Truyen Ngan Hoan Yeu Anh
Tôi lấy điện thoại trong túi xách ra , a ? Mình có số của Hiếu đâu chứ ! Đành lên facebook tìm tên cậu ta chứ biết sao bây giờ . A , đây rồi ! Tôi bấm bấm vài chữ : " Này , nô tì ! Đang buồn đây , đến quán chị Tiên đi , tôi đang ở đó . " - Rồi gửi đi . Tôi gọi một ly trà sữa nóng , một mình một bàn ngồi nhăm nhi . 'Ting' một tiếng , là tin nhắn trả lời của Mình Hiếu . " Ok , ngồi đấy chờ tôi , ra ngay . " - Thật dễ sai bảo a~~ , thật thích kiểu người chiều chuộng như thế này . Ấy , tôi chỉ là thích kiểu đó chứ không thích người đó , đừng có mà hiểu lầm a~~ . Khoảng 10' ngồi chờ đợi , cuối cùng thì cậu ta cũng đến nơi . Nói là đến ngày đấy , tôi chờ muốn gãy cổ . Tôi khó chịu nhìn người vừa ăn toạ vào ghế đối diện , phàn nàn : " Là ai đã nói là đến ngay thế hả ? Làm không được thì đừng có mạnh miệng ! " " Tôi cũng đâu phải là ngồi trực thăng đến mà cậu gọi là đến ngay , muốn tôi làm siêu nhân chắc ? " - Minh Hiếu cũng bực mình châm dầu vào lửa , cậu ta toi rồi ! " Nếu tôi muốn thì sao , cậu cũng làm được chắc ? Hứ , gọi cái người điên như cậu ra đây làm gì không biết , bực cả mình ! " - Tôi quay ngoắc ra phía ngoài , chẳng thèm đếm xỉa đến cậu ta . Tôi cũng biết làm giá lắm chứ , cũng là con gái mà ! " Thôi , đừng có vậy nữa , tôi thua ! " - Mặt Hiếu giờ đây đầy nổi khổ sở . " Là do cậu ta tự nói ra , tôi không ép . " - Tôi quay sang , nhe răng , mặt hăm hở cười . " Có việc gì không ? Nói đi , tôi nghe này . " - Mặt nghiêm túc , hỏi tôi . " Ừ thì , cũng không có gì ... chỉ là chán quá nên gọi cậu ra đây cho vui ấy mà . Ừm , gọi chị Tiên đến đây đi , cả Vũ Nhiên nữa . " - Tôi hào hứng gọi chị Tiên đang đứng ở quầy lại chỗ tôi , bà ấy đặt mông xuống ghế , hỏi : " Gì ? Tôi còn bận đếm tiền mà cô gọi làm gì ? Vẫn phiền như xưa ấy , cô nương ! " - Tôi trề môi , thì em vẫn là em mà . " Chị không biết gì cả , người ta có câu : ' Gian sơn dễ đổi , bản tính khó dời ' mà . " - Tôi cũng rất có tố chất làm nhà văn nhỉ !? " Thôi cô nương ạ , đừng có lôi thôi nữa , dài dòng quá cơ . Còn trẻ mà tính tình cứ như bà cụ non ấy , thằng nào nó yêu ? " - Rồi chị nhìn đến Hiếu , mặt gian tà . Hai người này ... đang có ý đồ gian trá gì sao ??? " Em có số điện thoại của Vũ Nhiên , để em gọi thử xem , lâu rồi không có liên lạc gì với cậu ấy cả . " - Tôi cười tủm tỉm tìm số của Nhiên , a , có đây rồi này . May thật , vẫn còn lưu trong danh bạ này . Tôi bấm vào tên đấy , gọi cho người tôi đang rất muốn gặp . Áp sát điện thoại vào tai , chờ đợi đầu dây nên kia . Khoảng 20s sau thì cũng có người nghe máy : " Alo , ai vậy ? " - Là nam ! Ấy , chẳng lẽ lại là giọng nữ ?! Tôi điên rồi thì phải ? " Cậu ... Lâm Vũ Nhiên đúng không ? " - Tôi ngập ngừng hỏi lại , tôi đang tò mò cũng xen lẫn vui mừng chờ xem người đó sẽ trả lời ra sao , có phải người tôi đang tìm không . " Chính là tôi , Lâm Vũ Nhiên ! " - Ôi trời ơi , vậy là vẫn chưa đổi số điện thoại mới ! Tôi còn tưởng là đã đổi từ lâu rồi . Tôi hớn hở cười , nói : " Vậy là tìm đúng người rồi , cậu vẫn không đổi số mới nhỉ ? Tôi - Tuyết Như đây , Nguyễn Trần Tuyết Như , còn nhớ chứ ? " - Tôi lại thêm phần tò mò nữa , còn nhớ hay không chứ ? " Là mày sao , Tiết Canh . Không ngờ lại có ngày mày lại chủ động gọi cho tao đấy , bố chẳng lẽ không nhớ à ?! Toàn hỏi thừa ! " - Giọng miền Bắc kia vẫn không lẫn vào đâu được . Tôi đang trống tâm trạng vui sướng thì đung một phát , nó lại cho tôi từ trên cao té xuống , làm cụt hứng ! Sao cứ lôi cái tên đấy ra mà gọi hoài thế không biết nữa , không lẽ lại hay hơn cái tên cúng cơm của tôi à ?
" Đang ở đâu thế ? Đến quán cũ đi , quán của chị Tiên ấy , nhớ không đó ông ? " - Tôi vẫn còn nghi ngờ về cái khả năng nhớ đường của Nhiên . Từ lúc nó chuyển vào Nam học cùng với bọn tôi , thì đến lúc đi chơi , nó toàn đi lạc đường , mặc dù đã vào Nam khoảng chừng 2 năm . " Đừng tưởng bố còn giống lúc trước nhá , bố thuộc lòng đường đi ở đây rồi , đừng nên xem thường . Chờ tao , để tao qua . " - Rồi tắt máy , không đợi tôi nói thêm gì cả . Đúng là chán lũ bạn này thật ! Mà gặp Vũ Nhiên , tất nhiên là tôi rất vui rồi ! À , từ nãy giờ lo ngồi chém gió với thằng Nhiên mà quên bén luôn là đang có hai bức tượng ngồi đây . Nói thế thôi , chứ có một mình Minh Hiếu là phó tượng thôi , 'bà Tiên' kia thì đang ngồi lướt gì đó trên điện thoại . Xời , lúc nãy còn nói bận đếm tiền , giờ lại ngồi đây , bấm điện thoại . Bà ấy toàn hay nói quá thế hoài thôi ! Thấy tôi im hơi , chị Tiên mới ngừng nhìn vào điện thoại , nhìn tôi , hỏi : " Có phải Vũ Nhiên không ? Đã nói gì rồi ? " " Vũ Nhiên đấy chị ạ , em còn tưởng cậu ta đã đổi số mới rồi , không ngờ vẫn là số lúc trước . Em gọi Nhiên ra đây rồi , bảo sang đây ngay . " - Tôi hí hửng trả lời , nói chung là tâm trạng đang rất vui , gặp lại được bạn cũ cơ mà . Vũ Nhiên ấy , từ lúc Minh Hiếu bỏ rơi tôi , cậu ta là người an ủi tôi , động viên tôi mỗi ngày , kể những chuyện cười cho tôi nghe nữa . Lúc đấy , tôi cũng đã hơi rung động trước sự dịu dàng ấy nhưng suy cho cùng ... vẫn là không yêu sẽ tốt hơn ! Cứ xem như , cậu ta là bằng hữu lâu năm của tôi , như hai anh em ấy . Đến thì xong , lấy bằng tốt nghiệp rồi , thì tôi và cậu ta cũng không có liên lạc , nhắn tin , gửi email gì nữa . " Ê , con kia . " - AI ? AI LẠI DÁM XẤC XƯỢC VỚI BÀ THẾ HẢ ? Tôi méo mỏ , quay lại phía sau lưng mình là ai . Tôi chỉ còn trơ mắt nhìn , là Lâm Vũ Nhiên đây sao ? Chỉ mới một năm không gặp nhau , sao lại khác đến thế ? Đẹp trai hơn xưa nhiều nhỉ ? Tôi đánh giá từ đầu đến chân , gập đầu thán phục , vẫn là hiện tại soái hơn nhiều . Đây chắc là tiêu chuẩn soái ca mà mấy nàng độc giả của tôi đang theo đuổi nhỉ ? Phải lấy hình mẫu này viết vào truyện tiếp theo mới được . " Ê , ngẩn người ra đó làm gì ? Mê tao rồi đúng không ? " ... -----------------------------------------------------------------------------
" Đang ở đâu thế ? Đến quán cũ đi , quán của chị Tiên ấy , nhớ không đó ông ? " - Tôi vẫn còn nghi ngờ về cái khả năng nhớ đường của Nhiên . Từ lúc nó chuyển vào Nam học cùng với bọn tôi , thì đến lúc đi chơi , nó toàn đi lạc đường , mặc dù đã vào Nam khoảng chừng 2 năm . " Đừng tưởng bố còn giống lúc trước nhá , bố thuộc lòng đường đi ở đây rồi , đừng nên xem thường . Chờ tao , để tao qua . " - Rồi tắt máy , không đợi tôi nói thêm gì cả . Đúng là chán lũ bạn này thật ! Mà gặp Vũ Nhiên , tất nhiên là tôi rất vui rồi ! À , từ nãy giờ lo ngồi chém gió với thằng Nhiên mà quên bén luôn là đang có hai bức tượng ngồi đây . Nói thế thôi , chứ có một mình Minh Hiếu là phó tượng thôi , 'bà Tiên' kia thì đang ngồi lướt gì đó trên điện thoại . Xời , lúc nãy còn nói bận đếm tiền , giờ lại ngồi đây , bấm điện thoại . Bà ấy toàn hay nói quá thế hoài thôi ! Thấy tôi im hơi , chị Tiên mới ngừng nhìn vào điện thoại , nhìn tôi , hỏi : " Có phải Vũ Nhiên không ? Đã nói gì rồi ? " " Vũ Nhiên đấy chị ạ , em còn tưởng cậu ta đã đổi số mới rồi , không ngờ vẫn là số lúc trước . Em gọi Nhiên ra đây rồi , bảo sang đây ngay . " - Tôi hí hửng trả lời , nói chung là tâm trạng đang rất vui , gặp lại được bạn cũ cơ mà . Vũ Nhiên ấy , từ lúc Minh Hiếu bỏ rơi tôi , cậu ta là người an ủi tôi , động viên tôi mỗi ngày , kể những chuyện cười cho tôi nghe nữa . Lúc đấy , tôi cũng đã hơi rung động trước sự dịu dàng ấy nhưng suy cho cùng ... vẫn là không yêu sẽ tốt hơn ! Cứ xem như , cậu ta là bằng hữu lâu năm của tôi , như hai anh em ấy . Đến thì xong , lấy bằng tốt nghiệp rồi , thì tôi và cậu ta cũng không có liên lạc , nhắn tin , gửi email gì nữa . " Ê , con kia . " - AI ? AI LẠI DÁM XẤC XƯỢC VỚI BÀ THẾ HẢ ? Tôi méo mỏ , quay lại phía sau lưng mình là ai . Tôi chỉ còn trơ mắt nhìn , là Lâm Vũ Nhiên đây sao ? Chỉ mới một năm không gặp nhau , sao lại khác đến thế ? Đẹp trai hơn xưa nhiều nhỉ ? Tôi đánh giá từ đầu đến chân , gập đầu thán phục , vẫn là hiện tại soái hơn nhiều . Đây chắc là tiêu chuẩn soái ca mà mấy nàng độc giả của tôi đang theo đuổi nhỉ ? Phải lấy hình mẫu này viết vào truyện tiếp theo mới được . " Ê , ngẩn người ra đó làm gì ? Mê tao rồi đúng không ? " ... -----------------------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com