Truyen Thai Lam On Tinh Tao Di Ngai Thee Lawila
Dịch: RínTrước giờ chưa từng có ai phớt lờ Thee.Hắn ngồi khoanh chân trên xe, iPad mở ra với các tài liệu nhưng mắt hắn không thể tập trung vào bất cứ nội dung nào mặc dù môi trường xung quanh rất yên tĩnh và chẳng có gì làm phân tán sự chú ý của hắn cả.Thậm chí, nó còn quá yên tĩnh.Hắn đã liếc nhìn chàng nhiếp ảnh gia trẻ tuổi ngồi bên cạnh mình từ khi người kia đột nhiên trở nên im lặng. Peach đã tránh ánh mắt hắn suốt bữa ăn cho đến khi họ lên xe và giữa hai người vẫn chỉ là sự im lặng.Thực ra, Peach vốn không phải là một người hay nói chuyện. Khi ở trên xe, cả hai cũng thường im lặng như thế nhưng thường thì Peach luôn tỏa ra một bầu không khí ấm áp, một cảm giác thoải mái giống như khi ngồi dưới bóng râm của một cái cây lớn. Dù im lặng nhưng đó là sự yên tĩnh dễ chịu khiến người ta thư giãn.Nhưng lần này thì khác vì nó quá tĩnh lặng và hắn ghét điều đó.Hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt đối phương. Peach được coi là một chàng trai đẹp trai dù không quá nổi bật đến mức khiến người khác phải ngoái nhìn, nhưng vẫn rất dễ chịu khi nhìn vào. Làn da của anh trắng, đôi mắt nhỏ và hơi lấp lánh.Trước đây, hắn từng bị Peach mê hoặc. Nhưng bây giờ, hắn lại cảm thấy khó chịu.Hắn thích việc Peach phản chiếu hình ảnh của mình trong mắt. Nhưng giờ đây, ngay cả bóng dáng của hắn trong mắt anh cũng không còn.Ánh mắt của Thee trượt xuống bờ vai tròn trịa của đối phương trước khi dừng lại ở cổ tay.Những vết đỏ in hằn rõ ràng là dấu tay hắn. Có lẽ là vì làn da của Peach rất trắng – kiểu người lúc nào cũng chỉ ở trong phòng làm việc nên khi vết đỏ xuất hiện thì nó trở nên nổi bật một cách khó chịu.Thee mím môi, cảm giác rằng mình nên nói gì đó nhưng thực sự lại không biết nên nói gì.Hắn lại nhìn xuống iPad trong tay, mắt vẫn không thể tập trung vào tài liệu, tâm trí vẫn còn hỗn loạn.Chẳng mấy chốc thì xe đã dừng lại. Có vẻ như họ đã đến nơi mà Peach đã nhắc đến.Hắn hỏi mình có cần xuống xe không nhưng Peach bảo mình cần đi trả xe cho em gái, chính vì thế mà cậu không muốn làm phiền hắn nữa.Có chuyện gì vậy? Chính hắn là người đề nghị đưa đi mà! Bao nhiêu người cầu xin để được ngồi xe hắn luôn đó, biết không hả? Chính anh là người muốn đưa hắn đến đây, thế mà còn dám từ chối à?!"Cảm ơn vì đã đưa tôi đi, Mok. Cảm ơn nhé."Peach quay sang cúi đầu một cái trước khi nở một nụ cười nhẹ với vệ sĩ kiêm thư ký, người hiện tại cũng đang đóng vai trò tài xế.Thee lập tức cau mày khi thấy thư ký của mình mỉm cười đáp lại qua gương chiếu hậu. Nhưng trước khi hắn kịp nói gì thì Peach đã mở cửa xe và bước xuống.Hắn quay lại nhìn chàng nhiếp ảnh gia - người vừa đóng cửa xe và đang đi thẳng về phía cửa hàng. Hắn chờ cho đến khi đối phương đã bước vào trong an toàn rồi mới quay lại ra hiệu cho thư ký lái đi.Sau khi đọc đi đọc lại cùng một dòng đến lần thứ tư, Thee quyết định gập iPad lại, khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc bén hướng thẳng về phía thư ký của mình."Hai người trở nên thân thiết từ khi nào vậy?"Hắn hỏi bằng một giọng điềm tĩnh và bình thản – kiểu giọng mà nếu một người yếu bóng vía nghe thấy thì chắc chắn sẽ quỳ sụp xuống và bật khóc ngay tại chỗ.Tuy nhiên, Mok - người đã quá quen với giọng điệu khó chịu của ông chủ mình thì hoàn toàn không tỏ ra lo lắng. Nhưng dù vậy, gã cũng không tránh khỏi việc căng cứng đôi vai, cố gắng lựa lời cẩn thận hơn."Chúng tôi không thân, chúng tôi chỉ mới gặp nhau hai lần thôi."Mok đáp, đồng thời không quên khen ngợi:"Ngài đúng là người có trí nhớ tốt. Hôm nay cậu ấy bảo ngài đã giúp đỡ một lần nên muốn cảm ơn đấy."Thee cúi đầu, không có ý định truy cứu thêm.Hắn vốn đã biết Peach rất thân thiện với mọi người. Anh dễ dàng mỉm cười, cởi mở nói chuyện và luôn có thói quen quan tâm đến người khác.Nhưng đồng thời, anh cũng không thực sự thân thiết với bất kỳ ai.Hắn mím môi nhẹ, không thể ngăn mình nghĩ đến bữa ăn vừa rồi. Đây là lần đầu tiên có người thật sự quan tâm đến việc hắn chưa ăn gì. Dù vẫn còn bực bội nhưng anh vẫn nướng một ít thịt và đặt vào đĩa cho hắn như thể biết rằng hắn không thường làm những việc như vậy.Có rất nhiều người muốn lấy lòng hắn nhưng chưa bao giờ có ai làm điều đó một cách tự nhiên mà không khiến hắn cảm thấy khó chịu hay phiền phức.Hắn lại nghĩ đến vết đỏ trên cổ tay Peach và không khỏi cau mày khó chịu.“Tối nay, gửi cho cậu ta loại thuốc trị bầm tím tốt nhất." Hắn hờ hững nói và gần như không quan tâm, “Và cử người mang đến tận nơi.”Mok gật đầu đồng ý, không còn ngạc nhiên trước sự quan tâm bất thường của ông chủ mình.Vị thư ký trẻ tuổi quyết định ghi nhớ điều này từ hôm nay. Dù hiện tại nhiếp ảnh gia trẻ chẳng có địa vị gì và hôm nay trông có vẻ mơ hồ, khó hiểu nhưng gã chắc chắn rằng người này sẽ trở thành một nhân vật quan trọng đối với ông chủ mình trong tương lai.Tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần để chào đón một 'ông chủ' mới từ bây giờ thì tốt hơn.---Peach đi đến nhà hàng mà em gái đã đánh dấu trên bản đồ. Đó là một quán rượu có quầy bar và khu nhà hàng liền kề. Tầng hai có một khu vực sân thượng chuyên bán thịt heo nướng. Bên dưới có nhạc sống được phát lên tận sân thượng.Anh đi thẳng lên tầng hai và nhìn quanh. Khi vừa quét mắt qua thì anh đã thấy em gái mình.Cô ấy là một cô gái nhỏ nhắn, chỉ cao đến vai anh. Người mảnh mai, mặc áo sơ mi rộng thùng thình và quần bó sát. Tóc cô được nhuộm highlight đỏ rực.Khuôn mặt cô có vài đốm tàn nhang và đeo một cặp kính tròn to với gọng bạc. Sự đối lập trong ngoại hình của em gái anh lại tạo ra một sự hài hòa kỳ lạ. Không có gì ngạc nhiên khi cô ấy tốt nghiệp Khoa Mỹ thuật và cuối cùng lại chọn theo đuổi ngành Nghệ thuật.“Em là người Maori à, Plug?” Peach chống tay lên hông, nheo mắt hỏi đầy nghi ngờ.Nhưng đứa em vô tích sự của anh lại cười rạng rỡ đến mức mắt híp lại, giơ ly lên khoe.“Hai ly bia tươi thôi thì em nên say bằng cái nào trước đây?”Cô nàng kéo dài giọng một cách tinh nghịch.Peach chỉ cười khẽ, chào hỏi đồng nghiệp của em gái một cách thân thiện. Họ lập tức nhích qua để nhường chỗ cho anh vì không phải lần đầu tiên anh phải đến đón Plug.Hai anh em chỉ có nhau nên việc họ lo lắng và bảo vệ đối phương cũng là chuyện bình thường. Nhưng vì đều là người trưởng thành nên họ vẫn giữ một khoảng cách hợp lý để không khiến đối phương cảm thấy bị gò bó.Tuy nhiên, mỗi lần Plug đi uống thì dù có say hay không, dù chỉ một ly cô luôn gọi anh trai mình.Và Peach chưa từng từ chối lấy một lần.Anh cũng từng làm việc với đội của Plug nhiều lần nên thường giúp đỡ những việc lặt vặt, gần như trở thành thành viên dự bị trong nhóm."Vậy hôm nay em ăn mừng chuyện gì?" Peach hỏi, vẫy tay từ chối khi có người đưa ly rượu cho mình. Hôm nay, anh phải đưa Plug về nhà và không đời nào anh lại liều lĩnh uống rượu khi còn phải lái xe."Chị Nu sắp nghỉ việc rồi, đúng không?"Plug với một đĩa thức ăn đầy ắp trên tay chạy tới ngồi cạnh anh trai mình rồi nhét nguyên cả đĩa thức ăn vào tay anh."Ngồi thêm một lát đi. Anh Peach, ăn chút gì đi cho đầy bụng. Anh mới ngủ dậy đúng không? Em đã bảo anh đừng thức khuya nữa mà."Peach - người vốn vừa mới ăn no với một bữa thịt đắt tiền chỉ lắc đầu từ chối, nói rằng mình đã ăn đến no căng bụng rồi. Điều đó khiến em gái anh lập tức nhìn anh bằng ánh mắt đầy nghi ngờ."Anh Peach, anh ăn thật chưa? Anh ăn gì? Nếu anh lại nói là mì gói nữa thì em sẽ đánh anh thật đấy. Nghiêm túc luôn."Peach chớp mắt nhìn em gái, trong đầu nhanh chóng tìm cách trả lời. Nếu nói rằng mình vừa đi ăn thịt nướng thì chắc chắn Plug sẽ tra hỏi anh đến cùng vì bản thân anh khá khép kín, ít khi ra ngoài ăn uống nên chuyện tự dưng đi ăn thịt nướng là điều rất bất thường. Quan trọng hơn, nếu Plug hỏi anh đã đi cùng ai thì anh sẽ không thể trả lời được. Anh không có nhóm bạn thân đặc biệt nào cả và em gái anh biết điều đó rất rõ.Mà nếu lỡ cái tên của chàng trùm mafia trẻ tuổi kia bị nhắc đến thì chắc chắn Plug sẽ chất vấn anh không ngừng.Peach do dự trong giây lát trước khi quyết định cười gượng, lảng tránh không trả lời rồi nhanh chóng tìm cách đổi chủ đề để thoát khỏi tình huống này."Vậy tại sao chị Nu lại nghỉ việc vậy?"Anh hỏi về người lãnh đạo dự án. Anh đã từng làm việc với chị Nuch ba, bốn lần. Cô ấy là một người rất có năng lực, luôn đưa ra quyết định sáng suốt và quan tâm đến cấp dưới.Mọi người đều vui vẻ khi được làm dự án dưới sự dẫn dắt của chị Nuch."Chị Nuch mang thai nên quyết định nghỉ việc để chuẩn bị chăm con." Plug đáp, dễ dàng bị kéo theo chủ đề mới, "Ban đầu, chị Nuch không định nhận dự án 'Bốn mùa, một từ' nhưng vì anh Peach giúp suy nghĩ ý tưởng nên chị ấy mới nhận làm.""Giờ khi bộ sưu tập tiếp theo thành công tốt đẹp nên chị Nuch đã an tâm và quyết định nghỉ ngay lập tức."Dự án nước hoa và trang sức mới vừa hoàn thành trong bộ sưu tập mùa thu thực chất là một phần của dự án lớn hơn có tên 'Bốn mùa, một từ' gồm bốn chiến dịch quảng cáo nhỏ tương ứng với bốn mùa. Trong dự án này, người đã nghĩ ra kế hoạch quảng cáo chính, viết concept và hỗ trợ lên storyboard chính là Peach.Thực ra, lúc đó anh chỉ định làm cho vui vì đó là thời điểm mà tất cả công việc của anh đều đã hoàn thành, chỉ còn lại dự án này mà chị Nu đề xuất.Trong lúc trò chuyện đùa với em gái, anh nảy ra một vài ý tưởng và tiện tay kể ra cho vui. Không ngờ Plug lại mang ý tưởng đó vào buổi họp.Và điều bất ngờ nhất là—Ý tưởng này thực sự đã được chọn!"Vậy ai sẽ là trưởng nhóm vậy?" Peach hỏi, cầm lấy lon Coca-Cola từ tay em gái rồi bật nắp, uống một ngụm để giết thời gian. Trong đầu, anh nhanh chóng liệt kê những cái tên có khả năng đảm nhiệm vị trí lãnh đạo nhóm. Khi trưởng nhóm thay đổi, đội ngũ cũng thay đổi và đôi khi hướng đi của công việc cũng bị ảnh hưởng."Em cũng không biết nữa nhưng Plug đang rất háo hức đấy."Plug trả lời một cách thờ ơ, cơ thể nhỏ nhắn của cô nàng xoay qua xoay lại trước khi giơ tay lên gọi chủ nhân bữa tiệc tiến lại gần."Chị Nu, anh Peach đến rồi này!"Peach khẽ gõ nhẹ vào trán em gái một cái vì kiểu gọi người lớn vô tư như vậy. Sau đó, anh nhanh chóng đứng dậy để chào hỏi.Nuchjarin là một người phụ nữ cao và mảnh mai.Chiếc quần bó sát làm tôn lên đôi chân thon dài của cô. Cô mặc một chiếc áo croptop phối với blazer ôm dáng, tóc cắt ngắn gọn gàng. Trông cô ấy tươi trẻ và đầy sức hút.Ai mà nghĩ được rằng đây lại là một bà mẹ trong tương lai và đã mang thai ba tháng rồi chứ?"Chúc mừng chị, chị Nu."Peach mỉm cười chào, ánh mắt thoáng liếc xuống bụng cô. Thai kỳ vẫn còn khá sớm nên chưa có sự thay đổi rõ rệt nhưng anh vẫn không kìm được cảm giác hào hứng."Cảm ơn Peach nhiều nhé. Nhưng chị đã nói rồi, đây không chỉ là bữa tiệc chia tay của chị mà còn là tiệc cảm ơn nữa."Nuchjarin cười rạng rỡ, trông vô cùng vui vẻ. Đôi tay mảnh mai của cô vỗ mạnh vào vai anh hai cái."Sự kiện lần này vẫn tuyệt như mọi khi. Phản hồi cũng rất tốt.""Chị đã quảng bá rồi sao?"Peach không nhịn được mà đưa tay lên xoa nhẹ vai mình. Bàn tay của chị Nu nặng một cách đáng sợ. Anh không muốn tưởng tượng xem nếu cô ấy vỗ mạnh hơn thì sẽ đau đến mức nào.Nhưng nghĩ lại, có lẽ chị Nu cũng có thiên vị. Ít nhất anh chưa từng thấy Plug bị vỗ vai mạnh như vậy bao giờ."Bộ sưu tập mùa thu đã công bố hình ảnh quảng bá đầu tiên rồi, phản hồi rất tốt. Ngày mai chỉ cần quay xong clip quảng cáo nữa thôi. Chỉ còn một chút nữa là có thể tung ra toàn bộ dự án.""Nghe vậy thì em cũng thấy vui."Peach gật đầu. Với tư cách là người lên ý tưởng cho chiến dịch thì anh cũng cảm thấy rất hạnh phúc khi có người yêu thích sản phẩm của mình."Nhưng... chị Nu có biết ai sẽ là trưởng nhóm tiếp theo không?"Ngay khi câu hỏi ấy vang lên, bầu không khí xung quanh chị Nu bỗng nhiên trùng xuống. Cô bất ngờ nắm lấy tay anh, kéo anh rời khỏi bàn ăn một chút.Cho đến khi giọng nói của cô nhỏ dần thành một tiếng thì thầm."Thực ra, trưởng nhóm mới vẫn đang chờ trong cuộc họp mới báo. Ngày mai chị sẽ thông báo trong buổi họp đội. Em nên tham dự cuộc họp đó đi."Cô ngừng lại một chút, trông có vẻ khó xử khiến Peach phải nở một nụ cười trấn an cô."Không sao đâu, chị Nuch. Chị không cần nói với em đâu, gày mai em cũng sẽ đến cổ vũ Plug trong phòng họp mà."Dù anh đã nói vậy nhưng vẻ mặt của chị Nu - người sắp trở thành cựu trưởng nhóm, vẫn đầy lo lắng."Chị đã cố gắng phản đối nhưng khả năng thất bại rất cao."Peach khẽ nhíu mày, bắt đầu cảm thấy tò mò hơn.Chị Nu vốn là người ôn hòa, hầu như không có mâu thuẫn với ai. Rất hiếm khi cô ấy phản đối ai đó một cách nghiêm túc đến mức phải lo lắng như thế này.Mà những cái tên mà chị Nu có thể phản đối... đều không phải những người mà anh muốn gặp.Cô cắn môi đầy bối rối, cuối cùng chỉ vỗ nhẹ vào vai cậu vài cái, nói nhỏ để an ủi."Chuẩn bị tinh thần nhưng đừng suy nghĩ quá nhiều. Với chị, em thực sự là người giỏi nhất rồi."Nói xong, cựu trưởng nhóm thở dài lần nữa rồi bảo cậu quay lại tận hưởng bữa tiệc.Còn Peach, anh cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, nở một nụ cười tươi rồi quay lại bàn như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng trong lòng anh lại đang tràn ngập sự tò mò đến mức không biết đêm nay có thể ngủ ngon không.Càng bị cảnh báo và an ủi thì anh càng bất an.Nếu đã như vậy thì làm ơn nói thẳng với anh xem anh sắp phải đối mặt với cái gì đi.Peach thở dài và một cái tên hiện lên trong đầu khiến anh vô thức đưa tay lên xoa trán một cách bực bội.Hôm nay có phải là ngày xui xẻo của anh không vậy?Rín: =)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com