TruyenHHH.com

Truyen Doan

Khi viết một câu chuyện tôi hoàn toàn nhập tâm vào nó,thậm chí là chèn cảm xúc của mình vào để thể hiện rõ nhân vật.Nhưng khi rảnh tôi mới nhận ra tương lai của nhân vật tôi có thể tưởng tượng ra hoặc không ngần ngại vẽ một tương lai tươi sáng cho họ.Còn tương lai của tôi,tôi chẳng biết sẽ diễn ra như thế nào.Tương lai của tôi hoàn toàn là một thế giới mông lung,tương lai ai cũng sẽ được làm nữ chính và tôi cũng vậy,tôi cũng sẽ được làm nữ chính nhưng là bi hay hài tôi cũng chẳng tưởng tượng ra nổi.

Đời là như vậy,ta có thể nghĩ hay hỗ trợ cho ai đó một tương lai tươi đẹp khi là người ngoài cuộc.

Giống như khi bạn của bạn bị vấp ngã,cô ấy buồn khóc,bạn sẽ đến khuyên,an ủi đại khái như:nín đi chẳng có gì phải khóc cả,chúng ta phải mạnh mẽ bước tiếp.Và chỉ cho cô ấy nên làm cách naò để đứng lên,làm cách nào để vượt qua.Nghĩ cho cô ấy một tương lai sáng lạn,nghĩ cho cô ấy mọi cách để cô ấy không trùng bước.Lúc bạn khuyên cô ấy vẫn một mực không nghe,bạn trách móc cô ấy quá cứng đầu và giận cô ấy.

Nhưng...

Khi đến bạn vấp ngã,bạn chẳng thể làm gì ngày việc tủi thân và khóc thật to.Bạn như rơi vào một cái hố đen lớn chẳng thể nào vượt qua,cũng chẳng thể nào leo lên xung quanh là một khoảng không gian tối mịt làm rối loạn tâm trí bạn.Bạn gào thét,bạn hô hào cũng chẳng có tác dụng gì.Bạn của bạn đến khuyên,tìm cách cho bạn vượt qua như cách bạn đã khuyên cô ấy thậm chí là tốt hơn.Nhưng bạn chỉ biết khóc thật to và một mực từ chối,bỏ những lời khuyên âý ngoài tai,trong khi đó là những cách mà bạn của bạn nói là tốt nhất.

Hay......

Khi mẹ bạn phải đi làm vất vả cực khổ chan trải cuộc sống,bạn chỉ biết vui vẻ tung tăng tiêu sài.Vậy mà khi đi học,bạn xin tiền mẹ,mẹ cho tiền ít hơn các bạn ở lớp.Bạn liền về than trách mẹ bạn đủ kiểu,nói mẹ bạn làm nhiều tiền như vậy làm gì mà chẳng cho tiền bạn.Thậm chí là so sánh mẹ bạn với mẹ người ta.Nhưng khi mẹ bạn nói "kiếm tiền không dễ đâu con à,rất cực khổ",bạn đương nhiên sẽ nghĩ "có gì mà cực khổ".

Cho đến khi bạn trưởng thành bạn bước ra ngoài xã hội,bạn làm việc kiếm tiền .Bạn mới ra trường là một người chưa có kinh nghiệm bạn bị trách móc,thậm chí là chửi bới,đuổi việc,bạn không có công việc hợp lí.Bạn buồn rầu,giờ phút ấy bạn mới nhớ đến người mẹ tần tão sớm hôm,vất vả làm việc nuôi bạn đi học.Bạn gọi về cho mẹ khóc ùm,than vãn với mẹ,mẹ không những chẳng trách móc bạn như bạn trách móc mẹ mà mẹ chỉ cười hiền hậu nói "Không sao đâu con à,chuyện sẽ qua nhanh thôi,nếu thấy vất vả hãy về với mẹ".Lúc đó bạn như vỡ òa,muốn về nhà muốn ôm mẹ,muốn xin lỗi mẹ,muốn vượt thời gian trở thành một đứa trẻ ngoan không so sánh,không trách móc mẹ với người khác.Nhưng thời gian chẳng bao giờ quay lại đuợc.

Đó đời chính là như vậy đấy chỉ có khi trải nghiệm rồi chúng ta mới biết nó chẳng dễ dàng như chúng ta nghĩ.Nên đừng vội hờn trách,giận dỗi ai đó họ đều có nỗi khổ của riêng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com