TruyenHHH.com

Truyện dịch SHATOU - 分手在春夜之前

32.

buttertart_lib

Khát khao chiếm lấy Vương Sở Khâm của Tôn Dĩnh Sa gần như đã tràn ra khỏi lồng ngực. Trước đây, mỗi lần gặp nhau, bọn họ đều như sấm sét giáng xuống mặt đất, không hoan ái đến mức trời đất mịt mù thì quyết chẳng buông tha.

Lần này trở về, có không ít chuyện quan trọng cần làm, hai người lại chẳng có mấy cơ hội được ở riêng với nhau.

Trưa hôm sau, ba mẹ đều đã đi làm, trong nhà chỉ còn lại một mình Tôn Dĩnh Sa. Cô dành cả buổi sáng để làm quen với chênh lệch múi giờ. Khi Vương Sở Khâm đến, cô vừa khéo cũng mới tỉnh.

Nhấc điện thoại lên nghe, cô vẫn còn lười biếng cuộn trong chăn, dụi dụi mắt một lúc lâu mới phát hiện thẻ ra vào chung cư của mình đã bị vô hiệu hóa vì quá lâu không sử dụng. Cuối cùng, cô chỉ đành cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, khoác đại một chiếc áo lông dày rồi lê bước xuống nhà mở cửa cho anh.

Từ xa, Vương Sở Khâm đã thấy cô nàng nhỏ bé trong bộ đồ ngủ, mái tóc rối bù, lộ ra mấy lọn tóc con vểnh lên một cách đáng yêu. Cô lơ mơ đẩy cửa ra, vừa chạm mắt anh liền lao thẳng vào lòng anh như một chú mèo nhỏ.

Khoảnh khắc ấy, Vương Sở Khâm cảm giác như tim mình vừa bị cô gái này đâm thủng một lỗ.

Cuối tháng Mười, Bắc Kinh đã bắt đầu trở gió. Cánh cửa vừa mở, cơn gió lạnh lập tức ùa vào. Anh vội vàng ôm chặt cô, nhanh chóng đóng cửa rồi chen vào trong sảnh.

Trên tay anh vẫn còn cầm chiếc bánh ngọt đã mua cho cô. Một tay ôm cô gái trong lòng, một tay khẽ vuốt nhẹ mấy sợi tóc con vểnh lên trên đỉnh đầu cô mà hôn xuống. Làn da chạm vào nơi cô dựa vào khiến lòng ngực anh ngưa ngứa, giọng nói cũng theo đó mà trầm ấm đi vài phần:

"Vẫn chưa tỉnh ngủ à, bảo bối? Để anh bế em lên nhà nhé?"

Tôn Dĩnh Sa dụi đầu trong lòng anh, khẽ gật đầu, nhưng rất nhanh sau đó lại lắc đầu.

"Không được, để người ta nhìn thấy thì mất mặt lắm."

"Ồ... thế thì em mau buông ra đi."

Vương Sở Khâm cố tình trêu ghẹo. Cô vẫn cứ rúc trong lòng anh không chịu nhúc nhích. Nghe vậy, cô lập tức vung tay vỗ vào anh một cái, rồi xoay người chạy mất.

Vương Sở Khâm vội đuổi theo.

Trong thang máy, anh kéo nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, cúi đầu hôn lên gò má cô một cái, nhưng Tôn Dĩnh Sa lại không hề hưởng ứng.

Bị anh quấn lấy đến mức phát cáu, cô dứt khoát đẩy mặt anh ra:

"Đừng có quậy!"

Giọng cô vừa trong trẻo vừa mang theo chút hờn dỗi, khiến đôi tai Vương Sở Khâm cũng ngứa ngáy theo.

Anh không kìm được mà mím môi cười.

Cô chạy vọt vào nhà, anh cũng nhanh chóng theo vào, đóng cửa, đặt bánh lên bàn, rồi lên lầu tìm cô.

Gõ cửa phòng, bên trong không có ai đáp lại.

Vương Sở Khâm hắng giọng: "Em không lên tiếng là anh vào đấy nhé?"

Đợi một hồi vẫn không có tiếng trả lời, anh liền trực tiếp mở cửa ra.

Trong phòng trống không, chỉ có tiếng nước từ phòng tắm vọng ra từng chặp.

Anh vừa tháo vỏ chăn, vừa hướng vào phòng tắm hỏi:

"Đô Đô, máy giặt nhà em ở đâu thế?"

Cửa phòng tắm mở ra, Tôn Dĩnh Sa đang đánh răng, ngón tay chỉ về phía tầng một.

Cô lấy bàn chải ra khỏi miệng, bọt kem đánh răng vẫn còn dính trên môi, giọng nói lớn hơn bình thường:

"Phòng bên trái cạnh phòng ăn!"

Giọng cô trong veo, đôi môi hồng nhạt điểm chút bọt trắng trông vừa ngây ngô vừa đáng yêu.

Trên người cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ lụa mỏng màu xanh nhạt, là đồ đôi mà hai người đã mua cùng nhau ở London.

Trong phòng có hệ thống sưởi, không quá lạnh, nhưng cô mặc như vậy vẫn quá mức phong phanh.

Vương Sở Khâm tiện tay kéo lấy một chiếc khăn quàng choàng lên người cô, đưa tay nhéo má cô.

Cô lập tức hất tay anh ra, bực bội nói: "Em đang đánh răng đấy!"

Giống hệt một con mèo nhỏ đang xù lông.

Trước khi đi giặt chăn ga, anh vẫn không nhịn được mà cúi xuống hôn trộm lên gương mặt mềm mại kia một cái.

Sau khi cho bộ chăn ga hôm qua vào máy giặt, anh tỉ mỉ trải một bộ mới cho cô, rồi thở phào ngồi xuống mép giường.

"Xong rồi đấy, bảo bối. Lát nữa giặt xong anh sẽ cho vào máy sấy rồi mới đi. Máy sấy thì em biết lấy ra chứ?"

Sau khi ăn xong chiếc bánh ngọt nhỏ mà anh mua cho, Tôn Dĩnh Sa ngồi trên ghế, ngoan ngoãn nhìn anh thay chăn ga gối đệm. Cô cầm muỗng xúc từng miếng bánh bông lan mềm mịn kèm lớp kem tươi ngọt dịu, đôi mắt tròn xoe như nai con chăm chú quan sát anh làm việc.

Cô nuốt miếng bánh cuối cùng, ánh mắt lóe lên vẻ tinh nghịch, chậm rãi đứng dậy và tiến lại gần anh.

"Vẫn còn một chút thời gian nữa nhỉ..." Cô khẽ nghiêng đầu, mắt lướt xuống khoảng trống giữa đôi chân anh, bàn chân nhỏ nhắn nhẹ nhàng chạm vào nơi ấy, giọng nói trong trẻo nhưng ẩn chứa nét ngọt ngào trêu chọc: "Chúng ta có nên làm gì đó không?"

Vương Sở Khâm lập tức hít sâu một hơi, cảm giác rõ ràng từng thay đổi trong cơ thể. Anh đưa tay kéo cô vào lòng, ấn một nụ hôn thật sâu lên trán, giọng nói hơi trầm khàn:

"Chút thời gian này không đủ đâu, bé con. Đừng trêu anh."

Cô ngước mắt nhìn anh, cười khẽ, bàn tay nhỏ nhắn nghịch ngợm lướt qua vòng eo anh, giọng điệu mềm mại tựa như mèo con dụ dỗ:

"Vậy anh nhanh lên một chút đi mà... Buổi trưa nhà không có ai đâu, anh ơi~"

Vương Sở Khâm nhắm mắt hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn rung động. Anh giữ chặt lấy đôi bàn tay nghịch ngợm của cô, thấp giọng cảnh cáo:

"Nếu em còn không ngoan, tối nay anh sẽ không nương tay đâu."

Tôn Dĩnh Sa chớp mắt đầy vô tội, sau đó vươn người hôn nhẹ lên má anh như đang xoa dịu. Vương Sở Khâm vừa mới định thả lỏng một chút, cô đã nhanh nhẹn cởi bỏ lớp áo ngủ mỏng manh của mình...

Cô ngồi lên đùi anh, ánh mắt lấp lánh tràn đầy tình cảm, làn da trắng ngần lộ ra sau lớp áo ngủ lụa mềm mại. Vòng eo mềm mại khẽ đong đưa, những đường cong hoàn mỹ hiện lên đầy quyến rũ.

Vương Sở Khâm cảm thấy tim mình đập loạn nhịp. Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua bờ vai cô, rồi chạm đến lưng áo, chậm rãi kéo nhẹ...

Chưa kịp tiến thêm một bước, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng động.

"Sa Sa? Mẹ về rồi."

Cả hai lập tức giật mình cứng đờ. Vương Sở Khâm vội vàng giữ lấy cô, nhanh chóng giúp cô chỉnh lại trang phục. Hai người bận rộn đến mức thậm chí còn không kịp thở. Khi cánh cửa phòng mở ra, cả hai đã đứng ngay ngắn, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh.

Mẹ cô nhìn thấy Vương Sở Khâm thì hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã nở một nụ cười thân thiện:

"Sở Khâm à? Cháu đến chơi sao?"

Vương Sở Khâm cười gượng, cúi đầu chào lễ phép:

"Dạ, cháu ghé thăm Sa Sa một chút ạ."

Mẹ cô gật đầu, đặt túi đồ ăn lên bàn rồi nhìn con gái mình:

"Mẹ ghé qua lấy tài liệu, tiện mua luôn phần ăn trưa cho con. Có cả cơm gà Hải Nam và chè trôi nước con thích đấy."

Trước khi rời đi, bà còn không quên quay sang cười nhẹ với Vương Sở Khâm:

"Ở lại chơi thêm chút nữa nhé."

Cánh cửa khép lại, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Tôn Dĩnh Sa quay lại nhìn Vương Sở Khâm, thấy anh đang cắn răng nhìn cô chằm chằm. Cô rụt cổ, chớp chớp mắt ra vẻ đáng thương:

"Em cũng không biết mẹ sẽ về sớm mà..."

Vương Sở Khâm híp mắt lại, đưa tay siết nhẹ eo cô, giọng điệu đầy ẩn ý:

"Chờ đấy Tôn Dĩnh Sa, tối nay em sẽ biết tay anh."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com