Truyen Ngan Tang 12 Chom Sao Linh Yunki
***[Nhân Mã]"Chồng ơi, anh làm cái quái gì trên Xone FM vậy? Về nhà mau!""Anh biết rồi, chị đợi anh một chút... thế nhé!!!"Tôi lập tức dập máy, lén lút ngồi lại ghế đệm màu trắng trong phòng thu radio. Anh Cáo (ai hay nghe Xone sẽ biết ảnh) đưa mắt nhìn tôi rồi che miệng cười cười. Tôi hiểu, chắc đây là lần đầu anh ấy thấy đàn ông sợ vợ.Tôi đeo lại headphone, hắng giọng một chút để nói nốt mấy lời tình cảm sến súa dành riêng cho vợ tôi, cô nàng chuột Jerry mà Tom tôi ngu ngốc theo đuổi cả đời này. Tôi không hối hận vì chọn cô ấy, chỉ hối hận tại sao tôi lại không sinh ra trước em???"Chị... à không, vợ này. Anh yêu em! Như em biết đấy, bộ phim hoạt hình mà bọn mình hay xem... Tom & Jerry ý, Tom là con mèo ngu ngốc nhất Thế Giới khi dành cả đời để đuổi bắt một mình chuột Jerry. Cũng giống như anh, sẽ dành cả đời này để theo đuổi mình vợ thôi. Vợ à, em hiểu không... khi yêu một ai đó thật lòng, anh mới biết sức chịu đựng của mình thật trâu bò. Những khó khăn chúng ta từng vượt qua, sẽ là bàn đạp để mình hiểu nhau hơn. Lời cuối cùng anh muốn nhắc vợ... đừng đánh đồng anh với ai khác, vì chồng bản lĩnh hơn vợ tưởng, hiểu chưa? Yêu em!"***
Và câu chuyện đó bắt đầu khi mà ..!!
[Kim Ngưu]Vừa nhận tiền thưởng Tết cuối năm xong, tôi vội vã theo đám bạn đến quán thịt nướng nổi tiếng gần bờ hồ làm một bữa tất niên. Tiết trời miền Bắc vào 28 Tết hơi u ám một chút, nhưng mà cũng chẳng làm ảnh hưởng đến tâm trạng của ai cả, mấy quán ăn vỉa hè hay nhà hàng sang trọng đều đông nghịt người. Quán thịt nướng bọn bạn tôi chọn cũng không kém phần, tôi lách người mãi mới nhồi mình vào được ghế trống đám bạn giữ trước đó.Tôi không ghét nơi này, cũng chẳng bận tâm thức ăn ngon hay không, sau này vẫn thường cùng một người lui tới đây mỗi đợt 28 Tết hàng năm hay dịp nghỉ 30 tháng 4 - mùng 1 tháng 5... người ấy hả? Là anh - Hạ Nhân Mã, chồng của tôi !!
***
Giữa tiệc, bố tôi gọi điện, tại vì quán ăn khá ồn ào nên tôi đành tắt máy, lẻn người ra ngoài cửa quán ăn với ý định gọi lại cho bố, có thể ông đang lo lắng đứa con gái đi ăn tất niên sao lại về muộn tới vậy mặc dù đồng hồ chỉ tới 19h10.
"Vâng, vâng,... con biết rồi, con sẽ về sớm bố mẹ không phải chờ đâu. Con cúp máy đây!"
Tắt máy, tôi quay nhanh người định chuồn thẳng một mạch vào chỗ mình lại không ngờ tới hành động đường đột của bản thân khiến một cậu nhóc học sinh không kịp phản ứng mà ngã nhào ra sau.
"..."
"Aish, con nhóc kia...!"
"Hả?"
Trong lúc bị thằng nhóc học sinh kém tuổi kia buông lời hàm hồ khiến hai mắt tôi chỉ biết tròn xoe bởi ngơ ngác, tôi hẳn đã bị thằng nhóc đó lợi dụng bám lấy tay mình tựa cây cột lớn đu người lên mà loạng choạng đứng dậy.
"Cậu... cậu làm cái gì thế hả?"
"Nhóc con này... ợ... ụaaa, ụaaaa"
Ôi trời ơi !!!
"Chóng mặt... quá!"
Cả người tôi đứng bất động, từ lúc thằng nhóc học sinh ói một chập xuống đường cho đến khi nó tưởng tượng vai tôi là cái giường ấm và tựa vào ngủ theo tư thế... rất chi là khó coi.
"Này... thằng nhóc học sinh, cậu làm cái gì thế hả? Ngủ rồi ớ?"
Kiếp trước có phải tôi cũng từng là học sinh, uống rượu say chạy lung tung ói mửa rồi gục mặt lên vai tên nhóc miệng hôi sữa này ngủ cho nên kiếp này trả lại nợ cho hắn đúng vậy không?
***
[Nhân Mã]"Ây, khát nước!"
Vừa mở mắt ra, đầu tôi ập đến một cơn đau âm ỉ. Cổ họng bỏng rát giống như đã rất lâu rồi không uống nước, như thói quen tôi bò dậy khỏi giường tìm chai nước luôn được mẹ chuẩn bị sẵn để gần bàn tu một hơi gần hết 3/4 số nước trong chai mới ngưng lại không uống thêm nữa.
"Nhân Mã, con dậy rồi hả? Chậc chậc, mau đi tắm đi. Ngủ một ngày một đêm rồi đấy."
"Con ngủ lâu thế cơ à?"
Tôi gãi đầu, nhận được cái gật đầu của mẹ rồi bật cười một cái bước về phía tủ quần áo chọn đồ rồi đi thẳng vào nhà tắm.
Đầu óc cũng tỉnh táo hơn hẳn, có lẽ vụ tất niên với đám bạn hôm 28 Tết đã khiến thằng nhóc không biết uống rượu như tôi say khướt rồi làm trò kỳ quặc gì cũng nên.
Ngâm mình trong nước ấm, tôi như thói quen cầm điện thoại lên mạng hóng tình hình của lũ bạn. Vừa online Zalo đã có vài đứa nhảy bổ vào khung chat của hội: "Tứ sói" tám nhảm.
"Uây Tom, giờ chú mới online hả?"- Sói cái đầu đàn.
Tom: "Ờ, giờ bố mới dậy. Làm sao?"
"Eo, sao gì rứa. Hôm tất niên chú được gái ôm về nhà, sướng chết mẹ còn gì"- Sói Xinh Xắn nhảy vào chat. Còn gửi cái hình minh hoạ tôi đang ôm cô gái nào ấy không chịu buông ra.
Tom: "Đậu mùa, bố mày là thằng mặt dày trong hình thật hả?"
"Yes, Yes ... mà bọn này tưởng mày ôm bạn gái, không ngờ là chị gái bàn bên cạnh ngồi sau lưng mày ớ. Úi, tao thấy chị ấy cũng long lanh lấp lánh đấy. Đứng với mày hợp v~ tán moẹ đê đồng chí."- Sói Xám ham ăn.
"Bọn tao tốt tính xin số luôn rồi nè bảo bối, ủng hộ chú tán chế í ahịhị."- Sói cái đầu đàn.
Tom: "Đệt, v~ bọn mày. Nhanh như tó."
"Như sói mầy ơi. Húhúhú."- ba đứa kia không hẹn mà gửi cùng một tin.
Tôi câm nín, lưu lại cái hình con mụ Sói xinh xắn gửi rồi thoát mạng. Ngắm nghía bức hình kia một lúc mới phát hiện ra cô gái trong hình chính là người mà khi vừa bước vào quán ăn, tôi vô tình nhìn thấy cô ấy đi về phía mình, tim đập loạn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực tới nơi khi biết cô ấy ngồi bàn phía sau bàn tôi, hai đứa còn quay lưng lại với nhau ở một cự li gần mà vô tình vươn tay cũng chạm vào người đối phương.
Tôi biết mình đã thích cô gái ấy ngay từ giây phút đầu tiên vậy nên nhân việc đám bạn hậu thuẫn xin luôn cả số điện thoại rồi tại sao tôi lại không tiến tới luôn chứ.
Nói đoạn khoé miệng tôi tự lúc nào đã nâng lên rất cao, có thể là vui mừng lại cũng mang một chút lâng lâng của hạnh phúc. Tôi đã ôm cô ấy rồi, sự thật là trong tình trạng say xỉn nhưng cũng ôm rồi, sau này tôi muốn được ôm cô ấy nhiều hơn nữa.
***
[Kim Ngưu]"Chị ... là Kim Ngưu?"
"Cậu biết tôi hả?"
"Em thích chị. Mình hẹn hò nhá!"
*hoá đá*
Tôi đứng chết chân trước cổng siêu thị BigBoss. Mắt nhìn cậu nhóc có vẻ hơi quen biết kia mà không kịp chớp. Nói là cậu nhóc bởi cậu ta mặc đồng phục học sinh, nói không chớp mắt bởi vì cậu ta cao hơn tôi một cái đầu, gương mặt búng sữa kia còn rất đẹp nữa. Soái ca tỏ tình thì không đứng chết chân như trời chồng thì biết làm gì chứ? Lắc mạnh đầu, tôi gạt cậu ta sang một bên, nghĩ thầm chắc chắn lại có trò đùa nào đây, khởi động xe định thần phóng vụt về nhà bởi vì bây giờ cũng tan làm, tôi phải về nhà đúng giờ.
"Em nói thật đó. Em tìm chị đã hai tuần rồi, em là thằng nhóc hôm 28 Tết uống say khiến chị khó xử ớ."
"Cái gì cơ? Thằng nhóc này, thì ra là cậu hả? Lo học hành tử tế đi, học không học bày đặt đòi uống rượu, yêu đương."
"Em học chuyên Biên Hoà, lúc nào cũng học hành tử tế, vì thế nếu chị hẹn hò với em, đảm bảo sẽ không khiến chị mất mặt."
"Xuỳ, tôi không hẹn hò với trẻ con nha, cũng không thích cậu đâu nhóc ạ."
Tôi nhướng chân mày, khiêu khích nhìn thằng nhóc kia, ánh nhìn đầy kiêu kỳ. Vậy mà không ngờ tới thằng nhóc này bất chấp camera khắp ngoài siêu thị, bất chấp mọi người xung quanh có khi cả đám bạn đồng nghiệp của tôi đang ở gần, bất chấp việc tôi thì đang ngồi trên xe máy, cúi đầu đặt lên cái miệng đang gân cổ lên cãi của tôi một ... nụ hôn dài, hôn sâu đến mức khiến cả đầu tôi choáng váng mụ mị. Trước khi hoàn thành việc cưỡng hôn xong còn bá đạo cắn nhẹ môi dưới của tôi một cái như cậu ta ấm ức lắm không bằng khiến tôi xa xẩm mặt mày. First Kiss của tôi là dành cho chồng tương lai cơ mà T____T
"Nếu vậy bây giờ thử thích em đi. Thử yêu con nít, thử hẹn hò với em đi. Nhé!"
Trước khi phản đòn cho thằng nhóc kia một trận, tôi đã thấy tim mình nhảy loạn từng nhịp bất thường, cậu nhóc đưa tay xoa đầu tôi một cách cưng chiều rồi nói tạm biệt và chuồn thẳng đi. Báo hại tôi phải đối phó với đám người đồng nghiệp chứng kiến nụ hôn động trời khi nãy. Tôi hận tại sao lúc ấy không đạp phăng thằng nhóc một cái mà còn bất động dùng biểu cảm hưởng thụ ra làm gì không biết??? Chả lẽ đứng trước mặt trai đẹp là mọi hoạt động chân tay đều đình chỉ, đều để cho tên trai đẹp kia tuỳ ý làm càn?
***
[Nhân Mã]
Sau ba tháng theo đuổi cuối cùng Trần Kim Ngưu cũng đổ, tôi còn phát hiện ra mình rất thích hôn môi cô ấy. Tôi bây giờ hết sức vui vẻ bởi cuộc sống lúc nào cũng giống màu hồng, thời gian trước khi Kim Ngưu chưa thích tôi, tôi vẫn thường bá đạo tuỳ ý cưỡng hôn cô ấy khiến mỗi lần như vậy mặt cô ấy bèn đỏ bừng, tức giận thì có thể đánh trẻ con ư? Cô ấy phải nhịn không dùng bạo lực vì tôi mới chỉ là học sinh lớp 11. Tôi hay tuỳ tiện ôm cô ấy lúc cô ấy định tan làm xong phóng xe về nhà để tránh mặt tôi, nói gì chứ tôi có thể trốn tiết buổi chiều để đứng chờ Kim Ngưu trước cổng siêu thị hoặc nhớ nhung quá sẽ phóng vào siêu thị mặt dày ngắm cô ấy làm việc còn cô ấy thì không dám nghỉ làm dù chỉ một ngày, cái bệnh tham tiền chuyên cần của Trần Kim Ngưu thì Hạ Nhân Mã tôi đây biết thừa a~
Bây giờ khi cô ấy đã trở thành bạn gái của tôi rồi, thì phải bá đạo hơn trước nữa. Nếu Kim Ngưu không cho hôn, tôi nhất quyết làm tới, đè cô ấy ra hôn cho đã khiến môi đỏ sưng mọng rồi yên vị trưng cái mặt của thằng nhóc lớp 11 ra nhăn nhở nhắc: "Chị đừng lo, anh sẽ chịu trách nhiệm." hoặc "Cô giáo ở trường bảo thực hành hô hấp nhân tạo để cứu người, anh không muốn lúc chị rơi xuống nước không biết bơi lại chẳng biết cách cứu chị. Chịu khó làm vật thí nhiệm để anh thực hành cứu người chút nhé!"
Tôi lên lớp 12, cô ấy nói rất thích con trai quân nhân. Có tôi ở đây rồi lại dám ngang nhiên nói thích mấy tên quân nhân nữa, lúc ấy véo má Kim Ngưu, cưỡng hôn một lúc lâu rồi hùng hổ tuyên bố: "Anh sẽ thi vào học viện sĩ quan. Khi ấy em không lấy anh, anh sẽ bắt đền đấy."
Cũng chẳng nghĩ tới lúc tôi thi đỗ rồi lên Hà Nội học, cơ hội gặp mặt em càng ngày càng ít đi bởi vì em luôn tránh mặt tôi.
Ngày hôm ấy, tôi vô tình biết được một việc khiến bản thân vô cùng tức giận. Mẹ tôi hẹn em ra ngoài quán café nhỏ nói về chuyện tôi và em. Mẹ nói rằng em và tôi khắc nhau, tôi tuổi mèo, em tuổi chuột huống hồ em lớn tuổi hơn tôi nên hy vọng em chia tay tôi càng sớm càng tốt.
Kim Ngưu nói: "Vâng, cháu sẽ chia tay với Nhân Mã." nghe câu ấy xong toàn thân tôi bất động như bị rút sạch năng lượng trong người vậy.
Tôi là người bắt đầu với em trước, chỉ có tôi có quyền nói hết yêu em chứ em không được phép làm vậy, tôi đã là sinh viên năm hai rồi, chờ tôi một chút, sẽ không để thanh xuân của em bị hoài phí vì tôi nhỏ tuổi hơn em đâu mà. Em biết thừa tôi không còn là cậu nhóc vài năm trước nói thích em mà là thằng con trai đủ tuổi để nói: "Chị ơi, anh yêu em. Mình cưới nhau nhé!" với em rồi mà.
***
[Kim Ngưu]"Nhân Mã, đủ rồi ... em không còn yêu anh nữa đâu. Chấm dứt đi.""Anh không thích. Em nói dối đúng không?"Nhân Mã nhìn tôi, bây giờ anh trưởng thành rồi, nói ra những lời này tôi biết cả hai chắc hẳn sẽ đau lòng nhưng mà theo thời gian, mọi thứ sẽ ổn thôi."Em dành thanh xuân của mình cho thằng nhóc như anh đã đủ rồi, bây giờ buông em ra đi. Để em bắt đầu lại được không?""Bọn mình vượt rào đi. Mẹ anh không thích em, nhưng mà anh yêu em. Anh nói anh chịu trách nhiệm được mà!"Cả người tôi như trấn động khi bị Nhân Mã đè xuống sofa. Vượt rào cái gì chứ? Trước giờ thằng nhóc con này đâu dám làm gì ngoài ôm tôi và rồi dừng ở mức hôn môi thật lâu đâu? Từ học sinh lớp 11 đã chuyển thành sói khi học đại học rồi ư?"Buông ra mau. Tôi chỉ yêu tiền của cậu thôi, tại vì cậu nhà giàu, cậu đẹp trai nên tôi mới quen cậu. Vượt rào á? Cậu bắt đầu thành sói rồi hả?""Chị ... Anh không tin, em đã gặp mẹ anh rồi đúng không? Gì mà anh là mèo, em là chuột, chúng ta vĩnh viễn khắc nhau hả?""Cái đó ... ư ưmmm!"Môi chạm môi, nước mắt Nhân Mã rơi trên má tôi khiến cả người tôi cảm thấy lạnh ngắt."Nếu em là Jerry, thì anh đây là mèo Tom. Có chia tay thì cả đời cũng chỉ thích Jerry, chỉ theo đuổi mình chuột Jerry mà thôi. Em nói anh ngu ngốc cũng được, nói em chỉ yêu tiền của nhà anh cũng được, chỉ cần em ở bên, để anh yêu em là đủ rồi."Tôi bất giác nhớ trước đây, lúc tôi bị ốm, Hạ Nhân Mã trốn học mang thuốc tới tận siêu thị, cưng chiều nhìn tôi. Cảm xúc chân thật ấy chắc chỉ có Nhân Mã là làm được.Tôi bất giác nhớ trước đây, khi đó Hạ Nhân Mã còn là học sinh cấp ba, tôi tan làm về bèn lập tức đưa tôi ra bờ hồ, gọi mấy món ăn vặt, chúng tôi không cần nhiều tiền để vào nhà hàng sang trọng nhưng cảm giác ấy thật chân thực, khi ấy tôi còn chẳng biết cậu nhóc là công tử nhà giàu.Bất giác nhớ trước đây Hạ Nhân Mã dạy tôi đi xe đạp điện, bị công an túm lại hỏi thăm chỉ vì tôi không đội mũ bảo hiểm, cậu nhóc mặt dày nài nỉ mấy chú công an.Theo đuổi Jerry cả đời chỉ có mèo Tom, mà cứ không có Tom bên cạnh thì Jerry lại thấy trống chải, đau lòng."Em sai rồi. Rút lại lời nói khi nãy. Anh có bản lĩnh thì cưới em năm nay đi."Tôi ôm chặt lấy Nhân Mã. Chúng tôi ôm nhau nằm trên sofa, cùng nhau khóc đến thê thảm cho tới khi mệt quá ngủ gục vào người đối phương tự lúc nào không hay.
***
Năm ấy bọn họ cưới nhau, trước quyết định của con trai mình bà Hạnh Nhân đành bất lực đồng ý.
Lễ cưới tổ chức khi Hạ Nhân Mã học hết năm hai, cô dâu tuy lớn hơn chú rể ba tuổi nhưng gương mặt lại giống hệt trẻ con. Trước khi tuyên bố: "Chú rể và cô dâu được phép hôn nhau." Nhân Mã đã ghé sát tai Trần Kim Ngưu nói một câu rất nhỏ chỉ để cô ấy nghe thấy. Rồi bọn họ chìm trong thế giới riêng của hai người, với một nụ hôn khởi đầu mới.
"Chị ơi, Tom yêu Jerry!"
End
P/s: Không hiểu sao chứ ta lại có thói quen, rất thích viết truyện ngắn về cặp Kim Ngưu nữ và Nhân Mã nam. Mà lại thích nữ hơn tuổi nam mới buồn cười. Hìhì, have a nice day.
By: Linh Yunki's Story.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com