Truyen Dich Hau Ve Cua Nu Hoang Kinh Di Quai Go Van Veo
Con đường khu này sao yên tĩnh quá, có lẽ là con đường yên tĩnh nhất mà tôi từng thấy. Và tồi tệ nhất khi bây giờ đang là ban đêm. Tôi biết tôi nói nhiều rồi, nhưng hãy tưởng tượng nó thêm một lần nữa đi - bạn đang đứng bất động ở giữa đường phố, và có người phụ nữ há miệng to tới nỗi đang chảy máu ròng ròng đưa mặt bà ta cách mặt bạn 1 inch. Bất cứ điều gì bà ta làm điều chết tiệt, và không phải là một linh hồn vì vẫn nhìn thấy được nhưng lại không có âm thanh, dù sao đi nữa...cũng thật kì quái...
9:54 chiều.
Chết tiệt, bả đang đi lên.
Và rồi, như thể mụ ấy nghe thấy những suy nghĩ của tôi, đám học sinh quanh bà ấy đã lùi lại và nhìn thẳng vào tôi. Tôi gần như rụt lùi lại. Bà ấy đóng chặt miệng, và tôi không thể tin rằng mình có thể nói ra những điều này, nhưng tôi muốn bà ấy vẫn mở mồm ra như bình thường. Hàm mụ bắt đầu mở và đóng lại nhanh như chớp, như thể là bà ta đang cắn cái gì đó trong vô hình. Răng mụ va vào nhau cốp cốp tôi thấy như muốn vỡ đến nơi.
Đó là vì, tôi không thể chịu nỗi nữa.
Tôi bước lùi lại và hét lên, "Chờ chút đi!''
Và bà ấy đã làm thế. Răng ngừng va đập lại, miệng khép lại, và bà ấy không nghiêng người nữa. Bà ta bước một bước về phía tôi và đây là lần đầu tiên bà ta cười.
"4, 3, 2, 1, 4, 3, 2, 1, 4, 3, 2, 1," bà ấy bắt đầu thì thầm, nụ cười vẫn thường trực như thế.
"Cái gì vậy, cái quái gì vậy?" Tôi cầu xin bà ta. Tôi đã sẵn sàng để bà ta há miệng, lắc lư đầu hay làm bất cứ điều gì, chỉ cần cho tôi một câu trả lời thôi, bà muốn nói gì với tôi phải không ?
9:58 chiều.
"Cái quái gì vậy!'' có người xuất hiện phía sau tôi.
Là chỉ huy của tôi.
Anh ta chạy tới chỗ tôi, bỏ qua sự điên loạn ở phía trước.
"Anh có nói chuyện với bà ấy không?"
"TÔI..."
"CẬU ĐÃ NÓI CHUYỆN VỚI BÀ TA?" Anh ta hét to, to hơn trong khi nắm lấy cổ áo đồng phục của tôi ghì mạnh. Anh ta thậm chí còn không chú ý đến người phụ nữ đó nữa.
"Vâng."
"Chúa Jesus Christ ... số mấy rồi?" Anh nói trong khi cuối cùng cũng buông hai cái tay ra khỏi cổ áo tôi.
"Thưa ngài?" Tôi trả lời bối rối, bạn có thể biết đó.
"Con số cuối cùng mà bà ấy nói là gì? Nó là cái gì vậy? Có phải là số 0 không? Nói nhanh!"
"Không, em nghĩ bà ấy dừng lại ở số 1 ... Nhưng tại sao ...?"
Tất cả thời gian này, người phụ nữ chỉ đứng yên và nhìn chúng tôi với một nụ cười. Sau đó, bà ấy tiến về phía chúng tôi. Mụ từ từ chen vào giữa anh chỉ huy và tôi.
"Đừng nói gì với mụ ấy, không phải là chuyện gì ghê tởm lắm đâu nhưng..." người chỉ huy nói với vẻ mặt sợ hãi.
Người phụ nữ quay lưng lại tôi và hướng về anh ta. Mụ nhìn vào mặt anh, và thậm chí từ phía sau, tôi có thể thấy miệng mụ ấy rộng mở.
"chạy đi chạy nhanh lên" người chỉ huy nói và nhìn tôi. Anh ấy đang tránh việc phải nhìn vào mụ ấy. Tôi nghe tiếng răng mụ nghiến lại.
"Tôi không thể để anh ở lại'' tôi nói.
"Đi, và đừng trở lại đây. Tôi sẽ lo con mụ này "
Bạn biết đấy, tôi muốn nghĩ mình là người dũng cảm, nhưng vào lúc đó, tất cả những gì tôi muốn làm là để anh ta lại và chạy đi. Tôi hy vọng bạn không đổ lỗi cho tôi vì điều đó. Cho nên, tôi bắt đầu chạy khỏi đó.
"Và đừng bao giờ nói chuyện với mụ ấy nữa!" Chỉ huy đã hét lên khi tôi trốn đi.
Bây giờ, tôi biết thứ này nghe có vẻ nhảm nhí, và đúng vậy, chuyện nhảm nhí đã thực sự xảy ra rồi đó. Chắc chắn, khi mường tượng lại mọi thứ, tôi nghĩ mình đã có thể bắt mụ ấy, thậm chí tôi còn có thể đã giết con đĩ chó đó, không tôi thì anh chỉ huy cũng giết. Nhưng bạn biết không? Khi bạn đặt mình trong tình huống khó xử đó và mọi chuyện thì lại phi thực như vậy, bạn không làm gì là đúng, nó không như những gì bạn nghĩ đối với các tình huống bình thường.
Tôi về nhà, tắm mình dưới vòi nước lạnh (tôi chỉ dám đi tắm sau khi chắc chắn mình đã khóa kĩ cửa nhà) rồi tôi ngã gục trên giường luôn.
Buổi sáng hôm sau tôi nhắn tin cho anh bạn thân trong căn cứ để xem liệu chỉ huy có ổn không và "Yeah, tại sao cậu ta lại không ổn chứ?" Đó là tất cả những gì tôi cần biết, tôi đã thoát khỏi những điều oái oăm đó rồi.
9:54 chiều.
Chết tiệt, bả đang đi lên.
Và rồi, như thể mụ ấy nghe thấy những suy nghĩ của tôi, đám học sinh quanh bà ấy đã lùi lại và nhìn thẳng vào tôi. Tôi gần như rụt lùi lại. Bà ấy đóng chặt miệng, và tôi không thể tin rằng mình có thể nói ra những điều này, nhưng tôi muốn bà ấy vẫn mở mồm ra như bình thường. Hàm mụ bắt đầu mở và đóng lại nhanh như chớp, như thể là bà ta đang cắn cái gì đó trong vô hình. Răng mụ va vào nhau cốp cốp tôi thấy như muốn vỡ đến nơi.
Đó là vì, tôi không thể chịu nỗi nữa.
Tôi bước lùi lại và hét lên, "Chờ chút đi!''
Và bà ấy đã làm thế. Răng ngừng va đập lại, miệng khép lại, và bà ấy không nghiêng người nữa. Bà ta bước một bước về phía tôi và đây là lần đầu tiên bà ta cười.
"4, 3, 2, 1, 4, 3, 2, 1, 4, 3, 2, 1," bà ấy bắt đầu thì thầm, nụ cười vẫn thường trực như thế.
"Cái gì vậy, cái quái gì vậy?" Tôi cầu xin bà ta. Tôi đã sẵn sàng để bà ta há miệng, lắc lư đầu hay làm bất cứ điều gì, chỉ cần cho tôi một câu trả lời thôi, bà muốn nói gì với tôi phải không ?
9:58 chiều.
"Cái quái gì vậy!'' có người xuất hiện phía sau tôi.
Là chỉ huy của tôi.
Anh ta chạy tới chỗ tôi, bỏ qua sự điên loạn ở phía trước.
"Anh có nói chuyện với bà ấy không?"
"TÔI..."
"CẬU ĐÃ NÓI CHUYỆN VỚI BÀ TA?" Anh ta hét to, to hơn trong khi nắm lấy cổ áo đồng phục của tôi ghì mạnh. Anh ta thậm chí còn không chú ý đến người phụ nữ đó nữa.
"Vâng."
"Chúa Jesus Christ ... số mấy rồi?" Anh nói trong khi cuối cùng cũng buông hai cái tay ra khỏi cổ áo tôi.
"Thưa ngài?" Tôi trả lời bối rối, bạn có thể biết đó.
"Con số cuối cùng mà bà ấy nói là gì? Nó là cái gì vậy? Có phải là số 0 không? Nói nhanh!"
"Không, em nghĩ bà ấy dừng lại ở số 1 ... Nhưng tại sao ...?"
Tất cả thời gian này, người phụ nữ chỉ đứng yên và nhìn chúng tôi với một nụ cười. Sau đó, bà ấy tiến về phía chúng tôi. Mụ từ từ chen vào giữa anh chỉ huy và tôi.
"Đừng nói gì với mụ ấy, không phải là chuyện gì ghê tởm lắm đâu nhưng..." người chỉ huy nói với vẻ mặt sợ hãi.
Người phụ nữ quay lưng lại tôi và hướng về anh ta. Mụ nhìn vào mặt anh, và thậm chí từ phía sau, tôi có thể thấy miệng mụ ấy rộng mở.
"chạy đi chạy nhanh lên" người chỉ huy nói và nhìn tôi. Anh ấy đang tránh việc phải nhìn vào mụ ấy. Tôi nghe tiếng răng mụ nghiến lại.
"Tôi không thể để anh ở lại'' tôi nói.
"Đi, và đừng trở lại đây. Tôi sẽ lo con mụ này "
Bạn biết đấy, tôi muốn nghĩ mình là người dũng cảm, nhưng vào lúc đó, tất cả những gì tôi muốn làm là để anh ta lại và chạy đi. Tôi hy vọng bạn không đổ lỗi cho tôi vì điều đó. Cho nên, tôi bắt đầu chạy khỏi đó.
"Và đừng bao giờ nói chuyện với mụ ấy nữa!" Chỉ huy đã hét lên khi tôi trốn đi.
Bây giờ, tôi biết thứ này nghe có vẻ nhảm nhí, và đúng vậy, chuyện nhảm nhí đã thực sự xảy ra rồi đó. Chắc chắn, khi mường tượng lại mọi thứ, tôi nghĩ mình đã có thể bắt mụ ấy, thậm chí tôi còn có thể đã giết con đĩ chó đó, không tôi thì anh chỉ huy cũng giết. Nhưng bạn biết không? Khi bạn đặt mình trong tình huống khó xử đó và mọi chuyện thì lại phi thực như vậy, bạn không làm gì là đúng, nó không như những gì bạn nghĩ đối với các tình huống bình thường.
Tôi về nhà, tắm mình dưới vòi nước lạnh (tôi chỉ dám đi tắm sau khi chắc chắn mình đã khóa kĩ cửa nhà) rồi tôi ngã gục trên giường luôn.
Buổi sáng hôm sau tôi nhắn tin cho anh bạn thân trong căn cứ để xem liệu chỉ huy có ổn không và "Yeah, tại sao cậu ta lại không ổn chứ?" Đó là tất cả những gì tôi cần biết, tôi đã thoát khỏi những điều oái oăm đó rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com