sắc biển dịu êm. Cậu ấy cười qua mắt, cậu ấy nói "thích" qua mắt, cậu ấy gửi lại lòng biết ơn vô bờ bằng đôi mắt mở to hướng thẳng đến Kei.

 Kei biết mình xong đời rồi.

 Một lần nữa, Kei lẩm nhẩm: "Ăn cẩn thận nhé. Tobio."

 Và phải vui lên đấy.

—---

 Mặt trăng đang độ tròn trịa nhất và điều đó làm Tobio nhớ đến Kei. Cậu bóc mở lớp giấy gói bên ngoài, để lộ chiếc bánh bông lan bên trong.

 Đó là một chiếc bánh mặn vàng ươm. Mũi Tobio nhúc nhích khi ngửi thấy mùi cà ri thoang thoảng trong không khí. Cậu mở to mắt nhìn, vội dùng chiếc thìa gỗ tặng kèm múc một miếng lớn cho vào miệng.

 Lớp cốt bông lan mềm mại như muốn tan ra trong khoang miệng Tobio. Mùi cà ri được tạo nên từ lớp giăm bông rưới đẫm sốt. Không quá mặn như khi ăn với cơm mà còn thêm chút vị ngòn ngọt của bánh, mọi thứ được nêm nếm vừa vặn. Chân Tobio vô thức vung vẩy.

 Nó rất ngon!

 Và Tobio cho phép mình được cười một chút.

 Cậu nhớ lại lời dặn của Kei, lại cười. Bỗng tầm mắt lướt qua màu đỏ, bấy giờ Tobio mới để ý trong bọc giấy gói màu xanh lam kia còn có hai quả dâu tây chín. Cậu cắn một miếng, vị dâu tây chua chua ngòn ngọt lan khắp miệng. Tobio cảm giác như vị ngọt đấy lan đến tận trái tim, chuyển thành năng lượng và hơi ấm.

 Cậu bỗng nhớ về buổi chiều hôm ấy, Tsukishima Kei che lấy mắt cậu thật dịu dàng, cậu ấy theo nắng chiều ghi vào trí nhớ của cậu. Tất cả đều rõ ràng đến thế... Cậu lại nghe thấy tiếng tim mình đập rộn rã từng nhịp nhưng không còn nhức nhối nữa.

 Tobio lặng lẽ cắn một miếng bánh mặn của Kei, cậu tưởng như tối hôm nọ, ai kia đã rắc thứ muối mặt trăng kỳ diệu lên lớp bánh ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com