Truyen Ngan Ve Uzui X Rengoku Uzui X Rengoku
" Khụ...khụ...khụ"
Cậu ho sặc sụa. Lấy tay che miệng lại.
" Anh ổn chứ Rengoku?"
Shinobu lo lắng hỏi.
" Khụ...khụ... tôi không sao...khụ"
Dù đang ho rất nhiều nhưng Rengoku vẫn bảo mình ổn.
" Theo tôi kiểm tra thì có vẻ anh đang bị nhiễm độc từ huyết quỷ thuật đúng không?"
" Đúng! Vừa rồi có giao chiến với một con quỷ dùng độc, dù đã cố để né nhưng vẫn bị trúng chiêu của hắn!"
" Có vẻ nguy rồi đây! Độc này khó giải hơn tôi nghĩ!...Có thể sẽ khá lâu để tôi chế ra thuốc giải!"
Cô chần chừ nói và suy ngẫm xem có cách nào khác hay không.
" Không sao! Tôi đợi được mà!"
Rengoku vui vẻ nói.
" Nhưng nếu để vậy thì rất nguy hiểm!"
" Haha, đừng lo! Tôi sẽ không sao cả!"
Cậu không một chút lo lắng mà nói.
" Nhưng mà..."
" Sẽ không có chuyện gì đâu!"
" Vậy anh phải cẩn thận trong khi làm nhiệm vụ đó nha!"
" Tôi biết rồi!"
" Nếu không còn gì vậy tôi xin phép đi trước đây!"
" Vâng! Anh đi bảo trọng!"
...
' Thuốc giải chế ra khá lâu sao? Không sao, mình sẽ không sao! Đợi tới lúc có thuốc giải thì trong lúc diệt quỷ phải thận trọng hơn là được mà!'
" Anh Rengoku!!!"
Từ đằng xa, có một cậu trai mang áo caro xanh đen chạy đến chỗ của Rengoku.
" Anh Rengoku!"
" Ồ chào em, chàng trai Kamado!"
" Hộc...em nghe nói... hộc...anh bị trúng độc hả?"
" Em biết nhanh nhỉ!"
" Đó là sự thật?"
" Ừ! Đó là sự thật! Trong lúc đấu với quỷ anh đã trúng huyết quỷ thuật và bị trúng độc!"
" Vậy anh không sao chứ ạ?"
Tanjiro lo lắng hỏi Rengoku.
" Anh không sao! Haha, nhiêu đó thì có sao đâu chứ! Hahaha"
Vừa nói vừa toả ra đầy nhiệt huyết.
" A... vâng!"
Nhìn sự nhiệt huyết toả ra từ người Rengoku khiến Tanjiro cũng bớt lo đi phần nào." Chào cậu nha Rengoku!"
Uzui từ đâu xuất hiện đi đến chỗ của Rengoku.
" Chào cậu Uzui!"
" Ủa có nhóc nữa hả?"
Nhìn xuống thì mới để ý thấy có Tanjiro.
" Em chào anh!"
" Chào nhóc!"
" À thôi, giờ em phải đi rồi! Em xin phép hai anh"
" Ừ tạm biệt em!"
Sau khi Tanjiro rời đi thì Uzui ngỏ ý muốn đến một quán ăn nhỏ để vừa ăn vừa bàn chuyện nhảm nhí và Rengoku cũng đồng ý.
...
Hai người đang ngồi ăn thì Uzui lên tiếng hỏi.
" Nè Rengoku!"
" Hửm?"
" Tôi nghe nói cậu bị trúng độc hả?"
" Ừm!"
Cậu trả lời khi đang ăn tô mì của mình.
" Vậy cậu ổn chứ?"
" Ừm, ổn mà!"
" Thật không vậy? Cậu đang bị trúng độc mà còn đi diệt quỷ! Cậu liều lĩnh quá rồi đó!"
" Sẽ không sao cả! Tôi ổn mà!"
Uzui nhăn mặt quay qua nhìn Rengoku
" Thật chứ?"
" Thật mà! Tôi còn cảm thấy trong người rất khoẻ đó nha!"
Cậu tươi cười trả lời Uzui trông rất đầy sức sống. Nghe vậy, Uzui cũng yên lòng phần nào
" À đúng rồi, 2 ngày nữa tôi sẽ lên đường diệt quỷ đó!"
" Vậy sao!"
" Ừ! Tôi... có việc muốn nhờ cậu!"
Sắc mặt Rengoku trở nên nghiêm túc.
" Cậu cứ nói đi, tôi sẽ làm!"
" Nếu như sau khi tôi đi, tôi sẽ nhờ quạ của mình đưa tin cho cậu. Lúc đó cậu tới chỗ của tôi được chứ?"
" Hừm... ừm... cũng được "
Anh đang suy nghĩ không biết sao Rengoku lại vậy. Nếu muốn anh tới vậy sao không đi chung ngay từ đầu.
" Tôi có điều khó giải thích nên khi nào quạ của tôi đến rồi cậu hãy đi!"
' Ồ, ra là có điều gì đó nói nên Rengoku mới vậy!'
" Lúc đó tôi sẽ nói cho cậu nghe một bí mật..."
Rengoku nhỏ giọng.
" Hả? Gì gì? Cậu nói gì?"
Vì mãi suy nghĩ nên không để ý Rengoku nói gì.
" Không có gì đâu mà, haha!"
" Cậu phải cẩn thận đó nha! Tôi không muốn mất cậu đâu"
Lời phía sau Uzui nói rất nhỏ, giống như không muốn cho cậu nghe vậy.
" Được được! Tôi sẽ cẩn thận!"
___
" Đi bảo trọng nha Rengoku!"
Uzui hét to
" Anh đi cẩn trọng nha!"
" Tạm biệt anh!"
Tanjiro đưa tay chào tạm biệt. Sau đó là đến Zenitsu.
" Ừ, cảm ơn mọi người!"
Chào tạm biệt mọi người thì Rengoku lên đường.Tua...tua...tua đến lúc đánh quỷ luôn nha:)) ( lười ing...)
" Gahaha! Tên thợ săn này! Ngươi được lắm! Được lắm!"
Hắn nói xong thì ra đòn.
" Haha! Ngươi còn thua ta rất nhiều đó tên thợ săn kia! Nhưng mà, ta là thượng huyền quỷ lận mà! Ta trước sau gì cũng sẽ là người thắng!"
Vừa nói vừa liên tục ra đòn.
" Ngươi đừng tự cao quá! Chắc chắn ta sẽ giết được ngươi! Ta thề!!!"
Cậu ra đòn, định sẽ chém bay đầu tên quỷ kia thì đột nhiên độc trong người lại tái phát khiến Rengoku chém hụt.
' Ư... độc lại tái phát rồi! Mau mau... kết thúc trận đấu thôi! Nãy giờ tên đó đã kéo dài trận đấu này 3 tiếng rồi! À phải rồi, phải kêu quạ về truyền tin cho Uzui!"
Cậu quay qua quay lại tìm quạ, thấy nó thì ra hiệu cho nó về báo cho Uzui.
Con quạ đã bay xa, Rengoku tiếp tục trở lại trận đấu.Trận đấu kéo dài thêm 1 tiếng và cuối cùng cậu cũng là người chiến thắng. Nhưng độc trong người lại tái phát ngày càng mạnh và dữ dội làm cho Rengoku không đi lại được, trong người, độc tố lang ra khắp cơ thể khiến cậu đau đớn nhưng không thể la lên." Rengoku! Mau mở mắt ra đi! Rengoku!! Mở mắt ra nhìn tôi đi!!"
' Hở, ai vậy? Ai đang gọi mình vậy?'
" Rengoku tỉnh dậy đi!"
' Giọng nói này, quen quá!'
Mắt cậu hé một chút.
' Là Uzui! Sao cậu ấy lại ở đây? Mà đây là đâu? À phải rồi mình đã đấu với quỷ, kết thúc vì độc tái phát nên mới nhất đi '
Từ từ mở mắt ra.
" U-uzui "
Giọng Rengoku yếu ớt.
" Tôi đây! Mừng quá cậu mở mắt rồi!"
Trên mắt anh rớt xuống mặt cậu vài giọt nước có vị mặn.
" Uzui...tôi chắc không sống nổi nữa rồi!"
" Không có đâu! Cậu sẽ sống! Sẽ sống!"
" Nghe... tôi nói, thực sự tôi... đã biết... mình như thế nào rồi! Tên quỷ đã khiến tôi trúng độc... trước khi chết, hắn có nói tôi sẽ chết... khụ...khụ...khụ"
Rengoku ho liên tục, cậu lấy tay che miệng. Uzui vỗ vỗ nhẹ vào lưng cậu. Cậu vừa lấy tay ra thì anh bất ngờ, trên tay Rengoku dính máu và trên miệng cũng vậy.
" Rengoku! Không ổn rồi! Đi mau! Tôi sẽ đưa cậu về cho Kocho giải độc cho cậu!"
" Khụ...không cần thiết nữa rồi..."
" Sao lại không cần chứ? Đi mau!"
" Uzui...ngay từ đầu, tôi đã biết mình không qua khỏi rồi..."
" Làm sao có thể?!"
Anh không tin những lời Rengoku nói, trên mặt anh đã xuất hiện hai hàng nước mắt chảy dài.
" Cơ thể tôi, tôi biết. Tôi còn biết dù có cố gắng ra sao thì... cũng không thể... giải độc được. Vậy nên...tôi chọn cách chịu đựng...tôi không muốn... để mọi người lo lắng chút nào cả! Và trước khi chết...tôi muốn mình làm việc gì đó có ích Uzui à"
" Không! Cậu nói dối!"
" Tôi... khụ... không nói dối!"
Cơ thể cậu đang một yếu dần đi.
" Tengen! Tôi có chuyện muốn nói với riêng cậu... khụ...khụ... trước khi đi!"
" Được được! Cậu mau nói đi! Tôi nghe hết!"
" Tôi... yêu cậu...Tengen!"
Anh ngỡ ngàng nhìn Rengoku.
" H-hả?"
" Tôi yêu... cậu... chỉ có điều là lời thổ lộ này có vẻ muộn màng rồi nhỉ?"
" Kyoujurou tôi... cũng yêu cậu! Đừng rời xa tôi!"
Dường như Rengoku cũng bất ngờ, cậu hỏi lại anh.
" Cậu... yêu tôi...?"
" Đúng! Tôi yêu cậu! Yêu rất nhiều! Tôi không muốn mất cậu Kyoujurou! Tôi không muốn cậu rời xa tôi khỏi thế giới này đâu!"
Trong lòng Rengoku như nở hoa, có lẽ cậu rất vui khi nghe được lời này nhưng cũng rất buồn khi không thể ở bên Uzui.
Rengoku ngã xuống thì được anh ôm vào lòng.
" Làm ơn, đừng rời xa tôi! Tôi không muốn mất cậu!"
" Tengen...tôi rất vui vì cậu cũng yêu tôi! Haha, tôi đã nghĩ cậu chỉ đơn giản đối xử với tôi như một người bạn bình thường!"
" Không! Tôi đã rất lo khi quạ của cậu tới báo tin nói rằng cậu đang gặp nguy hiểm...tôi đã chạy thật nhanh đến đây... nhưng cuối cùng... cuối cùng... cũng không thể cứu được cậu! Kyoujurou!"
Cậu đưa tay lên lau những giọt nước mắt của Uzui.
" Được chết như vậy, tôi thực sự rất... mãn... nguyện...Tengen! Tôi...yêu... cậu... nhiều...lắm!"
Cánh tay đột nhiên rơi xuống. Anh giữ lấy tay cậu, hôn vào lòng bàn tay mà khóc.
" Kyoujurou...cậu xấu lắm! Tôi chỉ vừa thổ lộ tình cảm với cậu thôi mà! Sao cậu lại như vậy chứ!"
"..."
Rengoku không trả lời, cậu cũng đã ngừng thở. Cậu chết đi nhưng rất mãn nguyện.
Uzui vẫn ôm chặt lấy cái xác lạnh lẽo của Rengoku, không ngừng gọi cậu dậy.
" Làm ơn mở mắt ra đi! Cậu đang lừa tôi thôi phải không? Chỉ là giả! Tất cả là mơ! Làm ơn mở mắt ra đi mà Kyoujurou! Xin cậu... mở mắt ra đi "
Xin lỗi vì ra chap trễ, nhưng thật sự mình không có thời gian để viết truyện mọi người ơi. Chắc là phải rất rất rất là lâuuuu mới ra truyện được. Mình bận học nên mọi người thông cảm nha, có gì mình sẽ ráng ra chap mới cho mọi người
( Nói vậy thôi chứ làm gì có thời gian để viết) Tui không hứa hẹn là sẽ có chap mới đâu. Tại học nhiều nên ko có thời gian. Nói chung là khi nào có thời gian thì tui sẽ viết còn ko thì thôi nha
( Giống như tui đang drop vậy á nhưng không phải nha)
Xin lỗi vì sau chính tảỪm...tui có nên ngừng viết không ta? Có một số người nhắn tin riêng nói tui viết nhảm không hay ( mà tui thấy không hay thật)... để tui suy nghĩ có nên ngừng hay không
Bye nhaHết rồi
Cậu ho sặc sụa. Lấy tay che miệng lại.
" Anh ổn chứ Rengoku?"
Shinobu lo lắng hỏi.
" Khụ...khụ... tôi không sao...khụ"
Dù đang ho rất nhiều nhưng Rengoku vẫn bảo mình ổn.
" Theo tôi kiểm tra thì có vẻ anh đang bị nhiễm độc từ huyết quỷ thuật đúng không?"
" Đúng! Vừa rồi có giao chiến với một con quỷ dùng độc, dù đã cố để né nhưng vẫn bị trúng chiêu của hắn!"
" Có vẻ nguy rồi đây! Độc này khó giải hơn tôi nghĩ!...Có thể sẽ khá lâu để tôi chế ra thuốc giải!"
Cô chần chừ nói và suy ngẫm xem có cách nào khác hay không.
" Không sao! Tôi đợi được mà!"
Rengoku vui vẻ nói.
" Nhưng nếu để vậy thì rất nguy hiểm!"
" Haha, đừng lo! Tôi sẽ không sao cả!"
Cậu không một chút lo lắng mà nói.
" Nhưng mà..."
" Sẽ không có chuyện gì đâu!"
" Vậy anh phải cẩn thận trong khi làm nhiệm vụ đó nha!"
" Tôi biết rồi!"
" Nếu không còn gì vậy tôi xin phép đi trước đây!"
" Vâng! Anh đi bảo trọng!"
...
' Thuốc giải chế ra khá lâu sao? Không sao, mình sẽ không sao! Đợi tới lúc có thuốc giải thì trong lúc diệt quỷ phải thận trọng hơn là được mà!'
" Anh Rengoku!!!"
Từ đằng xa, có một cậu trai mang áo caro xanh đen chạy đến chỗ của Rengoku.
" Anh Rengoku!"
" Ồ chào em, chàng trai Kamado!"
" Hộc...em nghe nói... hộc...anh bị trúng độc hả?"
" Em biết nhanh nhỉ!"
" Đó là sự thật?"
" Ừ! Đó là sự thật! Trong lúc đấu với quỷ anh đã trúng huyết quỷ thuật và bị trúng độc!"
" Vậy anh không sao chứ ạ?"
Tanjiro lo lắng hỏi Rengoku.
" Anh không sao! Haha, nhiêu đó thì có sao đâu chứ! Hahaha"
Vừa nói vừa toả ra đầy nhiệt huyết.
" A... vâng!"
Nhìn sự nhiệt huyết toả ra từ người Rengoku khiến Tanjiro cũng bớt lo đi phần nào." Chào cậu nha Rengoku!"
Uzui từ đâu xuất hiện đi đến chỗ của Rengoku.
" Chào cậu Uzui!"
" Ủa có nhóc nữa hả?"
Nhìn xuống thì mới để ý thấy có Tanjiro.
" Em chào anh!"
" Chào nhóc!"
" À thôi, giờ em phải đi rồi! Em xin phép hai anh"
" Ừ tạm biệt em!"
Sau khi Tanjiro rời đi thì Uzui ngỏ ý muốn đến một quán ăn nhỏ để vừa ăn vừa bàn chuyện nhảm nhí và Rengoku cũng đồng ý.
...
Hai người đang ngồi ăn thì Uzui lên tiếng hỏi.
" Nè Rengoku!"
" Hửm?"
" Tôi nghe nói cậu bị trúng độc hả?"
" Ừm!"
Cậu trả lời khi đang ăn tô mì của mình.
" Vậy cậu ổn chứ?"
" Ừm, ổn mà!"
" Thật không vậy? Cậu đang bị trúng độc mà còn đi diệt quỷ! Cậu liều lĩnh quá rồi đó!"
" Sẽ không sao cả! Tôi ổn mà!"
Uzui nhăn mặt quay qua nhìn Rengoku
" Thật chứ?"
" Thật mà! Tôi còn cảm thấy trong người rất khoẻ đó nha!"
Cậu tươi cười trả lời Uzui trông rất đầy sức sống. Nghe vậy, Uzui cũng yên lòng phần nào
" À đúng rồi, 2 ngày nữa tôi sẽ lên đường diệt quỷ đó!"
" Vậy sao!"
" Ừ! Tôi... có việc muốn nhờ cậu!"
Sắc mặt Rengoku trở nên nghiêm túc.
" Cậu cứ nói đi, tôi sẽ làm!"
" Nếu như sau khi tôi đi, tôi sẽ nhờ quạ của mình đưa tin cho cậu. Lúc đó cậu tới chỗ của tôi được chứ?"
" Hừm... ừm... cũng được "
Anh đang suy nghĩ không biết sao Rengoku lại vậy. Nếu muốn anh tới vậy sao không đi chung ngay từ đầu.
" Tôi có điều khó giải thích nên khi nào quạ của tôi đến rồi cậu hãy đi!"
' Ồ, ra là có điều gì đó nói nên Rengoku mới vậy!'
" Lúc đó tôi sẽ nói cho cậu nghe một bí mật..."
Rengoku nhỏ giọng.
" Hả? Gì gì? Cậu nói gì?"
Vì mãi suy nghĩ nên không để ý Rengoku nói gì.
" Không có gì đâu mà, haha!"
" Cậu phải cẩn thận đó nha! Tôi không muốn mất cậu đâu"
Lời phía sau Uzui nói rất nhỏ, giống như không muốn cho cậu nghe vậy.
" Được được! Tôi sẽ cẩn thận!"
___
" Đi bảo trọng nha Rengoku!"
Uzui hét to
" Anh đi cẩn trọng nha!"
" Tạm biệt anh!"
Tanjiro đưa tay chào tạm biệt. Sau đó là đến Zenitsu.
" Ừ, cảm ơn mọi người!"
Chào tạm biệt mọi người thì Rengoku lên đường.Tua...tua...tua đến lúc đánh quỷ luôn nha:)) ( lười ing...)
" Gahaha! Tên thợ săn này! Ngươi được lắm! Được lắm!"
Hắn nói xong thì ra đòn.
" Haha! Ngươi còn thua ta rất nhiều đó tên thợ săn kia! Nhưng mà, ta là thượng huyền quỷ lận mà! Ta trước sau gì cũng sẽ là người thắng!"
Vừa nói vừa liên tục ra đòn.
" Ngươi đừng tự cao quá! Chắc chắn ta sẽ giết được ngươi! Ta thề!!!"
Cậu ra đòn, định sẽ chém bay đầu tên quỷ kia thì đột nhiên độc trong người lại tái phát khiến Rengoku chém hụt.
' Ư... độc lại tái phát rồi! Mau mau... kết thúc trận đấu thôi! Nãy giờ tên đó đã kéo dài trận đấu này 3 tiếng rồi! À phải rồi, phải kêu quạ về truyền tin cho Uzui!"
Cậu quay qua quay lại tìm quạ, thấy nó thì ra hiệu cho nó về báo cho Uzui.
Con quạ đã bay xa, Rengoku tiếp tục trở lại trận đấu.Trận đấu kéo dài thêm 1 tiếng và cuối cùng cậu cũng là người chiến thắng. Nhưng độc trong người lại tái phát ngày càng mạnh và dữ dội làm cho Rengoku không đi lại được, trong người, độc tố lang ra khắp cơ thể khiến cậu đau đớn nhưng không thể la lên." Rengoku! Mau mở mắt ra đi! Rengoku!! Mở mắt ra nhìn tôi đi!!"
' Hở, ai vậy? Ai đang gọi mình vậy?'
" Rengoku tỉnh dậy đi!"
' Giọng nói này, quen quá!'
Mắt cậu hé một chút.
' Là Uzui! Sao cậu ấy lại ở đây? Mà đây là đâu? À phải rồi mình đã đấu với quỷ, kết thúc vì độc tái phát nên mới nhất đi '
Từ từ mở mắt ra.
" U-uzui "
Giọng Rengoku yếu ớt.
" Tôi đây! Mừng quá cậu mở mắt rồi!"
Trên mắt anh rớt xuống mặt cậu vài giọt nước có vị mặn.
" Uzui...tôi chắc không sống nổi nữa rồi!"
" Không có đâu! Cậu sẽ sống! Sẽ sống!"
" Nghe... tôi nói, thực sự tôi... đã biết... mình như thế nào rồi! Tên quỷ đã khiến tôi trúng độc... trước khi chết, hắn có nói tôi sẽ chết... khụ...khụ...khụ"
Rengoku ho liên tục, cậu lấy tay che miệng. Uzui vỗ vỗ nhẹ vào lưng cậu. Cậu vừa lấy tay ra thì anh bất ngờ, trên tay Rengoku dính máu và trên miệng cũng vậy.
" Rengoku! Không ổn rồi! Đi mau! Tôi sẽ đưa cậu về cho Kocho giải độc cho cậu!"
" Khụ...không cần thiết nữa rồi..."
" Sao lại không cần chứ? Đi mau!"
" Uzui...ngay từ đầu, tôi đã biết mình không qua khỏi rồi..."
" Làm sao có thể?!"
Anh không tin những lời Rengoku nói, trên mặt anh đã xuất hiện hai hàng nước mắt chảy dài.
" Cơ thể tôi, tôi biết. Tôi còn biết dù có cố gắng ra sao thì... cũng không thể... giải độc được. Vậy nên...tôi chọn cách chịu đựng...tôi không muốn... để mọi người lo lắng chút nào cả! Và trước khi chết...tôi muốn mình làm việc gì đó có ích Uzui à"
" Không! Cậu nói dối!"
" Tôi... khụ... không nói dối!"
Cơ thể cậu đang một yếu dần đi.
" Tengen! Tôi có chuyện muốn nói với riêng cậu... khụ...khụ... trước khi đi!"
" Được được! Cậu mau nói đi! Tôi nghe hết!"
" Tôi... yêu cậu...Tengen!"
Anh ngỡ ngàng nhìn Rengoku.
" H-hả?"
" Tôi yêu... cậu... chỉ có điều là lời thổ lộ này có vẻ muộn màng rồi nhỉ?"
" Kyoujurou tôi... cũng yêu cậu! Đừng rời xa tôi!"
Dường như Rengoku cũng bất ngờ, cậu hỏi lại anh.
" Cậu... yêu tôi...?"
" Đúng! Tôi yêu cậu! Yêu rất nhiều! Tôi không muốn mất cậu Kyoujurou! Tôi không muốn cậu rời xa tôi khỏi thế giới này đâu!"
Trong lòng Rengoku như nở hoa, có lẽ cậu rất vui khi nghe được lời này nhưng cũng rất buồn khi không thể ở bên Uzui.
Rengoku ngã xuống thì được anh ôm vào lòng.
" Làm ơn, đừng rời xa tôi! Tôi không muốn mất cậu!"
" Tengen...tôi rất vui vì cậu cũng yêu tôi! Haha, tôi đã nghĩ cậu chỉ đơn giản đối xử với tôi như một người bạn bình thường!"
" Không! Tôi đã rất lo khi quạ của cậu tới báo tin nói rằng cậu đang gặp nguy hiểm...tôi đã chạy thật nhanh đến đây... nhưng cuối cùng... cuối cùng... cũng không thể cứu được cậu! Kyoujurou!"
Cậu đưa tay lên lau những giọt nước mắt của Uzui.
" Được chết như vậy, tôi thực sự rất... mãn... nguyện...Tengen! Tôi...yêu... cậu... nhiều...lắm!"
Cánh tay đột nhiên rơi xuống. Anh giữ lấy tay cậu, hôn vào lòng bàn tay mà khóc.
" Kyoujurou...cậu xấu lắm! Tôi chỉ vừa thổ lộ tình cảm với cậu thôi mà! Sao cậu lại như vậy chứ!"
"..."
Rengoku không trả lời, cậu cũng đã ngừng thở. Cậu chết đi nhưng rất mãn nguyện.
Uzui vẫn ôm chặt lấy cái xác lạnh lẽo của Rengoku, không ngừng gọi cậu dậy.
" Làm ơn mở mắt ra đi! Cậu đang lừa tôi thôi phải không? Chỉ là giả! Tất cả là mơ! Làm ơn mở mắt ra đi mà Kyoujurou! Xin cậu... mở mắt ra đi "
Xin lỗi vì ra chap trễ, nhưng thật sự mình không có thời gian để viết truyện mọi người ơi. Chắc là phải rất rất rất là lâuuuu mới ra truyện được. Mình bận học nên mọi người thông cảm nha, có gì mình sẽ ráng ra chap mới cho mọi người
( Nói vậy thôi chứ làm gì có thời gian để viết) Tui không hứa hẹn là sẽ có chap mới đâu. Tại học nhiều nên ko có thời gian. Nói chung là khi nào có thời gian thì tui sẽ viết còn ko thì thôi nha
( Giống như tui đang drop vậy á nhưng không phải nha)
Xin lỗi vì sau chính tảỪm...tui có nên ngừng viết không ta? Có một số người nhắn tin riêng nói tui viết nhảm không hay ( mà tui thấy không hay thật)... để tui suy nghĩ có nên ngừng hay không
Bye nhaHết rồi
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com