TruyenHHH.com

Truyen Thuyet Chi Phu Dich Phu Nhan Chuong 203 Chuong 402

Làn da trắng nõn đã bị nhuộm hồng, Du Tiểu Mặc mê mang cưỡi trên thân nam nhân, hình ảnh hai chân dang rộng cực kỳ dâm loạn, cái áo màu trắng hờ hững trên thân phủ xuống bụng, mơ hồ có thể thấy được nơi hai người kết hợp với nhau.

Tiếng 'Bành bạch' vang lên có tiết tấu theo từng động tác lên xuống của Du Tiểu Mặc, bàn tay lớn của nam nhân siết chặt eo hắn, đã không buông lỏng từ nửa nén hương trước, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, cho dù Du Tiểu Mặc chẳng còn tí sức lực nào, nhưng hắn vẫn phải lên xuống không ngừng.

"Hức..." Người nào đó rốt cục cũng không chịu nổi mà nức nở nghẹn ngào, gào lớn, "Đến cùng thì anh đã xong chưa?"

Nam nhân phát ra tiếng cười trầm thấp, ngồi dậy ôm lấy thiếu niên, nhưng động tác phía dưới còn dữ dội hơn như thể muốn dồn hết sức lực xuống phía dưới, "Đã nói là phải xong lần đầu tiên mà."

Du Tiểu Mặc câm nín, cơn tức nghẹn ứ ở cố, nhưng sau đó hắn lập tức bùng nổ, ôm chặt chân thể nam nhân rồi há miệng cắn bờ vai của y, cắn mạnh tới nỗi bật máu.

Hắn lại bị lừa rồi, căn bản là Lăng Tiêu đang đùa giỡn hắn mà, một lần này còn dài hơn cả hai lần mọi khi, bản thân hắn cũng đã phát tiết hai lần, nhưng y lại chẳng có dấu hiệu muốn bắn, cứ tiếp tục như vậy, người bị hao hết linh lực phải bỏ mạng chính là hắn ấy.

Nam nhân rên rỉ một tiếng, tốc độ rung động càng tăng thêm, động tác mạnh tới nỗi người đang ngồi trong lòng y muốn ngã xuống giường, tiếng nức nở nghẹn ngào cứ vang khắp phòng...

Hôm sau, Du Tiểu Mặc nằm trên giường cả buổi, tới chiều cũng không đi ra ngoài.

Hắn vốn còn muốn dạo chơi ở phố buôn bán, nhưng hắn tính nhầm rồi, cái tên cầm thú Lăng Tiêu kia căn bản còn chẳng thèm cho hắn cơ hội, đã bảo nhẹ nhàng cơ mà, cũng chỉ bởi vì hắn cắn y một miếng mà bị hung hăng giày vò một trận.

Nói tóm lại, hắn lỗ!

Nghỉ ngơi gần một ngày, Du Tiểu Mặc không biết danh tiếng của mình đã truyền xa.

Tuy có thể xuống giường, nhưng hắn chẳng còn tâm tư mà đi dạo.

Mãi cho tới buổi sáng ngày xuất phát, hắn mới chậm rãi xuống lầu.

Vốn tưởng rằng dưới lầu sẽ khá vắng vẻ, kết quả còn chưa bước hết đã nghe thấy tiếng vang ầm ỹ ở đại sảnh, từng đợt từng đợt, bàn tán hăng say cực kỳ.

Du Tiểu Mặc vừa xuống đã thấy Lăng Tiêu đang ngồi ở một nơi hẻo lánh, bởi vì vị trí khá khuất, cho nên yên tĩnh hơn chút, còn Liễu Nhạc thì không thấy tăm hơi.

Du Tiểu Mặc ngồi xuống ghế đối diện với Lăng Tiêu, "Liễu Nhạc đâu?"

Lăng Tiêu đặt chén trà xuống cười nói: "Mới sáng sớm mà đã nhắc đến nam nhân khác trước mặt ta?"

Du Tiểu Mặc khinh bỉ, nhắc đến Liễu Nhạc thì sao chớ, hắn còn không được nhắc tới người khác hả.

Lăng Tiêu cười híp mắt bình tĩnh tiếp nhận sự khinh bỉ của hắn, cũng biết hắn đang nổi nóng, liền nói: "Ta bảo hắn tới quảng trường tập hợp trước rồi, em ăn điểm tâm lót dạ trước, đợi lát nữa chúng ta sẽ xuất phát."

Du Tiểu Mặc lập tức ném cho y một ánh mắt 'Coi như anh thức thời'.

Lăng Tiêu mừng thầm, quả nhiên chỉ cần cho nhóc con này một viên kẹo là mọi tức giận đều tiêu tan.

Sau khi ăn xong điểm tâm, Du Tiểu Mặc rời khỏi khách sạn đi cùng Lăng Tiêu tới quảng trường, ven đường, hắn nghe được rất nhiều người đang bàn tán về hắn, cũng may mà họ không biết mặt mũi hắn ra sao, cho nên không ai nhận ra.

Nửa canh giờ sau, rốt cục thì họ cũng tới được quảng trường, quảng trường lúc này không còn đầy ắp người như hai ngày trước nữa, ngoại trừ những người đã trúng tuyển thì còn có thật nhiều Hỏa Diễm điểu, những con Hỏa Diễm điểu này do học viện Đạo Tâm nuôi dưỡng, dùng làm phương tiện di chuyển qua lại.

Họ vừa tới đã được Ninh Tĩnh đạo sư phát hiện, lập tức gọi qua.

Tuy thức dậy khá sớm nhưng hai người không phải là người đến đầu tiên, bởi vì rất nhiều học sinh muốn để lại ấn tượng tốt cho các đạo sư, nên cố gắng đến thật sớm, đương nhiên là phải trừ đi một vài đệ tử cao ngạo của các gia tộc.

Bởi vì nhân số khá nhiều, cho nên các đạo sư đang phân phối, để cho một số học sinh tới học viện trước.

Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu tới đúng lúc Ninh Tĩnh đạo sư đang phân phối học sinh, nhân số đan sư nhiều hơn tu luyện giả, cho nên họ có thể xuất phát sớm, mặc dù Lăng Tiêu là học sinh của Võ Hệ, nhưng y quyết phải đi cùng Du Tiểu Mặc, vì vậy được đặc cách cho đi cùng.

Học viện Đạo Tâm cách Viêm Thành không xa, dù ngồi Hỏa Diễm điểu cũng chỉ mất một buổi.

Mượn lúc này, Ninh Tĩnh đạo sư tiện thể giảng giải cho họ về những điều cần chú ý.

Du Tiểu Mặc tựa vào người Lăng Tiêu, vừa chợp mắt vừa vểnh tai nghe đạo sư nói.

Học viện Đạo Tâm cũng có Võ Hệ và Đan Hệ, theo tứ tự là khu một và khu hai, hai khu ở phương hướng khác nhau, bởi vì bọn họ đều ở khu hai, cho nên Ninh Tĩnh đạo sư chỉ nói về tình hình ở đó.

Việc cần làm đầu tiên đi bước vào học viện Đạo Tâm, chính là giác ngộ.

Bởi vì tiêu chuẩn tuyển sinh thấp nhất là đan sư cấp bốn, cho nên khu hai không thiếu những người như họ, sau khi nhập học thì học sinh mới phải yên ổn sinh sống ở Đan Hệ, vì vậy phải thu hết mấy tâm tư ngạo mạn và khinh thị.

Ngoài ra, học viện còn phân thành hai học khu, theo thứ tự là cấp A và cấp B.

Trong đó học khu cấp B thuộc loại thực lực thấp, đa số đều là học sinh mới, cấp bậc không cao lắm, học khu cấp A thì khác, dành cho những học sinh có thực lực cao, thiên phú hạng nhất, hai học khu khác biệt ở đãi ngộ, nếu như muốn đạt được đãi ngộ tốt hơn, phải tu luyện chăm chỉ.

Muốn từ học khu cấp B lên tới cấp A có hai cách.

Một là tu luyện thật nhanh, sớm sớm trở thành đan sư cấp bảy, lúc ấy có thể vào thẳng học khu cấp A.

Cách thứ hai là tham gia giải đấu học viện tổ chức hàng năm, chỉ cần trở thành mười người đứng đầu sẽ có cơ hội.

Nhưng do giải đấu hàng năm có rất nhiều người tham dự, hơn nữa thiên phú và thực lực của mỗi người đều không tệ, cho nên muốn đứng đầu rất khó.

Nhưng trước đó, còn có một vấn đề mà tất cả tân sinh phải chú ý.

Đó chính là loại tiền dùng để giao dịch trong học viện, không phải là thủy tinh tệ hay kim tệ, mà là một loại điểm số lưu hành nội bộ học viện.

Điểm số cũng được coi như một loại tiền tệ, mà muốn theo học ở học viện thì không thể thiếu được.

Điểm số không thể đổi bằng thủy tinh tệ, chỉ có thể dựa vào cố gắng của mình trong học viện mới thu được, cho nên... Đám thủy tinh đệ Du Tiểu Mặc bán linh đan hai ngày trước đều vô dụng.

Sau khi nghe được tin tức này, Du Tiểu Mặc ỉu xìu dựa vào vai Lăng Tiêu, nếu không phải Lăng Tiêu đỡ được hắn, chắc hắn sẽ đập đầu xuống đất luôn quá.

Động tác này lập tức thu hút sự chú ý của Ninh Tĩnh đạo sư, ánh mắt quan tâm nhìn về phía hắn, "Du Tiểu Mặc, ngươi sao thế, có nghi vấn gì không?"

Du Tiểu Mặc vội vàng ngồi thẳng rồi lắc đầu lia lịa: "Con không sao, đạo sư."

Ninh Tĩnh đạo sư gật đầu, lại tiếp tục nói.

Nhưng sự việc nho nhỏ này cũng khiến nhiều người chú ý tới Du Tiểu Mặc, bởi vì những người đi cùng tuy cũng có đệ tử của tứ đại gia tộc, nhưng nhiều người vẫn chưa được nhìn thấy hắn, chỉ nghe kể về hắn qua lời đồn, cả đám cố duỗi dài cổ để nhìn ngó.

Du Tiểu Mặc không còn tâm trạng nào mà quan tâm tới họ, hắn sắp khóc rồi đây này.

Sao hắn có thể ngờ được đám tiền trên người hắn lại vô dụng trong học viện cơ chứ, vừa mới kiếm được một núi tiền, lúc sau lại phát hiện cái núi này chẳng thể dùng, cảm giác này nói sao cũng thấy khó chịu.

Du Tiểu Mặc lập tức yên lặng, cả người đều ỉu xìu.

Lăng Tiêu cũng đoán được đại khái hắn đang nghĩ gì, nhưng đây là chuyện phải làm, mà cách làm này không thể thiếu với những học viện lớn như Đạo Tâm, đầu tiên là công bằng cho tất cả học sinh, sau đó là khích lệ các học sinh tích cực để kiếm điểm, một công hai việc.

"Ài!" Du Tiểu Mặc nặng nề thở dài một tiếng, hắn phát hiện ngọc giản mua ở Tiên Cơ Lầu cũng có tin tức về việc này, nhưng mà nó lại nằm tít trong góc kìa, vì vậy hắn vô tình quên mất.

Bây giờ ngẫm lại, Du Tiểu Mặc mới phát hiện ra chân tướng.

Ở cái góc hẻo lánh kia, những chuyện về điểm số đều được liệt kê rất kỹ càng.

Đáng nhắc tới là điểm số cũng là một trong những điều kiện nếu muốn chuyên từ cấp B lên cấp B, hơn nữa còn cần dùng ở bất cứ đâu, rất quan trọng, một vài tân sinh vừa nhập học đã lao đầu vào kiếm điểm.

Ước chừng hai canh giờ, Hỏa Diễm điểu rốt cục cũng hạ cánh xuống học viện Đạo Tâm.

Học viện Đạo Tâm nằm trên một sườn núi bên ngoài Viêm Thành, nghe nói cả ngọn núi này đều thuộc về học viện, nhìn từ không trung mới thấy sự đồ sộ của nó, thật giống như một con hung thú đang ngủ đông.

Thời điểm Hỏa Diễm điểu đáp xuống, Ninh Tĩnh đạo sư lại dịu dàng nói: "Mọi người nghe, thu thập tất cả đồ đạc của các ngươi, một lát nữa sẽ tiến vào học viện rồi."

Sau đó là những âm thanh loạt xoạt vang lên, mọi người bắt đầu thu dọn những đồ vật đã lấy ra từ trước, còn có một ít túi rác dư lại từ đồ ăn vặt.

Mười mấy giây sau, quả nhiên Hỏa Diễm điểu bắt đầu đáp xuống, Du Tiểu Mặc thậm chí có thể cảm giác được cơ thể bị mất trọng lượng trong nháy mắt, cũng may mà không kéo dài bao lâu, những con Hỏa Diễm điểu khác cũng lần lượt đáp xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com