Truyen Viet Ao Dai Ha Bac
Dương Quỳnh mất, thế lực của họ Dương cũng trong phút chốc tiêu tan. Những người họ hàng không trực tiếp liên quan đến tội ác của anh em bà hoàng thì vẫn giữ được mạng sống và chức vị, nhưng họ đã mất chỗ dựa to lớn nhất về quyền lực và tài chính, đương nhiên không thể nào phô trương như trước. Một số họ hàng xa hơn không ở trong Nam Thành thì ít bị liên lụy hơn. Số này từ lâu đã xây dựng cơ ngơi cho riêng mình và trở nên độc lập, mà điển hình là ông Dương Triết ở Hà Bắc.Ông này là chú họ của Dương Quỳnh, phải vài năm mới gặp được bà hoàng một lần, quan hệ không mấy thân thiết ngoại trừ lần gặp mặt định mệnh dẫn đến việc Thụy Kha tiến cung. Dẫu vậy, nghe tin hai đứa cháu mình bị kết án rồi qua đời, ông cũng dắt theo một vài người trong họ đến Nam Thành để xin Trung Chính chút khoan hồng. Máu mủ ruột thịt khó dứt, họ muốn xin được nhang khói đủ đầy cho người đã mất. Tiếc thay, ông hoàng đế lại vì chuyện của hai anh em Dương Quỳnh mà ghét bỏ cả họ Dương, lập tức từ chối gặp mặt bọn họ.Cùng đường, ông Triết bèn đến cầu xin đứa con trai nuôi của mình.Một ngày đầu hè, khi Thụy Kha đang đi dạo trong vườn thì được người báo có cha nuôi mình đến gặp. Cậu phi chịu ơn nuôi nấng của người đàn ông này, dù quãng thời gian ở nhà ông ta có khó khăn đến đâu thì ân nghĩa vẫn khó rũ bỏ. Gật đầu để người hầu đưa ông Triết tới, Thụy Kha tiến vào một cái đình ngồi chờ.Đối với người cha nuôi này, Thụy Kha không ghét cũng không thương. Mẹ nuôi là người đàn bà đanh đá, chèn ép đứa con trai được gửi từ lầu xanh đến cũng là lẽ thường. Ông Triết chỉ cho Thụy Kha miếng ăn và chỗ ở, chứ ông ta không thể nào vì một thằng bé xa lạ mà chống đối vợ mình. Từ lúc nó vào cung, ông ta chỉ gửi thư hỏi thăm hai lần, nội dung cũng không có gì sâu sắc. Thụy Kha có gửi thư trả lời, nhưng chỉ để lấy lệ. Chính vì lẽ này, lần tái ngộ của hai người không có gì mặn mà về mặt tình cảm.Hiểu Thụy Kha đã chọn đứng về phía đối nghịch Dương Quỳnh và cả họ Dương, nay lại là một ông phi cao quý, ông Triết vừa tới đã phải cúi đầu.– Chào ông phi.Nhìn mái tóc người đàn ông đã ngả màu hoa râm, cậu phi đáp.– Ông ngồi đi, không cần giữ lễ mà đứng hầu dưới nắng.Nghe được lời này, ông Triết ngẩng đầu, trên môi lộ ra nụ cười nhẹ.– Vậy tôi xin phép.Đợi người đàn ông yên vị, Thụy Kha quay sang mở lời trước.– Hôm nay ông đến đây có phải vì chuyện của anh em Dương Quỳnh?– Phải. Tôi cùng mấy người trong họ đến Nam Thành, cốt là để xin ông hoàng rủ lòng thương mà cho họ được nhang khói đầy đủ. Họ gây tội lớn, dĩ nhiên không thể nào được thờ phụng trong cung hay trong phủ, chúng tôi chỉ muốn mang tro về nhà mình mà lập bàn thờ nhỏ thôi. Tiếc là ông hoàng còn giận quá, nhất quyết không chịu tiếp ai họ Dương. Ông phi đây là người được ông hoàng yêu mến, nên tôi đành đến xin ông một ân huệ.Nhìn người đàn ông trung niên nói chuyện mà không dám nhìn thẳng vào mắt mình, Thụy Kha thở dài.– Ông đưa ta vào thế tiến thoái lưỡng nan rồi. Hai anh em Dương Quỳnh hại cha và chú ta, nhưng ông lại có ơn nuôi dưỡng ta. Nỗi khổ của cha con ta do Dương Quỳnh gây ra, rốt cuộc lại nhờ ông mà nhẹ bớt. Lại nói, nếu không có ông nhận ta vào nhà, ta đã không có cơ hội vào cung mà điều tra chuyện ngày xưa. Đáp ơn ông ta rất nguyện lòng, nhưng bảo ta tha thứ cho kẻ thù tàn sát người thân ruột thịt của mình thì ta không thể.Hiểu ý Thụy Kha không muốn giúp, Dương Triết cúi đầu nói.– Tôi biết ông phi thấy khó xử. Vậy tôi xin kể chút chuyện ngày xưa, không biết có được không?Do dự một hồi trước lời đề nghị bất ngờ, cậu phi rốt cuộc cũng mềm lòng mà xuôi. Được mở đường, ông Triết chầm chậm cất giọng.– Trong câu chuyện này, tôi xin gọi cha của ông phi là Nhiên, vì ngày xưa tôi vẫn hay gọi như thế, phần nhiều vì giữa chúng tôi từng có quãng thời gian thân mật.Nghe nhắc đến cha mình, lại là quãng thời gian cha ở lầu xanh, cậu phi miễn cưỡng gật đầu ưng thuận để người đàn ông tiếp tục cất lời.– Hồi đi học bên tây về, tôi từ chối lời mời vào Nam Thành của người anh họ lúc đó là ngài cựu thừa tướng, cũng là cha của Quỳnh. Tôi không muốn tiến thân ở chốn quan trường, chỉ muốn mở hiệu bán vải ngoài Hà Bắc. Một là vì lụa xứ Bắc đứng nhất nước ta, hai là vì tôi quen một người con trai vô cùng đặc biệt ở xứ này.Ngẩng đầu lên một chút, ông Triết tiếp tục nói.– Người đó là Nhiên. Nhà họ Phan bấy giờ nổi tiếng có hai cậu con trai đẹp, nhưng phần nhiều người ta chỉ nhắc tới cậu Nguyên. Cậu Nhiên là anh lớn lại ở lầu xanh, mà làm nghề này thì rất dễ bị người ta coi thường. Tôi lại thấy Nhiên rất cuốn hút, nhất là đôi mắt buồn bí ẩn lần Nhiên đứng ở trên gác, nhìn xuống mặt đường mà cười với tôi lần đầu tiên. Nảy sinh cảm tình, tôi hay vào lầu xanh tìm gặp người trong mộng, nhưng không phải để mua tình mà là mua thời gian trò chuyện. Tôi quý và tôn trọng Nhiên, không muốn cậu ấy nghĩ mình chỉ như hàng trăm người khách ngoài kia, định bụng mình làm ăn khá rồi sẽ chuộc người ta ra. Tôi dạy Nhiên tiếng tây, tặng sách cho cậu ấy đọc, cốt là để cậu ấy được mở rộng tầm nhìn, không bị chốn lầu xanh làm cho nông cạn. Nhiên học nhanh, chỉ vài tháng đã bắt đầu trò chuyện được bằng tiếng nước ngoài. Tiếc là, cậu ấy lại dùng lợi thế này để tiếp chuyện với khách tây, khiến danh tiếng của cậu tăng lên đáng kể, dần dà lại có ít thời gian cho tôi.Người đàn ông vẫn không nhìn sang Thụy Kha, tâm trí tiếp tục bay về quá khứ. Ở ghế đối diện, cậu phi chống tay lên mắt, che đi vẻ xúc động khi ký ức về cha được gợi lên. Khách đến lầu xanh thường rất bạc, không ngờ vẫn có người trân trọng cha đến mức này; đàn ông có trái tim bao dung như vậy quả không dễ tìm.– Rồi hôm nọ, Nhiên bảo mình có thai khiến tôi bàng hoàng tột độ. Chúng tôi chưa từng cùng giường, ông phi dĩ nhiên không phải là con đẻ của tôi, nhưng hỏi thầy đứa trẻ là ai thì Nhiên nhất định nói không biết. Quá buồn lòng, tôi không đến lầu xanh nữa, chẳng lâu sau thì lấy vợ sinh con, quên đi chuyện cũ, cho đến một ngày kia...Mãi đến lúc này, người đàn ông mới quay sang nhìn Thụy Kha, thấy mắt cậu phi đã ửng đỏ, nhưng tuyệt đối không có nước mắt chảy ra. Thụy Kha chỉ nhìn người đối diện chăm chăm, đôi mày khẽ nhíu lại. Buồn và thương cha, buồn và thương mình, buồn và thương cả người đàn ông đối diện. Những vòng tình cảm luẩn quẩn mãi không tìm thấy nhau, rồi mỗi lần có một người giấu nỗi buồn quay mặt đi, sự xa cách lại xé lòng hơn nữa.– Nhiên mang con mình đến gặp tôi, xin tôi thu nhận ông phi đây làm con nuôi. Lúc đó, bệnh cậu ấy đã trở nặng, các hiệu làm ăn đã bị mất hết từ lúc Nguyên phi qua đời, gia cảnh quả thực thiếu thốn bội phần do Quỳnh cố tình làm khó. Tôi là chú họ của Quỳnh, nhưng đâu dám ra mặt chống đối hoàng hậu, chỉ có thể lén giúp đỡ khi Nhiên đã vào đường cùng thôi. Tôi thừa nhận mình đã không giúp cha con ông phi từ trước vì còn buồn chuyện Nhiên sinh con với người đàn ông khác, nhưng lúc nhìn gương mặt gầy gò khắc khổ của cậu ấy, tôi đã quyết định...mình phải mở ra một con đường sống.Đánh dạn cầm tay Thụy Kha, ông Triết nói tiếp.– Không chỉ là con đường sống cho ông phi, mà còn là cho Quỳnh, cháu tôi. Tôi biết nó đã hãm hại người nhà của Nguyên phi ngoài Hà Bắc. Tôi nhận nuôi ông phi không phải chỉ vì tình xưa nghĩa cũ với Nhiên, mà còn để mở ra một lối thoát cho những thù hận chất chồng này. Quỳnh và Quyền có tội, nặng lắm. Nhưng tôi tin rằng, Nhiên mang ông phi đến nhờ vả tôi dù biết rõ người họ Dương đã đẩy cậu ấy vào chỗ khốn cùng, cốt là để mở ra một cái kết tươi sáng hơn cho vòng luẩn quẩn về sau.Nói rồi, người đàn ông quỳ xuống trước sự ngỡ ngàng của Thụy Kha.– Quỳnh và Quyền chết rồi. Nguyên phi và Nhiên cũng đã qua đời từ lâu. Chắc cha của ông phi ở trên trời cũng không muốn kéo dài những khổ đau triền miên bao năm qua nữa. Giờ, tôi chỉ mong được đưa tro của người nhà về mà nhang khói cẩn thận. Xin ông phi nói với ông hoàng một câu cho chúng tôi được nhờ. Vậy thì mới yên lòng những người đã khuất, cũng là gác lại chuyện cũ mà tạo phước cho đứa con của ông phi về sau.Nhìn người đàn ông quỳ trước mặt, Thụy Kha thở ra một hơi đã kiềm nén từ nãy giờ, xong nhắm mắt một hồi lâu. Hình ảnh cha với gò má xương xương lại hiện về, mờ ảo như khói từ cốc chè buổi sớm."Có xa nhau cũng phải ấm hoài, con nhé."Ánh mắt cha long lanh như sao đêm bay về tụ họp. Người đàn ông quá lứa lỡ thì ở lầu xanh cũng có lúc long lanh đôi mắt như thế, tưởng như đau khổ nhiều năm không chôn vùi được vẻ đẹp của cánh cửa tâm hồn. Ánh mắt ấy chứa đựng bao nhiêu tâm tình, bao nhiêu tính toán, chính là lúc trái tim và khối óc rung động kịch liệt nhất.Người ta nói cha không học hành đến nơi đến chốn, lại phải vào lầu xanh kiếm kế sinh nhai, đầu óc ắt nông cạn. Nhưng nó hiểu cha rất khôn khéo, lỡ chân sa vào chốn bẽ bàng chỉ vì lo nghĩ cho cha mẹ và đứa em trai thôi. Cha học tiếng tây nhanh, tiếp khách giỏi, nói chuyện hút hồn người khác, nhưng khi khách về rồi, nụ cười cũng tắt, cha lại nhìn ra bầu trời đêm như hoài niệm và suy tính điều gì. Hoài niệm quá khứ, toan tính cho tương lai, rằng mình ở đây khổ quá, nỡ lòng nào cứ bắt con phải khổ theo.Cha tính toán rất nhiều, nhưng chưa bao giờ là cho bản thân mình.Cha tính cho Phan Kha, cho Dương Thụy Kha, là đứa trẻ đáng thương cha nhìn thấy trước mặt, là ông phi cao quý của tám chín năm sau. Cha nhìn về tương lai, mong mỏi con mình được ăn no mặc ấm, và hơn hết là an tĩnh tâm hồn. Rằng đừng thù nữa, đừng hận nữa, chết rồi cũng sẽ chết thôi, và chết rồi thì chẳng làm gì được nữa.Bụng lớn lên, vòng luẩn quẩn lại tiếp tục, nếu đã không thể thoát ly thì hãy buông bỏ những điều không đáng.Buông không phải vì biết mai kia sẽ chết.Buông là để mở cửa cho sự sống hôm nay.Cậu phi mở mắt, lần đầu tiên nhìn thấy dư ảnh của cha mình trong đáy mắt người đàn ông kia, bàn tay run run trên mặt bàn từ từ được thả lỏng. Đoạn, cậu phi nắm tay kéo người cha nuôi đứng dậy.– Ơn của ông đối với cha con ta quả sâu nặng. Chuyện xưa đã khép lại, ta cũng không muốn để một vết thương cũ cứ mở hoài mà mãi không lành được. Thay vì cứ suy nghĩ chuyện quá khứ, có lẽ ta nên nhìn về tương lai.Chạm tay lên bụng mình, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay cha như sống lại, Thụy Kha nói tiếp.– Ta đồng ý giúp ông, sẽ lựa lời mà nói với ông hoàng. Nhưng có một chuyện ta muốn cho ông biết, mà việc này thì ta không thể nào làm khác được.Mừng rỡ khi nghe được tin vui, Dương Triết toan quỳ xuống thì Thụy Kha liền can ngăn.– Đừng quỳ tạ ơn ta. Ông là ân nhân, đáng ra ta phải quỳ mới đúng. Chỉ có điều, ta không thể giữ mãi họ Dương. Ta muốn dẹp bỏ hận thù cho lòng thanh thản, nhưng giữ họ Dương sẽ chỉ khiến lòng ta thêm nặng. Ta sẽ xin ông hoàng được đổi về họ cũ, từ nay về sau cũng không còn là con nuôi của ông. Ta chỉ có một người cha, từ trước đến giờ vẫn thế.Lặng lẽ cúi đầu, ông Triết nhẹ giọng đáp trả.– Tôi hiểu. Giữa chúng ta khó mà nói hai tiếng cha con được nữa.– Nhưng ta không đổi tên, cho nên từ nay là Phan Thụy Kha. Ta không bao giờ muốn phủ nhận tình nghĩa của ông, nên ông hãy làm một người bạn của ta, tuy không thân thiết thì lúc nhớ về nhau cũng thấy nhẹ lòng.Nói rồi, Thụy Kha cúi thấp đầu. Ông Triết hiểu cách giải quyết này là tốt nhất, cảm kích cúi chào rồi cũng rời đi. Cậu phi giữ lại chữ "Thụy" là để ghi nhận cái tên mà ông ta đã đặt lại cho mình, cũng muốn thay cha đáp trả chút ân tình của vị khách lạ kỳ ngày xưa, vào lầu xanh mà chỉ để mua thời gian ngắm nụ cười đẫm sương đêm của người con trai trên gác.Nắng sớm lên, sương tan, người con trai quay đầu, cười nhẹ.Thụy Kha giữ lời, cố gắng thuyết phục Trung Chính đưa tro của anh em Dương Quỳnh về cho Dương Triết. Thấy người bị Dương Quỳnh hãm hại ngày xưa nay rộng lòng thương xót cho kẻ đã chết, lại không muốn Thụy Kha mang bầu mà phải chịu buồn phiền thêm nữa, ông hoàng cuối cùng cũng chịu nhân nhượng. Vậy nhưng, Dương Quyền mang tội làm phản, đối với trường hợp này không thể khoan dung được, cho nên cuối cùng chỉ có tro của Dương Quỳnh được đưa cho ông chú họ mà thôi. Biết không thể níu kéo gì thêm nữa, Dương Triết đành kéo những người còn lại trong họ rời khỏi Nam Thành.Họ Dương cuối cùng không còn ai ở lại Nam Thành, trừ một cô phi trong cung Bạch Long.Dương Bích trước kia luôn cậy thế cô mình mà tung hoành ngang dọc, Nguyễn Cảnh để mặc vì muốn Dương Quỳnh lơ là, không phòng bị phía mình. Kế hoạch thành công, Dương Quỳnh bị lật đổ rồi thì người hoàng nam cũng không cần giả vờ mặn nồng với cô vợ này nữa, mỗi tối đều ngủ một mình ở phòng riêng.Mặc cho cô cả khóc lóc nài nỉ, Nguyễn Cảnh vẫn nhất mực thiết lập lại trật tự trong cung mình, hạn chế tối đa quyền lực của Dương Bích, khiến tổng quản và người hầu không nghe lời cô ta sai bảo nữa. Mất hết nơi nương tựa, cô Bích như hóa điên, cả ngày nằm trên giường than thân trách phận, mọi việc trong cung vì vậy mà được chuyển giao cho cô thứ Lê Thị Di.Cô Di hiền lành nhút nhát, gia thế không có điểm gì bất thường, Nguyễn Cảnh cũng không để ý nhiều. Để tránh lời ra tiếng vào, người hoàng nam có ngủ lại phòng vợ thứ vài hôm. Đến tối khuya, đợi vợ ngủ say, chàng lại đốt lên một loại nhang làm cho phụ nữ không thể mang thai được, sau đó còn ra ngoài dặn dò cô Lan về thuốc thang và thức ăn ngày hôm sau, kiên quyết ngăn chặn khả năng để lại một đứa con sẽ ngăn cản kế hoạch về sau. Kế này đã được dùng với Dương Bích, nay lại áp dụng với Lê Thị Di. Cậu hoàng Cảnh đã tính trước, nếu lỡ phải gắn bó với hai người phụ nữ này lâu hơn mình tưởng, chàng có thể tìm cách từ vợ với lý do Dương Bích đã trở nên điên dại, lại là cháu gái của tội nhân, còn Lê Thị Di thì mãi không thể có thai.Nguyễn Cảnh biết mình hành động tàn nhẫn với hai cô gái vô tội, nhưng không làm thế thì kế hoạch về sau sẽ không được trót lọt. Nhìn Lê Thị Di nằm ngủ trên giường, Nguyễn Cảnh thở dài, xong ra dặn dò cô Lan rồi khoác áo đi đêm rời khỏi cung.Cung Khiết Liên không còn sáng đèn, nhưng Thụy Kha đã nhận được thư Nguyễn Cảnh hẹn từ trước, là một tờ giấy nhỏ nhét vào chậu phong lan được gửi tặng từ hôm kia. Để tránh lời ra tiếng vào khi bản thân không có lý do tặng quà cho một phi tần của cha, Nguyễn Cảnh đầu tiên đưa chậu phong lan này cho Nguyễn Hưng, nhờ em trai đưa cho cha nuôi là Lê Hiên, người sau đó sẽ mang tặng Thụy Kha mà không khiến ai nghi ngờ. Về phía Thụy Kha, cậu phi đã sớm đánh thuốc ngủ bọn người hầu mình không tin tưởng, chỉ nhờ một cô hầu thân cận nhất mở cửa cho Nguyễn Cảnh vào bằng lối sau.Đưa người hoàng nam vào một phòng khuất góc ở lầu trên, Thụy Kha đốt một ngọn nến rồi bảo cô hầu ra ngoài canh chừng.– Cậu hoàng hẹn ta hôm nay có việc gì? Lại là chuyện của chú Nguyên sao?Mấy tháng qua, bọn họ tập trung công sức để lật đổ Dương Quỳnh, những lần gặp nhau đều là tính kế. Nay mọi sự xong xuôi, Thụy Kha tưởng Nguyễn Cảnh cũng như mình, vẫn đôi khi thắc mắc những điều chưa sáng tỏ. Vậy nhưng, đối với người hoàng nam này, vụ án kia đã thật sự khép lại, trước mắt chỉ còn một toan tính cuối cùng cần phải thực hiện mà thôi.– Không phải, nay mọi việc đã kết thúc, ta muốn bàn với em một chuyện quan trọng khác.Nghe lời này của Nguyễn Cảnh, Thụy Kha thấy tim mình bất ngờ đập loạn. Tiếng "em" thân thương từ lâu đã không gọi, sao bây giờ lại bật ra quá đỗi dễ dàng từ miệng người đàn ông kia? Quay mặt vào góc tối, Thụy Kha trả lời.– Xin cậu hoàng cẩn trọng ngôn từ.Vẫn là lời nói gây tổn thương sâu sắc, nhưng Nguyễn Cảnh hôm nay đã vững lòng hơn rất nhiều, còn dám đưa tay xoay mặt Thụy Kha về phía mình. Dưới ánh nến mờ là gương mặt Thụy Kha sững sờ tột độ.– Kế hoạch lật đổ Dương Quỳnh đã thực hiện xong, bây giờ chính là thời cơ để thực hiện việc lớn. Ta không muốn câu nệ tiểu tiết nữa, em hãy nghe ta nói cho hết.Đưa tay lên định gỡ tay Nguyễn Cảnh ra khỏi mặt mình, Thụy Kha lại chần chừ rồi thả tay xuống. Đã bao lâu rồi cả hai mới lại gần gũi trong đêm tối như thế này, khi mà gương mặt người kia chỉ cách mình một gang tay, khi da thịt chạm vào da thịt, khi hơi thở nóng ấm phả vào mặt nhau, khi hai trái tim cùng đập lên một nhịp.– Ta muốn đưa em rời cung.Hoảng hồn bừng tỉnh khỏi mộng đẹp, Thụy Kha giằng tay Nguyễn Cảnh ra. Cứ tưởng cả hai đã sớm không bước chung một con đường, cậu trai chưa bao giờ dám nghĩ tới việc bỏ trốn cùng người yêu. Người ta đã có vợ, mình lại sắp có con, làm gì có tương lai nào cho gian tình như thế! Vậy nhưng, len lỏi trong sự bàng hoàng là một chút hơi ấm, bởi nó nhận ra Nguyễn Cảnh bấy lâu vẫn rất yêu mình. Trong một phút giây ngắn ngủi, cậu trai cho phép mình ích kỷ để hưởng thụ niềm vui nhỏ bé đó, nhưng màn đêm đáng sợ mau chóng đưa nó về với thực tại, khi tình cảm của đôi lứa yêu nhau vĩnh viễn không thể nào trở thành hiện thực vì cả hai đã trót bước đi xa nhau.– Việc này là không thể được!– Bình tĩnh nghe ta nói!Vừa nắm tay Thụy Kha và giữ chặt trong tay mình, Nguyễn Cảnh vừa chầm chậm nói.– Chúng ta không thể tiếp tục sống như thế này được. Ta có cách, em phải tin ta. Hậu cung vừa trải qua chuyện lớn, hiện tại là lúc sóng yên bể lặng nhất, không có kẻ nào dám giở trò bậy nữa. Kẻ thù trong cung đã không còn, không còn ai quan sát theo dõi em, nên đây chính là thời cơ tốt nhất.Nghe tin quá bất ngờ, Thụy Kha nhất thời vẫn không tiếp thu được, chỉ lắc đầu né đi ánh mắt trực diện của Nguyễn Cảnh.– Nhưng ta đang mang thai rồng, còn cậu hoàng đã có hai cô phi. Chúng ta...chúng ta có gì để mà tin vào tương lai nữa? Chắc cậu hoàng lại say rượu mà nghĩ bậy rồi, chuyện này truyền ra ngoài sẽ không hay đâu.Siết chặt tay Thụy Kha đến mức cậu phi thấy đau nhức, Nguyễn Cảnh đáp trả.– Không! Ta không say. Sau nhiều tháng chìm trong men rượu, ta không bao giờ say được nữa. Ta đã nghĩ ra một kế hoạch, và điều đó làm ta tỉnh táo hơn bao giờ hết. Em có biết hơn hai năm qua, ta điều tra chuyện Nguyên phi không thành, mấy tháng trước liền có kết quả là vì sao không? Chính vì ta muốn diệt trừ Dương Quỳnh càng sớm càng tốt nên mới xúc tiến việc điều tra và đồng ý hợp tác với em và Lê Hiên. Chỉ khi cô ta mất rồi, thù nhà trả được rồi, em mới không còn lý do nào ở lại trong cung nữa.– Không còn lý do nào nữa? – Nghe đến đây, Thụy Kha tức giận đến mặt mũi đỏ bừng. – Còn rất nhiều lý do là đằng khác! Ta đã mang thai, không thể chỉ vì tình riêng mà gây nguy hiểm cho nó được. Ta đã làm vợ ông hoàng, dù có chuyện gì xảy ra cũng không thể tự ý rời đi mà mang tội lớn. Ta còn nhiều tình nghĩa phải đền đáp, từ lâu đã nguyện ở đây đến cuối đời rồi.– Nhưng em có hạnh phúc không?Nguyễn Cảnh hỏi, Thụy Kha im lặng không biết trả lời thế nào.Thù đã trả rồi, con sắp sinh rồi, em có hạnh phúc không?Hạnh phúc là thế nào, em có khi nào đã quên không?Nắm tay của Nguyễn Cảnh lỏng dần, Thụy Kha để tay mình rơi xuống đùi, ngồi bần thần một lúc rồi nói.– Ai định đoạt được điều này? Ai mà biết được cho ai...– Ta biết. Em chỉ hạnh phúc khi ở bên ta. Ta chỉ hạnh phúc khi ở bên em.Đã lâu rồi, đã lâu lắm rồi, Thụy Kha chưa thấy được một Nguyễn Cảnh kiên định như thế. Người đàn ông đầy quyết tâm và hy vọng, yêu mình nhiều đến mức trở nên yếu đuối, rồi phải chịu đựng, rồi lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nhìn xuống bụng mình, Thụy Kha rơi vào trầm mặc.– Ta chưa bao giờ từ bỏ hy vọng, ta chưa bao giờ thôi yêu em. Lúc uống rượu, lúc tỉnh rượu, lất cả ta hướng về chính là hình bóng em. Cha ta không bao giờ cho em hạnh phúc tình yêu được, ông ấy đối với em chỉ là ảo ảnh của một người thầy em chưa bao giờ có được mà thôi. Còn em với ông ấy chỉ là thế thân của Nguyên phi ngày xưa. Hãy nhớ lại đi, lúc tuyệt vọng nhất, em nhớ đến ai? Lúc nghĩ về đứa con trong bụng, em ao ước nhìn thấy ai?– Nhưng đứa con này là của ông hoàng...– Không, ta biết chắc đó là con ta! Cha ta đã lớn tuổi, nhiều người hầu mãi mà vẫn không có thai. Chính em cũng biết rõ điều này nên mới chuốc rượu ta. Ta còn trẻ, trước đêm gặp em lại uống thuốc tăng cường tinh lực...– Cậu hoàng đã biết trước mưu kế của ta?Không gian trầm xuống. Ngọn nến chảy sáp cho một đời ngắn ngủi của mình.Ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt người thương, Thụy Kha run run bờ môi trong ngỡ ngàng.– Ta đã sớm biết và chấp nhận nên mới tự tiện tính kế này. Giúp em thăng tiến hòng lật đổ Dương Quỳnh cũng là giúp ta. Giúp hai chúng ta có được tự do tình yêu đã bị cướp mất bấy lâu.Lấy hai tay chạm lên gương mặt của cậu trai, người hoàng nam lại cất lời.– Đã có lúc ta trách em thật nhiều, hận em thật nhiều. Đã có lúc ta muốn buông xuôi để bước đi một con đường mới. Nhưng ta yêu em bằng cả trái tim và lý trí, và ta phát hiện mình vẫn luôn hướng về em. Ta muốn cứu hai ta ra khỏi chốn đọa đày này. Ta đã ấp ủ kế hoạch đưa em rời cung từ lâu, bảo đảm sẽ không gây nguy hại đến em và con.Một tay rời xuống bụng Thụy Kha, Nguyễn Cảnh tiếp tục nói.– Em có tin đây là con ta không? Em có tin ta không?Không còn tiếng đàn bầu, không còn tiếng dế, bởi có âm thanh nào lấn át được nhịp đập của trái tim? Tim mềm thành nước, nước chảy vào tâm trí, xoa dịu tinh thần. Đã lâu lắm rồi, Thụy Kha không còn biết mình ngóng trông điều gì nữa, chỉ nghĩ mình hướng về con, rằng đời mình như thế này đã tốt lắm rồi. Nhưng có đôi khi, trong một vài giấc mơ buổi đêm, trong một vài giây thẫn thờ buổi sáng, nó nhìn thấy người đàn ông này và một chõ xôi nóng bỏng tay.Thơm phức hạnh phúc yên bình mà nó không bao giờ dám mơ tưởng tới khi tỉnh mộng.Trải qua nhiều chuyện, Thụy Kha biết mình đã ngộ nhận tình cảm dành cho Trung Chính, và mỗi khi thấy chồng nhìn bức tranh người con trai làng sen, nó biết mình mãi mãi không thể sánh với người chú đã mất. Lòng không rối bời vì tình cảm thì lại rối bời vì âu lo, khi mà mọi sự qua hết rồi, trái tim vẫn hoài xao động một nỗi đau mơ hồ.Không chỉ vì danh phận hiện tại ngăn cách đôi bên, mà chính là những chuyện tày trời nó đã làm trong quá khứ khiến Thụy Kha không dám tin vào tương lai cho tình yêu này. Chính nó vứt bỏ Nguyễn Cảnh, chính nó lợi dụng Nguyễn Cảnh để trèo cao, chính nó luôn tự nhủ rằng mình phải giấu thật nhiều niềm đau mà không biết rằng người kia cũng phải chịu đựng không kém. Chính nó cảm thấy mình không xứng đáng, vậy mà vẫn mộng ban ngày về những điều xa xôi.Thụy Kha gục đầu trên tay người yêu, nhắm mắt.– Em muốn tin, em rất muốn tin...đến nỗi không biết làm gì nữa.Nở nụ cười, người hoàng nam lại trầm giọng.– Em không cần làm gì cả. Mọi việc cứ để ta lo.– Nhưng ta không thể rời cung, việc nào quá mạo...Không để cậu trai nói hết câu, người hoàng nam đã rướn người về phía trước.e ấp tình xanh
ngọt lịm tình hồng
mặt ngoài quả chua
bên trong chín ốiTình thơm tràn ra ngoài đầu lưỡi, rót vào môi nhau biết bao mê đắm ngọt ngào.Cả hai mơ màng nhìn vào mắt nhau khi môi vẫn chưa rời nhau, thấy cả trời đêm thu vào trong mắt.Mãi đến khi hai ngọn đèn bên ngoài bất ngờ được đốt sáng, soi rõ gương mặt Trung Chính đăm chiêu.Ở cung Thuận Thiên, Lê Hiên uống thêm một ly rượu.
ngọt lịm tình hồng
mặt ngoài quả chua
bên trong chín ốiTình thơm tràn ra ngoài đầu lưỡi, rót vào môi nhau biết bao mê đắm ngọt ngào.Cả hai mơ màng nhìn vào mắt nhau khi môi vẫn chưa rời nhau, thấy cả trời đêm thu vào trong mắt.Mãi đến khi hai ngọn đèn bên ngoài bất ngờ được đốt sáng, soi rõ gương mặt Trung Chính đăm chiêu.Ở cung Thuận Thiên, Lê Hiên uống thêm một ly rượu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com