Truyen Thai Wedding Tinh Yeu Sieu Quay
{ = Krist = }
"Anh Krist ơi!". Tôi ngẩng mặt lên từ tài liệu bài chép nhìn theo hướng tiếng gọi dịu ngọt của người nào đó.Người gọi tôi là cô gái có khuôn mặt dịu dàng, mặc bộ đồ sinh viên chỉnh tề tới từng đốt ngón tay, áo rộng vừa đủ người, không ôm sát, váy dài qua đầu gối. Không quê mùa nhưng lại ưa nhìn hơn cái tụi mặc đồ sinh viên kiểu ôm sát hết mọi chỗ.Cô ấy nhỏ con, mỏng manh. Chiều cao có lẽ là cỡ 160cm thôi. Cánh tay thon, chân nhỏ, da trắng mịn. Khuôn mặt hình trái xoan được bao quanh bởi mái tóc thẳng, dài, đen tuyền, không qua việc nhuộm bằng thuốc hóa học gì cả. Trang điểm khuôn mặt một chút với bộ trang điểm nhàn nhạt, nhưng gò má lại đỏ ửng bởi sự mắc cỡ.Phía sau có 2, 3 người bạn giống như đang trông chờ và cổ vũ."Sao?". Tôi đáp lời và mỉm cười lại, đặt xuống tài liệu đang đọc để giết thời gian trong khi đợi những đứa bạn khác vào lớp học."Ơ... Em tên Lookpare ạ, học Nghệ thuật truyền thông, năm nhất.""Ừ, em Lookpare.". Tôi đáp lời lần nữa, không có tự giới thiệu mình bởi vì em ấy gọi đúng tên tôi rồi. Chỉ đợi xem em ấy sẽ nói gì tiếp mặc dù tôi cũng đoán được từ sắc mặt và điệu bộ.Nhưng vẫn phòng trước, không thể hiện quá mức, mắc công một hồi bẽ mặt."Chuyện là Lookpare nghe tin rằng anh Krist có người đem bó hoa hồng lớn tới tặng... và... ơ..."Thằng Abo! Hứ, cái tin điên khùng này mọi người vẫn chưa quên nữa hả? Qua lâu rồi mà."Cái đó là anh bị bạn chơi khăm. Em Lookpare không biết hả?". Khi tôi trả lời theo sự thật, Lookpare liền mỉm cười tươi long lanh đầy hy vọng, nhưng tôi vẫn bình tĩnh."Vậy anh Krist không phải là gay, phải không ạ? Vẫn còn thích con gái phải không?""Ừ, bao lâu nay anh chỉ quen con gái và vẫn sẽ tiếp tục quen con gái."Dù cho hôm đó Abo chăm sóc cho tôi tới khi hết bệnh và chúng tôi nói chuyện với nhau thân thiết hơn nhưng chắc cũng không tới mức phải trả ơn bằng cách kết hôn đâu. Bản thân anh ấy cũng không muốn nữa.Bây giờ chúng tôi nói chuyện với nhau tốt hơn nhiều, ăn cơm với nhau thường xuyên hơn. Hơn nữa còn có kế hoạch Honeymoon (bị ép buộc) nữa. Nhưng không yêu chính là không yêu. Giữa tôi và Abo, tôi nghĩ giống như là anh em hơn.Chắc sẽ tốt nếu như chúng tôi thật sự thân nhau như anh em. Tôi thích suy nghĩ có lý lẽ mà anh ấy dùng để nhắc nhở tôi trong nhiều việc. Bản thân tôi là người dễ nổi giận và hơi nóng tính một chút. Muốn có anh trai lâu rồi. Cỡ như anh Beem thì không nổi, nóng tính y chang nhau. Lúc ở trường đại học, nhìn lạnh lạnh vậy chứ thật ra chỉ là giữ hình tượng mà thôi."Ơ... Nếu vậy... nếu vậy...". Lookpare mặt đỏ gắt, nói cà lăm, có vẻ không dũng cảm cho lắm, làm như muốn chạy trốn lắm rồi."Sao nào?". Tôi giả vờ nghiêng đầu không hiểu. Thật ra cũng biết là đối phương muốn gì."Để tui nói cho bà.". Người bạn phía sau chịu hết nổi, tiến lên đứng bên cạnh, ôm lấy vai người bạn rồi quay qua nói với tôi. "Lookpare nó thích anh đó. Anh thử quen với nó đi, được không ạ?""Bà cứ...". Lookpare cản đứa bạn lại với giọng điệu xấu hổ, mặt đỏ hơn trước nữa.Nên nói thế nào nhỉ? Em ấy cũng khá là dễ thương, đúng mẫu người tôi mọi chỗ. Tôi thích con gái có dáng vẻ ngoan hiền như vậy nữa. Nhưng mà..."Thật sự xin lỗi nhé, em Lookpare. Dạo này anh học nặng, việc cũng nhiều, rồi còn phải bắt đầu thực tập ở công ty nữa. Sợ là sẽ không có thời gian cho em hết mình. Hơn nữa bây giờ anh muốn tập trung vào việc học nữa."Chắc chết! Tôi chưa từng từ chối cô gái nào hết. Lần này bị điên cái gì vậy!"Anh Krist có đang quen với ai không mà lại nhanh chóng từ chối Lookpare ạ?". Bạn của em ấy hỏi bởi vì Lookpare bắt đầu tái mặt rồi."Không có. Bây giờ anh không có quen ai hết. Bồ bịch gì cũng không có. Anh thật sự muốn tập trung học. Một năm nữa là sẽ tốt nghiệp rồi. Không phải anh từ chối Lookpare vì anh không thích nhé. Lookpare dễ thương lắm, nhưng anh thật sự không sẵn sàng. Anh phải xin lỗi nhé!"Cả nhóm im lặng rồi nhìn mặt nhau một lúc lâu, trước khi Lookpare là người tự mình mở lời."Nếu vậy quen với nhau kiểu như anh em thôi được không ạ, anh Krist? Lookpare đợi được. Nếu anh Krist không có ai và nếu anh thật sự vẫn không thích Lookpare nữa thì Lookpare sẽ không đeo bám nữa.". Em ấy làm vẻ mặt như sắp khóc rồi.".........Cũng được. Chỉ là anh em nhé, đồng ý không?". Tôi tốn thời gian quyết định một lúc lâu rồi mới đồng ý.Rồi người nghe mỉm cười vui mừng, quay qua rít lên với bạn bè trước khi xin trao đổi ID LINE rồi ra về bởi vì cũng có giờ học tiếp.Tiếc nhỉ, nếu em ấy tới sớm hơn vậy một chút nữa thì chắc được làm bồ nhí rồi......Nếu tôi không đi nghe lời nói của Abo chuyện không nên có bồ, lời nói dạy dỗ bằng sắc mặt nghiêm túc và có ý tốt... rằng đừng đùa giỡn với tình cảm của ai.Và tôi lại đi đồng ý với suy nghĩ của anh ta nữa chứ.
**************************************
**************************************
Khi quay lại, một ly bia nữa đã được đặt ở trước mặt tôi rồi. Tôi nhướng mày ngạc nhiên bởi vì tưởng đâu chúng tôi sắp về rồi chứ. Chắc Lookpare biết rằng tôi định hỏi gì nên giành nói trước."Uống với Lookpare một ly nhé, anh Krist! Rồi Lookpare cũng về luôn. Đã biết rằng cố gắng thế nào cũng không có kết quả. Nào, hết ly.". Em ấy nói với giọng chán nản, không có ngọt dịu lấy lòng nữa, nâng ly bia của mình lên cụng rồi uống hết một hơi."Hừ hừ, em cũng táo bạo ghê nhỉ.". Tôi buồn cười một chút với dáng vẻ đó nhưng cũng không nói gì nhiều, chịu đưa lên uống cho xong chuyện bởi vì chỉ mới ly bia thứ 2 thôi.Nhưng nó không phải như vậy."Thêm ly nữa nhé, anh Krist!""Không uống nữa, Lookpare. Sao lúc nãy nói rằng sẽ về mà? Về được rồi, anh tiễn.". Tôi không chịu uống ly thứ 3 hay là mất thời gian với Lookpare nữa, móc bóp ra, đặt lên bàn một khoản tiền mà mình nghĩ rằng đủ tiền thức ăn hoặc có khi hơn luôn.Đứng dậy khỏi chỗ ngồi rồi kéo Lookpare ra khỏi quán."Khoan đã, anh Krist. Một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi.". Em ấy cố gắng níu kéo lại để cho tôi quay lại vào trong quán, dù cho bây giờ chúng tôi đã ở phía trước xe rồi."Đừng quay lại vào trong, có vẻ không đáng tin cho lắm. Về nhà cẩn thận nhé, Lookpare, mong rằng sẽ làm theo như đã nói nhé."Nhanh chóng tới mức Lookpare không kịp phản đối gì bởi vì tôi hết sức chịu đựng rồi. Giật lấy túi xách của Lookpare để tìm kiếm chìa khóa xe của em ấy, nhấn nút mở khóa, mở cửa ra đẩy em ấy vào trong xe, đặt tất cả đồ đạc của em ấy lên trên đùi giùm rồi đóng cửa, nhanh chóng quay lại lên xe của mình.May là lúc tới tôi nhất quyết rằng mạnh ai nấy lái xe bởi vì tôi có việc đi tiếp. Lookpare có vẻ không hài lòng cho lắm. Tại lúc đó vẫn còn giả vờ nên phải chấp nhận. Nếu phải chở về tới phòng thì tiêu chắc.
**************************************
**************************************
{ = Singto = }
"Aaa... Không nổi... *héc*... *héc*... Ức... Nhanh... Nhanh lên.". Người nói suýt nữa đã gào rít. Đầu lắc lư qua lại nhưng vẫn kêu rên không ngừng.Tình trạng phòng bây giờ giống như bị bão quét qua. Quần áo một đàng, gối mền một nẻo. Ngay cả ga trải giường còn bị bung ra theo lực của người đang lắc lư bên dưới thân người tôi."Hư...""Á... Mạnh nữa... Ức... Mạnh nữa... Chưa đủ... Vẫn chưa đủ... Nữa đi."Krist phóng ra hết lần này tới lần khác với sự giúp đỡ từ tôi. Tôi phải nghe tiếng kêu rên khổ sở bởi sự ham muốn sinh ra từ tác dụng của thuốc tới nỗi tiếng rên đó khô khốc. Mãi cho tới khi cơn bão này lặng đi thì đã tốn thời gian cả đêm.Tôi rút hạ bộ mình ra sau khi tiếng van xin từ đối phương lặng đi. Krist ngủ đi bởi vì sự đuối sức và tác dụng của thuốc đã hết. Sau khi đắp mền cho đối phương thì tôi buông người xuống nằm. Biết bao nhiêu cảm giác đấu đá nhau tới nỗi hỗn loạn, nhưng cũng không chống lại được sự mệt lả của cơ thể và ngủ thiếp đi.
...Cuối cùng, dù cho là vì lý do gì thì hai chúng tôi cũng đã ở trong trạng thái quan hệ mà ba mẹ chúng tôi mong muốn...
---------- End Chap 27 ----------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com