TruyenHHH.com

Truyen Thai Love Syndrome Nan X Mac Phan 2 Yeonim

Dịch: Rín

Không lâu sau cả hai đã đến trung tâm thương mại vì Mac muốn mua quần áo nên thay vì đến siêu thị thông thường thì Nan đồng ý đưa Mac đến đây. Về phần bài hát trên xe thì Mac đã tắt nhạc ngay sau khi bài đầu tiên kết thúc.

"Muốn mua gì?" Nan hỏi khi cùng Mac bước vào trung tâm thương mại.

"Muốn mua đồ lót mới và cả quần nữa." Mac trả lời. Nan hơi nheo mắt nhìn người yêu.

"Sao không mua luôn khi ở bên đó?" Nan hỏi lại. Mac nhìn Nan mỉm cười và nhướn mày một bên. Nan cười khẽ vì đã đoán được điều gì đó rồi đưa tay gõ nhẹ vào đầu Mac với vẻ hơi bực mình.

"Đồ chết tiệt, định để tao trả tiền đúng không? Hôm trước còn nói muốn giúp san sẻ gánh nặng với tao mà?" Naân giả vờ trách khi nhận ra Mac định để mình trả tiền trong lần mua sắm này.

"Thì tao đã san sẻ khi ở bên đó rồi nhưng giờ ở Thái Lan thì không lẽ mày không thể mua giúp tao một chút sao? Đây là đồ cần thiết mà." Mac chống chế. Nan cười nhẹ.

"Được thôi, nhưng chỉ cho 2 triệu thôi nhé." Nan nói. Mac xụ mặt hơi khó chịu.

"2 triệu thì chỉ đủ mua đồ lót thôi, thêm một chút nữa được không?" Mac nói với giọng cầu xin.

"Thế thì 3,5 triệu, tiêu quá số đó thì tự trả, lấy hay không thì tùy. Nếu không lấy thì tao sẽ dẫn mày ra chợ trời mua đồ 20 nghìn một cái." Nan cố tình dọa. Mac đứng do dự một lúc rồi gật đầu đồng ý.

"3,5 triệu thì 3,5 triệu." Mac trả lời đầy miễn cưỡng. Nan mỉm cười hài lòng rồi dẫn Mac đi tìm khu đồ lót nam. Mac bước vào cửa hàng Calvin Klein khiến Nan nhướn mày khi nhìn thấy.

"Không được phàn nàn nhé, tao chỉ mặc đồ của hãng này thôi. Mặc dù đắt nhưng bền và dùng được lâu." Mac giải thích ngay trước khi Nan kịp nói gì.

"Mày mặc hãng này à? À, quên mất, mỗi lần quan hệ thì tao đâu để ý đồ lót đâu, tao chỉ quan tâm thứ nó đang che mày lại thôi." Nan trêu chọc, nở nụ cười đầy ẩn ý. Mac lập tức nhìn xung quanh đầy lo lắng.

"Trời mẹ, mày nói lớn thế làm gì hả? Bộ mày không thấy ngại với người khác à?" Mac vừa nói vừa đỏ mặt. Nan cười khẽ rồi để Mac tự chọn đồ. Nan cũng cầm lên xem thử vài chiếc rồi lắc đầu.

"Đồ của tao toàn Rosso, mỗi cái hơn trăm nghìn mà vẫn bền đấy thôi." Nan lẩm bẩm không quá lớn. Mac không đáp lại gì vì sợ rằng nếu cãi thì Nan sẽ không mua cho nữa. Cuối cùng, Mac chọn được 3 chiếc, tổng giá hơn 2 triệu. Mac chìa tay ra trước mặt Nan nên Nan liền lấy tiền mặt đưa cho Mac 3,5 triệu.

"Cầm lấy đi, tiêu quá số này thì tự trả." Nan nói. Mac nhận tiền, đi thanh toán rồi giữ số tiền còn lại cho mình.

"Còn muốn mua gì nữa không?" Nan hỏi tiếp.

"Quần jeans." Mac trả lời. Cả hai lại cùng nhau tìm cửa hàng bán quần jeans. Mac xem qua một số thương hiệu nhưng vẫn chưa ưng ý cho đến khi tìm thấy một thương hiệu hợp ý, Mac lập tức bắt đầu lựa chọn.

"Mày thấy chán thì ngồi chờ ở kia trước cũng được." Mac lên tiếng khi thấy Nan lặng lẽ đi theo mình. Nan quay lại nhìn ghế ngồi dành cho khách rồi khẽ gật đầu.

"Vậy tao ngồi ở đó chờ nhé." Nan nói trước khi bước tách ra và ngồi ở một góc cửa hàng.

Mac liếc nhìn một chút rồi mỉm cười hài lòng vì thật ra Mac định mua một chiếc quần jeans mới cho Nan. Mac đã xem qua tủ quần áo của Nan và chỉ thấy toàn những bộ đồ cũ. Dù chúng vẫn còn tốt nhưng Mac muốn người mình yêu có đồ mới để mặc. Cậu nói rằng mình sẽ mua quần cho bản thân nhưng thực ra là để mua cho Nan.

Mac bắt đầu chọn kiểu mà cậu nghĩ sẽ phù hợp với người yêu.

"Mac!" Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến Mac quay lại nhìn và nhận ra đó là Hen.

"Chào anh Hen." Mac chắp tay chào theo phép lịch sự. Từ chỗ mình đứng thì cậu không thể thấy Nan nên không biết liệu Nan có nhận ra Hen đã đến bắt chuyện với mình hay không.

"Tình cờ thật nhỉ. Tôi đi ngang qua cửa hang thấy bóng người giống cậu nên vào thử xem, không ngờ lại là cậu thật." Hen chào hỏi với nụ cười.

"Vậy anh Hen đến mua đồ à?" Mac hỏi một cách lịch sự.

"À, tôi hẹn bạn ăn trưa ở đây. Cậu rảnh không? Đi ăn trưa cùng tôi nhé." Hen mời.

"À..." Mac định từ chối nhưng đúng lúc đó thì Nan bước tới từ phía sau Hen.

"Chọn xong chưa?" Nan hỏi với giọng bình thản rồi đứng cạnh Mac. Hen nhìn Nan với ánh mắt không mấy để tâm.

"Chưa." Mac trả lời, trong lòng hơi lo rằng Nan sẽ không hài lòng nhưng cậu cũng không biết nên giới thiệu thế nào.

"Ồ, cậu đi với ai thế? Vậy thì để tài xế của Mac đợi ở xe trước rồi Mac đi ăn trưa với tôi được không?" Hen nói khiến Mac sững lại một chút và lập tức nhìn Nan. Gương mặt Nan vẫn bình thản, không biểu lộ sự tức giận nào. Chiều cao của Nan và Hen tương đương nhau nhưng Nan trông có vẻ cơ bắp hơn.

"À, anh Hen, đây không phải tài xế của em đâu." Mac nhanh chóng giải thích. Những chuyện như thế này thì cậu nghĩ mình nên tự nói để tránh khiến Nan bực mình. Hen trông có vẻ ngạc nhiên.

"Vậy là tài xế của bố Mac à?" Hen hỏi tiếp. Nan cắn môi, anh có thể nói ra ngay rằng mình là ai nhưng anh muốn xem Mac sẽ làm gì khi người khác gọi bạn trai mình là tài xế.

"Không phải đâu, đây là người yêu của tôi." Mac đáp. Trong long cậu cảm thấy ấm áp khi nói ra điều này. Nan hôm nay ăn mặc bình thường với quần jeans, áo thun và giày thể thao nhưng trong mắt Mac thì trông Nan rất ngầu. Hen sững sờ một chút khi nghe điều đó vì hắn không nghĩ rằng Mac đã có người yêu và càng không ngờ đó lại là người đang đứng trước mặt. Hen nhìn Nan từ đầu đến chân như không thể tin vào tai mình.

"Có vấn đề gì sao?" Nan hỏi với giọng trầm khi thấy ánh mắt của Hen.

Hen khẽ cười.

"Không có gì đâu, tôi chỉ hơi bất ngờ thôi. Vậy hôm nay Mac bận rồi nhỉ? Thế cũng không sao, để hôm khác cũng được. Anh đi trước nhé." Hen nói với Mac bằng một nụ cười khác hẳn lúc cười với Nan.

"Dạ." Mac đáp trước khi Hen rời khỏi cửa hàng. Mac lập tức quay lại nhìn Nan.

"Mày, tao..." Mac muốn xin lỗi nhưng lại lưỡng lự.

"Tao không giận gì mày đâu, tao chỉ không thích thằng đó thôi. Thật ra, tao có thể túm cổ áo nó mà hỏi thẳng rằng ánh mắt đó là có ý gì nhưng tao không muốn làm lớn chuyện, vì chính mày cũng đâu có hài lòng khi nó nói tao là tài xế." Nan nói với sự thấu hiểu. Anh biết rõ Mac cũng không vui khi bị hiểu lầm như vậy.

"Tao sợ mày sẽ cảm thấy không thoải mái." Mac nói khẽ.

"Tao không thấy khó chịu chút nào khi bị coi là tài xế. Là tài xế thì sao? Có gì lạ đâu? Những người làm nghề này cũng tự hào về công việc của họ mà. Giả sử tao thật sự là tài xế và nếu tao để tâm đến lời nói khinh thường của người khác thì điều đó chỉ chứng tỏ tao đang tự xem thường bản thân mình thôi." Nan giải thích để Mac hiểu cảm xúc của mình. Anh đã quen với việc bị người khác coi thường nhưng anh chưa từng để những lời đó ảnh hưởng đến mình. Nan biết rõ rằng anh và Mac khác nhau rất nhiều nhưng điều đó không có nghĩa họ không thể yêu nhau.

Mac không phải là người hoàn hảo trên đỉnh cao dù cậu ở vị trí cao khó với tới. Nhưng nếu Nan nghĩ Mac là người phù hợp thì anh sẽ kéo Mac xuống đứng cùng mình, giống như những gì anh từng nói với Mac trước đây.

"Mày chắc chắn là không bực mình chứ?" Mac hỏi lại để xác nhận vì cậu muốn đi mua sắm cùng Nan mà không cảm thấy áy náy.

"Không đâu, người bực mình chắc là mày mới đúng." Nan trả lời với một nụ cười nhẹ. Mac khẽ cắn môi khi nhận ra Nan đã đọc được suy nghĩ của mình.

Mac nhíu mày khi nhớ lại ánh mắt và lời nói của Hen.

"Đúng vậy! Tao bực mình. Hắn nhầm mày là tài xế đã khiến tao khó chịu rồi nhưng khi biết mày là ai thì thay vì xin lỗi, hắn lại nhìn mày bằng ánh mắt coi thường như thế." Mac bực bội nói. Nan bật cười nhẹ khi thấy người yêu tỏ vẻ khó chịu thay mình.

"Trước đây, mày không phải cũng giống như vậy sao?" Nan nói khiến Mac hơi khựng lại khi nhận ra điều đó.

"Ừ, gặp được Hen hôm nay khiến tao nhận ra tao đã từng tệ đến mức nào. Tao cũng đã từng nói mà không nghĩ đến cảm xúc của người khác. Haizz." Mac thở dài. Trước đây cậu không khác Hen là bao vì cậu kiêu ngạo, khinh người vì sự giàu có của mình và chẳng quan tâm đến ai cả.

"Nhưng mày nên vui vì giờ mày đã nhận ra và thay đổi được rồi." Nan khen vì không muốn Mac tự trách mình dù điều đó là sự thật.

"Đúng vậy. Thôi, đừng nhắc đến hắn nữa, tao chọn quần tiếp đây. Mày đi ngồi chờ đi, chút nữa là xong ngay thôi." Mac chấm dứt cuộc trò chuyện về Hen. Nan gật đầu đồng ý rồi quay lại chỗ ngồi.

Mac tiếp tục chọn quần cho Nan. Tất nhiên, giá chiếc quần vượt quá số tiền còn lại nên cậu trả thêm bằng tiền của mình. Sau khi thanh toán xong, Mac đi về phía Nan.

"Xong rồi! Đi mua đồ dùng nào." Mac nói. Cả hai rời khỏi cửa hàng và đi xuống khu siêu thị.

Khi đi xuống thang cuốn, Nan nhìn qua một nhà hàng và thấy Hen ngồi với hai người bạn. Do Hen ngồi gần cửa kính nên rất dễ thấy khiến hắn cũng vừa nhìn thấy Nan và Mac. Hen nói gì đó với bạn mình rồi cả hai người bạn quay sang nhìn Nan và Mac.

Nan vòng tay qua vai Mac, nhướng mày đầy khiêu khích về phía Hen kèm theo nụ cười chế nhạo. Hen lập tức cau mày, vẻ mặt không giấu được sự khó chịu.

"Chuyện gì vậy?" Mac hỏi khi Nan siết tay ôm vai cậu chặt hơn. Nan quay lại, mỉm cười với Mac rồi lắc đầu.

"Không có gì đâu." Nan đáp rồi dắt Mac đi xuống cầu thang cuốn thẳng xuống tầng dưới.

"Ngày mai mày có định vào xưởng giúp bố không?" Nan hỏi khi cả hai đang chọn đồ.

"Chắc tao sẽ vào. Mày có định đi đâu không?" Mac hỏi lại vì nghĩ rằng Nan có thể sẽ rủ cậu đi đâu đó.

"Không, mai tao rảnh. Nhưng ngày kia tao định đi dự buổi đấu giá xe, mày muốn đi cùng không?" Nan hỏi khi nhớ ra.

"Có, tao muốn đi xem người ta đấu giá xem thế nào. Vậy mai tao sẽ ghé qua gặp bố rồi tiện đem bánh cho chị Dao nữa." Mac nhắc đến thư ký của bố mình.

"Mai mày tự lái xe đi được không? Tao muốn kiểm tra xe mới mua." Nan đề nghị. Mac gật đầu ngay.

Cậu đi chọn dao cạo râu còn Nan đứng nhìn cậu với nụ cười nhẹ.

"Mày thấy loại nào được?" Mac hỏi ý kiến Nan.

"Mày định cạo chỗ đó à?" Nan đùa, ánh mắt liếc xuống phía quần Mac.

"Đồ điên! Tao mua để mày cạo râu chứ gì nữa. Tao nói mãi mà mày không chịu cạo nên râu chọc vào tao, tao đau!" Mac nói, giọng nhỏ dần ở câu cuối. Nan cười khẽ trong cổ họng.

"Vậy lấy loại này đi, nhưng mày phải cạo cho tao đấy." Nan đề nghị.

"Ừ." Mac đồng ý, bỏ dao cạo vào xe đẩy rồi tiếp tục mua đồ. Sau khi mua xong, cả hai trở về nhà.

Mac giúp Nan chuyển đồ từ xe xuống rồi mang đồ cá nhân lên phòng, còn đồ bếp thì để Wai cất. Khi Mac xuống lại, cậu không thấy Nan trong nhà nên đi ra khu gara xe - nơi Nan tách riêng để kiểm tra xe.

Mac nghe tiếng Nan nói chuyện với nhân viên nên liền bước tới và nhìn thấy người yêu mình lúc này đã cởi áo và dùng áo buộc trên đầu, tay cầm cờ lê sửa xe. Mac khoanh tay dựa vào tường rồi mỉm cười nhẹ. Cậu thầm nghĩ rằng thế giới của Nan dù không hào nhoáng như Hen nhưng lại khiến cậu cảm thấy thoải mái và yên bình nhất.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++

"Thế nào? Nhìn phát mê luôn nên mắt sáng rực luôn rồi à?" Tiếng Wai trêu từ phía sau khiến Mac giật mình quay lại.

"Mê cái nhà mày ấy! Tao nhìn bình thường thôi!" Mac phản bác ngay, cố giấu đi sự ngượng ngùng.

"Nhưng mà tao hỏi thật, lúc tao không có ở đây thì nó đã tập luyện cỡ nào mà lên cơ bắp ghê vậy?" Mac hỏi với chút tò mò.

"Vẫn tập bình thường thôi, sao mày hỏi vậy?" Wai cười hỏi lại.

"À... tao thấy nó có vẻ cơ bắp hơn trước. Chắc do tao để ý kỹ hơn nên mới thấy thế." Mac lúng túng đáp, ánh mắt vẫn liếc về phía Nan.

Wai mỉm cười và hiểu rằng Mac không nói thẳng ra nhưng thực chất đang bị 'đốn tim' bởi vẻ nam tính của Nan.

"Chắc anh ấy chăm chút bản thân hơn để giữ dáng tại sợ vợ đi cặp bồ ấy nhỉ?" Wai châm chọc làm Mac đỏ mặt.

"Cặp bồ cái nhà mày ấy! Tao mà dám thì anh Nan của mày xử tao chết chắc!" Mac cãi lại nhưng mặt nóng bừng.

"Xử chết thì chắc rồi nhưng xử chết trên giường thì có." Giọng Nan vang lên ngay gần đó khiến Mac giật mình vì không biết anh đã đến từ lúc nào.

"Vợ anh thắc mắc này, sao dạo này anh tập tành hăng thế, nhìn dáng khác hẳn luôn." Wai nhanh nhảu nói thay, còn Nan thì nhếch mép cười nhẹ.

"Thích không?" Nan hỏi Mac còn Wai thì rút lui để lại cho họ không gian riêng.

"Cũng... được." Mac trả lời lí nhí. Nan nắm tay Mac đặt lên cơ bụng săn chắc của mình khiến Mac phải thừa nhận rằng nó rắn chắc và rõ nét hơn trước rất nhiều.

"Trả lời to lên xem nào." Nan trêu thêm khiến Mac mím môi rồi bất ngờ...

"Á! Mày cấu tao làm gì? Móng tay dài rồi đấy, tối nay tao cắt hết đi!" Nan kêu lên khi Mac bất ngờ cấu mạnh vào bụng anh và để lại vết móng tay.

"Thế này mà còn không đau thì da dày thật đấy. Lúc tao cào lưng mày sao không thấy than như thế này hả?" Mac đáp trả làm Nan nhướn mày ngạc nhiên.

"Mày có biết mình vừa nói gì không?" Nan hỏi lại làm Mac đỏ mặt vì nhận ra mình vừa nói điều gì đó nhạy cảm và cậu thực sự cố ý.

"Ở với mày thì tao phải mặt dày chứ, không thì toàn bị mày bắt nạt thôi." Mac trả lời. Nan bật cười khẽ.

"Nhưng mày có biết câu đó của mày đúng là đang khiêu khích tao không?" Nan nói làm Mac nhíu mày.

"Kiêu khích chỗ nào?" Mac ngây thơ hỏi.

"Câu nói đó làm tao chỉ muốn có thêm lần bị mày cào lưng nữa thôi." Nan đáp khiến Mac đứng hình, khi quay qua thì thấy mấy người làm của Nan đang cười trộm.

"Đồ đáng ghét! Mày làm gì mà lại cởi áo thế hử?" Mac vội chuyển chủ đề, cố che giấu sự bối rối.

"Tao sửa xe. Mà mày vào đây làm gì? Lát nữa lại than mùi dầu máy cho xem." Nan trêu lại và anh chỉ muốn chọc Mac chút thôi.

"Tao chỉ muốn vào xem xíu thôi. Đây là chiếc xe cũ mày mới mua à?" Mac hỏi rồi tiến lại gần. Nan gật đầu.

"Sao phải sửa vậy?" Mac tò mò, nhìn vào động cơ mà mấy người làm của Nan đang kiểm tra.

"Không sửa, chỉ kiểm tra xem có chỗ nào cần thay hay điều chỉnh không thôi. Thôi, đi vào nhà đi, mày mà hít mùi dầu máy rồi bị dị ứng thì phiền lắm." Nan vẫy tay đuổi, vừa quan tâm vừa đùa.

"Tao không yếu đuối thế đâu! Chỉ dị ứng tỏi thôi mà cũng bảo tao yếu đuối nữa chứ." Mac bĩu môi than thở.

"Nhưng tao ngồi xem thôi không được à?" Mac hỏi lại vì thật ra cậu chỉ muốn gần Nan hơn thôi. Không gặp nhau vài tháng rồi nên Mac chỉ muốn ở bên cạnh anh, dù chỉ là được nhìn thấy anh trong tầm mắt thôi cũng được. Nhưng cậu không đời nào nói ra suy nghĩ đó vì cậu chắc chắn Nan sẽ chọc cậu không ngừng cho xem.

"Vậy thì ngồi ở kia đi." Nan chỉ vào chiếc ghế gỗ không xa lắm và Mac nghe lời ngồi xuống. Nan tiếp tục kiểm tra chiếc xe, vẻ mặt nghiêm túc hẳn. Tiếng trò chuyện ồn ào của Nan và đám thợ vang khắp xưởng sửa xe. Mac nhìn anh một cách chăm chú, cảm giác mới lạ này khiến cậu nhớ về mình của ngày xưa – có lẽ cậu sẽ không chịu nổi môi trường thế này, thậm chí có khi còn nhăn mặt bỏ đi.

"Sao thế, đến mức phải ngồi canh luôn rồi à?" Giọng Keith vang lên kéo Mac về thực tại. Cậu quay lại và thấy Keith - bạn thân của Nan đang đứng đó.

"Đâu phải canh, chỉ là muốn xem họ làm gì thôi." Mac đáp, cố giữ vẻ bình thản nhưng Keith lại mỉm cười như thể hiểu rõ tất cả.

"Rồi mày đến đây làm gì?" Mac hỏi ngược lại.

"Tao đến nói chuyện với Nan về việc xăm. Nó bảo muốn tao xăm thêm cho nó." Keith trả lời khiến Mac nhíu mày. Nan chưa từng nhắc chuyện này với cậu lần nào.

"Ê, đến từ lúc nào vậy?" Giọng Nan cất lên khi anh bước lại gần, tay vẫn dính dầu máy. Anh trêu Mac bằng cách giả vờ đưa tay lên xoa đầu nhưng bị cậu đẩy ra. Nan bật cười rồi quay sang Keith.

"Chào tao mà lại đi trêu vợ tao trước thì tao có nên ganh tỵ không đây?" Keith đùa.

"Ganh tỵ làm gì hả? Mày muốn tao trêu mày thay à? Nhưng tao chưa muốn bị quăng ra biển để vợ tao thành góa phụ đâu." Nan cười đáp khiến Keith nhún vai và mỉm cười.

Mac có vài thắc mắc về Keith nhưng không dám hỏi dù mối quan hệ của họ đã trở nên thân thiết hơn rồi. Dù Keith rất thân thiện nhưng cậu vẫn giữ một khoảng cách nhẹ nhàng khiến người khác không dám quá tự tiện, ngoại trừ Nan.

"Mày chưa nói với vợ về chuyện xăm đúng không? Nhìn nó ngơ ngác thế kia cơ mà." Keith thẳng thắn hỏi, ánh mắt liếc qua Mac.

"À, chưa nói. Tao định để nó xem sau khi tao đã xăm xong cơ." Nan đáp, ánh mắt nhìn Mac đầy ý cười.

"Mày tính xăm thêm à? Những cái có rồi không đủ sao?" Mac hỏi lại, thực ra cậu rất thích hình xăm của Nan nhưng không biết anh sẽ xăm thêm ở đâu.

"Tao đã biết chỗ để xăm rồi. Mày vào nhà chơi với Keith đi, tao làm xe sắp xong rồi." Nan nói. Keith gật đầu đồng ý.

"Vậy tao vào nhà ngồi với Keith nhé." Mac nói rồi quay sang rủ Keith.

"Ừ, nhớ lấy nước cho nó. Làm chủ nhà cho tốt vào nhá." Nan đùa.

"Biết rồi! Đi thôi." Mac đáp, sau đó dẫn Keith vào nhà.

Mac bước vào bếp, rót nước cho Keith.

"Không có bia hả?" Keith hỏi rồi mỉm cười.

"Để tối uống với nó đi." Mac trả lời rồi ngồi xuống sofa.

"Nó chọn hình để xăm rồi hả?" Mac hỏi với vẻ tò mò.

"Chọn rồi nhưng tao vẫn muốn hỏi lại nó để chắc chắn rằng nó đã quyết định kỹ lưỡng hay chưa." Keith trả lời với giọng nghiêm túc khiến Mac càng thêm háo hức muốn biết.

"Nó chọn hình gì?" Mac hỏi tiếp, ánh mắt dán vào Keith. Nhưng Keith chỉ im lặng nhìn cậu một lúc khiến Mac có linh cảm không lành.

"Thật ra nó không chọn hình mà chọn chữ." Keith nói thêm khiến tim Mac đập thình thịch.

"M...A...X." Keith đánh vần từng chữ làm Mac sững người. Đúng như linh cảm của cậu...

"Là tên tao à?" Mac hỏi lại và không giấu được sự bất ngờ.

"Đúng. Chính vì là chữ đó nên tao mới muốn xác nhận lại với nó. Tao từng xăm cho hàng nghìn người rồi và tao hiểu rõ việc xóa một hình xăm còn khó khăn hơn cả lúc xăm. Tao không có ý xúc phạm tình yêu của bọn mày đâu nhưng nếu một ngày nào đó bọn mày không còn yêu nhau nữa thì tên mày sẽ theo nó suốt đời. Đây không phải tên bố mẹ nên không phải thứ có thể dễ dàng chấp nhận được." Keith giải thích.

Mac biết Keith không nói sai. Cậu cũng từng thấy chuyện này trước đây vì một người bạn thời còn ngổ ngáo của cậu đã xăm tên người yêu lên cơ thể nhưng không lâu sau thì chia tay. Kết cục là phải xóa hình xăm đó đi và nó để lại những vết sẹo không nhỏ.

"Ừ, tao hiểu." Mac đáp khẽ.

"Chút nữa mày nói chuyện rõ ràng với nó nhé. Tao không muốn hai đứa mày cãi nhau vì chuyện này đâu." Keith nói thêm. Mac gật đầu.

Không lâu sau, Nan bước vào nhà, trên người vẫn còn mùi dầu máy: "Tao đi tắm cái đã, người toàn mùi dầu thôi."

Nan nói rồi vội bước lên lầu. Keith và Mac ngồi nói chuyện phiếm nhưng lòng Mac vẫn bận tâm về chuyện Nan định xăm.

"Mày kể cho nó rồi đúng không?" Nan hỏi Keith ngay khi bước xuống và nhận thấy nét căng thẳng trên mặt Mac.

Keith gật đầu.

"Có chắc không vậy Nan? Hình xăm đó sẽ theo mày cả đời đấy." Mac lên tiếng, giọng đầy lo lắng.

"Mày nghĩ tao là người không suy nghĩ à? Những gì tao quyết định thì nghĩa là tao đã chắc chắn rồi. Mày đừng lo, tao không chia tay với mày dễ dàng vậy đâu. Thậm chí nếu mày muốn chia tay thì tao cũng sẽ nhốt mày lại, để mày ở bên tao cả đời. Như vậy sẽ đơn giản hơn phải không?" Nan đùa khiến Mac trợn mắt.

"Tao đang nói nghiêm túc mà mày lại cứ đùa mãi." Mac trách nhưng Nan chỉ cười khẽ.

"Tao cũng nghiêm túc." Nan đáp, ánh mắt nhìn thẳng vào Mac.

Mac thở dài.

Không phải cậu không vui khi Nan yêu cậu đến mức muốn xăm tên cậu lên người nhưng cảm giác của cậu hiện tại vẫn rất khó diễn tả.

"Được rồi, muốn xăm thì cứ xăm. Keith, làm cho nó đi, dù sao thì tao cũng sẽ ở bên nó đến lúc nó xóa hình xăm đó." Mac quay sang nói với Keith.

Keith bật cười hiểu ý cậu. Mac đang ngầm khẳng định rằng cậu sẽ không chia tay Nan trừ khi Nan tự mình xóa bỏ hình xăm đó trước.

"Đúng là vợ chồng tâm đầu ý hợp. Rồi, định xăm ở đâu? Quyết định đi và giờ tao ra xe lấy dụng cụ đã." Keith nói rồi đứng dậy đi ra ngoài.

"Kể đi, mày định xăm ở đâu?" Mac hỏi, ánh mắt đầy tò mò.

"Ở mu bàn tay." Nan trả lời, đồng thời chỉ vào vị trí mu bàn tay phải của mình, ngay vùng giữa ngón cái và ngón trỏ để Mac có thể thấy rõ.

"Tại sao lại là tay phải?" Mac hỏi như thể muốn biết liệu vị trí có bí mật hay quy tắc nào đằng sau quyết định này không.

"À, tại mỗi lần tao dùng tay phải để 'giải quyết' khi mày không ở đây thì tao sẽ có cảm giác như mày đang làm giúp tao ấy mà." Nan trả lời với nụ cười nhếch môi khiến Mac đỏ mặt ngay lập tức.

"Đồ điên." Mac mắng nhưng mặt thì đã đỏ bừng.

Không lâu sau, Keith quay lại với đầy đủ dụng cụ xăm mình và nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ. Anh còn đưa cho Nan một cuốn sổ chứa các mẫu chữ nghệ thuật để Nan chọn, đồng thời Keith cũng sẽ thêm vào vài chi tiết hoa văn nếu Nan muốn.

"Để mày chọn luôn đấy." Nan đưa cuốn sổ cho Mac, ánh mắt đầy sự tin tưởng. Mac nhận lấy và bắt đầu lật từng trang một cách hứng thú trong khi Nan ngồi bên cạnh quan sát trong im lặng.

Mac lật qua từng trang cho đến khi tìm được một mẫu chữ mà mình cảm thấy phù hợp.

"Mày thấy mẫu này ổn không?" Mac hỏi ý kiến Nan vì đây sẽ là hình xăm mà Nan sẽ mang theo suốt đời.

"Ổn đấy, tao thích." Nan gật đầu, sau đó quay sang hỏi Keith, "Thêm chút hoa văn vào cũng được đúng không Keith?"

"Được chứ, tao sẽ thiết kế cho hoàn hảo luôn." Keith mỉm cười, khen Nan lựa chọn rất tinh tế.

Keith lúc này đùa: "Hay là mày muốn xăm tên Nan lên người không Mac?"

Mac chưa kịp đáp lại thì Nan đã lên tiếng trước: "Thôi khỏi, tao thích nó sạch sẽ thế này hơn."

Lời Nan nói khiến Mac đỏ mặt một lần nữa, còn Keith thì chỉ biết cười khúc khích. Sau đó, Keith bắt đầu tiến hành xăm hình cho Nan trong khi Mac thì tiếp tục lật qua những mẫu thiết kế khác để ngắm nghía.

Khi lật đến một bức ảnh chụp hình xăm chiếc lưới bắt giấc mơ trên ngực một người phụ nữ thì Nan bất giác dừng lại, mắt nhìn chăm chú.

Mac không bỏ lỡ cơ hội, liền hỏi: "Mày đang nhìn ngực hay là hình xăm đấy?"

Nan nhếch mép cười mà không trả lời, còn Mac thì muốn trêu Nan thêm. Cậu lật tiếp qua một trang khác, lần này là bức ảnh hình xăm đôi cánh chim trải dài trên mông của một người đàn ông.

"Thích kiểu này hay kiểu kia?" Mac cố tình hỏi với giọng trêu chọc. Keith liếc nhìn và cười phá lên.

Nan quay sang nhìn Mac rồi mỉm cười nhẹ nhưng ánh mắt đầy sự nghiêm túc.

"Thích kiểu nào à? Tao thích kiểu này, thích người đang trước mặt tao. Tao thích ánh mắt này, nụ cười này, tao thích mỗi thứ về mày." Nan cất giọng rồi nhẩm theo lời bài hát.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com