Mười hai.
Bùi Việt nhìn người con gái với đôi gò má phớt hồng đối diện mình. An Khánh đưa tay áo che miệng khi uống nước, từng động tác cử chỉ đều đúng chuẩn thục nữ của tầng lớp vương giả. Thấy Bùi Việt nhìn mình, nàng công chúa dời ánh mắt sang hướng khác, song chỉ hai giây sau lại nhìn về phía cậu thanh nam.Con trai đương tuổi lớn, nét anh tuấn đã bắt đầu hiện rõ, song vẻ ngây ngô trong đôi mắt vẫn còn.Mắt sáng như sao, sáng hơn cả lồng đèn, chỉ cần lửa lòng dấy vào là cháy.– Cảm ơn cậu Việt đã cho ta tá túc một lúc.– Dạ không có gì. Ông tổng chắc sắp tìm được cô hầu của công chúa rồi. Phen này chắc cô ta sẽ bị khiển trách thật nặng.Quay đi hướng khác, An Khánh lảng tránh ánh mắt của Bùi Việt lần nữa rồi nói.– Thực ra...ta để lạc mất cô hầu là do lỗi của mình.Thấy người con gái trước mặt mỉm cười nhưng lại đôi mắt lại phảng phất nỗi buồn, Bùi Việt đánh dạn hỏi.– Ý công chúa là sao ạ?– Ta ngồi trong bữa tiệc thấy lạc lõng nên mới thui thủi uống say rồi tự lẻn ra ngoài vườn, định bụng đi dạo cho khuây khỏa thì lại lạc đến đây. Ông hoàng mời ta đến Nam Thành chỉ là cho có lệ, còn ta cũng không thể không đi, nhưng mọi người ở đây lại vì thân phận của ta mà né tránh.– Thứ lỗi cho tôi mới vào cung không lâu, nhưng công chúa là hoàng nữ có tước vị, cớ gì người trong cung lại dám né tránh?Thở dài, An Khánh nhìn Bùi Việt rồi tự cười giễu.– Cậu mới vào cung nên không biết. Ta là con gái của bà cựu hoàng Đông Phương, người từng bị oan sai rồi hắt hủi đến mức treo cổ trong cung đấy.Bùi Việt hạ ánh mắt, đoạn đẩy tách trà về phía An Khánh.– Xin công chúa thứ lỗi.– Cậu có lỗi gì đâu. Lỗi là do ta đã được sinh ra thôi.– Sao công chúa có thể nói vậy? Dù bà cựu hoàng có bị oan khuất thì cũng đã được bà thái hậu làm sáng tỏ về sau rồi mà. Vả lại, sinh ra trong hoàng thất là một may mắn không dễ có.Chầm chậm lắc đầu, An Khánh lại cất giọng đều đều, tiếng nói như nghẹn lại, không hiểu vì men rượu hay vì nỗi buồn ủ dấm lâu nay.– Cậu hiểu sai rồi. Sinh ra trong hoàng thất mà là con gái thì chẳng mấy ai được yêu thương đâu. Mẹ ta không sinh được con trai, mỗi lần nhìn thấy ta lại sinh chán ghét vì bà bị phi tần có con trai lấn át. Lúc bà bị oan, việc bà chỉ có con gái lại được khơi lên. Trong bức thư tuyệt mệnh, bà còn ghi rõ là ước gì chưa từng sinh ra ta nếu biết trước tình cảm với ông cựu hoàng sẽ bị rạn nứt.Không dám cất lời, Bùi Việt thấy tim mình như nặng thêm mấy tạ, cũng đành để yên cho người con gái kia tiếp tục giãi bày.– Lúc mẹ ta mất, ta ở trong cung không còn nơi nương tựa, đành được gửi về nhà họ ngoại ngoài Thanh Hóa, nhưng phủ đệ ngoài ấy cũng chẳng tốt lành gì, bởi quyền lực của dòng họ đã tiêu tan theo cái chết của bà. Ta chỉ là hoàng nữ, còn không được phong tước, mãi cho đến mấy năm sau này, bà thái hậu mới thương tình mà bảo ông hoàng ban tước công chúa và nâng bổng lộc.– Chuyện này tôi quả thực không biết, mong công chúa thứ lỗi.– Không sao. Cậu nói thế chỉ vì không muốn động chạm đến ta mà thôi. Ta không nơi nương tựa, sẽ mãi mãi là chiếc bóng dật dờ đằng sau những nhung lụa vàng son của hoàng gia. Thôi...không ai đoái hoài...có khi lại là điều tốt.Vừa nói, An Khánh vừa chống tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn Bùi Việt, miệng nở nụ cười nửa thách thức nửa e sợ. Ánh mắt của nàng công chúa không còn ngại ngùng như vài phút trước nữa, nước lại dâng đầy mặt hồ mà không thể tràn ra.Phát hiện có điều gì đó không đúng, Bùi Việt đành cúi mặt thưa.– Nếu công chúa mệt, xin hãy chờ cô hầu đến dìu người về cung nghỉ ngơi.– Dìu về thì có ích chi. Ta lại gặm nhấm nỗi cô đơn này...Đoạn, An Khánh dợm đứng lên thì lại mất lực ngã về phía trước. Theo phản xạ tự nhiên, Bùi Việt đưa tay ra đỡ, không ngờ cả thân người của cô gái kia ngã vào lòng mình. Đôi tai nghe được tiếng đập của trái tim cậu trai, An Khánh nhắm mắt, nhíu mày, môi mấp máy mấy tiếng không rõ.Chiếc khăn trên vai nàng công chúa rơi xuống cũng là lúc cánh cửa bên ngoài mở ra.Hoàng đế Trung Chính nhíu mày nhìn cậu vợ đang ôm vai cô em gái khác mẹ cùng cha.Trần Thị Diệu mỉm cười trong một giây rồi ngay lập tức giả vờ hoảng hốt, đưa tay chỉ về phía Bùi Việt.– Thanh nam Bùi Việt thật to gan, sao lại dám động vào công chúa An Khánh!Hoảng hồn, Bùi Việt lùi ra phía sau thì lại thấy An Khánh mất hết sức lực sắp ngã xuống đất, bèn đánh dạn cầm tay nàng công chúa trước mặt bao người rồi dìu cô lên ghế nghỉ ngơi. Cậu thanh nam hiểu nụ cười của Diệu phi có ý nghĩa gì, nhưng nó tin vào tấm lòng của chồng dành cho mình nên không màng đến toan tính nhỏ nhặt của cô ta.Đoạn, Bùi Việt không để cho Diệu phi nói thêm lời nào mà tiến nhanh lại quỳ trước mặt chồng.– Thưa ông hoàng, trước khi ông định đoạt điều gì, xin hãy nghe em giải thích.Thấy ánh mắt Trung Chính lạnh băng, Bùi Việt nuốt xuống một ngụm khô khan rồi thưa.– Công chúa An Khánh uống say nên lạc mất cô hầu, em mới mời vào cung mình nghỉ ngơi một lúc. Thấy công chúa sắp ngã, em chỉ thực lòng muốn đỡ dậy, hoàn toàn không có ý định mạo phạm. Công chúa là thân lá ngọc cành vàng, nếu để ngã xuống đất thì thật không hay.– Hỗn láo!Trần Thị Diệu ngắt ngang lời cậu thanh nam, đoạn tiến lên trước mà giả vờ vỗ về An Khánh.– Công chúa nếu có lạc người hầu thì cũng không thể nào ở lại cung của nam phi tần. Chuyện này nếu truyền ra ngoài thì sẽ mất hết danh dự của công chúa và hoàng thất. Em đã dám giữ công chúa lại thì ít ra phải để nàng ở gian phòng riêng, sao lại dám chung phòng mà lợi dụng người say để động chạm thân thể chứ.Bùi Việt liếc nhìn Diệu phi, đoạn ngước mặt nhìn Trung Chính, nhưng một lần nữa, nó không tìm thấy ông thương gia Trương Kính gần gũi và đầy bao dung, chỉ thấy gió đêm buốt qua áo quần và da thịt của mình. Dù vậy, cậu thanh nam vẫn bình tĩnh cất lời.– Em không hề lợi dụng công chúa uống say để làm trò xằng bậy. Em là vợ của ông hoàng, hà tất phải làm những chuyện đó với một người con gái.Dìu An Khánh cho ông tổng quản đưa ra võng bên ngoài, Trần Thị Diệu quay trở lại rồi cúi người nói với Trung Chính nãy giờ vẫn im lặng.– Thưa ông hoàng, thanh nam Bùi Việt không biết phải trái mà gây ra chuyện tày trời với công chúa An Khánh, nhưng chuyện này thực ra...không phải không có lý do.– Có lý do gì xin cô phi nói rõ ạ.Liếc mắt nhìn cậu thanh nam quỳ phía sau mình dám ngang nhiên ngắt lời bề trên, Trần Thị Diệu hạ giọng.– Theo em được biết, cậu Việt ở ngoài cung đã có hôn phối được định trước với cô em gái nuôi. Con trai tuổi đang lớn không thể nào tránh khỏi xúc cảm với người khác giới, cho dù là dạ nhân thì chuyện này cũng chưa phải chưa nghe qua.– Thưa cô phi, chuyện này không liên...Không để Bùi Việt nói hết câu, Diệu phi lại gằn giọng.– Chuyện lúc trước ở Vĩnh Long là quá khứ đã đành, nay lại để tổn hại đến tiếng lành của công chúa thì quả thực không thể tha thứ.Hiểu cô phi kia đã cho người điều tra cặn kẽ trước khi đi nước cờ này, Bùi Việt quay sang nhìn Trung Chính, thấy đôi mắt lạnh băng kia bắt đầu xao động thì tim bất ngờ đập nhanh.– Xin ông hoàng chứng giám cho lòng thành của em. Em một lòng một dạ với ông hoàng, làm sao có thể tơ tưởng những người con gái quanh mình. Chuyện với Út Nga chỉ là...– Việt.Trung Chính cắt ngang lời cậu vợ, sau đấy trầm giọng hỏi một câu.– Nếu em không vào cung, hôn phối dó có thể trở thành sự thực không?– Dạ, em không thể nào đoán biết...– Việt.– Dạ.– Nếu em không vào cung, em có bằng lòng kết hôn với em gái nuôi của mình không?Thấy ánh mắt Trung Chính xoáy vào mình, Bùi Việt không thể nào chọn lựa ngôn từ khéo léo được nữa, chỉ đành nói thẳng lòng mình. Nó muốn nói thật với người mình yêu, mặc kệ cho chiêu trò của Diệu phi sẽ làm sứt mẻ tình cảm đôi bên.– Em sẽ bằng lòng vì má và Út Nga. Nhưng đấy là chuyện không liên quan đến...– Thanh nam Bùi Việt phải đến tạ lỗi với công chúa An Khánh ngay ngày mai, sau đó ở yên trong cung Bạch Liên chép cung quy hối lỗi.Nói rồi, Trung Chính bỏ ra ngoài, mặc cho cậu người yêu mà ông chủ Trương từng trân quý ngồi bệt xuống đất trong sự ngỡ ngàng và nụ cười nửa miệng của Trần Thị Diệu.Yêu vội đến say, nhưng hình như thương chưa đủ để tin.Người tình là một chuyện, làm vợ lại là chuyện khác.Bùi Việt nhìn cửa cung Bạch Liên đóng sầm, rồi sau đó cửa gian phòng khách cũng đóng theo, lần đầu cảm thấy bốn bức tường xung quanh mình ép chặt vào thân thể, và trái tim yêu ngây ngô không còn đủ không khí để thở nữa. Bầu trời tự do của Vĩnh Long ngày xưa ở một nơi nào đấy xa lắm, dù cho nó có thúc ngựa chạy trăm ngày vẫn không thể nào đến được.Bùi Việt ngày hôm sau đến tạ lỗi với công chúa An Khánh, chỉ thấy nàng nhìn mình với ánh mắt tiếc nuối, sau đó lại quay về chôn thân ở trong cung Bạch Liên. Buồn. Chán. Giận. Đến ngày thứ năm, nó thấy ruột gan mình như lửa đốt, bèn đút tiền đưa một người hầu nghe ngóng tin tức ở cung Hoàng Long và hậu cung.Người hầu báo tin Nguyệt phi có xin tha cho Bùi Việt, nhưng hoàng đế kiên quyết không bỏ lệnh giam lỏng. Ông hoàng còn thường về cung An Lạc mấy ngày nay, tối nay sẽ chính thức buông rèm.Thai của Diệu phi đã bắt đầu ổn định, thầy y nói có thể hành phòng.Bùi Việt thức trắng đêm hôm đó, nhìn bầu trời không trăng không sao rồi lại đi quanh quẩn, mắt không thể nào nhắm, bèn đút tiền bảo người hầu đưa cho mình bình rượu. Lần đầu tiên uống say, nó nằm trên giường nhìn trần nhà xoay vòng, mỗi vòng xoay lại có gương mặt Trung Chính hiện ra.Mỗi vòng xoay, ông hoàng sẽ nghĩ đến ai.Ông chủ Trương là của riêng mình, nhưng ông hoàng thì của cả hậu cung. Ông có cả hậu cung, nên cả hậu cung có thể có ông. Mình chỉ có một người, bị bắt buộc phải tin khi không được tin, phải yêu khi không được yêu, phải thương khi không được đền đáp đầy đủ.Nhớ đến những lúc gần gũi bên nhau, Bùi Việt muốn ép một giọt nước mắt chảy ra nhưng không thể, đôi mắt cứ hoài khô ráo bởi nó buồn một và giận mười. Càng nhớ, càng giận, nó càng cảm thấy cơ thể nóng lên, bèn đưa tay xuống dưới quần tìm lấy vật mà Trung Chính từng ngậm lấy.Nhắm mắt, Bùi Việt cảm thấy khuôn miệng nóng ấm của người kia bọc lấy mình. Từng nhịp tay nhanh hơn, cậu thanh nam lại thấy gương mặt người tình khuất phục dưới thân mình. Khuôn miệng của người trên ngai cao bỏ rơi mình, khuôn miệng của người tình sẵn sàng phục vụ mình, khuôn miệng nói lời yêu thương rồi lại hạ lệnh giam lỏng mình, chỉ đam mê cuốn hút đến khi mình chạm ngõ khoái lạc.Tơ trắng rơi trên mặt Trương Kính.Nhầy nhụa gương mặt Trung Chính.Bùi Việt nhắm mắt, lau vội thân người rồi thiếp đi.Hôm sau, Bùi Việt thấy đầu đau nhức kinh khủng, chỉ muốn nằm mãi trên giường nếu không có lệnh của bà thái hậu sang cung Diên Thọ giúp bà chép kinh Phật.Trái ngược với suy nghĩ của cậu thanh nam rằng thái hậu sẽ tức giận mà quở trách mình, bà Linh Nhân chỉ liếc nhìn cậu vợ trẻ tuổi của con trai mình mà nói.– Mắt thâm cả rồi, chắc đêm qua con ngủ không ngon.– Dạ con không sao ạ.– Không cần nói dối, bị cấm túc là điều mà mọi phi tần đều sợ hãi. Hoàng thành rộng lớn nhưng đôi khi còn tù túng, bị bó buộc trong một cung điện nhỏ như cung Bạch Liên thì có khác gì tra tấn tinh thần đâu. Thôi, con lại đây chép kinh với ta. Con biết viết chứ?Thấy bà thái hậu mềm mỏng với mình, Bùi Việt vô cùng ngạc nhiên, đoạn cúi đầu thưa.– Dạ, con chỉ biết sơ sơ, ngày trước học chữ chỉ để đọc tuồng.– Đọc tuồng không phải ai cũng hiểu được, nếu là tuồng cổ thì ngôn ngữ càng thâm sâu. Lại đây viết cho ta xem mấy câu kinh này.Dạ một tiếng, Bùi Việt tiến lên trước, nhận tờ giấy bà Mai đưa cho rồi chép lại từ sách của bà thái hậu. Cậu thanh nam không phải cố tình khiêm tốn lấy lòng người trên. Nó biết chữ nhưng viết không đẹp, nhìn qua cũng biết là người ăn học không đến nơi đến chốn.Nhìn cậu trai viết chậm để cố gắng gò từng nét mà vẫn không thành công, bà thái hậu mỉm cười.– Viết chưa đẹp thì cứ viết nhiều lên, một hai trang không đẹp thì mười trang sau cũng sẽ tốt hơn.– Dạ.Cả hai im lặng chép kinh. Bà Mai đốt hương liệu thơm rồi cũng lặng lẽ lui ra ngoài, để lại khoảng không an tĩnh cho hai người. Bùi Việt thấy im lặng đến nỗi nghe được tiếng gió thổi, nhưng nó cảm thấy lòng mình nhẹ hơn, buồn lo trôi đi không ít theo từng con chữ. Vừa viết vừa đọc vừa nghĩ, chính giây phút này nó chỉ đang chép kinh phật, tuyệt đối không nghĩ đến điều gì khác.Thấy gương mặt cậu trai giãn ra, không còn nét buồn sầu căng thẳng nữa, bà Linh Nhân mới mở lời.– Có biết vì sao ta gọi con sang hôm nay không?– Con phạm lỗi nặng, phải chép cung quy, bây giờ chép thêm kinh Phật cũng là điều hiển nhiên ạ.– Không phải. Chép cung quy là để răn dạy, còn chép kinh Phật là để tha thứ.Thấy cậu trai trẻ dừng viết mà ngẩn người, bà thái hậu mỉm cười rồi đứng dậy.– Nói về lý, con được phép sang đây theo lệnh của ta, tức là ông hoàng đã không còn cấm túc con nữa. Nói về tình, ta muốn con giải tỏa đi chút phiền muộn trong lòng. Ta không giảng kinh Phật cho con vì khi con chép, con đã tự ngẫm nghĩ rồi. Con có hiểu chữ buông không?Cúi mặt nhìn xuống vạt nắng trên sàn gạch hoa, Bùi Việt thở dài.– Dạ, con hiểu ý đức bà muốn con buông bỏ đi những điều không đáng. Con ở hậu cung, không nên buồn lòng chuyện bị ông hoàng lạnh nhạt. Chỉ là...Gật đầu ra hiệu cho Bùi Việt nói tiếp, bà Linh Nhân quan sát chàng trai trẻ trước mặt mình, ngẫm nghĩ nếu cậu ta không vào cung thì lẽ ra có thể lấy một người con gái tốt, thảo nào khi bị bắt gặp với công chúa An Khánh thì khiến mọi người hiểu lầm ngay.Cậu thanh nam thấy đức bà nhìn mình đầy vẻ hiền từ, có vẻ rất mong chờ được chia sẻ thì cất tiếng.– Chỉ là...con cứ bị ám ảnh chuyện ông hoàng không tin mình mà bỏ đi không cần lời giải thích. Rồi sau đó, con nghe được tin ông hoàng gần gũi với Diệu phi trở lại, đầu óc cứ ong lên không suy nghĩ được gì. Vẫn biết ân sủng như gió đổi chiều, thế mà cả lòng tin cũng...Nhìn cậu trai mười sáu tuổi đang băn khoăn trăn trở với một nỗi đau không của riêng ai trong tình yêu, bà Linh Nhân ngồi xuống ghế rồi nhìn ra ngoài sân vườn.– Hoàng đế không của riêng ai, điều này con ắt biết. Ta hiểu là dù các tổng quản hay chính ông hoàng có nói với con bao nhiêu lần, lòng con cũng không dễ gì buông được. Bao nhiêu người trong cung hướng lòng mình về một người đàn ông, tất nhiên không thể tránh khỏi việc có kẻ mủi lòng lúc này lúc khác. Thay vì răn dạy con về cung quy, về đạo làm vợ hiền, ta muốn kể con nghe cách ta đối mặt với chuyện này lúc trẻ.Ra hiệu cho Bùi Việt ngồi xuống bên cạnh mình, bà thái hậu mở lời.– Ta vào cung năm mười bảy tuổi, cũng yêu sâu đậm ông cựu hoàng như con yêu ông hoàng bây giờ. Lúc ta mới tiến cung, ông ấy dành cho ta tất cả yêu thương cùng đãi ngộ, khiến ta có cảm giác mình là người duy nhất, dù tận đáy lòng ta hiểu mình phải chia sẻ tình yêu với bao nhiêu người phụ nữ khác. Rồi khi ông bắt đầu lạnh nhạt với ta mà san sẻ thời gian với những phi tần khác, thậm chí còn khiến họ mang thai, ta có cảm giác lòng mình đau không tả được. Mỗi ngày thức dậy, ta nhìn trần nhà mà ước gì cả thế gian này sụp đổ xuống, để ta không còn nhận biết được gì nữa.Cô Mai Thị Tảo ghen tuông, giành giật, bỏ cuộc, van lơn, nài nỉ, hờn dỗi, không chỉ với ông hoàng mà còn với ông trời. Bùi Việt nhìn thấy mình trong bóng dáng của cô Tảo phi năm xưa, đành im lặng nghe tiếp.– Rồi một ngày, ta thấy ông ấy đang đi dạo trong vườn. Lúc đó, không hiểu vì sao, tất cả ta thấy chỉ là chồng mình. Ngài là hoàng đế, nhưng cũng là chồng ta. Ta làm phi tần, nhưng cũng là làm vợ. Ta mạnh dạn bước đến bên chồng mình, chỉ để nói ta rất nhớ ông. Nói rồi, nước mắt cũng tự động rơi. Không phải vì lẫy, không phải vì làm trò, chỉ đơn giản vì ta thực sự nhớ ông. Lúc hai chúng ta ôm nhau, ta không thiết đến sau này mình có còn được sủng ái mãi mãi hay không, ta chỉ biết cái ôm lúc đấy rất ấm nồng, bền chặt.Bùi Việt nghe bà thái hậu tâm sự, ban đầu hai mắt mở to, đoạn sau lại hạ mắt nhìn mông lung ra bên ngoài.– Đó là cách ta đối diện với chữ yêu. Nếu con biết mình yêu đủ nhiều, thì chính tình yêu đã là cách giải quyết rồi. Buông không phải là bỏ. Nắm giữ trong lòng mình mới là tốt nhất. Còn với chữ tin...Bà Linh Nhân đứng dậy, trở lại bàn rồi lướt tay trên cuốn kinh Phật.– Ông hoàng cho con sang đây không phải vì cả nể ta. Con hiểu chứ?– Dạ...– Diệu phi có thai nên muốn níu kéo ông hoàng, còn ông hoàng cũng vì tình cảm mà chiều theo. Có nhiều chuyện trong cung nhìn vậy mà không phải vậy. Lòng ông hoàng thế nào, con phải nhìn nhận tình hình một cách tỉnh táo thì mới nhận ra được. Thôi con về mà sắp xếp đi.– Dạ thưa...sắp xếp gì ạ?– Đi thăm An Khánh trước khi nó trở về Thanh Hóa. An Khánh sắp về quê mẹ để chuẩn bị tháng sau gả cho vương tử Tây Miên.Đôi mắt nghiêm nghị của bà thái hậu rũ xuống trong ngày nắng, đôi mắt bán thụy phượng hoàng của An Khánh sáng rực lên trong đêm tối, tất thảy đều long lanh ẩn chứa một nỗi niềm. Có một số điều mà những người phụ nữ này không bao giờ nói tường tận bằng lời, nhưng người nghe phải nhìn ánh mắt họ thì mới hiểu.Nhiều chuyện trong cung nhìn vậy mà không phải vậy.Đối với chữ tin, tình yêu đã là cách giải quyết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com