Truyen Thai Lam On Tinh Tao Di Ngai Thee Lawila
Dịch: RínTheerakit Kian Arseni, một tay mafia mang dòng máu lai Nga hoạt động trong lĩnh vực nước hoa và trang sức, giờ đây đã trở thành một nhân vật nổi tiếng. Không chỉ bởi gương mặt điển trai hay khối tài sản vượt xa kỳ vọng của bất kỳ ai, mà còn bởi khí chất bí ẩn khiến hắn nổi bật, thu hút ánh nhìn ở bất cứ đâu. Ai cũng muốn đến gần hắn.Nhưng buổi tiệc này lại khác hẳn. Gã mafia trẻ tuổi vốn mang phong thái kiêu ngạo nay lại tỏa ra hơi lạnh đủ để khiến người ta rùng mình. Không ai chịu nổi áp lực đó, chẳng ai dám đến gần hắn trong phạm vi dưới một trăm mét.Mọi người cố gắng phân tích xem chuyện gì đang xảy ra. Bình thường, hắn đã là người khó đoán nhưng lần này, tâm trạng hắn như thể sắp bùng nổ bất cứ lúc nào. Cánh phóng viên muốn phỏng vấn hắn cũng phải đứng xa, dù tin tức có giá trị đến đâu cũng không đáng để đánh đổi mạng sống.Ai mà ngờ được nguyên nhân của cơn giận này lại chỉ xuất phát từ một túi mực tẩm giòn ba vị chứ?Thee thở dài một hơi, cảm giác bức bối và khó chịu vẫn còn đọng trong lồng ngực.Hắn không hiểu bản thân mình nữa. Trước đây, hắn chưa từng có tâm trạng thất thường như thế này, hay nói đúng hơn, hắn hầu như chẳng bao giờ bộc lộ cảm xúc rõ ràng.Hắn không phải kiểu người lạnh lùng, chỉ là trống rỗng - không vui, cũng chẳng buồn vì bất cứ điều gì. Chỉ có gia đình mới khiến trái tim hắn dịu lại, còn thế giới bên ngoài hiếm khi khiến hắn rung động.Vậy mà giờ đây, chỉ vì một túi mực tẩm giòn mà hắn lại thấy bực tức.Thee cầm lấy ly rượu vang, nhẹ nhàng lắc để hương rượu hòa vào không khí rồi đưa lên môi nhấp một ngụm.Ánh mắt hắn hướng về sân khấu, nơi đang trưng bày bộ sưu tập nước hoa và trang sức mùa thu.Bên trong hắn chỉ có sự chán chường tột độ.Lúc này, Wiwit đang đứng trên sân khấu, giải thích về dự án với tư cách là trưởng nhóm, sau khi đã khai mạc sự kiện.Hình ảnh của Bộ sưu tập Mùa Thu được chiếu trên màn hình, hiển thị Aran trong một chiếc váy nhẹ nhàng cùng với một chiếc vòng tay vàng hồng trên cổ tay. Đôi mắt hắn tĩnh lặng và vô hồn, cho đến khi ánh nhìn dừng lại ở một chữ ký quen thuộc tuyệt đẹp khiến ánh mắt ấy dịu dàng hơn.Kỳ lạ thay, vẻ đẹp quyến rũ của người mẫu mà hắn từng ngưỡng mộ lại không thể làm rung động trái tim hắn bằng chính chữ ký nhỏ nằm ở góc bức ảnh.Vị thiếu gia mafia khẽ cúi đầu. Đây không phải là lần đầu tiên những cảm xúc vốn luôn bình lặng của hắn bị xáo trộn. Từ khi có trí nhớ, hắn chưa bao giờ quan tâm đến ai ngoại trừ gia đình mình.Nhưng Peach lại là một trong số ít người mang đến cho hắn cảm giác bình yên khi ở bên. Khi có cậu ấy bên cạnh, hắn cảm thấy thư thái, an toàn, có thể là chính mình mà không cần đề phòng.Một rung động chưa từng có khiến lồng ngực anh trở nên ấm áp và mềm mại. Hương thơm ấy quá dịu dàng, quá ngọt ngào khiến hắn ngày càng trở nên chiếm hữu.'Tôi muốn cậu nhìn tôi, quan tâm đến tôi và luôn ở trong tầm tay tôi.'Cảm xúc ấy ngày một lớn dần cho đến khi trở nên khó lòng kiềm chế.Những tràng pháo tay vang dội khiến hắn ngẩng đầu lên. Wiwit đứng trên sân khấu, đặt tay lên ngực và nở nụ cười đầy tự hào. Theerakit nhìn về phía đó, ánh mắt hắn dần trở nên u tối.Khuôn mặt dịu dàng trước đó lại một lần nữa mang theo vẻ lạnh lùng.Peach có thể tùy hứng trêu chọc và chọc ghẹo người khác cho vui nhưng không thể làm điều đó với hắn.Theeakit ngăn chặn tia tối vừa lóe lên trong mắt khi thấy người thư ký trẻ tiến lại gần. Không khí căng thẳng lập tức dịu xuống nhưng gương mặt hắn vẫn trầm mặc hơn bao giờ hết."Sếp, ngài có muốn ăn gì để lót dạ không?" Người thư ký trẻ phớt lờ biểu cảm lạnh nhạt kia mà đưa cho hắn một đĩa thức ăn và giật lấy ly rượu trong tay vị thiếu gia, "Nếu chỉ uống rượu thì ngài sẽ say mất.""Mang cho tôi mực ba vị.""Sếp không ăn mực đâu ạ." Mok khẳng định chắc nịch.Tuy nhiên, người đối diện hoàn toàn không cảm thấy lời thư ký nói đáng để tâm nên thản nhiên đáp: "Ăn hay không là chuyện của tôi nhưng tôi muốn ăn.""Sếp nên nói thẳng với Peach rằng ngài đang giận vì không nhận được quà lưu niệm đi ạ."Mok nói với giọng yếu ớt, trong lòng thầm thương tiếc cho bịch mực giòn ba vị vẫn còn nằm trong túi áo mình. Thee khoanh tay, hơi ngẩng cằm lên với dáng vẻ đầy kiêu hãnh."Chỉ là vài món ăn vặt rẻ tiền thôi thì tôi có cần phải xin không?"Vừa nói ra câu đó, trong lòng hắn cũng tự hỏi chính mình. Hắn vốn không thích ăn mực, cũng không thích đồ cay. Chưa kể, đó chỉ là một món ăn vặt bình thường và dễ dàng tìm mua. Vậy tại sao hắn lại tức giận?Chàng trai mím môi, lựa chọn bỏ qua cảm giác bực bội vô cớ này. Hắn không nghĩ mình cần phải suy xét điều đó vào lúc này.Vị thiếu gia mafia vẫn chìm trong mớ suy nghĩ của bản thân, hoàn toàn không để ý đến người thư ký đang đứng trước mặt. Khuôn mặt anh ta sắc sảo và nguy hiểm, ánh mắt hẹp dài ánh lên sự gian xảo, khiến người ta khó lòng tin tưởng."Nếu đó là quà của ngài Aran thì liệu sếp có tức giận đến vậy không?"Câu hỏi ấy khiến hắn khựng lại. Thực tế, hắn gần như đã quên mất cái tên ấy. Nhưng khi Mok nhắc đến, hình ảnh chàng người mẫu điển trai liền hiện lên trong tâm trí hắn.Quan trọng hơn cả, hắn chỉ coi Aran là gương mặt đại diện cho một buổi chụp hình quảng bá chứ hắn chưa bao giờ có cảm xúc gì khác với cậu ta.Từ lâu hắn đã nhận ra bản thân không hề có hứng thú với chàng người mẫu đó, thậm chí còn lạnh nhạt đến mức chẳng buồn quan tâm.Và ngay khoảnh khắc ấy, hình ảnh ấy liền vỡ vụn.Thay vào đó, trong tâm trí hắn lại hiện lên một bóng dáng khác—cậu nhiếp ảnh gia trẻ tuổi với nụ cười thư thái, đôi má hơi phồng lên vì cắn một miếng sandwich thật to và những giọt nước mắt trong veo như những viên ngọc lăn dài trên má.Peach không hề đẹp đẽ lộng lẫy. Nhưng không hiểu sao, trong mắt hắn, hình ảnh của anh lại đẹp hơn bất cứ ai khác.Mok quan sát thấy ông chủ vẫn im lặng thì nụ cười của cậu càng thêm gian xảo. Không kiềm được, cậu lại chêm vào một câu:"Chẳng phải đây gọi là 'ghen' sao?"Khoảnh khắc ấy, Mok chứng kiến tai của chủ nhân đột nhiên đỏ ửng, đôi mắt hơi mở to đầy kinh ngạc."Nhảm nhí!" Hắn gằn giọng, gần như gầm gừ nhưng hoàn toàn không có chút đáng sợ nào bởi vì vết đỏ trên tai hắn vẫn còn hiện rõ.Mok âm thầm nâng tầm quan trọng của cậu nhiếp ảnh gia trẻ trong lòng ông chủ lên một bậc trước khi quyết định dừng việc trêu chọc ở đây. Cậu đảo mắt xung quanh, đánh giá rằng không ai đứng quá gần và phần lớn mọi người vẫn đang tập trung vào sân khấu thì sau đó mới hạ giọng báo cáo lại cuộc trò chuyện trong ngày.Vì Mok chịu trách nhiệm điều phối những việc lặt vặt, hầu hết những người trong giới đều biết rằng nếu muốn sắp xếp công chuyện gì với nhà Arseni thì chỉ cần liên hệ với vị thư ký trẻ này là được. Không chỉ vì vấn đề an toàn, mà còn bởi vì gia tộc Arseni có quá nhiều bí mật ẩn giấu đằng sau. Có những chuyện nhất định phải xử lý cho thỏa đáng.Mok dừng lại một lúc, cúi đầu trước khi báo cáo tin tức cuối cùng."Ngài Krit đã báo với tôi về lịch trình. Tuần sau anh ấy sẽ bay đến Thái Lan."Nghe thấy tên em trai mình, Thee nhướng mày, sau đó quay sang nhìn Mok với ánh mắt thích thú, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười nhàn nhạt."Roma sẽ ở đây bao lâu?"Vẻ mặt Mok lộ rõ sự lo lắng."Một tháng.""Vậy thì tôi sẽ cho cậu nghỉ nguyên một tháng. Hãy chăm sóc Roma thật tốt đi.""Không được, tôi còn rất nhiều việc phải làm lắm." Mok kiên quyết phản đối, khóe miệng hơi trùng xuống, "Sếp nên chuẩn bị quay về đi j. Sáng mai có cuộc họp trực tuyến nữa đấy.""Dời cuộc họp sáng mai lại một chút." Thee ngừng trêu chọc thư ký, ra lệnh, "Và chuẩn bị cho tôi hai cái sandwich cùng hai ly americano đá."...Ở một nơi khác, Peach đang kiệt sức đến mức gần như lả đi. Anh ngã phịch xuống ghế văn phòng và suýt chút nữa ngủ gục ngay tại chỗ.Trên màn hình máy tính hiển thị thông báo rằng email đã được gửi thành công. Peach lơ mơ nhìn qua một lần rồi lại thả người xuống ghế một cách thoải mái.Không phải là Peach chưa bao giờ làm việc muộn nhưng anh thực sự không thích việc phải tiếp tục làm việc vào ban đêm sau khi đã dành cả ngày để làm việc.Đặc biệt là khi anh chỉ có ý định làm việc vào ban ngày rồi nghỉ ngơi nhưng cuối cùng lại phải quay lại làm việc vào buổi tối và điều đó khiến anh kiệt sức.Peach tháo kính ra, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay xoa hai khóe mắt. Anh mệt đến mức hốc mắt đau nhức và bụng anh cũng réo ầm lên phản đối.Buổi tối, anh đã lục tìm trong bếp và nấu một gói mì ăn liền trước khi ngồi trước màn hình máy tính. Nhưng bây giờ, mọi thứ đã tiêu hóa hết và anh quá mệt để đứng dậy tìm thứ gì đó để ăn tử tế. Vì thế, anh quyết định phớt lờ cơn đói, cuộn mình vào ghế và tiếp tục làm việc.Anh không ngờ rằng chỉ một lát sau, tiếng chuông cửa réo vang inh ỏi.Peach giật bắn mình, co rúm lại trên ghế nhưng tiếng chuông vẫn không dừng lại.Sau một tiếng thở dài đầy bất mãn, anh lết từng bước chậm chạp về phía cửa.Đứng trước cửa, anh khựng lại một chút rồi nhìn qua lỗ nhòm.Anh thấy dáng người cao lớn của chàng mafia trẻ tuổi đang chuẩn bị nhấn chuông thêm lần nữa nên liền vội vã mở cửa."Ngài Thee, có chuyện gì mà ngài đến sớm vậy?" Peach dụi mắt, đôi môi mím chặt để cố kìm lại một cái ngáp nhưng nước mắt vẫn vô thức tràn ra khóe mắt.Chàng mafia trẻ tuổi khựng lại, đôi mắt khói sẫm nheo lại lặng lẽ quan sát.Từ mái tóc rối bù, đôi mắt còn vương nước, đến chiếc áo phông rộng để lộ xương quai xanh. Chiếc quần short ngắn trên đầu gối gần như biến mất dưới lớp áo, để lộ đôi chân trắng trẻo nhưng săn chắc.Đối với Peach, đây là dáng vẻ bình thường của một người chuẩn bị đi ngủ trong phòng riêng của mình.Nhưng vì lý do nào đó, vẻ mặt của Thee lại trở nên tối sầm.Hắn đột nhiên nắm lấy vai anh bằng cả hai tay rồi đẩy anh vào trong phòng.Trong lúc đó, ánh mắt hắn quét nhanh dọc hành lang khu chung cư, đảm bảo rằng không ai vô tình nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cậu nhiếp ảnh gia trẻ tuổi.Sau đó, hắn đóng sầm cửa lại, khóa chặt.Chàng mafia đứng đó nhìn cánh cửa đóng kín thêm một giây rồi chậm rãi quay lại, ánh mắt sắc bén khóa chặt lên chủ nhân của căn phòng."Cậu ăn mặc lôi thôi quá, định cho ai nhìn thấy à?" Chàng trai trẻ hỏi với giọng nghiêm túc.Tuy nhiên, Peach quá buồn ngủ để hiểu được ý nghĩa của câu nói đó nên chỉ nhíu mày, bình tĩnh phản bác mà không hề sợ hãi."Tôi chuẩn bị đi ngủ nên tất nhiên phải mặc đồ ngủ rồi. Anh có muốn tôi mặc vest đi ngủ không, ngài Thee?" Peach ngáp dài, mắt nhắm hờ, tay xoa nhẹ hai bên thái dương, "Và bây giờ là sáu giờ sang thì ai sẽ đến đây chứ? Chỉ có ngài Thee là đến vào giờ này thôi đấy."Thee khựng lại một chút, vẻ mặt lập tức dịu xuống. Dường như có thể thấy những tia sáng lóe lên sau lưng cậu.Hắn hoàn toàn không nhận ra giọng điệu châm chọc xen lẫn oán trách trong lời nói của Peach.Giống như trước đây, hắn chỉ nghe những gì mình muốn nghe."Chỉ có tôi thôi sao?" Hắn hỏi lại với giọng điệu vui vẻ.Nhưng Peach lúc này đầu óc quay cuồng, mắt lờ đờ, ngay cả khi muốn than phiền cũng không còn sức lực để làm vậy nên chỉ có thể gật đầu.Người bình thường không ai gõ cửa vào lúc sáu giờ sáng đâu, thưa ngài Thee.Theerakit hoàn toàn phớt lờ ánh mắt nửa oán trách kia.Hắn sải bước dài vào trong phòng, kéo theo cánh tay của Peach, dẫn cậu đến bàn ăn. Khi đã đến nơi, hắn ấn nhẹ lên vai cậu, buộc cậu ngồi xuống.Lúc này, Peach mới nhận ra trên tay hắn đang cầm hai túi cháo nóng hổi, thơm lừng."Tôi định mua bánh sandwich cho cậu nhưng Mok nói cháo sẽ tốt hơn." Chàng mafia trẻ tuổi hơi nhíu mày, trông có vẻ không chắc chắn.Tuy nhiên, Peach lập tức gật đầu vì Mok nói đúng. Khi bụng rỗng mà ăn thứ gì đó dễ tiêu hóa như cháo trước khi ngủ thì vẫn tốt hơn.Mùi thơm của đồ ăn khiến đầu óc anh tỉnh táo hơn một chút.Peach liếc nhìn chàng mafia trẻ tuổi một lần, sau đó quyết định đứng dậy, tự mình lấy hai cái cốc.Anh quay lại bàn, mở túi cháo ra rồi đổ vào hai chiếc cốc.Hơi nóng bốc lên, tỏa ra hương thơm quyến rũ.Sau đó, anh mở một gói quẩy nhỏ, rắc thêm vài lát gừng và cho vào chút nước tương.Peach đẩy một phần về phía ngài Thee,"Cảm ơn anh nhé, cùng ăn đi nào." Peach nở nụ cười rạng rỡ.Anh đang rất đói, vậy mà đột nhiên lại có đồ ăn nóng hổi xuất hiện ngay trước mắt mà không tốn chút công sức nào. Chỉ vậy thôi cũng đủ khiến anh cảm thấy tốt hơn rất nhiều rồi.Chàng mafia trẻ tuổi im lặng một lúc, ánh mắt dần tối lại."Cậu có muốn mở một quán cháo không?""Không." Peach lập tức từ chối với vẻ mặt thản nhiên. Anh đã quá quen với kiểu đùa giỡn này của đối phương và anh chẳng tin rằng người kia nói thật chút nào.Sau khi cúi xuống ăn hết bát cháo, bụng anh trở nên ấm áp, đầy đặn khiến mí mắt nặng trĩu như thể bị đè bởi một tảng chì.Peach quyết định xếp chồng bát vào bồn rửa, dự định sẽ rửa chúng khi thức dậy vào buổi trưa."Tôi đã mua cho cậu một ít cà phê rồi, nó ở trong tủ lạnh đấy. Ngủ đi, trưa dậy thì uống."Chàng mafia trẻ tuổi theo cậu vào bếp, chỉ vào một ly cà phê của một cửa hàng nổi tiếng. Khi thấy Peach lại trông có vẻ buồn ngủ, anh khẽ cười."Ngủ đi. Trưa tôi sẽ đến đón cậu."Peach gật đầu mà chẳng thật sự hiểu người kia muốn nói gì. Khi thấy chàng trai trẻ đang đi ra cửa, anh chợt nhớ ra điều gì đó.Anh vội gọi người kia chờ một lát rồi chạy nhanh về phòng làm việc. Khi quay lại, trên tay cậu là một chiếc chuông gió.Chiếc chuông gió được làm từ thủy tinh, màu sắc chuyển dần từ xanh đậm ở đỉnh xuống trắng. Những hoa văn lượn sóng màu trắng đẹp đến mức trông như những con sóng thực sự.Ở phía dưới, nơi cuối sợi dây dài có một vỏ sò màu hồng nhạt. Khi gió thổi qua, nó tạo ra âm thanh du dương, dễ chịu."Quà cho anh. Xin lỗi vì chưa đưa cho anh sớm hơn. Tôi tự tay vẽ họa tiết sóng nên vừa mới khô xong."Peach mỉm cười rạng rỡ đầy tự hào."Người ta nói rằng âm thanh của chuông gió có thể khiến chúng ta cảm thấy bình yên và tỉnh táo hơn. Ngài Thee, hãy thử treo nó lên đi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com