TruyenHHH.com

Truyen Teen

Lát sau, Ngọc cũng theo ra ngoài. Bàn chân nó cứ dẫn dắt nó đi đến chỗ Huy mặc cho trí óc nó không muốn nhưng cũng không thể làm gì để ngăn cản lại hành động đó.

Huy ngồi đó, tựa lưng vào cái cây cao to nhất. Mặt ngước lên trời cùng với đôi mắt nhắm nghiền. Nó cảm thấy như cái lớp vỏ bọc đã được cậu ta tháo ra rồi, và thay vào đó là một cảm giác làm nó cảm thấy rất yên bình. Ngọc cố tiến lại một cách nhẹ nhàng, cố không để Huy phát hiện ra.

-Lén lút.

Ngọc giật mình, theo lẽ tự nhiên nó dừng lại. Lúng túng, nó chỉ còn biết đứng đó nhìn Huy, chẳng nhẽ đi vào sao? Không, nó không thể, nó giờ đây như bị điều khiển bởi một ai đó, vì một lí do, đã không cho phép nó quay lưng bước vào. Và như có một lực đẩy vô hình, nó vẫn cố gắng bước nhẹ nhàng và khẽ ngồi cạnh hắn. Nó cảm thấy bực vì câu nói đầy khiêu khích "Lén lút" nhưng không hiểu sao nó vẫn làm vậy. Nhức đầu quá, thật rắc rối làm sao!

"Sao anh ta im lặng thế nhỉ?" Ngọc tự hỏi.

Nó quay sang nhìn, và khẽ thở dài.

Vẫn nhắm mắt. Tên đó, không biết ăn phải cái quái gì mà sao ngạo mạn thế? Này anh chàng à, cái tôi của anh lớn quá đấy ^^

Ngọc cười mỉm. Nó đứng dậy, và đi vòng ra sau cây. Nó không ngồi cạnh hắn nữa vì nó sợ. Nó sợ rằng nó sẽ không thể rời mắt khỏi con người đó được, nó sợ sẽ không thế dứt ra khỏi hắn được, và nó sợ sẽ phải đối mặt với sự thật rằng: nó đã thích Huy mất rồi. Con người đó, đã đánh cắp linh hồn nó!

Và rằng nó cũng biết sẽ không bao giờ được gần cậu đến thế này nữa, nên nó phải tránh xa cậu ra, ngay từ lúc này. "Chuyện viễn vong, đúng rồi đấy..."

Và hai con người,ngăn cách bởi một thân cây. Phải chăng cả bọn họ, là điều không thể?

Huy, vẫn theo cách của mình, từ từ mở mắt. "Đi rồi sao?". Không nói ra nhưng Huy biết rằng Ngọc đang ở đâu, nhưng cậu vẫn im lặng, cứ như thể chưa từng có gì cả.

Một khoảng lặng dài, một sự im lặng. Một bức tranh hoàn hảo từ một sự kết hợp: thiên nhiên và con người. Gió từ đâu thổi về đây, cứ thế, thổi mãi,cố lướt qua mọi vật một cách chậm rãi mang từng hơi lạnh về, lạnh cả tâm hồn và thể xác....nhẹ nhàng...ở quanh đây. Một chút gì đó gọi là im lặng...trong không khí, hơi thở của họ hoà đều. Huy lặng im, dang rộng thân xác, đón lấy từng làn gió đi xuyên qua cơ thể, lắng nghe bản nhạc của những chiếc lá, cả những lời thủ thỉ dịu ngọt lướt qua bên tai. Và nghe cả tiếng thở của ai đó. Cảm nhận được nhịp thở của nó đều đều và rất bình thản. "Nhẹ nhàng đến thế sao?". Lại một lần nữa, gió đi ngang qua mặt hắn, một cách bất ngờ nhưng bỏ sót lại thứ gì đó. "Đôi mắt? Phải, to và rất đẹp!"

Bỗng, hắn chợt giật mình. Lí do gì? Vì nó...

Hắn đưa tay lên trước mặt, chậm rãi mở lòng bạn tay ra. Hắn chờ, chờ cho một cơn gió lại xuất hiện, hắn sẽ bắt lấy. Nhưng...là cái gì? "Là gió..hay là thứ gió cuốn đến cho hắn?" . Huy cười, một nụ cười sâu xa... Phải chăng, gặp em là sai lầm của tôi? Em là ai?

Không, Huy rút tay lại, sẽ không bắt lấy nữa. Vì sao? Vì không muốn nắm giữ hay là sợ rằng sẽ không giữ được? Không biết.

Mưa....Mưa rồi....

Huy nhìn từng giọt mưa rơi xuống nhưng vẫn ngồi yên. Cậu chờ xem khi nào nó sẽ vào. Nhưng không, nó vẫn ngồi đấy, bình thản hay lạnh lẽo?

- Này, cô có thích Gió và Mưa không?

Huy lần đầu tiên, mở lời với nó. Nhưng là một câu hỏi khó hiểu,ít ra là đối với nó. Huy hỏi và lần này, cậu thực sự chờ đợi câu trả lời từ nó. Huy đến chỗ nó nhưhg vẫn xuất hiện với dáng vẻ ngạo mạn của một con người mà tay lúc nào cũng nằm trong tuí và đứng thẳng lưng. không phải là một câu hỏi vô tình nhưng cũng không hẳn là cố ý.Có phải nó chỉ đơn giản là hỏi?

Nó vui vì cuối cùng cậu chịu mở lời với nó. Không như Huy nghĩ, nó cười trước câu hỏi của cậu. Một nụ cười trong suốt, và hút hồn. Nó không ngước lên nhìn Huy. Một thoáng đỏ mặt vì nụ cười của nó, nhưng chỉ là một thoáng thôi, một lần nữa, lại trôi theo gió.

- Rất phức tạp. Vì sao cậu quan tâm?

- Như thế nào? - Huy hoỉ mà không cần suy nghĩ?

Cuối cùng, nó cũng đã nhìn, một chút ngạc nhiên và thoáng bối rối. Nó lại cười.

- Nếu tôi nói cho cậu biết thì tôi được cái gì?

- Cô có thể trả lời hoặc không. Đó là quyền của cô.

Hắn ta trả lời bằng cái giọng lạnh băng.

- Nè tên kia, cậu không dịu dàng được xíu nào hả? Tôi đã bảo là rất phức tạp...vì ngay cả bản thân tôi cũng không lí giải nổi. Gió và Mưa, gợi lên trong tôi sự trống trải, rất lạnh lẽo. Nhưng cũng chính Gió và Mưa cho tôi cảm nhận được cái gọi là ấm áp và dịu dàng.

Nó nói, mặt buồn buồn. Nó không nhận ra rằng Huy đang nhìn nó một cách chăm chú, đang nghĩ về một điều gì đó. Huy không ngờ rằng một đứa rất "con nít" như nó lại có hứng thú với Gió và Mưa, cả việc nó có cảm giác trống trải.

- Tôi chẳng phải đã nói rằng cô có quyền nói hoặc không đó sao? Mau vào trong đi, ướt hết đấy!

Huy nhẹ nhàng đặt tay xoa lên đầu nó,vuốt nhẹ lọn tóc mềm ấy, rồi bước đi, và lần đầu tiên, cậu cười với nó, không phải là một nụ cười nửa miệng như thường ngày nữa, mà là một nụ cười rất hiền.

Huy đi rồi nhưng vẫn đứng lại một phút giây. Ngước mặt lên, lặng nhìn bầu trời đêm "Xin lỗi, tôi không biết."

- À, tuần sau có một bữa tiệc giao lưu với các học sinh của trường khác đấy. Tôi đã chọn cô vào nhóm trang trí rồi. Dù muốn hay không, cô cũng phải nhận.

Cậu bước vào trong, để lại mình nó ngoài này, với bao cảm xúc khác lạ. Nó vẫn cảm nhận được một chút hơi ấm còn sót lại trên tóc, nó khẽ đưa tay vuốt lọn tóc ấy, và mỉm cười. Nó tự hỏi vì sao Huy làm thế? Phải chăng vì thấy nó không vui, là sự quan tâm hay chỉ là một phút giây không suy nghĩ về hành động mình làm của hắn? Nhưng cho dù thế nào thì nó cũng không quan tâm đến.

"Dù muốn hay không, cô cũng phải nhận".

Ừhm, chắc chắn rồi, tôi phải nhận thôi. Vì tôi không thể không làm được.

Gió vẫn thổi, từng giọt mưa cứ rơi, thời gian như cứ chậm rãi trôi qua trong cái tâm trạng rối bời và vui sướng của một đứa con gái.

Một tuần mới lại đến.

Buổi sáng trời trong, gió nhẹ, làm cho con người ta cảm thấy rất thỏai mái. Hứa hẹn là một ngày tốt đẹp, có lẽ là vậy. Ngọc tự nhủ.

Nó xách cặp, chạy vội vàng bắt xe đến trường. Nó cảm thấy nhẹ nhàng khi đi xe bus thế này, cảm nhận được gió của buổi sớm mai. Nhưng hôm nay, Ngọc lại mang một tâm trạng khác, nó cảm thấy háo hức được đến trường, rất khác dù những ngày kia nó cũng phấn khởi. Có lẽ vì những câu nói của hắn hôm ấy vẫn còn rất rõ ràng đến từng chi tiết trong đầu nó. Ừ, có lẽ là thế đấy nhỉ! Nó cười nhẹ, gió lướt nhẹ đặt nụ hôn lên má nó! Một điềm báo.

Tụi con Lan và Thủy đã đứng trước cổng chờ nó từ lúc nào rồi.

- Hehe, sao bà, làm gì mà cười mỉm vậy? Có chuyện gì rồi phải hông? Kể tụi này nghe bữa hôm đó coi....Nhanh nhanh...

Lan hớn hở khi vừa nhìn thấy Ngọc, nhỏ nóng lòng muốn biết mọi chuyện như thế nào. Trong đầu liên tưởng ra nhiều thứ từ khi nhìn thấy nụ cười mỉm của nó lúc bước vào trường. Có lẽ là rất vui!

Về phần Ngọc, nó cũng không hiểu sao nó lại cười như thế. Nó không kiềm chế được và bỗng nhiên cười thế thôi. Và với vẻ mặt háo hức con nít của nhỏ bạn thân cộng thêm các động tác "minh họa" của Long với nhỏ, nó không thể nhịn cười được.

Tất nhiên là nó không định giấu giếm rồi nhưng bắt đầu thế này nó không nghĩ tới, mở đầu cho ngày mới bằng những tiếng cười làm tâm trạng nó rất tốt.

Thủy từ lúc đầu đến giờ không nói một câu, chỉ đứng nhìn Ngọc và cười. Nhẹ thôi, đủ để không ai nhận ra nhưng không qua nổi mắt Long. Bước từng bước chân nhẹ nhàng theo sau cả đám trong sự lặng im như vô hình. Tại sao?

Từ trên lầu, Huy đứng dõi theo cả đám tụi nó từ lúc đầu tới giờ. Im lặng, lạnh lùng, không một biểu hiện. Đang suy nghĩ hay chỉ đơn giản là ngắm nhìn thôi? Suy nghĩ về điều gì và nếu là ngắm nhìn thôi thì đang nhìn điều gì? Huy đứng với cái dáng vẻ cao ngạo: đầu ngẩng cao, lưng thẳng và đôi tay cho vào túi quần nhưng chỉ có một điều là đôi mắt như đang xóay vào một thứ gì đó... Khẽ nhỏen miệng cười, đủ nhanh để không ai phát hiện. Nhưng quả quít dày có móng tay nhọn, người xưa đã nói thế mà. Cho dù Huy có cố che giấu tài tình đến thế nào thì đôi lúc cũng phải sơ hở, nụ cười đó không thóat khỏi sự chú ý của Nam dành cho cậu ta từ đầu buổi.

Cho dù đó là một nụ cười thóang qua nhưng đó là lần đầu tiên Nam cảm nhận được sự ấm áp của Huy. Một nụ cười hiền thay vào cho những nụ cười nửa miệng của trước kia. Một sự thay đổi? Đây là lần đầu tiên mà Huy cười như vậy hay đây là lần đầu tiên cậu thể hiện ra ngòai?

Đôi mắt Nam vẫn gắn chặt vào Huy như không thể nào rời đi. Xoay người lại một cách nhanh chóng, Huy bắt gặp ánh mắt đó, và bắt gặp nụ cười của Nam. Một thóang lúng túng chỉ vì nét giống nhau nhưng chỉ ở một khía cạnh nào đó, một khía cạnh nào đó thôi.

- Tại sao lại đứng đây nhìn mà không xuống tận nơi? - Nam lên tiếng, một cách bất ngờ và xé tọat cái sự im lặng.

Huy nhìn dùng đôi mắt sắc bén của mình nhìn Nam một cách lạnh băng. Vì sao lại phải nhìn bằng một đôi mắt như thế?

Huy tiếp tục nhìn Nam như thể chẳng biết lúc nào dừng lại. Một hồi im lặng, Huy không nói một câu nào, đi đến, đứng cạnh vai Nam. Không ai nhìn ai cả:

- Bở vì mỏng manh......

Kết thúc câu nói là những bước chân đi thẳng nhẹ nhàng không một tiếng động, và cũng không hề có một ánh mắt nhìn lại. Nam quay lại nhìn Huy: " .....Bởi vì quá mỏng manh.... Cũng biết rồi đấy à? Nếu đã biết là rất mỏng manh thì đừng phải giữ gìn....."

Ngay cả Huy cũng cảm nhận thấy một sự thay đổi lạ không chỉ trong suy nghĩ mà cả tính cách của mình. Trong lòng lại xuất hiện những cảm xúc kì lạ từ sau buổi tối hôm ấy! Trong tâm trí vẫn không thể nào quên được nụ cười nhẹ nhàng và dễ thương nhưng cũng không thể quên ánh mắt dịu dàng của cả hai người con gái. Thật ra thì là ai? Ngọc hay Thủy? Có lẽ là cả hai nhưng cũng có thể chỉ là rung động thông thường, điều đó đồng nghĩa với việc có lẽ là không ai cả.

Nhưng bây giờ lại có một điều đáng lo hơn nữa.....

Gương mặt hiện rõ sự mệt mỏi đẫm trong mồ hôi, mọi thứ trước mắt nhòa đi, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, đầu óc quay cuồng...... Mọi thứ như chỉ cần ngồi xuống là khôing bao giờ có thể gượng dậy được.... Dùng hết sức của mình, Huy nắm lấy thành vịn cầu thang, ngay cả cậu cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mới mất phút trước đây còn đứng nói chuyện với Nam mà giờ đây tất cả thay đổi trong chốc lát.... Đôi tay lạnh buốt trong mồ hôi cũng không đủ sức níu giữ Huy, hơi thở ngày càng yếu dần....

Gục xuống. Cả cơ thể gục xuống nền gạch lạnh ngắt. Mắt giờ đây không thể biết được là thực hay ảo nữa....Mờ đi rồi nhắm hẳn..... Trong cơn mê, mờ mờ ảo ảo, mọi thứ làm đầu Huy muốn nổ tung, không thể xác định được. Chỉ nhận thấy một sự nóng ran lên trong cơ thể, từ trên xuống dưới, đặc biệt là môi. Tất cả thật nóng và như đang tan chảy ra thành từng giọt, rơi xuống chiếc áo sơ mi... từng giọt dần thấm vào bên trong, nóng bỏng.... Có thể cảm nhận được cái nóng của hơi thở phà lên mặt. Cổ họng, từng giọt nước trôi vào, từ sự mát lạnh chuyển dần thành từng giọt nóng hổi, cảm nhận một cách rõ ràng nhưng không sao mở mắt ra nổi. Chiếc áo thấm ướt mồ hôi, nóng, một sức nóng từ trong ra ngòai, như không chỉ thân nhiệt của bản thân mà còn đang diễn ra sự truyền nhiệt.....

Cảm nhận được sự mềm mại của môi, hơi nóng và mùi hương nhẹ, rất nhẹ.....

........................

........................................

................................................† ?.........

" Chuyện gì đang xảy ra?" ......

.........................

...........................................

Một ngày nữa lại bắt đầu. Bắt đầu từ hôm nay là nó sẽ bận rộn lắm đây!!! Nhưng mà nó vẫn thật vui vẻ, tươi tắn trong dáng vẻ hồn nhiên vẫn như hôm nào. Vẫn bài hát ấy, nụ cười của nó hôm nay lại càng đáng yêu hơn nữa trong nắng sớm.

Chỉ có một điều mà nó không lí giải nổi là vì sao nó luôn vào trễ hơn tụi kia chứ???

Nhưng mà thôi, việc đầu tiên nó làm vẫn là chạy đến chỗ cả đám. Và không khí yên bình của buổi sáng sớm bị phá tan bởi tiếng ồn ào, náo nhiệt phát ra từ một phía. Và không cần nói cũng biết lí do.

Từ xa, đã xuất hiện rồi. Cả ba ngừoi luôn làm náo động mọi khỏang không, nhưng cũng không thể phủ nhận lại sự cuốn hút của họ. Luôn trở thành tâm điểm của sự chú ý. Mỗi ngừoi một vẻ, Long với vẻ ngòai khỏe mạnh luôn hớp hồn những trái tim nhỏ nhắn bằng nụ cười rạng rỡ. Nam với một vẻ ngòai thư sinh với ánh mắt ấm áp dịu dàng ẩn chứa nhiều tình cảm, gió khẽ lùa vào lọn tóc, nắng càng làm nổi bật vẻ đẹp thiên thần trong con người cậu. Và người cuối cùng, một vẻ đẹp hiện đại pha lẫn với truyền thống, một vẻ đẹp của một thiên thần nhưng che giấu bởi sự lạnh lùng của ác ma. Với đôi mắt vô cảm nhưng cuốn hút bằng màu đen huyền ảo và mùi hương nhẹ nhàng nhưng lôi cuốn.....

Cả 3 tạo nên một bức tranh.

.................................................

................................

..............

Thời gian như dừng lại trong cái giây phút ấy.

Lan có thể nghe thấy tiếng con tim mình đập lên, nhanh dần đến nỗi nó muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của nhỏ khi thấy hắn cừoi. Nhỏ nhìn hắn, nhìn một cách thôi miên, trong ánh mắt ánh lên nụ cười, ngày càng không cưỡng lại được. Hắn nhìn thấy nhỏ sau đám đông, đứng đấy, nhìn hắn và rồi hắn cười một nụ cười như ngọn nến bùng sáng trong đêm tối..... Nhỏ đỏ mặt, muốn chạy khỏi nơi đó nhưng không sao nhấc nổi chân lên nổi, đứng một cách đờ đẫn, và cứ nhìn theo mãi....

Và Lan chỉ dám nín thở khi thấy cả ba người đang tiến về chỗ tụi nó. Nhỏ đứng ngây người, tay nắm chặt lấy Thủy cũng đang đứng đờ ra.

Và Ngọc chỉ còn để ý cái dáng cao cao ấy, dường như đang bước nhanh dần về phía nó, nhưng cứ như đang che giấu những bước chân nhanh ấy!

- Lần này trường chúng ta sẽ chịu trách nhiệm về bữa tiệc giao lưu truyền thống giữa các trường. Mặc dù gọi là "giao lưu" nhưng có lẽ ai cũng biết rằng bọn học sinh trường khác chỉ qua để xem trường chúng ta thế nào thôi. Nên lần này nhất định phải chuẩn bị kỹ càng, à không phải thật sự kỹ càng. Lần này có lẽ làm phiền đến 3 người rồi.

Mọi người khá ngạc nhiên khi lần đầu thấy Huy nói như thế: "khách sáo"??? Nhất thời bất ngờ nó đứng mở to con mắt nhìn Huy.

- Ngọc sẽ nằm trong nhóm phụ trách về phần trang trí cho buổi tiệc cùng với Lan .Vị trí âm nhạc sẽ giao lại cho Thủy. Vậy đã rõ, giờ giải lao sẽ gặp nhau tại phòng thầy Hiệu trưởng để bàn giao việc và thời gian làm việc cụ thể.

Ngọc vẫn đứng đó nhìn Huy với sự suy nghĩ mãi không thôi. Nó không hiểu sao lại không cho nó phụ trách phần trang trí nữa, chả lẽ nó không đủ sức sao? Nghĩ đến đó tự nhiên nó lại thấy hơi cáu vì nghĩ rằng tên này coi thường nó quá.

- Nè, bộ cô không hiểu tôi nói gì sao mà nhìn tôi hoài thế hả nhỏ lùn?Chắc vì tôi đẹp trai quá hả, cẩn thận coi chừng nước miếng nhỏ ướt áo bây giờ đấy! Huy lên tiếng, từng câu từng chữ rõ ràng đến độ làm nó giật mình, cứ như âm thanh của một mũi tên lao đến đánh tan sự suy nghĩ trong nó với một tốc độ cực nhanh.

À mà lúc nãy hắn vừa gọi nó là gì thế nhỉ??? Nhỏ lùn...nhỏ lùn....nhỏ lùn....

Những tiếng cười khúc khích của đám bạn vang lên cùng với vài cái lắc đầu nhìn với theo Huy của Nam. Nó tức khí chạy theo Huy, nói leo vào:

- Nè nè, tự tin vừa vừa thôi chứ "Ghẻ". Ai nói you "đẹp trai", à tôi hiểu, chắc có giấu ngoặc kép phải hông? Vậy thì được đó, tôi cũng tán thành với you đó. Hé hé hé.....

Ngọc giả vờ đứng chống cằm suy nghĩ, làm cái bộ dạng ngây ngô của nó. Huy nhìn nó muốn cười lắm mà làm vậy thì còn gì là "hình tượng" của hắn nữa.

- Cô có một giọng cười thật "ghê gớm" đó. Ý tôi là ghê và gớm, con gái gì mà không biết giữ ý tứ gì hết! Uổng cho cô có người mẹ tuyệt vời, trong khi cô con gái thì......Y_Y. Tôi đây còn sợ cô thì không biết ai mà làm chồng chắc là "xui hết sảy". Rồi những đứa con cô nó sẽ giống mẹ nó....hơizzzz, tội nghiệp những mầm non tương lai.

Huy nhìn nó và tỏ ra sợ sệt, đứng lùi lại vài bước, liếc mắt sang Ngọc một cách châm chọc. Máu trong người nó như đang nóng lên đến độ muốn bốc hết khói ra ngoài để giải nhiệt cơ thể. Huy thích thú với trò đùa của mình.

- Nè, nhìn mặt cô đỏ hết rồi kìa, làm tôi liên tưởng đến hình ảnh một loại khỉ có cái tên rất là hay đó !

"Một loại khỉ" sao??? Nó vẫn cứ tiếp tục công việc đứng đó ngẫn ngơ trong câu hỏi mà đến giờ nó vẫn chưa có đáp áp "Con khỉ nào vậy trời =.=" !!! Còn Huy tất nhiên khỏi nói là rút khỏi nơi đó trước khi mọi việc trở nên quá muộn!

.......................................

...............................................

................................................† ?......

Thể theo yêu cầu của Thầy Hiệu trưởng muốn cả bọn bắt tay vào làm ngay ngày hôm nay, điều đó có nghĩa là tụi nó phải lếch "cái thân tàn ma dại" vào trong trường ngay trời trưa nắng thay vì nằm lăn lộn trên cái giường thân yêu ở nhà! Nhưng nếu như nói theo kiểu con Ngọc tự an ủi bản thân của nó: Đánh nhanh- Rút gọn, tư tưởng Hồ Chí Minh cứ đó thẳng tiến -> -> ->...

Nhưng cái ý chí đó của nó nhanh chóng vụt tắt khi nó phải lội bộ từ nhà đến trường vì lỡ chuyến xe buýt do cái tội lề mề của nó...Trong đầu nó bây giờ hiện ra hình ảnh sa mạc dài đằng đẳng, vừa đi vừa cầu trời khấn lạy cho có "cứu nhân" tới đón nó!

Và không như nó mong đợi, chẳng có cứu nhân nào cả, chỉ có nó mà thôi. Ngọc đành chấp nhận lếch bộ đến truờng nhưng nó đâu hay rằng từ xa xa có một người đi theo sau nó trên chiếc xe yêu và nhìn nó bằng một ánh mắt "tức cười" và không kém phần vô tâm! Có lẽ hắn thích thú khi thấy hình ảnh của nó như vậy!

Mọi người đã tập trung ở trường đông đủ, và nó có lẽ là người sau cùng. Thủy chạy ra đón nó với khuôn mặt kinh ngạc khi nhìn thấy nó phờ phạc, vừa đi vừa thở hổn hển, nói không ra hơi...

- May...may..quá! Cuối cùng...cùng cũng tới....

Cả đám thấy vậy cười ầm lên khi nhìn thấy khuôn mặt như ngườ sắp chết của nó. Và theo truyền thống nhiều chuyện của nó và đám bạn thân, không thể nào bỏ qua phần "kể chuyện" vừa chi tiết vừa lâm li bi đát của nó.

Trong khi mọi người ngồi nghe, vừa cố nghe cho hết câu nó nói vừa cố gắng bụm miệng cười khe khẽ không dám cười to sợ làm đứt mạch "cảm xúc câu chuyện"!!!

- Hahahah, vậy sao em không kêu đại taxi cho rồi, từ đó tới đây cũng đâu có tốn bao nhiêu đâu chớ.....há háh há...

Sau một hồi kiềm chế không nổi nữa, Long bật cười to, vừa nói vừa cười mà chảy nước mắt làm cả bọn cười ầm theo..

Còn nó vỗ tay lên trán cái chát, vừa xoa vừa nghĩ sao mà khờ vậy nè! Nó tự an ủi bản thân: không sao không sao, trời trưa nắng noi đôi khi không thể tránh khỏi việc mất trí tạm thời...

Lan giả bộ ngồi viết viết lên tay ghi chú: phát hiện mới mẻ, sự tiết kiệm là điều cần thiết trong cuộc sống nhưng không nên quá keo kiệt, sẽ dẫn đến những sự "mất sức" !

Chỉ có Huy là ngồi đó nhìn nó cười bằng một ánh mắt ẩn chứa một ý nghĩa khác. Và tự hỏi rằng có quá vô tâm không khi để Ngọc đi bộ như thế trong khi bản thân ngồi vu vơ thích thú đi sau? Và câu trả lời không ngần ngại sau một phút là: Không!!!

Chỉ có Nam đứng nhìn Huy với thái độ: lắc đầu ngao ngán, thở dài, gương mặt cười không nổi. Có lẽ Nam là người nhìn thấu được con người của Huy!?

....................................

..............................................

................................................† ?.............

Mọi người bắt đầu vào cuộc trong không khí sôi nổi.

Chủ đề cho việc trang trí năm nay chính là: Sự Hoà Lẫn! Hoà lẫn tất cả vào nhau! Không gian không còn chỉ dành riêng cho những bộ vest hoặc những chiếc váy sang trọng như kiểu những buổi tiệc giao lưu dành cho con của những nhà giàu! Mà vẫn tìm được sự hoà dịu một cách nhẹ nhàng của những bộ váy đơn giản pha chút bụi bặm hoặc phong cách tuổi teen.

Vì thế Huy đưa ra ý tưởng chọn một loại hoa tựong trưng cho sự hoà lẫn bao bọc xung quanh không gian, nhưng vẫn phải tạo ra một sự nhẹ dịu nhưng lại mang đến cảm giác ngọt ngào, ấm áp xuyên suốt cho buổi tiệc.

Hoa hồng có thể mang đến cảm giác của mật ngọt nhưng lại không tạo ra được sự thanh thoát!

Hoa lan tạo ra một không gian với sắc tím đặc trưng bắt mắt và nổi bật lên sự sang trọng nhưng không thích hợp lắm với tính cách tuổi teen

Sau một hồi lâu đắng đo suy nghĩ, Nam đưa ra ý kiến về hai loài hoa: Mẫu đơn và Bách hợp! Cũng có thể đặt xen kẽ những bông hoa bướm! Đẹp, lạ nhưng bắt mắt, sang trọng nhưng thanh tao, dịu nhẹ và trong trắng!

Chẳng phải đó là một sự kết hợp rất hoàn hảo để đáp ứng tất cả yêu cầu hay sao?!

Mọi người đều cảm thấy thoải mái và vui vẻ trừ một người không được vui lắm: Ngọc. Nó không hiểu tại sao công việc trang trí hoa lên hàng rào và cả việc trang trí hoa cho không gian buổi tiệc có thể gọi người đến làm mà Huy vẫn bắt tất cả phải tự làm!!! Rất mệt và có thể mất nhiều thời gian! Và cả việc chọn lựa hoa cũng rất tỉ mỉ, chỉ riêng Bách hợp thôi là đã có rất nhiều loại rồi =.="

- Nè, cô nghĩ nên tạo hình mẫu gì cho bữa tiệc này? - Huy kề tai nó nói nhỏ rồi lại đưa mắt nhìn quanh với mồ hôi trên mặt!

Nó nhìn, khẽ cười trong bụng: Không ngờ " Hoàng tử" cũng "được việc" quá nhỉ!!

- Ngọc nghĩ nên làm hình một đoá hoa lay ơn cách điệu hoặc chỉ cần phát hoạ đơn giản của loại hoa này! Đơn giản và ý nghĩ của nó là: tinh khiết!

Khu sân nhảy bên trên nên làm một cái giàn che, sử dụng lại lồng đèn giấy. Loại dây cước treo nên sử dụng loại thường được dùng trong nhà ma, có nghĩa là mọi người sẽ không thấy được những sợi dây treo lồng đèn, tạo cảm giác lơ lửng. Lối đi sử dụng lại đèn nhỏ đặt sát nhau. Những cái này dễ tìm và muớn được giá rẻ nếu sử dụng nhiều! À nhưng còn về phần nhạc?

- Âm nhạc chúng ta có thể lấy dụng cụ của trường, chủ yếu sử dụng các loại: piano, vĩ cầm và trumpet.Bản đầu tiên chào đón sẽ chơi bài: The Big Race với tính tấu nhanh, hồi hộp [ Chưa ăn được miếng nào đã muốn làm cho người ta đau tim =.=" ]. Cuối bữa tiệc trước khi chia tay sẽ bổ sung thêm giàn trống, trumpet, sáo, acmonica và một số loại khác, chơi một bản Rockkkkkk lai tạp khó phai! - Lan bất ngờ từ đâu trả lời ngay với cách cười khúc khích của Thủy!

Cái câu: Một bản Rockkkk lai tạp của Lan khiến nó nghĩ đến cái sự kết hợp hỗn loạn của tất cả loại nhạc cụ ngày hôm ấy =.=" tạo ra một tác phẩm lai hết sức.....[ Chưa biết được kết quả ]

Thủy đến giờ mới lên tiếng: Vậy còn giàn loa thì sao?

- Không sao không sao, chỉ cân đến nhà thầy Hiệu truởng và thầy Hiệu phó trấn lột là được, cho dù có muốn hay không thì cũng phải chịu! Hi sinh cao cả mà.

Mọi việc coi như đã gần xong, ngày mai nó phải sắp xếp lịch để đi mướn đồ với Huy. Mặc dù không biểu lộ ra mặt nhưng nó rất vui khi nghe Huy đề nghị điều này! Trong đầu nó giờ không còn chỗ để lo cho bữa tiệc nữa mà chỉ nghĩ về ngày mai thôi. Ngọc thầm mong mai sẽ là một ngay may mắn và vui vẻ của nó. Hy vọng vậy!

Đang đứng nói chuyện thì điện thoại Thủy vang lên, một tin nhắn của Long. Long nhắn một lát đợi mọi ngừoi ra về hết, có việc mà Long cần cho Thủy biết. Tất nhiên là trong đầu cô nàng bây giờ chỉ có hai từ: Chuyện gì??? Nhưng vẫn không nghĩ ra được, Thủy hồi hộp đếm từng phút từng phút!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com