Truyen Thai Lam On Tinh Tao Di Ngai Thee Lawila
Dịch: RínPeach trở về vào buổi chiều hôm đó. Sáu ngày nghỉ ngơi đã khiến anh cảm thấy tươi mới hơn rất nhiều. Sau khi thu dọn hành lý, anh gọi cho đại diện của Tawan, yêu cầu cậu ấy quay lại vào ngày mai để thực hiện một số cảnh quay bổ sung.Hợp đồng tiền lương của Tawan có bao gồm những ngày cậu ấy cần trở lại để chụp lại cảnh quay nhưng thông thường thì chỉ được phép một ngày thôi. Nếu công việc thất bại vào ngày mai, Peach sẽ phải bồi thường cho nam diễn viên trẻ vì những tổn thất gây ra. Điều đó cũng sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của công ty.Dù không nghiêm trọng đến mức khủng khiếp nhưng chắc chắn cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.Sáng hôm sau, chàng trai trẻ đứng trước phim trường dự phòng số một, mang theo chiếc máy ảnh lớn đáng tin cậy cùng một túi đeo vai chứa đầy những món đồ lặt vặt.Nhiếp ảnh gia trẻ tuổi này luôn bước vào công việc với thái độ thoải mái như thế. Nhưng điều khác thường và có phần kỳ lạ là sự hiện diện của một người đàn ông cao lớn đứng ngay bên cạnh anh. Người đó khoanh tay trước ngực, tỏa ra một luồng khí có phần áp lực dù ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi nhiếp ảnh gia bên cạnh dù chỉ một giây."Tôi có cần mở Studio A cho cậu không?" Chủ tịch hỏi với giọng nghiêm túc, đôi mày cau lại đầy lo lắng, "Hay tôi nên gọi thêm thiết bị không? Tôi có thể đặt gấp cho cậu ngay bây giờ.""Không cần đâu." Peach lập tức từ chối với vẻ mặt nghiêm túc, "Chỉ riêng việc anh cứ đứng đây nói chuyện với tôi đã đủ để biến tôi thành mục tiêu rồi."Những ánh nhìn xung quanh bắt đầu đổ dồn về phía anh. Dù đó chỉ là những ánh mắt lo lắng và thương cảm chứ không hề mang theo sự đố kỵ nào nhưng Peach vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.Cả hai trò chuyện với giọng khá nhỏ khiến những người xung quanh không thể nghe thấy nội dung cuộc đối thoại. Nhưng những gì họ nhìn thấy là vẻ mặt nghiêm túc của chủ tịch, cùng với một mệnh lệnh dứt khoát và đầy uy quyền.Bên cạnh hắn là một nhiếp ảnh gia chỉ cao đến vai, nở một nụ cười nhẹ nhưng trong lòng lại đầy lo lắng. Khi kết hợp với vụ nổ tại cuộc họp ngày hôm trước, tất cả đều tin chắc rằng chủ tịch đang đe dọa nhiếp ảnh gia trẻ tuổi.Theerakit đã quen với những ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình nhưng lần này, hầu hết mọi người đều tránh ánh mắt hắn mà chuyển sang nhìn người bên cạnh. Hắn, người đã cảm thấy tốt hơn sau khi gặp nhiếp ảnh gia trẻ tuổi vào sáng nay lại bắt đầu nổi giận lần nữa. Trong khi đó, Peach vốn không quen với quá nhiều ánh nhìn thì ngày càng cảm thấy khó chịu hơn."Tôi không muốn cậu phải chịu đựng điều này." Chàng trai trẻ thuộc giới mafia lên tiếng với vẻ không hài lòng. Hắn đã làm rất nhiều thứ để gây áp lực lên Wiwit và không muốn Peach phải chịu thiệt thòi vì điều đó.Thế nhưng, chàng nhiếp ảnh gia nhỏ bé chỉ lắc đầu kiên quyết. Anh không những không thấy đây là điều khó khăn, mà thực tế, trong mắt anh còn ánh lên sự phấn khích."Người khác sẽ nghĩ rằng tôi đang lợi dụng mối quan hệ. Vì tôi từng bị chèn ép nên tôi không thể sử dụng những cách mà chính tôi cũng ghét." Peach nhún vai nhưng khóe môi vẫn giữ một nụ cười."Hơn nữa, anh không nghĩ rằng chuyện này có vẻ rất thú vị sao? Có chút thách thức đúng không?"Theerakit nhìn nụ cười đó, ánh mắt dần trở nên dịu lại. Bầu không khí căng thẳng xung quanh hắn cũng theo đó mà dịu xuống, giúp những người đứng gần có thể thở phào nhẹ nhõm. Khuôn mặt sắc lạnh của hắn ta lộ ra một nụ cười thoáng qua, gần như không thể nhận ra."Tôi tin tưởng cậu." Hắn đáp một cách bình thản nhưng người nghe có thể nhận ra tâm trạng hắn đã tốt hơn rất nhiều. Sau khi gật đầu chào những người xung quanh, Thee quay lưng rời đi, trả lại sự yên bình cho phim trường.Ngay lập tức, những đồng nghiệp quen thuộc tiến đến vỗ vai Peach, có người còn cố gắng an ủi anh. Peach hơi bối rối nhưng vẫn mỉm cười đáp lại.Thậm chí, Plug cũng chạy tới ôm anh một cái, nước mắt lưng tròng, môi mím chặt rồi nói bằng giọng nghẹn ngào:"Hãy mạnh mẽ lên nhé!"Chuyện gì xảy ra nữa đây?
Peach tò mò nhưng không hỏi. Thời gian đang dần cạn kiệt ở khắp mọi nơi vì vậy anh quyết định quay lại chuẩn bị trong studio. Hôm nay, anh mang theo một chiếc đèn chùm nhỏ để trang trí căn phòng, cùng với một tấm vải trong suốt mà anh đã mượn từ chị gái ở bộ phận nghệ thuật để làm phụ kiện bổ sung.Lý do chính khiến anh từ chối chuyển sang studio khác là vì anh cảm thấy ép buộc đối phương theo cách này là quá nhiều áp lực. Nếu xuất hiện và lại sử dụng một studio lớn thì chắc chắn sẽ có những lời chỉ trích và so sánh. Cuối cùng, anh sẽ bị coi là người lợi dụng mối quan hệ. Hơn nữa, chỉ riêng việc biết trước tình huống cần xử lý cũng đã được xem như một lợi thế không công bằng.Nếu thực sự muốn khiến Wiwit phải chấp nhận thất bại thì anh phải chiến đấu trên cùng một sân chơi.Không lâu sau, ngôi sao trẻ xuất hiện. Anh ta bước vào studio với đôi chân dài và gương mặt điển trai nhưng trông có vẻ cau có và khó chịu. Tuy nhiên, khi nhìn thấy ai là nhiếp ảnh gia hôm nay thì đôi lông mày nhíu chặt của anh ta dường như giãn ra đôi chút.Chỉ một chút thôi, trước khi lại quay về biểu cảm khó chịu ban đầu. Peach lắc đầu, gần như có thể đọc được suy nghĩ trong đầu người kia. Đôi khi anh tự hỏi liệu người này có thường xuyên nói những điều vô nghĩa không. Liệu có ai có thể lắng nghe anh ta một cách nghiêm túc không?Anh ngừng quan tâm và tập trung vào việc chụp ảnh. Hôm nay anh chỉ có một cơ hội và chỉ có nửa ngày nên không thể lãng phí thời gian được.Buổi chụp hình diễn ra suôn sẻ. Những bức ảnh trông đúng như những gì anh đã hình dung. Buổi chụp thực tế chỉ mất hai giờ trước khi sự kiện kết thúc.Peach cúi xuống kiểm tra lại hình ảnh, để đồng đội dẫn Tawan đi thay đồ và quay lại. Đôi mắt anh tập trung vào máy ảnh trong tay, không để ý đến xung quanh. Cho đến khi một cái bóng chồng lên khung hình trong máy ảnh thì anh mới quay lại nhìn.Bên cạnh cậu là một chàng trai nhỏ nhắn, làn da trắng, đôi mắt to tròn và khuôn mặt đáng yêu với một nụ cười rộng đến mức hai má phồng lên. Anh gần như chắc chắn rằng người này chính là nhiếp ảnh gia toàn thời gian mới mà Wiwit đã thuê để thay thế anh. Và anh không thể hiểu được tại sao cậu ta lại đứng đó nhìn anh với nụ cười lớn như vậy, đôi mắt sáng rực đầy mong chờ.Và rồi những lời chào hỏi rôm rả vang lên giữa các nhân viên vẫn còn ở trong studio, mặc dù ai cũng biết rằng anh sẽ quay lại để thay thế họ, điều đó có nghĩa là anh sẽ ở lại."Xin chào, tôi tên là Train." Người kia cúi đầu chào với một thái độ khiêm tốn khiến Peach không biết phải phản ứng thế nào vì bản thân vốn có tính cảnh giác."Peach." Anh đáp lại, gật đầu nhẹ. Anh đoán mình lớn tuổi hơn người đối diện và anh vẫn chưa biết đối phương đến với mục đích tốt hay xấu. Người này thuộc cùng đội với Wiwit, thậm chí còn bị loại giữa chừng và được thay thế bằng tên của anh. Nếu nhìn thế giới theo hướng tích cực và nghĩ rằng người kia đến với thiện ý thì có lẽ hơi quá lạc quan."Tôi đã nghe danh tiếng của anh Peach từ lâu. Hôm nay có cơ hội được tận mắt chứng kiến anh Peach làm việc nên tôi đã xin phép được quan sát phía sau. Với tư cách là một đàn em muốn học hỏi kinh nghiệm từ anh, tôi hy vọng mình sẽ không làm phiền đến anh." Train mỉm cười và cúi đầu một cách lễ phép. Tuy nhiên, đối với một người luôn cảnh giác như Peach thì điều này lại càng khiến anh căng thẳng hơn.Thà rằng đối phương tỏ rõ thái độ ghét bỏ như Wiwit còn dễ đối phó hơn là phải đối mặt với nụ cười khó hiểu này.Peach chỉ cười gượng gạo mà không đáp lại nhưng dường như đối phương lại hiểu theo một cách khác. Cậu bé nhỏ nhắn tiến đến gần hơn, nghiêng đầu nhìn vào bức ảnh trên chiếc máy ảnh đang đeo trên cổ Peach rồi thốt lên đầy ngạc nhiên:"Wow, bức ảnh đẹp quá. Khả năng của tôi hoàn toàn không thể sánh bằng anh được."Peach cau mày rồi lùi lại. Cậu không thích những người không thân thiết đến quá gần mình.Ngay cả với Aran, người mà cậu coi như một người em trai thân thiết nhưng Peach vẫn giữ khoảng cách và không để ai đến quá gần."Tôi nghĩ nhìn trên máy tính sẽ rõ hơn." Anh nói khi lùi lại một bước. Anh cảm thấy cơ thể mình căng thẳng hơn bình thường và bàn tay cầm máy ảnh khẽ run lên.Train ngước nhìn lên rồi bật cười khô khốc trước khi cuối cùng quay lại nhìn vào màn hình máy tính. Đôi mắt cậu ta sáng lên, tràn đầy đam mê nhưng cũng phảng phất một chút ghen tị.Peach khá nhạy cảm với cảm xúc của người khác. Anh biết rằng sự ngưỡng mộ mà cậu bé này dành cho mình là thật nhưng cảm giác khó chịu mơ hồ kia cũng vậy. Vì thế, khi đối phương quay lại nhìn anh với một nụ cười rộng cùng ánh mắt trong veo thì anh cảm thấy không thoải mái."Nó thực sự rất đẹp. Dù không cần chỉnh sửa gì them nhưng nó vẫn rất đẹp." Train khẽ thở dài, trông như thể cậu ta hoàn toàn chìm đắm trong bức ảnh."Tôi thực sự muốn trở thành nhiếp ảnh gia giỏi. Khi còn là sinh viên, tôi đã đạt điểm A nhưng sau khi tốt nghiệp thì mọi thứ trở nên rất khó khăn.""Cậu tốt nghiệp chuyên ngành nhiếp ảnh à?" Peach quyết định tiếp tục cuộc trò chuyện khi thấy đối phương đã chuyển sự chú ý sang màn hình máy tính. Dù cảm thấy không thoải mái nhưng cậu vẫn muốn biết người kia thực sự muốn gì."Tôi tốt nghiệp Khoa Nghệ thuật Truyền thông, chuyên ngành nhiếp ảnh." Người kia mỉm cười đầy tự hào, "Còn anh tốt nghiệp ở đâu vậy, anh Peach?"Peach khẽ cau mày, đôi mắt nheo lại như thể bắt đầu hiểu ra điều gì đó."Tôi không tốt nghiệp trong lĩnh vực này.""Thật sao? Nhưng anh giỏi quá nên tôi tưởng anh chắc chắn sẽ đạt điểm A trong ngành này chứ." Đối phương vẫn giữ gương mặt rạng rỡ, ánh mắt ngạc nhiên một cách tự nhiên đến mức khó có thể nghi ngờ, "Tôi thắc mắc tại sao anh Peach lại không phải là nhân viên chính thức ở đây. Nếu anh giỏi như vậy thì làm sao anh Wit có thể để anh đi được?"Peach cất máy ảnh vào túi trước khi quay người lại, khoanh tay và tựa hông vào mép bàn, hoàn toàn tập trung vào trận chiến đang diễn ra trước mặt mình. Đôi môi anh nhếch lên thành một nụ cười rộng, một nụ cười mà nếu em gái cậu nhìn thấy thì có lẽ cô bé sẽ hét lên nhưng không phải vì vui sướng.Thật là một nụ cười đáng sợ."Tình cờ thôi, tôi khá kén chọn trong công việc mình làm và làm freelancer thì cũng rất tuyệt. Tôi có thể chọn loại công việc mình muốn, không phải nghe lệnh của ai cả." Peach nhún vai, trông có vẻ thư thái, không mang theo chút cảm xúc nặng nề nào, "Điều quan trọng là khi tôi làm việc, chẳng ai lại gần hỏi tôi tốt nghiệp ở đâu hay điểm trung bình của tôi là bao nhiêu. Tiếc thật, dù tôi đã tốt nghiệp với điểm A môn tiếng Đức nhưng chẳng có cơ hội khoe khoang với ai cả."Anh dừng lại một chút, đôi mắt ánh lên vẻ châm chọc: "Nhưng như cậu đã nói, những thứ này quan trọng hơn ở năng lực thực tế chứ không phải điểm số trên trường đại học."Cơ thể nhỏ bé với đôi má đỏ bừng siết chặt nắm tay, những ngón tay gầy guộc siết lại đầy căng thẳng. Đôi mắt hơi ngân ngấn nước, trông như thể chỉ cần ai đó nhìn vào sẽ nghĩ rằng cậu ta đang bị bắt nạt. Peach khẽ động khóe miệng tạo thành một nụ cười, đôi môi hơi mở rộng hơn bình thường, ánh mắt cụp xuống đầy dịu dàng. Đôi tay mảnh mai đưa lên chạm nhẹ vào má, ngón tay khẽ lau đi những giọt nước mắt.Không phải một nhiếp ảnh gia không có nền tảng gì. Cậu ta muốn cùng diễn một vở kịch với mình, nhưng rõ ràng là đã muộn vài năm rồi."Tôi biết cậu đang khó chịu nhưng đừng lo lắng. Những chuyện này chỉ là vấn đề luyện tập thôi. Màn trình diễn của cậu không tệ nhưng cũng có thể làm tốt hơn nữa đấy."Giọng nói dịu dàng và an ủi khiến những người xung quanh nhìn vào với ánh mắt thương cảm. Peach nín thở một chút rồi đưa tay ra nắm lấy bàn tay của đối phương. Nụ cười nhẹ nhàng thoáng chốc vặn vẹo đôi chút nhưng anh vẫn giữ nguyên nó."Nếu cậu cần hỏi bất cứ điều gì thì cứ đến tìm tôi. Tôi rất sẵn lòng đưa ra vài lời khuyên."Nhưng trước khi kịp nói hết câu, một cơn đau nhói đột ngột truyền đến từ cổ tay anh. Cả cơ thể bị kéo mạnh về phía trước khiến anh loạng choạng, đầu va phải một bức tường cao mang theo hơi ấm lạ lẫm.Peach chớp mắt, bàng hoàng mất một lúc mới hoàn hồn lại. Anh nhìn xuống bàn tay rắn chắc như gọng kìm đang nắm chặt cổ tay mình. Ánh mắt anh từ từ lướt lên dọc theo ống tay áo vest đen, cơ bắp săn chắc, cho đến khuôn mặt góc cạnh sắc bén đang nhìn cậu với ánh mắt giận dữ.Chỉ lúc đó, anh mới nhận ra bức tường mà mình vừa va vào thực chất là cơ thể của một tên mafia trẻ tuổi đang đứng sát bên cạnh mình.Thee nhíu mày sâu, sự bất mãn hiện rõ đến mức không thể che giấu.Cổ tay Peach bị giữ chặt nhưng không đến mức đau đớn, cứ như thể đối phương đang cố gắng cẩn thận vậy. Lực trên cánh tay kia đủ mạnh để anh không thể rút ra nhưng vẫn có chút kiểm soát. Tên mafia trẻ tuổi nhìn cậu một lúc rồi chuyển ánh mắt lạnh lẽo sang phía thân hình nhỏ bé kia. Khuôn mặt hắn đầy vẻ băng giá, gần như khiến bất cứ ai đối diện cũng phải run rẩy."Cậu đang làm gì đấy?" Giọng nói trầm thấp, bình tĩnh nhưng mang theo áp lực cực lớn. Ngay cả Train, người vừa rồi còn tỏ ra lanh lợi thì giờ cũng không dám hé răng. Cậu ta sợ đến mức chỉ muốn tìm đường thoát thân.Thấy tình hình ngày càng căng thẳng, Peach ngẩng đầu lên, nét mặt vẫn đầy bối rối mà không hề có chút sợ hãi nào. Anh thậm chí tự hỏi liệu có phải mình lại bị ma ám hay không.Dù vẫn còn chút e dè nhưng cảm giác khi bị Thee nắm cổ tay không hề tệ. Hắn có vẻ giận đến mức có thể giết chết anh ngay lập tức nhưng bàn tay giữ lấy cậu lại đầy cẩn trọng, như thể đang thì thầm rằng mọi chuyện vẫn ổn.Thee vẫn còn kiểm soát được cảm xúc của mình. Dù cậu chẳng hiểu vì sao hắn lại nổi giận đùng đùng như vậy."Ngài Thee, bình tĩnh một chút đi."Peach khẽ gõ nhẹ lên mu bàn tay đang siết chặt cổ tay mình."Có chuyện gì khiến anh không vui à?"Thee quay lại nhìn người của mình. Peach chớp mắt đầy nghi hoặc.Nhưng thay vì trả lời, tên mafia trẻ bật ra một tiếng cười khẽ từ cổ họng, rồi cất giọng đầy chế giễu:"Phải là tôi hỏi mới đúng. Hai người đang làm cái trò gì mà thân thiết đến mức này hả? Không biết trời cao đất dày là gì sao?"Peach nhìn đối phương với vẻ mặt vô cảm như thể vừa nghe thấy một câu thoại nổi tiếng trong một vở kịch nào đó. Anh giả vờ phớt lờ những nghi vấn của mình mà chỉ chọn trả lời những gì cậu cho là quan trọng."Tôi chỉ đang giới thiệu về nhiếp ảnh cho những người trẻ cùng lĩnh vực thôi." Cậu ngừng lại một chút và quan sát xung quanh. Bây giờ, cả hai lại trở thành tâm điểm của sự chú ý và tất cả là nhờ vào sự xuất hiện của vị chủ tịch cao lớn đang đứng sát bên cậu.Vậy nên, Peach quyết định đổi chủ đề: "Ngài Thee, anh đến đây là để xem ảnh đúng không? Vậy thì ngồi xuống và đợi tôi một chút, tôi sẽ cho anh xem."Nói xong, anh kéo nhẹ cổ tay mình, ánh mắt to tròn đầy vẻ cầu xin.Thee dừng lại một lúc trước khi chậm rãi thả lỏng bàn tay đang nắm cổ tay anh. Sau đó, hắn chỉ gật đầu thay vì nói lời cảm ơn rồi quay người bước đi, tìm kiếm nhiếp ảnh gia chính thức mới của công ty.Train vẫn đứng trước màn hình máy tính, hai bàn tay siết chặt, đôi mắt sáng rực.Peach nhìn cậu ta một lúc rồi bước lại gần, hắng giọng một lần để kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ.Người nhỏ bé hơn khẽ rùng mình, nhanh chóng quay đầu lại. Nụ cười giả tạo ban nãy đã biến mất. Cả người cậu ta vẫn còn run nhẹ nhưng ánh mắt lại ánh lên tia sáng mãnh liệt.Peach chắc chắn rằng đối phương thực sự yêu thích công việc này."Vũ khí của một nhiếp ảnh gia chính là máy ảnh. Điều đầu tiên cậu cần làm chủ chính là hiểu rõ vũ khí của mình, cũng giống như nắm rõ cuốn sổ tay của chính mình vậy." Anh nói một cách hờ hững, gần như thể đang tâm sự với mẹ mình.Cảm giác bản thân hơi điên rồ nhưng anh vẫn tiếp tục."Đúng là máy ảnh đắt tiền sẽ có chất lượng tốt hơn nhưng nếu không hiểu rõ về nó, không biết nó có thể làm được gì thì ngay cả khi có trong tay một 'thần khí', cậu cũng chẳng thể sử dụng nó hiệu quả."Sau một lúc trò chuyện, những cơn run rẩy của Train cũng dần biến mất. Đôi mắt cậu ta sáng rực và tràn đầy năng lượng trở lại."Không chỉ đơn thuần là đọc hướng dẫn sử dụng, mà quan trọng là phải trải nghiệm, phải sử dụng, phải hiểu rõ cách vận hành và dự đoán được kết quả. Đó mới là điều thực sự quan trọng."Peach thở dài một hơi, đưa tay lên vò rối mái tóc ngắn vốn đã lộn xộn của mình khiến nó càng thêm bù xù."Sau đó, tất cả chỉ còn là vấn đề kinh nghiệm. Tôi sẽ đăng lịch chụp ảnh lên bảng thông báo của nhóm. Nếu muốn xem thì cứ đến mà xem nhưng để tôi nói trước, tôi sẽ không ngồi xuống chỉ để dạy cậu đâu. Hãy tự mình quan sát và học hỏi đi."Train nhanh chóng ngước lên, đôi mắt lấp lánh nhưng đôi môi vẫn mím chặt để kìm nén cảm xúc. Thấy vậy, Peach chỉ quay lưng bỏ đi, hoàn toàn phớt lờ người nhỏ bé kia.Anh cảm nhận được Train thực sự yêu thích nhiếp ảnh nhưng những gì sẽ xảy ra tiếp theo thì hoàn toàn phụ thuộc vào đối phương.Tuy nhiên, ngay khi anh vừa quay người lại, anh phát hiện ra rằng tên mafia cao lớn kia vẫn chưa chịu rời đi. Hắn không quay lại ghế sô-pha như lời đề nghị ban nãy mà vẫn khoanh tay đứng đó, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm anh và chỉ cách một sải tay dài.Bây giờ vấn đề kia đã được giải quyết, vậy đến lúc phải làm rõ chuyện này rồi, đúng không?
Peach tò mò nhưng không hỏi. Thời gian đang dần cạn kiệt ở khắp mọi nơi vì vậy anh quyết định quay lại chuẩn bị trong studio. Hôm nay, anh mang theo một chiếc đèn chùm nhỏ để trang trí căn phòng, cùng với một tấm vải trong suốt mà anh đã mượn từ chị gái ở bộ phận nghệ thuật để làm phụ kiện bổ sung.Lý do chính khiến anh từ chối chuyển sang studio khác là vì anh cảm thấy ép buộc đối phương theo cách này là quá nhiều áp lực. Nếu xuất hiện và lại sử dụng một studio lớn thì chắc chắn sẽ có những lời chỉ trích và so sánh. Cuối cùng, anh sẽ bị coi là người lợi dụng mối quan hệ. Hơn nữa, chỉ riêng việc biết trước tình huống cần xử lý cũng đã được xem như một lợi thế không công bằng.Nếu thực sự muốn khiến Wiwit phải chấp nhận thất bại thì anh phải chiến đấu trên cùng một sân chơi.Không lâu sau, ngôi sao trẻ xuất hiện. Anh ta bước vào studio với đôi chân dài và gương mặt điển trai nhưng trông có vẻ cau có và khó chịu. Tuy nhiên, khi nhìn thấy ai là nhiếp ảnh gia hôm nay thì đôi lông mày nhíu chặt của anh ta dường như giãn ra đôi chút.Chỉ một chút thôi, trước khi lại quay về biểu cảm khó chịu ban đầu. Peach lắc đầu, gần như có thể đọc được suy nghĩ trong đầu người kia. Đôi khi anh tự hỏi liệu người này có thường xuyên nói những điều vô nghĩa không. Liệu có ai có thể lắng nghe anh ta một cách nghiêm túc không?Anh ngừng quan tâm và tập trung vào việc chụp ảnh. Hôm nay anh chỉ có một cơ hội và chỉ có nửa ngày nên không thể lãng phí thời gian được.Buổi chụp hình diễn ra suôn sẻ. Những bức ảnh trông đúng như những gì anh đã hình dung. Buổi chụp thực tế chỉ mất hai giờ trước khi sự kiện kết thúc.Peach cúi xuống kiểm tra lại hình ảnh, để đồng đội dẫn Tawan đi thay đồ và quay lại. Đôi mắt anh tập trung vào máy ảnh trong tay, không để ý đến xung quanh. Cho đến khi một cái bóng chồng lên khung hình trong máy ảnh thì anh mới quay lại nhìn.Bên cạnh cậu là một chàng trai nhỏ nhắn, làn da trắng, đôi mắt to tròn và khuôn mặt đáng yêu với một nụ cười rộng đến mức hai má phồng lên. Anh gần như chắc chắn rằng người này chính là nhiếp ảnh gia toàn thời gian mới mà Wiwit đã thuê để thay thế anh. Và anh không thể hiểu được tại sao cậu ta lại đứng đó nhìn anh với nụ cười lớn như vậy, đôi mắt sáng rực đầy mong chờ.Và rồi những lời chào hỏi rôm rả vang lên giữa các nhân viên vẫn còn ở trong studio, mặc dù ai cũng biết rằng anh sẽ quay lại để thay thế họ, điều đó có nghĩa là anh sẽ ở lại."Xin chào, tôi tên là Train." Người kia cúi đầu chào với một thái độ khiêm tốn khiến Peach không biết phải phản ứng thế nào vì bản thân vốn có tính cảnh giác."Peach." Anh đáp lại, gật đầu nhẹ. Anh đoán mình lớn tuổi hơn người đối diện và anh vẫn chưa biết đối phương đến với mục đích tốt hay xấu. Người này thuộc cùng đội với Wiwit, thậm chí còn bị loại giữa chừng và được thay thế bằng tên của anh. Nếu nhìn thế giới theo hướng tích cực và nghĩ rằng người kia đến với thiện ý thì có lẽ hơi quá lạc quan."Tôi đã nghe danh tiếng của anh Peach từ lâu. Hôm nay có cơ hội được tận mắt chứng kiến anh Peach làm việc nên tôi đã xin phép được quan sát phía sau. Với tư cách là một đàn em muốn học hỏi kinh nghiệm từ anh, tôi hy vọng mình sẽ không làm phiền đến anh." Train mỉm cười và cúi đầu một cách lễ phép. Tuy nhiên, đối với một người luôn cảnh giác như Peach thì điều này lại càng khiến anh căng thẳng hơn.Thà rằng đối phương tỏ rõ thái độ ghét bỏ như Wiwit còn dễ đối phó hơn là phải đối mặt với nụ cười khó hiểu này.Peach chỉ cười gượng gạo mà không đáp lại nhưng dường như đối phương lại hiểu theo một cách khác. Cậu bé nhỏ nhắn tiến đến gần hơn, nghiêng đầu nhìn vào bức ảnh trên chiếc máy ảnh đang đeo trên cổ Peach rồi thốt lên đầy ngạc nhiên:"Wow, bức ảnh đẹp quá. Khả năng của tôi hoàn toàn không thể sánh bằng anh được."Peach cau mày rồi lùi lại. Cậu không thích những người không thân thiết đến quá gần mình.Ngay cả với Aran, người mà cậu coi như một người em trai thân thiết nhưng Peach vẫn giữ khoảng cách và không để ai đến quá gần."Tôi nghĩ nhìn trên máy tính sẽ rõ hơn." Anh nói khi lùi lại một bước. Anh cảm thấy cơ thể mình căng thẳng hơn bình thường và bàn tay cầm máy ảnh khẽ run lên.Train ngước nhìn lên rồi bật cười khô khốc trước khi cuối cùng quay lại nhìn vào màn hình máy tính. Đôi mắt cậu ta sáng lên, tràn đầy đam mê nhưng cũng phảng phất một chút ghen tị.Peach khá nhạy cảm với cảm xúc của người khác. Anh biết rằng sự ngưỡng mộ mà cậu bé này dành cho mình là thật nhưng cảm giác khó chịu mơ hồ kia cũng vậy. Vì thế, khi đối phương quay lại nhìn anh với một nụ cười rộng cùng ánh mắt trong veo thì anh cảm thấy không thoải mái."Nó thực sự rất đẹp. Dù không cần chỉnh sửa gì them nhưng nó vẫn rất đẹp." Train khẽ thở dài, trông như thể cậu ta hoàn toàn chìm đắm trong bức ảnh."Tôi thực sự muốn trở thành nhiếp ảnh gia giỏi. Khi còn là sinh viên, tôi đã đạt điểm A nhưng sau khi tốt nghiệp thì mọi thứ trở nên rất khó khăn.""Cậu tốt nghiệp chuyên ngành nhiếp ảnh à?" Peach quyết định tiếp tục cuộc trò chuyện khi thấy đối phương đã chuyển sự chú ý sang màn hình máy tính. Dù cảm thấy không thoải mái nhưng cậu vẫn muốn biết người kia thực sự muốn gì."Tôi tốt nghiệp Khoa Nghệ thuật Truyền thông, chuyên ngành nhiếp ảnh." Người kia mỉm cười đầy tự hào, "Còn anh tốt nghiệp ở đâu vậy, anh Peach?"Peach khẽ cau mày, đôi mắt nheo lại như thể bắt đầu hiểu ra điều gì đó."Tôi không tốt nghiệp trong lĩnh vực này.""Thật sao? Nhưng anh giỏi quá nên tôi tưởng anh chắc chắn sẽ đạt điểm A trong ngành này chứ." Đối phương vẫn giữ gương mặt rạng rỡ, ánh mắt ngạc nhiên một cách tự nhiên đến mức khó có thể nghi ngờ, "Tôi thắc mắc tại sao anh Peach lại không phải là nhân viên chính thức ở đây. Nếu anh giỏi như vậy thì làm sao anh Wit có thể để anh đi được?"Peach cất máy ảnh vào túi trước khi quay người lại, khoanh tay và tựa hông vào mép bàn, hoàn toàn tập trung vào trận chiến đang diễn ra trước mặt mình. Đôi môi anh nhếch lên thành một nụ cười rộng, một nụ cười mà nếu em gái cậu nhìn thấy thì có lẽ cô bé sẽ hét lên nhưng không phải vì vui sướng.Thật là một nụ cười đáng sợ."Tình cờ thôi, tôi khá kén chọn trong công việc mình làm và làm freelancer thì cũng rất tuyệt. Tôi có thể chọn loại công việc mình muốn, không phải nghe lệnh của ai cả." Peach nhún vai, trông có vẻ thư thái, không mang theo chút cảm xúc nặng nề nào, "Điều quan trọng là khi tôi làm việc, chẳng ai lại gần hỏi tôi tốt nghiệp ở đâu hay điểm trung bình của tôi là bao nhiêu. Tiếc thật, dù tôi đã tốt nghiệp với điểm A môn tiếng Đức nhưng chẳng có cơ hội khoe khoang với ai cả."Anh dừng lại một chút, đôi mắt ánh lên vẻ châm chọc: "Nhưng như cậu đã nói, những thứ này quan trọng hơn ở năng lực thực tế chứ không phải điểm số trên trường đại học."Cơ thể nhỏ bé với đôi má đỏ bừng siết chặt nắm tay, những ngón tay gầy guộc siết lại đầy căng thẳng. Đôi mắt hơi ngân ngấn nước, trông như thể chỉ cần ai đó nhìn vào sẽ nghĩ rằng cậu ta đang bị bắt nạt. Peach khẽ động khóe miệng tạo thành một nụ cười, đôi môi hơi mở rộng hơn bình thường, ánh mắt cụp xuống đầy dịu dàng. Đôi tay mảnh mai đưa lên chạm nhẹ vào má, ngón tay khẽ lau đi những giọt nước mắt.Không phải một nhiếp ảnh gia không có nền tảng gì. Cậu ta muốn cùng diễn một vở kịch với mình, nhưng rõ ràng là đã muộn vài năm rồi."Tôi biết cậu đang khó chịu nhưng đừng lo lắng. Những chuyện này chỉ là vấn đề luyện tập thôi. Màn trình diễn của cậu không tệ nhưng cũng có thể làm tốt hơn nữa đấy."Giọng nói dịu dàng và an ủi khiến những người xung quanh nhìn vào với ánh mắt thương cảm. Peach nín thở một chút rồi đưa tay ra nắm lấy bàn tay của đối phương. Nụ cười nhẹ nhàng thoáng chốc vặn vẹo đôi chút nhưng anh vẫn giữ nguyên nó."Nếu cậu cần hỏi bất cứ điều gì thì cứ đến tìm tôi. Tôi rất sẵn lòng đưa ra vài lời khuyên."Nhưng trước khi kịp nói hết câu, một cơn đau nhói đột ngột truyền đến từ cổ tay anh. Cả cơ thể bị kéo mạnh về phía trước khiến anh loạng choạng, đầu va phải một bức tường cao mang theo hơi ấm lạ lẫm.Peach chớp mắt, bàng hoàng mất một lúc mới hoàn hồn lại. Anh nhìn xuống bàn tay rắn chắc như gọng kìm đang nắm chặt cổ tay mình. Ánh mắt anh từ từ lướt lên dọc theo ống tay áo vest đen, cơ bắp săn chắc, cho đến khuôn mặt góc cạnh sắc bén đang nhìn cậu với ánh mắt giận dữ.Chỉ lúc đó, anh mới nhận ra bức tường mà mình vừa va vào thực chất là cơ thể của một tên mafia trẻ tuổi đang đứng sát bên cạnh mình.Thee nhíu mày sâu, sự bất mãn hiện rõ đến mức không thể che giấu.Cổ tay Peach bị giữ chặt nhưng không đến mức đau đớn, cứ như thể đối phương đang cố gắng cẩn thận vậy. Lực trên cánh tay kia đủ mạnh để anh không thể rút ra nhưng vẫn có chút kiểm soát. Tên mafia trẻ tuổi nhìn cậu một lúc rồi chuyển ánh mắt lạnh lẽo sang phía thân hình nhỏ bé kia. Khuôn mặt hắn đầy vẻ băng giá, gần như khiến bất cứ ai đối diện cũng phải run rẩy."Cậu đang làm gì đấy?" Giọng nói trầm thấp, bình tĩnh nhưng mang theo áp lực cực lớn. Ngay cả Train, người vừa rồi còn tỏ ra lanh lợi thì giờ cũng không dám hé răng. Cậu ta sợ đến mức chỉ muốn tìm đường thoát thân.Thấy tình hình ngày càng căng thẳng, Peach ngẩng đầu lên, nét mặt vẫn đầy bối rối mà không hề có chút sợ hãi nào. Anh thậm chí tự hỏi liệu có phải mình lại bị ma ám hay không.Dù vẫn còn chút e dè nhưng cảm giác khi bị Thee nắm cổ tay không hề tệ. Hắn có vẻ giận đến mức có thể giết chết anh ngay lập tức nhưng bàn tay giữ lấy cậu lại đầy cẩn trọng, như thể đang thì thầm rằng mọi chuyện vẫn ổn.Thee vẫn còn kiểm soát được cảm xúc của mình. Dù cậu chẳng hiểu vì sao hắn lại nổi giận đùng đùng như vậy."Ngài Thee, bình tĩnh một chút đi."Peach khẽ gõ nhẹ lên mu bàn tay đang siết chặt cổ tay mình."Có chuyện gì khiến anh không vui à?"Thee quay lại nhìn người của mình. Peach chớp mắt đầy nghi hoặc.Nhưng thay vì trả lời, tên mafia trẻ bật ra một tiếng cười khẽ từ cổ họng, rồi cất giọng đầy chế giễu:"Phải là tôi hỏi mới đúng. Hai người đang làm cái trò gì mà thân thiết đến mức này hả? Không biết trời cao đất dày là gì sao?"Peach nhìn đối phương với vẻ mặt vô cảm như thể vừa nghe thấy một câu thoại nổi tiếng trong một vở kịch nào đó. Anh giả vờ phớt lờ những nghi vấn của mình mà chỉ chọn trả lời những gì cậu cho là quan trọng."Tôi chỉ đang giới thiệu về nhiếp ảnh cho những người trẻ cùng lĩnh vực thôi." Cậu ngừng lại một chút và quan sát xung quanh. Bây giờ, cả hai lại trở thành tâm điểm của sự chú ý và tất cả là nhờ vào sự xuất hiện của vị chủ tịch cao lớn đang đứng sát bên cậu.Vậy nên, Peach quyết định đổi chủ đề: "Ngài Thee, anh đến đây là để xem ảnh đúng không? Vậy thì ngồi xuống và đợi tôi một chút, tôi sẽ cho anh xem."Nói xong, anh kéo nhẹ cổ tay mình, ánh mắt to tròn đầy vẻ cầu xin.Thee dừng lại một lúc trước khi chậm rãi thả lỏng bàn tay đang nắm cổ tay anh. Sau đó, hắn chỉ gật đầu thay vì nói lời cảm ơn rồi quay người bước đi, tìm kiếm nhiếp ảnh gia chính thức mới của công ty.Train vẫn đứng trước màn hình máy tính, hai bàn tay siết chặt, đôi mắt sáng rực.Peach nhìn cậu ta một lúc rồi bước lại gần, hắng giọng một lần để kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ.Người nhỏ bé hơn khẽ rùng mình, nhanh chóng quay đầu lại. Nụ cười giả tạo ban nãy đã biến mất. Cả người cậu ta vẫn còn run nhẹ nhưng ánh mắt lại ánh lên tia sáng mãnh liệt.Peach chắc chắn rằng đối phương thực sự yêu thích công việc này."Vũ khí của một nhiếp ảnh gia chính là máy ảnh. Điều đầu tiên cậu cần làm chủ chính là hiểu rõ vũ khí của mình, cũng giống như nắm rõ cuốn sổ tay của chính mình vậy." Anh nói một cách hờ hững, gần như thể đang tâm sự với mẹ mình.Cảm giác bản thân hơi điên rồ nhưng anh vẫn tiếp tục."Đúng là máy ảnh đắt tiền sẽ có chất lượng tốt hơn nhưng nếu không hiểu rõ về nó, không biết nó có thể làm được gì thì ngay cả khi có trong tay một 'thần khí', cậu cũng chẳng thể sử dụng nó hiệu quả."Sau một lúc trò chuyện, những cơn run rẩy của Train cũng dần biến mất. Đôi mắt cậu ta sáng rực và tràn đầy năng lượng trở lại."Không chỉ đơn thuần là đọc hướng dẫn sử dụng, mà quan trọng là phải trải nghiệm, phải sử dụng, phải hiểu rõ cách vận hành và dự đoán được kết quả. Đó mới là điều thực sự quan trọng."Peach thở dài một hơi, đưa tay lên vò rối mái tóc ngắn vốn đã lộn xộn của mình khiến nó càng thêm bù xù."Sau đó, tất cả chỉ còn là vấn đề kinh nghiệm. Tôi sẽ đăng lịch chụp ảnh lên bảng thông báo của nhóm. Nếu muốn xem thì cứ đến mà xem nhưng để tôi nói trước, tôi sẽ không ngồi xuống chỉ để dạy cậu đâu. Hãy tự mình quan sát và học hỏi đi."Train nhanh chóng ngước lên, đôi mắt lấp lánh nhưng đôi môi vẫn mím chặt để kìm nén cảm xúc. Thấy vậy, Peach chỉ quay lưng bỏ đi, hoàn toàn phớt lờ người nhỏ bé kia.Anh cảm nhận được Train thực sự yêu thích nhiếp ảnh nhưng những gì sẽ xảy ra tiếp theo thì hoàn toàn phụ thuộc vào đối phương.Tuy nhiên, ngay khi anh vừa quay người lại, anh phát hiện ra rằng tên mafia cao lớn kia vẫn chưa chịu rời đi. Hắn không quay lại ghế sô-pha như lời đề nghị ban nãy mà vẫn khoanh tay đứng đó, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm anh và chỉ cách một sải tay dài.Bây giờ vấn đề kia đã được giải quyết, vậy đến lúc phải làm rõ chuyện này rồi, đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com