Truyen Ngan Ve Uzui X Rengoku Uzui X Rengoku
" Lưu ý trong truyện mình sẽ không nhắt đến việc 3 người vợ của Uzui, trong truyện họ là bạn thân của cặp chính, và mình sẽ viết là Uzui và Rengoku bị ép kết hôn nha. Đây là ý tưởng của mình sẽ không giống trong anime nha. À mà đây là mình lấy ý tưởng của một số bộ boylove mình đã đọc, có giống thì các bạn đừng chửi mình " vô truyện...
Uzui đang đi trên đường rất bình thường.
Một tia lửa bỗng vụt ngang qua mặt của anh.
Uzui nổi cơn thịnh nộ quay qua.
Uzui: Là kẻ nào?
Trước mặt anh là Rengoku đang cười, ở sau lưng còn dẫn thêm một cô gái.
Uzui phủi phủi áo. Nắm chặt tay của Rengoku khiến cậu đau nhưng vẫn không nhăn nhó.
Uzui: Cậu bị lên cơn hả?
Uzuiren là cặp vợ chồng bị ép phải kết hôn. Hai người họ không có tình cảm gì với nhau, không yêu nhau. Có lẽ là vậy.
Rengoku kéo cô gái ra.
Rengoku: Cô ấy mang thai rồi. Có thai với cậu!
Uzui ngơ ngác không hiểu cho lắm.
Rengoku vừa nói xong cậu liền rời đi ngay lập tức. Cậu đang cố để kìm nén nước mắt của mình lại.
Thật sự thì Rengoku yêu Uzui. Dù có là vợ chồng đi chăng nữa thì đối với cậu cũng chỉ là mối tình đơn phương.
Rengoku: Đau nhỉ! Mình thật ngu ngốc ( cười mỉa mai bản thân )
Rengoku ôm ngực và phóng đi ngay lập tức.
---
Uzui tức giận đùng đùng sát khí.
Uzui: Cô có thai?
Cô gái kia run rẩy.
???: Dạ, em có thai. Nó là con của anh
Uzui quăng một cọc tiền vào mặt ả
Uzui: Biến nhanh trước khi ta giết cô! Và cũng đừng phá hoại tình cảm vợ chồng ta nếu không cô tự biết.
Cô ta còn không biết điều. Ôm chặt lấy Uzui.
???: Nhưng anh đâu có tình cảm với tên đó.
Uzui: Sao cô biết?
Một vết máu chảy dài trên mặt cô ả.
Uzui: Đây chỉ là cảnh cáo. Cút ngay
---
Uzui: Rốt cuộc là Rengoku có bị sao không, lúc nãy mình lỡ nắm chặt tay của cậu ấy khiến cho nó chảy máu. Cậu ấy có quan tâm đến mình không ta? Cậu ấy có yêu mình không ta?
Đang đi trên đường, vừa đi vừa suy nghĩ, bỗng nhiên nhóm của Makio kéo vào một quán ăn.
Uzui: Ai?
Makio: Là chúng tôi!
Uzui: Kéo tôi vô đây làm gì?
Hinatsuru: À thật ra là Suma mới tập nấu ăn nên chúng tôi mang qua cho anh ăn thử! Là cơm rang đó
Uzui: Sao các cô không thử?
Hinatsuru: À do chúng tôi sợ đau bụng!
Uzui: Ý của các cô tôi là chuột bạch hả?
Hinatsuru: Không có đâu mà! Mà thôi anh ăn thử đi!
Suma: Đây!
Uzui: Thôi được rồi tôi sẽ thử! ( Thở dài )
ಠ_ಠ đây là mặt của Uzui khi ăn được một miếng.
Suma: Ngon không?
Uzui: À thì cũng được
Nghe vậy thì Suma hơi buồn và đem dĩa cơm rang đi, vô tình làm đổ hết vào miệng của Uzui khiến anh nghẹn.
Uzui: Hự...hự
Suma lúng túng lấy nước đổ vào miệng của Uzui...Chào tạm biệt nhóm của Makio, Uzui đi về.
Suma: Hai chị à! Chúng ta thành công chứ?
Makio: Chắc chắn là vậy rồi
Hinatsuru: Lúc nãy tôi đã bỏ thuốc vào dĩa cơm và ly nước rồi. Chắc chắn sẽ thành công.
Suma: Mà chị Makio mua thuốc ở đâu vậy?
Makio: Có lần đi làm nhiệm vụ, xong việc người ta cho tôi đó. Đó là xuân dược cực mạnh luôn đó!
Suma: Em mong Uzui và Rengoku sau lần này sẽ không cứng đầu mà dũng cảm mà thổ lộ tình cảm với nhau.
Họ âm mưu bỏ thuốc Uzui để anh blabla với Rengoku để họ thổ lộ tình cảm với nhau. < Tui chắc thành công luôn tại thuốc này là xuân dược cực mạnh >
---
Cảm thấy bản thân cứ có gì đó không đúng. Uzui cảm thấy chóng mặt, người nóng rang.
Uzui: Bị sao vậy trời! Khoan đã ở dưới đang c-cứng lên! Không lẽ mình bị trúng thuốc rồi? Chắc chắn là 3 người kia! Chết tiệt mà
Sau đó, anh chạy thật nhanh về nhà riêng của mình và Rengoku. Trong đầu cứ mong là Rengoku đang ở nhà.
Uzui: Hộc... Rengoku! Cậu đâu rồi...hộc...
hộc ( Mở toang cánh cửa, đi vô nhà và khoá chặt cửa lại )
Rengoku: Tôi đây...ưm...ưm...ư
Rengoku từ phòng ngủ thò đầu ra, chưa kịp hiểu chuyện gì thì bị Uzui từ xa ôm chặt và hôn. Cậu không hiểu chuyện gì. Cố đẩy Uzui ra
Rengoku: Ưm... b-bỏ ra...ư...ha... c-cậu bị cái...ha...gì vậy?
Uzui cởi áo ra, ôm chặt Rengoku vào người mình.
Uzui: Giúp tôi giải thuốc!
Rengoku: Thuốc? Thuốc gì?
Uzui: Tôi bị trúng xuân dược!
Rengoku: Hả xuân dược?
Cậu ấy chủ động làm tình với mình chỉ để giải xuân dược thôi sao. Nhìn tình hình của cậu ấy chắc chắn là vậy rồi. Cậu rất buồn khi nghĩ rằng Uzui chủ động làm tình với mình chỉ để giải thuốc, không biết từ khi nào mắt cậu trở nên cay và tuôn ra nước mắt.
Uzui: C-cậu khóc sao ?
Rengoku: Hả! À không có gì! Tôi đồng ý! Cậu cứ làm đi, tôi giải thuốc cho cậu!
Uzui buôn Rengoku ra. Mặc dù trúng thuốc nhưng vẫn cố kìm nén. Anh nghĩ rằng cậu không yêu mình nên mới khóc khi mình đề nghị làm tình.
Uzui: Nếu cậu không thích có thể từ chối!
Rengoku: Cậu cứ làm đi! Tôi đồng ý rồi mà!
Uzui quay mặt qua chỗ khác cố tình né Rengoku, sâu trong mắt anh là một nỗi buồn rất lớn. Không để ý, tay anh đụng vào thứ gì đó rất mềm mềm và rất ấm, quay đầu lại thì mặt Uzui đỏ như trái cà chua, thứ mềm mềm đó là ngực của Rengoku. Cậu giữ chặt tay anh trên ngực mình.
Rengoku: Không sao! Cậu cứ làm thoải mái ( nói với ánh kiên định )
Rengoku: Mà trước khi làm cho tôi hỏi cái này được chứ?
Uzui: Được
Rengoku: T-tại sao cậu lại nhờ tôi giải thuốc?
Uzui: Cậu là vợ tôi mà
Rengoku: À tôi quên mất
Uzui: T-tôi yêu cậu
Rengoku: Hả ( không tin những gì mình nghe là thật ) Tôi...tôi cũng yêu cậu ( đỏ mặt quay đi chỗ khác )
Khi nghe vậy cọng dây lí trí cuối cùng của Uzui bị đứt, anh đè cậu xuống hôn cậu tới tấp, cởi hết đồ của cậu và ném ra một góc, anh rời nụ hôn, xoay người Rengoku lại. Sau đó, Uzui cũng cởi hết đồ của mình ra và quăng ra một góc. Không nói không rằng, anh nhét hết côn thịt đang cương cứng kia vào nơi ẩm ướt của cậu. < anh nhà rất vui khi nghe vợ nói yêu mình luôn nha >
Rengoku: Ức...hự... a...đau quá ... đau quá ...hức
Uzui: Xin lỗi, giờ tôi không chịu được nữa rồi.
Uzui giữ lấy eo của cậu cứ đẩy hông vô và ra liên tục càng ngày càng nhanh, tay anh từ từ mò xuống ngực của cậu, nắn bóp nó. Rengoku chỉ biết lấy hai tay bấu chặt vào chăn và tạo ra những tiếng rên.
Rengoku: Hức...a...xin cậu...ư...chậm... chậm lại...a...hự...tôi chịu không được... a...hức...chậm lại.
Uzui: Tôi...hộc...sắp ra rồi
Rengoku: Tôi...ư...cũng vậy...a...hức...a
Uzui cuối xuống cắn vào cái cổ trắng nõn của Rengoku khiến cậu ra ngay lập tức, tiếp đó là đến Uzui. Một dòng tinh dịch nóng hổi chảy trong bụng của Rengoku, cậu có thể cảm nhận được nó.
Rengoku: U woa
Uzui lật người cậu lại và tiếp tục di chuyển.
Rengoku: A...ư...chậm...chậm lại...ha... ức...a
Rengoku ôm chặt cái gối, cắn vào nó để chịu, anh lấy cái gối và vứt nó đi cuối xuống hôn cậu.
Rengoku: A...đau...hức...a
Bỗng nhiên Uzui đẩy một cái thật mạnh làm Rengoku đau điếng. Anh nhìn cậu và di chuyển từ nhẹ thành mạnh với tốc độ nhanh.
Rengoku: Xin-xin cậu... a...hự...đau quá... hức...xin cậu... nhẹ lại đi mà...hức...a... đau quá
Nhận ra điều gì đó anh mới dừng lại, nhìn xuống phía dưới thì anh mới thấy, do làm mạnh quá nên hậu huyệt của cậu bị chảy máu. Anh vội rút ra, không biết làm gì.
Uzui: Nó... nó chảy máu rồi
Rengoku: Hu...a...tôi đã nói rồi... cậu làm nhẹ thôi mà cậu không chịu nghe...oa đau quá... tôi ghét cậu...hức
Uzui: Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi mà!
Anh luống cuống ôm cậu vào lòng và dỗ cậu
Uzui: Thôi mà đừng khóc nữa! Tôi xin lỗi! À đúng rồi
Bỗng nhớ ra gì đó anh chạy đi lấy một lọ thuốc nhỏ đưa cho cậu
Uzui: Cậu uống đi
Rengoku: Hức...cái gì vậy?
Uzui: Thuốc lành vết thương thì phải! Là Shinobu đưa cho tôi, hiệu quá lắm đó.
Nghe lời của Uzui, Rengoku uống hết cái lọ nhỏ đó.
Uzui: Cậu thấy sao?
Rengoku: Ư...hu...a...vẫn đau...rất đau
Khoan đã nếu uống không được thì bôi thử anh nghĩ gì làm đó, lấy thêm một lọ nữa. Cho cậu nằm xuống.
Rengoku: Cậu định làm gì ?
Uzui: Nếu uống không được thì bôi thử có tác dụng hay không.
Uzui đổ ra tay và cho vào hậu huyệt của Rengoku cứ di chuyển chỗ vết thương.
Rengoku: Ức... hư...a... từ thôi...đau...ư
Rengoku ôm chặt lấy anh.
Uzui: Cậu thấy sao rồi?
Rengoku: Ư...hình như là lành thật rồi
Cậu tươi cười vui vẻ, nhưng chưa được bao lâu thì cậu lại cảm có gì đó nham hiểm đang nhìn mình, đó là Uzui.
Uzui: Ồ cậu lành rồi nhỉ? Chúng ta tiếp tục thôi ~
Rengoku: Không. Không muốn. Tuyệt đối không. Nếu cậu làm nữa thì sẽ rách nữa mất.
Uzui: Không sao hết. Tại tôi có hơn 100 lọ mà. Chúng ta tiếp tục thôi~
Anh lại đè cậu xuống làm và không biết trời trăng mây gió gì.Rengoku: Ức...hức... dừ...ng lại... đi... hư...a... hộc... cậu...đã... là...m 19... hiệp...a...ư...rồi...mà...chưa đủ sao?
Uzui: Chưa đủ đâu. Làm tiếp thôi nào vợ yêu ~
Rengoku: Ư...vợ yêu...c..cái con khỉ kh...ông ...muốn...tha...cho... tôi
Hết
Uzui đang đi trên đường rất bình thường.
Một tia lửa bỗng vụt ngang qua mặt của anh.
Uzui nổi cơn thịnh nộ quay qua.
Uzui: Là kẻ nào?
Trước mặt anh là Rengoku đang cười, ở sau lưng còn dẫn thêm một cô gái.
Uzui phủi phủi áo. Nắm chặt tay của Rengoku khiến cậu đau nhưng vẫn không nhăn nhó.
Uzui: Cậu bị lên cơn hả?
Uzuiren là cặp vợ chồng bị ép phải kết hôn. Hai người họ không có tình cảm gì với nhau, không yêu nhau. Có lẽ là vậy.
Rengoku kéo cô gái ra.
Rengoku: Cô ấy mang thai rồi. Có thai với cậu!
Uzui ngơ ngác không hiểu cho lắm.
Rengoku vừa nói xong cậu liền rời đi ngay lập tức. Cậu đang cố để kìm nén nước mắt của mình lại.
Thật sự thì Rengoku yêu Uzui. Dù có là vợ chồng đi chăng nữa thì đối với cậu cũng chỉ là mối tình đơn phương.
Rengoku: Đau nhỉ! Mình thật ngu ngốc ( cười mỉa mai bản thân )
Rengoku ôm ngực và phóng đi ngay lập tức.
---
Uzui tức giận đùng đùng sát khí.
Uzui: Cô có thai?
Cô gái kia run rẩy.
???: Dạ, em có thai. Nó là con của anh
Uzui quăng một cọc tiền vào mặt ả
Uzui: Biến nhanh trước khi ta giết cô! Và cũng đừng phá hoại tình cảm vợ chồng ta nếu không cô tự biết.
Cô ta còn không biết điều. Ôm chặt lấy Uzui.
???: Nhưng anh đâu có tình cảm với tên đó.
Uzui: Sao cô biết?
Một vết máu chảy dài trên mặt cô ả.
Uzui: Đây chỉ là cảnh cáo. Cút ngay
---
Uzui: Rốt cuộc là Rengoku có bị sao không, lúc nãy mình lỡ nắm chặt tay của cậu ấy khiến cho nó chảy máu. Cậu ấy có quan tâm đến mình không ta? Cậu ấy có yêu mình không ta?
Đang đi trên đường, vừa đi vừa suy nghĩ, bỗng nhiên nhóm của Makio kéo vào một quán ăn.
Uzui: Ai?
Makio: Là chúng tôi!
Uzui: Kéo tôi vô đây làm gì?
Hinatsuru: À thật ra là Suma mới tập nấu ăn nên chúng tôi mang qua cho anh ăn thử! Là cơm rang đó
Uzui: Sao các cô không thử?
Hinatsuru: À do chúng tôi sợ đau bụng!
Uzui: Ý của các cô tôi là chuột bạch hả?
Hinatsuru: Không có đâu mà! Mà thôi anh ăn thử đi!
Suma: Đây!
Uzui: Thôi được rồi tôi sẽ thử! ( Thở dài )
ಠ_ಠ đây là mặt của Uzui khi ăn được một miếng.
Suma: Ngon không?
Uzui: À thì cũng được
Nghe vậy thì Suma hơi buồn và đem dĩa cơm rang đi, vô tình làm đổ hết vào miệng của Uzui khiến anh nghẹn.
Uzui: Hự...hự
Suma lúng túng lấy nước đổ vào miệng của Uzui...Chào tạm biệt nhóm của Makio, Uzui đi về.
Suma: Hai chị à! Chúng ta thành công chứ?
Makio: Chắc chắn là vậy rồi
Hinatsuru: Lúc nãy tôi đã bỏ thuốc vào dĩa cơm và ly nước rồi. Chắc chắn sẽ thành công.
Suma: Mà chị Makio mua thuốc ở đâu vậy?
Makio: Có lần đi làm nhiệm vụ, xong việc người ta cho tôi đó. Đó là xuân dược cực mạnh luôn đó!
Suma: Em mong Uzui và Rengoku sau lần này sẽ không cứng đầu mà dũng cảm mà thổ lộ tình cảm với nhau.
Họ âm mưu bỏ thuốc Uzui để anh blabla với Rengoku để họ thổ lộ tình cảm với nhau. < Tui chắc thành công luôn tại thuốc này là xuân dược cực mạnh >
---
Cảm thấy bản thân cứ có gì đó không đúng. Uzui cảm thấy chóng mặt, người nóng rang.
Uzui: Bị sao vậy trời! Khoan đã ở dưới đang c-cứng lên! Không lẽ mình bị trúng thuốc rồi? Chắc chắn là 3 người kia! Chết tiệt mà
Sau đó, anh chạy thật nhanh về nhà riêng của mình và Rengoku. Trong đầu cứ mong là Rengoku đang ở nhà.
Uzui: Hộc... Rengoku! Cậu đâu rồi...hộc...
hộc ( Mở toang cánh cửa, đi vô nhà và khoá chặt cửa lại )
Rengoku: Tôi đây...ưm...ưm...ư
Rengoku từ phòng ngủ thò đầu ra, chưa kịp hiểu chuyện gì thì bị Uzui từ xa ôm chặt và hôn. Cậu không hiểu chuyện gì. Cố đẩy Uzui ra
Rengoku: Ưm... b-bỏ ra...ư...ha... c-cậu bị cái...ha...gì vậy?
Uzui cởi áo ra, ôm chặt Rengoku vào người mình.
Uzui: Giúp tôi giải thuốc!
Rengoku: Thuốc? Thuốc gì?
Uzui: Tôi bị trúng xuân dược!
Rengoku: Hả xuân dược?
Cậu ấy chủ động làm tình với mình chỉ để giải xuân dược thôi sao. Nhìn tình hình của cậu ấy chắc chắn là vậy rồi. Cậu rất buồn khi nghĩ rằng Uzui chủ động làm tình với mình chỉ để giải thuốc, không biết từ khi nào mắt cậu trở nên cay và tuôn ra nước mắt.
Uzui: C-cậu khóc sao ?
Rengoku: Hả! À không có gì! Tôi đồng ý! Cậu cứ làm đi, tôi giải thuốc cho cậu!
Uzui buôn Rengoku ra. Mặc dù trúng thuốc nhưng vẫn cố kìm nén. Anh nghĩ rằng cậu không yêu mình nên mới khóc khi mình đề nghị làm tình.
Uzui: Nếu cậu không thích có thể từ chối!
Rengoku: Cậu cứ làm đi! Tôi đồng ý rồi mà!
Uzui quay mặt qua chỗ khác cố tình né Rengoku, sâu trong mắt anh là một nỗi buồn rất lớn. Không để ý, tay anh đụng vào thứ gì đó rất mềm mềm và rất ấm, quay đầu lại thì mặt Uzui đỏ như trái cà chua, thứ mềm mềm đó là ngực của Rengoku. Cậu giữ chặt tay anh trên ngực mình.
Rengoku: Không sao! Cậu cứ làm thoải mái ( nói với ánh kiên định )
Rengoku: Mà trước khi làm cho tôi hỏi cái này được chứ?
Uzui: Được
Rengoku: T-tại sao cậu lại nhờ tôi giải thuốc?
Uzui: Cậu là vợ tôi mà
Rengoku: À tôi quên mất
Uzui: T-tôi yêu cậu
Rengoku: Hả ( không tin những gì mình nghe là thật ) Tôi...tôi cũng yêu cậu ( đỏ mặt quay đi chỗ khác )
Khi nghe vậy cọng dây lí trí cuối cùng của Uzui bị đứt, anh đè cậu xuống hôn cậu tới tấp, cởi hết đồ của cậu và ném ra một góc, anh rời nụ hôn, xoay người Rengoku lại. Sau đó, Uzui cũng cởi hết đồ của mình ra và quăng ra một góc. Không nói không rằng, anh nhét hết côn thịt đang cương cứng kia vào nơi ẩm ướt của cậu. < anh nhà rất vui khi nghe vợ nói yêu mình luôn nha >
Rengoku: Ức...hự... a...đau quá ... đau quá ...hức
Uzui: Xin lỗi, giờ tôi không chịu được nữa rồi.
Uzui giữ lấy eo của cậu cứ đẩy hông vô và ra liên tục càng ngày càng nhanh, tay anh từ từ mò xuống ngực của cậu, nắn bóp nó. Rengoku chỉ biết lấy hai tay bấu chặt vào chăn và tạo ra những tiếng rên.
Rengoku: Hức...a...xin cậu...ư...chậm... chậm lại...a...hự...tôi chịu không được... a...hức...chậm lại.
Uzui: Tôi...hộc...sắp ra rồi
Rengoku: Tôi...ư...cũng vậy...a...hức...a
Uzui cuối xuống cắn vào cái cổ trắng nõn của Rengoku khiến cậu ra ngay lập tức, tiếp đó là đến Uzui. Một dòng tinh dịch nóng hổi chảy trong bụng của Rengoku, cậu có thể cảm nhận được nó.
Rengoku: U woa
Uzui lật người cậu lại và tiếp tục di chuyển.
Rengoku: A...ư...chậm...chậm lại...ha... ức...a
Rengoku ôm chặt cái gối, cắn vào nó để chịu, anh lấy cái gối và vứt nó đi cuối xuống hôn cậu.
Rengoku: A...đau...hức...a
Bỗng nhiên Uzui đẩy một cái thật mạnh làm Rengoku đau điếng. Anh nhìn cậu và di chuyển từ nhẹ thành mạnh với tốc độ nhanh.
Rengoku: Xin-xin cậu... a...hự...đau quá... hức...xin cậu... nhẹ lại đi mà...hức...a... đau quá
Nhận ra điều gì đó anh mới dừng lại, nhìn xuống phía dưới thì anh mới thấy, do làm mạnh quá nên hậu huyệt của cậu bị chảy máu. Anh vội rút ra, không biết làm gì.
Uzui: Nó... nó chảy máu rồi
Rengoku: Hu...a...tôi đã nói rồi... cậu làm nhẹ thôi mà cậu không chịu nghe...oa đau quá... tôi ghét cậu...hức
Uzui: Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi mà!
Anh luống cuống ôm cậu vào lòng và dỗ cậu
Uzui: Thôi mà đừng khóc nữa! Tôi xin lỗi! À đúng rồi
Bỗng nhớ ra gì đó anh chạy đi lấy một lọ thuốc nhỏ đưa cho cậu
Uzui: Cậu uống đi
Rengoku: Hức...cái gì vậy?
Uzui: Thuốc lành vết thương thì phải! Là Shinobu đưa cho tôi, hiệu quá lắm đó.
Nghe lời của Uzui, Rengoku uống hết cái lọ nhỏ đó.
Uzui: Cậu thấy sao?
Rengoku: Ư...hu...a...vẫn đau...rất đau
Khoan đã nếu uống không được thì bôi thử anh nghĩ gì làm đó, lấy thêm một lọ nữa. Cho cậu nằm xuống.
Rengoku: Cậu định làm gì ?
Uzui: Nếu uống không được thì bôi thử có tác dụng hay không.
Uzui đổ ra tay và cho vào hậu huyệt của Rengoku cứ di chuyển chỗ vết thương.
Rengoku: Ức... hư...a... từ thôi...đau...ư
Rengoku ôm chặt lấy anh.
Uzui: Cậu thấy sao rồi?
Rengoku: Ư...hình như là lành thật rồi
Cậu tươi cười vui vẻ, nhưng chưa được bao lâu thì cậu lại cảm có gì đó nham hiểm đang nhìn mình, đó là Uzui.
Uzui: Ồ cậu lành rồi nhỉ? Chúng ta tiếp tục thôi ~
Rengoku: Không. Không muốn. Tuyệt đối không. Nếu cậu làm nữa thì sẽ rách nữa mất.
Uzui: Không sao hết. Tại tôi có hơn 100 lọ mà. Chúng ta tiếp tục thôi~
Anh lại đè cậu xuống làm và không biết trời trăng mây gió gì.Rengoku: Ức...hức... dừ...ng lại... đi... hư...a... hộc... cậu...đã... là...m 19... hiệp...a...ư...rồi...mà...chưa đủ sao?
Uzui: Chưa đủ đâu. Làm tiếp thôi nào vợ yêu ~
Rengoku: Ư...vợ yêu...c..cái con khỉ kh...ông ...muốn...tha...cho... tôi
Hết
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com