Truyen Kinh Di
Tôi thắc mắc giờ kỹ thuật điều trị chẳng phải đã phát triển hơn nhiều rồi sao? Anh ta cười tôi suy nghĩ mọi thứ tốt đẹp quá.Thế hệ 8x cũng đã dần bước sang độ tuổi U40, khách hàng tiềm năng hiện giờ chính là thế hệ 9x. “Những đứa trẻ 9x từ nhỏ đã được bao bọc, lớn lên trong chăn ấm nệm êm, mà môi trường thì ngày càng ô nhiễm, ai có thể đảm bảo chúng hoàn toàn khỏe mạnh khi trưởng thành, mà ở thời này, ăn ở đi lại đều tiềm ẩn rủi ro, năm nào chẳng xuất hiện vài bệnh mới, nói gì đến mấy tụi nhóc oe oe lọt lòng. Thế nên việc kinh doanh không những không ế ẩm mà sẽ còn càng ngày càng khấm khá hơn.”Anh ta bổ quả cam ra làm hai, đưa cho tôi một nửa rồi nói, “Riêng năm nay tôi đã phải nhận cả trăm đứa, sợ thật.”————-Các anh làm nghề này tối ngủ có ngon giấc không? Anh không sợ sẽ gặp báo ứng sao? Đầu tiên anh ta chê tôi mê tín, nhưng ngay sau đó lại thở dài đánh thượt, kể cho tôi nghe chuyện về hai người đồng nghiệp của anh ta.Cách đây mấy năm, Thu Bảo và anh ta cùng nhau bái sư, Thu Bảo đương tuổi trẻ sung sức chẳng biết sợ trời sợ đất là gì, ra tay lại nhanh gọn dứt khoát hơn cả Cửu Ca, vì thế rất được sư phụ quý trọng.Nhưng theo thời gian, tinh thần của Thu Bảo không thể trụ vững được nữa, ngày nào cũng lảm nhảm “không làm nữa, không làm nữa”, đồng thời làm những chuyện dại dột muốn kết liễu cuộc đời. Thực ra mọi việc đều rất thuận lợi, chỉ là có một lần khi Thu Bảo vừa mới tiêm thuốc an thần xong thì đứa trẻ không “ngủ” mà càng khóc tợn hơn, sư phụ thấy vậy phải vội chụp cái gối vào nó, giữ nguyên như vậy cho đến khi nó im bặt.Sau đó, Thu Bảo liên tục nằm mơ thấy có đứa trẻ bị chụp gối khóc nức nở, những giấc mơ trùng lặp mỗi đêm kéo dài non nửa năm, hắn không chịu nổi nữa quyết nghỉ hẳn, chuyển sang làm tài xế taxi, mỗi tuần đều đến Chùa Bạch Mã thắp hương khấn Phật, cuối cùng không còn mơ thấy giấc mơ đó nữa.Thấm thoát mấy năm, Thu Bảo tìm đến Cửu Ca xin đi làm lại vì bản thân vướng vào cờ bạc nợ nần, giờ không trả sẽ bị đánh gãy chân. Cửu Ca nghĩ bụng dù thế nào hắn cũng từng là huynh đệ đồng môn nên đồng ý, cũng nói thêm giờ không dùng cách tiêm thuốc nữa mà đông lạnh, Thu Bảo nghe xong mặt lộ rõ vẻ phấn khởi, lần này chỉ cần đặt đứa trẻ vào đóng tủ một cái là xong, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa.Tiếc là mới chỉ làm được nửa tháng, Thu Bảo lại trở nên bất thường, nói rằng liên tục nghe thấy tiếng trẻ con khóc ở bên trong tủ lạnh, dù tủ lạnh lúc đó hoàn toàn trống rỗng. Cửu Ca không đành lòng nên trả nợ giúp hắn rồi cho hắn chút tiền về quê làm ăn nhỏ, dặn hắn từ nay về sau không được đụng vào nghề này nữa.Mấy tháng sau, Cửu Ca có việc đi ngang khu Thu Bảo sống nên ghé vào thăm, nào ngờ vợ Thu Bảo kể hắn mắc chứng hoang tưởng bị hại, phải vào bệnh viện tâm thần rồi.Người còn lại là đồ đệ của Cửu Ca tên A Quế, tôi nghe cái tên chau mày hỏi “Phụ nữ cũng dám làm nghề này ư?” Anh ta lắc đầu bảo, thật ra cậu này vốn tên A Quỷ, nhưng chữ “Quỷ” thực sự rất không tốt lành đối với nghề này, nên đối tên thành A Quế.A Quế rất sáng dạ, lại chịu được áp lực công việc, chỉ có tật ham uống rượu. Một hôm hắn đến quán karaoke tụ tập rồi ra ngoài tìm gái, kết cục hoang d.*.m quá độ mà ch.ế.t. Theo lời 4 cô gái đã từng phục vụ hắn kể lại, trước khi tử vong, hắn cực kỳ điên loạn như biến thành một người khác, cứ liên tục kêu muốn trả thù.Khi làm ma chay cho A Quế, mấy người thầy được mời tới làm lễ đều từ chối không nhận vì hắn đã đắc tội với rất nhiều vong nhi, phải tìm cao tăng siêu độ cho mới được.Nghe đến đây tôi thấy truyện càng ngày càng huyễn hoặc, vượt quá tầm hiểu biết của tôi, tôi chẳng biết nên ghi như thế nào, cứ luôn có cảm giác Cửu Ca đang nói dối, nhưng khi nhắc đến việc A Quế ch.ế.t, khóe mắt anh ta ướt đẫm.Tôi liền chuyển chủ đề, hỏi: “Vậy vì sao lại có nhiều cha mẹ chọn từ bỏ con ruột của mình như vậy?” Cửu Ca đáp, người đến tìm anh ta thường là nam giới, ngay khi đứa bé vừa ra đời, nếu thấy nó bị khiếm khuyết thì sẽ xử lý ngay lập tức nhân lúc vợ còn đang mê man, sau khi xong chuyện mới nói. “Chém trước tâu sau”, đến lúc ấy dù có thế nào thì sự cũng đã rồi, người vợ biết chuyện không thể cứu vãn, hoặc làm ầm ĩ mấy ngày hoặc căng lắm thì ly hôn, nhưng cũng không ai đi truy cứu trách nhiệm, vì dẫu sao việc này cũng đã có sự đồng ý của gia đình.Thật ra khi biết con mình khiếm khuyết hoặc mắc bệnh nan y bẩm sinh, phản ứng đầu tiên của cha mẹ đều là phải chữa như thế nào, nhưng nhiều khi bệnh thì khó chữa, mà tiền thì… Cửu Ca từng chứng kiến cảnh một ông bố đứng bên ngoài phòng trẻ sơ sinh gọi điện thoại nguyên một buổi chiều xin vay tiền viện phí, mà gọi đến nỗi máy sập nguồn vẫn không vay được một đồng, quỳ xuống đất ôm đầu khóc lóc. Nhưng cũng có người hay tin dữ về con thì không nhìn mặt nó lấy một lần, sợ sẽ nảy sinh tình cảm lại không dứt được.Cửu Ca nói thêm: “Cũng không ít người mẹ đến tìm tôi đòi mạng con họ, nhưng tôi biết làm thế nào đây, chỉ đành gọi điện cho người nhà đến khuyên bảo, vì thế quanh tôi lúc nào cũng có gia đình này, gia đình kia ôm nhau khóc.”Tôi chợt nghĩ đến một vấn đề đạo đức khá hóc búa -” Vấn đề xe đẩy” (Trolley problem), hy sinh một người để cứu nhiều người khác, nhưng những đứa trẻ này còn chẳng có lấy ý thức hy sinh, tự nhiên cảm thấy chúng vĩ đại quá, vĩ đại một cách không tự nguyện.Khi tôi nhắc đến quyền được làm người, anh ta nhìn tôi, châm một điếu thuốc, cố ý phả khói vào mặt tôi và nói, “Cậu không nên nói với tôi về vấn đề này, vì tôi cũng chỉ là người làm kinh doanh thôi, cậu bảo tôi mất hết nhân tính, nhưng tôi cũng dùng số tiền đó quyên góp cho trường học. Tôi biết nếu mọi chuyện bị lộ tẩy tôi sẽ bị mọi người khiển trách, pháp luật trừng trị nhưng liệu một mình tôi có làm nên chuyện hay không, phía sau là sự lựa chọn từ bỏ của hàng nghìn cha mẹ, tôi chỉ là người thực hiện, tội của ai nặng hơn?Tôi hỏi anh ta giờ còn làm không? Anh ta chỉ vào chân: “Không làm nữa.”Anh ta cũng nói thêm, đừng hòng hỏi được thông tin của những “Đồ Tiểu” khác, vì ngành nghề nào cũng có quy tắc riêng của nó, người đã bỏ nghề thì có thể nói ra, nhưng nếu giờ cậu đến khoa sản hỏi bác sĩ y tá thì sẽ bị bảo vệ đuổi ra ngoài thôi, báo cảnh sát thì cũng chẳng có ai lập án cho cậu đâu. Tôi kể trước đây tôi từng trợ giúp phía cảnh sát, anh ta cười lớn bảo, thế thì cậu phải biết rõ hơn ai hết chứ.Cửu Ca khá thông minh, anh ta chỉ kể sơ sơ chứ không nói chi tiết việc làm ăn như thế nào, có bao nhiêu người, lo lót trên dưới ra sao, chỉ biết địa điểm năm ngoái đặt tủ lạnh giờ đã chuyển sang nơi khác. Ngoài việc oán trách số phận, tôi cũng nhớ ra Cửu Ca có kể về hai cái chân gãy rời của mình. Lúc đó anh ta đang lái xe ra ngoại tỉnh làm ăn thì nổ lốp, cộng với tốc độ di chuyển quá nhanh khiến xe bị lật nghiêng, anh ta lồm cồm bò ra khỏi xe, ban đầu cứ nghĩ chắc cán phải vật gì đó sắc nhọn, nhưng khi lại gần quan sát bánh xe, Cửu Ca giật mình khi thấy đó là một con búp bê cũ nát.———–Hôm nay là tiệc sinh nhật con nhà Đại Tam Nhi, Tiểu Phàn đang bế đứa trẻ vui vẻ đãi khách, tôi ngồi mà chẳng động được mấy đũa. Cửu Ca đã bị bắt giữ quy án, sau khi bị tra hỏi nhiều ngày, cuối cùng anh ta cũng đã khai ra đường dây có liên quan, nhờ đó mà chiều hôm qua phía công an đã tiến hành truy quét trọn ổ.Đại Tam Nhi bế con gái rượu qua chào tôi, vừa cười vừa nói:”Con ơi, bố nuôi của con nè, chào bố nuôi đi con.”Tôi nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé xinh xinh của con bé, nở một nụ cười nhẹ như gió thoảng: “Con gái bé bỏng, con có biết con còn có một người chị nữa không?”
-----------------
Cre: Zhihu (bài có đưa vào một số tình tiết hư cấu)
Trans: Hai My Nguyen
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com