TruyenHHH.com

Truyen Luu De Doc Spcbqlmo

Ngày hôm sau, Văn Minh Ngọc phải tới Quốc Tử Giám học, do thời gian trùng nhau nên tất nhiên cậu không thể lại biến thành thỏ tai cụp trốn trong tay áo Mục Trạm thượng triều nữa.

Vì vậy tâm tình Mục Trạm rất không tốt.

Nhưng chính hắn đã quyết định để người đi Quốc Tử Giám, trước kia cũng từng suy xét tới vấn đề này rồi, nhưng khi tới lúc này, trong lòng hắn vẫn cứ không thoải mái, chỉ muốn buộc Văn Minh Ngọc lại bên người, đi đâu cũng có thể mang theo.

Nhưng cuối cùng Mục Trạm cũng không làm vậy.

Chim hoàng yến nếu bị nhốt lại sẽ hậm hực mà chết, tiếng hót của nó rất tuyệt vời, nếu không thể được tự do thể hiện mình với bên ngoài thì thật tàn nhẫn.

Cho nên Mục Trạm chỉ có thể vừa tự bế, vừa một mình gặm nhấm cảm xúc này, mỗi lần Văn Minh Ngọc rời khỏi, vẻ mặt của hắn đều vô cùng khó chịu.

Văn Minh Ngọc rửa mặt thay quần áo, mặc áo xanh vào là biến thành một tiểu thư sinh xinh xắn, nhìn rất dụ người, khiến Mục Trạm vừa nhìn đã muốn niết mặt cậu.

Nhưng nghĩ đến việc cậu thay quần áo tức là phải đi rồi, Mục Trạm liền không vui nổi.

Vì thế, khi Văn Minh Ngọc vừa thay đồ xong, còn đang kiểm tra xem còn chỗ nào không được thì đã bị Mục Trạm duỗi tay ấn lên đỉnh đầu, ấn xẹp lép luôn mũ của cậu.

Văn Minh Ngọc tuy không nhìn thấy nhưng vừa sờ sờ đã phát hiện vấn đề, ánh mắt nhìn Mục Trạm như thể đang nhìn một chú chó lớn nghịch ngợm vậy.

"Bệ hạ......"

Ánh mắt Văn Minh Ngọc hơi u oán, cậu cởi mũ ra chỉnh chỉnh lại.

Mà Mục Trạm thì hoàn toàn chẳng cảm thấy mình làm sai chuyện gì, ngược lại khi thấy một đầu tóc đen nhu thuận của Văn Minh Ngọc, còn rất tự nhiên vuốt lên.

Rốt cuộc cũng không bị cái mũ xấu xí kia che nữa rồi.

Mục Trạm nhướng mày, giờ mới hơi vừa lòng.

Văn Minh Ngọc ngẩng đầu nhìn hắn, nhẫn nhịn lắm mới không đánh rớt tay Mục Trạm. Chẳng hiểu sao Mục Trạm cứ thích sờ đầu cậu vậy chứ.

"Bệ hạ, còn không thượng triều là sẽ muộn đó."

Mục Trạm không thèm để ý, "Vậy để bọn họ chờ."

Văn Minh Ngọc bất đắc dĩ, "Nhưng ta cũng sẽ bị muộn."

Vẻ mặt Mục Trạm lạnh lùng, hắn cười khẩy, "Đi thượng triều với cô có thấy ngươi tích cực vậy đâu, còn thường xuyên ngủ nướng."

Văn Minh Ngọc cười gượng, cái này quả thực hơi khó giải thích, vì đúng là cậu thường xuyên chui trong tay áo hắn ngủ nướng thật, "......Ta cũng muốn ở cạnh bệ hạ, nhưng mà, dù sao đến muộn cũng không tốt đâu."

Mục Trạm miễn cưỡng tiếp nhận lời giải thích này, sắc mặt dịu đi một chút, "Đi thôi."

Hai người cùng nhau xuất phát, sau đó tách ra, một thượng triều, một đi học.

Văn Minh Ngọc vào Quốc Tử Giám, đi theo con đường hôm qua đã được tham quan, tân sinh đều đã được xếp lớp rồi, giờ chỉ cần vào đúng lớp học của mình là được.

Nhưng không ngờ còn chưa vào lớp mà đã có chút chuyện ngoài ý muốn.

Lúc cậu đang đi qua bỗng nghe thấy một tiếng động kỳ quái, theo bản năng ngẩng đầu nhìn, liền thấy trên tường có người đang trèo tường rồi nhảy xuống.

Người kia cũng mặc áo xanh, mày rậm mắt to, dáng người cao gầy, nhưng vì trèo tường nên xiêm y hơi rối loạn, lại nhìn việc cậu ta đang làm khiến người ta có cảm giác đây đúng là học sinh cá biệt.

Đối phương có vẻ cũng không ngờ mình trèo tường vào còn bị bắt gặp, sắc mặt hơi đổi: "Không được nói cho ai, nghe chưa?"

Tất nhiên Văn Minh Ngọc sẽ không nói, cậu chỉ bảo: "Ta không thấy gì cả."

"Khá đấy!" Người nọ khẽ cười rồi bước đến vỗ vỗ vai Văn Minh Ngọc, "Ngươi là tân sinh đúng không? Ta tên Diệp Húc, là tiền bối của ngươi, ta rất quen thuộc nơi này, có món gì ăn ngon, tiên sinh nào nghiêm khắc hay dễ tính, ta đều biết hết, có muốn ta truyền thụ cho ít không?"

Nhưng còn chưa dứt lời đã bị người khác cản lại, "Đừng chạm vào thiếu gia."

Diệp Húc nhướng mày, "Thị đồng của ngươi à? Tính tình lớn vậy, chạm chút thì sao?"

Nói xong liền ôm lấy bả vai Văn Minh Ngọc, vẻ mặt ngươi có thể làm gì được ta cực kỳ thiếu đòn.

Thị đồng thay đổi sắc mặt, có mệnh lệnh của Thánh thượng rồi, hắn cũng không sợ đắc tội người khác, trực tiếp gạt cánh tay Diệp Húc ra.

Văn Minh Ngọc đứng đó, cậu cũng không muốn tới gần người không quen nên hơi tránh ra, thị đồng liền giảm lực tay. Nhưng Diệp Húc vẫn bị đẩy lùi về sau hai bước, chỉ cảm thấy thị đồng này hơi bảo hộ người quá, nhịn không được nói: "Sao lại hung dữ thế, chủ nhân nhà ngươi làm bằng sứ, chạm vào là vỡ à?"

Văn Minh Ngọc vừa định nói, nhưng người tên Diệp Húc này tính tình cũng khá độc đáo, một chút cũng không ngại, còn hứng thú bừng bừng hỏi: "Phản ứng nhanh vậy là đã từng luyện rồi phải không? Ngươi còn quen ai như thế không? Ta cũng muốn có thị đồng như vậy."

Thị đồng của Văn Minh Ngọc: "..........."

Thị đồng của Diệp Húc vừa theo tới: "..........."

Sau đó đương nhiên Diệp Húc bị cự tuyệt, tiếng chuông vang lên báo hiệu đã vào học, họ không nói chuyện phiếm nữa, vội vàng đi vào lớp.

Văn Minh Ngọc vừa chạy thì Diệp Húc cũng theo sát, hai người vào cùng một gian học đường.

"Ngươi không phải tiền bối sao?"

"À, quên nói đấy, ta thi không đỗ nên phải học lại."

Vẻ mặt Diệp Húc rất tự tại, hoàn toàn chẳng giống học sinh lưu ban tẹo nào.

Còn vừa bước vào trong đã kinh ngạc nói: "Thực sự có cô nương đi học sao, ta còn tưởng chỉ là đồn đãi chứ, bên cạnh còn có trẻ con à? Nhiều lắm cũng chỉ chín tuổi thôi, thế mà đã vào Quốc Tử Giám á? Tân sinh năm nay lợi hại ghê. Ô, còn mỗi một bàn, hai ta ngồi chung đi vậy."

Cậu ta liến thoắng nói nguyên một đoạn dài, sau đó lôi kéo Văn Minh Ngọc tới bàn trống ngồi luôn.

Văn Minh Ngọc liếc nhìn, phát hiện ngồi xung quanh thực ra cũng coi như là người quen. Đằng trước là Thiệu Ngôn, cách một lối đi nhỏ là Sở Xu Lệ và Vệ Thần.

Diệp Húc rất tự nhiên chào hỏi họ, còn tự giới thiệu, nhưng vì là lần đầu gặp nên đám người kia vẫn hơi câu nệ, chỉ giới thiệu tên.

Sau đó tiến sĩ đã vào học đường, họ bắt đầu học.

Tuy trước kia cũng có tiến sĩ dạy cậu rồi, nhưng học một mình với học chung với một lớp tất nhiên không giống nhau. Văn Minh Ngọc phát hiện bầu không khí học tập ở đây khá tốt, xung quanh toàn những người giỏi giang, khiến cậu cảm thấy càng phải cố gắng.

Thiệu Ngôn mặt lạnh nhưng tư duy rất có logic, nói năng rõ ràng.

Sở Xu Lệ học rất nghiêm túc, tiến sĩ hỏi gì cũng rất hay giơ tay phát biểu, hơn nữa đa phần đều trả lời đúng.

Vệ Thần thì gắt gao nhìn chằm chằm tiến sĩ, thấy đối phương nói sai gì là lập tức chỉ ra.

Mỗi người đều thật ưu tú, quả thực khiến người ta cảm khái nhân ngoại hữu nhân, núi cao còn có núi cao hơn.

Văn Minh Ngọc cũng bị gọi lên trả lời, sau khi trả lời xong cậu bỗng nghe thấy tiếng động rất nhỏ từ bên cạnh. Cậu nghiêng đầu nhìn qua liền phát hiện Diệp Húc đang dùng tay áo che lại rồi lén ăn thịt khô, hoàn toàn không nghe giảng bài.

......Bảo sao cậu ta lại lưu ban.

Mà Diệp Húc chẳng hề chột dạ, thấy cậu nhìn còn rất nhiệt tình mà chia sẻ, khẽ hỏi: "Ăn không?"

Cảm giác giống như đời trước cậu thấy đám bạn học của mình chia nhau que cay vậy.

Văn Minh Ngọc im lặng vài giây rồi không nhịn được dụ hoặc mà gật đầu, sau đó học theo Diệp Húc, nhân lúc tiến sĩ quay đi liền lén lút nhét thịt khô vào miệng.

Diệp Húc cười hehe.

Sau đó, tiến sĩ liền gọi tên cậu ta, "Diệp Húc, ngươi trả lời câu hỏi."

Nụ cười của Diệp Húc lập tức biến mất.

Tiến sĩ thấy cậu ta không tập trung nên cố ý ra câu hỏi khó, Diệp Húc không trả lời được, miệng còn đang ngậm thịt khô, đương nhiên không dám lên tiếng, chỉ lắc đầu, sau đó bị tiến sĩ giáo huấn một thôi một hồi.

Tiếp theo cậu ta liền biểu hiện thật ngoan ngoãn.

Sau đó tới giờ nghỉ giải lao.

Diệp Húc không chịu ngồi yên, tất nhiên lại tìm người buôn chuyện, nhưng chỉ tiếc xung quanh đều là học bá, chẳng ai bắt lời cậu ta, đến Văn Minh Ngọc cũng đang xem lại sách.

Mãi đến khi Diệp Húc hỏi một câu.

"Này, các ngươi có đọc "Đối chọi gay gắt" không?"

Văn Minh Ngọc cứng đờ, đây là tên quyển thoại bản song nam chủ mà cậu viết đây mà.

Đề tài này của Diệp Húc quả nhiên đã gây chú ý rồi, ngay cả Thiệu Ngôn lạnh lùng cũng quay lại.

"Các ngươi đều đọc rồi sao?" Văn Minh Ngọc hỏi.

Các thiếu niên gật đầu luôn, "Tất nhiên, sách nổi như vậy, ai mà không biết."

Có người còn nói không mua được nên phải mượn, thích quá nên đọc xong còn chép lại.

"Sắp kết thúc rồi ấy nhỉ? Gấp chết ta, khi nào mới ra chứ."

"Ta còn muốn xem Đường Ý Viễn được thăng lên làm thừa tướng, sau đó áp dụng các phương pháp cải cách, nghĩ thôi đã kích động rồi."

"Đúng đó, Đường thượng thư quả thực vô cùng cơ trí, ta rất sùng bái y!"

"Ta càng thích Trình Vân Trăn hơn, hắn ở trên triều đình rất quyết đoán, đặc biệt còn phá được vụ án tiền giả, bắt được chủ mưu, thực đã."

"Nhưng hắn ngăn cản biến pháp của Đường thượng thư, ta thực muốn vào trong sách mà đánh hắn quá."

Mọi người nói liên tục làm Văn Minh Ngọc ngượng đến mức muốn chui xuống gầm bàn.

Thế mà Diệp Húc còn cứ hỏi xem cậu thích ai hơn.

Văn Minh Ngọc khô khan nói: "........Ta thích cả hai."

Hai người đều là con mình mà, sao có thể bất công được.

Nhưng người khác không hài lòng với câu trả lời này, Đường đảng với Trình đảng tranh luận ầm ĩ, muốn cậu phải chọn một.

Văn Minh Ngọc bị nhìn chằm chằm cuối cùng miễn cưỡng chọn Đường Ý Viễn, đứa con này nhiều bệnh lại chết sớm, đương nhiên phải thiên vị hơn chút. Trong lòng lại nghĩ, các ngươi đều là con cả ba, yên tâm, ba không bất công.

Đường đảng hoan hô, nói đương nhiên là do Đường thượng thư tài năng lại có mị lực.

Sau đó họ lại quay ra thảo luận kết cục. Có người lo lắng nói: "Đường thượng thư thể nhược, suốt đêm viết bản thảo biến pháp còn té xỉu, sốt mấy ngày rồi, giờ càng lúc càng yếu, liệu có chuyện gì không?"

"Sao có thể? Ngươi đừng nói bừa, người tốt như vậy, chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi để chứng kiến thịnh thế sau khi áp dụng biến pháp."

Một đám thiếu niên đều phụ họa theo.

Văn Minh Ngọc nghe rồi không nhịn được khẩn trương mà nuốt nước miếng, nghĩ tới việc hai ngày nữa các hiệu sách sẽ bán phần cuối, cậu đã viết kết cục Đường Ý Viễn chết, không khéo sẽ bị độc giả chửi chết.....

Giờ suốt đêm sửa kết cục liệu có kịp không?

Mà chắc sách đã in xong hết rồi.

Giờ sửa thì sửa kiểu gì chứ? Cậu thích kết cục này mà.

Văn Minh Ngọc ôm đầu, lại một lần nữa nhăn nhó.

Diệp Húc thấy cậu cúi đầu, bộ dáng uể oải, liền nói: "Đến lúc đó ta sẽ bảo thị đồng đi xếp hàng mua sách, chúng ta cùng xem."

Thôi thôi thôi, ý tốt này thì ta xin nhận.

Nhưng cùng xem kết cục thì thôi, sợ ngươi không chịu nổi sẽ bóp chết ta mất.

Văn Minh Ngọc bi thống nghĩ, tuyệt đối không được để lộ bút danh Ngọc Mộc này của mình mới được, bằng không chắc không sống nổi ở Quốc Tử Giám mất.

Vì cùng nhau thảo luận về một quyển thoại bản đang được yêu thích nên quan hệ giữa nhóm thiếu niên cũng đã gần gũi hơn chút, ngay cả Sở Xu Lệ cũng nói nhiều hơn mấy câu.

Quy định nam nữ thụ thụ bất thân đã khiến họ phải băn khoăn nhiều điều, lúc tìm chỗ ngồi, mọi người thậm chí còn không dám bắt chuyện với cô chứ đừng nói là ngồi cạnh.

Người trong học đường càng lúc càng nhiều, bàn trống đã hết nhưng chỗ bên cạnh Sở Xu Lệ vẫn không ai ngồi, mãi tới khi Vệ Thần tiến vào, nhóc ta liếc mắt đã thấy vị trí trống bên cạnh Sở Xu Lệ liền chạy vào ngồi xuống, như thể sợ có người tranh mất chỗ vậy.

Sở Xu Lệ như đứng đống lửa như ngồi đống than cuối cùng cũng bình tĩnh lại, tiếp tục đọc sách.

Bên cạnh còn có học sinh bàn tán, "Oa, người nhỏ nhưng tính không nhỏ nha, trực tiếp ngồi cạnh luôn. Có phải nhóc này thích cô nương kia không?"

"Chắc thế đó, Sở cô nương trông rất tú lệ, dù sao yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, có thể hiểu mà."

Vệ Thần nghe được, trên gương mặt non nớt hiện rõ nét hoang mang, nó còn không hiểu thích là gì nữa kìa. Nhưng để tránh hiểu lầm, nó quay đầu nói thẳng với Sở Xu Lệ: "Bọn họ nghĩ ta thích ngươi nên mới ngồi đây, nhưng chắc chắn ngươi đã biết lý do. Ngươi là người thông minh, một trong số ít người mà ta tán thành, chắc ngươi cũng biết rồi nhỉ? Đây là vị trí tốt nhất, không xa không gần, vừa vặn nghe được tiến sĩ giảng, mùa đông không nóng không lạnh, mùa hè gió cũng có thể thổi tới. Ngày hôm qua tham quan ta đã nhìn trúng vị trí này rồi."

Sở Xu Lệ: "........"

Vẻ mặt phức tạp lên tiếng.

"........Đúng thế."

Có phải vị trí tốt nhất hay không thì ta không biết, nhưng ta biết sau này ngươi sẽ rất khó lấy vợ.

Tuy dở khóc dở cười nhưng việc này đã khiến Sở Xu Lệ thả lỏng không ít, không căng thẳng như lúc đầu nữa.

Đáng tiếc Văn Minh Ngọc tới hơi muộn, không thấy một màn này, nếu không nhất định cậu sẽ gắn tag trung nhị và thẳng nam vũ trụ cho Vệ Thần.

Một khi quan hệ đã gần thì sẽ rất dễ trở thành bạn cùng ăn cơm. Hết giờ học buổi sáng, họ tới nhà ăn của Quốc Tử Giám, Diệp Húc nhiệt tình nói: "Chúng ta đi cùng đi."

"Được."

Một đám thiếu niên ngây ngô khảng khái, cực kỳ tự tại.

Văn Minh Ngọc lắc đầu không gia nhập, trước đó cậu đã đáp ứng sẽ về ăn trưa với Mục Trạm rồi, hơn nữa gần đây cậu ăn hơi nhiều, giờ tới nhà bếp mà ăn gấp ba người khác chắc sẽ nổi tiếng mất.

Để bản thân được ăn no, Văn Minh Ngọc đành phải cự tuyệt.

"Nhà ngươi gần đây lắm à?" Diệp Húc hỏi, vì có mấy ai về nhà ăn cơm đâu.

Văn Minh Ngọc hàm hồ đáp: "Cũng gần. Lúc vừa vào học, người nhà ta cũng muốn ta về ăn cơm."

Diệp Húc lập tức hiểu ra, chỉ riêng thị đồng kia thôi cũng hiểu người nhà cậu che chở cậu thế nào rồi.

Vì thế, họ tách nhau ra đi.

Nơi Văn Minh Ngọc gọi là về nhà cơ hồ có thể nói là sát vách Quốc Tử Giám, rất nhanh cậu đã về tới hoàng cung, từ cửa cung tới tẩm điện thì tốn thêm chút thời gian.

Trở lại nơi quen thuộc, Văn Minh Ngọc liền không chút câu nệ, nghe Tam Hỉ nói Thánh thượng còn đang bận việc, chắc sẽ về muộn, bảo công tử cứ dùng cơm trước, không cần chờ.

Nói là nói vậy, nhưng ăn một mình thì có ý nghĩa gì đâu, cho nên cậu tính ăn trước chút đồ ăn vặt lót dạ, chờ Mục Trạm về rồi ăn cơm.

Nhưng còn chưa vào cửa đã bị đám cỏ Timothy kia hấp dẫn. Khoảnh sân trong Thái Cực Điện cũng không phải là hoa cỏ gì quý hiếm, mà chính là đám cỏ Timothy mà cậu thích ăn, cỏ tươi xanh biếc, hiển nhiên được chăm sóc rất tốt.

Đám cỏ này là do Mục Trạm sai người gieo trồng khi biết Văn Minh Ngọc là thỏ tai cụp, để cậu có thể tiện lợi muốn ăn lúc nào cũng được.

Không hiểu tại sao gần đây Văn Minh Ngọc rất nhanh đói, mà lúc trông thấy đám cỏ này, trong lòng còn dâng lên một cảm giác xúc động khó hiểu.

Cậu cho cung nhân lui rồi biến lại thành thỏ tai cụp, sau đó chạy tới lăn lộn trong bụi cỏ, vui vẻ gặm, tốc độ ăn rất nhanh, cứ như thể có máy cắt cỏ vừa xén qua vậy.

Gặm một hồi, cậu dừng lại.

Hai má mềm mụp phình phình nuốt cỏ xuống.

Sau đó lại cắn thêm mấy cây nữa.

Chỉ có điều lần này cậu chỉ ngậm trong miệng chứ không ăn luôn, chân ngắn nhảy tới trước cửa điện. Ngạch cửa này đối với hình người thì chẳng đáng nhắc tới, nhưng với hình thỏ thì hơi lớn, giống như một bức tường cao không thể vượt qua vậy.

Nhưng Văn Minh Ngọc cũng không tạm dừng mà thuần thục nhảy bật một cái, sức bật cực tốt, bóng dáng nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy vào tẩm điện. Lúc rơi xuống đất, nắm thịt múp múp còn rung rung như pudding sữa bò.

Cậu ngậm cỏ, đôi mắt tròn xoe nhìn ngó tìm góc khuất rồi chạy tới cất cỏ vào. Sau đó lại chạy ra ngậm thêm chút cỏ nữa về.

Chạy đi chạy lại mấy lần, cậu đã chất được một đống cỏ nhỏ trong góc.

Nhìn nhìn rồi cảm thấy chưa đủ, cậu lại tiếp tục chạy ra ngoài ngậm thêm chút nữa.

Nhưng lúc cậu vừa tìm thấy một nhánh cỏ đủ tiêu chuẩn, đang chuẩn bị cắn đứt thì lỗ tai khẽ động, cậu nghe thấy tiếng gì đó.

Tiếng bước chân dồn dập càng lúc càng gần, còn có tiếng cung nhân la hét.

Văn Minh Ngọc cảnh giác ngẩng đầu, tai cỏ rũ bên mặt hơi rung, sau đó cậu thấy một con chó lông đen trắng giao nhau đang chạy tới gần mình, hai mắt sáng rực, còn thè lưỡi, kích động như thể gặp bạn cũ lâu ngày.

Này người anh em! Chúng ta chơi chung đi, trò ngậm đầu vui lắm!

Husky gâu gâu hai tiếng, cực kỳ vui vẻ truyền đạt ý này.

Văn Minh Ngọc trừng lớn mắt, bị dọa đến mức không rảnh lo vụ cỏ nữa, quay đầu muốn chạy.

Ngươi đừng tới đây aaaaaaaaa!!!

Husky lại nghĩ cậu đang chơi cùng nó nên nó đuổi theo luôn không cần nghĩ.

Văn Minh Ngọc một chút cũng không muốn chơi, tưởng tượng đến việc đầu mình toàn nước miếng chó là cậu đã thấy hít thở không thông rồi.

Văn Minh Ngọc quả là kích phát tiềm năng trong lúc nguy hiểm, trước đây cậu chưa từng chạy trốn nhanh như vậy luôn. Cậu muốn chạy vào trong điện, sau đó nhanh chóng biến về hình người rồi đóng cửa ngăn Husky lại.

Lúc đang chạy trốn, không nghĩ tới vừa quay người liền thấy được thân ảnh ngày đêm quen thuộc với mình, một thân long bào xa hoa quý khí.

Cậu khẽ sửng sốt, sau đó chạy càng nhanh, hướng tới chỗ người nọ, thẳng tắp nhào vào lồng ngực đối phương, động tác đầy tín nhiệm cùng ỷ lại.

Đáy mắt Mục Trạm tối sầm lại, hắn không chút do dự vươn tay đỡ lấy Văn Minh Ngọc, rồi giữ trong tay như trân bảo.

Văn Minh Ngọc nằm trong tay hắn, cậu cảm thấy được bảo vệ an toàn rồi, liền nhẹ nhàng thở ra.

Husky đuổi lại đây, lúc chỉ còn cách vài bước chân, nó phanh gấp rồi dừng hẳn lại, ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm Mục Trạm, vô thức lùi lại hai bước rồi xoay người kẹp đuôi chạy mất.

Cung nhân nỗ lực muốn tóm nó mà không được, thế mà Mục Trạm vừa lộ mặt đã dọa nó chạy mất. Husky tuy tưng tửng nhưng vẫn nhớ rõ con thú hai chân này cực nguy hiểm, thấy là phải chuồn ngay.

Mục Trạm lạnh lùng nhìn con Husky ngu đần kia đang chạy xa, nhưng bàn tay hắn lại rất dịu dàng xoa tai cùng lưng thỏ, im lặng trấn an cậu.

Vừa nghĩ tới hình ảnh vừa rồi, đáy lòng hắn lại nổi lên sát ý. Có lẽ con chó kia cũng không có ác ý gì, chỉ muốn đùa nghịch, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một con vật, nếu không cẩn thận làm Văn Minh Ngọc bị thương thì sao?

Văn Minh Ngọc cảm giác được hắn không vui liền cúi đầu cọ cọ, Mục Trạm hoàn hồn, ánh mắt hắn bình tĩnh lại, lạnh giọng ra lệnh đưa con chó này về phủ tướng quân, thức ăn sau này sẽ mang qua cho nó. Nhóc thỏ này quá nhỏ, dễ bắt nạt, mà con chó kia lại quá lớn, cung nhân sẽ không giữ được nó.

Sau đó hắn liền ôm thỏ tai cụp vào Thái Cực Điện rồi ra lệnh cho Triệu Đức Toàn truyền thiện.

Văn Minh Ngọc biến về hình người, mặc xiêm y vào rồi bước tới bàn ăn.

Văn Minh Ngọc vẫn cứ ăn ngon lành như cũ, một đũa lại một đũa, ăn tới khi đồ ăn chẳng còn lại mấy mới dừng lại.

Ăn được một nửa thì tai thỏ trên đỉnh đầu đột nhiên hiện ra, Văn Minh Ngọc cũng chẳng chú ý, vẫn là Mục Trạm trông thấy.

Trước đây Văn Minh Ngọc từng nói, đuôi cùng tai thỏ chỉ khi cảm xúc dao động quá lớn hoặc thân thể không khỏe thì mới hiện ra.

Mục Trạm nhìn cậu, có lẽ cảm xúc thì không vấn đề gì, vậy chẳng lẽ là.....nguyên nhân thân thể?

Kết hợp với việc Văn Minh Ngọc ăn uống khác thường mấy ngày qua, Mục Trạm vẫn truyền thái y tới xem cho cậu.

Ăn xong không bao lâu thì thái y tới, sau khi trịnh trọng bắt mạch liền cung kính nói thân thể Văn công tử không có gì đáng ngại, không cần lo lắng.

Còn về chuyện sức ăn kia, thái y cũng thấy dẫn chứng trong y thư ra, dùng kiến thức hiện đại mà nói thì chính là phát dục tuổi dậy thì nên cần bổ sung nhiều dinh dưỡng hơn, việc này rất bình thường.

Thái y nói xong, hai hàng lông mày của Mục Trạm hơi giãn ra, nhưng vẫn hơi nghi ngờ.

Sau khi thái y rời đi, hắn rũ mắt suy tư, rồi tình cờ phát hiện trên mặt đất có một cọng cỏ.

Cung nhân quét tước mỗi ngày, không thể không phát hiện ra được, chỉ có thể là vừa mới rơi ra. Hắn híp mắt nhìn kỹ, phát hiện là loại cỏ Văn Minh Ngọc thích ăn, trong viện có trồng rất nhiều.

Hắn bước qua, phát hiện trên mặt đất không chỉ có một cây, đi theo tới tận ngăn tủ thì thấy ở đó có một đống cỏ, trông như nửa cái tổ vậy.

.......Là Văn Minh Ngọc làm sao?

Mục Trạm nhíu mày, càng cảm thấy lạ. Văn Minh Ngọc tuy có thể biến thành thỏ nhưng tập tính sinh hoạt đều theo nhân loại, theo lý mà nói thì sẽ không làm tổ mới đúng.

Buổi tối, Văn Minh Ngọc lại ăn đến no căng, Mục Trạm thuận tay giúp cậu xoa bụng. Cái này không chỉ khiến Văn Minh Ngọc thoải mái, mà chính hắn xoa xoa chiếc bụng mềm mại kia cũng luyến tiếc không muốn buông tay.

Mục Trạm chậm rì rì vuốt lông cho cậu, trong lúc lơ đãng lại vuốt phải phần hơi nhô lên kia, hơn nữa còn lớn hơn trước chút? Chẳng lẽ là ảo giác của hắn sao?

Tới lúc chuẩn bị đi ngủ, Văn Minh Ngọc tắm xong bước từ bể tắm ra.

Trời đã sang đông, độ ấm giảm xuống, nhưng trong điện vẫn đốt địa long ấm áp nên cũng không cần phải mặc quá nhiều quần áo.

Văn Minh Ngọc chỉ mặc áo ngủ đơn giản bước ra, tóc ướt sũng, nước chưa lau khô theo gương mặt trượt xuống, chảy vào vạt áo hơi mở, khiến nơi đó ẩm ướt.

Tầm mắt Mục Trạm đảo qua trước ngực cậu, bỗng nhiên hắn cảm thấy có lẽ không phải là ảo giác.

Hơn nữa.

Hắn lại cách y phục nhìn thoáng qua bụng Văn Minh Ngọc, có vẻ hơi phồng lên.

Là do ăn quá nhiều sao? Nhưng đã qua bữa tối một canh giờ rồi, lẽ ra không nên như thế mới đúng. Cũng không thể mới ăn nhiều có mấy ngày đã béo như vậy được.

Nếu không phải nam tử không thể mang thai thì hắn đã suy đoán theo hướng kỳ quái kia rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com